Chương 7: Chỉ bài
Vân Khê
04/05/2023
6h30 sáng,
Ánh nắng đã chiếu rọi vào căn phòng, cô gái vẫn nằm ngủ say sưa, tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức cô dậy nhưng lại bị tắt đi. Cô cựa quậy trên giường, lấy chăn trùm kín người ngủ tiếp. Trong lúc mơ màng cô bất chợt nhớ đến việc gì đó, vội vàng ngội bật dậy mở điện thoại lên xem giờ.
- Đã... đã sáu giờ rưỡi rồi sao!
Tần Mộng Khiết bước xuống giường, chạy vào vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nấu đồ ăn sáng. Bố mẹ cô đi qua nhà ngoại từ hôm qua, sang tuần sau mới về, vậy nên đồ ăn các buổi đều do cô tự chuẩn bị.
Sáng nay cô làm bữa sáng đơn giản, hai lát bánh mì, một quả trứng ốp la với một ly sữa. Tần Mộng Khiết lấy điện thoại mở nhạc lên, vừa nghe vừa nhâm nhi bữa sáng. Hôm nay thời tiết cũng không đẹp lắm, mới sáng ra mà đã thấy bầu trời âm u đầy mây.
- Ầy, xém tí là mình ngủ quên mất.
----------
- Tiểu Du à, sao hôm nay dậy sớm thế con, cuối tuần mà. Mẹ Tạ Hoài Du thấy con trai hôm nay dậy sớm, bà lấy làm lạ vì cuối tuần lúc nào cậu con trai bà cũng dậy muộn hơn ngày thường.
- Hôm nay con có hẹn ạ.
Nghe tới đây,hai mắt bà bỗng chốc sáng lên. Tạ Hoài Du thấy vẻ mặt mẹ mình có vẻ hào hứng, anh hỏi:
- Mẹ à, mẹ sao thế?
- Ôi con trai ngoan, con có bạn gái rồi đấy à!
Tạ Hoài Du đang uống nước, bị câu nói này của mẹ làm cho sặc hết nước trong miệng. Anh điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, giải thích với mẹ.
- Không phải đâu mẹ.
- Ầy, có thì cứ nói, không cần phải giấu mẹ!
- Không có, thật đấy, mẹ.
Bà không nói gì thêm, chỉ nhìn con trai rồi nở nụ cười. Tạ Hoài Du ngồi ăn sáng, nghĩ lại lời mẹ mình nói, trong đầu anh bỗng hiện lên ý nghĩ gì đó.
- Mẹ à, bây giờ không có nhưng chắn mấy bữa nữa sẽ có.
- Haha, để mẹ chờ coi thử.
————
- Mẹ à, con đi chiều mới về, không cần chừa cơm trưa cho con đâu.
- Rồi rồi, hẹn hò vui vẻ nhé, con trai~
Tạ Hoài Du ngoài mặt tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng thực chất lại ngại ngùng đến đỏ cả tai. Anh ngồi lên xe máy chạy tới nhà Tần Mộng Khiết theo địa chỉ mà cô đã đưa trước đó.
Ở bên này, Mộng Khiết cũng đã ăn sáng xong, dọn dẹp lại nhà cửa một chút, cô ngồi coi ti vi trong lúc đợi học bá đại nhân đến nhà kèm mình học bài.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Mộng Khiết chạy ra ngó thử, thấy Tạ Hoài Du đã đến trước cửa nhà, cô mở cửa để anh vào trong.
- Tiền bối Tạ đến sớm hơn em nghĩ đấy.
- Vậy để tôi quay về. Tạ Hoài Du nói đùa, đáp lại lời trêu đùa của cô.
- Nhà có mỗi mình em thôi hả?
- Vâng, bố mẹ em qua ngoại vẫn chưa về, anh vào trong đi.
Tần Mộng Khiết dẫn Tạ Hoài Du vào trong, để anh ngồi đợi ở bàn học, còn cô đi xuống bếp lấy bánh, nước mời anh uống.
Ngồi trong phòng, anh tỉ mỉ quan sát căn phòng cô. Phòng của Mộng Khiết lấy màu trắng làm màu chủ đạo, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, ngan nắp, không gian trong phòng cũng thoáng đãng. Trước khi anh đến, cô đã chuẩn bị đầy đủ sách vở để trên bàn, Tạ Hoài Du tiện tay cầm vở ghi bài của cô lên xem thử.
Tần Mộng Khiết đẩy cửa bước vào, trên tay là một khay bánh nước cô chuẩn bị cho anh.
- Chuẩn bị xong cả rồi, anh bắt đầu chỉ em học đi.
Tần Mộng Khiết ngồi xuống, lật phần bài tập không biết làm ra rồi nhờ anh giảng cho mình. Tạ Hoài Du cũng nghiêm túc giảng giải, ngữ điệu nhẹ nhàng, từ tốn. Tần Mộng Khiết cảm thán trước sự chỉ bảo nhiệt tình của anh.
- Đã hiểu chưa?
- Ừm, hiểu rồi ạ.
- Vậy làm thử đi, chỗ nào chưa được thì hỏi lại.
Mộng Khiết cắm cúi làm bài tập, Tạ Hoài Du ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra chơi, lâu lâu lại liếc nhìn Mộng Khiết vài cái.
Đến tầm buổi trưa, Mộng Khiết rời bàn học đi xuống bếp kiếm đồ ăn, tiện thể nhắn tin rủ thêm Chu Hiểu Tinh qua học cùng cho đỡ nhàm chán.
----------
- Tiểu Khiết ơi, tớ đến rồi nè~
- Cậu đến rồi... Cả Châu Chấn Kiệt nữa.
- Chào~ Thằng bạn anh thế nào rồi, nó có quát nạt gì em không!
- Tôi nghe thấy hết đấy, Châu Chấn Kiệt, cậu không thể nói lời hay ý đẹp à. Tạ Hoài Du liếc xéo Châu Chấn Kiệt.
Anh cũng không chịu thua kém gì, đáp trả lại lời ngay lập tức:
- Bình thường cậu cũng thế mà!
- Thôi được rồi, mọi người cùng học đi.
Có bạn sang chơi nên không khí trong nhà cũng bớt ảm đạm hẳn, vừa học vừa trò chuyện với nhau cũng không tệ, và... được ở gần người mình thích lại càng tăng thêm sự vui sướng trong lòng.
Ánh nắng đã chiếu rọi vào căn phòng, cô gái vẫn nằm ngủ say sưa, tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức cô dậy nhưng lại bị tắt đi. Cô cựa quậy trên giường, lấy chăn trùm kín người ngủ tiếp. Trong lúc mơ màng cô bất chợt nhớ đến việc gì đó, vội vàng ngội bật dậy mở điện thoại lên xem giờ.
- Đã... đã sáu giờ rưỡi rồi sao!
Tần Mộng Khiết bước xuống giường, chạy vào vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nấu đồ ăn sáng. Bố mẹ cô đi qua nhà ngoại từ hôm qua, sang tuần sau mới về, vậy nên đồ ăn các buổi đều do cô tự chuẩn bị.
Sáng nay cô làm bữa sáng đơn giản, hai lát bánh mì, một quả trứng ốp la với một ly sữa. Tần Mộng Khiết lấy điện thoại mở nhạc lên, vừa nghe vừa nhâm nhi bữa sáng. Hôm nay thời tiết cũng không đẹp lắm, mới sáng ra mà đã thấy bầu trời âm u đầy mây.
- Ầy, xém tí là mình ngủ quên mất.
----------
- Tiểu Du à, sao hôm nay dậy sớm thế con, cuối tuần mà. Mẹ Tạ Hoài Du thấy con trai hôm nay dậy sớm, bà lấy làm lạ vì cuối tuần lúc nào cậu con trai bà cũng dậy muộn hơn ngày thường.
- Hôm nay con có hẹn ạ.
Nghe tới đây,hai mắt bà bỗng chốc sáng lên. Tạ Hoài Du thấy vẻ mặt mẹ mình có vẻ hào hứng, anh hỏi:
- Mẹ à, mẹ sao thế?
- Ôi con trai ngoan, con có bạn gái rồi đấy à!
Tạ Hoài Du đang uống nước, bị câu nói này của mẹ làm cho sặc hết nước trong miệng. Anh điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, giải thích với mẹ.
- Không phải đâu mẹ.
- Ầy, có thì cứ nói, không cần phải giấu mẹ!
- Không có, thật đấy, mẹ.
Bà không nói gì thêm, chỉ nhìn con trai rồi nở nụ cười. Tạ Hoài Du ngồi ăn sáng, nghĩ lại lời mẹ mình nói, trong đầu anh bỗng hiện lên ý nghĩ gì đó.
- Mẹ à, bây giờ không có nhưng chắn mấy bữa nữa sẽ có.
- Haha, để mẹ chờ coi thử.
————
- Mẹ à, con đi chiều mới về, không cần chừa cơm trưa cho con đâu.
- Rồi rồi, hẹn hò vui vẻ nhé, con trai~
Tạ Hoài Du ngoài mặt tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng thực chất lại ngại ngùng đến đỏ cả tai. Anh ngồi lên xe máy chạy tới nhà Tần Mộng Khiết theo địa chỉ mà cô đã đưa trước đó.
Ở bên này, Mộng Khiết cũng đã ăn sáng xong, dọn dẹp lại nhà cửa một chút, cô ngồi coi ti vi trong lúc đợi học bá đại nhân đến nhà kèm mình học bài.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Mộng Khiết chạy ra ngó thử, thấy Tạ Hoài Du đã đến trước cửa nhà, cô mở cửa để anh vào trong.
- Tiền bối Tạ đến sớm hơn em nghĩ đấy.
- Vậy để tôi quay về. Tạ Hoài Du nói đùa, đáp lại lời trêu đùa của cô.
- Nhà có mỗi mình em thôi hả?
- Vâng, bố mẹ em qua ngoại vẫn chưa về, anh vào trong đi.
Tần Mộng Khiết dẫn Tạ Hoài Du vào trong, để anh ngồi đợi ở bàn học, còn cô đi xuống bếp lấy bánh, nước mời anh uống.
Ngồi trong phòng, anh tỉ mỉ quan sát căn phòng cô. Phòng của Mộng Khiết lấy màu trắng làm màu chủ đạo, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, ngan nắp, không gian trong phòng cũng thoáng đãng. Trước khi anh đến, cô đã chuẩn bị đầy đủ sách vở để trên bàn, Tạ Hoài Du tiện tay cầm vở ghi bài của cô lên xem thử.
Tần Mộng Khiết đẩy cửa bước vào, trên tay là một khay bánh nước cô chuẩn bị cho anh.
- Chuẩn bị xong cả rồi, anh bắt đầu chỉ em học đi.
Tần Mộng Khiết ngồi xuống, lật phần bài tập không biết làm ra rồi nhờ anh giảng cho mình. Tạ Hoài Du cũng nghiêm túc giảng giải, ngữ điệu nhẹ nhàng, từ tốn. Tần Mộng Khiết cảm thán trước sự chỉ bảo nhiệt tình của anh.
- Đã hiểu chưa?
- Ừm, hiểu rồi ạ.
- Vậy làm thử đi, chỗ nào chưa được thì hỏi lại.
Mộng Khiết cắm cúi làm bài tập, Tạ Hoài Du ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra chơi, lâu lâu lại liếc nhìn Mộng Khiết vài cái.
Đến tầm buổi trưa, Mộng Khiết rời bàn học đi xuống bếp kiếm đồ ăn, tiện thể nhắn tin rủ thêm Chu Hiểu Tinh qua học cùng cho đỡ nhàm chán.
----------
- Tiểu Khiết ơi, tớ đến rồi nè~
- Cậu đến rồi... Cả Châu Chấn Kiệt nữa.
- Chào~ Thằng bạn anh thế nào rồi, nó có quát nạt gì em không!
- Tôi nghe thấy hết đấy, Châu Chấn Kiệt, cậu không thể nói lời hay ý đẹp à. Tạ Hoài Du liếc xéo Châu Chấn Kiệt.
Anh cũng không chịu thua kém gì, đáp trả lại lời ngay lập tức:
- Bình thường cậu cũng thế mà!
- Thôi được rồi, mọi người cùng học đi.
Có bạn sang chơi nên không khí trong nhà cũng bớt ảm đạm hẳn, vừa học vừa trò chuyện với nhau cũng không tệ, và... được ở gần người mình thích lại càng tăng thêm sự vui sướng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.