Chương 14
Thùy Thiên Mặc
22/12/2016
“Nếu không thể có một cuộc tình hạnh phúc thì thật sự đau khổ, nhưng tôi
nghĩ nếu tôi yêu anh chân thành, thì cuối cùng có một ngày anh sẽ nhìn
tôi với một ánh mắt khác.”
Type: Gabeo
1.
Hai ngày sau tôi trở về bệnh viện kết thúc kì nghỉ của mình, tôi lại quay lại nhịp sống thường nhật hàng ngày, đến trường đi học đều đặn.
Hai ngày tôi không ở trường, thầy Nhất Đao Thiết đã điều tôi sang khoa tim mạch thuộc khoa ngoại, đương nhiên là tôi không hề biết gì về chuyện này. Dù sao thì con người này vẫn thường làm việc như thế, toàn là những lí do to đùng khiến người ta khó chịu đến phát chán, may mà chủ nhiệm khoa của chúng tôi tính tình đôn hậu không thì ông ấy cũng đã báo cáo việc này lên viện trưởng từ lâu rồi.
Lúc tôi chuyển đồ đạc của mình sang phòng làm việc mới thì gặp Vu Nhã Chí ở hành lang, anh ta vừa xem bệnh án vừa đi vào khu phòng bệnh. Xem ra tinh thần anh ta vẫn tốt lắm, không hề có biểu hiện gì của một kẻ vừa bị bạn gái bỏ rơi.
Tôi gọi anh ta: “Vu Nhã Chí, em vừa về rồi.”
“Ừ, chào em.” Anh ta chào lại một cách lạnh lùng cũng chẳng thèm dừng lại, “Anh đi vào phòng bệnh trước nhé. Nói chuyện sau nhé.” Tôi ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ ở cuối hàng lang, vẫn còn sớm mà, mới có bốn rưỡi! Không muốn nhìn mặt tôi thì cũng không cần phải gượng ép như thế chứ? Người ta vẫn nói làm bất kì việc gì mà không có tình nghĩ thì cũng chỉ là kẻ tiểu nhân.
Lúc về phòng tôi thấy thầy Nhất Đao Thiết đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân về bệnh tình của họ, tôi chạy lại chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật cùng với cô trợ lí của thầy, ngoảnh đầu lại chợt thấy thầy đang ngồi cắn bút nhìn tôi.
“Thầy ơi, ca phẫu thuật tối nay phải chuẩn bị mấy đơn vị máu ạ? Thầy hay là thầy Lưu sẽ gây mê?”
“… Tình hình Tiểu Lê bây giờ sao rồi?”
“Thằng bé không bị sốt nữa rồi, lúc ở trường mẫu giáo còn nô nghịch như quỷ, bắt nạt cả các bạn, xem ra cậu ta còn khỏe lắm.” Tôi hỏi, “Thầy ơi, ca phẫu thuật tối nay…”
“À…” thầy vốn không để ý gì đến ca phẫu thuật ấy, chỉ cười rồi bắt đầu huyên thuyên với tôi, “Đúng rồi, hai ngày trước thày nhìn thấy cô gái xinh xinh có lần đã mang cơm đến cho Vu Nhã Chí lại tan làm cùng đi về với anh ta, thầy còn hỏi anh ta sao không về nhà với em, anh ta chỉ cười hì hì nói các em chia tay rồi, đôi vợ chồng trẻ chúng mày lại cãi nhau chuyện gì phải không?”
Tôi nhún vai ngập ngừng không biết làm sao, “Vâng chúng em chia tay rồi, thầy cũng không biết à, dù sao thì hai người cũng chẳng có tình cảm gì với nhau, thôi không nhắc đến anh ta nữa, ca phẫu thuật tối nay…”
“Ca phẫu thuật tối nay không cần em phải làm, tan làm em cứ về nhà cơm nước ngủ nghỉ cho khỏe, cứ yên tâm mà ngủ đến sáng mai.”
Tôi sững người, mặt cắt không ra giọt máu, “Thầy ơi, em xin nghỉ nên đã bị trừ không ít tiền rồi, thầy đừng làm thế với em…”
“Em đi soi gương đi xem nào, tôi có điên cũng không dám đùa với tính mạng của bệnh nhân mà trao công việc cho em.”
“Tôi, tôi làm sao chứ?” Có lẽ thái độ coi thường trong mắt thầy đã làm tôi phật lòng, tôi kẹp hết các hồ sơ bệnh án vào sổ, tôi bực mình chỉ muốn chạy biến đi ngay, “những ca phẫu thuật tôi từng tham gia đâu có ca nào là xảy ra vấn đề gì? Trước khi làm phẫu thuật, người thẩm định kiểm tra tôi đều là chính thầy tự tay kiểm tra, chẳng bao giờ tôi dám mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa cả.”
Thầy Nhất Đao Thiết cũng chỉnh là chủ nhiệm Lương Thiên Lý, một người nổi tiếng với cách ăn mặc cẩu thả, xộc xệch, ông quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi và lạnh lùng nói, “Đường Quả, em chưa sai sót gì trong khi phẫu thuật, đó là việc em nên làm chứ chẳng là gì mà có thể phủ nhận được công sức của tôi. Bây giờ em là một y tá thuộc quyền quản lí của tôi, em nên nghe lời tôi, ca phẫu thuật này tôi có thể sắp xếp người khác.”
Nếu bình thường, ông thầy tính khí thất thường này có bảo tôi làm gì tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo, mặc dù thầy cũng chẳng phải là người thầy đáng tin cậy hay đức độ gì nhưng trong công việc thầy luôn bảo vệ chính kiến của mình, nếu như là một người khác hướng dẫn tôi nhưng thầy thấy tôi làm được việc thì chắc chắn ông sẽ mặt dày đi kéo tôi về làm với ông bằng được. Ông tín nhiệm tôi, ưu ái tôi, coi tôi là học trò xuất sắc của ông. Nhưng… trong lúc này sự tín nhiệm ấy lại làm tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
Tôi ấm ức tự an ủi bản thân, “Thầy ơi, em không bao giờ muốn phụ lòng tín nhiệm của thầy, sau này cũng thế. Em nhất định không bao giờ để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc, thầy nên tin tưởng em, thầy làm như thế là xúc phạm em đấy.”
Thầy đưa tay lên ra hiệu bảo tôi đứng lên đi về.
Ánh mắt thầy còn lạnh lùng hơn nhiều, thái độ khinh thường ấy càng rõ ràng hơn khi thầy bảo tôi, “Y tá Đường, phiền em xem lại tài liệu về phẫu thuật trong tay em có lỗi thời không?”
Vài phút sau tôi cúi gằm mặt xuống bước ra khỏi phòng bệnh.
Đến phòng trực y tá, Manh Manh bắt chuyện với tôi, tôi cũng cố luyên thuyên vài câu rồi tìm cách chuồn đi, chị ấy gọi tôi nhưng tôi chẳng buồn quay lại.
Tôi thật sự không dám mang cái bộ mặt này về nhà, chỉ còn biết gọi điện cầu cứu Hạnh Tử.
Nửa tiếng sau, lúc tôi đang đứng ở cửa hàng bên đường, chị ấy tươi cười, lịch sự dừng xe bên đường, mặt hớn hở mở cửa x era vẫy tôi lại.
Tôi ngồi bịch một cái lên xe, luôn tay lấy giấy lau nước mắt nước mũi, “Chị ơi, em muốn đi uống rượu, rượu trắng ấy.”
“Mượn rượu giải sầu hà?”
“… Cũng gần như thế.”
“Không giống em chút nào cả, năm đó những lúc khó khăn nhất em cũng nhanh chóng vượt qua trong nháy mắt mà, muốn làm gì là làm, đến cả kết hôn cũng dám kết hôn trong mơ hồ, sinh con cũng không hề có tính toán gì, lúc bố nằm nhà xác mẹ em khóc đến phát ngất em cũng chỉ có một mình với đứa con mấy tháng tuổi lo hậu sự cho bố. Lúc ấy, em đã già đi nhiều phải không?... Ài, mới có hai mươi mốt tuổi.” Kha Hạnh Hương lắc đầu buồn bã, “… Quả Quả, em già đi nhiều rồi.”
“Em mà già á? Em còn chưa đến hai mươi sáu tuổi mà.”
“ý chí của em đã rệu rạo rồi, em yếu đuối hơn trước nhiều rồi.”
“… Nói bừa nào, nhìn em xinh đẹp như Đặng Lệ Quân thế này mà chị dám bảo em già à?”
“Ha ha, đại mỹ nhân Đặng Lệ Quân thì vĩnh viễn không bao giờ già nữa rồi, còn em bây giờ sắp thành bà lão rồi.”
Lúc này có một người bạn thân ở bên cạnh thật đáng quý biết bao, nhưng rượu cũng là một cách hay.
Chúng tôi băng qua đường đến quán ăn mà ngày xưa chị và người bạn trai Triệu Đa Dương vẫn hay đến thời còn yêu nhau, đồ ăn ở đây cũng khá ngon mà quan trọng là giá rất rẻ, hợp với túi tiền của bọn sinh viên chúng tôi. Nhưng bây giờ chị ấy ăn sang rồi, nói chung là đi ăn, nói chuyện cùng tôi thế này chỉ là ôn lại chuyện cũ mà thôi. Nếu người khác mà biết được chuyện này chắc lại nghĩ chị ấy thần kinh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đều là do Triệu Đa Dương quá yêu chị, ban đầu tôi đã nghĩ chị sẽ bỏ anh ấy nhưng không nghĩ là lại bỏ nhanh thế, thế mà bây giờ lại còn bày đặt nhớ nhung, thật buồn cười. Ngồi ăn với nhau, chị thì ăn còn tôi thì chỉ uống rượu, không ai nói với ai nhưng chúng tôi đều hiểu tâm trạng của nhau. Chị ấy không cản tôi uống, uống say thì có thể mượn rượu giả điên. Nhưng chỉ là giả vờ mà thôi, ai không biết Đường Quả này không thích uống rượu chỉ vì uống mãi không say, những chuyện vô nghĩa như thế thì tôi chằng làm làm gì, vì thế thứ tôi cần chỉ là một bữa rượu càng rẻ càng tốt.
“Quả Quả, em đừng uống nữa.”
“Em vẫn uống được nữa mà.”
“… Chị sợ uống nhiều sẽ ngộ độc đấy.” Hạnh Tử lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa cho tôi, “Ngoan nào, hút cái này đi, nó có thể giúp em giải sầu đấy.”
Tôi bị sặc khói, nghẹt thở muốn chết nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh như sáo, đằng sau khói mờ mịt ấy tôi thấy rõ khuôn mặt chị đang cười với tôi rất đắc ý. Tôi vừa định đá cho chị một cái nhưng chị giật lấy điếu thuốc trên tay tôi hít một hơi rồi lại đưa trả, tôi nhìn thấy một vẻ rất dịu dàng trên khuôn mặt ấy, dịu dàng một cách giả dối, “Cưng à, vẫn biết là hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng vẫn còn đỡ hại hơn là uống rượu. Nếu trong lòng cô nương có điều gì không vui, muốn đi nghỉ một chút thì có Trương Sinh công tử hầu rượu cô nương, không phải mất tiền, động phòng cùng chàng cũng miễn phí luôn, cô nương hãy lên giường ân ái cùng một gã lạ mặt, hãy tự thưởng cho mình một đêm xuân ngập trong tình ái để thấy sảng khoái nhẹ nhõm hơn, ngày mai cô nương muốn là ai thì cũng chẳng ai biết. Nghĩ mãi đến mối tình vớ vẩn của hắn ta làm gì, chỉ thêm đau khổ mà thôi.”
Đúng vậy, chị ấy nói không sai, bộ dạng đau khổ của tôi lúc này chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.
Tôi đẩy chị ra, hất đổ ky rượu xuống đất, gục xuống chán nản tưởng như không còn sức sống nữa.
“Quả Quả, em nghĩ chúng ta cần tình yêu để làm gì khi tình yêu chỉ mang lại toàn đau khổ.”
“Đúng vậy, hai người yêu nhau mà không đến được với nhau thì thật là đau khổ, nhưng tôi lại nghĩ nếu tôi kiên trì theo đuổi, có thể làm bất cứ điều gì vì người mình yêu thì không biết chừng sẽ có một ngày anh nhìn tôi với một ánh mắt khác.”
“Bằng ánh mắt ấy à?”
“Đương nhiên là không phải, con người ta ai cũng tham lam cả, dù có đạt được điều gì thì cũng vẫn là chưa đủ.” Tôi ngồi co mình lại ôm lấy đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bóng ngọn đèn phản chiếu trên vũng nước trải dài trên mặt đất, “… Nhưng em thấy quá đủ rồi, người em yêu đã dành tất cả cho em rồi, một cuộc hôn nhân, thêm một đứa con nữa. Một người đàn ông không hề yêu em mà lại có thể mang lại cho em nhiều thứ như thế thì em đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Kha Hạnh Tử ngồi ngây người nhìn tôi, rồi nổi giận đùng đùng, “Đường Quả, em bị điên rồi em biết không? Chẳng có ai như em đi yêu người khác mà không hề quan tâm đến hậu quả sau này cả. Người như thế thì không sống nổi đâu!”
Tôi chỉ biết đáp lại một câu bất lực, “Có đấy, em là thế đấy.”
Chị ôm lấy tôi sụt sùi, “Quả Quả, ai bảo em thông mình chứ, em ngốc lắm,… nhưng chị thực sự quý mến em.”
2.
Ngày hôm sau tôi không đến viện, thầy Nhất Đao Thiết cho tôi nghỉ thêm một ngày.
Cũng đúng, người khác nhìn thấy bộ dạng của tôi thế này chắc cũng sợ chết khiếp, tôi cầm bệnh án của bệnh nhân phẫu thuật giường số 9 đặt vào giường bệnh số 8, thầy Ân giận đến đỏ mặt tía tai, đập bàn đạp ghế trong phòng y tế, tôi nói thế nào thầy cũng không tin, thầy đang mắng mỏ xúc phạm tôi, thầy giận dữ giống như là một đứa trẻ ngỗ ngược đang nổi trận lôi đình.
Bây giờ thì chuyện rắc rối của tôi đã loan khắp bệnh viện, đầu tiên là chuyện tôi và Vu Nhã Chí chia tay, tiếp đó là chuyện cãi nhau với thầy Ân. Đúng là đời người lắm phong ba mà vẫn phải gượng cười, nhưng những việc này vẫn chưa là gì, đời người có ai là không đôi lần mắc phải những sai lầm?
Lúc Diệp Bổng gọi điện thoại cho tôi, dự báo thời tiết ở thành phố B nói ngày mai và ngày kia trời sẽ có mưa nhỏ đến mưa vừa. Tôi đứng trước cửa nhìn xuống sân thấy lũ trẻ đang chơi máy bay điều khiển từ xa, tiếng máy bay vù vù rất to, tiếng bọn trẻ cười cũng to nên tôi nghe không rõ tiếng của Diệp Bổng lắm.
“Đường Quả, chúng ta ra ngoài gặp nhau một chút đi, em chọn phòng và địa điểm đi.” Câu cuối cùng anh nói.
Tôi đang im lặng như một kẻ điếc bỗng tinh tường hẳn lên, tôi nói, “Vậy thì tối đi, tối nay nhé.”
Cuối cùng chúng tôi cũng hẹn nhau ra nhà hàng KFC ở đường Đông Phong, ở đó khách đông nghịt, lại gần cổng chợ. Buổi chiều tôi đến nhà trẻ đón Tiểu Lê về, tôi nhét vào túi mấy bộ quần áo để thằng bé thay đổi, nhét cả một cuốn album mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cũng có lúc tôi thật sự phục mình thông minh nhanh nhẹn, trước đây tôi đã đoán trước rồi sẽ có một ngày như thế nên tôi đã rửa hết ảnh từ nhỏ đến lớn của Tiểu Lê ra làm thành một quyển album, mỗi kiểu tôi rửa làm hai tấm.
Tôi đến trường đón Diệp Lê, trẻ con dù có thông minh thì cũng vẫn là trẻ con, rất dễ dỗ, tôi chỉ cần nói là sẽ đưa nó đi ăn KFC là nó nhảy cẫng lên đi cùng tôi. Đúng là mấy thứ đồ ăn của nước ngoài như thế này không những ảnh hưởng đến sức khỏe của những mầm non của Tổ quốc mà còn hủy hoại cả tâm hồn thơ ngây của chúng.
Trên taxi, tôi đặt con ngồi trên đùi, thằng bé khó chịu bảo mẹ, “Mẹ ơi, con muốn tự ngồi xuống cơ.”
“Ngồi trên đùi mẹ thì mới cao chứ.”
“Mẹ nói dối.”
“Mẹ là bác sĩ, làm sao lừa con được.”
Diệp Lê lườm tôi một cái, thái độ vô cùng đại nghịch bất đạo như thể nó muốn nói “mẹ đừng nói nữa”, sau đó nó ngần ngại quàng tay lên cổ tôi. Tôi thấy rất vui, lúc gần đến điểm hạn tôi nói: “Tiểu Lê, lát nữa chúng ta sẽ gặp một người, lần này con phải nghe lời mẹ đấy rõ chưa.” Thằng bé nhìn tôi rất khó hiểu, tôi tiếp lời, “Nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ khóc đấy, thật đấy.”
Trong lòng anh bạn nhỏ Diệp Lê này chắc là đã băn khoăn suy nghĩ chuyện gì đó, nhờ có Hạ Bán Tiên dạy nó rằng một người đàn ông tốt thì không được để cho người con gái mình yêu phải rơi lệ nên bây giờ nó nhìn tôi với một con mắt y như một người đàn ông thực thụ, lại còn thương lượng với tôi, “Con biết rồi, nhưng mẹ ơi, mẹ đừng làm những việc quá ngây thơ như thế, chính vì mẹ quá ngây thơ nên Vu Nhã Chí mới bỏ mẹ đấy.”
“Là mẹ không cần ông ta nữa.”
“… Mẹ vẫn còn chối được à.” Thằng bé yên lặng không nói gì nữa, lúc nhìn thấy tấm biển KFC nó lập tức cười rạng rỡ với tôi, “Mẹ ơi, gà rán, gà rán kia rồi”, đúng là sản phẩm của Diệp Bổng để lại có khác, kiểu trở mặt không lẫn vào đâu được.
Hóa ra là Diệp Bổng đã đến trước, ngồi đợi sẵn ở khu trò chơi trẻ con với suất gà rán để trước mặt. Đôi mắt ấy sáng long lanh cuốn hút lạ thường, nhìn thấy đứa trẻ đi cùng tôi nhưng anh hoàn toàn không có chút gì bất ngờ, chẳng lẽ anh ta đã đoán trước được điều này? Hay là anh ấy quá hiểu tôi? Hoặc cũng có thể là cả hai.
Diệp Lê nhìn thấy anh ta liền ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đang căng óc ra nghĩ xem làm thế nào để giới thiệu hai người họ với nhau cho hài hòa vui vẻ một chút thì Diệp Bổng chạy lại, ngồi sụp xuống đưa nắm tay ra trước mặt Diệp Lê rồi cười rất thân thiện nói: “Tiểu Lê, tặng cháu cái này nè.”
Thằng bé lắc đầu từ chối.
Diệp Bổng không hề hụt hẫng, anh xòe tay ra, bên trong là một đầu đạn, “Cháu có muốn cướp được nó không?”
Mắt thằng bé sáng bừng lên y như một con sói đang đói bắt gặp ngay chú dê con ngơ ngác, chỉ còn mỗi là chưa chảy nước miếng ra thôi. Từ nhỏ cu Tý đã rất hâm mộ các chú bộ đội, những bức hình trong nhà cái nào cũng có hình súng đạn rồi xe tang, rồi máy bay chiến đấu… nó còn rất thích ngồi lắp ráp bộ xương mô hình và thích đọc các vụ án giết người. Cái này chỉ biết trách các bậc phụ huynh như tôi không biết làm gương dạy bảo con cái đến nơi đến chốn.
Tôi nói: “Tiểu Lê, con cầm lấy đi, cảm ơn bố đi con.”
Thằng bé ngoan ngoãn cầm lấy rồi nói lí nhí: “Cháu cảm ơn ạ.”
Trước đây mỗi lần đi ăn KFC thằng bé đều rủ Hạ Văn Kỳ đi cùng, món KFC Toàn Gia thì phải có cả gia đình cùng ăn, có mẹ đẻ, có bố nuôi, có con, như thế cũng tạm coi là một gia đình. Nhưng hôm nay, hình như nó không hào hứng lằm với suất KFC này, có lẽ thằng bé đang dần hiểu ra điều gì đó, nó cứ cúi gằm mặt xuống ngồi nghịch viên đạn Diệp Bổng đưa.
Tôi xoa đầu thằng bé hỏi: “Con có muốn ra chơi cầu trượt không?”
Tiểu Lê từ trước đến giờ chẳng bao giờ chơi trò này cả, lần này tôi vừa bảo thế nó đã ngoan ngoãn ra chơi, điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu thằng bé có thay đổi tính cách không.
Diệp Bổng cười, “Tiểu Lê giống em quá.”
“Thật hả? … Chắc là vậy rồi… nó cũng rất bướng.”
Mấy hôm trước chúng tôi còn căng thẳng với nhau, lúc nào cũng đối đầu với nhau, đến hôm nay ngồi chơi với nhau hòa bình thế này lại có chút gì đó ngại ngùng. Tôi ngồi ăn KFC còn Diệp Bổng ngồi nhìn tôi với một ánh mắt rất dịu dàng, tôi không dám nhìn lại anh ấy. Tôi quá hiểu bản thân mình rồi, lúc nói thì cái gì cũng hay cũng tối, nhưng cứ nhìn thấy anh ta là tôi lại có một chút gì đó oán trách. Nhưng chỉ cần anh khẽ chạm vào tay tôi là tôi lại thấy giật mình. Những phẩm chất tốt đẹp như tính chính trực, ngay thẳng, kiềm chế của bản thân tôi… tôi đều không có.
“Một mình em nuôi con sống thế nào?”
“… Cũng tốt, mẹ em và mẹ Hạ Văn Kỳ thay nhau đến trông thằng bé.”
“Thế còn em thì sao?”
“Em á?” Tôi hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào bèn nói, “… em sống rất tốt.”
“Thế có điều gì khó khăn không?”
Có đấy, điều khó khăn duy nhất là không có anh ở bên.
Tôi cúi đầu vừa liếm nước sinh tố còn dính trên tay vừa nói, “Tất cả đều rất tốt.”
“Bố em làm sao mà mất?”
“Haiz, lớp của bố em có mấy đứa học sinh luôn ức hiếp một bạn rất thật thà, lúc đầu bạn đó hiền quá không dám phản kháng, về sau chịu không nổi đứng lên chống trả nhóm bạn kia, sáng hôm ấy chỉ vì chuyện này mà nhóm học sinh kéo cậu ra một chỗ, túm cà vạt dọa đánh, cậu học trò ấy sợ quá. Nhà cậu ta vốn có cửa hàng hoa quả ngoài chợ, hôm đấy cậu ta trộm được con dao bổ dưa nhét vào ba lô. Lúc nhóm học sinh kia dọa đánh cậu, Lão Đường nghe lớp trưởng thông báo lại nên chạy ra can ngăn, kết quả là, đường dao của cậu học trò ấy đi chệch hướng đâm thẳng vào bố. Thật là xui xẻo.” Tôi lấy một cái cánh gà ăn tiếp, “… Cậu học trò ấy cũng thật đáng thương, cả đời này thế là xong.”
Diệp Bổng im lặng hồi lâu làm tôi cứ tưởng anh dường như không có mặt ở đây, anh nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng, tôi ngước lên bắt gặp đôi mắt anh đang ngân ngấn nước, dường như anh cũng thấy rất đau lòng khi nghe câu chuyện của tôi.
“Chuyện này mà gọ là tốt hay sao?”
Đúng là chuyện này chẳng tốt đẹp gì, tôi biết chứ, nhưng khi người ta nhìn vào nỗi đau của người khác thì mới thấy đau lòng, mới thấy xót xa chứ khi bản thân mình trải qua việc đáy lại phát hiện rằng con người quả thật kiên cường, mạnh mẽ. Thậm chí bây giờ kể lại chuyện ấy tôi chỉ thấy nó như cơn gió thoảng qua, không nặng nề gì cả, thời gian quả là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất. Chỉ là Diệp Bổng không thể thấu hiểu nỗi lòng tôi, tôi không bị bắt phải nói ra, càng nói nhiều những chuyện linh tinh thì anh lại càng thấy buồn mà thôi.
Đến tận ngày hôm nay tôi vẫn không nỡ lòng nào làm tổn thương anh. Anh không còn yêu tôi nhưng tôi vẫn yêu anh nhiều lắm.
Tôi nó rất nhỏ nhẹ: “Anh hãy đưa Diệp Lê về nhà anh chơi mấy hôm, cũng nên để bố mẹ anh gặp thằng bé nữa. Mấy ngày hôm nay em nghĩ rất nhiều rồi, nếu không nói cho anh biết thì cũng không phải với anh lắm, dù sao đây là chuyện của hai chúng ta. Chẳng qua là lúc đó… em muốn giữ thằng bé quá, em sợ anh sẽ bỏ rơi nó, nhưng dù sao thì anh cũng đã vì em mà nghĩ đến đứa bé, em cũng… không hề nghe thấy bất kì lời phủ nhận nào từ anh. Vì thế bây giờ em rất muốn được chuộc lỗi, anh không cần phải tự trách mình, thật sự anh không có lỗi gì cả. Mấy ngày trước… là do em bối rối quá. Những lời em nói hôm đó không phải là sự thật đâu, anh đã dành cho em một món quà ý nghĩa như vậy thì em phải cảm ơn anh mới đúng. Em nói thật đó. Lần này em không hề nói bừa chút nào. Anh hãy tin em đi… em…”
“… Anh tin em.” Diệp Bổng ngắt lời tôi, “Xin lỗi, anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Tôi đã làm người con trai tôi yêu phải khóc rồi, đây cũng là điểm yếu cảu anh, anh rất dễ cảm động, tự nhiên tôi thấy hãnh diện về cái tài ăn nói khéo léo của mình.
Tôi gọi Diệp Lê lạ, đặt cái ba lô đầy quần áo, đồ ăn của thằng bé lên ghế.
Thằng bé nhíu mày, mặt dài như cái bơm.
Tôi véo một cái vào má nó, “Con đồng ý là nghe lời mẹ rồi đúng không?”
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à?”
“Không phải đâu con trai, chỉ là mẹ muốn con đến nhà ông nội chơi mấy hôm thôi mà, nhà ông nội chắc sẽ vui lắm. Chằng phải con thích chơi với mấy chú chó hay sao, nhà ông nội có hai chú chó rất xinh nhé.”
“Không, con không thích chó.” Thằng bé cúi gằm mặt xuống buồn bã, “Con muốn về nhà cha nuôi chơi cờ vây với ông Hạ cơ.”
Tôi cố nén lòng thất vọng cuối xuống.
Thằng bé gật đầu, “Con sẽ đi.”
Không đợi Diệp Bổng quay lại tôi đã để thằng bé lại một mình rồi lặng lẽ đi về.
Đứng ở cuối đừng, tôi thấy Diệp Bổng trở ra ngay sau đó, anh dẫn Diệp Lê đi ra ngó trước ngó sau, rồi đúng lúc ấy có một chiếc xe màu đỏ đỗ ngay trước mặt, có lẽ là Trác Nguyệt, họ cùng nhau lên xe rồi chạy đi mất hút.
Type: Gabeo
1.
Hai ngày sau tôi trở về bệnh viện kết thúc kì nghỉ của mình, tôi lại quay lại nhịp sống thường nhật hàng ngày, đến trường đi học đều đặn.
Hai ngày tôi không ở trường, thầy Nhất Đao Thiết đã điều tôi sang khoa tim mạch thuộc khoa ngoại, đương nhiên là tôi không hề biết gì về chuyện này. Dù sao thì con người này vẫn thường làm việc như thế, toàn là những lí do to đùng khiến người ta khó chịu đến phát chán, may mà chủ nhiệm khoa của chúng tôi tính tình đôn hậu không thì ông ấy cũng đã báo cáo việc này lên viện trưởng từ lâu rồi.
Lúc tôi chuyển đồ đạc của mình sang phòng làm việc mới thì gặp Vu Nhã Chí ở hành lang, anh ta vừa xem bệnh án vừa đi vào khu phòng bệnh. Xem ra tinh thần anh ta vẫn tốt lắm, không hề có biểu hiện gì của một kẻ vừa bị bạn gái bỏ rơi.
Tôi gọi anh ta: “Vu Nhã Chí, em vừa về rồi.”
“Ừ, chào em.” Anh ta chào lại một cách lạnh lùng cũng chẳng thèm dừng lại, “Anh đi vào phòng bệnh trước nhé. Nói chuyện sau nhé.” Tôi ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ ở cuối hàng lang, vẫn còn sớm mà, mới có bốn rưỡi! Không muốn nhìn mặt tôi thì cũng không cần phải gượng ép như thế chứ? Người ta vẫn nói làm bất kì việc gì mà không có tình nghĩ thì cũng chỉ là kẻ tiểu nhân.
Lúc về phòng tôi thấy thầy Nhất Đao Thiết đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân về bệnh tình của họ, tôi chạy lại chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật cùng với cô trợ lí của thầy, ngoảnh đầu lại chợt thấy thầy đang ngồi cắn bút nhìn tôi.
“Thầy ơi, ca phẫu thuật tối nay phải chuẩn bị mấy đơn vị máu ạ? Thầy hay là thầy Lưu sẽ gây mê?”
“… Tình hình Tiểu Lê bây giờ sao rồi?”
“Thằng bé không bị sốt nữa rồi, lúc ở trường mẫu giáo còn nô nghịch như quỷ, bắt nạt cả các bạn, xem ra cậu ta còn khỏe lắm.” Tôi hỏi, “Thầy ơi, ca phẫu thuật tối nay…”
“À…” thầy vốn không để ý gì đến ca phẫu thuật ấy, chỉ cười rồi bắt đầu huyên thuyên với tôi, “Đúng rồi, hai ngày trước thày nhìn thấy cô gái xinh xinh có lần đã mang cơm đến cho Vu Nhã Chí lại tan làm cùng đi về với anh ta, thầy còn hỏi anh ta sao không về nhà với em, anh ta chỉ cười hì hì nói các em chia tay rồi, đôi vợ chồng trẻ chúng mày lại cãi nhau chuyện gì phải không?”
Tôi nhún vai ngập ngừng không biết làm sao, “Vâng chúng em chia tay rồi, thầy cũng không biết à, dù sao thì hai người cũng chẳng có tình cảm gì với nhau, thôi không nhắc đến anh ta nữa, ca phẫu thuật tối nay…”
“Ca phẫu thuật tối nay không cần em phải làm, tan làm em cứ về nhà cơm nước ngủ nghỉ cho khỏe, cứ yên tâm mà ngủ đến sáng mai.”
Tôi sững người, mặt cắt không ra giọt máu, “Thầy ơi, em xin nghỉ nên đã bị trừ không ít tiền rồi, thầy đừng làm thế với em…”
“Em đi soi gương đi xem nào, tôi có điên cũng không dám đùa với tính mạng của bệnh nhân mà trao công việc cho em.”
“Tôi, tôi làm sao chứ?” Có lẽ thái độ coi thường trong mắt thầy đã làm tôi phật lòng, tôi kẹp hết các hồ sơ bệnh án vào sổ, tôi bực mình chỉ muốn chạy biến đi ngay, “những ca phẫu thuật tôi từng tham gia đâu có ca nào là xảy ra vấn đề gì? Trước khi làm phẫu thuật, người thẩm định kiểm tra tôi đều là chính thầy tự tay kiểm tra, chẳng bao giờ tôi dám mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa cả.”
Thầy Nhất Đao Thiết cũng chỉnh là chủ nhiệm Lương Thiên Lý, một người nổi tiếng với cách ăn mặc cẩu thả, xộc xệch, ông quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi và lạnh lùng nói, “Đường Quả, em chưa sai sót gì trong khi phẫu thuật, đó là việc em nên làm chứ chẳng là gì mà có thể phủ nhận được công sức của tôi. Bây giờ em là một y tá thuộc quyền quản lí của tôi, em nên nghe lời tôi, ca phẫu thuật này tôi có thể sắp xếp người khác.”
Nếu bình thường, ông thầy tính khí thất thường này có bảo tôi làm gì tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo, mặc dù thầy cũng chẳng phải là người thầy đáng tin cậy hay đức độ gì nhưng trong công việc thầy luôn bảo vệ chính kiến của mình, nếu như là một người khác hướng dẫn tôi nhưng thầy thấy tôi làm được việc thì chắc chắn ông sẽ mặt dày đi kéo tôi về làm với ông bằng được. Ông tín nhiệm tôi, ưu ái tôi, coi tôi là học trò xuất sắc của ông. Nhưng… trong lúc này sự tín nhiệm ấy lại làm tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
Tôi ấm ức tự an ủi bản thân, “Thầy ơi, em không bao giờ muốn phụ lòng tín nhiệm của thầy, sau này cũng thế. Em nhất định không bao giờ để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc, thầy nên tin tưởng em, thầy làm như thế là xúc phạm em đấy.”
Thầy đưa tay lên ra hiệu bảo tôi đứng lên đi về.
Ánh mắt thầy còn lạnh lùng hơn nhiều, thái độ khinh thường ấy càng rõ ràng hơn khi thầy bảo tôi, “Y tá Đường, phiền em xem lại tài liệu về phẫu thuật trong tay em có lỗi thời không?”
Vài phút sau tôi cúi gằm mặt xuống bước ra khỏi phòng bệnh.
Đến phòng trực y tá, Manh Manh bắt chuyện với tôi, tôi cũng cố luyên thuyên vài câu rồi tìm cách chuồn đi, chị ấy gọi tôi nhưng tôi chẳng buồn quay lại.
Tôi thật sự không dám mang cái bộ mặt này về nhà, chỉ còn biết gọi điện cầu cứu Hạnh Tử.
Nửa tiếng sau, lúc tôi đang đứng ở cửa hàng bên đường, chị ấy tươi cười, lịch sự dừng xe bên đường, mặt hớn hở mở cửa x era vẫy tôi lại.
Tôi ngồi bịch một cái lên xe, luôn tay lấy giấy lau nước mắt nước mũi, “Chị ơi, em muốn đi uống rượu, rượu trắng ấy.”
“Mượn rượu giải sầu hà?”
“… Cũng gần như thế.”
“Không giống em chút nào cả, năm đó những lúc khó khăn nhất em cũng nhanh chóng vượt qua trong nháy mắt mà, muốn làm gì là làm, đến cả kết hôn cũng dám kết hôn trong mơ hồ, sinh con cũng không hề có tính toán gì, lúc bố nằm nhà xác mẹ em khóc đến phát ngất em cũng chỉ có một mình với đứa con mấy tháng tuổi lo hậu sự cho bố. Lúc ấy, em đã già đi nhiều phải không?... Ài, mới có hai mươi mốt tuổi.” Kha Hạnh Hương lắc đầu buồn bã, “… Quả Quả, em già đi nhiều rồi.”
“Em mà già á? Em còn chưa đến hai mươi sáu tuổi mà.”
“ý chí của em đã rệu rạo rồi, em yếu đuối hơn trước nhiều rồi.”
“… Nói bừa nào, nhìn em xinh đẹp như Đặng Lệ Quân thế này mà chị dám bảo em già à?”
“Ha ha, đại mỹ nhân Đặng Lệ Quân thì vĩnh viễn không bao giờ già nữa rồi, còn em bây giờ sắp thành bà lão rồi.”
Lúc này có một người bạn thân ở bên cạnh thật đáng quý biết bao, nhưng rượu cũng là một cách hay.
Chúng tôi băng qua đường đến quán ăn mà ngày xưa chị và người bạn trai Triệu Đa Dương vẫn hay đến thời còn yêu nhau, đồ ăn ở đây cũng khá ngon mà quan trọng là giá rất rẻ, hợp với túi tiền của bọn sinh viên chúng tôi. Nhưng bây giờ chị ấy ăn sang rồi, nói chung là đi ăn, nói chuyện cùng tôi thế này chỉ là ôn lại chuyện cũ mà thôi. Nếu người khác mà biết được chuyện này chắc lại nghĩ chị ấy thần kinh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đều là do Triệu Đa Dương quá yêu chị, ban đầu tôi đã nghĩ chị sẽ bỏ anh ấy nhưng không nghĩ là lại bỏ nhanh thế, thế mà bây giờ lại còn bày đặt nhớ nhung, thật buồn cười. Ngồi ăn với nhau, chị thì ăn còn tôi thì chỉ uống rượu, không ai nói với ai nhưng chúng tôi đều hiểu tâm trạng của nhau. Chị ấy không cản tôi uống, uống say thì có thể mượn rượu giả điên. Nhưng chỉ là giả vờ mà thôi, ai không biết Đường Quả này không thích uống rượu chỉ vì uống mãi không say, những chuyện vô nghĩa như thế thì tôi chằng làm làm gì, vì thế thứ tôi cần chỉ là một bữa rượu càng rẻ càng tốt.
“Quả Quả, em đừng uống nữa.”
“Em vẫn uống được nữa mà.”
“… Chị sợ uống nhiều sẽ ngộ độc đấy.” Hạnh Tử lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa cho tôi, “Ngoan nào, hút cái này đi, nó có thể giúp em giải sầu đấy.”
Tôi bị sặc khói, nghẹt thở muốn chết nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh như sáo, đằng sau khói mờ mịt ấy tôi thấy rõ khuôn mặt chị đang cười với tôi rất đắc ý. Tôi vừa định đá cho chị một cái nhưng chị giật lấy điếu thuốc trên tay tôi hít một hơi rồi lại đưa trả, tôi nhìn thấy một vẻ rất dịu dàng trên khuôn mặt ấy, dịu dàng một cách giả dối, “Cưng à, vẫn biết là hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng vẫn còn đỡ hại hơn là uống rượu. Nếu trong lòng cô nương có điều gì không vui, muốn đi nghỉ một chút thì có Trương Sinh công tử hầu rượu cô nương, không phải mất tiền, động phòng cùng chàng cũng miễn phí luôn, cô nương hãy lên giường ân ái cùng một gã lạ mặt, hãy tự thưởng cho mình một đêm xuân ngập trong tình ái để thấy sảng khoái nhẹ nhõm hơn, ngày mai cô nương muốn là ai thì cũng chẳng ai biết. Nghĩ mãi đến mối tình vớ vẩn của hắn ta làm gì, chỉ thêm đau khổ mà thôi.”
Đúng vậy, chị ấy nói không sai, bộ dạng đau khổ của tôi lúc này chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.
Tôi đẩy chị ra, hất đổ ky rượu xuống đất, gục xuống chán nản tưởng như không còn sức sống nữa.
“Quả Quả, em nghĩ chúng ta cần tình yêu để làm gì khi tình yêu chỉ mang lại toàn đau khổ.”
“Đúng vậy, hai người yêu nhau mà không đến được với nhau thì thật là đau khổ, nhưng tôi lại nghĩ nếu tôi kiên trì theo đuổi, có thể làm bất cứ điều gì vì người mình yêu thì không biết chừng sẽ có một ngày anh nhìn tôi với một ánh mắt khác.”
“Bằng ánh mắt ấy à?”
“Đương nhiên là không phải, con người ta ai cũng tham lam cả, dù có đạt được điều gì thì cũng vẫn là chưa đủ.” Tôi ngồi co mình lại ôm lấy đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bóng ngọn đèn phản chiếu trên vũng nước trải dài trên mặt đất, “… Nhưng em thấy quá đủ rồi, người em yêu đã dành tất cả cho em rồi, một cuộc hôn nhân, thêm một đứa con nữa. Một người đàn ông không hề yêu em mà lại có thể mang lại cho em nhiều thứ như thế thì em đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Kha Hạnh Tử ngồi ngây người nhìn tôi, rồi nổi giận đùng đùng, “Đường Quả, em bị điên rồi em biết không? Chẳng có ai như em đi yêu người khác mà không hề quan tâm đến hậu quả sau này cả. Người như thế thì không sống nổi đâu!”
Tôi chỉ biết đáp lại một câu bất lực, “Có đấy, em là thế đấy.”
Chị ôm lấy tôi sụt sùi, “Quả Quả, ai bảo em thông mình chứ, em ngốc lắm,… nhưng chị thực sự quý mến em.”
2.
Ngày hôm sau tôi không đến viện, thầy Nhất Đao Thiết cho tôi nghỉ thêm một ngày.
Cũng đúng, người khác nhìn thấy bộ dạng của tôi thế này chắc cũng sợ chết khiếp, tôi cầm bệnh án của bệnh nhân phẫu thuật giường số 9 đặt vào giường bệnh số 8, thầy Ân giận đến đỏ mặt tía tai, đập bàn đạp ghế trong phòng y tế, tôi nói thế nào thầy cũng không tin, thầy đang mắng mỏ xúc phạm tôi, thầy giận dữ giống như là một đứa trẻ ngỗ ngược đang nổi trận lôi đình.
Bây giờ thì chuyện rắc rối của tôi đã loan khắp bệnh viện, đầu tiên là chuyện tôi và Vu Nhã Chí chia tay, tiếp đó là chuyện cãi nhau với thầy Ân. Đúng là đời người lắm phong ba mà vẫn phải gượng cười, nhưng những việc này vẫn chưa là gì, đời người có ai là không đôi lần mắc phải những sai lầm?
Lúc Diệp Bổng gọi điện thoại cho tôi, dự báo thời tiết ở thành phố B nói ngày mai và ngày kia trời sẽ có mưa nhỏ đến mưa vừa. Tôi đứng trước cửa nhìn xuống sân thấy lũ trẻ đang chơi máy bay điều khiển từ xa, tiếng máy bay vù vù rất to, tiếng bọn trẻ cười cũng to nên tôi nghe không rõ tiếng của Diệp Bổng lắm.
“Đường Quả, chúng ta ra ngoài gặp nhau một chút đi, em chọn phòng và địa điểm đi.” Câu cuối cùng anh nói.
Tôi đang im lặng như một kẻ điếc bỗng tinh tường hẳn lên, tôi nói, “Vậy thì tối đi, tối nay nhé.”
Cuối cùng chúng tôi cũng hẹn nhau ra nhà hàng KFC ở đường Đông Phong, ở đó khách đông nghịt, lại gần cổng chợ. Buổi chiều tôi đến nhà trẻ đón Tiểu Lê về, tôi nhét vào túi mấy bộ quần áo để thằng bé thay đổi, nhét cả một cuốn album mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cũng có lúc tôi thật sự phục mình thông minh nhanh nhẹn, trước đây tôi đã đoán trước rồi sẽ có một ngày như thế nên tôi đã rửa hết ảnh từ nhỏ đến lớn của Tiểu Lê ra làm thành một quyển album, mỗi kiểu tôi rửa làm hai tấm.
Tôi đến trường đón Diệp Lê, trẻ con dù có thông minh thì cũng vẫn là trẻ con, rất dễ dỗ, tôi chỉ cần nói là sẽ đưa nó đi ăn KFC là nó nhảy cẫng lên đi cùng tôi. Đúng là mấy thứ đồ ăn của nước ngoài như thế này không những ảnh hưởng đến sức khỏe của những mầm non của Tổ quốc mà còn hủy hoại cả tâm hồn thơ ngây của chúng.
Trên taxi, tôi đặt con ngồi trên đùi, thằng bé khó chịu bảo mẹ, “Mẹ ơi, con muốn tự ngồi xuống cơ.”
“Ngồi trên đùi mẹ thì mới cao chứ.”
“Mẹ nói dối.”
“Mẹ là bác sĩ, làm sao lừa con được.”
Diệp Lê lườm tôi một cái, thái độ vô cùng đại nghịch bất đạo như thể nó muốn nói “mẹ đừng nói nữa”, sau đó nó ngần ngại quàng tay lên cổ tôi. Tôi thấy rất vui, lúc gần đến điểm hạn tôi nói: “Tiểu Lê, lát nữa chúng ta sẽ gặp một người, lần này con phải nghe lời mẹ đấy rõ chưa.” Thằng bé nhìn tôi rất khó hiểu, tôi tiếp lời, “Nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ khóc đấy, thật đấy.”
Trong lòng anh bạn nhỏ Diệp Lê này chắc là đã băn khoăn suy nghĩ chuyện gì đó, nhờ có Hạ Bán Tiên dạy nó rằng một người đàn ông tốt thì không được để cho người con gái mình yêu phải rơi lệ nên bây giờ nó nhìn tôi với một con mắt y như một người đàn ông thực thụ, lại còn thương lượng với tôi, “Con biết rồi, nhưng mẹ ơi, mẹ đừng làm những việc quá ngây thơ như thế, chính vì mẹ quá ngây thơ nên Vu Nhã Chí mới bỏ mẹ đấy.”
“Là mẹ không cần ông ta nữa.”
“… Mẹ vẫn còn chối được à.” Thằng bé yên lặng không nói gì nữa, lúc nhìn thấy tấm biển KFC nó lập tức cười rạng rỡ với tôi, “Mẹ ơi, gà rán, gà rán kia rồi”, đúng là sản phẩm của Diệp Bổng để lại có khác, kiểu trở mặt không lẫn vào đâu được.
Hóa ra là Diệp Bổng đã đến trước, ngồi đợi sẵn ở khu trò chơi trẻ con với suất gà rán để trước mặt. Đôi mắt ấy sáng long lanh cuốn hút lạ thường, nhìn thấy đứa trẻ đi cùng tôi nhưng anh hoàn toàn không có chút gì bất ngờ, chẳng lẽ anh ta đã đoán trước được điều này? Hay là anh ấy quá hiểu tôi? Hoặc cũng có thể là cả hai.
Diệp Lê nhìn thấy anh ta liền ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đang căng óc ra nghĩ xem làm thế nào để giới thiệu hai người họ với nhau cho hài hòa vui vẻ một chút thì Diệp Bổng chạy lại, ngồi sụp xuống đưa nắm tay ra trước mặt Diệp Lê rồi cười rất thân thiện nói: “Tiểu Lê, tặng cháu cái này nè.”
Thằng bé lắc đầu từ chối.
Diệp Bổng không hề hụt hẫng, anh xòe tay ra, bên trong là một đầu đạn, “Cháu có muốn cướp được nó không?”
Mắt thằng bé sáng bừng lên y như một con sói đang đói bắt gặp ngay chú dê con ngơ ngác, chỉ còn mỗi là chưa chảy nước miếng ra thôi. Từ nhỏ cu Tý đã rất hâm mộ các chú bộ đội, những bức hình trong nhà cái nào cũng có hình súng đạn rồi xe tang, rồi máy bay chiến đấu… nó còn rất thích ngồi lắp ráp bộ xương mô hình và thích đọc các vụ án giết người. Cái này chỉ biết trách các bậc phụ huynh như tôi không biết làm gương dạy bảo con cái đến nơi đến chốn.
Tôi nói: “Tiểu Lê, con cầm lấy đi, cảm ơn bố đi con.”
Thằng bé ngoan ngoãn cầm lấy rồi nói lí nhí: “Cháu cảm ơn ạ.”
Trước đây mỗi lần đi ăn KFC thằng bé đều rủ Hạ Văn Kỳ đi cùng, món KFC Toàn Gia thì phải có cả gia đình cùng ăn, có mẹ đẻ, có bố nuôi, có con, như thế cũng tạm coi là một gia đình. Nhưng hôm nay, hình như nó không hào hứng lằm với suất KFC này, có lẽ thằng bé đang dần hiểu ra điều gì đó, nó cứ cúi gằm mặt xuống ngồi nghịch viên đạn Diệp Bổng đưa.
Tôi xoa đầu thằng bé hỏi: “Con có muốn ra chơi cầu trượt không?”
Tiểu Lê từ trước đến giờ chẳng bao giờ chơi trò này cả, lần này tôi vừa bảo thế nó đã ngoan ngoãn ra chơi, điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu thằng bé có thay đổi tính cách không.
Diệp Bổng cười, “Tiểu Lê giống em quá.”
“Thật hả? … Chắc là vậy rồi… nó cũng rất bướng.”
Mấy hôm trước chúng tôi còn căng thẳng với nhau, lúc nào cũng đối đầu với nhau, đến hôm nay ngồi chơi với nhau hòa bình thế này lại có chút gì đó ngại ngùng. Tôi ngồi ăn KFC còn Diệp Bổng ngồi nhìn tôi với một ánh mắt rất dịu dàng, tôi không dám nhìn lại anh ấy. Tôi quá hiểu bản thân mình rồi, lúc nói thì cái gì cũng hay cũng tối, nhưng cứ nhìn thấy anh ta là tôi lại có một chút gì đó oán trách. Nhưng chỉ cần anh khẽ chạm vào tay tôi là tôi lại thấy giật mình. Những phẩm chất tốt đẹp như tính chính trực, ngay thẳng, kiềm chế của bản thân tôi… tôi đều không có.
“Một mình em nuôi con sống thế nào?”
“… Cũng tốt, mẹ em và mẹ Hạ Văn Kỳ thay nhau đến trông thằng bé.”
“Thế còn em thì sao?”
“Em á?” Tôi hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào bèn nói, “… em sống rất tốt.”
“Thế có điều gì khó khăn không?”
Có đấy, điều khó khăn duy nhất là không có anh ở bên.
Tôi cúi đầu vừa liếm nước sinh tố còn dính trên tay vừa nói, “Tất cả đều rất tốt.”
“Bố em làm sao mà mất?”
“Haiz, lớp của bố em có mấy đứa học sinh luôn ức hiếp một bạn rất thật thà, lúc đầu bạn đó hiền quá không dám phản kháng, về sau chịu không nổi đứng lên chống trả nhóm bạn kia, sáng hôm ấy chỉ vì chuyện này mà nhóm học sinh kéo cậu ra một chỗ, túm cà vạt dọa đánh, cậu học trò ấy sợ quá. Nhà cậu ta vốn có cửa hàng hoa quả ngoài chợ, hôm đấy cậu ta trộm được con dao bổ dưa nhét vào ba lô. Lúc nhóm học sinh kia dọa đánh cậu, Lão Đường nghe lớp trưởng thông báo lại nên chạy ra can ngăn, kết quả là, đường dao của cậu học trò ấy đi chệch hướng đâm thẳng vào bố. Thật là xui xẻo.” Tôi lấy một cái cánh gà ăn tiếp, “… Cậu học trò ấy cũng thật đáng thương, cả đời này thế là xong.”
Diệp Bổng im lặng hồi lâu làm tôi cứ tưởng anh dường như không có mặt ở đây, anh nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng, tôi ngước lên bắt gặp đôi mắt anh đang ngân ngấn nước, dường như anh cũng thấy rất đau lòng khi nghe câu chuyện của tôi.
“Chuyện này mà gọ là tốt hay sao?”
Đúng là chuyện này chẳng tốt đẹp gì, tôi biết chứ, nhưng khi người ta nhìn vào nỗi đau của người khác thì mới thấy đau lòng, mới thấy xót xa chứ khi bản thân mình trải qua việc đáy lại phát hiện rằng con người quả thật kiên cường, mạnh mẽ. Thậm chí bây giờ kể lại chuyện ấy tôi chỉ thấy nó như cơn gió thoảng qua, không nặng nề gì cả, thời gian quả là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất. Chỉ là Diệp Bổng không thể thấu hiểu nỗi lòng tôi, tôi không bị bắt phải nói ra, càng nói nhiều những chuyện linh tinh thì anh lại càng thấy buồn mà thôi.
Đến tận ngày hôm nay tôi vẫn không nỡ lòng nào làm tổn thương anh. Anh không còn yêu tôi nhưng tôi vẫn yêu anh nhiều lắm.
Tôi nó rất nhỏ nhẹ: “Anh hãy đưa Diệp Lê về nhà anh chơi mấy hôm, cũng nên để bố mẹ anh gặp thằng bé nữa. Mấy ngày hôm nay em nghĩ rất nhiều rồi, nếu không nói cho anh biết thì cũng không phải với anh lắm, dù sao đây là chuyện của hai chúng ta. Chẳng qua là lúc đó… em muốn giữ thằng bé quá, em sợ anh sẽ bỏ rơi nó, nhưng dù sao thì anh cũng đã vì em mà nghĩ đến đứa bé, em cũng… không hề nghe thấy bất kì lời phủ nhận nào từ anh. Vì thế bây giờ em rất muốn được chuộc lỗi, anh không cần phải tự trách mình, thật sự anh không có lỗi gì cả. Mấy ngày trước… là do em bối rối quá. Những lời em nói hôm đó không phải là sự thật đâu, anh đã dành cho em một món quà ý nghĩa như vậy thì em phải cảm ơn anh mới đúng. Em nói thật đó. Lần này em không hề nói bừa chút nào. Anh hãy tin em đi… em…”
“… Anh tin em.” Diệp Bổng ngắt lời tôi, “Xin lỗi, anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Tôi đã làm người con trai tôi yêu phải khóc rồi, đây cũng là điểm yếu cảu anh, anh rất dễ cảm động, tự nhiên tôi thấy hãnh diện về cái tài ăn nói khéo léo của mình.
Tôi gọi Diệp Lê lạ, đặt cái ba lô đầy quần áo, đồ ăn của thằng bé lên ghế.
Thằng bé nhíu mày, mặt dài như cái bơm.
Tôi véo một cái vào má nó, “Con đồng ý là nghe lời mẹ rồi đúng không?”
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à?”
“Không phải đâu con trai, chỉ là mẹ muốn con đến nhà ông nội chơi mấy hôm thôi mà, nhà ông nội chắc sẽ vui lắm. Chằng phải con thích chơi với mấy chú chó hay sao, nhà ông nội có hai chú chó rất xinh nhé.”
“Không, con không thích chó.” Thằng bé cúi gằm mặt xuống buồn bã, “Con muốn về nhà cha nuôi chơi cờ vây với ông Hạ cơ.”
Tôi cố nén lòng thất vọng cuối xuống.
Thằng bé gật đầu, “Con sẽ đi.”
Không đợi Diệp Bổng quay lại tôi đã để thằng bé lại một mình rồi lặng lẽ đi về.
Đứng ở cuối đừng, tôi thấy Diệp Bổng trở ra ngay sau đó, anh dẫn Diệp Lê đi ra ngó trước ngó sau, rồi đúng lúc ấy có một chiếc xe màu đỏ đỗ ngay trước mặt, có lẽ là Trác Nguyệt, họ cùng nhau lên xe rồi chạy đi mất hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.