Tình Đầu Vừa Hay Là Tình Cuối

Chương 3

Nguyệt Vi Tiểu Thố

20/09/2023

3

"Có đôi khi mình thấy áp lực quá thì cuối tuần sẽ đi đánh tennis, ngày mai cậu... có muốn đi cùng không?", anh đột nhiên chủ động giải thích.

Tôi im lặng, vẫn lắc đầu.

"Không được, mẹ mình đã sắp xếp rồi, mình phải đi... xem mắt."

Đây không phải là lời nói dối, tuy rằng năm đó mẹ tôi cực kì nhạy cảm với những dấu hiệu yêu đương của tôi, nhưng hiện tại bà ấy lại vô cùng lo lắng.

"Cuối tuần nào mình cũng sẽ đi xem mắt."

"Xem mắt à...", anh nhẹ giọng nói.

"Cậu muốn tìm một người như thế nào?"

Anh lại hỏi.

Người như cậu đó.

Tôi thực sự muốn nói ra câu này một cách bông đùa, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì vẫn chẳng nói nên lời.

Trước khi Lâm San San gọi tới, mong muốn thổ lộ của tôi bỗng dâng trào mãnh liệt, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, suy nghĩ ấy lại chìm xuống.

Lý trí cuối cùng đã chiến thắng tất cả.

"Có cuộc sống tốt là được", tôi nghĩ nghĩ, "Cũng không có yêu cầu gì đặc biệt."



Đến cửa khu nhà anh, tôi dừng xe, chuẩn bị tạm biệt anh.

"Mình muốn thêm WeChat của cậu, nhưng trong nhóm chat không thêm được", anh đột nhiên nói.

"Sau khi mình đi Mỹ, mình đã gửi cho cậu một tấm bưu thiếp, cậu có nhận được không?", anh lại hỏi.

Tôi sững sờ nhìn anh, lắc đầu.

Tôi chưa từng nhận được tấm bưu thiếp nào.

Anh cười cười, không nói gì nữa, chỉ quét WeChat của tôi rồi xuống xe.

"Hôm nay cảm ơn cậu, đi đường cẩn thận nhé", anh cúi người, lắc lắc điện thoại, "Về đến nhà thì nhớ báo với mình một tiếng nhé."

Về tới nhà, tôi ngơ ngác ngồi ở trong phòng khách một hồi, rồi gọi điện thoại cho mẹ tôi.

Mẹ tôi chắc đã ngủ rồi, bà mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì chứ?"

Rồi bà suy nghĩ thật lâu, "À, đúng rồi, hình như là vào học kỳ một năm lớp 12, có một tấm bưu thiếp gửi đến cho con. Từ Mỹ gửi tới. Mẹ nhớ tên người gửi hình như là bạn nam kia, Lục gì gì ấy..."

"Tấm bưu thiếp đó đâu rồi mẹ?"

"À, lúc ấy con gần đến kỳ thi thử đầu tiên rồi, mẹ sợ nó ảnh hưởng đến việc học của con nên đã ném nó đi rồi."

"Mẹ!", tôi thảng thốt, giọng nói vô thức mang theo sự lo lắng, "Vậy nó viết cái gì?"

Mẹ tôi ngáp một cái, "Mẹ quên rồi, hình như là viết bằng tiếng Anh. Mẹ đọc cũng không hiểu, nên mẹ ném luôn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đầu Vừa Hay Là Tình Cuối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook