Chương 32: Rốt cuộc là ai đã sai lầm?
Dạ Dao
07/01/2015
Trong lòng nhớ nhung Đỗ Thượng Văn, Trần Dư Phi trước sau vẫn không cách nào trấn tĩnh tự nhiên mà làm việc được, một buổi sáng làm sai tới mấy lần, cuối cùng đành tắt máy tính đi, cầm cốc cà phê đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn ra bên ngoài. Thành phố bị bao trùm trong bầu không khí xám xịt mù mờ, bây giờ không còn chuyện phóng tầm mắt nhìn ra xa nữa, thị lực có tốt hơn nữa cũng không nhìn được phía xa, huống hồ là cặp mắt cận thị này của cô.
Cô cụp mắt xuống, trong lòng tim đập thình thịch, cứ cảm thấy lo lắng, nhưng lại cảm thấy những thứ mình đang lo lắng thật tức cười. Sao có thể chứ, Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi, họ đã đi đến được ngày hôm nay, còn sợ khó khăn nào ngăn cản nữa chứ?
Đặt cốc cà phê xuống cầm điện thoại lên, cô gọi cho Đỗ Thượng Văn, bên phía anh cũng đang bận túi bụi, chưa nói đến hai câu liền có người bên cạnh nhỏ tiếng thúc giục. Trần Dư Phi cười bảo anh cứ làm việc trước, buổi tối nếu có thời gian ra ngoài một chuyến, ăn bữa cơm, đã lâu lắm không lừa tiền của anh rồi, tay cũng có chút ngứa ngáy. Đỗ Thượng Văn cười trách cô một câu, hẹn buổi qua đón cô.
Sau đó cô lại đến phòng làm việc của Đoàn Vân Phi, gõ cửa, không ai đáp, thư kí tổng giám đốc từ nhà vệ sinh đi ra nói với Trần Dư Phi, Tổng giám đốc Đoàn hôm qua đi công tác rồi, đi Bắc Kinh tham gia một buổi đấu thầu dự án, có thể phải ba đến năm ngày mới trở về.
Trần Dư Phi có chút lạc lõng trở về phòng làm việc, ngẫm nghĩ một hồi vẫn có chút buồn bực, mở máy tính lên mạng lướt một số trang web liên quan đến bất động sản của Australia. Thực sự giống như hai người Đoàn Vân Phi nói, so với giá nhà tăng cao trong nước thì giá ở đó thực sự không cao, hơn nữa kết cấu nhà và cảnh quan đều được làm rất nhân tính hóa. Trần Dư Phi thích nhất là một loạt những tấm ảnh chụp những khu vườn trong biệt thự, càng nhìn càng thấy đẹp, khiến người ta không kìm lòng được mà lập tức vào ở luôn.
Cô lựa chọn lấy mấy trang nhìn có vẻ đẹp nhất, nén thành file gửi qua cho Đỗ Thượng Văn, bên dưới thêm một câu: rất hận những người sắp được ở trong ngôi nhà như thế này. Mấy phút sau email gửi lại khiên cô cười thành tiếng: cứ thư thả mấy năm, chờ trả hết nợ rồi hận mình cũng được.
Không bận mà cũng không nhàn, cô hoàn thành công việc của một ngày, Trần Dư Phi xuống lầu trước năm phút so với thời gian đã hẹn, đứng bên đường đợi một lúc, trong dòng xe đang chạy nhìn thấy xe của Đỗ Thượng Văn. Khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, dường như cũng có thể nhìn thấy nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt Đỗ Thượng Văn.
“Một mình cậu thôi à? Nhiếp Phong có đến không?”. Đỗ Thượng Văn nói rồi lái xe tới nhà hàng Trần Dư Phi chỉ định, cô lắc đầu cười: “Khó khăn lắm mới có thế giới riêng cho hai người chúng ta, không để anh ấy tới làm kì cà cản mũi đâu.”
Đỗ Thượng Văn liếc mắt nhìn cô cười: “Câu này sao mình nghe lại thấy khó chịu thế nhỉ, có phải đang ám chỉ mình điều gì không?”
“Cậu cút đi!”. Trần Dư Phi vỗ anh một cái, cười hi hi ha ha tới một nhà hàng gần công ty, tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, chọn một vài món đặc sắc, lại gọi thêm rượu vang. Sau khi uống hơn nửa cốc, Trần Dư Phi nghiêm nghị nói: “Hôm nay mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
Trần Dư Phi ngừng một lát: “Sáng nay vừa đi làm, mẹ cậu liền gọi điện thoại cho mình…”
Nét cười trên mặt Đỗ Thượng Văn thu lại: “Mẹ mình nói gì vậy?”
“Không có gì, nói toàn là lỗi của cậu, bảo mình không nên trách cậu, sau đó thì khóc… Mẹ cậu bảo mình nhất định đừng tức giận cậu, cậu thiếu nợ mình họ sẽ nghĩ cách bù đắp. Thượng Văn, mẹ cậu thực sự là người mẹ rất cảm thông với người khác.”
Đỗ Thượng Văn nuốt nước miếng: “Đúng vậy, mình rất may mắn.”
“Thượng Văn”. Trần Dư Phi nắm lấy tay anh, đắn đo khẽ nói: “Mẹ của Vân Phi bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, tình hình rất không tốt, mình nghe em họ cậu ấy nói chuyên gia kiến nghị nhanh chóng làm phẫu thuật, nhưng tỉ lệ phẫu thuật thành công không cao, người trong nhà cậu ấy hiện tại đang không biết phải làm sao mới tốt. Bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra chân tướng sự việc, Thượng Văn, bên phía Vân Phi vây giờ cũng không dễ dàng gì, cậu thông cảm với cậu ấy một chút, được không?”
Đỗ Thượng Văn khẽ cười nháy mắt với cô: “Người phụ nữ chìm đắm trong dòng sông tình yêu đều có bản năng người mẹ tràn lan như cậu hả?”
“Nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”
“Mình hiểu, những điều cậu nói mình đều hiểu”. Đỗ Thượng Văn nâng ly lên mời Trần Dư Phi: “Cậu thì sao? Chuyện của cậu và Nhiếp Phong đã nói với gia đình anh ấy chưa? Bố mẹ anh ấy nói thế nào?”
“Cũng đang đợi cơ hội mà, bố anh ấy đến bây giờ vẫn chưa chịu cho anh ấy bước vào nhà.”
Đỗ Thượng Văn cười khổ: “Đều là mình làm liên lụy tới cậu.”
“Lại thế rồi!”. Trần Dư Phi trợn mắt: “Ngoài câu này ra cậu không còn câu gì mới mẻ khác à?”
“Phi Phi.”
“Ừm?”
Đỗ Thượng Văn cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ chớp động, trên khuôn mặt đẹp có chút sắc thái mệt mỏi: “Phi Phi, cậu nói xem có phải ngay từ đầu mình đã sai lầm rồi không?”
Trái tim Trần Dư Phi như thắt lại, bao nhiêu năm cô quen biết Đỗ Thượng Văn, chưa một lần nghe anh nói những lời chán nản thất vọng đến vậy, trước đây cho dù có khổ thế nào khó thế nào, anh đều dũng cảm đối diện, hiện tại sao thế này? Dựa vào tình yêu chân thực và dũng khí đi suốt dọc đường, còn có cửa ải nào không vượt qua được đây!
Cô cắn môi không biết dùng lời gì để trách móc Đỗ Thượng Văn, trong lòng ngoài một chút thất vọng và mất kiên nhẫn, càng nhiều hơn nữa là sự yêu thương dành cho người đàn ông trước mắt. Bàn tay cánh tay phải của anh thon dài có lực, nhưng ngón tay lại đang run rẩy, Trần Dư Phi oán hận nắm chặt năm đầu ngón tay, trầm giọng nói: “Thượng Văn, cậu còn như thế mình thực sự sẽ rất tức giận đấy! Không được phép nói những lời như thế!”
Đỗ Thượng Văn cụp mắt khẽ cười: “Mình chỉ nói trước mặt cậu như vậy thôi, Phi Phi, mình cũng chỉ nói như thế với cậu…”
Trần Dư Phi chua xót cười nói: “Nhìn bộ dạng không chút khá lên của cậu, Vân Phi cậu ấy đi công tác rồi, nếu không tối nay chắc chắn sẽ cùng mình tới đây. Khoảng ba đến nắm ngày cậu ấy mới về, cậu có cần phải thương tâm tuyệt vọng như thế không!”
Đỗ Thượng Văn cười nhướng mày: “Thật không đúng lúc, hai ngày này mình cũng phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Đến Australia, đi mua căn nhà mà cậu thích đó.”
Câu nói của anh khiến Trần Dư Phi yên tâm phần nào: “Mua căn nào đẹp đẹp ấy.”
Đỗ Thượng Văn ngước mắt lên nhìn Trần Dư Phi, lật tay nắm lấy tay cô: “Phi Phi, nếu mình thật sự đến nước Úc rồi, có lẽ rất lâu sau mới trở về một lần, cậu có nhớ mình không?”
“Phí lời!”
“Chắc là có nhỉ”. Đỗ Thượng Văn cười, nheo mắt, đàn ông gần ba mươi mà nhìn vẫn vô cùng giống trẻ con: “Cũng không cần nhớ quá, nếu không Nhiếp Phong nhà cậu là ghen tuông… Phi Phi, có một người đàn ông chịu ghen tuông vì cậu, mình cũng yên tâm rồi.”
Trong lòng có chuyện sẽ dễ say hơn, nỗi sầu sẽ làm tăng nồng độ men rượu, Trần Dư Phi uống tới mức hơi mơ hồ, Đỗ Thượng Văn tiễn cô đến thang máy dưới lầu, sau đó mới vẫy tay rời đi. Bước đến cửa nhà bấm chuông, Nhiếp Phong ra mở cửa, lướt qua vai anh, nhìn thấy người ngồi trên sofa bất ngờ lại chính là mẹ anh. Cảm giác say trong người Trần Dư Phi thoáng chốc bị xua tan bởi cái giật mình, lén lút liếc nhìn Nhiếp Phong, anh cười cười động viên cô, nhận lấy chiếc túi trong tay cô, đổi sang đôi dép lê bước tới, Trần Dư Phi mỉm cười thấp thỏm giống như học sinh làm điều gì sai bị giáo viên bắt được vậy: “Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Nhiếp Phong có chút lúng túng, cũng có chút gượng gạo gật gật đầu: “Về rồi à, ngồi đi.”
Trần Dư Phi đô mắt hơi đỏ và tờ giấy nắm chặt trong tay bà, trong lòng càng lo sợ. Vốn dĩ một nhà lương thiện hạnh phúc, bây giờ loạn hết cả lên, khiến cô không khỏi tự trách mình. Cẩn thận ngồi xuống sofa, hai tay Trần Dư Phi nắm vào nhau đặt trên đầu gối, nghĩ ngợi xem nên nói câu gì mới không thể hiện sự thất lễ. Mẹ Nhiếp Phong thở dài, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được lại trào ra: “Mấy đưa trẻ các con bây giờ là thế nào? Tiểu Phong, mẹ thực sự không hiểu, những ngày tháng yên yên ổn ổn thì không sống, tại sao lại khiến cả nhà đều không được sống bình yên? Mẹ đã đến tuổi này rồi, còn phải lo lắng vì con bao nhiêu nữa…”
“Mẹ…”
“Cô…”
Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời ngừng lại. Mẹ Nhiếp Phong liếc Trần Dư Phi một cái, có nhiều lời không tiện nói, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ra những trách móc trong lòng: “Bác con vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hôm nay mẹ đến là để hỏi con một câu, rốt cuộc con định làm thế nào?”
Giọng nói Nhiếp Phong không lớn, nhưng rất kiên định: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm, con và Phi Phi không phải như mẹ nghĩ đâu, chúng con thực ra đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
“Nhiếp Phong…”. Trần Dư Phi khẽ gọi, anh không dừng lại, tiếp tục nói: “Đứa bé lần trước của Phi Phi, là của con.”
“Hả?”. Mẹ Nhiếp Phong trợn mắt đến mức không thể ngạc nhiên hơn: “Các con, các con…”
“Mẹ, mẹ là bác si, so với bác và các gì, mẹ chắc chắn có thể hiểu hơn chuyện con muốn nói.”
“Chuyện, chuyện gì?”
Trần Dư Phi vội vàng ngăn lại: “Nhiếp Phong!”
Anh đắm đuối nhìn cô, trầm giọng nói: “Liên quan đến chuyện khuynh hướng giới tính của Vân Phi. Mẹ, Phi Phi thực ra là tấm lá chắn để cậu ấy che mắt mọi người, từ đầu tới cuối cô ấy chỉ yêu có mình con thôi.”
Mẹ Nhiếp Phong há mồm rất lâu sau mới hiểu khuynh hướng giới tính mà con trai nói là có ý gì, đôi môi khẽ run lên: “Tiểu Phong, con… con ăn nói linh tinh gì vậy!”
“Con không nói linh tinh, mẹ, lời con nói đều là thật.”
Mẹ há miệng cứng lưỡi, mãi sau mới che mặt khóc nức nở: “Tội nghiệt, sao lại thành ra như thế, sao lại như thế!”
“Mẹ!”. Nhiếp Phong quỳ xuống bên cạnh và nắm lấy tay mẹ: “Thực ra không đến mức đáng sợ như mẹ nghĩ đâu, mẹ là bác sĩ, từ góc độ khoa học chắc cũng có thể giải thích được chuyện này. Đây chỉ là vấn đề tình cảm của một mình Vân Phi, bất luận thế nào, cậu ấy vẫn là con trai ngoan của bác cả, là cháu ngoại tốt của mẹ, tình yêu của cậu ấy dành cho tất cả người trong nhà một chút cũng không bị ảnh hưởng gì cả, mẹ nhất định phải hiểu cậu ấy, mẹ!”
Mẹ Nhiếp Phong khóc lóc lắc đầu: “Sao lại xảy ra chuyện này, đầy chẳng phải muốn lấy đi tính mạng của bác cả con sao…”
“Đây là vấn đề thời gian, mẹ, bác cả là người rất hiểu đạo lí, thời gian lâu rồi bác cũng sẽ nghĩ thông thôi, đợi sức khỏe của bác hồi phục rồi tìm một thời cơ thích hợp để nói rõ tất cả…”
“Nói không rõ… nói không rõ được đâu!”. Mẹ Nhiếp Phong nước mắt như mưa nhìn còn trai, vô cùng bối rối đau khổ nói: “con không biết, con trai ngốc, người trong nhà chúng ta đã phải chịu nỗi khổ này rồi… Trước đây trong nhà có tiền, ông của con cũng chơi bời đào hát, dính vào cái này… khiến cho vợ con bỏ đi nhà tan cửa nát, bác của con hận nhất chính là sự việc đó, bây giờ con nói con trai bác ấy cũng đi vào con đường cũ, bác ấy, bác ấy… bác ấy làm sao mà chịu đựng nổi chứ!”
Nhiếp Phong và Trần Dư Phi hết sức kinh ngạc, anh nhướng mày nhìn mẹ, những lời khuyên giải thầm nghĩ trong lòng đều mắc nghẹn trong cổ họng, không cách gì nói ra được. Hai tay Trần Dư Phi nắm chặt, nhìn chằm chằm hoa văn màu lam đậm đẹp đẽ trên tấm thảm trải sàn trước ghế sofa, trái tim trĩu nặng tới cực điểm.
Rốt cuộc thì là ai đã sai?
Đỗ Thượng Văn, Đoàn Vân Phi hay là Nhiếp Phong?
Việc đã đến nước này, đã không thể nói rõ phải trách móc ai và không nên oán trách ai. Đến nửa đêm, hai người ôm nhau đều không cách nào chợp mắt được, đầu Nhiếp Phong áp vào mái tóc xõa tung mềm mượt của Trần Dư Phi, thở dài: “Phi Phi, anh chỉ muốn yêu em thật nhiều…”
Trần Dư Phi cọ cọ trong lòng Nhiếp Phong: “Em hiểu, Nhiếp Phong, em đều hiểu mà.”
Anh thu tay về, nuốt nước miếng: “Anh không nên kích động như thế, Phi Phi. Nhưng tối hôm đó ánh mắt em nhìn anh… giống hệt như ánh mắt ngày đó Úy Lam nói chia tay với anh… Anh sợ hãi cái cảm giác đó. Phi Phi, em nói anh biết đi, anh có phải là thằng đàn ông khiến cho phụ nữ không có cảm giác an toàn không…”
“Đương nhiên không phải!”. Trần Dư Phi xoay người trong lòng anh, mặt đối mặt nép trước ngực anh: “Nhiếp Phong, đều là vì anh quá tốt, anh không biết mình tốt đến thế nào đâu, tốt đến mức khiến người ta không dám tin, có thể ở bên anh giống như nằm mơ vậy.”
Đôi môi Nhiếp Phong chạm lên vầng trán trơn bóng của cô, hơi thử phả ra từ trong mũi nặng nề gấp gáp: “Đừng rời xa anh, Phi Phi, mãi mãi…”
Trần Dư Phi ra sức lắc đầu, đôi mắt chua xót nhắm chặt. Kiên cường cũng có lúc chỉ là lớp áo giáp đàn ông che giấu bản thân mình, trái tim chôn giấu đằng sau thực ra cũng rất nhạy cảm yếu đuối, cũng bị tổn thương, cũng rất khó liền miệng. Bị người yêu từ bỏ, đối với người đàn ông kiêu hãnh như Nhiếp Phong, sự nghiêm trọng của cú sốc chắc chắn còn hơn cả sự tưởng tượng của người bình thường. Cô vươn tay về phía sau lưng Nhiếp Phong, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng rộng lớn của anh, vuốt ve men theo sống lưng phẳng lì: “Đương nhiên, Nhiếp Phong, em sẽ không rời xa anh, mãi mãi!”
Có lẽ sau khi mẹ Nhiếp Phong trở về đã nói sự thật với bố anh, buổi tối mấy ngày sau, hai vợ chồng già gọi điện thoại kêu Nhiếp Phong và Trần Dư Phi về nhà. Bữa tối do mẹ Nhiếp Phong đích thân xuống bếp nấu nướng, cả một bàn ăn phong phú, hai bố con trầm mặc ngồi đối diện một lát, bố Nhiếp Phong cầm bình rượu lên rót đầy vào cốc rượu trước mặt con trai.
Trái tim nhảy lên tận cổ họng của Trần Dư Phi cũng xem như hạ xuống, cô cảm kích cười cười với mẹ của Nhiếp Phong, lại lấy chút nước mắt của bà: “Thằng nhóc đó, sao không nói sớm… có gì khó khăn mọi người cùng bàn bạc giải quyết, các con không nên bất chấp như thế!”
“Mẹ!”. Nhiếp Phong khuyên giải, an ủi ôm lấy vai mẹ, Nhiếp phụ đằng hắng rất lớn, đầu mày nhíu lại:
“Các con vẫn còn trẻ, sau này cơ hội có con vẫn còn nhiều maf”. Nhiếp mẫu gật đầu, lau lau nước mắt, yêu thương gắp toàn đồ ăn ngon vào bát của Trần Dư Phi, không ngừng bảo cô ăn nhiều một chút, chăm cho cho sức khỏe hơn, bây giờ gầy gò quá, không tốt!
Trần Dư Phi và Nhiếp Phong nhìn nhau cười, cảm xúc trong lòng hai người lẫn lộn. Ăn song một bữa ăn no nê, hai bố con ngồi cùng nhau chơi cờ, Nhiếp mẫu kéo Trần Dư Phi đến phòng khách ngồi trên sofa xem tivi, lại nhét một đống hoa quả vào tay cô, Trần Dư Phi cố gắng nhồi nhét một quả chuối, thực sự là ăn không nổi nữa.
Nhiếp mẫu quay đầu nhìn chồng và con trai như nằm rạp người bên bàn cờ, mỉm cười thở dài: “Nhà chúng ta đã rất lâu không như vậy rồi, hai bố con nó, thật đúng là oan gia.”
Trần Dư Phi cười: “Con thấy chú đối với Nhiếp Phong rất tốt.”
“Tốt thì tốt, nhưng mà thô bạo quá, vì thế nói trẻ con không được đánh mãi, Nhiếp Phong bởi vì bướng bỉnh, từ nhỏ đã bị đánh nhiều quá, khiến cho tình cha con bị nhạt đi.”
“Không đâu ạ, trong lòng Nhiếp Phong đều tôn trọng chú và cô như nhau, anh ấy biết hai người là vì muốn tốt cho anh ấy.”
Trên khuôn mặt của Nhiếp mẫu vừa là sự hài lòng vừa là sự mất kiên nhẫn: “Hôm đó trở về, cô liền kể tình hình của các con, ông già ấy ngồi trong phòng khách cả một đêm. Cô biết ông ấy cũng đang hối hận, chưa làm rõ tình hình đã xuống tay, đánh Nhiếp Phong đến… Haizz! Không nói nữa không nói nữa, Phi Phi, sau này con có thời gian rảnh thì thường xuyên cùng Nhiếp Phong về nhà ăn cơm, để hai bố con nó ở cùng nhau nhiều hơn, để tránh vừa gặp mặt là như kẻ thù vậy.”
“Con sẽ làm vậy, cô nấu cơm ngon như thế, con chắc chắn sẽ thường xuyên tới ăn chực cơm ạ.”
Nhiếp mẫu cười rồi lại liếc nhìn con trai, giọng nói có chút kìm nén: “Chuyện đó… cô với bố nó đã bàn bạc rồi, bác của Nhiếp Phong hiện nay bệnh nặng thành ra như thế, chuyện của các con cũng không tiện nói nhiều, tam thời cứ như vậy đã, đợi sau khi bà ấy phẫu thuật rồi nói sau vậy. Chuyện của Vân Phi cô và bố nó cũng đã nghĩ cách, hai chúng ta trước tiên sẽ đi nói chuyện với nó, cho dù thế nào, đây không phải là vấn đề chỉ dựa vào giấu giếm là có thể giải quyết được.”
Trần Dư Phi gật đầu: “Con nghe lời cô.”
Trên đường về nhà, Trần Dư Phi nói lại với Nhiếp Phong lời của mẹ anh: “Mẹ anh sẽ nói với Vân Phi thế nào nhỉ? Em có cần gọi điện trước cho Vân Phi để cậu ấy có chút chuẩn bị tư tưởng không?”
Thần sắc của Nhiếp Phong có chút nghiêm túc: “Mẹ anh còn nói thêm gì nữa?”
“Không có gì, em cũng không dám hỏi nhiều.”
Nhiếp Phong mím môi không nói, lái xe đến trước cổng khu chung cư: “Phi Phi, em về nhà trước đi, anh có mấy lời phải nói trước mặt Vân Phi.”
Trần Dư Phi nhướng mày: “Cậu ấy đi công tác Bắc Kinh còn chưa trở về mà.”
Nhiếp Phong nhìn cô đắm đuối: “Phi Phi…”
Trần Dư Phi giống như đột ngột nuốt phải cục đá, lạnh từ cổ họng, lạnh từ cổ họng tới tậm trong tim:
“Anh, ý anh là gì… Vân Phi cậu ấy, cậu ấy…”
Nhiếp Phong vỗ vỗ tay cô: “Em về trước đi, có lời gì đợi anh về rồi nói.”
“Cậu ấy không đi công tác? Vậy tại sao cậu ấy…”. Mi mắt Trần Dư Phi và khóe mắt đều không khống chế nổi khẽ giật giật: “Cậu ấy đang trốn tránh em… hay là đang trốn tránh Thượng Văn?”
“Phi Phi, nghe lời, em về nhà trước đi.”
“Em đi cùng với anh!”. Giọng nói của Trần Dư Phi đột nhiên dâng cao, có chút sắc bén gào lên: “Đưa em đến gặp cậu ấy!”
“Phi Phi!”
Trần Dư Phi lại đang thở gấp, ngực nhấp nhô bất đinh: “Anh biết, tại sao anh không nói cho em!”
“Phi Phi, anh…”
“Tại sao…”
Nhiếp Phong nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng: “Phi Phi, em đừng như thế.”
Trần Dư Phi xót xa, hai tay ôm lấy eo Nhiếp Phong, đau khổ lắc đầu: “tại sao chứ? Nhiếp Phong, hai người làm sao vậy? Hai người đang nghĩ gì thế…”
“Phi Phi, có một số chuyện em không hiểu đâu, Vân Phi cậu ấy… Anh từng nói, thực ra cậu ấy vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, có lúc cậu ấy không biết phải một mình đối diện với áp lực như thế nào, cậu ấy sẽ muốn tìm một nơi để trốn tránh một lát, em không nên trách cậu ấy.”
“Nhưng cậu ấy không phải chỉ có một mình, còn có Thượng Văn, còn có em mà!”
Nhiếp Phong nắm chặt mái tóc dài của Trần Dư Phi: “Không giống nhau, cậu ấy và bọn em không giống nhau!”
“Không giống nhau ở điểm gì?”. Nhiếp Phong rất lâu không đáp, trái tim Trần Dư Phi không chỉ lạnh léo, mà còn bắt đầu đóng băng: “Sao có thể không giống nhau? Họ đã ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, không nên khác nhau, không nên…”
Nhưng không nên không có nghĩa không xảy ra. Trần Dư Phi lặng lẽ nhìn xe của Nhiếp Phong biến mất trong dòng xe trên đường, mất một lúc sau mới ngẩn ngơ quay người về nhà.
Chuông điện thoại từ trong túi xách truyền ra, cô kéo khóe lôi ra nhìn, một hàng số hai số đầu là hai số 0, là một cuộc gọi quốc tế đường dài. Bây giờ từ nước ngoài gọi điện thoại cho cô chỉ có một người, Trần Dư Phi khịt khịt mũi, ổn định lại tâm trạng, bấm nút nghe. Đỗ Thượng Văn đầu dây bên kia vừa kết nối liền tuôn một tràng oán trách: “Cậu làm gì vậy, gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà cũng không nghe, trong nhà cũng không có ai, thành thật khai báo, có phải ăn chơi chác táng với Nhiếp Phong không?!”
Tiếng cười sảng khoái của anh khiến tâm trạng của Trần Dư Phi cũng tốt hơn một chút: “Nói linh tinh gì thế! Cậu đấy, đang làm gì vậy, khi nào trở về?”
“Qua mấy ngày nữa. Phi Phi, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Sự việc hai ngày nay khiến Trần Dư Phi rất mệt mỏi, cô có chút căng thẳng hỏi: “Tin xấu đến mức nào?”
Đỗ Thượng Văn cười lớn: “Biết ngây cậu sẽ hỏi cái này mà, tin rất xấu, hành lí của mình mất rồi, bên trong toàn là quà mình mua tặng cậu.”
Trần Dư Phi cười vẻ khoa trương: “Mình không quan tâm, cậu mua lại đi!”
“Còn một tin tốt, Phi Phi, mình mua được căn nhà như cậu nói rồi.”
Bước chân Trần Dư Phi thoáng chốc dừng lại trên con đường nhỏ giống như một vườn hoa, cô chớp mắt, điều chỉnh cơ mặt và tâm trạng trong lòng, thấp giọng cười: “Vậy, vậy sao? Nhanh như vậy đã mua được rồi à?”
“Nhìn có vẻ giống với tấm ảnh cậu gửi cho mình lắm, mình vừa nhìn thấy đã thích rồi, giá cả cũng rất hợp lí, thật sự là trùng hợp”. Đỗ Thượng Văn thở phào một cái thật nhẹ nhõm: “Lần này mình và Vân Phi xem như có một tổ ấm rồi, có điều chắc chắn sẽ dành cho cậu một phòng!”
Trần Dư Phi bịt chặt miệng không dám nói, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, cô gật đầu, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, lắng nghe tiếng cười giống như trút được gánh nặng của Đỗ Thượng Văn trong điện thoại. Dưới bầu trời sao ở nơi đất khách quê người, ở đất nước hoàn toàn xa lạ, anh dường như đã tìm được phương hướng mới trong cuộc đời, đã vứt bỏ được những khó khăn và hoài nghi ngắn ngủi trước đó không lâu, bắt đầu trái tim tốt đẹp nhất để chờ đón tương lai.
Trần Dư Phi không biết mình dùng giọng nói bình tĩnh thế nào để nói tạm biệt với anh, sau đó tắt điện thoại. Cô không thể kiên trì thêm nữa, đứng bên một ngọn đèn đường màu vàng hoàng hôn khóc òa lên. Tiếng khóc làm kinh động đến bảo vệ đi tuần, chàng trai trẻ nhìn thấy Trần Dư Phi đau khổ khóc thút thít trước mắt mình, vừa lúng túng vừa nghi hoặc lên tiếng hỏi han. Trần Dư Phi hoàn toàn không cảm giác được sự quan tâm của anh, toàn bộ tâm tư cô đều đang chìm đắm trong nỗi bi thương, nhắm mắt lại, trong nước mắt ngập tràn dường như còn có thể nhìn thấy gương mặt kiên định dứt khoát đó của Đỗ Thượng Văn, anh nói anh đã yêu Đoàn Vân Phi, nếu hai người không thể ở bên nhau, anh thà rằng chết đi.
Cô cụp mắt xuống, trong lòng tim đập thình thịch, cứ cảm thấy lo lắng, nhưng lại cảm thấy những thứ mình đang lo lắng thật tức cười. Sao có thể chứ, Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi, họ đã đi đến được ngày hôm nay, còn sợ khó khăn nào ngăn cản nữa chứ?
Đặt cốc cà phê xuống cầm điện thoại lên, cô gọi cho Đỗ Thượng Văn, bên phía anh cũng đang bận túi bụi, chưa nói đến hai câu liền có người bên cạnh nhỏ tiếng thúc giục. Trần Dư Phi cười bảo anh cứ làm việc trước, buổi tối nếu có thời gian ra ngoài một chuyến, ăn bữa cơm, đã lâu lắm không lừa tiền của anh rồi, tay cũng có chút ngứa ngáy. Đỗ Thượng Văn cười trách cô một câu, hẹn buổi qua đón cô.
Sau đó cô lại đến phòng làm việc của Đoàn Vân Phi, gõ cửa, không ai đáp, thư kí tổng giám đốc từ nhà vệ sinh đi ra nói với Trần Dư Phi, Tổng giám đốc Đoàn hôm qua đi công tác rồi, đi Bắc Kinh tham gia một buổi đấu thầu dự án, có thể phải ba đến năm ngày mới trở về.
Trần Dư Phi có chút lạc lõng trở về phòng làm việc, ngẫm nghĩ một hồi vẫn có chút buồn bực, mở máy tính lên mạng lướt một số trang web liên quan đến bất động sản của Australia. Thực sự giống như hai người Đoàn Vân Phi nói, so với giá nhà tăng cao trong nước thì giá ở đó thực sự không cao, hơn nữa kết cấu nhà và cảnh quan đều được làm rất nhân tính hóa. Trần Dư Phi thích nhất là một loạt những tấm ảnh chụp những khu vườn trong biệt thự, càng nhìn càng thấy đẹp, khiến người ta không kìm lòng được mà lập tức vào ở luôn.
Cô lựa chọn lấy mấy trang nhìn có vẻ đẹp nhất, nén thành file gửi qua cho Đỗ Thượng Văn, bên dưới thêm một câu: rất hận những người sắp được ở trong ngôi nhà như thế này. Mấy phút sau email gửi lại khiên cô cười thành tiếng: cứ thư thả mấy năm, chờ trả hết nợ rồi hận mình cũng được.
Không bận mà cũng không nhàn, cô hoàn thành công việc của một ngày, Trần Dư Phi xuống lầu trước năm phút so với thời gian đã hẹn, đứng bên đường đợi một lúc, trong dòng xe đang chạy nhìn thấy xe của Đỗ Thượng Văn. Khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, dường như cũng có thể nhìn thấy nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt Đỗ Thượng Văn.
“Một mình cậu thôi à? Nhiếp Phong có đến không?”. Đỗ Thượng Văn nói rồi lái xe tới nhà hàng Trần Dư Phi chỉ định, cô lắc đầu cười: “Khó khăn lắm mới có thế giới riêng cho hai người chúng ta, không để anh ấy tới làm kì cà cản mũi đâu.”
Đỗ Thượng Văn liếc mắt nhìn cô cười: “Câu này sao mình nghe lại thấy khó chịu thế nhỉ, có phải đang ám chỉ mình điều gì không?”
“Cậu cút đi!”. Trần Dư Phi vỗ anh một cái, cười hi hi ha ha tới một nhà hàng gần công ty, tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, chọn một vài món đặc sắc, lại gọi thêm rượu vang. Sau khi uống hơn nửa cốc, Trần Dư Phi nghiêm nghị nói: “Hôm nay mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
Trần Dư Phi ngừng một lát: “Sáng nay vừa đi làm, mẹ cậu liền gọi điện thoại cho mình…”
Nét cười trên mặt Đỗ Thượng Văn thu lại: “Mẹ mình nói gì vậy?”
“Không có gì, nói toàn là lỗi của cậu, bảo mình không nên trách cậu, sau đó thì khóc… Mẹ cậu bảo mình nhất định đừng tức giận cậu, cậu thiếu nợ mình họ sẽ nghĩ cách bù đắp. Thượng Văn, mẹ cậu thực sự là người mẹ rất cảm thông với người khác.”
Đỗ Thượng Văn nuốt nước miếng: “Đúng vậy, mình rất may mắn.”
“Thượng Văn”. Trần Dư Phi nắm lấy tay anh, đắn đo khẽ nói: “Mẹ của Vân Phi bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, tình hình rất không tốt, mình nghe em họ cậu ấy nói chuyên gia kiến nghị nhanh chóng làm phẫu thuật, nhưng tỉ lệ phẫu thuật thành công không cao, người trong nhà cậu ấy hiện tại đang không biết phải làm sao mới tốt. Bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra chân tướng sự việc, Thượng Văn, bên phía Vân Phi vây giờ cũng không dễ dàng gì, cậu thông cảm với cậu ấy một chút, được không?”
Đỗ Thượng Văn khẽ cười nháy mắt với cô: “Người phụ nữ chìm đắm trong dòng sông tình yêu đều có bản năng người mẹ tràn lan như cậu hả?”
“Nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”
“Mình hiểu, những điều cậu nói mình đều hiểu”. Đỗ Thượng Văn nâng ly lên mời Trần Dư Phi: “Cậu thì sao? Chuyện của cậu và Nhiếp Phong đã nói với gia đình anh ấy chưa? Bố mẹ anh ấy nói thế nào?”
“Cũng đang đợi cơ hội mà, bố anh ấy đến bây giờ vẫn chưa chịu cho anh ấy bước vào nhà.”
Đỗ Thượng Văn cười khổ: “Đều là mình làm liên lụy tới cậu.”
“Lại thế rồi!”. Trần Dư Phi trợn mắt: “Ngoài câu này ra cậu không còn câu gì mới mẻ khác à?”
“Phi Phi.”
“Ừm?”
Đỗ Thượng Văn cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ chớp động, trên khuôn mặt đẹp có chút sắc thái mệt mỏi: “Phi Phi, cậu nói xem có phải ngay từ đầu mình đã sai lầm rồi không?”
Trái tim Trần Dư Phi như thắt lại, bao nhiêu năm cô quen biết Đỗ Thượng Văn, chưa một lần nghe anh nói những lời chán nản thất vọng đến vậy, trước đây cho dù có khổ thế nào khó thế nào, anh đều dũng cảm đối diện, hiện tại sao thế này? Dựa vào tình yêu chân thực và dũng khí đi suốt dọc đường, còn có cửa ải nào không vượt qua được đây!
Cô cắn môi không biết dùng lời gì để trách móc Đỗ Thượng Văn, trong lòng ngoài một chút thất vọng và mất kiên nhẫn, càng nhiều hơn nữa là sự yêu thương dành cho người đàn ông trước mắt. Bàn tay cánh tay phải của anh thon dài có lực, nhưng ngón tay lại đang run rẩy, Trần Dư Phi oán hận nắm chặt năm đầu ngón tay, trầm giọng nói: “Thượng Văn, cậu còn như thế mình thực sự sẽ rất tức giận đấy! Không được phép nói những lời như thế!”
Đỗ Thượng Văn cụp mắt khẽ cười: “Mình chỉ nói trước mặt cậu như vậy thôi, Phi Phi, mình cũng chỉ nói như thế với cậu…”
Trần Dư Phi chua xót cười nói: “Nhìn bộ dạng không chút khá lên của cậu, Vân Phi cậu ấy đi công tác rồi, nếu không tối nay chắc chắn sẽ cùng mình tới đây. Khoảng ba đến nắm ngày cậu ấy mới về, cậu có cần phải thương tâm tuyệt vọng như thế không!”
Đỗ Thượng Văn cười nhướng mày: “Thật không đúng lúc, hai ngày này mình cũng phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Đến Australia, đi mua căn nhà mà cậu thích đó.”
Câu nói của anh khiến Trần Dư Phi yên tâm phần nào: “Mua căn nào đẹp đẹp ấy.”
Đỗ Thượng Văn ngước mắt lên nhìn Trần Dư Phi, lật tay nắm lấy tay cô: “Phi Phi, nếu mình thật sự đến nước Úc rồi, có lẽ rất lâu sau mới trở về một lần, cậu có nhớ mình không?”
“Phí lời!”
“Chắc là có nhỉ”. Đỗ Thượng Văn cười, nheo mắt, đàn ông gần ba mươi mà nhìn vẫn vô cùng giống trẻ con: “Cũng không cần nhớ quá, nếu không Nhiếp Phong nhà cậu là ghen tuông… Phi Phi, có một người đàn ông chịu ghen tuông vì cậu, mình cũng yên tâm rồi.”
Trong lòng có chuyện sẽ dễ say hơn, nỗi sầu sẽ làm tăng nồng độ men rượu, Trần Dư Phi uống tới mức hơi mơ hồ, Đỗ Thượng Văn tiễn cô đến thang máy dưới lầu, sau đó mới vẫy tay rời đi. Bước đến cửa nhà bấm chuông, Nhiếp Phong ra mở cửa, lướt qua vai anh, nhìn thấy người ngồi trên sofa bất ngờ lại chính là mẹ anh. Cảm giác say trong người Trần Dư Phi thoáng chốc bị xua tan bởi cái giật mình, lén lút liếc nhìn Nhiếp Phong, anh cười cười động viên cô, nhận lấy chiếc túi trong tay cô, đổi sang đôi dép lê bước tới, Trần Dư Phi mỉm cười thấp thỏm giống như học sinh làm điều gì sai bị giáo viên bắt được vậy: “Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Nhiếp Phong có chút lúng túng, cũng có chút gượng gạo gật gật đầu: “Về rồi à, ngồi đi.”
Trần Dư Phi đô mắt hơi đỏ và tờ giấy nắm chặt trong tay bà, trong lòng càng lo sợ. Vốn dĩ một nhà lương thiện hạnh phúc, bây giờ loạn hết cả lên, khiến cô không khỏi tự trách mình. Cẩn thận ngồi xuống sofa, hai tay Trần Dư Phi nắm vào nhau đặt trên đầu gối, nghĩ ngợi xem nên nói câu gì mới không thể hiện sự thất lễ. Mẹ Nhiếp Phong thở dài, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được lại trào ra: “Mấy đưa trẻ các con bây giờ là thế nào? Tiểu Phong, mẹ thực sự không hiểu, những ngày tháng yên yên ổn ổn thì không sống, tại sao lại khiến cả nhà đều không được sống bình yên? Mẹ đã đến tuổi này rồi, còn phải lo lắng vì con bao nhiêu nữa…”
“Mẹ…”
“Cô…”
Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời ngừng lại. Mẹ Nhiếp Phong liếc Trần Dư Phi một cái, có nhiều lời không tiện nói, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ra những trách móc trong lòng: “Bác con vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hôm nay mẹ đến là để hỏi con một câu, rốt cuộc con định làm thế nào?”
Giọng nói Nhiếp Phong không lớn, nhưng rất kiên định: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm, con và Phi Phi không phải như mẹ nghĩ đâu, chúng con thực ra đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
“Nhiếp Phong…”. Trần Dư Phi khẽ gọi, anh không dừng lại, tiếp tục nói: “Đứa bé lần trước của Phi Phi, là của con.”
“Hả?”. Mẹ Nhiếp Phong trợn mắt đến mức không thể ngạc nhiên hơn: “Các con, các con…”
“Mẹ, mẹ là bác si, so với bác và các gì, mẹ chắc chắn có thể hiểu hơn chuyện con muốn nói.”
“Chuyện, chuyện gì?”
Trần Dư Phi vội vàng ngăn lại: “Nhiếp Phong!”
Anh đắm đuối nhìn cô, trầm giọng nói: “Liên quan đến chuyện khuynh hướng giới tính của Vân Phi. Mẹ, Phi Phi thực ra là tấm lá chắn để cậu ấy che mắt mọi người, từ đầu tới cuối cô ấy chỉ yêu có mình con thôi.”
Mẹ Nhiếp Phong há mồm rất lâu sau mới hiểu khuynh hướng giới tính mà con trai nói là có ý gì, đôi môi khẽ run lên: “Tiểu Phong, con… con ăn nói linh tinh gì vậy!”
“Con không nói linh tinh, mẹ, lời con nói đều là thật.”
Mẹ há miệng cứng lưỡi, mãi sau mới che mặt khóc nức nở: “Tội nghiệt, sao lại thành ra như thế, sao lại như thế!”
“Mẹ!”. Nhiếp Phong quỳ xuống bên cạnh và nắm lấy tay mẹ: “Thực ra không đến mức đáng sợ như mẹ nghĩ đâu, mẹ là bác sĩ, từ góc độ khoa học chắc cũng có thể giải thích được chuyện này. Đây chỉ là vấn đề tình cảm của một mình Vân Phi, bất luận thế nào, cậu ấy vẫn là con trai ngoan của bác cả, là cháu ngoại tốt của mẹ, tình yêu của cậu ấy dành cho tất cả người trong nhà một chút cũng không bị ảnh hưởng gì cả, mẹ nhất định phải hiểu cậu ấy, mẹ!”
Mẹ Nhiếp Phong khóc lóc lắc đầu: “Sao lại xảy ra chuyện này, đầy chẳng phải muốn lấy đi tính mạng của bác cả con sao…”
“Đây là vấn đề thời gian, mẹ, bác cả là người rất hiểu đạo lí, thời gian lâu rồi bác cũng sẽ nghĩ thông thôi, đợi sức khỏe của bác hồi phục rồi tìm một thời cơ thích hợp để nói rõ tất cả…”
“Nói không rõ… nói không rõ được đâu!”. Mẹ Nhiếp Phong nước mắt như mưa nhìn còn trai, vô cùng bối rối đau khổ nói: “con không biết, con trai ngốc, người trong nhà chúng ta đã phải chịu nỗi khổ này rồi… Trước đây trong nhà có tiền, ông của con cũng chơi bời đào hát, dính vào cái này… khiến cho vợ con bỏ đi nhà tan cửa nát, bác của con hận nhất chính là sự việc đó, bây giờ con nói con trai bác ấy cũng đi vào con đường cũ, bác ấy, bác ấy… bác ấy làm sao mà chịu đựng nổi chứ!”
Nhiếp Phong và Trần Dư Phi hết sức kinh ngạc, anh nhướng mày nhìn mẹ, những lời khuyên giải thầm nghĩ trong lòng đều mắc nghẹn trong cổ họng, không cách gì nói ra được. Hai tay Trần Dư Phi nắm chặt, nhìn chằm chằm hoa văn màu lam đậm đẹp đẽ trên tấm thảm trải sàn trước ghế sofa, trái tim trĩu nặng tới cực điểm.
Rốt cuộc thì là ai đã sai?
Đỗ Thượng Văn, Đoàn Vân Phi hay là Nhiếp Phong?
Việc đã đến nước này, đã không thể nói rõ phải trách móc ai và không nên oán trách ai. Đến nửa đêm, hai người ôm nhau đều không cách nào chợp mắt được, đầu Nhiếp Phong áp vào mái tóc xõa tung mềm mượt của Trần Dư Phi, thở dài: “Phi Phi, anh chỉ muốn yêu em thật nhiều…”
Trần Dư Phi cọ cọ trong lòng Nhiếp Phong: “Em hiểu, Nhiếp Phong, em đều hiểu mà.”
Anh thu tay về, nuốt nước miếng: “Anh không nên kích động như thế, Phi Phi. Nhưng tối hôm đó ánh mắt em nhìn anh… giống hệt như ánh mắt ngày đó Úy Lam nói chia tay với anh… Anh sợ hãi cái cảm giác đó. Phi Phi, em nói anh biết đi, anh có phải là thằng đàn ông khiến cho phụ nữ không có cảm giác an toàn không…”
“Đương nhiên không phải!”. Trần Dư Phi xoay người trong lòng anh, mặt đối mặt nép trước ngực anh: “Nhiếp Phong, đều là vì anh quá tốt, anh không biết mình tốt đến thế nào đâu, tốt đến mức khiến người ta không dám tin, có thể ở bên anh giống như nằm mơ vậy.”
Đôi môi Nhiếp Phong chạm lên vầng trán trơn bóng của cô, hơi thử phả ra từ trong mũi nặng nề gấp gáp: “Đừng rời xa anh, Phi Phi, mãi mãi…”
Trần Dư Phi ra sức lắc đầu, đôi mắt chua xót nhắm chặt. Kiên cường cũng có lúc chỉ là lớp áo giáp đàn ông che giấu bản thân mình, trái tim chôn giấu đằng sau thực ra cũng rất nhạy cảm yếu đuối, cũng bị tổn thương, cũng rất khó liền miệng. Bị người yêu từ bỏ, đối với người đàn ông kiêu hãnh như Nhiếp Phong, sự nghiêm trọng của cú sốc chắc chắn còn hơn cả sự tưởng tượng của người bình thường. Cô vươn tay về phía sau lưng Nhiếp Phong, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng rộng lớn của anh, vuốt ve men theo sống lưng phẳng lì: “Đương nhiên, Nhiếp Phong, em sẽ không rời xa anh, mãi mãi!”
Có lẽ sau khi mẹ Nhiếp Phong trở về đã nói sự thật với bố anh, buổi tối mấy ngày sau, hai vợ chồng già gọi điện thoại kêu Nhiếp Phong và Trần Dư Phi về nhà. Bữa tối do mẹ Nhiếp Phong đích thân xuống bếp nấu nướng, cả một bàn ăn phong phú, hai bố con trầm mặc ngồi đối diện một lát, bố Nhiếp Phong cầm bình rượu lên rót đầy vào cốc rượu trước mặt con trai.
Trái tim nhảy lên tận cổ họng của Trần Dư Phi cũng xem như hạ xuống, cô cảm kích cười cười với mẹ của Nhiếp Phong, lại lấy chút nước mắt của bà: “Thằng nhóc đó, sao không nói sớm… có gì khó khăn mọi người cùng bàn bạc giải quyết, các con không nên bất chấp như thế!”
“Mẹ!”. Nhiếp Phong khuyên giải, an ủi ôm lấy vai mẹ, Nhiếp phụ đằng hắng rất lớn, đầu mày nhíu lại:
“Các con vẫn còn trẻ, sau này cơ hội có con vẫn còn nhiều maf”. Nhiếp mẫu gật đầu, lau lau nước mắt, yêu thương gắp toàn đồ ăn ngon vào bát của Trần Dư Phi, không ngừng bảo cô ăn nhiều một chút, chăm cho cho sức khỏe hơn, bây giờ gầy gò quá, không tốt!
Trần Dư Phi và Nhiếp Phong nhìn nhau cười, cảm xúc trong lòng hai người lẫn lộn. Ăn song một bữa ăn no nê, hai bố con ngồi cùng nhau chơi cờ, Nhiếp mẫu kéo Trần Dư Phi đến phòng khách ngồi trên sofa xem tivi, lại nhét một đống hoa quả vào tay cô, Trần Dư Phi cố gắng nhồi nhét một quả chuối, thực sự là ăn không nổi nữa.
Nhiếp mẫu quay đầu nhìn chồng và con trai như nằm rạp người bên bàn cờ, mỉm cười thở dài: “Nhà chúng ta đã rất lâu không như vậy rồi, hai bố con nó, thật đúng là oan gia.”
Trần Dư Phi cười: “Con thấy chú đối với Nhiếp Phong rất tốt.”
“Tốt thì tốt, nhưng mà thô bạo quá, vì thế nói trẻ con không được đánh mãi, Nhiếp Phong bởi vì bướng bỉnh, từ nhỏ đã bị đánh nhiều quá, khiến cho tình cha con bị nhạt đi.”
“Không đâu ạ, trong lòng Nhiếp Phong đều tôn trọng chú và cô như nhau, anh ấy biết hai người là vì muốn tốt cho anh ấy.”
Trên khuôn mặt của Nhiếp mẫu vừa là sự hài lòng vừa là sự mất kiên nhẫn: “Hôm đó trở về, cô liền kể tình hình của các con, ông già ấy ngồi trong phòng khách cả một đêm. Cô biết ông ấy cũng đang hối hận, chưa làm rõ tình hình đã xuống tay, đánh Nhiếp Phong đến… Haizz! Không nói nữa không nói nữa, Phi Phi, sau này con có thời gian rảnh thì thường xuyên cùng Nhiếp Phong về nhà ăn cơm, để hai bố con nó ở cùng nhau nhiều hơn, để tránh vừa gặp mặt là như kẻ thù vậy.”
“Con sẽ làm vậy, cô nấu cơm ngon như thế, con chắc chắn sẽ thường xuyên tới ăn chực cơm ạ.”
Nhiếp mẫu cười rồi lại liếc nhìn con trai, giọng nói có chút kìm nén: “Chuyện đó… cô với bố nó đã bàn bạc rồi, bác của Nhiếp Phong hiện nay bệnh nặng thành ra như thế, chuyện của các con cũng không tiện nói nhiều, tam thời cứ như vậy đã, đợi sau khi bà ấy phẫu thuật rồi nói sau vậy. Chuyện của Vân Phi cô và bố nó cũng đã nghĩ cách, hai chúng ta trước tiên sẽ đi nói chuyện với nó, cho dù thế nào, đây không phải là vấn đề chỉ dựa vào giấu giếm là có thể giải quyết được.”
Trần Dư Phi gật đầu: “Con nghe lời cô.”
Trên đường về nhà, Trần Dư Phi nói lại với Nhiếp Phong lời của mẹ anh: “Mẹ anh sẽ nói với Vân Phi thế nào nhỉ? Em có cần gọi điện trước cho Vân Phi để cậu ấy có chút chuẩn bị tư tưởng không?”
Thần sắc của Nhiếp Phong có chút nghiêm túc: “Mẹ anh còn nói thêm gì nữa?”
“Không có gì, em cũng không dám hỏi nhiều.”
Nhiếp Phong mím môi không nói, lái xe đến trước cổng khu chung cư: “Phi Phi, em về nhà trước đi, anh có mấy lời phải nói trước mặt Vân Phi.”
Trần Dư Phi nhướng mày: “Cậu ấy đi công tác Bắc Kinh còn chưa trở về mà.”
Nhiếp Phong nhìn cô đắm đuối: “Phi Phi…”
Trần Dư Phi giống như đột ngột nuốt phải cục đá, lạnh từ cổ họng, lạnh từ cổ họng tới tậm trong tim:
“Anh, ý anh là gì… Vân Phi cậu ấy, cậu ấy…”
Nhiếp Phong vỗ vỗ tay cô: “Em về trước đi, có lời gì đợi anh về rồi nói.”
“Cậu ấy không đi công tác? Vậy tại sao cậu ấy…”. Mi mắt Trần Dư Phi và khóe mắt đều không khống chế nổi khẽ giật giật: “Cậu ấy đang trốn tránh em… hay là đang trốn tránh Thượng Văn?”
“Phi Phi, nghe lời, em về nhà trước đi.”
“Em đi cùng với anh!”. Giọng nói của Trần Dư Phi đột nhiên dâng cao, có chút sắc bén gào lên: “Đưa em đến gặp cậu ấy!”
“Phi Phi!”
Trần Dư Phi lại đang thở gấp, ngực nhấp nhô bất đinh: “Anh biết, tại sao anh không nói cho em!”
“Phi Phi, anh…”
“Tại sao…”
Nhiếp Phong nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng: “Phi Phi, em đừng như thế.”
Trần Dư Phi xót xa, hai tay ôm lấy eo Nhiếp Phong, đau khổ lắc đầu: “tại sao chứ? Nhiếp Phong, hai người làm sao vậy? Hai người đang nghĩ gì thế…”
“Phi Phi, có một số chuyện em không hiểu đâu, Vân Phi cậu ấy… Anh từng nói, thực ra cậu ấy vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, có lúc cậu ấy không biết phải một mình đối diện với áp lực như thế nào, cậu ấy sẽ muốn tìm một nơi để trốn tránh một lát, em không nên trách cậu ấy.”
“Nhưng cậu ấy không phải chỉ có một mình, còn có Thượng Văn, còn có em mà!”
Nhiếp Phong nắm chặt mái tóc dài của Trần Dư Phi: “Không giống nhau, cậu ấy và bọn em không giống nhau!”
“Không giống nhau ở điểm gì?”. Nhiếp Phong rất lâu không đáp, trái tim Trần Dư Phi không chỉ lạnh léo, mà còn bắt đầu đóng băng: “Sao có thể không giống nhau? Họ đã ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, không nên khác nhau, không nên…”
Nhưng không nên không có nghĩa không xảy ra. Trần Dư Phi lặng lẽ nhìn xe của Nhiếp Phong biến mất trong dòng xe trên đường, mất một lúc sau mới ngẩn ngơ quay người về nhà.
Chuông điện thoại từ trong túi xách truyền ra, cô kéo khóe lôi ra nhìn, một hàng số hai số đầu là hai số 0, là một cuộc gọi quốc tế đường dài. Bây giờ từ nước ngoài gọi điện thoại cho cô chỉ có một người, Trần Dư Phi khịt khịt mũi, ổn định lại tâm trạng, bấm nút nghe. Đỗ Thượng Văn đầu dây bên kia vừa kết nối liền tuôn một tràng oán trách: “Cậu làm gì vậy, gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà cũng không nghe, trong nhà cũng không có ai, thành thật khai báo, có phải ăn chơi chác táng với Nhiếp Phong không?!”
Tiếng cười sảng khoái của anh khiến tâm trạng của Trần Dư Phi cũng tốt hơn một chút: “Nói linh tinh gì thế! Cậu đấy, đang làm gì vậy, khi nào trở về?”
“Qua mấy ngày nữa. Phi Phi, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Sự việc hai ngày nay khiến Trần Dư Phi rất mệt mỏi, cô có chút căng thẳng hỏi: “Tin xấu đến mức nào?”
Đỗ Thượng Văn cười lớn: “Biết ngây cậu sẽ hỏi cái này mà, tin rất xấu, hành lí của mình mất rồi, bên trong toàn là quà mình mua tặng cậu.”
Trần Dư Phi cười vẻ khoa trương: “Mình không quan tâm, cậu mua lại đi!”
“Còn một tin tốt, Phi Phi, mình mua được căn nhà như cậu nói rồi.”
Bước chân Trần Dư Phi thoáng chốc dừng lại trên con đường nhỏ giống như một vườn hoa, cô chớp mắt, điều chỉnh cơ mặt và tâm trạng trong lòng, thấp giọng cười: “Vậy, vậy sao? Nhanh như vậy đã mua được rồi à?”
“Nhìn có vẻ giống với tấm ảnh cậu gửi cho mình lắm, mình vừa nhìn thấy đã thích rồi, giá cả cũng rất hợp lí, thật sự là trùng hợp”. Đỗ Thượng Văn thở phào một cái thật nhẹ nhõm: “Lần này mình và Vân Phi xem như có một tổ ấm rồi, có điều chắc chắn sẽ dành cho cậu một phòng!”
Trần Dư Phi bịt chặt miệng không dám nói, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, cô gật đầu, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, lắng nghe tiếng cười giống như trút được gánh nặng của Đỗ Thượng Văn trong điện thoại. Dưới bầu trời sao ở nơi đất khách quê người, ở đất nước hoàn toàn xa lạ, anh dường như đã tìm được phương hướng mới trong cuộc đời, đã vứt bỏ được những khó khăn và hoài nghi ngắn ngủi trước đó không lâu, bắt đầu trái tim tốt đẹp nhất để chờ đón tương lai.
Trần Dư Phi không biết mình dùng giọng nói bình tĩnh thế nào để nói tạm biệt với anh, sau đó tắt điện thoại. Cô không thể kiên trì thêm nữa, đứng bên một ngọn đèn đường màu vàng hoàng hôn khóc òa lên. Tiếng khóc làm kinh động đến bảo vệ đi tuần, chàng trai trẻ nhìn thấy Trần Dư Phi đau khổ khóc thút thít trước mắt mình, vừa lúng túng vừa nghi hoặc lên tiếng hỏi han. Trần Dư Phi hoàn toàn không cảm giác được sự quan tâm của anh, toàn bộ tâm tư cô đều đang chìm đắm trong nỗi bi thương, nhắm mắt lại, trong nước mắt ngập tràn dường như còn có thể nhìn thấy gương mặt kiên định dứt khoát đó của Đỗ Thượng Văn, anh nói anh đã yêu Đoàn Vân Phi, nếu hai người không thể ở bên nhau, anh thà rằng chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.