Chương 24: Vết xước rõ nét của thời gian
Dạ Dao
07/01/2015
Trung tuần tháng mười một, việc xây dựng xưởng sản xuất của công ty mới được hoàn thành, máy móc thiết bị cũng đã lắp đặt xong xuôi, tất cả công nhân làm việc dây truyền trải qua huấn luyện và sát hạch, cơ bản đều có thể hoàn thành công việc một cách thành thạo, bắt đầu đi vào sản xuất thử, Đoàn Vân Phi và Trần Dư Phi đều bận rộn trở lại.
Đến tháng mười hai, dự án của công ty Nhiếp Phong cũng chính thức khởi công. Lễ khởi công rất đơn giản, không có những thứ làm náo nhiệt như cờ màu, tuyên truyền, biểu diễn, chiêng trống…, mà tổ chức một buổi quyên góp tiền hết sức độc đáo, đem chi phí chuẩn bị lễ khởi công đã tiết kiệm được quyên góp cho công trình hi vọng. Tiền quyên góp được không lớn nhưng cảnh tượng rất cảm động, thầy giáo và học sinh của trường học dân lập đặc biệt được mời đến từ vùng núi nghèo xa xôi đại diện cho công trình hi vọng nhận số tiền quyên góp này, Nhiếp tổng còn tuyên bố ngay tại buổi lễ sẽ quyên góp một phần tiền vốn để xây một ngôi trường tiểu học hi vọng. Ngày hôm sau tin tức này đều được đăng làm tuyên truyền trên khắp các đài truyền hình, đài phát thanh, báo chí, thu được hiệu quả rất tốt.
Trần Dư Phi nhìn ảnh Nhiếp Phong trên báo, cười tới mức không khép được miệng, nói phải đi mua một trăm tờ báo đặt ở nhà coi như đồ sưu tầm.
Bà Đoàn vẫn như trước, thình thoảng gọi Trần Dư Phi đến nhà chơi, trong lúc nói chuyện thì được biết, vì chuyện cự tuyệt cô tiểu thư MBA kia Nhiếp Phong đã bị mẹ anh chửi mắng cho một trận tơi bời. Trở về nhà, Trần Dư Phi cười hỏi anh làm cách nào cự tuyệt, Nhiếp Phong thần bí lắc lắc đầu ngón tay: “Bí kíp độc môn, truyền nam không truyền nữ.”
“Làm tan nát bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ mới luyện ra được bí quyết vậy?”. Trần Dư Phi liếc mắt nhìn anh, Nhiếp Phong chìa đầu ngón tay ra đếm, nghĩ ngợi một lúc, sắc mặt nghiêm túc: “Chết rồi, không đếm nổi nữa rồi!”
Thời gian Trần Dư Phi ở nhà một mình nhiều hơn. Hai người sống cùng nhau không giống như trước kia sống một mình, cô trở nên chịu khó hơn rất nhiều, cô muốn Nhiếp Phong được sống thoải mái hơn một chút và cũng thể hiện được những điểm tốt của chính mình. Nguyên nhân chủ yếu còn là vì thời gian quá nhiều, đêm dài đằng đẵng, không thể cứ ngồi ngần ngơ mãi được, ngoài thời gian đến phòng tập thể dục, Trần Dư Phi ở nhà dọn dẹp, sắp xếp những đồ dùng được mang tới từ chỗ ở cũ của hai người chất đống như kiến chuyển tổ vậy.
Khuyết điểm của căn nhà nhỏ dần xuất hiện, đã quen ở nơi rộng rãi, lúc nào cũng thích khắp nơi đều thông thông thoáng thoáng, bây giờ thì không ổn, đồ đạc chất chồng một đống, nhất là tủ quần áo, trong đó hơn một nửa là quần áo của Nhiếp Phong.
Trong tủ quần áo, quần áo của Nhiếp Phong chiếm ¾ diện tích, những bộ Âu phục và áo sơ mi với màu sắc kiểu dáng khá giống nhau được treo đầy hai dãy, giày da đủ mọi kiểu dáng chất đầy một đống, dây lưng còn nhiều kiểu dáng hơn nhưng dùng thường xuyên thì chỉ có mấy cái. Nếu đem so sánh, quần áo của Trần Dư Phi có kiểu dáng đa dạng, màu sắc phong phú hơn, cơ bản đều là mua từ hai năm trở lại đây, số quần áo cũ đa phần đã bỏ đi hết hoặc là để lại ở nhà cũ rồi.
Nhìn quần áo của hai người treo cùng một chỗ, Trần Dư Phi mỉm cười ngẩn ngơ một lúc lâu, mặt áp sát vào dãy Âu phục của Nhiếp Phong, ngửi mùi hương của anh còn vương lại trên quần áo.
Nhiếp Phong có không ít đồng hồ đeo tay, hai ba chiếc hay đeo thường được đặt ở phòng ngủ, mười mấy chiếc còn lại đều đặt trong hộp đựng đồng hồ, đặt trong một chiếc hộp chứa đồ lớn hơn và để ở phòng chứa đồ. Lúc Trần Dư Phi thu dọn đồ đạc vô tình đã mở chiếc hộp lớn này ra, mang theo tâm lý tò mò, lần lượt mở từng chiếc hộp nhỏ ra ngắm nghía những chiếc đồng hồ hàng hiệu này. Cô vẫn còn nhớ món quà gặp mặt tặng cho bạn gái của em họ khi lần đầu tiên cô gặp Nhiếp Phong chính là đồng hồ, xem ra anh rất có hứng thú đối với đồng hồ. Giá trị của chiếc hộp chứa đồ này còn cao hơn rất rất nhiều lần so với căn nhà này, Trần Dư Phi mỉm cười lấy đồng hồ từ trong hộp ra đeo lên cổ tay mình, một loạt đeo liền bảy tám chiếc, trông giống hệt như kẻ buôn lậu vậy.
Bên trong hộp đựng đồng hồ bằng da, góc trong cùng lại có một hộp đựng làm bằng giấy, thể tích nhỏ bé màu sắc cũ kỹ, nhãn hiệu in bên trên là hàng hiệu của một nước nào đó. Trần Dư Phi tò mò cầm lên, mở ra xem xét, đặt bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng nam giới chế tác bằng thạch anh trông rất bình thường, không biết đã để bao lâu trong hộp mà pin bị hết, đã không còn chạy nữa, dây đeo da bò đã bị mòn đi rất nhiều, lỗ thường cài đã bị rộng ra và sờn rách, vừa nãy đã nhìn nhiều mặt đồng hồ thạch anh, bây giờ lại nhìn thấy mặt đồng hồ thủy tinh hữu cơ, cảm giác thật khác lạ, phía trên có vết xước rất rõ nét.
Tuy đã cũ, nhưng được giữ gìn rất nguyên vẹn, ngay cả hóa đơn mua đồng hồ vẫn còn, được gấp cẩn thận thành một mẩu hình vuông đặt trong hộp, ngày tháng mua được in trên giấy là mấy năm trước rồi, nhẩm tính, Nhiếp Phong lúc đó chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học, còn cô vừa mới trở thành bạn gái của Đỗ Thượng Văn, lén lén lút lút yêu đương hẹn hò ngoài thời gian hoàn thành những bài tập nặng nhọc thời cấp ba.
Lúc đó, trong thế giới của cô vẫn chưa có một người đàn ông mang tên Nhiếp Phong, còn trong thế giới của anh chỉ có một người con gái tên là Lương Úy Lam. Trương Mạn Quyên từng nói, trong màn đêm tăm tối nhất định có một sức mạnh không cách gì truy đuổi được. Trần Dư Phi lại cảm thấy, thực ra con người mới là đối tượng bị thứ sức mạnh này truy đuổi, không thể không trải qua những biến hóa thay đổi, bao gồm bản thân mình, hoàn cảnh xung quanh và cả niềm tin đã từng khăng khăng cố giữ lấy, giờ lại không thể không nhận thua.
Cô chầm chậm , đem từng chiếc đồng hồ trên cổ tay tháo ra, đặt trở về hộp, xếp lại vào hộp đựng đồ ngăn nắp theo như lúc trước, còn đặt chiếc hộp này vào trong góc của phòng đựng đồ nữa.
Vẫn có dấu vết của quá khứ, còn lưu lại trong cuộc sống hiện tại.
Trần Dư Phi không hề nhắc tới chuyện chiếc đồng hồ cũ kia, còn có không ít võ đĩa hát đặt bên trong góc phía trên viết hai chữ cái tiếng Anh WL, cô cũng đều cố gắng coi như không thấy. Dù gì cũng đã là chuyện quá khứ rồi, không phải sao?
Cát Tuyết Phi có một khoảng thời gian dài không liên lạc gì với Trần Dư Phi, lúc cuối tháng mười hai sắp đến ngày nghỉ tết Dương lịch cô bé lại tới mượn xe, nhân tiện còn đem tới cả quà tặng mua về khi cô bé và bạn bè đi chơi châu Âu. Một đống các đồ lưu niệm đặc sắc của các nước, không đáng tiền, nhưng rất thú vị, hai cô gái nằm rạp trên bàn quán cà phê ngắm nghía từng món một, lắng nghe Cát Tuyết Phi kể những chuyện thú vị trong chuyến đi chơi châu Âu, cười tới mức không khép được miệng lại.
“Sao nỡ bỏ anh chàng cảnh sát của em, một mình chạy ra ngước ngoài chơi bời thế?”
Cát Tuyết Phi cười he he: “Thế đã là gì, một lời khó nói hết. À đúng rồi, chị dâu, em vẫn còn một tin tốt muốn cho chị biết.”
“Tin tốt gì vậy?”
“Em tìm được việc làm rồi!”
“Thế sao, vậy thì tốt quá, làm gì vậy?”
Cát Tuyết Phi lôi từ trong túi ra một tấm danh thiếp hai tay đưa qua, bên trên in logo của một hãng mỹ phẩm hàng hiệu nào đó rất bắt mắt, bên cạnh có tên của Cát Tuyết Phi và sau đó là bốn chữ “Giám đốc bán hàng”. Cát Tuyết Phi dùng đầu ngón tay chỉ chỏ: “Trên thực tế chính là nhân viên bán hàng, chị dâu, sau này chị phải năng tới ủng hộ công việc kinh doanh của em đấy nhé, em sẽ tặng chị thật nhiều tặng phẩm.”
“Công việc này rất thích hợp với em đấy, cũng khá lắm, ở cửa hàng nào vậy?”
Cát Tuyết Phi nói tên của cửa hàng mà cô thường tới: “Em đã phát đi một đống danh thiếp, lôi kéo những người quen biết tới mua hàng, ha ha, theo tính toán thì lương tháng của em sẽ rất cao, đến lúc đó em mời mọi người ăn cơm!”
“công việc này của em, dì út và chú có ý kiến gì không?”
“Nói rồi, mắt mặt!”. Cát Tuyết Phi dẩu môi, nói: Thực ra mẹ em cũng vui mừng lắm, em đi làm ngày đầu tiên bà cứ luôn lượn lờ gần quầy bán hàng, ở gần em mà!”
Uống hết cà phê Cát Tuyết Phi lái xe tiễn Trần Dư Phi về nhà, nơi trở về đương nhiên vẫn là căn nhà cũ trước đây. Cát Tuyết Phi thuộc đường, đi một con đường tắt, hai người cười cười nói nói trong xe, Cát Tuyết Phi đột nhiên la lên một tiếng “ý”, giảm tốc độ, quay đầu nhìn về bên trái, đạp phanh gấp.
“Sao lại dừng lại thế?”
Cát Tuyết Phi thần bí quay đầu xe, cắn môi, biểu cảm có phần lo lắng nhìn chòng chọc vào cái ngõ nhỏ ngoặt vào một khu phố cổ. Một khu phố rất bình thường, bên ngoài cổng có mấy ông lão bà lão ngồi sưởi nắng, còn có một cửa hàng sửa giày sửa xe. Trần Dư Phi không nhìn ra thứ gì khiến Cát Tuyết Phi chú ý đến vậy.
Liên tục thúc giục mấy tiếng Cát Tuyết Phi mới trở lại bình thường, cũng không giải thích, mở cửa nhảy xuống xe chạy vào khu phố nhỏ. Trần Dư Phi vội vàng cho xe dừng lại sát lề đường, không biết cô bé đã nhìn thấy gì. Hay là bắt gặp cảnh anh chàng cảnh sát An Lương đó ngoại tình? Ha ha, chắc không phải vậy đâu!
Cát Tuyết Phi đi rất nhanh mà về lại càng nhanh hơn, ngồi vào trong xe không ngớt giục giã mau chạy xe. Xe chạy được một đoạn đường cô bé quay đầu nhìn, vỗ vỗ ngực: “Suýt chút nữa bị chị ta nhìn thấy!”
“Ai vậy?”
“Haizz, lương Úy Lam, chị vẫn còn nhớ chứ?
Tay Trần Dư Phi run lên, thân xe rung lắc một chút rồi dừng luôn giữa đường, trước ánh mắt kinh ngạc của Cát Tuyết Phi, cô lại lập tức nhấn chân ga, mỉm cười che giấu biểu cảm của mình: “Đương nhiên là nhớ.”
Cát Tuyết Phi không chú ý lắm đến biểu hiện của Trần Dư Phi, cau mày: “Sao chị ta lại quay về nhỉ?”. Trần Dư Phi không đáp, Cát Tuyết Phi lắc lắc đầu: “Lại còn quay về đây nữa chứ? Không đúng, nhất định có chuyện.”
“Đây?”. Trần Dư Phi thầm hiểu rõ mọi chuyện, quả nhiên Cát Tuyết Phi nói tiếp: “Khu phố nhỏ đó là nơi anh Phong và chị ta sống chung mấy năm với nhau, em vừa nhìn thấy Lương Úy Lam đứng dưới lầu nhìn lên tầng lầu mà họ đã từng ở. Thật là, em chẳng hiểu mấy người này, nếu tốt thì ở bên nhau, không tốt thì chia tay, mấy người đều ngốc nghếch, khờ khạo như vậy, thật đáng ghét!”
Trần Dư Phi cố gắng duy trì cơ mặt mình ở trạng thái mỉm cười, cho đến khi chia tay với Cát Tuyết Phi, đứng một lúc lâu bên dưới căn nhà cũ, xác định cô bé đã đi xa rồi, lúc này mới vẫy tay gọi một chiếc taxi, trở lại khu phố nhỏ cũ kỹ lúc nãy.
Trong khu phố nhỏ có vẻ hơi hỗn tạp, nhưng được quét dọn khá sạch sẽ, có rất nhiều xe hơi đỗ bên lề đường, chiếm mất một nửa mặt đường. Khu phố có tất cả năm tầng lầu, Trần Dư Phi chầm chậm đi giữa những tầng lầu, không biết tầng lầu, căn nhà nào Nhiếp Phong và Lương Úy Lam đã từng ở.
Nhìn những bộ quần áo treo trên ban công của khu nhà cao bảy tầng kia giống như quốc kỳ của các nước vậy, Trần Dư Phi cảm thấy mình như đang do thám bí mật của họ vậy. Nhưng bí mật này có quan hệ mật thiết tới lợi ích của bản thân cô, cô rất tò mò, lại có chút sợ hãi.
Lương Úy Lam tại sao lại quay về?
Nhiếp Phong có biết cô ấy đã quay lại không?
Buổi tối cô đặc biệt để ý nhìn đôi mắt của Nhiếp Phong. Anh chẳng có một chút biểu hiện khác thường nào, vẫn quan tâm dịu dàng như trước nay vốn thế, ăn xong liền đi bộ từ quán cơm về nhà, trên đường về còn xếp hàng mua cho Trần Dư Phi một túi hạt dẻ rang đường vừa mới ra lò, vừa thơm vừa quánh, bóc một hạt cho vào nhai trong miệng, rất ngọt. Trời lạnh, anh ôm chặt bả vai cô, chầm chậm đi bộ trên vỉa hè, giành lấy hạt dẻ vừa mới bóc từ trong tay cô, mỗi lần giành được lại huênh hoang cười lớn.
Bóc vỏ hạt dẻ tới nỗi đầu ngón tay đen sì, vừa bước vào nhà Trần Dư Phi liền chạy đi rửa tay, vừa mới rửa hết mỡ ở trên tay, nước còn chưa lau hết, liền bị Nhiếp Phong ôm eo trêu chọc. Động tác của anh vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, giống như không đợi được mà bất chấp sự cự tuyệt và vùng vẫy của cô, khiến cho Trần Dư Phi rất đau. Đau đớn và khoái cảm cùng kéo đến, Trần Dư Phi thở gấp rớt xuống vài giọt nước mắt, lặng lẽ dùng mu bàn tay quệt đi, không để anh nhìn thấy.
Đến tháng mười hai, dự án của công ty Nhiếp Phong cũng chính thức khởi công. Lễ khởi công rất đơn giản, không có những thứ làm náo nhiệt như cờ màu, tuyên truyền, biểu diễn, chiêng trống…, mà tổ chức một buổi quyên góp tiền hết sức độc đáo, đem chi phí chuẩn bị lễ khởi công đã tiết kiệm được quyên góp cho công trình hi vọng. Tiền quyên góp được không lớn nhưng cảnh tượng rất cảm động, thầy giáo và học sinh của trường học dân lập đặc biệt được mời đến từ vùng núi nghèo xa xôi đại diện cho công trình hi vọng nhận số tiền quyên góp này, Nhiếp tổng còn tuyên bố ngay tại buổi lễ sẽ quyên góp một phần tiền vốn để xây một ngôi trường tiểu học hi vọng. Ngày hôm sau tin tức này đều được đăng làm tuyên truyền trên khắp các đài truyền hình, đài phát thanh, báo chí, thu được hiệu quả rất tốt.
Trần Dư Phi nhìn ảnh Nhiếp Phong trên báo, cười tới mức không khép được miệng, nói phải đi mua một trăm tờ báo đặt ở nhà coi như đồ sưu tầm.
Bà Đoàn vẫn như trước, thình thoảng gọi Trần Dư Phi đến nhà chơi, trong lúc nói chuyện thì được biết, vì chuyện cự tuyệt cô tiểu thư MBA kia Nhiếp Phong đã bị mẹ anh chửi mắng cho một trận tơi bời. Trở về nhà, Trần Dư Phi cười hỏi anh làm cách nào cự tuyệt, Nhiếp Phong thần bí lắc lắc đầu ngón tay: “Bí kíp độc môn, truyền nam không truyền nữ.”
“Làm tan nát bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ mới luyện ra được bí quyết vậy?”. Trần Dư Phi liếc mắt nhìn anh, Nhiếp Phong chìa đầu ngón tay ra đếm, nghĩ ngợi một lúc, sắc mặt nghiêm túc: “Chết rồi, không đếm nổi nữa rồi!”
Thời gian Trần Dư Phi ở nhà một mình nhiều hơn. Hai người sống cùng nhau không giống như trước kia sống một mình, cô trở nên chịu khó hơn rất nhiều, cô muốn Nhiếp Phong được sống thoải mái hơn một chút và cũng thể hiện được những điểm tốt của chính mình. Nguyên nhân chủ yếu còn là vì thời gian quá nhiều, đêm dài đằng đẵng, không thể cứ ngồi ngần ngơ mãi được, ngoài thời gian đến phòng tập thể dục, Trần Dư Phi ở nhà dọn dẹp, sắp xếp những đồ dùng được mang tới từ chỗ ở cũ của hai người chất đống như kiến chuyển tổ vậy.
Khuyết điểm của căn nhà nhỏ dần xuất hiện, đã quen ở nơi rộng rãi, lúc nào cũng thích khắp nơi đều thông thông thoáng thoáng, bây giờ thì không ổn, đồ đạc chất chồng một đống, nhất là tủ quần áo, trong đó hơn một nửa là quần áo của Nhiếp Phong.
Trong tủ quần áo, quần áo của Nhiếp Phong chiếm ¾ diện tích, những bộ Âu phục và áo sơ mi với màu sắc kiểu dáng khá giống nhau được treo đầy hai dãy, giày da đủ mọi kiểu dáng chất đầy một đống, dây lưng còn nhiều kiểu dáng hơn nhưng dùng thường xuyên thì chỉ có mấy cái. Nếu đem so sánh, quần áo của Trần Dư Phi có kiểu dáng đa dạng, màu sắc phong phú hơn, cơ bản đều là mua từ hai năm trở lại đây, số quần áo cũ đa phần đã bỏ đi hết hoặc là để lại ở nhà cũ rồi.
Nhìn quần áo của hai người treo cùng một chỗ, Trần Dư Phi mỉm cười ngẩn ngơ một lúc lâu, mặt áp sát vào dãy Âu phục của Nhiếp Phong, ngửi mùi hương của anh còn vương lại trên quần áo.
Nhiếp Phong có không ít đồng hồ đeo tay, hai ba chiếc hay đeo thường được đặt ở phòng ngủ, mười mấy chiếc còn lại đều đặt trong hộp đựng đồng hồ, đặt trong một chiếc hộp chứa đồ lớn hơn và để ở phòng chứa đồ. Lúc Trần Dư Phi thu dọn đồ đạc vô tình đã mở chiếc hộp lớn này ra, mang theo tâm lý tò mò, lần lượt mở từng chiếc hộp nhỏ ra ngắm nghía những chiếc đồng hồ hàng hiệu này. Cô vẫn còn nhớ món quà gặp mặt tặng cho bạn gái của em họ khi lần đầu tiên cô gặp Nhiếp Phong chính là đồng hồ, xem ra anh rất có hứng thú đối với đồng hồ. Giá trị của chiếc hộp chứa đồ này còn cao hơn rất rất nhiều lần so với căn nhà này, Trần Dư Phi mỉm cười lấy đồng hồ từ trong hộp ra đeo lên cổ tay mình, một loạt đeo liền bảy tám chiếc, trông giống hệt như kẻ buôn lậu vậy.
Bên trong hộp đựng đồng hồ bằng da, góc trong cùng lại có một hộp đựng làm bằng giấy, thể tích nhỏ bé màu sắc cũ kỹ, nhãn hiệu in bên trên là hàng hiệu của một nước nào đó. Trần Dư Phi tò mò cầm lên, mở ra xem xét, đặt bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng nam giới chế tác bằng thạch anh trông rất bình thường, không biết đã để bao lâu trong hộp mà pin bị hết, đã không còn chạy nữa, dây đeo da bò đã bị mòn đi rất nhiều, lỗ thường cài đã bị rộng ra và sờn rách, vừa nãy đã nhìn nhiều mặt đồng hồ thạch anh, bây giờ lại nhìn thấy mặt đồng hồ thủy tinh hữu cơ, cảm giác thật khác lạ, phía trên có vết xước rất rõ nét.
Tuy đã cũ, nhưng được giữ gìn rất nguyên vẹn, ngay cả hóa đơn mua đồng hồ vẫn còn, được gấp cẩn thận thành một mẩu hình vuông đặt trong hộp, ngày tháng mua được in trên giấy là mấy năm trước rồi, nhẩm tính, Nhiếp Phong lúc đó chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học, còn cô vừa mới trở thành bạn gái của Đỗ Thượng Văn, lén lén lút lút yêu đương hẹn hò ngoài thời gian hoàn thành những bài tập nặng nhọc thời cấp ba.
Lúc đó, trong thế giới của cô vẫn chưa có một người đàn ông mang tên Nhiếp Phong, còn trong thế giới của anh chỉ có một người con gái tên là Lương Úy Lam. Trương Mạn Quyên từng nói, trong màn đêm tăm tối nhất định có một sức mạnh không cách gì truy đuổi được. Trần Dư Phi lại cảm thấy, thực ra con người mới là đối tượng bị thứ sức mạnh này truy đuổi, không thể không trải qua những biến hóa thay đổi, bao gồm bản thân mình, hoàn cảnh xung quanh và cả niềm tin đã từng khăng khăng cố giữ lấy, giờ lại không thể không nhận thua.
Cô chầm chậm , đem từng chiếc đồng hồ trên cổ tay tháo ra, đặt trở về hộp, xếp lại vào hộp đựng đồ ngăn nắp theo như lúc trước, còn đặt chiếc hộp này vào trong góc của phòng đựng đồ nữa.
Vẫn có dấu vết của quá khứ, còn lưu lại trong cuộc sống hiện tại.
Trần Dư Phi không hề nhắc tới chuyện chiếc đồng hồ cũ kia, còn có không ít võ đĩa hát đặt bên trong góc phía trên viết hai chữ cái tiếng Anh WL, cô cũng đều cố gắng coi như không thấy. Dù gì cũng đã là chuyện quá khứ rồi, không phải sao?
Cát Tuyết Phi có một khoảng thời gian dài không liên lạc gì với Trần Dư Phi, lúc cuối tháng mười hai sắp đến ngày nghỉ tết Dương lịch cô bé lại tới mượn xe, nhân tiện còn đem tới cả quà tặng mua về khi cô bé và bạn bè đi chơi châu Âu. Một đống các đồ lưu niệm đặc sắc của các nước, không đáng tiền, nhưng rất thú vị, hai cô gái nằm rạp trên bàn quán cà phê ngắm nghía từng món một, lắng nghe Cát Tuyết Phi kể những chuyện thú vị trong chuyến đi chơi châu Âu, cười tới mức không khép được miệng lại.
“Sao nỡ bỏ anh chàng cảnh sát của em, một mình chạy ra ngước ngoài chơi bời thế?”
Cát Tuyết Phi cười he he: “Thế đã là gì, một lời khó nói hết. À đúng rồi, chị dâu, em vẫn còn một tin tốt muốn cho chị biết.”
“Tin tốt gì vậy?”
“Em tìm được việc làm rồi!”
“Thế sao, vậy thì tốt quá, làm gì vậy?”
Cát Tuyết Phi lôi từ trong túi ra một tấm danh thiếp hai tay đưa qua, bên trên in logo của một hãng mỹ phẩm hàng hiệu nào đó rất bắt mắt, bên cạnh có tên của Cát Tuyết Phi và sau đó là bốn chữ “Giám đốc bán hàng”. Cát Tuyết Phi dùng đầu ngón tay chỉ chỏ: “Trên thực tế chính là nhân viên bán hàng, chị dâu, sau này chị phải năng tới ủng hộ công việc kinh doanh của em đấy nhé, em sẽ tặng chị thật nhiều tặng phẩm.”
“Công việc này rất thích hợp với em đấy, cũng khá lắm, ở cửa hàng nào vậy?”
Cát Tuyết Phi nói tên của cửa hàng mà cô thường tới: “Em đã phát đi một đống danh thiếp, lôi kéo những người quen biết tới mua hàng, ha ha, theo tính toán thì lương tháng của em sẽ rất cao, đến lúc đó em mời mọi người ăn cơm!”
“công việc này của em, dì út và chú có ý kiến gì không?”
“Nói rồi, mắt mặt!”. Cát Tuyết Phi dẩu môi, nói: Thực ra mẹ em cũng vui mừng lắm, em đi làm ngày đầu tiên bà cứ luôn lượn lờ gần quầy bán hàng, ở gần em mà!”
Uống hết cà phê Cát Tuyết Phi lái xe tiễn Trần Dư Phi về nhà, nơi trở về đương nhiên vẫn là căn nhà cũ trước đây. Cát Tuyết Phi thuộc đường, đi một con đường tắt, hai người cười cười nói nói trong xe, Cát Tuyết Phi đột nhiên la lên một tiếng “ý”, giảm tốc độ, quay đầu nhìn về bên trái, đạp phanh gấp.
“Sao lại dừng lại thế?”
Cát Tuyết Phi thần bí quay đầu xe, cắn môi, biểu cảm có phần lo lắng nhìn chòng chọc vào cái ngõ nhỏ ngoặt vào một khu phố cổ. Một khu phố rất bình thường, bên ngoài cổng có mấy ông lão bà lão ngồi sưởi nắng, còn có một cửa hàng sửa giày sửa xe. Trần Dư Phi không nhìn ra thứ gì khiến Cát Tuyết Phi chú ý đến vậy.
Liên tục thúc giục mấy tiếng Cát Tuyết Phi mới trở lại bình thường, cũng không giải thích, mở cửa nhảy xuống xe chạy vào khu phố nhỏ. Trần Dư Phi vội vàng cho xe dừng lại sát lề đường, không biết cô bé đã nhìn thấy gì. Hay là bắt gặp cảnh anh chàng cảnh sát An Lương đó ngoại tình? Ha ha, chắc không phải vậy đâu!
Cát Tuyết Phi đi rất nhanh mà về lại càng nhanh hơn, ngồi vào trong xe không ngớt giục giã mau chạy xe. Xe chạy được một đoạn đường cô bé quay đầu nhìn, vỗ vỗ ngực: “Suýt chút nữa bị chị ta nhìn thấy!”
“Ai vậy?”
“Haizz, lương Úy Lam, chị vẫn còn nhớ chứ?
Tay Trần Dư Phi run lên, thân xe rung lắc một chút rồi dừng luôn giữa đường, trước ánh mắt kinh ngạc của Cát Tuyết Phi, cô lại lập tức nhấn chân ga, mỉm cười che giấu biểu cảm của mình: “Đương nhiên là nhớ.”
Cát Tuyết Phi không chú ý lắm đến biểu hiện của Trần Dư Phi, cau mày: “Sao chị ta lại quay về nhỉ?”. Trần Dư Phi không đáp, Cát Tuyết Phi lắc lắc đầu: “Lại còn quay về đây nữa chứ? Không đúng, nhất định có chuyện.”
“Đây?”. Trần Dư Phi thầm hiểu rõ mọi chuyện, quả nhiên Cát Tuyết Phi nói tiếp: “Khu phố nhỏ đó là nơi anh Phong và chị ta sống chung mấy năm với nhau, em vừa nhìn thấy Lương Úy Lam đứng dưới lầu nhìn lên tầng lầu mà họ đã từng ở. Thật là, em chẳng hiểu mấy người này, nếu tốt thì ở bên nhau, không tốt thì chia tay, mấy người đều ngốc nghếch, khờ khạo như vậy, thật đáng ghét!”
Trần Dư Phi cố gắng duy trì cơ mặt mình ở trạng thái mỉm cười, cho đến khi chia tay với Cát Tuyết Phi, đứng một lúc lâu bên dưới căn nhà cũ, xác định cô bé đã đi xa rồi, lúc này mới vẫy tay gọi một chiếc taxi, trở lại khu phố nhỏ cũ kỹ lúc nãy.
Trong khu phố nhỏ có vẻ hơi hỗn tạp, nhưng được quét dọn khá sạch sẽ, có rất nhiều xe hơi đỗ bên lề đường, chiếm mất một nửa mặt đường. Khu phố có tất cả năm tầng lầu, Trần Dư Phi chầm chậm đi giữa những tầng lầu, không biết tầng lầu, căn nhà nào Nhiếp Phong và Lương Úy Lam đã từng ở.
Nhìn những bộ quần áo treo trên ban công của khu nhà cao bảy tầng kia giống như quốc kỳ của các nước vậy, Trần Dư Phi cảm thấy mình như đang do thám bí mật của họ vậy. Nhưng bí mật này có quan hệ mật thiết tới lợi ích của bản thân cô, cô rất tò mò, lại có chút sợ hãi.
Lương Úy Lam tại sao lại quay về?
Nhiếp Phong có biết cô ấy đã quay lại không?
Buổi tối cô đặc biệt để ý nhìn đôi mắt của Nhiếp Phong. Anh chẳng có một chút biểu hiện khác thường nào, vẫn quan tâm dịu dàng như trước nay vốn thế, ăn xong liền đi bộ từ quán cơm về nhà, trên đường về còn xếp hàng mua cho Trần Dư Phi một túi hạt dẻ rang đường vừa mới ra lò, vừa thơm vừa quánh, bóc một hạt cho vào nhai trong miệng, rất ngọt. Trời lạnh, anh ôm chặt bả vai cô, chầm chậm đi bộ trên vỉa hè, giành lấy hạt dẻ vừa mới bóc từ trong tay cô, mỗi lần giành được lại huênh hoang cười lớn.
Bóc vỏ hạt dẻ tới nỗi đầu ngón tay đen sì, vừa bước vào nhà Trần Dư Phi liền chạy đi rửa tay, vừa mới rửa hết mỡ ở trên tay, nước còn chưa lau hết, liền bị Nhiếp Phong ôm eo trêu chọc. Động tác của anh vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, giống như không đợi được mà bất chấp sự cự tuyệt và vùng vẫy của cô, khiến cho Trần Dư Phi rất đau. Đau đớn và khoái cảm cùng kéo đến, Trần Dư Phi thở gấp rớt xuống vài giọt nước mắt, lặng lẽ dùng mu bàn tay quệt đi, không để anh nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.