Chương 89: An tâm
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Cô nàng kia cho Hứa Giản một phát xuyên tim thì thôi, bạn trai nàng nghe xong cũng xoay mặt nhìn Hứa Giản, lập tức cùng bạn gái cảm thán:
"Đm, mập thật, đây là heo chứ?"
Hứa Giản chịu một phát xuyên tim, lại nghênh đón một đòn trí mạng, sát thương gấp bội.
Hứa Giản căm giận xoay mặt, muốn thay mình cãi lại hai câu: Mi mới là heo, cả nhà mi đều là heo!
Bây giờ cậu mập thế này, vẫn chưa tới mức độ thành heo đâu?!
Cậu còn chưa có há miệng, cô nàng dạy dỗ anh chàng kia thay cậu, giơ tay nhéo thịt bên hông bạn trai, cô gái xinh đẹp dịu dàng nhướn mày trừng cậu ta:
"Không cho nói tục!"
Cậu ta 'Ui da' một tiếng, lắc mông né sang bên cạnh, vừa la đau vừa ôm eo cô nàng xin tha.
Nhìn cặp đôi liếc mắt đưa tình, Hứa Giản bĩu môi một cái: Cắt, ban thức ăn cho chó, ai chẳng có bồ hay sao?
Đại nhân không chấp tiểu nhân, Hứa Giản nhịn xuống không xông lên cào cậu ta, quay đầu tiếp tục nghiên cứu đường về nhà.
Bạn trai cậu còn đang ở nhà chờ cậu đây.
Còn nữa, hầu hết trường hợp mèo bị bắt được sẽ phải tiêm vắcxin phòng bệnh, Hứa Giản không muốn ra ngoài một chuyến đi lạc còn chưa tính, còn phải để Tần Trầm lấy tiền tiêm vắcxin phòng bệnh.
Cậu không thể để mất mặt mèo.
Trên tấm biển dừng xe buýt khổng lồ, tên trạm dừng lít nha lít nhít, tuyến đường cũng nhiều, trong khi mọi người xung quanh người bàn tán về hình thể màu lông của cậu, Hứa Giản nheo mắt nhìn một hồi lâu, ngẩng mặt đến mỏi mới tìm thấy chiếc xe buýt '0218' trên trạm dừng quen thuộc ——
Công viên Văn Thân.
Công viên Văn Thân chính là công viên gần nhà bọn họ.
Nhìn công viên Văn Thân cách nơi này mười mấy trạm xe, Hứa Giản im lặng vài giây, cúi đầu nhìn bốn cái chân ngắn của mình, khổ sở nghĩ:
Lại đi sưng chân một ngày.
Cảnh tượng này, như đã từng quen thuộc.
Dù đi bộ, Hứa Giản vẫn không biết đường, cho nên cậu ngồi xổm bên cạnh chờ xe buýt '0218' đến đây, chuẩn bị lúc đó đi theo xe buýt.
Hứa Giản cũng nghĩ tới đi ké xe buýt miễn phải đi bộ, sau đó nghĩ lại không gian trong xe buýt khá chật hẹp, nếu có người coi cậu là mèo hoang, cậu trốn cũng không có chỗ trốn.
Để cho an toàn, cuối cùng Hứa Giản vẫn quyết định không tham món hời này.
Dù sao bây giờ bất kể cậu là Hứa Giản hay là Sữa Tươi, cậu đều đã có chủ.
Màn hình nhắc nhở '0218' còn hai điểm dừng nữa, Hứa Giản quay đầu nhìn xe buýt đang lái tới trạm, chuẩn bị khi xe buýt xuất phát sẽ chạy theo.
Thấy một con mèo mũm mĩm trắng như tuyết canh giữ ở trạm xe không đi, đề tài của mọi người xung quanh dần dần vây quanh cậu, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Hứa Giản có thể nghe rõ có người nói 'Bánh trôi, mèo cam, con gấu, heo, chân ngắn' và những từ khác.
Lúc đầu Hứa Giản rất tức giận, sau đó bình tĩnh lại, vạn năm bất biến dùng lời giải thích 'Mập chính là Sữa Tươi, không phải Hứa Giản cậu' để an ủi mình.
Mặc dù tốc độ của mèo nhanh, nhưng đến cùng vẫn không sánh được với xe buýt, thể lực và sức bền của Hứa Giản cũng theo không kịp, cho nên cậu đuổi theo xe buýt rồi mất dấu.
Thở hồng hộc từ từ đi tới ngã tư đường, Hứa Giản dừng bước lại, vừa nghỉ xả hơi vừa chờ chiếc xe buýt tiếp theo, xem mình đi đến đâu.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ với bốn chiếc '0218' một lúc, Hứa Giản vừa mệt vừa đói, trong lòng nghĩ với tiến độ này, không biết bao giờ cậu mới có thể về nhà.
Khi chiếc xe buýt '0218' thứ năm chạy mất ngay cả khí thải cũng không thấy, thể lực của Hứa Giản đã đến cực hạn, cụp tai híp mắt dùng một chút sức lực cuối cùng nhảy lên ghế tựa ven đường nghỉ ngơi, chuẩn bị tái chiến.
Cơm trưa không ăn còn chạy lâu như vậy, Hứa Giản nằm nhoài trên ghế dài nhắm mắt lại cũng cảm giác có sao và cá khô nhỏ lắc lư qua lại trước mắt.
Mệt đến mức muốn lìa hồn.
"Sữa Tươi!"
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Hứa Giản kiệt sức buồn ngủ nhắm hờ hai mắt, một giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên bên tai cậu.
Nghe giọng nói quen thuộc, Hứa Giản tưởng mình mê sảng nên nghe lầm.
"Sữa Tươi —— "
Tiếng thứ hai vang lên, hồn Hứa Giản trở về vị trí cũ ngay lập tức, phờ phạc dựng thẳng lỗ tai lên trên đầu lên, chợt mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Có một chiếc xe từ từ dừng lại ven đường, nhìn mẫu xe quen biết, Hứa Giản đứng lên không dám tin lắc lắc đầu, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác ——
Xe này, rất giống xe Tần Trầm, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.
Đến khi Tần Trầm lo lắng bước từ trên xe xuống, gần như vừa chạy vừa gọi tên của cậu, đi tới phía cậu, cuối cùng Hứa Giản cũng xác định, không phải ảo thính cũng không phải ảo giác.
Tần Trầm thật sự tới tìm cậu rồi!
Đôi mắt ảm đạm của Hứa Giản thoáng chốc sáng ngời, tội nghiệp há mồm bi bô kêu với Tần Trầm một tiếng xong, theo bản năng đi đến hắn.
Đắm chìm trong vui mừng Tần Trầm tới đón cậu, bản thân không cần chạy đua với xe buýt nữa, Hứa Giản không chú ý đến tình cảnh hiện tại của mình, còn đang trên ghế, cậu đi về phía trước hai bước.
Nóng ruột như lửa đốt, Tần Trầm nhìn thấy Hứa Giản, thấy cậu có vẻ ngoại trừ thần sắc nhợt nhạt một chút ra thì không có gì thương tổn, trái tim treo lên cuối cùng cũng được thả xuống.
Nhưng mà không chờ hắn thở ra một hơi, nhìn thấy động tác Hứa Giản, sắc mặt căng thẳng, vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Tần Trầm vừa dứt lời, toàn tâm toàn ý cậu đều là Tần Trầm như thiên thần giáng lâm đến giải cứu mình, Hứa Giản không để ý dưới chân, đi tới mép ghế giẫm hụt một phát, ngã xuống khỏi ghế.
Cấu tạo cơ thể mèo khác hẳn với con người, ghế tựa không cao, khả năng mèo ngã bị thương rất thấp.
Tần Trầm cũng hiểu được sự thật này, nhưng thấy Hứa Giản ngã, tim hắn vẫn thắt lại, đổi sắc mặt, cuống quít chạy tới Hứa Giản.
Lúc Hứa Giản ngất ngất ngây ngây từ dưới đất đứng lên, Tần Trầm vừa hay đến gần cậu, ngồi xổm xuống cẩn thận ôm cậu vào trong lồng ngực, giọng điệu lo lắng:
"Có ngã ở đâu không? Có đau không?"
Hứa Giản không đau, thế nhưng ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt thương xót đau lòng của Tần Trầm, bỗng dưng sống mũi chua xót, tủi thân nghẹn ngào một tiếng, chôn đầu cọ cọ trong lồng ngực Tần Trầm.
Đói bụng, uể oải, bất ngờ, v.v trộn lẫn vào nhau, tất cả đều biến thành oan ức sau khi nhìn thấy Tần Trầm.
Lông mèo trắng như tuyết của Hứa Giản bởi vì chạy đã trở nên xám xịt, tất cả bốn đệm thịt cũng đều là bùn đất, Tần Trầm luôn thích sạch sẽ thấy vậy không chỉ không ghét bỏ, trái lại đau lòng muốn chết, vừa phủi lông vừa dịu dàng an ủi:
"Không sao rồi không sao, anh đưa em về nhà."
Tần Trầm vội vàng ra ngoài, không đeo khẩu trang, người đi đường lại nhiều, sợ bị người khác nhận ra rồi vây quanh, vì vậy Tần Trầm vừa thấp giọng an ủi Hứa Giản tội nghiệp trong lồng ngực, vừa bước nhanh đi đến xe đậu ven đường.
Hứa Giản nằm nhoài trong lồng ngực Tần Trầm, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi, điều này làm cho cậu cảm thấy an lòng.
Trên đường lái xe về đến nhà, Tần Trầm phát hiện móng vuốt của Hứa Giản túm chặt quần hắn, thế mà không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Giản, Tần Trầm cúi đầu hôn lên vành tai cậu, sau đó đi về nhà.
......
Hứa Giản lại mơ thấy khu phế liệu và tiếng chuông trước kia một lần nữa, khác với lần trước chính là, lần này trong bụi hoa có một con đường nhỏ quanh co, tiếng chuông nhẹ nhàng chậm chạp không còn xa không tìm được phương hướng nữa, rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng giống với lần trước, cho dù Hứa Giản dọc theo đường nhỏ đi bao lâu, tầm mắt trắng xoá, như thể chẳng bao giờ có được điểm cuối.
Trong lúc Hứa Giản cảm thấy mình như con rối, thân thể mặc người thao túng, linh hồn cũng bước đi không ngừng nghỉ.
Hứa Giản bị đói bụng làm tỉnh giấc, khi tỉnh lại lần nữa cậu nhận ra mình đã biến trở về người, quần áo ở nhà đã mặc ngay ngắn trên người, nút áo được cài đến nút thứ hai, chăn cũng được đắp cẩn thận.
Ôm chăn đứng dậy nhìn quần áo trên người mình một lúc, không cần nghĩ cũng biết là ai mặc giúp cậu.
Tưởng tượng cảnh Tần Trầm giúp mình trần như nhộng mặc quần áo, Hứa Giản đỏ bừng cả mặt.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo ra, tia sáng mờ ảo, bên người vừa không có điện thoại di động, Hứa Giản nhất thời không rõ bây giờ là ban ngày hay là buổi tối.
Đói bụng đến mức bụng dính vào lưng, Hứa Giản xoa bụng vén chăn lên đứng dậy, cậu bây giờ ngoại trừ muốn tìm ăn ra thì chỉ muốn thấy Tần Trầm.
Mở cửa phòng ra đi qua hành lang, phòng khách ngập tràn ánh sáng tự nhìn, xem ra vẫn là ban ngày.
Không thấy Tần Trầm, Hứa Giản dụi dụi mắt, há miệng gọi:
"Tần Trầm?"
Nghe thấy tiếng Hứa Giản, Tần Trầm đang trong nhà bếp nhanh chóng lên tiếng, thò đầu ra nhìn cậu:
"Dậy rồi?"
Ngửi thấy hương thơm từ trong nhà bếp, Hứa Giản 'ừm' trong cổ họng một tiếng, tò mò đi vào nhà bếp:
"Anh đang làm gì đó?"
Tần Trầm tắt lửa bưng canh ra, đáp:
"Anh hâm lại đồ ăn, có phải em đói bụng rồi không? Chờ một lát có thể ăn cơm."
Đoán được chắc chắn Hứa Giản chưa ăn bữa trưa, sợ cậu bị đói, Tần Trầm về đến nhà sau đó liền gọi người giao thức ăn tới, kết quả cơm nước đến rồi mà Hứa Giản vẫn chưa tỉnh, thay vào đó lúc hắn đi ra ngoài thì cậu biến trở về người.
Thấy tay chấn Hứa Giản đều phơi ra bên ngoài, Tần Trầm tìm quần áo mặc vào cho cậu, lúc mặc quần áo Hứa Giản cũng không tỉnh, chỉ là hơi cau mày, khá thiếu kiên nhẫn nhỏ giọng rầm rì hai tiếng.
Hàm hồ hai tiếng như mèo kêu, may thay Tần Trầm tinh thần vững vàng, cho nên mới ngồi trong lòng mà vẫn không loạn mà chật vật mặc quần áo xong.
Hứa Giản ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, Tần Trầm nhìn thời gian cảm thấy vừa lúc, ngủ tiếp làm dạ dày không thoải mái, rồi bắt đầu hâm lại thức ăn đã nguội, chuẩn bị đồ ăn xong sau đó đánh thức cậu, không ngờ tự cậu tỉnh giấc.
Hứa Giản nghe xong quay đầu, thì thấy bốn món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Hứa Giản vốn đã bụng đói cồn cào nhìn thấy thức ăn càng cảm thấy đói hơn, cũng không kịp hỏi Tần Trầm là làm sao tìm được mình, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm.
Tần Trầm múc cho cậu một chén canh sườn, rồi yên tĩnh nhìn cậu ăn cơm ——
Ông giời con đói bụng cuống lên.
Tốc độ ăn của Hứa Giản rất nhanh, nhưng có thể thấy bất ngờ, cậu không phải ăn như hùm như sói, mà là tốc độ nghiền ngẫm tăng nhanh, ánh mắt cũng chăm chú.
Chờ cậu ăn gần no, Tần Trầm mới bắt đầu hỏi cậu ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, sao cậu lại chạy xa như thế, như thế nào mà ban ngày tự dưng biến trở về mèo.
Nói đến đây, Hứa Giản cảm thấy oan ức, buông chén lau miệng, như đứa nhỏ 'cáo trạng' kể lại đầu đuôi câu chuyện với Tần Trầm.
Đương nhiên vì giữ mặt mũi của mình, Hứa Giản không nói chuyện ở trạm xe buýt chờ xe, người ta nói cậu vừa tròn vừa mập, mà là nhấn mạnh khen mình thông minh, biết đi theo xe buýt.
Nghe Hứa Giản nói mình không ăn cơm và chạy theo xe buýt, Tần Trầm đau lòng không chịu được, ánh mắt có phần tự trách:
"Tại anh, biết rõ tình hình thân thể em hai ngày nay không ổn định, còn để em ở nhà một mình."
Trước đó hắn không coi trọng việc cậu biến trở mèo sớm, cho nên mới có thể xuất hiện tình huống ngày hôm nay.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản sững sờ, sau đó nhanh chóng xua tay:
"Này có liên quan gì tới anh, là tự em muốn đi ra ngoài."
Sợ Tần Trầm chuyện gì cũng ôm hết lên người mình, Hứa Giản nhanh chóng nói sang chuyện khác, nghi hoặc mở miệng:
"Cơ mà sao anh tìm được em? Không phải anh đến công ty sao?"
Tần Trầm nghe vậy gạt đi đau lòng tự trách, ánh mắt nhìn Hứa Giản trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
"Là Khương Lâm Tà nhắc anh."
"Giám đốc Khương?" Câu trả lời bất ngờ, Hứa Giản mờ mịt nhìn Tần Trầm: "Làm sao giám đốc Khương biết em ở đâu?"
Tần Trầm không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra mở lịch sử trò chuyện rồi đưa cho cậu.
Hứa Giản khó hiểu nhận lấy, cúi đầu nhìn, thì thấy đoạn đối thoại của hai người Khương Lâm Tầ và Tần Trầm vài giờ trước như sau:
Khương Lâm Tà: [Tần Trầm, tôi thấy trên mạng có một con mèo nhìn giống Sữa Tươi nhà cậu y như đúc!]
Mấy phút sau, Tần Trầm trả lời một dấu hỏi: [?]
Khương Lâm Tà: [Hình ảnh]
Khương Lâm Tà: [Đây này, thật sự rất giống, nếu không phải con mèo trong hình mập hơn Sữa Tươi hai vòng, tôi cũng phải nghi ngờ đâu chính là Sữa Tươi.]
Khương Lâm Tà: [Nói đi nói lại, đây là mèo nhà ai nuôi vầy, như cho heo ăn, cu cậu trong hình tròn trịa đến độ sắp lăn rồi.]
Lúc đó Tần Trầm vẫn không để ý lắm, nghĩ thầm —— Sữa Tươi ngoan ngoãn ở nhà xem kịch bản, làm sao có khả năng sẽ ở bên ngoài.
Thế nhưng bức ảnh vừa tải qua xong, Tần Trầm bật dậy khỏi ghế sô pha, dọa Phan Mẫn bên cạnh nhảy một cái, ngửa đầu hỏi:
"Sao vậy?"
Tần Trầm không rảnh bận tâm tầm mắt của người bên cạnh, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mèo trong hình, mất bình tĩnh ——
Này không phải là đối tượng của hắn - Hứa Sữa Tươi sao?
"Đm, mập thật, đây là heo chứ?"
Hứa Giản chịu một phát xuyên tim, lại nghênh đón một đòn trí mạng, sát thương gấp bội.
Hứa Giản căm giận xoay mặt, muốn thay mình cãi lại hai câu: Mi mới là heo, cả nhà mi đều là heo!
Bây giờ cậu mập thế này, vẫn chưa tới mức độ thành heo đâu?!
Cậu còn chưa có há miệng, cô nàng dạy dỗ anh chàng kia thay cậu, giơ tay nhéo thịt bên hông bạn trai, cô gái xinh đẹp dịu dàng nhướn mày trừng cậu ta:
"Không cho nói tục!"
Cậu ta 'Ui da' một tiếng, lắc mông né sang bên cạnh, vừa la đau vừa ôm eo cô nàng xin tha.
Nhìn cặp đôi liếc mắt đưa tình, Hứa Giản bĩu môi một cái: Cắt, ban thức ăn cho chó, ai chẳng có bồ hay sao?
Đại nhân không chấp tiểu nhân, Hứa Giản nhịn xuống không xông lên cào cậu ta, quay đầu tiếp tục nghiên cứu đường về nhà.
Bạn trai cậu còn đang ở nhà chờ cậu đây.
Còn nữa, hầu hết trường hợp mèo bị bắt được sẽ phải tiêm vắcxin phòng bệnh, Hứa Giản không muốn ra ngoài một chuyến đi lạc còn chưa tính, còn phải để Tần Trầm lấy tiền tiêm vắcxin phòng bệnh.
Cậu không thể để mất mặt mèo.
Trên tấm biển dừng xe buýt khổng lồ, tên trạm dừng lít nha lít nhít, tuyến đường cũng nhiều, trong khi mọi người xung quanh người bàn tán về hình thể màu lông của cậu, Hứa Giản nheo mắt nhìn một hồi lâu, ngẩng mặt đến mỏi mới tìm thấy chiếc xe buýt '0218' trên trạm dừng quen thuộc ——
Công viên Văn Thân.
Công viên Văn Thân chính là công viên gần nhà bọn họ.
Nhìn công viên Văn Thân cách nơi này mười mấy trạm xe, Hứa Giản im lặng vài giây, cúi đầu nhìn bốn cái chân ngắn của mình, khổ sở nghĩ:
Lại đi sưng chân một ngày.
Cảnh tượng này, như đã từng quen thuộc.
Dù đi bộ, Hứa Giản vẫn không biết đường, cho nên cậu ngồi xổm bên cạnh chờ xe buýt '0218' đến đây, chuẩn bị lúc đó đi theo xe buýt.
Hứa Giản cũng nghĩ tới đi ké xe buýt miễn phải đi bộ, sau đó nghĩ lại không gian trong xe buýt khá chật hẹp, nếu có người coi cậu là mèo hoang, cậu trốn cũng không có chỗ trốn.
Để cho an toàn, cuối cùng Hứa Giản vẫn quyết định không tham món hời này.
Dù sao bây giờ bất kể cậu là Hứa Giản hay là Sữa Tươi, cậu đều đã có chủ.
Màn hình nhắc nhở '0218' còn hai điểm dừng nữa, Hứa Giản quay đầu nhìn xe buýt đang lái tới trạm, chuẩn bị khi xe buýt xuất phát sẽ chạy theo.
Thấy một con mèo mũm mĩm trắng như tuyết canh giữ ở trạm xe không đi, đề tài của mọi người xung quanh dần dần vây quanh cậu, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Hứa Giản có thể nghe rõ có người nói 'Bánh trôi, mèo cam, con gấu, heo, chân ngắn' và những từ khác.
Lúc đầu Hứa Giản rất tức giận, sau đó bình tĩnh lại, vạn năm bất biến dùng lời giải thích 'Mập chính là Sữa Tươi, không phải Hứa Giản cậu' để an ủi mình.
Mặc dù tốc độ của mèo nhanh, nhưng đến cùng vẫn không sánh được với xe buýt, thể lực và sức bền của Hứa Giản cũng theo không kịp, cho nên cậu đuổi theo xe buýt rồi mất dấu.
Thở hồng hộc từ từ đi tới ngã tư đường, Hứa Giản dừng bước lại, vừa nghỉ xả hơi vừa chờ chiếc xe buýt tiếp theo, xem mình đi đến đâu.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ với bốn chiếc '0218' một lúc, Hứa Giản vừa mệt vừa đói, trong lòng nghĩ với tiến độ này, không biết bao giờ cậu mới có thể về nhà.
Khi chiếc xe buýt '0218' thứ năm chạy mất ngay cả khí thải cũng không thấy, thể lực của Hứa Giản đã đến cực hạn, cụp tai híp mắt dùng một chút sức lực cuối cùng nhảy lên ghế tựa ven đường nghỉ ngơi, chuẩn bị tái chiến.
Cơm trưa không ăn còn chạy lâu như vậy, Hứa Giản nằm nhoài trên ghế dài nhắm mắt lại cũng cảm giác có sao và cá khô nhỏ lắc lư qua lại trước mắt.
Mệt đến mức muốn lìa hồn.
"Sữa Tươi!"
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Hứa Giản kiệt sức buồn ngủ nhắm hờ hai mắt, một giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên bên tai cậu.
Nghe giọng nói quen thuộc, Hứa Giản tưởng mình mê sảng nên nghe lầm.
"Sữa Tươi —— "
Tiếng thứ hai vang lên, hồn Hứa Giản trở về vị trí cũ ngay lập tức, phờ phạc dựng thẳng lỗ tai lên trên đầu lên, chợt mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Có một chiếc xe từ từ dừng lại ven đường, nhìn mẫu xe quen biết, Hứa Giản đứng lên không dám tin lắc lắc đầu, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác ——
Xe này, rất giống xe Tần Trầm, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.
Đến khi Tần Trầm lo lắng bước từ trên xe xuống, gần như vừa chạy vừa gọi tên của cậu, đi tới phía cậu, cuối cùng Hứa Giản cũng xác định, không phải ảo thính cũng không phải ảo giác.
Tần Trầm thật sự tới tìm cậu rồi!
Đôi mắt ảm đạm của Hứa Giản thoáng chốc sáng ngời, tội nghiệp há mồm bi bô kêu với Tần Trầm một tiếng xong, theo bản năng đi đến hắn.
Đắm chìm trong vui mừng Tần Trầm tới đón cậu, bản thân không cần chạy đua với xe buýt nữa, Hứa Giản không chú ý đến tình cảnh hiện tại của mình, còn đang trên ghế, cậu đi về phía trước hai bước.
Nóng ruột như lửa đốt, Tần Trầm nhìn thấy Hứa Giản, thấy cậu có vẻ ngoại trừ thần sắc nhợt nhạt một chút ra thì không có gì thương tổn, trái tim treo lên cuối cùng cũng được thả xuống.
Nhưng mà không chờ hắn thở ra một hơi, nhìn thấy động tác Hứa Giản, sắc mặt căng thẳng, vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Tần Trầm vừa dứt lời, toàn tâm toàn ý cậu đều là Tần Trầm như thiên thần giáng lâm đến giải cứu mình, Hứa Giản không để ý dưới chân, đi tới mép ghế giẫm hụt một phát, ngã xuống khỏi ghế.
Cấu tạo cơ thể mèo khác hẳn với con người, ghế tựa không cao, khả năng mèo ngã bị thương rất thấp.
Tần Trầm cũng hiểu được sự thật này, nhưng thấy Hứa Giản ngã, tim hắn vẫn thắt lại, đổi sắc mặt, cuống quít chạy tới Hứa Giản.
Lúc Hứa Giản ngất ngất ngây ngây từ dưới đất đứng lên, Tần Trầm vừa hay đến gần cậu, ngồi xổm xuống cẩn thận ôm cậu vào trong lồng ngực, giọng điệu lo lắng:
"Có ngã ở đâu không? Có đau không?"
Hứa Giản không đau, thế nhưng ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt thương xót đau lòng của Tần Trầm, bỗng dưng sống mũi chua xót, tủi thân nghẹn ngào một tiếng, chôn đầu cọ cọ trong lồng ngực Tần Trầm.
Đói bụng, uể oải, bất ngờ, v.v trộn lẫn vào nhau, tất cả đều biến thành oan ức sau khi nhìn thấy Tần Trầm.
Lông mèo trắng như tuyết của Hứa Giản bởi vì chạy đã trở nên xám xịt, tất cả bốn đệm thịt cũng đều là bùn đất, Tần Trầm luôn thích sạch sẽ thấy vậy không chỉ không ghét bỏ, trái lại đau lòng muốn chết, vừa phủi lông vừa dịu dàng an ủi:
"Không sao rồi không sao, anh đưa em về nhà."
Tần Trầm vội vàng ra ngoài, không đeo khẩu trang, người đi đường lại nhiều, sợ bị người khác nhận ra rồi vây quanh, vì vậy Tần Trầm vừa thấp giọng an ủi Hứa Giản tội nghiệp trong lồng ngực, vừa bước nhanh đi đến xe đậu ven đường.
Hứa Giản nằm nhoài trong lồng ngực Tần Trầm, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi, điều này làm cho cậu cảm thấy an lòng.
Trên đường lái xe về đến nhà, Tần Trầm phát hiện móng vuốt của Hứa Giản túm chặt quần hắn, thế mà không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Giản, Tần Trầm cúi đầu hôn lên vành tai cậu, sau đó đi về nhà.
......
Hứa Giản lại mơ thấy khu phế liệu và tiếng chuông trước kia một lần nữa, khác với lần trước chính là, lần này trong bụi hoa có một con đường nhỏ quanh co, tiếng chuông nhẹ nhàng chậm chạp không còn xa không tìm được phương hướng nữa, rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng giống với lần trước, cho dù Hứa Giản dọc theo đường nhỏ đi bao lâu, tầm mắt trắng xoá, như thể chẳng bao giờ có được điểm cuối.
Trong lúc Hứa Giản cảm thấy mình như con rối, thân thể mặc người thao túng, linh hồn cũng bước đi không ngừng nghỉ.
Hứa Giản bị đói bụng làm tỉnh giấc, khi tỉnh lại lần nữa cậu nhận ra mình đã biến trở về người, quần áo ở nhà đã mặc ngay ngắn trên người, nút áo được cài đến nút thứ hai, chăn cũng được đắp cẩn thận.
Ôm chăn đứng dậy nhìn quần áo trên người mình một lúc, không cần nghĩ cũng biết là ai mặc giúp cậu.
Tưởng tượng cảnh Tần Trầm giúp mình trần như nhộng mặc quần áo, Hứa Giản đỏ bừng cả mặt.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo ra, tia sáng mờ ảo, bên người vừa không có điện thoại di động, Hứa Giản nhất thời không rõ bây giờ là ban ngày hay là buổi tối.
Đói bụng đến mức bụng dính vào lưng, Hứa Giản xoa bụng vén chăn lên đứng dậy, cậu bây giờ ngoại trừ muốn tìm ăn ra thì chỉ muốn thấy Tần Trầm.
Mở cửa phòng ra đi qua hành lang, phòng khách ngập tràn ánh sáng tự nhìn, xem ra vẫn là ban ngày.
Không thấy Tần Trầm, Hứa Giản dụi dụi mắt, há miệng gọi:
"Tần Trầm?"
Nghe thấy tiếng Hứa Giản, Tần Trầm đang trong nhà bếp nhanh chóng lên tiếng, thò đầu ra nhìn cậu:
"Dậy rồi?"
Ngửi thấy hương thơm từ trong nhà bếp, Hứa Giản 'ừm' trong cổ họng một tiếng, tò mò đi vào nhà bếp:
"Anh đang làm gì đó?"
Tần Trầm tắt lửa bưng canh ra, đáp:
"Anh hâm lại đồ ăn, có phải em đói bụng rồi không? Chờ một lát có thể ăn cơm."
Đoán được chắc chắn Hứa Giản chưa ăn bữa trưa, sợ cậu bị đói, Tần Trầm về đến nhà sau đó liền gọi người giao thức ăn tới, kết quả cơm nước đến rồi mà Hứa Giản vẫn chưa tỉnh, thay vào đó lúc hắn đi ra ngoài thì cậu biến trở về người.
Thấy tay chấn Hứa Giản đều phơi ra bên ngoài, Tần Trầm tìm quần áo mặc vào cho cậu, lúc mặc quần áo Hứa Giản cũng không tỉnh, chỉ là hơi cau mày, khá thiếu kiên nhẫn nhỏ giọng rầm rì hai tiếng.
Hàm hồ hai tiếng như mèo kêu, may thay Tần Trầm tinh thần vững vàng, cho nên mới ngồi trong lòng mà vẫn không loạn mà chật vật mặc quần áo xong.
Hứa Giản ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, Tần Trầm nhìn thời gian cảm thấy vừa lúc, ngủ tiếp làm dạ dày không thoải mái, rồi bắt đầu hâm lại thức ăn đã nguội, chuẩn bị đồ ăn xong sau đó đánh thức cậu, không ngờ tự cậu tỉnh giấc.
Hứa Giản nghe xong quay đầu, thì thấy bốn món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Hứa Giản vốn đã bụng đói cồn cào nhìn thấy thức ăn càng cảm thấy đói hơn, cũng không kịp hỏi Tần Trầm là làm sao tìm được mình, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm.
Tần Trầm múc cho cậu một chén canh sườn, rồi yên tĩnh nhìn cậu ăn cơm ——
Ông giời con đói bụng cuống lên.
Tốc độ ăn của Hứa Giản rất nhanh, nhưng có thể thấy bất ngờ, cậu không phải ăn như hùm như sói, mà là tốc độ nghiền ngẫm tăng nhanh, ánh mắt cũng chăm chú.
Chờ cậu ăn gần no, Tần Trầm mới bắt đầu hỏi cậu ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, sao cậu lại chạy xa như thế, như thế nào mà ban ngày tự dưng biến trở về mèo.
Nói đến đây, Hứa Giản cảm thấy oan ức, buông chén lau miệng, như đứa nhỏ 'cáo trạng' kể lại đầu đuôi câu chuyện với Tần Trầm.
Đương nhiên vì giữ mặt mũi của mình, Hứa Giản không nói chuyện ở trạm xe buýt chờ xe, người ta nói cậu vừa tròn vừa mập, mà là nhấn mạnh khen mình thông minh, biết đi theo xe buýt.
Nghe Hứa Giản nói mình không ăn cơm và chạy theo xe buýt, Tần Trầm đau lòng không chịu được, ánh mắt có phần tự trách:
"Tại anh, biết rõ tình hình thân thể em hai ngày nay không ổn định, còn để em ở nhà một mình."
Trước đó hắn không coi trọng việc cậu biến trở mèo sớm, cho nên mới có thể xuất hiện tình huống ngày hôm nay.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản sững sờ, sau đó nhanh chóng xua tay:
"Này có liên quan gì tới anh, là tự em muốn đi ra ngoài."
Sợ Tần Trầm chuyện gì cũng ôm hết lên người mình, Hứa Giản nhanh chóng nói sang chuyện khác, nghi hoặc mở miệng:
"Cơ mà sao anh tìm được em? Không phải anh đến công ty sao?"
Tần Trầm nghe vậy gạt đi đau lòng tự trách, ánh mắt nhìn Hứa Giản trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
"Là Khương Lâm Tà nhắc anh."
"Giám đốc Khương?" Câu trả lời bất ngờ, Hứa Giản mờ mịt nhìn Tần Trầm: "Làm sao giám đốc Khương biết em ở đâu?"
Tần Trầm không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra mở lịch sử trò chuyện rồi đưa cho cậu.
Hứa Giản khó hiểu nhận lấy, cúi đầu nhìn, thì thấy đoạn đối thoại của hai người Khương Lâm Tầ và Tần Trầm vài giờ trước như sau:
Khương Lâm Tà: [Tần Trầm, tôi thấy trên mạng có một con mèo nhìn giống Sữa Tươi nhà cậu y như đúc!]
Mấy phút sau, Tần Trầm trả lời một dấu hỏi: [?]
Khương Lâm Tà: [Hình ảnh]
Khương Lâm Tà: [Đây này, thật sự rất giống, nếu không phải con mèo trong hình mập hơn Sữa Tươi hai vòng, tôi cũng phải nghi ngờ đâu chính là Sữa Tươi.]
Khương Lâm Tà: [Nói đi nói lại, đây là mèo nhà ai nuôi vầy, như cho heo ăn, cu cậu trong hình tròn trịa đến độ sắp lăn rồi.]
Lúc đó Tần Trầm vẫn không để ý lắm, nghĩ thầm —— Sữa Tươi ngoan ngoãn ở nhà xem kịch bản, làm sao có khả năng sẽ ở bên ngoài.
Thế nhưng bức ảnh vừa tải qua xong, Tần Trầm bật dậy khỏi ghế sô pha, dọa Phan Mẫn bên cạnh nhảy một cái, ngửa đầu hỏi:
"Sao vậy?"
Tần Trầm không rảnh bận tâm tầm mắt của người bên cạnh, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mèo trong hình, mất bình tĩnh ——
Này không phải là đối tượng của hắn - Hứa Sữa Tươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.