Chương 25: Bảo bối
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Ban nãy Hứa Giản vừa xuống đất, bốn cái chân ngắn của Hứa Giản lộc cộc đi theo sau lưng Tần Trầm, cho nên thịt đệm đen thùi lùi, vết chân giẫm trên quần áo Tần Trầm.
Chột dạ liếc nhìn Tần Trầm, Hứa Giản giơ móng vuốt vỗ vỗ trên người Tần Trầm: "Meo."
Không đền nổi, tôi phủi phủi giúp anh được không?
Nhưng mà móng vuốt Hứa Giản bẩn, cho nên càng phủi càng bẩn.
Nhìn quần áo Tần Trầm xuất hiện mấy dấu chân mới, động tác Hứa Giản cứng đờ, rơi vào trầm mặc.
Tần Trầm cũng không tức giận, ôm Hứa Giản xoa, cười nói: "Bắt nhóc đền mà nhóc còn hăng hái vậy, cẩn thận ba cất cá khô của nhóc."
Hứa Giản nhìn nóc xe, nghĩ thầm —— anh cất đi thì cất đi, dù sao cá khô cũng là tiền anh mua.
Sau đó Hứa Giản vốn định xuống khỏi đùi Tần Trầm, kết quả chân cậu mới vừa đụng tới đệm ghế, còn chưa đứng vững đã bị Tần Trầm ôm trở lại.
Nằm nhoài trên cánh tay Tần Trầm, nhìn ống tay áo của hắn có mấy dấu chân mèo, trong lòng Hứa Giản nói ——
Này là chính anh chọn, không liên quan đến tôi.
Tần Trầm không biết Hứa Giản đang điên cuồng rũ sạch quan hệ trong lòng, hắn lấy khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau chân mèo cho cậu.
......
Sau khi về đến nhà, Tần Trầm cầm quần áo đi tắm, trước khi đi vào buồng tắm còn cười hỏi Hứa Giản có muốn tắm cùng nhau hay không.
Tần Trầm nghĩ dù sao cũng phải rửa ráy, cùng nhau tắm thuận tiện giúp Hứa Giản xoa xoa.
Nhưng Hứa Giản nghe xong cũng không quay đầu lại, linh hồn đều đang phỉ nhổ:
Lưu manh, ai muốn tắm chung với anh chứ!!
Thấy cái mông trắng uốn một cái éo một cái mà đi, Tần Trầm lắc đầu cười rồi rời đi.
Nghe thấy tiếng Tần Trầm đóng cửa, vẻ mặt ban đầu còn hờ hững bỗng hai mắt sáng ngời, lập tức lấy tinh thần, như tên rời cung bay thẳng đến phòng quần áo.
Mấy ngày nay chỉ cần có cơ hội, Hứa Giản đều sẽ cố gắng một chút vì chứng minh thư tạm thời của mình, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi mở cửa tủ ra, Hứa Giản cũng không lãng phí nhiều thời gian, nhìn chuẩn xác cái quần mình muốn tìm xong, bật nhảy ——
Nhảy không đủ cao, khi cơ thể nhanh chóng tụt xuống, Hứa Giản trong hoảng loạn nắm lấy một cái quần trong đó, bốn cái chân luống cuống túm lại, muốn mượn lực leo lên.
Nhưng mà còn không đợi Hứa Giản leo lên, cái kẹp quần áo đã không chịu nổi sức nặng của cậu trước.
Hứa Giản treo trên chiếc quần quơ quơ, sau đó 'Lạch cạch' một tiếng, cái kẹp quần áo nới lỏng, cả quần cả mèo trực tiếp rớt xuống.
Cũng may không cao lắm, Hứa Giản té xuống cũng không bị thương, thế nhưng đầu cũng trống rỗng vài giây, còn không đợi cậu phản ứng lại, cái quần cậu túm rơi xuống, vừa vặn trùm lên trên đầu cậu.
Hứa Giản không nhìn thấy gì giãy giụa một lúc lâu sau, cái đầu lông bù xù mới chui ra khỏi quần.
Sau khi bò lên, Hứa Giản định thần nhìn lại, thật đáng tiếc, chiếc này không phải cái cậu mặc trước đây.
Cơ mà... điều này cũng cho cậu ý tưởng mới.
Cậu không lên nổi, lẽ nào kéo quần xuống không được sao?
Dùng hai cái chân trước đẩy quần trên đất sang bên cạnh, Hứa Giản nhắm ngay cái quần đen kia, nhẹ nhàng nhảy một cái túm lấy ống quần, cả người treo lên phía trên, sau đó ——
Hứa Giản bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, muốn kéo cái quần này xuống.
Lắc lư vài giây không hiệu quả, Hứa Giản kéo chân sau cố gắng hết sức đạp vào vách tường tủ quần áo, mượn lực bắt đầu chơi đu quay trên ống quần, cái đuôi dài đằng đẵng đung đưa trên đất.
Trong lúc Hứa Giản cảm thấy chân mình cũng sắp chuột rút, cơ thể cậu đột nhiên ngã xuống, rốt cuộc quần cũng bị cậu kéo rơi.
Từ dưới đất lắc đầu đứng lên, Hứa Giản không để ý tới cái mông mình hơi đau, đầu tiên đi kiểm tra túi, nhìn thấy chứng minh thư tạm thời bên trong, vui vẻ nghĩ:
Cuối cùng cậu cũng lấy được quả bom không hẹn giờ rồi!
Sau khi dùng miệng ngậm chứng minh thư ra ngoài, Hứa Giản cũng không đoái hoài tới thu dọn chiến trường, quay đầu chạy về phòng cho khách.
Cậu cảm thấy đem chứng minh thư giấu trên máy điều hoà trong phòng ngủ chính sẽ rất nguy hiểm, giấu trong phòng cho khách vẫn an toàn hơn.
Phòng cho khách không có ai ngủ, là chỗ trống, không có chuyện gì thì căn bản Tần Trầm sẽ không đi vào.
Phòng cho khách rất ít đồ đạc, máy điều hòa treo tường gần cửa sổ, Hứa Giản ngậm chứng minh thư nhìn một vòng, cuối cùng phát hiện chỉ có rèm cửa sổ mới có thể làm điểm mượn lực cho cậu leo lên trên máy điều hòa.
Hứa Giản giống như đấu bò đạp tại chỗ mấy lần, cậu quyết tâm, lộ ra móng vuốt sắc nhọn của bản thân nắm lấy rèm cửa sổ bắt đầu trèo lên trên.
Cậu không còn nhiều thời gian cho lắm, dựa theo kinh nghiệm quá khứ, chẳng mấy chốc Tần Trầm sẽ tắm xong.
Nếu như bị Tần Trầm phát hiện thì mọi nỗ lực trước đó của cậu đều tan tành...
Cuối cùng sức mèo cũng leo đến cùng một độ cao với máy điều hòa, Hứa Giản lại gặp khó khăn khác —— làm sao để lên trên máy điều hòa?
Cúi đầu liếc mắt nhìn độ cao giữa mình và mặt đất, trong lòng Hứa Giản run lên, bốn cái móng vuốt nắm chặt rèm cửa sổ, căn bản không dám buông ra.
Cậu sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Quay người nhảy lên máy điều hòa đối với Hứa Giản mà nói, độ khó hệ số năm sao.
Treo trên rèm cửa sổ giằng co một trận, cho đến khi tiếng nước trong buồng tắm bên ngoài ngừng lại, không ngừng tự củng cố tâm lý cho bản thân, Hứa Giản mới quyết định:
Sớm nhảy muộn nhảy cũng phải nhảy, nhảy!
Dù sao với độ cao này cũng không ngã chết mèo được.
Hứa Giản liếc mắt nhìn khoảng cách giữa một mình và máy điều hòa, cuối cùng nhắm mắt lại, chân trước buông ra đồng thời vặn người, hai cái chân sau bỗng nhiên giẫm một cái trên tường ——
An toàn tiếp đất.
Đứng trên máy điều hòa, hai mắt Hứa Giản nhắm nghiền, bốn cái chân đều đang phát run, chờ một hồi lâu mới chắc chắn mình thật sự đã nhảy lên.
Từ từ mở mắt ra, sau khi thấy rõ vị trí của mình, Hứa Giản chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp của mình, cuối cùng thầm cảm thán trong lòng:
Nói không điêu, độ dẻo dai của mèo thật sự quá tốt.
Ban nãy cậu vặn vẹo cơ thể thành như vậy, thế mà không trật eo!
Cẩn thận từng li từng tí một cúi đầu nhả chứng minh thư tạm thời xuống, Hứa Giản nhấc thịt đệm vỗ vỗ trên chứng minh thư, nghĩ thầm ——
Chỉ là một tờ giấy mỏng nhẹ, phải không để bị thổi đi mới được.
Cũng may cửa sổ phòng cho khách cửa sổ luôn đóng kín, không khí không lưu thông, vị trí máy điều hòa lại cao, khả năng chứng minh thư của cậu bị thổi rớt rất thấp.
Nhưng Hứa Giản cảm thấy đề phòng sơ suất, lần sau có cơ hội sẽ lấy mấy cục đá đè lại.
Sợ bị Tần Trầm phát hiện, Hứa Giản cũng không dám ở lâu, để xong liền thuận theo rèm cửa sổ tuột xuống.
Sau khi bốn chân tiếp đất, Hứa Giản bật nhảy tại chỗ, cử động cái chân mình sắp chuột rút, nghĩ thầm đi xuống dễ hơn đi lên nhiều.
Tạm thời giải quyết được quả bom hẹn giờ chứng minh thư này, Hứa Giản cảm thấy cả người sảng khoái, khi ra khỏi phòng cho khách cũng nện bước nhanh chóng "bung lụa" rời đi.
Trong phòng để quần áo, Tần Trầm tắm xong đang cầm chiếc quần mới vừa rồi Hứa Giản làm rơi mà nhìn.
Dư quang nhìn thấy bóng dáng màu trắng đi qua ngoài cửa, Tần Trầm cao giọng nói:
"Ông giời con, quần áo của ba chọc gì nhóc, hai cái quần bị nhóc làm rách năm lỗ."
Nghe Tần Trầm nói, bước chân Hứa Giản hơi ngưng lại ——
Cái gì? Năm lỗ??
Hứa Giản giơ chân liếc nhìn móng vuốt của mình, có chút chột dạ.
Đã lâu rồi cậu không cắt móng chân.
Hứa Giản tự biết đuối lý, không hề ngại ngùng quay đầu lại, 'meo' một tiếng nói như không có chuyện gì xảy ra rồi đi về phía ghế sô pha.
Chỉ cần cậu diễn như thế, Tần Trầm cũng không thể nói là cậu làm.
Vả lại, rách mấy lỗ thì làm sao? Quần rách bây giờ là mốt.
Liêm sỉ?
Không cần.
Hứa Giản chột dạ không để ý bước chân của mình đã thành bước cùng chân trước chân sau, Tần Trầm đang trong phòng để áo cũng không nhìn thấy, nếu không hắn có thể thu hoạch một con mèo đi cùng chân trước chân sau.
Cuối cùng hai cái quần kia xử lý như thế nào, Hứa Giản không biết, cũng không dám hỏi.
Đương nhiên, một người một mèo có chướng ngại giao tiếp, coi như cậu có hỏi thì Tần Trầm cũng nghe không hiểu.
......
Đảo mắt đã đến ngày Hứa Giản hẹn quay quảng cáo thức ăn cho mèo, hãng quảng cáo rất có thành ý để đoàn đội đến thành phố Nam Phong, phối hợp quay chụp với Hứa Giản không tiện đi lại.
Hãng quảng cáo mướn studio một ngày, lúc thấy Tần Trầm đích thân dẫn Hứa Giản đến, tất cả mọi người đều hơi thụ sủng nhược kinh.
Bọn họ đều cho là Tần Trầm sẽ tìm người nào đó mang mèo tới quay, lại không ngờ rằng hắn trực tiếp đến, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên căng thẳng nghiêm túc lên.
Có nhân viên công tác âm thầm do dự một hồi lâu mới quyết định đi tới, nụ cười trên mặt cẩn thận từng li từng tí một, nói Tần Trầm đưa mèo cho anh ta, anh ta mang đi chuẩn bị.
Tất nhiên Tần Trầm tránh khỏi tay anh ta đưa qua, mở miệng nói:
"Sữa Bò nhận người quen, anh nói phải làm sao đây, để tôi làm là được rồi."
Hứa Giản trong lồng ngực Tần Trầm rất phối hợp meo một tiếng, ý là ——
Tôi sợ người lạ, không cho ôm.
Nhân viên công tác nghe xong sững sờ chớp mắt, sau đó nhanh chóng gật đầu:
"Như vậy cũng được, Sữa Tươi và thầy Tần khá thân thiết, ở bên này."
Nhân viên công tác dẫn Tần Trầm đi vào bên trong, dọc theo đường đi muốn bắt chuyện lại không dám, vẻ mặt rất là đặc sắc.
Tiểu Nam không yên lòng đi cùng Tần Trầm thấy sắc mặt nhân viên công tác, thầm nhịn cười.
Thực ra trong lòng Tiểu Nam cũng rất khó hiểu, anh Trầm là một người tốt như vậy, sao cảm giác tất cả mọi người đều sợ hắn thế chứ?
Đương nhiên Tiểu Nam biết ngoài kia có rất nhiều tin đồn liên quan tới Tần Trầm, và đúng là có chuyện phóng viên đã khóc ở nơi phỏng vấn, nhưng ai bảo người phóng viên kia không giữ mồm giữ miệng còn thiếu chuyên nghiệp, hỏi một vài vấn đề cay nghiệt sắc bén.
Đoạn thời gian đó đúng lúc bên ngoài bàn tán sau lưng Tần Trầm có người điên cuồng nhất, người phóng viên kia ngay trước mặt rất nhiều phương tiện truyền thông, hỏi Tần Trầm vẫn luôn không nói đến người yêu, có phải thực ra hắn thích đàn ông không.
Ý là Tần Trầm được người khác bao nuôi.
Tuy người phóng viên kia dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng trong trường quay ồn ào bỗng chốc yên lặng như tờ, vẻ mặt Tần Trầm vốn cũng không vui vẻ đột nhiên chìm xuống, lạnh như băng nhìn người phóng viên kia.
Điều này cũng khác với những gì người kia nói trước đó, sau khi Phan Mẫn nghe phóng viên hỏi vấn đề ấy, sắc mặt cũng rất khó coi, cho nên cũng không cản Tần Trầm.
Chờ đến khi người phóng viên kia bị Tần Trầm nói dăm ba câu đến khóc, Phan Mẫn mới chậm rãi lên tiếng kết thúc.
Mặc dù lỗi ở người đó, nhưng Tần Trầm mắng phóng viên đến khóc, tính khí xấu cũng lan truyền khắp trong và ngoài giới...
Khi Tiểu Nam lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, thấy trên cổ Sữa Bò đã đeo một cái nơ nhỏ màu đen, mà anh Trầm của cô đang lấy điện thoại di động chụp hình Sữa Tươi, trên mặt không hề che giấu ý cười chút nào.
Tiểu Nam: "..."
Thật sự nên để những người nói tính tình anh Trầm không tốt nhìn cảnh tượng này.
Còn Hứa Giản đeo nơ trong nháy mắt biến thành một con mèo lịch thiệp, cậu có hơi không quen nhấc móng vuốt kéo kéo nơ trên cổ, nghĩ thầm ——
Chụp quảng cáo thì chụp quảng cáo, cho một con mèo như cậu đeo nơ làm cái gì?
Hãng quảng cáo cũng rất chăm chú đối với lần quay chụp này, không chỉ chuẩn bị nơ, còn có cả quần áo và đồ chơi cho mèo.
Thế nhưng cuối cùng Tần Trầm nhìn một chút, chỉ chọn một cái nơ màu đen đơn giản nhất.
Về phần đồ chơi để dỗ mèo, Tần Trầm mở miệng từ chối:
"Không cần, Sữa Tươi rất ngoan."
Tuy vẻ mặt Tần Trầm vẫn nhàn nhạt, nhưng từ trong giọng nói của hắn khiến tất cả mọi người đang có mặt đều cảm nhận được hắn rất tự hào.
Thợ chụp ảnh nghe Tần Trầm nói, yên lặng phun tào trong lòng:
Quả nhiên con sen xem boss nhà mình đều mang chiếc filter mười mét, ngay cả Tần ảnh đế cũng không có thể ngoại lệ.
Thợ chụp ảnh làm nghề nhiều năm, từng chụp rất nhiều động vật, rất nhiều người chủ trước khi chụp ảnh đều nói thú cưng nhà mình rất biết điều, kết quả vừa chụp không bao lâu, các thú cưng la hét náo loạn, như ngựa hoang mất cương, mặc kệ dỗ thế nào cũng không phối hợp, vả vào mặt chủ bôm bốp.
Không thể kiểm soát được thú cưng, khiến thợ chụp ảnh cảm thấy mỗi một lần chụp ảnh cho thú cưng đều là một trận chiến không có khói súng.
Gã cảm thấy lần này cũng không ngoại lệ, bị vướng bởi Tần Trầm nên không nói ra, chỉ là chuẩn bị thật tốt trong lòng để trường kỳ kháng chiến.
Mười phút sau, nhìn Hứa Giản ôm túi thức ăn cho mèo trước ống kính, thợ chụp ảnh không dám tin há mồm:
"Này, nghe lời đến thế sao?"
Người chụp yêu cầu Hứa Giản ôm túi thức ăn cho mèo không buông tay, thợ chụp ảnh vốn muốn để người khác dùng đồ chơi dỗ cậu, hoặc là cho cá nhỏ vào trong túi thức ăn cho mèo để thu hút cậu.
Nhưng mà gã mới nói yêu cầu xong, nhân viên công tác vừa đem thức ăn cho mèo vào vị trí đã định, mèo trắng liền tự giác lộc cộc chạy tới ôm túi thức ăn cho mèo.
Thợ chụp ảnh xoa xoa mắt, có chút nghi ngờ con mắt của mình.
Suy nghĩ của nhân viên công tác bên cạnh cũng không khác thợ chụp ảnh là bao —— mèo này thành tinh rồi sao?
Chỉ có Tần Trầm cực kỳ bình tĩnh, bất động thanh sắc hếch cằm, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo ——
Đã nói với mấy người, Sữa Tươi cực kỳ ngoan cực kỳ thông minh.
......
Hãng quảng cáo thuê studio một ngày, nhưng mà từ khi bắt đầu đến kết thúc công việc, tổng cộng mới dùng hơn hai tiếng, kể cả thời gian chuẩn bị thiết bị và đạo cụ.
Đến khi Tần Trầm ôm mèo và Tiểu Nam đều đi vào thang máy, thợ chụp ảnh mới nhìn sang trợ lý của mình bên cạnh, ngơ ngác mở miệng:
"Thật sự tồn tại con mèo nghe lời đến thế sao?"
Hoá ra người đau mặt chính là mình.
Trợ lý nhiếp ảnh cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Chụp nhiều động vật như vậy, mèo nhà thầy Tần hẳn là hợp tác nhất."
Ngoan đến mức khiến gã nghi ngờ mèo trắng kia nghe hiểu được lời của bọn họ.
Mấy nhân viên công tác khác cũng nhìn nhau, nghĩ thầm ——
Vậy kết thúc công việc rồi?
Không cần nhảy nhót tưng bừng khắp phòng bắt mèo mà đã hoàn thành công việc?
Im lặng vài giây, cuối cùng cũng không biết là ai bỗng lên tiếng phá vỡ im lặng, hỏi:
"Chúng ta thuê một ngày, bây giờ có thể trả lại nửa ngày không?"
Có người trả lời:
"Chắc là... Không thể đâu?"
......
Một bên khác, Tần Trầm ôm Hứa Giản lên xe, hôn một cái thật mạnh trên đầu mèo lông xù, ý cười từ đáy mắt tràn ra:
"Bảo bối ơi, sao nhóc lại tuyệt thế này!"
Tiểu Nam ngồi ghế lái yên lặng gật đầu, biểu hiện ban nãy của Sữa Tươi đúng là rất tốt, đáng được thưởng hai con cá khô nhỏ.
Hứa Giản bị hôn lại thầm nghĩ trong lòng:
"Có phải vừa nãy mình ôm túi thức ăn cho mèo không buông tay hơi quá mức rồi không?"
Chột dạ liếc nhìn Tần Trầm, Hứa Giản giơ móng vuốt vỗ vỗ trên người Tần Trầm: "Meo."
Không đền nổi, tôi phủi phủi giúp anh được không?
Nhưng mà móng vuốt Hứa Giản bẩn, cho nên càng phủi càng bẩn.
Nhìn quần áo Tần Trầm xuất hiện mấy dấu chân mới, động tác Hứa Giản cứng đờ, rơi vào trầm mặc.
Tần Trầm cũng không tức giận, ôm Hứa Giản xoa, cười nói: "Bắt nhóc đền mà nhóc còn hăng hái vậy, cẩn thận ba cất cá khô của nhóc."
Hứa Giản nhìn nóc xe, nghĩ thầm —— anh cất đi thì cất đi, dù sao cá khô cũng là tiền anh mua.
Sau đó Hứa Giản vốn định xuống khỏi đùi Tần Trầm, kết quả chân cậu mới vừa đụng tới đệm ghế, còn chưa đứng vững đã bị Tần Trầm ôm trở lại.
Nằm nhoài trên cánh tay Tần Trầm, nhìn ống tay áo của hắn có mấy dấu chân mèo, trong lòng Hứa Giản nói ——
Này là chính anh chọn, không liên quan đến tôi.
Tần Trầm không biết Hứa Giản đang điên cuồng rũ sạch quan hệ trong lòng, hắn lấy khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau chân mèo cho cậu.
......
Sau khi về đến nhà, Tần Trầm cầm quần áo đi tắm, trước khi đi vào buồng tắm còn cười hỏi Hứa Giản có muốn tắm cùng nhau hay không.
Tần Trầm nghĩ dù sao cũng phải rửa ráy, cùng nhau tắm thuận tiện giúp Hứa Giản xoa xoa.
Nhưng Hứa Giản nghe xong cũng không quay đầu lại, linh hồn đều đang phỉ nhổ:
Lưu manh, ai muốn tắm chung với anh chứ!!
Thấy cái mông trắng uốn một cái éo một cái mà đi, Tần Trầm lắc đầu cười rồi rời đi.
Nghe thấy tiếng Tần Trầm đóng cửa, vẻ mặt ban đầu còn hờ hững bỗng hai mắt sáng ngời, lập tức lấy tinh thần, như tên rời cung bay thẳng đến phòng quần áo.
Mấy ngày nay chỉ cần có cơ hội, Hứa Giản đều sẽ cố gắng một chút vì chứng minh thư tạm thời của mình, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi mở cửa tủ ra, Hứa Giản cũng không lãng phí nhiều thời gian, nhìn chuẩn xác cái quần mình muốn tìm xong, bật nhảy ——
Nhảy không đủ cao, khi cơ thể nhanh chóng tụt xuống, Hứa Giản trong hoảng loạn nắm lấy một cái quần trong đó, bốn cái chân luống cuống túm lại, muốn mượn lực leo lên.
Nhưng mà còn không đợi Hứa Giản leo lên, cái kẹp quần áo đã không chịu nổi sức nặng của cậu trước.
Hứa Giản treo trên chiếc quần quơ quơ, sau đó 'Lạch cạch' một tiếng, cái kẹp quần áo nới lỏng, cả quần cả mèo trực tiếp rớt xuống.
Cũng may không cao lắm, Hứa Giản té xuống cũng không bị thương, thế nhưng đầu cũng trống rỗng vài giây, còn không đợi cậu phản ứng lại, cái quần cậu túm rơi xuống, vừa vặn trùm lên trên đầu cậu.
Hứa Giản không nhìn thấy gì giãy giụa một lúc lâu sau, cái đầu lông bù xù mới chui ra khỏi quần.
Sau khi bò lên, Hứa Giản định thần nhìn lại, thật đáng tiếc, chiếc này không phải cái cậu mặc trước đây.
Cơ mà... điều này cũng cho cậu ý tưởng mới.
Cậu không lên nổi, lẽ nào kéo quần xuống không được sao?
Dùng hai cái chân trước đẩy quần trên đất sang bên cạnh, Hứa Giản nhắm ngay cái quần đen kia, nhẹ nhàng nhảy một cái túm lấy ống quần, cả người treo lên phía trên, sau đó ——
Hứa Giản bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, muốn kéo cái quần này xuống.
Lắc lư vài giây không hiệu quả, Hứa Giản kéo chân sau cố gắng hết sức đạp vào vách tường tủ quần áo, mượn lực bắt đầu chơi đu quay trên ống quần, cái đuôi dài đằng đẵng đung đưa trên đất.
Trong lúc Hứa Giản cảm thấy chân mình cũng sắp chuột rút, cơ thể cậu đột nhiên ngã xuống, rốt cuộc quần cũng bị cậu kéo rơi.
Từ dưới đất lắc đầu đứng lên, Hứa Giản không để ý tới cái mông mình hơi đau, đầu tiên đi kiểm tra túi, nhìn thấy chứng minh thư tạm thời bên trong, vui vẻ nghĩ:
Cuối cùng cậu cũng lấy được quả bom không hẹn giờ rồi!
Sau khi dùng miệng ngậm chứng minh thư ra ngoài, Hứa Giản cũng không đoái hoài tới thu dọn chiến trường, quay đầu chạy về phòng cho khách.
Cậu cảm thấy đem chứng minh thư giấu trên máy điều hoà trong phòng ngủ chính sẽ rất nguy hiểm, giấu trong phòng cho khách vẫn an toàn hơn.
Phòng cho khách không có ai ngủ, là chỗ trống, không có chuyện gì thì căn bản Tần Trầm sẽ không đi vào.
Phòng cho khách rất ít đồ đạc, máy điều hòa treo tường gần cửa sổ, Hứa Giản ngậm chứng minh thư nhìn một vòng, cuối cùng phát hiện chỉ có rèm cửa sổ mới có thể làm điểm mượn lực cho cậu leo lên trên máy điều hòa.
Hứa Giản giống như đấu bò đạp tại chỗ mấy lần, cậu quyết tâm, lộ ra móng vuốt sắc nhọn của bản thân nắm lấy rèm cửa sổ bắt đầu trèo lên trên.
Cậu không còn nhiều thời gian cho lắm, dựa theo kinh nghiệm quá khứ, chẳng mấy chốc Tần Trầm sẽ tắm xong.
Nếu như bị Tần Trầm phát hiện thì mọi nỗ lực trước đó của cậu đều tan tành...
Cuối cùng sức mèo cũng leo đến cùng một độ cao với máy điều hòa, Hứa Giản lại gặp khó khăn khác —— làm sao để lên trên máy điều hòa?
Cúi đầu liếc mắt nhìn độ cao giữa mình và mặt đất, trong lòng Hứa Giản run lên, bốn cái móng vuốt nắm chặt rèm cửa sổ, căn bản không dám buông ra.
Cậu sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Quay người nhảy lên máy điều hòa đối với Hứa Giản mà nói, độ khó hệ số năm sao.
Treo trên rèm cửa sổ giằng co một trận, cho đến khi tiếng nước trong buồng tắm bên ngoài ngừng lại, không ngừng tự củng cố tâm lý cho bản thân, Hứa Giản mới quyết định:
Sớm nhảy muộn nhảy cũng phải nhảy, nhảy!
Dù sao với độ cao này cũng không ngã chết mèo được.
Hứa Giản liếc mắt nhìn khoảng cách giữa một mình và máy điều hòa, cuối cùng nhắm mắt lại, chân trước buông ra đồng thời vặn người, hai cái chân sau bỗng nhiên giẫm một cái trên tường ——
An toàn tiếp đất.
Đứng trên máy điều hòa, hai mắt Hứa Giản nhắm nghiền, bốn cái chân đều đang phát run, chờ một hồi lâu mới chắc chắn mình thật sự đã nhảy lên.
Từ từ mở mắt ra, sau khi thấy rõ vị trí của mình, Hứa Giản chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp của mình, cuối cùng thầm cảm thán trong lòng:
Nói không điêu, độ dẻo dai của mèo thật sự quá tốt.
Ban nãy cậu vặn vẹo cơ thể thành như vậy, thế mà không trật eo!
Cẩn thận từng li từng tí một cúi đầu nhả chứng minh thư tạm thời xuống, Hứa Giản nhấc thịt đệm vỗ vỗ trên chứng minh thư, nghĩ thầm ——
Chỉ là một tờ giấy mỏng nhẹ, phải không để bị thổi đi mới được.
Cũng may cửa sổ phòng cho khách cửa sổ luôn đóng kín, không khí không lưu thông, vị trí máy điều hòa lại cao, khả năng chứng minh thư của cậu bị thổi rớt rất thấp.
Nhưng Hứa Giản cảm thấy đề phòng sơ suất, lần sau có cơ hội sẽ lấy mấy cục đá đè lại.
Sợ bị Tần Trầm phát hiện, Hứa Giản cũng không dám ở lâu, để xong liền thuận theo rèm cửa sổ tuột xuống.
Sau khi bốn chân tiếp đất, Hứa Giản bật nhảy tại chỗ, cử động cái chân mình sắp chuột rút, nghĩ thầm đi xuống dễ hơn đi lên nhiều.
Tạm thời giải quyết được quả bom hẹn giờ chứng minh thư này, Hứa Giản cảm thấy cả người sảng khoái, khi ra khỏi phòng cho khách cũng nện bước nhanh chóng "bung lụa" rời đi.
Trong phòng để quần áo, Tần Trầm tắm xong đang cầm chiếc quần mới vừa rồi Hứa Giản làm rơi mà nhìn.
Dư quang nhìn thấy bóng dáng màu trắng đi qua ngoài cửa, Tần Trầm cao giọng nói:
"Ông giời con, quần áo của ba chọc gì nhóc, hai cái quần bị nhóc làm rách năm lỗ."
Nghe Tần Trầm nói, bước chân Hứa Giản hơi ngưng lại ——
Cái gì? Năm lỗ??
Hứa Giản giơ chân liếc nhìn móng vuốt của mình, có chút chột dạ.
Đã lâu rồi cậu không cắt móng chân.
Hứa Giản tự biết đuối lý, không hề ngại ngùng quay đầu lại, 'meo' một tiếng nói như không có chuyện gì xảy ra rồi đi về phía ghế sô pha.
Chỉ cần cậu diễn như thế, Tần Trầm cũng không thể nói là cậu làm.
Vả lại, rách mấy lỗ thì làm sao? Quần rách bây giờ là mốt.
Liêm sỉ?
Không cần.
Hứa Giản chột dạ không để ý bước chân của mình đã thành bước cùng chân trước chân sau, Tần Trầm đang trong phòng để áo cũng không nhìn thấy, nếu không hắn có thể thu hoạch một con mèo đi cùng chân trước chân sau.
Cuối cùng hai cái quần kia xử lý như thế nào, Hứa Giản không biết, cũng không dám hỏi.
Đương nhiên, một người một mèo có chướng ngại giao tiếp, coi như cậu có hỏi thì Tần Trầm cũng nghe không hiểu.
......
Đảo mắt đã đến ngày Hứa Giản hẹn quay quảng cáo thức ăn cho mèo, hãng quảng cáo rất có thành ý để đoàn đội đến thành phố Nam Phong, phối hợp quay chụp với Hứa Giản không tiện đi lại.
Hãng quảng cáo mướn studio một ngày, lúc thấy Tần Trầm đích thân dẫn Hứa Giản đến, tất cả mọi người đều hơi thụ sủng nhược kinh.
Bọn họ đều cho là Tần Trầm sẽ tìm người nào đó mang mèo tới quay, lại không ngờ rằng hắn trực tiếp đến, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên căng thẳng nghiêm túc lên.
Có nhân viên công tác âm thầm do dự một hồi lâu mới quyết định đi tới, nụ cười trên mặt cẩn thận từng li từng tí một, nói Tần Trầm đưa mèo cho anh ta, anh ta mang đi chuẩn bị.
Tất nhiên Tần Trầm tránh khỏi tay anh ta đưa qua, mở miệng nói:
"Sữa Bò nhận người quen, anh nói phải làm sao đây, để tôi làm là được rồi."
Hứa Giản trong lồng ngực Tần Trầm rất phối hợp meo một tiếng, ý là ——
Tôi sợ người lạ, không cho ôm.
Nhân viên công tác nghe xong sững sờ chớp mắt, sau đó nhanh chóng gật đầu:
"Như vậy cũng được, Sữa Tươi và thầy Tần khá thân thiết, ở bên này."
Nhân viên công tác dẫn Tần Trầm đi vào bên trong, dọc theo đường đi muốn bắt chuyện lại không dám, vẻ mặt rất là đặc sắc.
Tiểu Nam không yên lòng đi cùng Tần Trầm thấy sắc mặt nhân viên công tác, thầm nhịn cười.
Thực ra trong lòng Tiểu Nam cũng rất khó hiểu, anh Trầm là một người tốt như vậy, sao cảm giác tất cả mọi người đều sợ hắn thế chứ?
Đương nhiên Tiểu Nam biết ngoài kia có rất nhiều tin đồn liên quan tới Tần Trầm, và đúng là có chuyện phóng viên đã khóc ở nơi phỏng vấn, nhưng ai bảo người phóng viên kia không giữ mồm giữ miệng còn thiếu chuyên nghiệp, hỏi một vài vấn đề cay nghiệt sắc bén.
Đoạn thời gian đó đúng lúc bên ngoài bàn tán sau lưng Tần Trầm có người điên cuồng nhất, người phóng viên kia ngay trước mặt rất nhiều phương tiện truyền thông, hỏi Tần Trầm vẫn luôn không nói đến người yêu, có phải thực ra hắn thích đàn ông không.
Ý là Tần Trầm được người khác bao nuôi.
Tuy người phóng viên kia dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng trong trường quay ồn ào bỗng chốc yên lặng như tờ, vẻ mặt Tần Trầm vốn cũng không vui vẻ đột nhiên chìm xuống, lạnh như băng nhìn người phóng viên kia.
Điều này cũng khác với những gì người kia nói trước đó, sau khi Phan Mẫn nghe phóng viên hỏi vấn đề ấy, sắc mặt cũng rất khó coi, cho nên cũng không cản Tần Trầm.
Chờ đến khi người phóng viên kia bị Tần Trầm nói dăm ba câu đến khóc, Phan Mẫn mới chậm rãi lên tiếng kết thúc.
Mặc dù lỗi ở người đó, nhưng Tần Trầm mắng phóng viên đến khóc, tính khí xấu cũng lan truyền khắp trong và ngoài giới...
Khi Tiểu Nam lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, thấy trên cổ Sữa Bò đã đeo một cái nơ nhỏ màu đen, mà anh Trầm của cô đang lấy điện thoại di động chụp hình Sữa Tươi, trên mặt không hề che giấu ý cười chút nào.
Tiểu Nam: "..."
Thật sự nên để những người nói tính tình anh Trầm không tốt nhìn cảnh tượng này.
Còn Hứa Giản đeo nơ trong nháy mắt biến thành một con mèo lịch thiệp, cậu có hơi không quen nhấc móng vuốt kéo kéo nơ trên cổ, nghĩ thầm ——
Chụp quảng cáo thì chụp quảng cáo, cho một con mèo như cậu đeo nơ làm cái gì?
Hãng quảng cáo cũng rất chăm chú đối với lần quay chụp này, không chỉ chuẩn bị nơ, còn có cả quần áo và đồ chơi cho mèo.
Thế nhưng cuối cùng Tần Trầm nhìn một chút, chỉ chọn một cái nơ màu đen đơn giản nhất.
Về phần đồ chơi để dỗ mèo, Tần Trầm mở miệng từ chối:
"Không cần, Sữa Tươi rất ngoan."
Tuy vẻ mặt Tần Trầm vẫn nhàn nhạt, nhưng từ trong giọng nói của hắn khiến tất cả mọi người đang có mặt đều cảm nhận được hắn rất tự hào.
Thợ chụp ảnh nghe Tần Trầm nói, yên lặng phun tào trong lòng:
Quả nhiên con sen xem boss nhà mình đều mang chiếc filter mười mét, ngay cả Tần ảnh đế cũng không có thể ngoại lệ.
Thợ chụp ảnh làm nghề nhiều năm, từng chụp rất nhiều động vật, rất nhiều người chủ trước khi chụp ảnh đều nói thú cưng nhà mình rất biết điều, kết quả vừa chụp không bao lâu, các thú cưng la hét náo loạn, như ngựa hoang mất cương, mặc kệ dỗ thế nào cũng không phối hợp, vả vào mặt chủ bôm bốp.
Không thể kiểm soát được thú cưng, khiến thợ chụp ảnh cảm thấy mỗi một lần chụp ảnh cho thú cưng đều là một trận chiến không có khói súng.
Gã cảm thấy lần này cũng không ngoại lệ, bị vướng bởi Tần Trầm nên không nói ra, chỉ là chuẩn bị thật tốt trong lòng để trường kỳ kháng chiến.
Mười phút sau, nhìn Hứa Giản ôm túi thức ăn cho mèo trước ống kính, thợ chụp ảnh không dám tin há mồm:
"Này, nghe lời đến thế sao?"
Người chụp yêu cầu Hứa Giản ôm túi thức ăn cho mèo không buông tay, thợ chụp ảnh vốn muốn để người khác dùng đồ chơi dỗ cậu, hoặc là cho cá nhỏ vào trong túi thức ăn cho mèo để thu hút cậu.
Nhưng mà gã mới nói yêu cầu xong, nhân viên công tác vừa đem thức ăn cho mèo vào vị trí đã định, mèo trắng liền tự giác lộc cộc chạy tới ôm túi thức ăn cho mèo.
Thợ chụp ảnh xoa xoa mắt, có chút nghi ngờ con mắt của mình.
Suy nghĩ của nhân viên công tác bên cạnh cũng không khác thợ chụp ảnh là bao —— mèo này thành tinh rồi sao?
Chỉ có Tần Trầm cực kỳ bình tĩnh, bất động thanh sắc hếch cằm, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo ——
Đã nói với mấy người, Sữa Tươi cực kỳ ngoan cực kỳ thông minh.
......
Hãng quảng cáo thuê studio một ngày, nhưng mà từ khi bắt đầu đến kết thúc công việc, tổng cộng mới dùng hơn hai tiếng, kể cả thời gian chuẩn bị thiết bị và đạo cụ.
Đến khi Tần Trầm ôm mèo và Tiểu Nam đều đi vào thang máy, thợ chụp ảnh mới nhìn sang trợ lý của mình bên cạnh, ngơ ngác mở miệng:
"Thật sự tồn tại con mèo nghe lời đến thế sao?"
Hoá ra người đau mặt chính là mình.
Trợ lý nhiếp ảnh cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Chụp nhiều động vật như vậy, mèo nhà thầy Tần hẳn là hợp tác nhất."
Ngoan đến mức khiến gã nghi ngờ mèo trắng kia nghe hiểu được lời của bọn họ.
Mấy nhân viên công tác khác cũng nhìn nhau, nghĩ thầm ——
Vậy kết thúc công việc rồi?
Không cần nhảy nhót tưng bừng khắp phòng bắt mèo mà đã hoàn thành công việc?
Im lặng vài giây, cuối cùng cũng không biết là ai bỗng lên tiếng phá vỡ im lặng, hỏi:
"Chúng ta thuê một ngày, bây giờ có thể trả lại nửa ngày không?"
Có người trả lời:
"Chắc là... Không thể đâu?"
......
Một bên khác, Tần Trầm ôm Hứa Giản lên xe, hôn một cái thật mạnh trên đầu mèo lông xù, ý cười từ đáy mắt tràn ra:
"Bảo bối ơi, sao nhóc lại tuyệt thế này!"
Tiểu Nam ngồi ghế lái yên lặng gật đầu, biểu hiện ban nãy của Sữa Tươi đúng là rất tốt, đáng được thưởng hai con cá khô nhỏ.
Hứa Giản bị hôn lại thầm nghĩ trong lòng:
"Có phải vừa nãy mình ôm túi thức ăn cho mèo không buông tay hơi quá mức rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.