Chương 50: Chọc cào
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Vẻ mặt kiêu ngạo nho nhỏ của Hứa Giản quá mức rõ ràng, cách lớp lông mèo, Tần Trầm cũng nhìn thấu được vẻ đắc ý và tự hào trên mặt cậu.
Hai tay nâng khuôn mặt tròn xoe của Hứa Giản mà xoa xoa, Tần Trầm quay đầu mèo cậu về phía màn hình, thấp giọng cười nói:
"Được rồi, biết cậu có thể tự mình mở máy vi tính, giỏi quá!"
Cái đuôi dài đằng đẵng phe phẩy, Hứa Giản meo một tiếng, ý là:
Rõ là vậy.
Bây giờ cậu đã quên một cách có chọn lọc khó khăn khi mình dùng đầu mở notebook trước kia.
Nếu không phải kiêng dè bất lịch sự, Hứa Giản có thể vểnh đuôi lên trời.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản thành thục dùng móng mèo mở biểu mẫu, đứng dậy nói:
"Tôi đi tắm, cậu từ từ mà viết."
Đôi mắt mèo xanh lam của Hứa Giản dưới ánh sáng màn hình máy vi tính chiếu rọi toả ra ánh sáng lạnh, tầm mắt cậu dán vào trong máy vi tính nghe Tần Trầm nói, cũng không ngẩng đầu lên mà 'meo' một tiếng xem như đáp lại.
Nhìn cũng không nhìn Tần Trầm lấy một cái, có thể nói là khá qua loa lấy lệ.
Nhóc vô lương tâm.
Tần Trầm nhìn nhóc mèo lông xù kia, trong lòng cười mắng một câu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm mới vừa đóng lại lại mở ra, Tần Trầm lên giọng hỏi Hứa Giản:
"Có vẻ cậu cũng nên tắm?"
Hai cái chân trước của Hứa Giản đều đặt trên bàn phím, vội vàng 'hai móng vuốt đạn' cậu tranh thủ quay đầu nhìn Tần Trầm:
"Meo?"
Tần Trầm thấy hình ảnh này quá đáng yêu, nhưng vẫn chưa quên việc chính: "Cậu chưa tắm mấy ngày rồi."
Hứa Giản nhấc một bên đệm thịt ghé sát vào trước mũi ngửi một cái, nghĩ thầm: Không hôi.
Như biết được cậu đang suy nghĩ gì, Tần Trầm nói:
"Không hôi cũng phải tắm, chờ tôi tắm xong thì đến cậu." Nói xong, không cho Hứa Giản cơ hội phản bác, Tần Trầm 'Lạch cạch' đóng cửa lại.
Cửa phòng tắm khách sạn được làm bằng kính mờ, Hứa Giản giương mắt nhìn lại, trên cửa có một bóng dáng mơ hồ của Tần Trầm.
Trên cửa có bóng hình hai tay kéo áo lên, là Tần Trầm đang cởi áo phông.
Ừm, cởi xong rồi, động tác rất thẳng thắn dứt khoát.
Thả áo phông xuống bên cạnh, đôi tay kia tiếp tục đi xuống, cuối cùng đặt dưới bụng, Hứa Giản hơi suy nghĩ một chút, hẳn là Tần Trầm đang tháo dây nịt.
Ngón tay thon dài cử động, tai Hứa Giản rất thính, cách xa như vậy cũng nghe được một tiếng 'Cùm cụp'.
Là âm thanh kim loại va chạm.
Tiếng động không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Nhìn động tác của Tần Trầm, Hứa Giản biết dây nịt đã được tháo ra, chớp mắt một cái nữa, hình bóng ấy hơi khom lưng, không quá hai giây quần cũng bị ném sang bên cạnh.
Áo không còn, quần cũng cởi, vậy cũng chỉ còn sót lại...
Ánh mắt Hứa Giản nhìn theo cái bóng của Tần Trầm tung bay, dời tầm mắt cuối cùng rơi xuống một nào đó nơi.
Nhìn chằm chằm chưa được vài giây, khi tay Tần Trầm lần thứ hai đặt trên eo, Hứa Giản bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng quay đầu dời tầm mắt như phải bỏng.
Chớp mắt mấy cái nhìn hai chữ mình mới vừa gõ, tim Hứa Giản thót lên một cái, đột nhiên chột dạ, trong lòng thầm mắng ——
Hứa Giản có phải mi có vấn đề không? Người ta tắm rửa mà mi nhìn chằm chằm cái gì vậy?
Mi có biết mắc cỡ hay không?
Tần Trầm tắm cũng có thể tắm ra một đóa hoa à, hay là thế nào?
Đối với việc mình nhìn lén bóng lưng Tần Trầm đến thất thần này, trong lòng Hứa Giản ghi nhớ tự kiểm điểm một hồi, còn kém chửi mình tác phong và phẩm mèo có vấn đề.
Giơ móng vuốt dùng thịt đệm vỗ vỗ mặt để cho mình hồi tâm, Hứa Giản lên tinh thần, tập trung lực chú ý vào biểu mẫu trước mặt, chứ không phải trên người nào đó đang tắm.
Phòng tắm có tiếng nước chảy 'ào ào', Hứa Giản buộc mình quay đầu đừng nghe tiếng động, sau khi hít sâu một hơi tiếp tục dùng móng vuốt chọc bàn phím đánh chữ:
11.20, dậy sớm biến thành người, không rõ thời gian cụ thể...
Từ tám tháng đến bây giờ, ngoại trừ tháng chín ra, Hứa Giản đã biến thành người ba lần.
Tám tháng và tháng mười đều là khoảng sau mười hai giờ trưa biến trở về, nhưng tháng này sáu giờ tối mới biến thành mèo.
Hứa Giản nhìn bảng ghi chép, mặt mèo vo thành một nắm ——
Này cũng không có quy luật gì có thể tìm ra.
Nhìn tháng chín trống trơn, tâm tư Hứa Giản bắt đầu quay cuồng:
Tại sao tháng chín không có động tĩnh?
Chín liên quan gì đến mèo, cậu chỉ có thể nghĩ đến câu nói mèo có chín cái mạng...
Ngay khi Hứa Giản hết đường xoay xở, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại, nghĩ thầm ——
Nhanh như vậy đã tắm xong rồi?
Nhìn cái bóng trên cửa kính, hiển nhiên Tần Trầm đã đang lau nước trên người.
Hứa Giản nhìn thời gian dưới góc bên phải notebook vài giây, chợt nhận ra, cậu đã nhìn chằm chằm máy vi tính hơn nửa tiếng đồng hồ mà không hay.
Tần Trầm sấy khô tóc mình, mở cửa phòng tắm ra, nghiêng đầu nói vọng ra bên ngoài:
"Hứa Mèo Con, lại đây rửa ráy."
Hứa Mèo Con? Cái tên quái gì vậy?
Lưu dữ liệu, Hứa Giản nhấc móng vuốt 'bụp' khép notebook lại, trong lòng còn không quên cằn nhằn xưng hô mới mà Tần Trầm cho cậu.
Tần Trầm đang pha nước ấm cho Hứa Giản không nghe cậu đáp lại, liền cao giọng hơn:
"Hứa Tiểu Miêu? Hứa Sữa Tươi? Có ở đó không? Hứa Meo? Meo?"
Nhảy xuống ghế sô pha, chỉ sợ Tần Trầm kêu ra mấy cái tên lung ta lung tung nữa, Hứa Giản chân ngắn lon ton chạy vào phòng tắm, đồng thời há miệng:
"Meo meo ~ "
Nghe rồi, tới rồi đây, đừng gọi nữa!
Dùng đầu mở cửa phòng tắm khép hờ, một luồng hơi ấm phả vào mặt, hơi sương bốc lên khiến Hứa Giản nheo mắt.
Cúi đầu nhìn thấy Hứa Giản, Tần Trầm tắt vòi hoa sen, nói với cậu:
"Nước tắm được rồi, thử xem nhiệt độ thích hợp chưa."
Hứa Giản có mập đến mấy cũng chỉ là một con mèo, bồn rửa tay vừa đủ làm bồn tắm cho cậu.
Tần Trầm mới vừa tắm rửa sạch sẽ, bây giờ phòng tắm đâu đâu cũng có nước, bồn rửa tay lại cao.
Sợ con mèo nào đó nhảy lên lại trượt chân té chổng bốn chân lên trời sau đó tức giận gào meo meo với mình, Tần Trầm xoay người lại ôm cậu.
Trong khi Tần Trầm khom lưng, Hứa Giản lắc lắc đầu ngẩng đầu lên, đối mặt với lồng ngực trần trụi của đối phương.
Đôi mắt mèo Hứa Giản bỗng dưng trợn to: "Meo!!!"
Sao anh không mặc quần áo!
Nói đúng ra, là tại sao không mặc áo vào.
Bởi vì Tần Trầm vẫn mặc quần.
Nhưng mà Tần Trầm mặc quần cũng rất qua loa, Hứa Giản vô tình có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư của hắn.
Thả mèo bỗng cứng đờ vào trong bồn rửa tay, thấy đối phương thao láo nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tần Trầm cười nhẹ một tiếng, chủ động giải thích:
"Sợ lúc tắm cho cậu tôi cũng bị ướt, chờ cậu tắm sạch rồi tôi sẽ mặc."
Ánh mắt Hứa Giản liên tục nhìn chằm chằm vào cơ bụng Tần Trầm, cũng không biết nghe lọt tai lời giải thích của người ta hay không.
Lúc Tần Trầm lấy tay tạt nước lên người mình, Hứa Giản mới chợt hoàn hồn, hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Meo —— "
Anh mặc quần áo vào trước đi!
Cũng không biết Tần Trầm thật sự không hiểu ý cậu hay là giả vờ, vẫn không ngừng tay:
"Không mua được sữa tắm dùng ở nhà, chỉ mua được loại này cho mèo, cậu dùng tạm một chút."
Hứa Giản vặn người giơ điệm thịt đè lên trên tay Tần Trầm: "Meo meo meo."
Hứa Giản: Anh đi mặc quần áo, tôi tự tắm.
Bị lòng bàn chân mèo mềm mại đè lại, tuy sức Hứa Giản không lớn, nhưng quả nhiên Tần Trầm cũng không nhúc nhích.
Hứa Giản đợi một lúc mà Tần Trầm vẫn không động đậy, vì thế cậu lại dùng móng vuốt từ từ đẩy tay đối phương từ trên lưng mình ra.
Nhìn Hứa Giản dùng móng vuốt hất nước lên trên người mình một lúc, Tần Trầm đột nhiên nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung mở miệng:
"Ngài Hứa, cậu đang... Xấu hổ?"
Cái đuôi phe phẩy trong nước của Hứa Giản khựng lại, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Ai, ai xấu hổ.
Thấy Hứa Giản lắc đầu, Tần Trầm nở nụ cười: "Cũng đúng, mọi người đều là đàn ông con trai, cũng không phải chưa từng thấy, có cái gì đâu mà ngại."
Hứa Giản: "..."
Hứa Giản nhớ lại chuyện trước đây cậu vô tình xông vào phòng tắm, kết quả thấy Tần Trầm đang tắm, và cả mình trần truồng thức dậy trên giường Tần Trầm...
Tần Trầm đã nói đến mức này, còn nhăn nhăn nhó nhó thì có vẻ là mình chột dạ, vì vậy Hứa Giản im lặng chốc lát, hai cái chân sau trong nước hơi động, yên lặng xoay người.
Thôi, tiếng người nói không ra được, meo cũng chỉ có meo, vẫn là mắt không gặp tâm không phiền cho rồi.
Không có mấy khối cơ bụng lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, Hứa Giản nhìn chằm chằm bồn rửa tay trắng đến mức phản quang, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.
Nhìn Hứa Giản không meo lấy một tiếng bỗng quay lưng với mình, Tần Trầm nhịn không được khẽ cười thành tiếng, trêu đùa:
"Đây là muốn để tôi chà lưng cho cậu à? Giá của tôi không rẻ đâu."
Hứa Giản ngừng cử động, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác hung dữ meo một tiếng với hắn, ý là:
Mèo ta không có tiền!
Nghe tiếng kêu hung ác đáng yêu của Hứa Giản, nụ cười trên mặt Tần Trầm càng rõ hơn.
Sợ con mèo nào đó xù lông, Tần Trầm cũng không cố ý trêu cậu, nghiêm túc tắm rửa cho cậu.
Khi tắm xong sấy khô lông, Tần Trầm ôm Hứa Giản đi ra ngoài, hắn cảm nhận một chút lực trên tay, thầm nghĩ ——
Hình như nặng hơn một chút?
Thế nhưng Tần Trầm không nói câu này ra, sợ chọc con mèo nào đó thù dai cào.
Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc mắt nhìn TV LCD, Tần Trầm cúi đầu hỏi Hứa Giản híp mắt trong lồng ngực:
"Có muốn xem tivi không? Cậu và chuột?"
Vốn dĩ đã bị hơi ấm trong phòng tắm hun đến buồn ngủ, lại được Tần Trầm xoa bóp một phen, Hứa Giản đã gần ngủ say, nghe vậy lắc đầu một cái.
Lười biếng trở mình chôn mặt tròn như cái đĩa vào khuỷu tay Tần Trầm, Hứa Giản nhỏ giọng nức nở một tiếng, nghĩ thầm:
Đã tối muộn rồi, ai muốn xem mèo và chuột.
Ý từ chối không thể rõ ràng hơn.
Nhìn mí mắt cậu đánh nhau như vậy, Tần Trầm cũng không miễn cưỡng, ôm cậu trở về phòng ngủ.
Hứa Giản mới vừa tắm xong, cả thân mèo đều tản ra mùi sữa tắm thơm ngát, khi thả mèo buồn ngủ đến mức mềm nhũn, như không xương xuống giường, Tần Trầm nhịn không được cúi đầu ghé sát vào, cọ cọ cổ cậu, dụi mặt vào lông mèo.
Hôm nay hút* mèo (1/1).
*Chỉ hành động thích ngửi, dụi mặt vào mèo.
Đối với hành động của Tần Trầm, Hứa Giản đã không cảm thấy kinh ngạc, miễn cưỡng nhấc mí mắt liếc nhìn hắn, trở mình tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cọ đi cọ đi, cọ hai lần cũng không mất miếng thịt nào.
Thân là một con mèo, phải hiểu một người cuồng lông trầm trọng, Hứa Giản biết rõ Tần Trầm thích một thân lông mèo này của mình đến mức nào.
Cơ thể mèo mềm mại, khi Hứa Giản vươn mình chỉ có đầu và hai cái chân trước xoay qua, nửa thân sau vẫn giữ nguyên.
Nhìn thấy tư thế ngủ vặn vẹo của Hứa Giản, trong lòng Tần Trầm vừa cảm thán cơ thể mèo dẻo dai, vừa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Chụp xong, Tần Trầm thấy đuôi mèo Hứa Giản vẫn còn lắc lư.
Mọi người đều biết, mèo và đuôi mèo là hai bộ não, đuôi mèo vẫn luôn rất có suy nghĩ riêng, không bị kiểm soát.
Nín thở quay lại một đoạn video ngắn, Tần Trầm rón rén để bốn cái chân của Hứa Giản thẳng ra, làm cho bốn cái chân cậu để về một hướng, sau đó kéo chăn bên cạnh đắp lên cho cậu.
Làm xong tất cả những thứ này, Tần Trầm đăng nhập weibo 'Sữa Tươi Rất Đáng Yêu', đăng đoạn video ngắn đó lên:
Sữa Tươi Rất Đáng Yêu: Thú hai chân nói ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, vậy nên em đi ngủ trước [Đầu mèo] [video liên tiếp].
Vừa đăng xong lập tức có fan vào bình luận:
Meo con, thú hai chân của em lừa em đó, chị kiến nghị em cho anh ấy lộ diện, tụi chị sẽ giúp em cùng khiển trách anh ấy, tốt nhất là kiểu chín tấm 360 độ không góc chết [mong đợi] [mong đợi].
Fan đều biết thú hai chân của Sữa Tươi là Tần Trầm, rất nhanh có người trả lời chủ thớt:
Chị em, câu trả lời của bồ rất thông minh mà, tui ủng hộ Sữa Tươi vạch trần ảnh!
Ủng hộ +1.
Ủng hộ +10086.
Còn có người gào nói Sữa Tươi thật đáng yêu, muốn ôm muốn hít:
Hu hu cái kiểu dễ thương tuyệt thế này, ngủ cũng đáng yêu nữa, nhìn cái đuôi sống động kia, a mị chết...
Mị bắt đầu suy nghĩ, đây là tư thế ngủ kỳ cục gì thế!
Chỉ có mình tui lo Sữa Tươi ngủ như vậy một lúc sẽ trẹo mình sao?
Lập nhóm đi trộm mèo (11000)
...
Tần Trầm F5 bình luận, thấy nhóm đi trộm mèo từ từ lớn mạnh, cong cong khóe miệng, ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình, trả lời một câu:
Tôi, không cho trộm.
Sau khi trả lời xong, Tần Trầm cũng không để ý những người hâm mộ phấn khích vì hắn trả lời bình luận, mở Hậu Đài ra. (*Một APP)
Hai ngày không nhìn, tin nhắn Hậu Đài đã tích lũy đến một con số đáng sợ.
Tần Trầm tùy ý lật qua lật lại, cuối cùng dừng ở một tin nhắn tìm kiếm hợp tác.
Xem qua tin nhắn một lần, Tần Trầm không vội vàng trả lời, mà là vuốt ve Hứa Giản bên người đã ngủ say từ lâu, khẽ nói:
"Hứa Mèo Con, cơ hội kiếm tiền nuôi tôi của cậu lại tới nữa rồi."
Hai tay nâng khuôn mặt tròn xoe của Hứa Giản mà xoa xoa, Tần Trầm quay đầu mèo cậu về phía màn hình, thấp giọng cười nói:
"Được rồi, biết cậu có thể tự mình mở máy vi tính, giỏi quá!"
Cái đuôi dài đằng đẵng phe phẩy, Hứa Giản meo một tiếng, ý là:
Rõ là vậy.
Bây giờ cậu đã quên một cách có chọn lọc khó khăn khi mình dùng đầu mở notebook trước kia.
Nếu không phải kiêng dè bất lịch sự, Hứa Giản có thể vểnh đuôi lên trời.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản thành thục dùng móng mèo mở biểu mẫu, đứng dậy nói:
"Tôi đi tắm, cậu từ từ mà viết."
Đôi mắt mèo xanh lam của Hứa Giản dưới ánh sáng màn hình máy vi tính chiếu rọi toả ra ánh sáng lạnh, tầm mắt cậu dán vào trong máy vi tính nghe Tần Trầm nói, cũng không ngẩng đầu lên mà 'meo' một tiếng xem như đáp lại.
Nhìn cũng không nhìn Tần Trầm lấy một cái, có thể nói là khá qua loa lấy lệ.
Nhóc vô lương tâm.
Tần Trầm nhìn nhóc mèo lông xù kia, trong lòng cười mắng một câu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm mới vừa đóng lại lại mở ra, Tần Trầm lên giọng hỏi Hứa Giản:
"Có vẻ cậu cũng nên tắm?"
Hai cái chân trước của Hứa Giản đều đặt trên bàn phím, vội vàng 'hai móng vuốt đạn' cậu tranh thủ quay đầu nhìn Tần Trầm:
"Meo?"
Tần Trầm thấy hình ảnh này quá đáng yêu, nhưng vẫn chưa quên việc chính: "Cậu chưa tắm mấy ngày rồi."
Hứa Giản nhấc một bên đệm thịt ghé sát vào trước mũi ngửi một cái, nghĩ thầm: Không hôi.
Như biết được cậu đang suy nghĩ gì, Tần Trầm nói:
"Không hôi cũng phải tắm, chờ tôi tắm xong thì đến cậu." Nói xong, không cho Hứa Giản cơ hội phản bác, Tần Trầm 'Lạch cạch' đóng cửa lại.
Cửa phòng tắm khách sạn được làm bằng kính mờ, Hứa Giản giương mắt nhìn lại, trên cửa có một bóng dáng mơ hồ của Tần Trầm.
Trên cửa có bóng hình hai tay kéo áo lên, là Tần Trầm đang cởi áo phông.
Ừm, cởi xong rồi, động tác rất thẳng thắn dứt khoát.
Thả áo phông xuống bên cạnh, đôi tay kia tiếp tục đi xuống, cuối cùng đặt dưới bụng, Hứa Giản hơi suy nghĩ một chút, hẳn là Tần Trầm đang tháo dây nịt.
Ngón tay thon dài cử động, tai Hứa Giản rất thính, cách xa như vậy cũng nghe được một tiếng 'Cùm cụp'.
Là âm thanh kim loại va chạm.
Tiếng động không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Nhìn động tác của Tần Trầm, Hứa Giản biết dây nịt đã được tháo ra, chớp mắt một cái nữa, hình bóng ấy hơi khom lưng, không quá hai giây quần cũng bị ném sang bên cạnh.
Áo không còn, quần cũng cởi, vậy cũng chỉ còn sót lại...
Ánh mắt Hứa Giản nhìn theo cái bóng của Tần Trầm tung bay, dời tầm mắt cuối cùng rơi xuống một nào đó nơi.
Nhìn chằm chằm chưa được vài giây, khi tay Tần Trầm lần thứ hai đặt trên eo, Hứa Giản bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng quay đầu dời tầm mắt như phải bỏng.
Chớp mắt mấy cái nhìn hai chữ mình mới vừa gõ, tim Hứa Giản thót lên một cái, đột nhiên chột dạ, trong lòng thầm mắng ——
Hứa Giản có phải mi có vấn đề không? Người ta tắm rửa mà mi nhìn chằm chằm cái gì vậy?
Mi có biết mắc cỡ hay không?
Tần Trầm tắm cũng có thể tắm ra một đóa hoa à, hay là thế nào?
Đối với việc mình nhìn lén bóng lưng Tần Trầm đến thất thần này, trong lòng Hứa Giản ghi nhớ tự kiểm điểm một hồi, còn kém chửi mình tác phong và phẩm mèo có vấn đề.
Giơ móng vuốt dùng thịt đệm vỗ vỗ mặt để cho mình hồi tâm, Hứa Giản lên tinh thần, tập trung lực chú ý vào biểu mẫu trước mặt, chứ không phải trên người nào đó đang tắm.
Phòng tắm có tiếng nước chảy 'ào ào', Hứa Giản buộc mình quay đầu đừng nghe tiếng động, sau khi hít sâu một hơi tiếp tục dùng móng vuốt chọc bàn phím đánh chữ:
11.20, dậy sớm biến thành người, không rõ thời gian cụ thể...
Từ tám tháng đến bây giờ, ngoại trừ tháng chín ra, Hứa Giản đã biến thành người ba lần.
Tám tháng và tháng mười đều là khoảng sau mười hai giờ trưa biến trở về, nhưng tháng này sáu giờ tối mới biến thành mèo.
Hứa Giản nhìn bảng ghi chép, mặt mèo vo thành một nắm ——
Này cũng không có quy luật gì có thể tìm ra.
Nhìn tháng chín trống trơn, tâm tư Hứa Giản bắt đầu quay cuồng:
Tại sao tháng chín không có động tĩnh?
Chín liên quan gì đến mèo, cậu chỉ có thể nghĩ đến câu nói mèo có chín cái mạng...
Ngay khi Hứa Giản hết đường xoay xở, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại, nghĩ thầm ——
Nhanh như vậy đã tắm xong rồi?
Nhìn cái bóng trên cửa kính, hiển nhiên Tần Trầm đã đang lau nước trên người.
Hứa Giản nhìn thời gian dưới góc bên phải notebook vài giây, chợt nhận ra, cậu đã nhìn chằm chằm máy vi tính hơn nửa tiếng đồng hồ mà không hay.
Tần Trầm sấy khô tóc mình, mở cửa phòng tắm ra, nghiêng đầu nói vọng ra bên ngoài:
"Hứa Mèo Con, lại đây rửa ráy."
Hứa Mèo Con? Cái tên quái gì vậy?
Lưu dữ liệu, Hứa Giản nhấc móng vuốt 'bụp' khép notebook lại, trong lòng còn không quên cằn nhằn xưng hô mới mà Tần Trầm cho cậu.
Tần Trầm đang pha nước ấm cho Hứa Giản không nghe cậu đáp lại, liền cao giọng hơn:
"Hứa Tiểu Miêu? Hứa Sữa Tươi? Có ở đó không? Hứa Meo? Meo?"
Nhảy xuống ghế sô pha, chỉ sợ Tần Trầm kêu ra mấy cái tên lung ta lung tung nữa, Hứa Giản chân ngắn lon ton chạy vào phòng tắm, đồng thời há miệng:
"Meo meo ~ "
Nghe rồi, tới rồi đây, đừng gọi nữa!
Dùng đầu mở cửa phòng tắm khép hờ, một luồng hơi ấm phả vào mặt, hơi sương bốc lên khiến Hứa Giản nheo mắt.
Cúi đầu nhìn thấy Hứa Giản, Tần Trầm tắt vòi hoa sen, nói với cậu:
"Nước tắm được rồi, thử xem nhiệt độ thích hợp chưa."
Hứa Giản có mập đến mấy cũng chỉ là một con mèo, bồn rửa tay vừa đủ làm bồn tắm cho cậu.
Tần Trầm mới vừa tắm rửa sạch sẽ, bây giờ phòng tắm đâu đâu cũng có nước, bồn rửa tay lại cao.
Sợ con mèo nào đó nhảy lên lại trượt chân té chổng bốn chân lên trời sau đó tức giận gào meo meo với mình, Tần Trầm xoay người lại ôm cậu.
Trong khi Tần Trầm khom lưng, Hứa Giản lắc lắc đầu ngẩng đầu lên, đối mặt với lồng ngực trần trụi của đối phương.
Đôi mắt mèo Hứa Giản bỗng dưng trợn to: "Meo!!!"
Sao anh không mặc quần áo!
Nói đúng ra, là tại sao không mặc áo vào.
Bởi vì Tần Trầm vẫn mặc quần.
Nhưng mà Tần Trầm mặc quần cũng rất qua loa, Hứa Giản vô tình có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư của hắn.
Thả mèo bỗng cứng đờ vào trong bồn rửa tay, thấy đối phương thao láo nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tần Trầm cười nhẹ một tiếng, chủ động giải thích:
"Sợ lúc tắm cho cậu tôi cũng bị ướt, chờ cậu tắm sạch rồi tôi sẽ mặc."
Ánh mắt Hứa Giản liên tục nhìn chằm chằm vào cơ bụng Tần Trầm, cũng không biết nghe lọt tai lời giải thích của người ta hay không.
Lúc Tần Trầm lấy tay tạt nước lên người mình, Hứa Giản mới chợt hoàn hồn, hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Meo —— "
Anh mặc quần áo vào trước đi!
Cũng không biết Tần Trầm thật sự không hiểu ý cậu hay là giả vờ, vẫn không ngừng tay:
"Không mua được sữa tắm dùng ở nhà, chỉ mua được loại này cho mèo, cậu dùng tạm một chút."
Hứa Giản vặn người giơ điệm thịt đè lên trên tay Tần Trầm: "Meo meo meo."
Hứa Giản: Anh đi mặc quần áo, tôi tự tắm.
Bị lòng bàn chân mèo mềm mại đè lại, tuy sức Hứa Giản không lớn, nhưng quả nhiên Tần Trầm cũng không nhúc nhích.
Hứa Giản đợi một lúc mà Tần Trầm vẫn không động đậy, vì thế cậu lại dùng móng vuốt từ từ đẩy tay đối phương từ trên lưng mình ra.
Nhìn Hứa Giản dùng móng vuốt hất nước lên trên người mình một lúc, Tần Trầm đột nhiên nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung mở miệng:
"Ngài Hứa, cậu đang... Xấu hổ?"
Cái đuôi phe phẩy trong nước của Hứa Giản khựng lại, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Ai, ai xấu hổ.
Thấy Hứa Giản lắc đầu, Tần Trầm nở nụ cười: "Cũng đúng, mọi người đều là đàn ông con trai, cũng không phải chưa từng thấy, có cái gì đâu mà ngại."
Hứa Giản: "..."
Hứa Giản nhớ lại chuyện trước đây cậu vô tình xông vào phòng tắm, kết quả thấy Tần Trầm đang tắm, và cả mình trần truồng thức dậy trên giường Tần Trầm...
Tần Trầm đã nói đến mức này, còn nhăn nhăn nhó nhó thì có vẻ là mình chột dạ, vì vậy Hứa Giản im lặng chốc lát, hai cái chân sau trong nước hơi động, yên lặng xoay người.
Thôi, tiếng người nói không ra được, meo cũng chỉ có meo, vẫn là mắt không gặp tâm không phiền cho rồi.
Không có mấy khối cơ bụng lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, Hứa Giản nhìn chằm chằm bồn rửa tay trắng đến mức phản quang, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.
Nhìn Hứa Giản không meo lấy một tiếng bỗng quay lưng với mình, Tần Trầm nhịn không được khẽ cười thành tiếng, trêu đùa:
"Đây là muốn để tôi chà lưng cho cậu à? Giá của tôi không rẻ đâu."
Hứa Giản ngừng cử động, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác hung dữ meo một tiếng với hắn, ý là:
Mèo ta không có tiền!
Nghe tiếng kêu hung ác đáng yêu của Hứa Giản, nụ cười trên mặt Tần Trầm càng rõ hơn.
Sợ con mèo nào đó xù lông, Tần Trầm cũng không cố ý trêu cậu, nghiêm túc tắm rửa cho cậu.
Khi tắm xong sấy khô lông, Tần Trầm ôm Hứa Giản đi ra ngoài, hắn cảm nhận một chút lực trên tay, thầm nghĩ ——
Hình như nặng hơn một chút?
Thế nhưng Tần Trầm không nói câu này ra, sợ chọc con mèo nào đó thù dai cào.
Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc mắt nhìn TV LCD, Tần Trầm cúi đầu hỏi Hứa Giản híp mắt trong lồng ngực:
"Có muốn xem tivi không? Cậu và chuột?"
Vốn dĩ đã bị hơi ấm trong phòng tắm hun đến buồn ngủ, lại được Tần Trầm xoa bóp một phen, Hứa Giản đã gần ngủ say, nghe vậy lắc đầu một cái.
Lười biếng trở mình chôn mặt tròn như cái đĩa vào khuỷu tay Tần Trầm, Hứa Giản nhỏ giọng nức nở một tiếng, nghĩ thầm:
Đã tối muộn rồi, ai muốn xem mèo và chuột.
Ý từ chối không thể rõ ràng hơn.
Nhìn mí mắt cậu đánh nhau như vậy, Tần Trầm cũng không miễn cưỡng, ôm cậu trở về phòng ngủ.
Hứa Giản mới vừa tắm xong, cả thân mèo đều tản ra mùi sữa tắm thơm ngát, khi thả mèo buồn ngủ đến mức mềm nhũn, như không xương xuống giường, Tần Trầm nhịn không được cúi đầu ghé sát vào, cọ cọ cổ cậu, dụi mặt vào lông mèo.
Hôm nay hút* mèo (1/1).
*Chỉ hành động thích ngửi, dụi mặt vào mèo.
Đối với hành động của Tần Trầm, Hứa Giản đã không cảm thấy kinh ngạc, miễn cưỡng nhấc mí mắt liếc nhìn hắn, trở mình tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cọ đi cọ đi, cọ hai lần cũng không mất miếng thịt nào.
Thân là một con mèo, phải hiểu một người cuồng lông trầm trọng, Hứa Giản biết rõ Tần Trầm thích một thân lông mèo này của mình đến mức nào.
Cơ thể mèo mềm mại, khi Hứa Giản vươn mình chỉ có đầu và hai cái chân trước xoay qua, nửa thân sau vẫn giữ nguyên.
Nhìn thấy tư thế ngủ vặn vẹo của Hứa Giản, trong lòng Tần Trầm vừa cảm thán cơ thể mèo dẻo dai, vừa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Chụp xong, Tần Trầm thấy đuôi mèo Hứa Giản vẫn còn lắc lư.
Mọi người đều biết, mèo và đuôi mèo là hai bộ não, đuôi mèo vẫn luôn rất có suy nghĩ riêng, không bị kiểm soát.
Nín thở quay lại một đoạn video ngắn, Tần Trầm rón rén để bốn cái chân của Hứa Giản thẳng ra, làm cho bốn cái chân cậu để về một hướng, sau đó kéo chăn bên cạnh đắp lên cho cậu.
Làm xong tất cả những thứ này, Tần Trầm đăng nhập weibo 'Sữa Tươi Rất Đáng Yêu', đăng đoạn video ngắn đó lên:
Sữa Tươi Rất Đáng Yêu: Thú hai chân nói ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, vậy nên em đi ngủ trước [Đầu mèo] [video liên tiếp].
Vừa đăng xong lập tức có fan vào bình luận:
Meo con, thú hai chân của em lừa em đó, chị kiến nghị em cho anh ấy lộ diện, tụi chị sẽ giúp em cùng khiển trách anh ấy, tốt nhất là kiểu chín tấm 360 độ không góc chết [mong đợi] [mong đợi].
Fan đều biết thú hai chân của Sữa Tươi là Tần Trầm, rất nhanh có người trả lời chủ thớt:
Chị em, câu trả lời của bồ rất thông minh mà, tui ủng hộ Sữa Tươi vạch trần ảnh!
Ủng hộ +1.
Ủng hộ +10086.
Còn có người gào nói Sữa Tươi thật đáng yêu, muốn ôm muốn hít:
Hu hu cái kiểu dễ thương tuyệt thế này, ngủ cũng đáng yêu nữa, nhìn cái đuôi sống động kia, a mị chết...
Mị bắt đầu suy nghĩ, đây là tư thế ngủ kỳ cục gì thế!
Chỉ có mình tui lo Sữa Tươi ngủ như vậy một lúc sẽ trẹo mình sao?
Lập nhóm đi trộm mèo (11000)
...
Tần Trầm F5 bình luận, thấy nhóm đi trộm mèo từ từ lớn mạnh, cong cong khóe miệng, ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình, trả lời một câu:
Tôi, không cho trộm.
Sau khi trả lời xong, Tần Trầm cũng không để ý những người hâm mộ phấn khích vì hắn trả lời bình luận, mở Hậu Đài ra. (*Một APP)
Hai ngày không nhìn, tin nhắn Hậu Đài đã tích lũy đến một con số đáng sợ.
Tần Trầm tùy ý lật qua lật lại, cuối cùng dừng ở một tin nhắn tìm kiếm hợp tác.
Xem qua tin nhắn một lần, Tần Trầm không vội vàng trả lời, mà là vuốt ve Hứa Giản bên người đã ngủ say từ lâu, khẽ nói:
"Hứa Mèo Con, cơ hội kiếm tiền nuôi tôi của cậu lại tới nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.