Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 72: Hơ khô thẻ tre

Chúc Từ Tửu

05/01/2022

Tiểu Nam tinh ý nhận ra môi anh Hứa của nàng đỏ hơn lúc nãy rất nhiều, nàng liếc Tần Trầm đang đi theo sau Hứa Giản, ý trong mắt là: Cầm thú!

Sắp phải quay cảnh cuối, chuyện thế này không thể chờ chừng nào về khách sạn rồi từ từ mà làm hả? Bây giờ môi đỏ thành ra vậy, nếu như bị người khác nhìn ra thì sao?

Ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của Tiểu Nam, Tần Trầm hài lòng đi trang điểm cùng Hứa Giản.

Cần thiết cho cảnh quay, vì làm nổi bật vẻ chật vật của Từ Phong, người phụ trách trang phục cần xé quần áo của Hứa Giản rồi nhuộm chúng bằng 'máu', chuyên gia trang điểm tự vẽ vết thương lên mặt Hứa Giản, Tần Trầm đã xong xuôi từ lâu ở bên cạnh chơi điện thoại di động.

Tần Trầm gửi một ảnh tự sướng và nhóm chat chỉ có hắn, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu, Đường Ly mới vừa cơm nước xong co quắp trên ghế sô pha nhận được thông báo mở ra xem, không để ý đã nịnh hót:

[Nhìn xem gương mặt xuất sắc của anh Trầm nhà chúng ta này!]

Đỗ Tắc Chu không có tâm phụ họa: [Xuất sắc (giơ ngón cái).]

Tần Trầm gửi bức ảnh xong cũng không nói, cuối cùng Đỗ Tắc Chu nhìn kỹ bức ảnh một chút, hỏi:

[Sao môi ông bị rách vậy?]

Được Đỗ Tắc Chu nhắc nhở, Đường Ly nhìn chăm chú, quả nhiên môi Tần Trầm bị rách.

Đường Ly: [Trang điểm để quay phim, hay là răng môi anh đánh nhau tự cắn mình?]

Tần Trầm ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Giản bị chuyên gia trang điểm vây quanh, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi trả lời:

[Ông giời con trong nhà cắn đó.]

Đỗ Tắc Chu nghi ngờ mình hoa mắt: [Địu mịa! Ai cắn?]

Đỗ Tắc Chu: [Ông lén lút hẹn hò sau lưng tụi tôi?]

Đường Ly gửi một sticker 'sợ hãi rơi chén trong tay', suy nghĩ hoàn toàn khác với Đỗ Tắc Chu:

[Không phải đấy chứ anh Trầm? Sữa Tươi nó chỉ là một con mèo nhỏ ngây thơ thôi!]

[Anh có thích Sữa Tươi thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể hôn một con mèo được!]

Lần trước Đường Ly đến tham ban, còn trở thành 'waterloo' trong đời mèo của Hứa Giản, đương nhiên y biết ông giời con nhà Tần Trầm là ai.

Lần này Đỗ Tắc Chu cũng giật mình: [Mèo cắn? Đi tiêm vắc xin phòng bệnh chưa?]

Tần Trầm: [...]

Tần Trầm: [Tôi nói bị mèo cắn hồi nào?]

Đường Ly: [?? Lẽ nào ngoại trừ Sữa Tươi ra, anh còn có ông giời con nào khác?]

Trước nghi vấn của Đường Ly, Tần Trầm liền gửi một tấm hình vào nhóm để trả lời, đó là tấm hình hắn thừa dịp Hứa Giản chưa dậy đã chụp lại khi cậu biến thành người trước đó.

Đường Ly và Đỗ Tắc Chu mở hình ra xem, thì thấy hai cánh tay, tay bên trái trắng hơn tay bên phải một xíu, cũng nhỏ nhắn hơn một tẹo, rõ ràng cho thấy cánh tay của hai người.

Nhìn bối cảnh xung quanh của bức ảnh, hẳn là chụp trong khách sạn, nhưng mà đây cũng không phải mấu chốt ——

Mấu chốt là vừa nhìn đã biết thời điểm chụp tấm hình này, hai người trong hình nằm trên giường đều không mặc quần áo!

Đường Ly sau khi nhìn rõ bức ảnh đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha, không khỏi thốt lên một câu 'vãi nồi', dọa dì giúp việc đang dọn dẹp chén đũa trong nhà bếp giật mình, nước trên tay cũng không kịp lau khô, vội vội vàng vàng chạy đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi Đường Ly nói vài câu với dì giúp việc xong rồi nhìn lại điện thoại di động, thì thấy Đỗ Tắc Chu đã hỏi:

[WTF đây là ai?]

[Ông chẳng những có bạn gái, mà tốc độ còn nhanh đến thế?!]

'Giường chiếu' cũng có rồi!

Đường Ly: [Đây chính là im im mà hiểm trong truyền thuyết à? Đối phương là ai? Tụi em có quen không?]

Đỗ Tắc Chu: [Đúng, tôi muốn xem xem là vị thần nào tóm được ông.]

Nhưng mà mặc kệ Đỗ Tắc Chu và Đường Ly hỏi thế nào, Tần Trầm bỏ lại một quả bom sau đó không nói nữa, để hai người gấp đến độ hận không thể mua vé máy bay bay bên cạnh hắn ngay bây giờ rồi hỏi hắn đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Tần Trầm bị đạo diễn kêu đi nói mấy câu, lúc quay về xem lại, thì thấy trong nhóm không nhận được câu trả lời đã đang bàn tán, nếu tin tức hắn đã có bạn gái bị lọt ra ngoài, trên mạng sẽ như nổi lên một trận cuồng phong.

Đường Ly nói hầu hết fan của Tần Trầm hẳn sẽ phát điên.

Đường Ly và Đỗ Tắc Chu thảo luận sôi nổi, Tần Trầm đột nhiên xuất hiện:

[Ai nói tôi có bạn gái?]

Nhìn thấy tin nhắn này của Tần Trầm, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu đều ngẩn người, nhưng mà còn không đợi họ phản ứng lại, Tần Trầm nhẹ nhàng ném câu tiếp theo:

[Là bạn trai.]

Tần Trầm thầm bổ sung trong lòng một câu: Bạn trai tương lai còn chưa theo đuổi đến tay.

Nếu như nói vừa nãy Tần Trầm quăng bom, vậy hai chữ 'Bạn trai' chính là tên lửa, nổ lên làm đầu óc hai người ù ù.

Đường Ly: [????]

Đỗ Tắc Chu: [???????]



Một giây trước tin nhắn còn chạy ào ào bỗng dưng ngừng lại, trong nhóm im lặng một cách kỳ lạ mấy giây sau, Đỗ Tắc Chu lên tiếng trước:

[Chắc chắn là bạn trai chứ không phải bạn nam giới hả?]

Đỗ Tắc Chu nghi ngờ Tần Trầm gõ thiếu một chữ.

Tần Trầm: [Bạn trai.]

Đỗ Tắc Chu: [...]

Đường Ly khiếp sợ cảm thấy hôm nay biết được quá nhiều tin tức: [Không phải, là như em hiểu ấy hả? Anh cong từ khi nào vậy anh Trầm?]

Anh bị bẻ cong từ khi nào?

Tần Trầm nhìn chằm chằm gò má Hứa Giản, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút, sau đó gõ chữ: [Từ khi gặp được cậu ấy.]

Đọc tin nhắn của Tần Trầm, vai Đường Ly run run, bày tỏ rùng cả mình.

Tin tức này quá mức bùng nổ, sau nhiều lần xác nhận Tần Trầm không phải đang nói đùa, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu nhanh chóng chấp nhận.

Mọi người đều là thanh niên tư tưởng thoáng, đối với việc Tần Trầm tìm bạn trai ngoại trừ kinh ngạc khiếp sợ ra thì cũng không còn lại suy nghĩ gì, cho nên Đường Ly bắt đầu ồn ào đòi Tần Trầm gửi hình.

Y muốn nhìn xem rốt cuộc là vị dũng sĩ nào chỉ câu hồn anh Trầm, còn bẻ cong anh Trầm.

Đối mặt với Đường Ly ồn ào, Tần Trầm không hề bị lay động, nói khi nào theo đuổi được sẽ nói cho họ biết người đó là ai.

Đỗ Tắc Chu kinh ngạc: [Không phải chứ đại ca, ảnh giường chiếu mà mấy người cũng đã lộ ra, kết quả ông nói với tôi vẫn chưa theo đuổi được người ta?]

Đường Ly: [Mấy anh... Chơi trội thế hả?]

Chưa chính thức bên nhau đã cắn rách môi, vậy sau khi bên nhau rồi sẽ điên đến mức nào nữa?

Biết bọn họ hiểu sai ý, Tần Trầm trả lời một câu 'sắp rồi' sau đó cũng không nhiều giải thích, để tự họ đoán mò.

......

Thời gian quay cảnh đêm bắt đầu muộn hơn dự tính, bởi vì khi bé gái Tiểu Mạt diễn vai con tin nhìn thấy Hứa Giản hóa trang xong, có vẻ bị doạ sợ, đột nhiên khóc lớn, dỗ thế nào cũng không được, trốn trong lồng ngực chị trợ lý không chịu ra.

Nhìn bé gái bị mình làm cho hoảng sợ, Hứa Giản vừa bối rối vừa xấu hổ, tay chân luống cuống một hồi lâu sau, quay đầu nhìn về phía Tần Trầm, nhỏ giọng mở miệng:

"Thật sự đáng sợ đến vậy sao?"

Nghe giọng nói tủi thân của Hứa Giản, lòng Tần Trầm mềm nhũn, lắc đầu không chút do dự: "Không đáng sợ, rất đáng yêu."

Tiểu Nam ở bên cạnh nghe vậy nhịn không được trợn mắt nhìn trời:

Mùi chua của tình yêu này, chà chà.

Tai không nghe, mắt không thấy.

Được chị trợ lý dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi vài câu, cảm xúc Tiểu Mạt cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn nắm tay chị trợ lý lén nhìn Hứa Giản, như thể đang quan sát cậu rốt cuộc có phải người tốt hay không.

Trước ánh mắt rụt rè của bé gái, Hứa Giản nở nụ cười thân thiện dịu dàng với bé, kết quả phối hợp tạo hình lúc này của cậu, làm bé gái sợ đến mức lại rụt về say lưng chị trợ lý.

Tần Trầm đứng bên cạnh thấy tất cả, nhịn không được 'phì' cười thành tiếng.

Hứa Giản: "..."

Quay đầu u oán liếc mắt nhìn Tần Trầm, Hứa Giản ở trong lòng tự an ủi mình là thầy Tiết trang điểm rất giỏi, không phải tại cậu dọa người.

Khó khăn lắm mới chính thức bắt đầu vào cảnh quay, tiến độ sau đó lại không hề thuận lợi, bởi vì cơ thể Tiểu Mạt luôn phát run, biết cô gái thật sự sợ, Hứa Giản cũng không dám dùng sức, chỉ sợ dọa bé gái khóc.

Việc bắt con của chị gái làm con tin là để nổi bật vẻ quyết tâm và điên cuồng của Từ Phong, Hứa Giản có lo lắng trong lòng, hiệu quả dưới ống kính tất nhiên không thể tốt, NG nhiều lần.

Tần Trầm thấy đạo diễn vừa kêu cắt, Hứa Giản nhanh chóng buông cánh tay đang vòng quay cổ bé gái ra, đồng thời còn lùi về sau mấy bước, điệu bộ này, nói là trốn thú dữ sóng thần cũng không quá đáng.

Tần Trầm thấy buồn cười, nghĩ bụng —— còn có người làm ông giời con sợ.

Cuối cùng thực sự hết cách rồi, không biết đạo diễn lấy đâu ra một đống đồ ăn vặt nhét vào tay Hứa Giản, để cậu đi vun đắp tình cảm với Tiểu Mạt, ít nhất để cô nhóc không sợ đến vậy nữa.

Bởi vì trong phim, từ nhỏ Tiểu Mạt đã rất thân thiết với Từ Phong, hoàn toàn tín nhiệm gã, bởi vì tuổi còn nhỏ cũng thấy chưa hiểu hình thức, nghĩ rằng chú cô nhóc đang chơi trò chơi với mình.

Đạo diễn dẫn các diễn viên khác đi quay những cảnh khác, để lại Tần Trầm và Hứa Giản mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Mạt.

Nhìn Tiểu Mạt rồi lại nhìn Tần Trầm, Hứa Giản bó tay toàn tập thành thật hỏi Tần Trầm:

"Anh biết dỗ trẻ con chứ?"

Tần Trầm lắc đầu: "Chưa từng."

Hứa Giản rơi vào trầm tư, cuối cùng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Nam và Phan Mẫn bên cạnh.

Phan Mẫn cũng chưa bao giờ trông trẻ con, thấy vậy nhanh chóng lắc đầu, ý là —— chị cũng không biết đừng hy vọng vào chị.

Thời khắc mấu chốt chỉ có Tiểu Nam dũng cảm đứng ra, cầm một miếng sô cô la đi dỗ Tiểu Mạt, sau mười mấy phút, cuối cùng Tiểu Mạt cũng lấy hết can đam, giơ tay nhận thanh phô mai mà Hứa Giản đưa, nói một câu cảm ơn nhỏ như muỗi kêu.

Nghe Tiểu Mạt nói, hai mắt Hứa Giản sáng ngời, không ngừng nói không cần cảm ơn, ở đây cậu còn rất nhiều đồ ăn vặt, muốn ăn gì cứ nói.

Thấy Hứa Giản phấn khích như vậy, không biết còn tưởng rằng là con cái nhà mình cuối cùng cũng mở miệng gọi ba ba, Tần Trầm cười cười, thầm nghĩ: Mèo ngốc.



Vun đắp tình cảm hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó Tiểu Mạt phối hợp nhiều hơn, lúc quay phim cô nhóc còn ngậm một cây kẹo trong miệng.

Ban đầu trợ lý định lấy kẹo ra, kết quả đạo diễn vừa nhìn, cảm thấy như vậy càng phù hợp với tạo hình tính cách của Tiểu Mạt, nên giữ lại.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, khi nghe Hứa Giản nhếch mép gọi Tần Trầm một tiếng 'Cảnh sát Du thân mến' vừa hung tợn vừa dịu dàng, Tiểu Nam nhịn không được giơ tay che miệng lại, biểu cảm trên mặt ——

Anh Trầm với anh Hứa tuyệt phối luôn nè chòi!

Rõ ràng hai người đang đối đầu, tại sao Từ Phong nói một câu 'cảnh sát Du thân mến' lại hợp đến thế!

Tiểu Nam đã có thể hình dung ra cảnh tượng sau khi phim ra mắt, fans hâm mộ sẽ soi hint điên cuồng thế nào.

Cảnh sát chính trực và nhân vật phản diện độc ác cố chấp, Tiểu Nam lăn lộn trong ngành nhiều năm có dự cảm CP này sẽ nổi tiếng...

Dự tính ban đầu quay cảnh cuối này sẽ kết thúc vào mười giờ, kết quả đến khi đạo diễn giơ tay hô 'xong', thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ.

Hứa Giản hơ khô thẻ tre, mọi người xung quanh vỗ tay cười nói chúc mừng cậu đã hoàn thành, Tần Trầm không biết biến từ đâu ra một bó hoa tươi đưa cho cậu, đạo diễn cũng cho cậu một bao lì xì.

Nhìn bộ dạng chật vật của Hứa Giản, Tần Trầm cười nói: "Chúc mừng hơ khô thẻ tre, rất tuyệt." Sau khi nói xong, Tần Trầm ghé sát vào tai Hứa Giản, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được, thấp giọng nói: "May mà chuẩn bị tốt."

Biết Tần Trầm muốn nói đến chuyện tăng dương khí, mặt Hứa Giản nóng lên, may thay trên mặt có 'máu', không thấy được.

Thực ra quay xong Hứa Giản cũng rất vui mừng, thế nhưng Tần Trầm trắng trợn nói ra làm cậu có hơi ngượng ngùng.

Cậu không quên lúc trang điểm, thầy Tiết trang điểm cho cậu còn thuận nói một câu —— màu môi của cậu khá đỏ, phải làm tái nhợt đi một chút, bữa tối ăn món gì cay à?

Lúc đó Hứa Giản chỉ ước gì đào lỗ chui xuống, đành phải thuận theo nói ăn cay.

Được lợi cũng đừng ra vẻ, kẻo sau này không có lợi để chiếm, Tần Trầm hiểu được điều này, đùa một câu rồi thôi, tránh cho người nào đó da mặt mỏng bị hắn trêu đến mức biến thành mèo tại chỗ.

Hứa Giản quay xong, đoàn phim cũng kết thúc công việc trong hôm nay, Hứa Giản còn chưa tới khách sạn thì nhận được tin nhắn của Thẩm Tịch, hỏi cậu có muốn đi ra ngoài ăn tối không, chúc mừng cậu đóng máy thành công.

Bây giờ đã hơn mười một giờ, trước lời mời của thần tượng, mặc dù Hứa Giản động lòng nhưng lại sợ biến thành mèo trước mặt thần tượng, cho nên do dự vài giây chuẩn bị từ chối.

Kết quả cậu chưa kịp từ chối, Thẩm Tịch lại gửi tới một tin nhắn nữa:

[Ngay bên cạnh khách sạn thôi, chúng tôi đã gọi món xong rồi, Lâm Tà cũng có mặt, biết hôm nay cậu đóng máy, cậu ta cố ý chạy tới, gọi Tần Trầm cùng đi.]

Thẩm Tịch đã nói đến mức này, địa điểm lại ngay bên cạnh khách sạn, Hứa Giản do dự một chút, cuối cùng nhìn Tần Trầm:

"Đi không?"

Tần Trầm liếc mắt nhìn điện thoại di động của cậu, ánh mắt lóe lên, không biết nghĩ tới cái gì, mở miệng nói:

"Giám đốc Khương cũng tới, đi thôi."

Hứa Giản nghe xong gật gật đầu, trả lời tin nhắn cho Thẩm Tịch xong bèn nghĩ: Ngày hôm nay tăng dương khí nhiều lần như vậy, tính ra có thể kéo dài qua mười hai giờ.

Còn Tần Trầm bên cạnh lại nghĩ ——

Nếu dương khí không đủ, cơ hội quang minh chính đại chiếm tiện nghi lại tới nữa rồi.

......

Đi theo địa chỉ Thẩm Tịch gửi tới, Hứa Giản thấy nhà hàng mà họ chọn nơi có không gian riêng tư khá tốt, món chính ở đây là tôm hùm đất.

Được dẫn đến phòng riêng mà Thẩm Tịch nói, Tần Trầm và Hứa Giản vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Khương Lâm Tà:

"Cuối cùng cũng đến."

Bất thình lình nghe tiếng Khương Lâm Tà, Hứa Giản không hiểu sao lại cảm thấy khá quen tai, có ảo giác mình mới nghe qua giọng nói này cách đây không lâu.

Nhưng trên thực tế, đã rất lâu kể từ lần gặp mặt trước đó của hai người.

Trong phòng riêng có một cái bàn tròn lớn, bên trên bày đầy các loại tôm hùm đất đủ vị và món ăn nhẹ, Thẩm Tịch chào hỏi Tần Trầm và Hứa Giản, sau khi ngồi xuống vỗ tay một cái:

"Cuối cùng cũng có thể bắt đầu!"

Liếc nhìn Thẩm Tịch bắt đầu đeo bao tay dùng một lần lột tôm hùm đất, Hứa Giản đảo mắt nhìn Khương Lâm Tà:

"Giám đốc Khương, anh đến đây lúc nào?"

Khương Lâm Tà cười: "Mới vừa xuống máy bay không bao lâu."

Nghe anh nói vậy, Hứa Giản gật gật đầu, nghĩ thầm ——

Chẳng trách quay xong không nhìn thấy thầy Thẩm đâu, hoá ra là đến sân bay đón giám đốc Khương.

Hứa Giản đang tán gẫu với Khương Lâm Tà, nói về việc quay phim, còn Tần Trầm đã nghi ngờ Khương Lâm Tà là lạ trước đó, từ khi vừa vào đã âm thần quan sát Khương Lâm Tà, muốn tìm ra manh mối gì từ anh.

Nhưng Khương Lâm Tà trò chuyện với Hứa Giản rất vui vẻ, sắc mặt biểu cảm cũng rất tự nhiên, đang nói chuyện còn xoay bàn, cười nói với Hứa Giản:

"Em thích ăn tôm bia nhất, tay nghề nhà hàng này khá tốt, nếm thử xem."

Hứa Giản nhìn đĩa tôm hùm đất ngon miệng rất lớn trước mặt, có chút bất ngờ:

"Sao giám đốc Khương biết tôi thích ăn món này?"

Tần Trầm hơi hơi nhíu mày lại, hắn cũng không biết Hứa Giản thích ăn tôm hùm đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook