Chương 32: Rất sợ
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Tần Trầm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Nam, biết cô nàng đã hiểu lầm, nhưng chuyện của Hứa Giản lại không thể nói thẳng với côg, vì thế hắn liếc mắt qua Hứa Giản một cái, sau đó nhìn cô:
"Trong đầu em suy nghĩ cái gì linh tinh suốt ngày vậy, chỉ là cậu ta mới vừa tới nơi này không quen đường mà thôi."
Hứa Giản ở phía sau hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt có suy nghĩ kỳ quái của Tiểu Nam, đột nhiên bị Tần Trầm liếc mắt một cái còn không rõ vì sao, nghĩ thầm:
Nhìn tôi làm gì, đọ mắt to à?
Trong một đêm bên cạnh Tần Trầm nhiều hơn một người mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua, không chỉ có Tiểu Nam cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Phan Mẫn cũng hỏi thêm mấy câu.
Hồi trước trong cơ thể mèo, Hứa Giản từng gặp Phan Mẫn mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu dùng tư cách là người gặp Phan Mẫn, không hiểu sao vẫn hơi sốt sắng.
Người đại diện trước đây của Hứa Giản có rất nhiều cái nghệ sĩ nhỏ như cậu trong tay, căn bản không để ý tới cậu, trước đây cậu rất ít khi gặp mặt người đại diện của mình, chớ nói chi là nói chuyện với nhau.
Mà Phan Mẫn là người đại diện át chủ bài có tiếng trong ngành, lần đầu tiên nói chuyện với người đại diện quyền lực và có khí chất như vậy, Hứa Giản cảm thấy rất áp lực.
Cậu sợ bị ánh mắt sắc bén của Phan Mẫn nhìn ra gì đó.
Cũng may Phan Mẫn tin tưởng không nghi ngờ lời Tần Trầm nói, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là dặn cậu chút nữa đến phim trường đừng chạy lung tung.
Hứa Giản nghe xong gật đầu liên tục, bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không làm phiền đoàn phim.
Sau khi nói xong Hứa Giản yên lặng bổ sung trong lòng:
Nếu trong lúc đó biến thành mèo, nhất định sẽ tìm một nơi bí mật.
Tần Trầm liếc mắt nhìn Hứa Giản bên cạnh câu được câu mất trò chuyện với Phan Mẫn và Tiểu Nam, tâm tình vi diệu nghĩ ——
Sữa Tươi chỉ dính mình, cái người trước mắt này vừa nói vừa cười với những người khác thật sự là Sữa Tươi sao?
Nghe Hứa Giản trò chuyện với họ, Tần Trầm có ảo giác mèo mình nuôi chạy theo người ta.
Khó chịu một cách khó giải thích được.
Không phải không thích bị người khác chạm vào à? Lẽ nào biến thành người thì tính cách cũng thay đổi? Sao ai cũng có thể nói dăm câu thế.
Mặc dù Hứa Giản đang tán gẫu với Tiểu Nam, nhưng vẫn phân tâm chú ý tới hành động của Tần Trầm, cậu có thể cảm nhận được không khí xung quanh Tần Trầm đột nhiên lạnh đi.
Yên lặng nhìn lướt qua Tần Trầm, Hứa Giản bất động thanh sắc hơi di chuyển cách xa hắn một chút một chút, nghĩ thầm ——
Nghe nói tính khí Tần Trầm bất định khó lường, xem ra là thật sự.
Rõ ràng mới vừa rồi còn tốt, bỗng dưng lạnh mặt, đúng là không dễ hoà thuận.
Trước đây đối với mình kiên nhẫn dễ nói chuyện, tất cả đều là vì hình thái đầy lông mèo của cậu, hiện tại mình biến về người, Tần Trầm cũng lộ ra nguyên hình.
So sánh trước và sau khi mình biến thành người, thái độ Tần Trầm cũng thay đổi, Hứa Giản bĩu môi:
Nựng xong bỏ chạy, bây giờ còn bày làm ra bộ mặt tảng băng nam cực, tra nam!!
Còn Tần Trầm phát hiện Hứa Giản cách xa mình hơn, sắc mặt càng khó coi hơn, nghĩ thầm:
Lúc làm mèo thì bán manh nịnh nọt mình cùng đường bí lối, bây giờ biến về thành người thì hận không thể cách xa mình mười mét, tra mèo!
Không đúng, tra nam!
Hai người thầm mắng đối phương là tra nam trong lòng, mãi đến tận khi xe lái vào phim trường.
......
Tần Trầm đi thay quần áo trang điểm, trước khi đi còn không quên dặn dò Hứa Giản:
"Đừng đi quá xa, cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi."
Trước khi Hứa Giản biến mèo biến người đều có dấu hiệu, sẽ rất khó chịu, điểm này Tần Trầm nghe cậu nói.
Đối diện ánh mắt không yên lòng của Tần Trầm, Hứa Giản thành thật gật đầu: "Được."
Cậu chắc chắn sẽ không để cho mình biến thành mèo trước mặt mọi người.
Tiểu Nam nghe hai người nói chuyện, trên mặt không vẻ mặt đặc biệt gì, nhân cách nhỏ trong lòng lại 'bụp' một tiếng ngã xuống đất.
Ở trong cùng một đoàn phim, chỉ là đi thay quần áo mà thôi, đã vậy anh Trầm còn chưa yên lòng về anh Hứa!
Lâu như vậy rồi, cô chưa từng thấy anh Trầm quan tâm người khác đến vậy đâu.
Là tình anh em đẹp đẽ gì đây!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nam dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Tần Trầm, trịnh trọng nói:
"Anh Trầm anh yên tâm đi, ở đây có em, em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh Hứa."
Tuy không biết tại sao vẻ mặt Tiểu Nam đột nhiên như hít thuốc lắc, thế nhưng Tần Trầm vẫn gật gật đầu với cô, bảo cô trông Hứa Giản chút.
Tần Trầm và Phan Mẫn đi đến phòng trang điểm, Tiểu Nam có tâm tình tò mò, vì vậy nói chuyện phiếm với Hứa Giản, tò mò hỏi:
"Anh Hứa, anh và anh Trầm quen nhau bao lâu rồi, chưa từng thấy anh bao giờ."
Hứa Giản cười nói: "Cũng không lâu."
Tính từ khi làm mèo cũng mới có hai tháng, còn làm người, hôm nay là ngày đầu tiên quen biết.
Mà Hứa Giản nói câu này cho Tiểu Nam nghe, lập tức cho ra kết luận 'Chưa quen bao lâu mà tình cảm vẫn cứ tốt như vậy, lẽ nào anh Trầm gặp được mối tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?'.
Nhân cách nhỏ trong lòng Tiểu Nam che mặt —— cũng quá lãng mạn rồi đó.
Trong phòng hóa trang, Phan Mẫn dựa vào trước kính trang điểm nhìn Tần Trầm:
"Hôm nay trạng thái của cậu có chút không đúng, đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm mắt cho Tần Trầm, Tần Trầm nhắm hai mắt đáp:
"Không có gì."
Trừ mèo của hắn thành tinh ra, tất cả bình thường.
Phan Mẫn hơi híp mắt lại: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"
Bị Hứa Giản lạnh như khối băng hình người kia ôm một buổi tối, yết hầu Tần Trầm khẽ trượt, dừng một chút rồi nói:
"Nhiệt độ điều hoà hôm qua quá lạnh."
Phan Mẫn có chút sốt sắng: "Có phải khó chịu chỗ nào không? Cảm lạnh à?"
Nghe giọng điệu Phan Mẫn như gặp kẻ thù, Tần Trầm mở một con mắt nhìn cô, nở nụ cười:
"Chị Phan yên tâm đi, em không sao, chỉ là vừa tới đêm đầu tiên ngủ không ngon, lát nữa sẽ không ảnh hưởng quay phim đâu."
Phan Mẫn nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tức giận mở miệng:
"Chị lo lắng việc này hả? Chị lo lắng để cậu bị bệnh không thể làm tốt việc ba mẹ cậu giao phó biết không?"
Tần Trầm nghe vậy cười cười, lại nhắm chặt mắt lại, sau khi nhắm mắt lại tất cả trong đầu đều là Hứa Giản, mặt mèo và mặt người qua lại thoáng hiện trước mắt hắn.
......
Sau khi Tần Trầm làm tốt chuẩn bị công tác trước, ra khỏi phòng hóa trang, phản ứng đầu tiên chính là tìm bóng dáng Hứa Giản, lúc nhìn thấy cậu đàng hoàng đứng bên cạnh Tiểu Nam mới thả lỏng ——
May quá, không có thừa dịp hắn trang điểm mà chuồn mất.
Thấy Tần Trầm xa xa trông lại, Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó giơ tay vẫy vẫy nở nụ cười với hắn.
Tần Trầm thấy vậy khựng một chút, mím môi một cái rồi quay người đi theo nhân viên công tác không nói lời nào.
Nụ cười trên mặt Hứa Giản cứng đờ lập tức, tức giận bỏ tay chào hỏi xuống, bĩu môi:
Người không bằng mèo, trước đây mình kêu meo một tiếng với hắn đã cười tủm tỉm ôm ôm hôn hôn giương cao, giờ đây không chỉ không cười, vẻ mặt còn như người khác nợ hắn năm triệu.
Hiện thực!
Tàn nhẫn!!
Khi chính thức quay phim, Hứa Giản, Tiểu Nam còn có Phan Mẫn ở bên cạnh làm quần chúng vây xem.
Trước đây tại Tân thành, Hứa Giản xem Tần Trầm diễn, cho nên có thể nhìn ra ngày hôm nay hắn không có trạng thái, quên thoại hai lần.
Thế nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, chẳng những là diễn viên, thậm chí nhân viên công tác cũng không thể lập tức tiến vào trạng thái, mấy diễn viên khác cũng cut nhiều lần, cho nên Tần Trầm quên thoại hai lần cũng rất bình thường.
Mà Phan Mẫn quan sát bên cạnh thì lại âm thầm nhíu nhíu mày, cô hơi nghiêng đầu tới gần Tiểu Nam, nhỏ giọng hỏi:
"Tần Trầm hôm nay sao vậy, sao ngay cả lúc quay phim cũng thất thần?"
Khi Tần Trầm quay phim vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn sang chỗ Phan Mẫn đang đứng xem, tuy những người khác không để ý, nhưng động tác nhỏ của hắn không giấu được con mắt tinh tường của Phan Mẫn.
Trong lúc lần thứ năm Tần Trầm nhìn sang, thậm chí Phan Mẫn quay đầu nhìn phía sau, ngoại trừ Hứa Giản đứng sau nửa bước ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Phía sau cô cũng không hề có bông hoa nào.
Nghe Phan Mẫn nói, Tiểu Nam bỗng cảm thấy phấn chấn, trực giác nói cho cô biết không thể nói anh Trầm là đang nhìn anh Hứa, vì vậy cô cong khóe miệng cười cười, nói giúp anh Trầm của mình:
"Chắc là vừa tới, vẫn chưa tiến vào trạng thái ạ."
Phan Mẫn cảm thấy Tiểu Nam nói có lý, khẽ gật gật đầu: "Cũng đúng."
Vẫn luôn quang minh chính đại học lỏm, Hứa Giản đối diện với ánh mắt liên tục quăng tới của Tần Trầm, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu cũng muốn xông ra túm cổ áo Tần Trầm rồi kêu:
Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy, anh diễn tốt vào cho tôi, lấy trình độ chuyên nghiệp của cấp bậc ảnh đế ra!
Nhưng Hứa Giản chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, cho dù điều kiện cho phép, cậu cũng không dám túm vào cổ áo Tần Trầm mà quát thế này.
Một là vì cậu sợ, hai là vì cậu rất sợ.
Nhất là bây giờ Tần Trầm còn biết bí mật của cậu.
Mà hiện tại Hứa Giản đối với Tần Trầm mà nói, không thể nghi ngờ là một quả bom hẹn giờ, hắn chỉ sợ Hứa Giản không biết khi nào sẽ 'bùm' một cái, tại biến thành mèo dưới con mắt của mọi người, cho nên mới có thể vô thức quan sát tình hình cậu bên kia.
......
Tâm trạng cứ phức tạp thấp thỏm như vậy qua giữa trưa, tới gần mười hai giờ, đạo diễn vung tay lên nói buổi quay sáng nay kết thúc tại đây, ăn cơm trưa trước đã.
Biết lần trước Hứa Giản biến trở về thành mèo chính là lúc ăn cơm trưa xong, cho nên lúc ăn cơm Tần Trầm mang cơm trưa của hai người, kéo Hứa Giản ra RV* của đoàn phim đã sắp xếp cho hắn.
*房车: recreational vehicle
Nhìn cửa xe đóng mạnh và kéo rèm cửa sổ xe, vẻ mặt Tiểu Nam có chút xoắn xuýt ——
Ban ngày, phim trường đều là người, anh Trầm có quá trắng trợn không? Nếu như bị người khác nhìn ra thì làm sao?
Cách âm trong RV hiệu quả tốt, Tần Trầm nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, sau đó hỏi:
"Khó chịu hả?"
Hứa Giản dừng một chút, hồi: "Ban đầu không khó chịu, nhưng anh nhìn tôi như vậy, tôi rất khó chịu."
Vì tránh để Tần Trầm hiểu lầm, Hứa Giản lại bổ sung một câu:
"Anh nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi căng thẳng."
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm còn kém dán câu 'mau biến trở về mèo' lên trên mặt.
Tần Trầm: "..."
Dời tầm mắt, Tần Trầm nói: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi."
Đoàn phim chuẩn bị cơm hộp phong phú cho nhóm diễn, chuẩn bị cho vai chính cũng khá hơn nhóm diễn một chút.
Thế nhưng mẹ Tần không muốn để cho con trai mình cực khổ quay phim còn ăn cơm hộp, vài năm trước đã đặc biệt thông báo, cho nên ngoại trừ tình huống điều kiện đoàn phim vô cùng khó khăn, các bữa ăn của Tần Trầm đều là Tiểu Nam chuẩn bị từ khách sạn gần đoàn phim.
Lần này cũng không ngoại lệ, hộp giữ nhiệt năm tầng cực lớn, ba món một canh, một ngăn cơm trắng.
Bây giờ cơm bị chia ra làm hai, một nửa trước mặt Hứa Giản, một nửa trong bát Tần Trầm.
Mặc dù ngày trước đều cùng ăn cơm chung với Tần Trầm, nhưng trở lại thành người cùng ăn cơm với hắn, Hứa Giản cảm thấy cả người không ổn.
Ban nãy cậu vốn muốn ăn cơm cùng Tiểu Nam và Phan Mẫn, kết quả lời còn chưa nói ra đã bị Tần Trầm kéo lên RV, ngay cả cơ hội từ chối không có.
Thấy vẻ mặt Hứa Giản có chút thận trọng, vẫn luôn ăn cơm trắng trước mặt, Tần Trầm dừng một chút, đẩy tôm bóc vỏ chiên với trứng chiên tới trước mặt cậu:
"Thận trọng như thế làm cái gì, không phải rất thích ăn tôm bóc vỏ sao?"
Nghe Tần Trầm hơi trêu ghẹo nói, đầu óc Hứa Giản vừa động, thuận miệng đáp:
"Anh đang nói cơm anh làm tôm bóc vỏ với ức gà ấy hả?"
Hứa Giản dứt lời, bên trong RV hoàn toàn yên tĩnh.
Nghĩ đến món cơm mèo trước đây mình từng rất tâm huyết mà làm, kết quả vì quá khó ăn nên đổ vào thùng rác, Tần Trầm tức giận liếc nhìn Hứa Giản, dùng đũa cho cậu gắp hai con tôm bóc vỏ, nói:
"Ăn cũng không chặn nổi miệng của cậu."
"Trong đầu em suy nghĩ cái gì linh tinh suốt ngày vậy, chỉ là cậu ta mới vừa tới nơi này không quen đường mà thôi."
Hứa Giản ở phía sau hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt có suy nghĩ kỳ quái của Tiểu Nam, đột nhiên bị Tần Trầm liếc mắt một cái còn không rõ vì sao, nghĩ thầm:
Nhìn tôi làm gì, đọ mắt to à?
Trong một đêm bên cạnh Tần Trầm nhiều hơn một người mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua, không chỉ có Tiểu Nam cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Phan Mẫn cũng hỏi thêm mấy câu.
Hồi trước trong cơ thể mèo, Hứa Giản từng gặp Phan Mẫn mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu dùng tư cách là người gặp Phan Mẫn, không hiểu sao vẫn hơi sốt sắng.
Người đại diện trước đây của Hứa Giản có rất nhiều cái nghệ sĩ nhỏ như cậu trong tay, căn bản không để ý tới cậu, trước đây cậu rất ít khi gặp mặt người đại diện của mình, chớ nói chi là nói chuyện với nhau.
Mà Phan Mẫn là người đại diện át chủ bài có tiếng trong ngành, lần đầu tiên nói chuyện với người đại diện quyền lực và có khí chất như vậy, Hứa Giản cảm thấy rất áp lực.
Cậu sợ bị ánh mắt sắc bén của Phan Mẫn nhìn ra gì đó.
Cũng may Phan Mẫn tin tưởng không nghi ngờ lời Tần Trầm nói, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là dặn cậu chút nữa đến phim trường đừng chạy lung tung.
Hứa Giản nghe xong gật đầu liên tục, bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không làm phiền đoàn phim.
Sau khi nói xong Hứa Giản yên lặng bổ sung trong lòng:
Nếu trong lúc đó biến thành mèo, nhất định sẽ tìm một nơi bí mật.
Tần Trầm liếc mắt nhìn Hứa Giản bên cạnh câu được câu mất trò chuyện với Phan Mẫn và Tiểu Nam, tâm tình vi diệu nghĩ ——
Sữa Tươi chỉ dính mình, cái người trước mắt này vừa nói vừa cười với những người khác thật sự là Sữa Tươi sao?
Nghe Hứa Giản trò chuyện với họ, Tần Trầm có ảo giác mèo mình nuôi chạy theo người ta.
Khó chịu một cách khó giải thích được.
Không phải không thích bị người khác chạm vào à? Lẽ nào biến thành người thì tính cách cũng thay đổi? Sao ai cũng có thể nói dăm câu thế.
Mặc dù Hứa Giản đang tán gẫu với Tiểu Nam, nhưng vẫn phân tâm chú ý tới hành động của Tần Trầm, cậu có thể cảm nhận được không khí xung quanh Tần Trầm đột nhiên lạnh đi.
Yên lặng nhìn lướt qua Tần Trầm, Hứa Giản bất động thanh sắc hơi di chuyển cách xa hắn một chút một chút, nghĩ thầm ——
Nghe nói tính khí Tần Trầm bất định khó lường, xem ra là thật sự.
Rõ ràng mới vừa rồi còn tốt, bỗng dưng lạnh mặt, đúng là không dễ hoà thuận.
Trước đây đối với mình kiên nhẫn dễ nói chuyện, tất cả đều là vì hình thái đầy lông mèo của cậu, hiện tại mình biến về người, Tần Trầm cũng lộ ra nguyên hình.
So sánh trước và sau khi mình biến thành người, thái độ Tần Trầm cũng thay đổi, Hứa Giản bĩu môi:
Nựng xong bỏ chạy, bây giờ còn bày làm ra bộ mặt tảng băng nam cực, tra nam!!
Còn Tần Trầm phát hiện Hứa Giản cách xa mình hơn, sắc mặt càng khó coi hơn, nghĩ thầm:
Lúc làm mèo thì bán manh nịnh nọt mình cùng đường bí lối, bây giờ biến về thành người thì hận không thể cách xa mình mười mét, tra mèo!
Không đúng, tra nam!
Hai người thầm mắng đối phương là tra nam trong lòng, mãi đến tận khi xe lái vào phim trường.
......
Tần Trầm đi thay quần áo trang điểm, trước khi đi còn không quên dặn dò Hứa Giản:
"Đừng đi quá xa, cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi."
Trước khi Hứa Giản biến mèo biến người đều có dấu hiệu, sẽ rất khó chịu, điểm này Tần Trầm nghe cậu nói.
Đối diện ánh mắt không yên lòng của Tần Trầm, Hứa Giản thành thật gật đầu: "Được."
Cậu chắc chắn sẽ không để cho mình biến thành mèo trước mặt mọi người.
Tiểu Nam nghe hai người nói chuyện, trên mặt không vẻ mặt đặc biệt gì, nhân cách nhỏ trong lòng lại 'bụp' một tiếng ngã xuống đất.
Ở trong cùng một đoàn phim, chỉ là đi thay quần áo mà thôi, đã vậy anh Trầm còn chưa yên lòng về anh Hứa!
Lâu như vậy rồi, cô chưa từng thấy anh Trầm quan tâm người khác đến vậy đâu.
Là tình anh em đẹp đẽ gì đây!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nam dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Tần Trầm, trịnh trọng nói:
"Anh Trầm anh yên tâm đi, ở đây có em, em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh Hứa."
Tuy không biết tại sao vẻ mặt Tiểu Nam đột nhiên như hít thuốc lắc, thế nhưng Tần Trầm vẫn gật gật đầu với cô, bảo cô trông Hứa Giản chút.
Tần Trầm và Phan Mẫn đi đến phòng trang điểm, Tiểu Nam có tâm tình tò mò, vì vậy nói chuyện phiếm với Hứa Giản, tò mò hỏi:
"Anh Hứa, anh và anh Trầm quen nhau bao lâu rồi, chưa từng thấy anh bao giờ."
Hứa Giản cười nói: "Cũng không lâu."
Tính từ khi làm mèo cũng mới có hai tháng, còn làm người, hôm nay là ngày đầu tiên quen biết.
Mà Hứa Giản nói câu này cho Tiểu Nam nghe, lập tức cho ra kết luận 'Chưa quen bao lâu mà tình cảm vẫn cứ tốt như vậy, lẽ nào anh Trầm gặp được mối tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?'.
Nhân cách nhỏ trong lòng Tiểu Nam che mặt —— cũng quá lãng mạn rồi đó.
Trong phòng hóa trang, Phan Mẫn dựa vào trước kính trang điểm nhìn Tần Trầm:
"Hôm nay trạng thái của cậu có chút không đúng, đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm mắt cho Tần Trầm, Tần Trầm nhắm hai mắt đáp:
"Không có gì."
Trừ mèo của hắn thành tinh ra, tất cả bình thường.
Phan Mẫn hơi híp mắt lại: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"
Bị Hứa Giản lạnh như khối băng hình người kia ôm một buổi tối, yết hầu Tần Trầm khẽ trượt, dừng một chút rồi nói:
"Nhiệt độ điều hoà hôm qua quá lạnh."
Phan Mẫn có chút sốt sắng: "Có phải khó chịu chỗ nào không? Cảm lạnh à?"
Nghe giọng điệu Phan Mẫn như gặp kẻ thù, Tần Trầm mở một con mắt nhìn cô, nở nụ cười:
"Chị Phan yên tâm đi, em không sao, chỉ là vừa tới đêm đầu tiên ngủ không ngon, lát nữa sẽ không ảnh hưởng quay phim đâu."
Phan Mẫn nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tức giận mở miệng:
"Chị lo lắng việc này hả? Chị lo lắng để cậu bị bệnh không thể làm tốt việc ba mẹ cậu giao phó biết không?"
Tần Trầm nghe vậy cười cười, lại nhắm chặt mắt lại, sau khi nhắm mắt lại tất cả trong đầu đều là Hứa Giản, mặt mèo và mặt người qua lại thoáng hiện trước mắt hắn.
......
Sau khi Tần Trầm làm tốt chuẩn bị công tác trước, ra khỏi phòng hóa trang, phản ứng đầu tiên chính là tìm bóng dáng Hứa Giản, lúc nhìn thấy cậu đàng hoàng đứng bên cạnh Tiểu Nam mới thả lỏng ——
May quá, không có thừa dịp hắn trang điểm mà chuồn mất.
Thấy Tần Trầm xa xa trông lại, Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó giơ tay vẫy vẫy nở nụ cười với hắn.
Tần Trầm thấy vậy khựng một chút, mím môi một cái rồi quay người đi theo nhân viên công tác không nói lời nào.
Nụ cười trên mặt Hứa Giản cứng đờ lập tức, tức giận bỏ tay chào hỏi xuống, bĩu môi:
Người không bằng mèo, trước đây mình kêu meo một tiếng với hắn đã cười tủm tỉm ôm ôm hôn hôn giương cao, giờ đây không chỉ không cười, vẻ mặt còn như người khác nợ hắn năm triệu.
Hiện thực!
Tàn nhẫn!!
Khi chính thức quay phim, Hứa Giản, Tiểu Nam còn có Phan Mẫn ở bên cạnh làm quần chúng vây xem.
Trước đây tại Tân thành, Hứa Giản xem Tần Trầm diễn, cho nên có thể nhìn ra ngày hôm nay hắn không có trạng thái, quên thoại hai lần.
Thế nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, chẳng những là diễn viên, thậm chí nhân viên công tác cũng không thể lập tức tiến vào trạng thái, mấy diễn viên khác cũng cut nhiều lần, cho nên Tần Trầm quên thoại hai lần cũng rất bình thường.
Mà Phan Mẫn quan sát bên cạnh thì lại âm thầm nhíu nhíu mày, cô hơi nghiêng đầu tới gần Tiểu Nam, nhỏ giọng hỏi:
"Tần Trầm hôm nay sao vậy, sao ngay cả lúc quay phim cũng thất thần?"
Khi Tần Trầm quay phim vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn sang chỗ Phan Mẫn đang đứng xem, tuy những người khác không để ý, nhưng động tác nhỏ của hắn không giấu được con mắt tinh tường của Phan Mẫn.
Trong lúc lần thứ năm Tần Trầm nhìn sang, thậm chí Phan Mẫn quay đầu nhìn phía sau, ngoại trừ Hứa Giản đứng sau nửa bước ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Phía sau cô cũng không hề có bông hoa nào.
Nghe Phan Mẫn nói, Tiểu Nam bỗng cảm thấy phấn chấn, trực giác nói cho cô biết không thể nói anh Trầm là đang nhìn anh Hứa, vì vậy cô cong khóe miệng cười cười, nói giúp anh Trầm của mình:
"Chắc là vừa tới, vẫn chưa tiến vào trạng thái ạ."
Phan Mẫn cảm thấy Tiểu Nam nói có lý, khẽ gật gật đầu: "Cũng đúng."
Vẫn luôn quang minh chính đại học lỏm, Hứa Giản đối diện với ánh mắt liên tục quăng tới của Tần Trầm, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu cũng muốn xông ra túm cổ áo Tần Trầm rồi kêu:
Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy, anh diễn tốt vào cho tôi, lấy trình độ chuyên nghiệp của cấp bậc ảnh đế ra!
Nhưng Hứa Giản chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, cho dù điều kiện cho phép, cậu cũng không dám túm vào cổ áo Tần Trầm mà quát thế này.
Một là vì cậu sợ, hai là vì cậu rất sợ.
Nhất là bây giờ Tần Trầm còn biết bí mật của cậu.
Mà hiện tại Hứa Giản đối với Tần Trầm mà nói, không thể nghi ngờ là một quả bom hẹn giờ, hắn chỉ sợ Hứa Giản không biết khi nào sẽ 'bùm' một cái, tại biến thành mèo dưới con mắt của mọi người, cho nên mới có thể vô thức quan sát tình hình cậu bên kia.
......
Tâm trạng cứ phức tạp thấp thỏm như vậy qua giữa trưa, tới gần mười hai giờ, đạo diễn vung tay lên nói buổi quay sáng nay kết thúc tại đây, ăn cơm trưa trước đã.
Biết lần trước Hứa Giản biến trở về thành mèo chính là lúc ăn cơm trưa xong, cho nên lúc ăn cơm Tần Trầm mang cơm trưa của hai người, kéo Hứa Giản ra RV* của đoàn phim đã sắp xếp cho hắn.
*房车: recreational vehicle
Nhìn cửa xe đóng mạnh và kéo rèm cửa sổ xe, vẻ mặt Tiểu Nam có chút xoắn xuýt ——
Ban ngày, phim trường đều là người, anh Trầm có quá trắng trợn không? Nếu như bị người khác nhìn ra thì làm sao?
Cách âm trong RV hiệu quả tốt, Tần Trầm nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, sau đó hỏi:
"Khó chịu hả?"
Hứa Giản dừng một chút, hồi: "Ban đầu không khó chịu, nhưng anh nhìn tôi như vậy, tôi rất khó chịu."
Vì tránh để Tần Trầm hiểu lầm, Hứa Giản lại bổ sung một câu:
"Anh nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi căng thẳng."
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm còn kém dán câu 'mau biến trở về mèo' lên trên mặt.
Tần Trầm: "..."
Dời tầm mắt, Tần Trầm nói: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi."
Đoàn phim chuẩn bị cơm hộp phong phú cho nhóm diễn, chuẩn bị cho vai chính cũng khá hơn nhóm diễn một chút.
Thế nhưng mẹ Tần không muốn để cho con trai mình cực khổ quay phim còn ăn cơm hộp, vài năm trước đã đặc biệt thông báo, cho nên ngoại trừ tình huống điều kiện đoàn phim vô cùng khó khăn, các bữa ăn của Tần Trầm đều là Tiểu Nam chuẩn bị từ khách sạn gần đoàn phim.
Lần này cũng không ngoại lệ, hộp giữ nhiệt năm tầng cực lớn, ba món một canh, một ngăn cơm trắng.
Bây giờ cơm bị chia ra làm hai, một nửa trước mặt Hứa Giản, một nửa trong bát Tần Trầm.
Mặc dù ngày trước đều cùng ăn cơm chung với Tần Trầm, nhưng trở lại thành người cùng ăn cơm với hắn, Hứa Giản cảm thấy cả người không ổn.
Ban nãy cậu vốn muốn ăn cơm cùng Tiểu Nam và Phan Mẫn, kết quả lời còn chưa nói ra đã bị Tần Trầm kéo lên RV, ngay cả cơ hội từ chối không có.
Thấy vẻ mặt Hứa Giản có chút thận trọng, vẫn luôn ăn cơm trắng trước mặt, Tần Trầm dừng một chút, đẩy tôm bóc vỏ chiên với trứng chiên tới trước mặt cậu:
"Thận trọng như thế làm cái gì, không phải rất thích ăn tôm bóc vỏ sao?"
Nghe Tần Trầm hơi trêu ghẹo nói, đầu óc Hứa Giản vừa động, thuận miệng đáp:
"Anh đang nói cơm anh làm tôm bóc vỏ với ức gà ấy hả?"
Hứa Giản dứt lời, bên trong RV hoàn toàn yên tĩnh.
Nghĩ đến món cơm mèo trước đây mình từng rất tâm huyết mà làm, kết quả vì quá khó ăn nên đổ vào thùng rác, Tần Trầm tức giận liếc nhìn Hứa Giản, dùng đũa cho cậu gắp hai con tôm bóc vỏ, nói:
"Ăn cũng không chặn nổi miệng của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.