Chương 65: Xem bói
Chúc Từ Tửu
05/01/2022
Tần Trầm chỉ đang nói đùa, không định nghe Hứa Giản trả lời, nhưng sau khi Hứa Giản nghe, lại rất nghiêm túc suy nghĩ trong lòng một chút, cuối cùng đưa ra kết luận:
Thử vai thành công đúng là rất phấn khích vui vẻ, nhưng có thể đóng phim chung với Tần Trầm, với bản thân lại là một chuyện đáng mừng.
Cơ hội hiếm có có thể sóng vai với song kim ảnh đế Tần Trầm, huống chi còn có thần tượng Thẩm Tịch.
Bây giờ có thể diễn xuất không nói, còn có thể cùng quay phim chung với Tần Trầm, Thẩm Tịch, Hứa Giản cảm thấy hôm nay là một ngày đáng chúc mừng.
Thấy Hứa Giản nhếch khóe miệng không hạ xuống, Tần Trầm cảm thấy đuôi mèo của người này, cũng sắp vểnh lên trời, vì vậy mở miệng nhắc nhở:
"Trước tiên chớ vội vui mừng, mặc dù thử vai đã qua, nhưng còn vấn đề quay cảnh đêm."
Nụ cười trên mặt Hứa Giản cứng đờ, đúng vậy, còn có cảnh đêm, sao cậu lại quên mất chuyện quan trọng này được chứ?
Mỗi ngày khoảng mười một giờ rưỡi tối cậu sẽ biến thành mèo, nếu có cảnh quay đêm...
Phần diễn của Từ Phong không nhiều, ban nãy Tần Trầm đã đọc sơ qua kịch bản, chỉ có một cảnh đêm, là cảnh Từ Phong hơ khô thẻ tre:
Trong đêm, với những đàn em của mình xung quanh, Từ Phong trong lúc hoảng loạn đã bắt cóc một cô bé để uy hiếp Du Tu.
Chân Từ Phong trúng một phát đạn, hai má trầy xước, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, nhưng gã lại không thèm để ý như không có cảm giác gì.
Súng trong tay đang kề vào cằm bé gái, Từ Phong nhìn Du Tu giơ súng nhắm vào mình, nở một nụ cười vặn vẹo thần kinh, giọng điệu đặc biệt dịu dàng, như thể đang nói nhảm với người tình, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng:
"Cảnh sát Du thân mến của tôi, anh nói tay anh nhanh, hay là tay tôi nhanh đây?"
Từ Phong đã lên nòng súng, trên mặt lại không hề thấy sợ sệt, thậm chí ánh mắt toàn là nóng lòng muốn thử:
"Tôi biết các người đang tập kích đã nhắm vào tôi, chỉ là đáng tiếc con bé Tiểu Mạt này, anh muốn nổ súng không?"
Chỉ cần Từ Phong nhẹ buông tay, đạn trong nòng súng sẽ bắn ra, cho nên đám người Du Tu mới không dám manh động, chỉ sợ tay gã thoát lực cướp cò.
Nội dung kịch bản phát triển đến bây giờ, Từ Phong biết mình không thể cứu vãn, từ đầu đến đuôi gã như người điên, ngay cả Tiểu Mạt con gái của chị mình cũng không tha, trở thành lợi thế đánh cược với Du Tu...
Nhìn Hứa Giản ngây người, Tần Trầm lại hỏi: "Cậu biết cậu có mấy cảnh quay đêm không?"
Trái tim Hứa Giản lạnh đi một nửa, lắc đầu: "Không biết."
Hứa Giản chưa từng xem qua kịch bản Từ Phong, thử vai cũng là một đoạn mà đạo diễn tạm thời chọn đại.
Tần Trầm giơ tay phải lên, năm ngón tay khớp xương rõ ràng quơ quơ trước mặt Hứa Giản.
Nửa tim còn lại của Hứa Giản cũng nguội: "Năm cảnh?"
Ai nói chỉ là một phần diễn vai phụ không quan trọng chứ?!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Hứa Giản, Tần Trầm từ từ thu bốn ngón tay lại, dùng ngón tay trỏ còn lại búng trán cậu:
"Trả lời sai, một cảnh."
Hứa Giản bị đau, giơ tay che trán của mình nhìn hắn: "?"
Chỉ một cảnh mà anh duỗi năm ngón tay làm gì? Tay đẹp lắm hả?
"Trả lời sai" ấy hả, anh giơ năm ngón bắt người ta đoán một, đây là cố tình chơi cậu.
Xoa xoa trán mình, Hứa Giản hết sức nghi ngờ nơi bị Tần Trầm búng đã đỏ lên, bất mãn nhỏ giọng nói:
"Anh làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng có năm cảnh."
Bắt gặp ánh mắt lên án của Hứa Giản, Tần Trầm cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
"Tuy chỉ một cảnh đêm, nhưng khi đó là đoạn cao trào của bộ phim, nhất định sẽ quay đi quay lại vài lần, sau đó sẽ chọn cảnh hiệu quả tốt nhất để cắt vào phim, cho nên..."
Tần Trầm nói tới chỗ này dừng một chút: "... Cậu có thể phải bị tôi 'Giết' khá nhiều lần."
Vốn là cảnh đêm, nếu đạo diễn vẫn không hài lòng, đến khi có thể kết thúc công việc cũng không biết đã là mấy giờ.
Hứa Giản còn chưa xem kịch bản, không biết nội dung: "?"
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản suy tư, cuối cùng nhìn hắn: "Đến lúc đó tôi sẽ biểu hiện tốt một chút!"
Tranh thủ một lần là qua!
Tần Trầm gật đầu: "Ừm, lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến."
......
Bối cảnh phim "Kẻ sát phạt" là thời kỳ Dân quốc, địa điểm lấy cảnh lần này của đoàn phim là cơ sở điện ảnh nổi tiếng toàn quốc.
Cơ sở rất lớn, mỗi ngày đều có các đoàn phim khác nhau tới quay phim, ngày hôm nay ngoại trừ đoàn phim của Tần Trầm ra, cũng không ít người của đoàn phim khác, xung quanh còn có rất nhiều nhóm diễn viên đang chờ đợi cơ hội làm việc.
Ở ngoài đường mặc quần áo gì cũng có, Tần Trầm liếc mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn Hứa Giản:
"Đi dạo không?"
Trước đây Hứa Giản chưa từng tới cơ sở điện ảnh này, cảm thấy dạo thăm một chút cũng không tồi, vì vậy gật đầu.
Cơ sở điện ảnh không bao giờ thiếu diễn viên ngôi sao, cho nên Tần Trầm ở trong đây cũng không cần đeo kính mang khẩu trang, không sợ bị người khác nhận ra.
Hai bên con đường Hứa Giản và Tần Trầm đi có rất nhiều kiến trúc, có nhiều diễn viên quần chúng đang ngồi hoặc đứng tụ tập, tuổi tác nào cũng có.
Hứa Giản nhìn người xung quanh, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý nghĩ —— Tại sao sau khi chấm dứt hợp đồng cậu không nghĩ tới làm diễn viên quần chúng đến cơ sở điện ảnh chứ?
Mọi người đều là vai quần chúng, mà gộp lại cảnh quay sáu năm trước kia của cậu, nói không chừng còn không nhiều bằng cảnh quay của những diễn viên quần chúng ở đây...
Nghĩ tới đây, tâm tình Hứa Giản phức tạp.
"Tập trung đi đi."
Ngay khi Hứa Giản thất thần, Tần Trầm bên cạnh cậu bỗng kéo cậu ra phía sau.
Hứa Giản bị Tần Trầm kéo nhào vào trong lồng ngực của hắn, vai va vào ngực hắn, còn không đợi cậu phản ứng lại, lại một giọng nói trong trẻo truyền đến:
"Xin lỗi, suýt chút nữa đụng vào cậu."
Hứa Giản quay đầu, thì thấy người đàn ông nọ đứng trước mặt mình không biết từ bao giờ.
Nhìn qua người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, có hai hàng râu mép nhỏ, mặc áo đạo sĩ màu lam nhạt, áo khoác lụa mỏng màu trắng, tay phải còn cầm một cây tre mảnh dài, treo cờ bên trên.
Trên lá cờ nền trắng viền xanh có mấy chữ rồng chữ phượng múa, 'Thiên cơ thần toán'.
Nhìn người đàn ông ăn mặc trước mắt rõ ràng không cùng một thời đại với mình, Hứa Giản bừng tỉnh có loại cảm giác không gian và thời gian lẫn lộn, một giây sau phản ứng lại hẳn là diễn viên đoàn phim nào đó.
Nhìn kỹ người đàn ông một chút, Hứa Giản xác nhận trước nay mình chưa từng thấy gã, xem ra cũng là diễn viên quần chúng ở cơ sở điện ảnh.
Hứa Giản cười cười với người đàn ông: "Không sao đâu, là tôi đang suy nghĩ, không chú ý tới anh."
Sau khi nói xong, Hứa Giản liền rũ mắt liếc nhìn nhìn tay người nào đó trên cổ tay mình.
Vừa rồi sau khi Tần Trầm kéo Hứa Giản một cái, cũng không biết hắn quên mất hay là thế nào, vẫn luôn giữ nguyên cái tư thế này, không buông cổ tay Hứa Giản ra.
Thấy ngón tay thon dài của Tần Trầm siết chặt trên cổ tay mình, không biết sao Hứa Giản cảm thấy được cổ họng hơi khô khốc, tim đập cũng từ từ tăng nhanh.
Yết hầu trượt lên xuống, Hứa Giản bình tĩnh nhẹ nhàng xoay cổ tay của mình.
Có lẽ động tác Hứa Giản quá nhỏ, Tần Trầm không nhận ra, cũng không buông tay.
Mặc dù ống tay áo Hứa Giản rũ xuống che cổ tay của cậu và Tần Trầm, tay lại bị cơ thể hai người bọn họ chặn lại, người khác hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cậu cũng rất bận tâm, cảm thấy nơi bị Tần Trầm nắm vào rất nóng.
Khó chịu một cách không thể giải thích được.
Ngay khi Hứa Giản do dự có muốn trực tiếp nhắc nhở Tần Trầm hay không, ánh mắt người đàn ông mặc áo đạo sĩ nhìn lướt qua khuôn mặt cậu và Tần Trầm, giơ tay sờ sờ râu mép của mình, đột nhiên cười tủm tỉm mở miệng:
"Hôm nay gặp gỡ cũng là duyên phận, ngài đây có muốn xem một quẻ không? Miễn phí, coi như nhận lỗi."
Hứa Giản nghe xong sững sờ, quay đầu nhìn râu mép nhỏ: "Hả?"
Câu nói này, trang phục này... Hứa Giản bối rối —— xem bói?
Nhìn râu mép nhỏ kiên trì, Hứa Giản im lặng vài giây, sau đó giật tay Tần Trầm đang nắm chặt tay mình, kéo hắn lại bên cạnh, ghé sát vào bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được mà hỏi:
"Anh ta vẫn chưa thoát vai à?"
Mặc áo đạo sĩ thì thật sự coi bản thân biết xem bói?
Lúc Hứa Giản nói câu này đã cố gắng nhỏ giọng hết sức, âm lượng thấp đến mức gần như chỉ còn hơi thở, Tần Trầm cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào tai mình khi nói chuyện, hơi ngưa ngứa.
Bởi vì cách nhau gần, Tần Trầm nghe rõ ràng Hứa Giản nói, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, râu mép nhỏ nở nụ cười:
"Ngài không tin tôi?"
Hứa Giản ngạc nhiên: "Anh nghe thấy được?"
Giọng của cậu đã nhỏ như vậy mà còn có thể nghe thấy?!
Trong mắt Tần Trầm cũng có phần bất ngờ, giương mắt nhìn râu mép nhỏ.
Râu mép nhỏ cũng không đáp, giơ tay vuốt viền cơ buông xuống, mở miệng lần nữa hỏi:
"Ngài xem bói không?"
Đối diện râu mép nhỏ cười tủm tỉm, Hứa Giản theo bản năng đảo mắt nhìn Tần Trầm, ý là —— xem không?
Mặc dù khoé mắt râu mép nhỏ có nếp nhăn, ánh mắt lại rất sáng, đuôi mắt hẹp dài, bị gã quét qua như thế, tim Hứa Giản bỗng dưng thót lên một cái, đột nhiên không quyết định chắc chắn được.
Lý trí nói cho cậu biết đây chỉ là một diễn viên chuyên nghịp chưa thoát vai, nhưng trực giác nói cho cậu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhận được tín hiệu của Hứa Giản, Tần Trầm nhẹ nhàng bóp xương cổ tay của cậu để cậu bình tĩnh, sau đó nhìn râu mép nhỏ, bình tĩnh mở miệng:
"Anh biết xem à?"
Râu mép nhỏ xoay cây sào tre trong tay: "Mệnh trời nhân sự phúc họa duyên, không cái nào không biết, ngài muốn xem cái gì?"
Tần Trầm nghe vậy gật gật đầu, sau đó chỉ tay Hứa Giản: "Cậu ấy, có thể đoán ra được gì."
Hứa Giản bị điểm danh: "?"
Đôi mắt râu mép nhỏ híp lại, nhìn chằm chằm mặt Hứa Giản một hồi, cuối cùng xoa râu mép của mình lắc đầu thở dài, chậm rãi đáp:
"Dương khí không đủ, lẽ ra đã chết, không rõ."
Nghe râu mép nhỏ nói, Hứa Giản sững sờ, Tần Trầm nhíu mày lại, thấp giọng quát lớn: . Truyện Xuyên Nhanh
"Nói linh tinh gì đó?"
Râu mép nhỏ bị quát cũng không tức giận, không nhìn sắc mặt Tần Trầm sầm xuống trong nháy mắt, yên lặng nhìn Hứa Giản, giọng điệu nghiêm túc:
"Lượn quanh quỷ môn quan một vòng, mặc dù cậu đại nạn không chết, nhưng bây giờ không phải kế hoạch lâu dài."
Sau lưng Hứa Giản chợt phát lạnh, có cảm giác râu mép nhỏ nhìn thấu toàn thân mình, nghe vậy theo bản năng hỏi:
"Kế hoạch lâu dài là cái gì?"
Tần Trầm gắt gao nhìn chằm chằm râu mép nhỏ không nói, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Hứa Giản từng gặp tai nạn giao thông, quả thật là đại nạn không chết, đi qua quỷ môn quan một vòng, điều này đúng như lời râu mép nhỏ mặc áo đạo sĩ nói, nói không chừng thật sự biết được gì đó.
Nếu là trước đây, bất kể là Tần Trầm hay Hứa Giản, đều sẽ không tin những điều quái - lực - loạn - thần, hư cấu không có thật, họ tin khoa học.
Thế nhưng Hứa Giản biến thành mèo là chuyện có thật, bọn họ không thể không tin.
Râu mép nhỏ có thể nhìn ra Hứa Giản đại nạn không chết, nói rõ gã thật sự có mấy phần bản lãnh.
Cho nên ánh mắt Hứa Giản và Tần Trầm nhìn râu mép nhỏ lúc này, đều đã khác trước, nín thở chờ câu trả lời của gã.
Nhưng dưới ánh mắt chăm chăm của Tần Trầm và Hứa Giản, râu mép nhỏ lại nhàn nhã lấy điện thoại đi động trong ống tay rộng thùng thình, cười híp mắt quơ quơ với hai người:
"Suýt chút nữa va vào cậu, một quẻ là để nhận lỗi, còn cách giải quyết, đó là một cái giá khác."
Hứa Giản & Tần Trầm: "???"
Vốn dĩ râu mép nhỏ mặc áo đạo sĩ lấy điện thoại di động ra đã khiến Hứa Giản cảm thấy không ổn, chờ cậu khó khăn kịp phản ứng cúi đầu nhìn, thì thấy trên màn hình điện thoại di động của gã, rõ ràng là mã thanh toán của phần mềm nào đó!
Hứa Giản: "..."
Xem ra cậu cả nghĩ quá rồi, râu mép nhỏ này không phải đại sư từ cổ đại xuyên việt tới, mà là người hiện đại!
Quỷ dị trầm mặc vài giây, Tần Trầm mở miệng trước:
"Bao nhiêu tiền?"
Râu mép nhỏ cười híp mắt duỗi ra một ngón tay.
Hứa Giản chần chờ hỏi: "Một ngàn?"
Có hơi mắc, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Râu mép nhỏ cười lắc đầu.
Hứa Giản cau mày: "10 ngàn?"
Này thì quá mắc.
Râu mép nhỏ tiếp tục lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Một triệu."
Hứa Giản: "!!!"
Một triệu?!!!
Hứa Giản không nhịn thốt lên:
"Sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Thử vai thành công đúng là rất phấn khích vui vẻ, nhưng có thể đóng phim chung với Tần Trầm, với bản thân lại là một chuyện đáng mừng.
Cơ hội hiếm có có thể sóng vai với song kim ảnh đế Tần Trầm, huống chi còn có thần tượng Thẩm Tịch.
Bây giờ có thể diễn xuất không nói, còn có thể cùng quay phim chung với Tần Trầm, Thẩm Tịch, Hứa Giản cảm thấy hôm nay là một ngày đáng chúc mừng.
Thấy Hứa Giản nhếch khóe miệng không hạ xuống, Tần Trầm cảm thấy đuôi mèo của người này, cũng sắp vểnh lên trời, vì vậy mở miệng nhắc nhở:
"Trước tiên chớ vội vui mừng, mặc dù thử vai đã qua, nhưng còn vấn đề quay cảnh đêm."
Nụ cười trên mặt Hứa Giản cứng đờ, đúng vậy, còn có cảnh đêm, sao cậu lại quên mất chuyện quan trọng này được chứ?
Mỗi ngày khoảng mười một giờ rưỡi tối cậu sẽ biến thành mèo, nếu có cảnh quay đêm...
Phần diễn của Từ Phong không nhiều, ban nãy Tần Trầm đã đọc sơ qua kịch bản, chỉ có một cảnh đêm, là cảnh Từ Phong hơ khô thẻ tre:
Trong đêm, với những đàn em của mình xung quanh, Từ Phong trong lúc hoảng loạn đã bắt cóc một cô bé để uy hiếp Du Tu.
Chân Từ Phong trúng một phát đạn, hai má trầy xước, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, nhưng gã lại không thèm để ý như không có cảm giác gì.
Súng trong tay đang kề vào cằm bé gái, Từ Phong nhìn Du Tu giơ súng nhắm vào mình, nở một nụ cười vặn vẹo thần kinh, giọng điệu đặc biệt dịu dàng, như thể đang nói nhảm với người tình, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng:
"Cảnh sát Du thân mến của tôi, anh nói tay anh nhanh, hay là tay tôi nhanh đây?"
Từ Phong đã lên nòng súng, trên mặt lại không hề thấy sợ sệt, thậm chí ánh mắt toàn là nóng lòng muốn thử:
"Tôi biết các người đang tập kích đã nhắm vào tôi, chỉ là đáng tiếc con bé Tiểu Mạt này, anh muốn nổ súng không?"
Chỉ cần Từ Phong nhẹ buông tay, đạn trong nòng súng sẽ bắn ra, cho nên đám người Du Tu mới không dám manh động, chỉ sợ tay gã thoát lực cướp cò.
Nội dung kịch bản phát triển đến bây giờ, Từ Phong biết mình không thể cứu vãn, từ đầu đến đuôi gã như người điên, ngay cả Tiểu Mạt con gái của chị mình cũng không tha, trở thành lợi thế đánh cược với Du Tu...
Nhìn Hứa Giản ngây người, Tần Trầm lại hỏi: "Cậu biết cậu có mấy cảnh quay đêm không?"
Trái tim Hứa Giản lạnh đi một nửa, lắc đầu: "Không biết."
Hứa Giản chưa từng xem qua kịch bản Từ Phong, thử vai cũng là một đoạn mà đạo diễn tạm thời chọn đại.
Tần Trầm giơ tay phải lên, năm ngón tay khớp xương rõ ràng quơ quơ trước mặt Hứa Giản.
Nửa tim còn lại của Hứa Giản cũng nguội: "Năm cảnh?"
Ai nói chỉ là một phần diễn vai phụ không quan trọng chứ?!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Hứa Giản, Tần Trầm từ từ thu bốn ngón tay lại, dùng ngón tay trỏ còn lại búng trán cậu:
"Trả lời sai, một cảnh."
Hứa Giản bị đau, giơ tay che trán của mình nhìn hắn: "?"
Chỉ một cảnh mà anh duỗi năm ngón tay làm gì? Tay đẹp lắm hả?
"Trả lời sai" ấy hả, anh giơ năm ngón bắt người ta đoán một, đây là cố tình chơi cậu.
Xoa xoa trán mình, Hứa Giản hết sức nghi ngờ nơi bị Tần Trầm búng đã đỏ lên, bất mãn nhỏ giọng nói:
"Anh làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng có năm cảnh."
Bắt gặp ánh mắt lên án của Hứa Giản, Tần Trầm cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
"Tuy chỉ một cảnh đêm, nhưng khi đó là đoạn cao trào của bộ phim, nhất định sẽ quay đi quay lại vài lần, sau đó sẽ chọn cảnh hiệu quả tốt nhất để cắt vào phim, cho nên..."
Tần Trầm nói tới chỗ này dừng một chút: "... Cậu có thể phải bị tôi 'Giết' khá nhiều lần."
Vốn là cảnh đêm, nếu đạo diễn vẫn không hài lòng, đến khi có thể kết thúc công việc cũng không biết đã là mấy giờ.
Hứa Giản còn chưa xem kịch bản, không biết nội dung: "?"
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản suy tư, cuối cùng nhìn hắn: "Đến lúc đó tôi sẽ biểu hiện tốt một chút!"
Tranh thủ một lần là qua!
Tần Trầm gật đầu: "Ừm, lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến."
......
Bối cảnh phim "Kẻ sát phạt" là thời kỳ Dân quốc, địa điểm lấy cảnh lần này của đoàn phim là cơ sở điện ảnh nổi tiếng toàn quốc.
Cơ sở rất lớn, mỗi ngày đều có các đoàn phim khác nhau tới quay phim, ngày hôm nay ngoại trừ đoàn phim của Tần Trầm ra, cũng không ít người của đoàn phim khác, xung quanh còn có rất nhiều nhóm diễn viên đang chờ đợi cơ hội làm việc.
Ở ngoài đường mặc quần áo gì cũng có, Tần Trầm liếc mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn Hứa Giản:
"Đi dạo không?"
Trước đây Hứa Giản chưa từng tới cơ sở điện ảnh này, cảm thấy dạo thăm một chút cũng không tồi, vì vậy gật đầu.
Cơ sở điện ảnh không bao giờ thiếu diễn viên ngôi sao, cho nên Tần Trầm ở trong đây cũng không cần đeo kính mang khẩu trang, không sợ bị người khác nhận ra.
Hai bên con đường Hứa Giản và Tần Trầm đi có rất nhiều kiến trúc, có nhiều diễn viên quần chúng đang ngồi hoặc đứng tụ tập, tuổi tác nào cũng có.
Hứa Giản nhìn người xung quanh, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý nghĩ —— Tại sao sau khi chấm dứt hợp đồng cậu không nghĩ tới làm diễn viên quần chúng đến cơ sở điện ảnh chứ?
Mọi người đều là vai quần chúng, mà gộp lại cảnh quay sáu năm trước kia của cậu, nói không chừng còn không nhiều bằng cảnh quay của những diễn viên quần chúng ở đây...
Nghĩ tới đây, tâm tình Hứa Giản phức tạp.
"Tập trung đi đi."
Ngay khi Hứa Giản thất thần, Tần Trầm bên cạnh cậu bỗng kéo cậu ra phía sau.
Hứa Giản bị Tần Trầm kéo nhào vào trong lồng ngực của hắn, vai va vào ngực hắn, còn không đợi cậu phản ứng lại, lại một giọng nói trong trẻo truyền đến:
"Xin lỗi, suýt chút nữa đụng vào cậu."
Hứa Giản quay đầu, thì thấy người đàn ông nọ đứng trước mặt mình không biết từ bao giờ.
Nhìn qua người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, có hai hàng râu mép nhỏ, mặc áo đạo sĩ màu lam nhạt, áo khoác lụa mỏng màu trắng, tay phải còn cầm một cây tre mảnh dài, treo cờ bên trên.
Trên lá cờ nền trắng viền xanh có mấy chữ rồng chữ phượng múa, 'Thiên cơ thần toán'.
Nhìn người đàn ông ăn mặc trước mắt rõ ràng không cùng một thời đại với mình, Hứa Giản bừng tỉnh có loại cảm giác không gian và thời gian lẫn lộn, một giây sau phản ứng lại hẳn là diễn viên đoàn phim nào đó.
Nhìn kỹ người đàn ông một chút, Hứa Giản xác nhận trước nay mình chưa từng thấy gã, xem ra cũng là diễn viên quần chúng ở cơ sở điện ảnh.
Hứa Giản cười cười với người đàn ông: "Không sao đâu, là tôi đang suy nghĩ, không chú ý tới anh."
Sau khi nói xong, Hứa Giản liền rũ mắt liếc nhìn nhìn tay người nào đó trên cổ tay mình.
Vừa rồi sau khi Tần Trầm kéo Hứa Giản một cái, cũng không biết hắn quên mất hay là thế nào, vẫn luôn giữ nguyên cái tư thế này, không buông cổ tay Hứa Giản ra.
Thấy ngón tay thon dài của Tần Trầm siết chặt trên cổ tay mình, không biết sao Hứa Giản cảm thấy được cổ họng hơi khô khốc, tim đập cũng từ từ tăng nhanh.
Yết hầu trượt lên xuống, Hứa Giản bình tĩnh nhẹ nhàng xoay cổ tay của mình.
Có lẽ động tác Hứa Giản quá nhỏ, Tần Trầm không nhận ra, cũng không buông tay.
Mặc dù ống tay áo Hứa Giản rũ xuống che cổ tay của cậu và Tần Trầm, tay lại bị cơ thể hai người bọn họ chặn lại, người khác hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cậu cũng rất bận tâm, cảm thấy nơi bị Tần Trầm nắm vào rất nóng.
Khó chịu một cách không thể giải thích được.
Ngay khi Hứa Giản do dự có muốn trực tiếp nhắc nhở Tần Trầm hay không, ánh mắt người đàn ông mặc áo đạo sĩ nhìn lướt qua khuôn mặt cậu và Tần Trầm, giơ tay sờ sờ râu mép của mình, đột nhiên cười tủm tỉm mở miệng:
"Hôm nay gặp gỡ cũng là duyên phận, ngài đây có muốn xem một quẻ không? Miễn phí, coi như nhận lỗi."
Hứa Giản nghe xong sững sờ, quay đầu nhìn râu mép nhỏ: "Hả?"
Câu nói này, trang phục này... Hứa Giản bối rối —— xem bói?
Nhìn râu mép nhỏ kiên trì, Hứa Giản im lặng vài giây, sau đó giật tay Tần Trầm đang nắm chặt tay mình, kéo hắn lại bên cạnh, ghé sát vào bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được mà hỏi:
"Anh ta vẫn chưa thoát vai à?"
Mặc áo đạo sĩ thì thật sự coi bản thân biết xem bói?
Lúc Hứa Giản nói câu này đã cố gắng nhỏ giọng hết sức, âm lượng thấp đến mức gần như chỉ còn hơi thở, Tần Trầm cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào tai mình khi nói chuyện, hơi ngưa ngứa.
Bởi vì cách nhau gần, Tần Trầm nghe rõ ràng Hứa Giản nói, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, râu mép nhỏ nở nụ cười:
"Ngài không tin tôi?"
Hứa Giản ngạc nhiên: "Anh nghe thấy được?"
Giọng của cậu đã nhỏ như vậy mà còn có thể nghe thấy?!
Trong mắt Tần Trầm cũng có phần bất ngờ, giương mắt nhìn râu mép nhỏ.
Râu mép nhỏ cũng không đáp, giơ tay vuốt viền cơ buông xuống, mở miệng lần nữa hỏi:
"Ngài xem bói không?"
Đối diện râu mép nhỏ cười tủm tỉm, Hứa Giản theo bản năng đảo mắt nhìn Tần Trầm, ý là —— xem không?
Mặc dù khoé mắt râu mép nhỏ có nếp nhăn, ánh mắt lại rất sáng, đuôi mắt hẹp dài, bị gã quét qua như thế, tim Hứa Giản bỗng dưng thót lên một cái, đột nhiên không quyết định chắc chắn được.
Lý trí nói cho cậu biết đây chỉ là một diễn viên chuyên nghịp chưa thoát vai, nhưng trực giác nói cho cậu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhận được tín hiệu của Hứa Giản, Tần Trầm nhẹ nhàng bóp xương cổ tay của cậu để cậu bình tĩnh, sau đó nhìn râu mép nhỏ, bình tĩnh mở miệng:
"Anh biết xem à?"
Râu mép nhỏ xoay cây sào tre trong tay: "Mệnh trời nhân sự phúc họa duyên, không cái nào không biết, ngài muốn xem cái gì?"
Tần Trầm nghe vậy gật gật đầu, sau đó chỉ tay Hứa Giản: "Cậu ấy, có thể đoán ra được gì."
Hứa Giản bị điểm danh: "?"
Đôi mắt râu mép nhỏ híp lại, nhìn chằm chằm mặt Hứa Giản một hồi, cuối cùng xoa râu mép của mình lắc đầu thở dài, chậm rãi đáp:
"Dương khí không đủ, lẽ ra đã chết, không rõ."
Nghe râu mép nhỏ nói, Hứa Giản sững sờ, Tần Trầm nhíu mày lại, thấp giọng quát lớn: . Truyện Xuyên Nhanh
"Nói linh tinh gì đó?"
Râu mép nhỏ bị quát cũng không tức giận, không nhìn sắc mặt Tần Trầm sầm xuống trong nháy mắt, yên lặng nhìn Hứa Giản, giọng điệu nghiêm túc:
"Lượn quanh quỷ môn quan một vòng, mặc dù cậu đại nạn không chết, nhưng bây giờ không phải kế hoạch lâu dài."
Sau lưng Hứa Giản chợt phát lạnh, có cảm giác râu mép nhỏ nhìn thấu toàn thân mình, nghe vậy theo bản năng hỏi:
"Kế hoạch lâu dài là cái gì?"
Tần Trầm gắt gao nhìn chằm chằm râu mép nhỏ không nói, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Hứa Giản từng gặp tai nạn giao thông, quả thật là đại nạn không chết, đi qua quỷ môn quan một vòng, điều này đúng như lời râu mép nhỏ mặc áo đạo sĩ nói, nói không chừng thật sự biết được gì đó.
Nếu là trước đây, bất kể là Tần Trầm hay Hứa Giản, đều sẽ không tin những điều quái - lực - loạn - thần, hư cấu không có thật, họ tin khoa học.
Thế nhưng Hứa Giản biến thành mèo là chuyện có thật, bọn họ không thể không tin.
Râu mép nhỏ có thể nhìn ra Hứa Giản đại nạn không chết, nói rõ gã thật sự có mấy phần bản lãnh.
Cho nên ánh mắt Hứa Giản và Tần Trầm nhìn râu mép nhỏ lúc này, đều đã khác trước, nín thở chờ câu trả lời của gã.
Nhưng dưới ánh mắt chăm chăm của Tần Trầm và Hứa Giản, râu mép nhỏ lại nhàn nhã lấy điện thoại đi động trong ống tay rộng thùng thình, cười híp mắt quơ quơ với hai người:
"Suýt chút nữa va vào cậu, một quẻ là để nhận lỗi, còn cách giải quyết, đó là một cái giá khác."
Hứa Giản & Tần Trầm: "???"
Vốn dĩ râu mép nhỏ mặc áo đạo sĩ lấy điện thoại di động ra đã khiến Hứa Giản cảm thấy không ổn, chờ cậu khó khăn kịp phản ứng cúi đầu nhìn, thì thấy trên màn hình điện thoại di động của gã, rõ ràng là mã thanh toán của phần mềm nào đó!
Hứa Giản: "..."
Xem ra cậu cả nghĩ quá rồi, râu mép nhỏ này không phải đại sư từ cổ đại xuyên việt tới, mà là người hiện đại!
Quỷ dị trầm mặc vài giây, Tần Trầm mở miệng trước:
"Bao nhiêu tiền?"
Râu mép nhỏ cười híp mắt duỗi ra một ngón tay.
Hứa Giản chần chờ hỏi: "Một ngàn?"
Có hơi mắc, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Râu mép nhỏ cười lắc đầu.
Hứa Giản cau mày: "10 ngàn?"
Này thì quá mắc.
Râu mép nhỏ tiếp tục lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Một triệu."
Hứa Giản: "!!!"
Một triệu?!!!
Hứa Giản không nhịn thốt lên:
"Sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.