Chương 12: Giải cứu
Thuận Tụng Thương Kỳ
10/01/2022
Đường Lập Ngôn vừa xông lên vừa quan sát cấu tạo toà nhà, trong lòng tính toán đường cứu nhanh nhất.
Nhà tập thể kiểu cũ, chỉ có 7 tầng, không có thang máy.
Sở cảnh sát gần đây nhất vẫn cách khoảng 4 phút đi xe, còn chưa tính đến thời gian chạy từ tầng 1 lên tầng 7.
Quá chậm.
Đường Lập Ngôn lập tức đi vào lối phòng cháy, một bước leo ba bậc thang, không ngừng nghỉ một khắc nào, lao lên tầng 7. Còn chưa kịp thở đã thấy cửa phòng cháy khép hờ.
Một chân đá văng cánh cửa ra, hắn mới nhìn thấy cái thang lên tầng thượng. Đường Lập Ngôn nhanh chóng trèo lên thang, xoay người đi lên tầng thượng.
Thái Tầm đang loạng choạng đi đến bên cạnh lan can.
Bởi vì không biết tình cảnh của Thái Tầm, Đường Lập Ngôn lại thấy bước chân cậu loạng choạng, không rõ là cậu uống nhiều quá mất tỉnh táo, hay thật sự muốn kết liễu chính mình, chỉ có thể rón rén chạy về phía lan can.
Thái Tầm trông chẳng còn tỉnh táo chút nào, vẫn cứ đi đến bên cạnh, vừa đi vừa cười, miệng còn ngập ngừng nói gì đó.
Cứ lảo đảo đi như thế, Thái Tầm đụng phải lan can, lan can sắt lâu năm không được tu sửa lập tức lắc lư.
Đường Lập Ngôn thấy lan can không ổn chút nào, lập tức hô to lên, bảo cậu tránh xa chỗ đó ra.
"Đừng dựa vào đó!"
Bước chân Đường Lập Ngôn vẫn không ngừng, vừa chạy vừa gọi: "Quay lại đây!"
Thái Tầm mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn xong thì cười ngơ ngác, "Cảnh sát Đường? Tôi... ợ... tôi không đánh nhau, uống tí rượu cũng quản luôn hả?"
Thái Tầm vừa nói vừa sờ xuống đất, dường như đang tìm bình rượu: "Đến cũng đến rồi, hay là chú uống với tôi một chút..."
Nói còn chưa dứt, lan can đã lung lay tiếp, Thái Tầm liền đứng dậy. Chỉ là cậu say không nhẹ, đứng sát mép quá, lan can thì lại thấp, thế nên vừa đứng lên đã ngã ngửa ra ngoài.
"Thái Tầm!!!"
Đường Lập Ngôn vội nhào một bước đến, túm lấy cổ tay Thái Tầm.
Phía dưới lầu ngày càng đông người, ngay lúc Thái Tầm ngã xuống, từng tiếng thét chói tai vang lên.
Đường Lập Ngôn chạy lên lầu cùng lắm chỉ hết hai phút, xe cảnh sát còn chưa kịp tới, đệm cứu hộ cũng chưa tới.
Giữ mà không chắc, Thái Tầm rơi từ lầu 7 xuống, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Đường Lập Ngôn đành dùng 2 tay cổ hết sức mà kéo Thái Tầm, cơ bắp căng lên.
Thái Tầm bị doạ hết hồn, rượu cũng tỉnh một nửa, vừa khóc nức nở vừa cầu xin Đường Lập Ngôn đừng buông tay.
Mà Thái Tầm lơ lửng ở đó lại còn giãy giụa càng tăng thêm gánh nặng cho Đường Lập Ngôn. Trọng lực của một người thì vẫn được, nhưng trên tầng thượng gió lớn, tay thì ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt khiến Đường Lập Ngôn khó mà dùng sức nổi.
Đường Lập Ngôn hít sâu một hơi, hô lên: "Thái Tầm, cửa sổ chống trộm dưới chân cậu đang nhô ra, có thấy không?"
Thái Tầm không dám mở mắt, nghe vậy mới nức nở he hé mắt ra, vừa mới nhìn xuống đã sợ đến mức run bần bật, cả người giãy giụa.
"Đừng có lộn xộn!"
Đường Lập Ngôn cảm nhận được, cậu cứ động đậy một chút, người lại tụt xuống một chút, đành phải đè nặng giọng nói, "Bây giờ cậu đẩy chân sang trái một chút... Đúng, lên trên một chút, thấy thành cửa sổ chưa, dẫm lên... Đúng, tốt lắm..."
Đến giờ Thái Tầm mới ngoan ngoãn yên lặng, nức nở tìm điểm tựa.
Chỉ là trong lúc tìm xem cái thành cửa sổ kia ở đâu, Thái Tầm lại dẫm hụt, người tụt xuống nửa cm nữa, Thái Tầm lập tức hét loạn lên.
Cả cánh tay Đường Lập Ngôn đều run lên, đã sắp dùng hết sức, hơn nửa thân mình cũng nhào ra khỏi lan can.
"Bây giờ chân cậu có điểm tựa rồi, không phải sợ, đừng sợ." Đường Lập Ngôn hít sâu một hơi, nhẹ giọng đi, an ủi nói: "Không có việc gì đâu."
Tầng thượng gió rất lớn, đặc biệt là ở ngã tư này, quần áo của Thái Tầm bị thổi loạn lên.
"Kéo tôi lên đi! Mau kéo tôi lên!" Thái Tầm khóc đến khản cả cổ.
Đường Lập Ngôn biết rõ, còn kéo dài thêm nữa thì hắn cũng không chịu nổi, vì thế lùi người ra ngoài thêm một chút, tay còn lại nắm xuống phía dưới bắp tay Thái Tầm.
Nhưng đúng lúc dùng sức, lan can lại không chịu nổi sức nặng, ầm một tiếng đổ xuống.
"Aaaaaaa!" Thái Tầm cảm nhận được mình đột ngột rơi xuống, sợ đến mức nói không nên lời, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đường Lập Ngôn vốn đã đẩy nửa người ra ngoài, lúc này chỉ có thể dùng chân chống vào mặt tường thấp bé. Nhưng vào lúc này, giữ thằng bằng để chính mình khỏi ngã xuống cũng còn khó, chứ đừng nói đến việc hắn phải gánh cả sức nặng của một cậu thanh niên.
Đến khi Bùi Sơn kịp chạy lên lầu, cảnh tượng ấy đã đập ngay vào mắt.
Mắt thấy hai tay Đường Lập Ngôn đã phải đưa cả ra ngoài, trong một thoáng chốc, Bùi Sơn bước vội đến bên lan can, túm chặt lấy cánh tay Thái Tầm.
"Cẩn thận!" Bùi Sơn hô lớn.
Anh chưa từng tham gia bất kì khoá huấn luyện thể chất nào, lực tay cũng không bằng Đường Lập Ngôn được, gắng gượng khiến gân xanh trên cánh tay nổi lên, Bùi Sơn cắn chặt răng.
Đường Lập Ngôn rốt cuộc cũng có thời gian điều chỉnh lại tư thế của mình, xác định cả hai người sẽ không bị ngã xuống.
"Anh dựa vào phía sau một chút! Đừng dùng sức lớn như thế!" Đường Lập Ngôn nói với Bùi Sơn.
Sợ Bùi Sơn bị thương, Đường Lập Ngôn dứt khoát muốn mượn sức tường để kéo Thái Tầm lên trên.
Bùi Sơn dường như đã sớm biết hắn muốn làm gì, trước khi hắn hành động, đã ngồi xổm xuống, vươn tay ra ngoài kéo Thái Tầm.
Thời gian đổi tư thế vừa khéo chuẩn lúc, thế nên khi Đường Lập Ngôn nhìn thấy bàn tay vươn xuống dưới, còn hơi ngẩy ra, cứ như thể Bùi Sơn và hắn đã phối hợp rất nhiều lần, luyện ra sự ăn ý mà chỉ cần một ánh mắt đã thấu hiểu.
"Lên đây!"
Bùi Sơn thấy Thái Tầm nằm ngang lan can, không dám để cậu ở đó lâu quá, sợ lan can gãy hẳn, vì thế anh liền nâng đùi Thái Tâm lên, mượn sức dưới tường, giúp Đường Lập Ngôn lôi được Thái Tầm lên hẳn.
Hai người xác nhận Thái Tầm không sao, rồi mới thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất.
Không khí xung quanh dần yên tĩnh lại, Đường Lập Ngôn mới phát hiện ra, trái tim mình lại bắt đầu đập loạn.
Nhịp đập này, cho dù ngay cả lúc lan can trượt ra ngoài cũng không xuất hiện. Dù gì, gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn cũng là chuyên môn nghề nghiệp của hắn mà.
Ngược lại, sau khi Bùi Sơn đến bên cạnh hắn, đến khi tất cả mọi thứ đã yên ổn, mới không khống chế nổi.
Lần thứ hai, cái thứ nảy thình thịch trong lòng, bị cùng một người quấy loạn lên.
Đường Lập Ngôn bất giác nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Sơn, thấy anh đang tựa đầu lên tường, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như có một cái loa tuyên bố trong lòng hắn, rằng mức độ hứng thú của hắn đối với người đàn ông này, căn bản không liên quan gì tới thời tiết cả!
Nhà tập thể kiểu cũ, chỉ có 7 tầng, không có thang máy.
Sở cảnh sát gần đây nhất vẫn cách khoảng 4 phút đi xe, còn chưa tính đến thời gian chạy từ tầng 1 lên tầng 7.
Quá chậm.
Đường Lập Ngôn lập tức đi vào lối phòng cháy, một bước leo ba bậc thang, không ngừng nghỉ một khắc nào, lao lên tầng 7. Còn chưa kịp thở đã thấy cửa phòng cháy khép hờ.
Một chân đá văng cánh cửa ra, hắn mới nhìn thấy cái thang lên tầng thượng. Đường Lập Ngôn nhanh chóng trèo lên thang, xoay người đi lên tầng thượng.
Thái Tầm đang loạng choạng đi đến bên cạnh lan can.
Bởi vì không biết tình cảnh của Thái Tầm, Đường Lập Ngôn lại thấy bước chân cậu loạng choạng, không rõ là cậu uống nhiều quá mất tỉnh táo, hay thật sự muốn kết liễu chính mình, chỉ có thể rón rén chạy về phía lan can.
Thái Tầm trông chẳng còn tỉnh táo chút nào, vẫn cứ đi đến bên cạnh, vừa đi vừa cười, miệng còn ngập ngừng nói gì đó.
Cứ lảo đảo đi như thế, Thái Tầm đụng phải lan can, lan can sắt lâu năm không được tu sửa lập tức lắc lư.
Đường Lập Ngôn thấy lan can không ổn chút nào, lập tức hô to lên, bảo cậu tránh xa chỗ đó ra.
"Đừng dựa vào đó!"
Bước chân Đường Lập Ngôn vẫn không ngừng, vừa chạy vừa gọi: "Quay lại đây!"
Thái Tầm mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn xong thì cười ngơ ngác, "Cảnh sát Đường? Tôi... ợ... tôi không đánh nhau, uống tí rượu cũng quản luôn hả?"
Thái Tầm vừa nói vừa sờ xuống đất, dường như đang tìm bình rượu: "Đến cũng đến rồi, hay là chú uống với tôi một chút..."
Nói còn chưa dứt, lan can đã lung lay tiếp, Thái Tầm liền đứng dậy. Chỉ là cậu say không nhẹ, đứng sát mép quá, lan can thì lại thấp, thế nên vừa đứng lên đã ngã ngửa ra ngoài.
"Thái Tầm!!!"
Đường Lập Ngôn vội nhào một bước đến, túm lấy cổ tay Thái Tầm.
Phía dưới lầu ngày càng đông người, ngay lúc Thái Tầm ngã xuống, từng tiếng thét chói tai vang lên.
Đường Lập Ngôn chạy lên lầu cùng lắm chỉ hết hai phút, xe cảnh sát còn chưa kịp tới, đệm cứu hộ cũng chưa tới.
Giữ mà không chắc, Thái Tầm rơi từ lầu 7 xuống, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Đường Lập Ngôn đành dùng 2 tay cổ hết sức mà kéo Thái Tầm, cơ bắp căng lên.
Thái Tầm bị doạ hết hồn, rượu cũng tỉnh một nửa, vừa khóc nức nở vừa cầu xin Đường Lập Ngôn đừng buông tay.
Mà Thái Tầm lơ lửng ở đó lại còn giãy giụa càng tăng thêm gánh nặng cho Đường Lập Ngôn. Trọng lực của một người thì vẫn được, nhưng trên tầng thượng gió lớn, tay thì ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt khiến Đường Lập Ngôn khó mà dùng sức nổi.
Đường Lập Ngôn hít sâu một hơi, hô lên: "Thái Tầm, cửa sổ chống trộm dưới chân cậu đang nhô ra, có thấy không?"
Thái Tầm không dám mở mắt, nghe vậy mới nức nở he hé mắt ra, vừa mới nhìn xuống đã sợ đến mức run bần bật, cả người giãy giụa.
"Đừng có lộn xộn!"
Đường Lập Ngôn cảm nhận được, cậu cứ động đậy một chút, người lại tụt xuống một chút, đành phải đè nặng giọng nói, "Bây giờ cậu đẩy chân sang trái một chút... Đúng, lên trên một chút, thấy thành cửa sổ chưa, dẫm lên... Đúng, tốt lắm..."
Đến giờ Thái Tầm mới ngoan ngoãn yên lặng, nức nở tìm điểm tựa.
Chỉ là trong lúc tìm xem cái thành cửa sổ kia ở đâu, Thái Tầm lại dẫm hụt, người tụt xuống nửa cm nữa, Thái Tầm lập tức hét loạn lên.
Cả cánh tay Đường Lập Ngôn đều run lên, đã sắp dùng hết sức, hơn nửa thân mình cũng nhào ra khỏi lan can.
"Bây giờ chân cậu có điểm tựa rồi, không phải sợ, đừng sợ." Đường Lập Ngôn hít sâu một hơi, nhẹ giọng đi, an ủi nói: "Không có việc gì đâu."
Tầng thượng gió rất lớn, đặc biệt là ở ngã tư này, quần áo của Thái Tầm bị thổi loạn lên.
"Kéo tôi lên đi! Mau kéo tôi lên!" Thái Tầm khóc đến khản cả cổ.
Đường Lập Ngôn biết rõ, còn kéo dài thêm nữa thì hắn cũng không chịu nổi, vì thế lùi người ra ngoài thêm một chút, tay còn lại nắm xuống phía dưới bắp tay Thái Tầm.
Nhưng đúng lúc dùng sức, lan can lại không chịu nổi sức nặng, ầm một tiếng đổ xuống.
"Aaaaaaa!" Thái Tầm cảm nhận được mình đột ngột rơi xuống, sợ đến mức nói không nên lời, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đường Lập Ngôn vốn đã đẩy nửa người ra ngoài, lúc này chỉ có thể dùng chân chống vào mặt tường thấp bé. Nhưng vào lúc này, giữ thằng bằng để chính mình khỏi ngã xuống cũng còn khó, chứ đừng nói đến việc hắn phải gánh cả sức nặng của một cậu thanh niên.
Đến khi Bùi Sơn kịp chạy lên lầu, cảnh tượng ấy đã đập ngay vào mắt.
Mắt thấy hai tay Đường Lập Ngôn đã phải đưa cả ra ngoài, trong một thoáng chốc, Bùi Sơn bước vội đến bên lan can, túm chặt lấy cánh tay Thái Tầm.
"Cẩn thận!" Bùi Sơn hô lớn.
Anh chưa từng tham gia bất kì khoá huấn luyện thể chất nào, lực tay cũng không bằng Đường Lập Ngôn được, gắng gượng khiến gân xanh trên cánh tay nổi lên, Bùi Sơn cắn chặt răng.
Đường Lập Ngôn rốt cuộc cũng có thời gian điều chỉnh lại tư thế của mình, xác định cả hai người sẽ không bị ngã xuống.
"Anh dựa vào phía sau một chút! Đừng dùng sức lớn như thế!" Đường Lập Ngôn nói với Bùi Sơn.
Sợ Bùi Sơn bị thương, Đường Lập Ngôn dứt khoát muốn mượn sức tường để kéo Thái Tầm lên trên.
Bùi Sơn dường như đã sớm biết hắn muốn làm gì, trước khi hắn hành động, đã ngồi xổm xuống, vươn tay ra ngoài kéo Thái Tầm.
Thời gian đổi tư thế vừa khéo chuẩn lúc, thế nên khi Đường Lập Ngôn nhìn thấy bàn tay vươn xuống dưới, còn hơi ngẩy ra, cứ như thể Bùi Sơn và hắn đã phối hợp rất nhiều lần, luyện ra sự ăn ý mà chỉ cần một ánh mắt đã thấu hiểu.
"Lên đây!"
Bùi Sơn thấy Thái Tầm nằm ngang lan can, không dám để cậu ở đó lâu quá, sợ lan can gãy hẳn, vì thế anh liền nâng đùi Thái Tâm lên, mượn sức dưới tường, giúp Đường Lập Ngôn lôi được Thái Tầm lên hẳn.
Hai người xác nhận Thái Tầm không sao, rồi mới thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất.
Không khí xung quanh dần yên tĩnh lại, Đường Lập Ngôn mới phát hiện ra, trái tim mình lại bắt đầu đập loạn.
Nhịp đập này, cho dù ngay cả lúc lan can trượt ra ngoài cũng không xuất hiện. Dù gì, gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn cũng là chuyên môn nghề nghiệp của hắn mà.
Ngược lại, sau khi Bùi Sơn đến bên cạnh hắn, đến khi tất cả mọi thứ đã yên ổn, mới không khống chế nổi.
Lần thứ hai, cái thứ nảy thình thịch trong lòng, bị cùng một người quấy loạn lên.
Đường Lập Ngôn bất giác nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Sơn, thấy anh đang tựa đầu lên tường, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như có một cái loa tuyên bố trong lòng hắn, rằng mức độ hứng thú của hắn đối với người đàn ông này, căn bản không liên quan gì tới thời tiết cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.