Chương 5: Hiệu sách Hoài Chương
Thuận Tụng Thương Kỳ
20/12/2021
Cho dù trằn trọc hết cả đêm thì sáng hôm sau, Bùi Sơn vẫn đến hiệu sách đúng giờ.
Hiệu sách được bài trí theo kiểu cổ xưa. Chữ trên bảng hiệu bằng gỗ đỏ là "Hiệu sách Hoài Chương", kệ sách bên trong khắc hoa tinh xảo, sách xếp chỉnh tề. Trong phòng còn bày mấy bộ bàn ghế cao, ở góc phòng còn có một chậu Tố Liên.
Bình thường thì chẳng có ai đến. Cho dù Bùi Sơn đã lôi cả chiêu "miễn phí nước trà" ra rồi, vẫn cứ vắng tanh vắng ngắt.
Lý do đơn giản thôi, bởi vì cách ăn mặc và hành xử của chủ tiệm rất kì cục, nửa đêm cứ lượn lờ trong ngõ, tô môi đỏ như phụ nữ, hay bị đồn đại là "không bình thường", đang quyến rũ mấy kẻ nhiều tiền có ham muốn đặc thù.
Trong mắt người ở Nhạn Thành, bậc cửa của cái hiệu sách này đã bị mấy người quyền quý dẫm nát rồi, Bùi Sơn cũng chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu kẻ kì cục rồi.
Thế nên cái cửa hiệu này cũng "bẩn".
Không có ai đến, nên Bùi Sơn có rất nhiều thời gian rảnh, ban ngày thì vừa lo chuyện cửa hiệu, vừa viết kịch bản giúp thầy giáo ở đại học.
Hôm nay Bùi Sơn vừa viết xong sơ thảo, đã nhận được một cuộc gọi. Vốn tưởng là thầy gọi đến nhắc chuyện sửa kịch bản, không ngờ, vừa mở điện thoại ra, đã nghe thấy một giọng gào to.
"Sơn Sơn! Bao giờ thì cậu về thành phố N?"
"Đạo diễn Thời?" Bùi Sơn vội vàng giảm âm lượng, kéo ống nghe ra xa một chút, "Chắc sắp tới tôi không về được đâu, sao thế?"
Từ sau khi Bùi Sơn tốt nghiệp đại học N thì đã đến Nhạn Thành, cắt đứt liên hệ với phần lớn bạn học. Thời Phái là một trong số ít bạn bè biết được sự cố chấp của anh, thế nên cũng nói chuyện thường xuyên hơn người khác.
Nói đến người bạn này, cậu ta cũng là một người kỳ lạ, cực kỳ thích làm tiểu kịch trường, năm hai chuyển chuyên ngành, làm một vở kịch nổi tiếng đại học N, năm tư vào đoàn kịch của tỉnh, chưa đến một năm đã từ chức, sau đó chuyển sang làm kịch nguyên sang. Bây giờ đang tự mở đoàn kịch tư nhân, nhưng tình hình tài chính không ổn lắm.
*Tiểu kịch trường: Đoàn kịch hoặc nơi biểu diễn có quy mô nhỏ, lấy việc nghiên cứu nghệ thuật sân khấu làm mục tiêu chính, khác với các rạp hát thương mại bình thường. (Đoạn này mình cũng không biết đổi như nào nên tạm để vậy nghen)
Đầu bên kia vẫn rất cao giọng: "Là thầy Tôn với thầy Thẩm bảo tôi hỏi cậu xem bao giờ thì về đoàn kịch giúp được."
Tôn Càn Minh là thầy hướng dẫn của Bùi Sơn, Thẩm Chuyết Thanh là bạn lâu năm của thầy Tôn, mới mở một phòng làm việc, đang lúc còn thiếu nhân lực và tài chính. Tôn Càn Minh đã hỏi Bùi Sơn rất nhiều lần rằng anh có muốn gia nhập không, nhưng đều bị anh lấy đủ lý do từ chối.
Bình thường anh cũng vẫn giúp các thầy viết vài kịch bản, trước mắt, bút danh "Hoài Chương" cũng coi như có chút danh tiếng, đủ để chống đỡ cho tổn thất của việc kinh doanh ở Nhạn Thành, còn có thể gửi ít tiền về nhà.
"Cái này..." Bùi Sơn dừng một chút, "Gần đây thì chắc không được."
"Sao lại không được nữa. Lần trước thì cậu bảo muốn viết về vùng núi, lần trước nữa thì cậu bảo cậu phải đợi người, lần này thì lại làm sao? Cậu mà còn chối nữa là tôi văng tục đấy."
"Lần này thì, tôi đợi được rồi." Bùi Sơn nói, ngữ khí cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng.
"Gì cơ gì cơ! Đợi được rồi á?" Thời Phái đột nhiên nâng cao giọng, "Cái người mà cậu yêu thầm bao nhiêu năm ấy hả? Không thể nào, thật sự có một người như thế hả? Tôi tưởng cậu lừa chúng tôi thôi chứ!"
"Đâu có, giờ cậu ấy ở ngay gần nhà tôi đây." Đến giọng nói của Bùi Sơn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Tôi muốn, đi tìm cậu ấy."
"Phí lời! Đương nhiên là phải tìm rồi!" Thời Phái vội vàng nói, "Đừng có nhát thế chứ tiểu sư đệ ơi, không tìm là đồ ngu!"
Bùi Sơn trêu ghẹo nói, "Không giục tôi về nữa à?"
"Giục thì vẫn phải giục, thầy Thẩm sắp không lo nổi rồi." Thời Phái cười lên, "Nhưng mà đương nhiên là thầy ấy sẽ không cản trở cậu đâu. Đợi đến lúc cậu thành công, nói không chừng thầy sẽ giục cậu viết con đường truy phu thành sách luôn ấy chứ."
Bùi Sơn đùa hai câu với cậu rồi cúp máy, đứng dậy chuẩn bị xoay tấm biển "Đang mở cửa" ra ngoài.
Vừa đến cửa, anh nhìn thấy một bóng người, Bùi Sơn nhận ra, cười chào: "Chào cảnh sát Nguyễn, sao hôm nay đến sớm thế..."
Nguyễn Minh Tri là một trong số ít những người thường đến thăm hiệu sách, sáng thứ bảy nào cũng đến uống trà, thỉnh thoảng mua một quyển rồi đi. Nhỏ hơn Bùi Sơn có mấy tuổi thôi, nhưng lại có một gương mặt baby, trông rất trẻ.
"Chào buổi sáng ông chủ Bùi!" Nguyễn Minh Tri tự túc kéo rèm lên.
Giờ thì đến lượt Bùi Sơn ngẩn ra, không chỉ có Nguyễn Minh Tri, mà còn có một gương mặt quen thuộc nữa, đột ngột xuất hiện trước mặt anh khiến anh chẳng kịp đề phòng.
"Cảnh sát Đường?" Nhịp tim của Bùi Sơn lại không nghe lời, "Anh cũng đến à."
"Hai người quen nhau hả?" Nguyễn Minh Tri ngơ ngác, cười nói: "Thế tôi không phải giới thiệu nữa nhé. Anh Ngôn ở sát vách nhà tôi, lại cùng cơ quan. Ngày mai mới nhậm chức, tôi dẫn anh ấy đến chơi." Đợi nửa ngày không thấy Bùi Sơn phản ứng, liền chọc anh một cái, "Sao thế, để người ta đứng mãi ở đây à?"
"À phải, ngồi đi." Bùi Sơn vội vàng nghiêng người, để họ đi vào.
Không gian trước cửa không lớn, lúc Đường Lập Ngôn tiến vào còn cọ qua vai anh. Bùi Sơn bất giác cong khoé miệng, ngữ khí nhẹ nhàng, "Sao tự nhiên lại muốn đến chỗ tôi chơi thế?"
Nguyễn Minh Tri cười nói: "Anh Ngôn bảo anh ấy muốn đến mua sách."
Đường Lập Ngôn thì làm gì muốn mua sách gì, chẳng qua là muốn đến làm quen với con mồi mới thôi.
Ánh mắt quanh co nửa ngày, cuối cùng dừng lại trên người Bùi Sơn, áo thun trắng, quần jean dài, tóc xoăn mới gội, còn ướt dính sau cổ. Môi không thoa son, màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt cũng tròn và sáng hơn buổi tối hôm đó.
Dù gì thì cũng hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ ngày hôm đó.
Sách được bày theo từng khu, Đường Lập Ngôn đi qua lại mấy gian sách vài lần, cũng không tìm ra quyển muốn xem. Liền tuỳ tiện cầm một quyển ở ngăn trong cùng, ném lên bàn trà, "Lấy nó đi, bao nhiêu tiền?"
Bùi Sơn lắc đầu, "Không cần, khách mới miễn phí đấy."
Đường Lập Ngôn nhìn quanh một vòng, thấy tuy phòng ốc được quét tước không chút bụi bặm, nhưng lại chẳng hề có sức sống, nhìn cái là biết chẳng làm ăn được gì.
"Sao lại thế, ông chủ Bùi? Nhìn thấy khách mới là tặng không người ta thế, có định buôn bán nữa không vậy?" Đường Lập Ngôn cười nói, "Không thể kiếm cơm bằng mặt được đâu chứ?"
Đường Lập Ngôn vốn chỉ có ý nói mấy câu đùa vui.
Nhưng Bùi Sơn thì lại quen nghe người ta đồn nhảm rồi, mấy lời này rơi vào tai anh, chẳng khác nào đang chửi anh là cái loại bán thân bán sắc. Đổi người khác nói thì cũng đành thôi, nhưng lời này xuất phát từ miệng Đường Lập Ngôn, sao lại nghe khó chịu đến thế chứ.
Đang định đáp lại vài câu, liền nghe thấy Nguyễn Minh Tri hỏi: "Bùi Sơn, tôi còn bảo anh Ngôn là trà nhà anh uống ngon lắm đấy, đợi lần sau cho chúng tôi nếm thử nhé."
"Lần này cũng được!" Bùi Sơn vội đáp, nói xong lại thấy mình vội vàng quá, vì thế cuống quít xoa mũi che đi xấu hổ, "Ý tôi là, nước vừa mới sôi, vừa xong một bình mới, nếu hai người muốn nếm thử thì bây giờ cũng được."
"Căng thẳng gì chứ, tôi cũng có mặc đồng phục đâu." Đường Lập Ngôn ngồi xuống sopha, vắt chéo chân, nâng cằm nói với Bùi Sơn, vẻ trêu đùa, "Anh đừng có nhất kiến chung tình với tôi đấy nhé."
Hiệu sách được bài trí theo kiểu cổ xưa. Chữ trên bảng hiệu bằng gỗ đỏ là "Hiệu sách Hoài Chương", kệ sách bên trong khắc hoa tinh xảo, sách xếp chỉnh tề. Trong phòng còn bày mấy bộ bàn ghế cao, ở góc phòng còn có một chậu Tố Liên.
Bình thường thì chẳng có ai đến. Cho dù Bùi Sơn đã lôi cả chiêu "miễn phí nước trà" ra rồi, vẫn cứ vắng tanh vắng ngắt.
Lý do đơn giản thôi, bởi vì cách ăn mặc và hành xử của chủ tiệm rất kì cục, nửa đêm cứ lượn lờ trong ngõ, tô môi đỏ như phụ nữ, hay bị đồn đại là "không bình thường", đang quyến rũ mấy kẻ nhiều tiền có ham muốn đặc thù.
Trong mắt người ở Nhạn Thành, bậc cửa của cái hiệu sách này đã bị mấy người quyền quý dẫm nát rồi, Bùi Sơn cũng chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu kẻ kì cục rồi.
Thế nên cái cửa hiệu này cũng "bẩn".
Không có ai đến, nên Bùi Sơn có rất nhiều thời gian rảnh, ban ngày thì vừa lo chuyện cửa hiệu, vừa viết kịch bản giúp thầy giáo ở đại học.
Hôm nay Bùi Sơn vừa viết xong sơ thảo, đã nhận được một cuộc gọi. Vốn tưởng là thầy gọi đến nhắc chuyện sửa kịch bản, không ngờ, vừa mở điện thoại ra, đã nghe thấy một giọng gào to.
"Sơn Sơn! Bao giờ thì cậu về thành phố N?"
"Đạo diễn Thời?" Bùi Sơn vội vàng giảm âm lượng, kéo ống nghe ra xa một chút, "Chắc sắp tới tôi không về được đâu, sao thế?"
Từ sau khi Bùi Sơn tốt nghiệp đại học N thì đã đến Nhạn Thành, cắt đứt liên hệ với phần lớn bạn học. Thời Phái là một trong số ít bạn bè biết được sự cố chấp của anh, thế nên cũng nói chuyện thường xuyên hơn người khác.
Nói đến người bạn này, cậu ta cũng là một người kỳ lạ, cực kỳ thích làm tiểu kịch trường, năm hai chuyển chuyên ngành, làm một vở kịch nổi tiếng đại học N, năm tư vào đoàn kịch của tỉnh, chưa đến một năm đã từ chức, sau đó chuyển sang làm kịch nguyên sang. Bây giờ đang tự mở đoàn kịch tư nhân, nhưng tình hình tài chính không ổn lắm.
*Tiểu kịch trường: Đoàn kịch hoặc nơi biểu diễn có quy mô nhỏ, lấy việc nghiên cứu nghệ thuật sân khấu làm mục tiêu chính, khác với các rạp hát thương mại bình thường. (Đoạn này mình cũng không biết đổi như nào nên tạm để vậy nghen)
Đầu bên kia vẫn rất cao giọng: "Là thầy Tôn với thầy Thẩm bảo tôi hỏi cậu xem bao giờ thì về đoàn kịch giúp được."
Tôn Càn Minh là thầy hướng dẫn của Bùi Sơn, Thẩm Chuyết Thanh là bạn lâu năm của thầy Tôn, mới mở một phòng làm việc, đang lúc còn thiếu nhân lực và tài chính. Tôn Càn Minh đã hỏi Bùi Sơn rất nhiều lần rằng anh có muốn gia nhập không, nhưng đều bị anh lấy đủ lý do từ chối.
Bình thường anh cũng vẫn giúp các thầy viết vài kịch bản, trước mắt, bút danh "Hoài Chương" cũng coi như có chút danh tiếng, đủ để chống đỡ cho tổn thất của việc kinh doanh ở Nhạn Thành, còn có thể gửi ít tiền về nhà.
"Cái này..." Bùi Sơn dừng một chút, "Gần đây thì chắc không được."
"Sao lại không được nữa. Lần trước thì cậu bảo muốn viết về vùng núi, lần trước nữa thì cậu bảo cậu phải đợi người, lần này thì lại làm sao? Cậu mà còn chối nữa là tôi văng tục đấy."
"Lần này thì, tôi đợi được rồi." Bùi Sơn nói, ngữ khí cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng.
"Gì cơ gì cơ! Đợi được rồi á?" Thời Phái đột nhiên nâng cao giọng, "Cái người mà cậu yêu thầm bao nhiêu năm ấy hả? Không thể nào, thật sự có một người như thế hả? Tôi tưởng cậu lừa chúng tôi thôi chứ!"
"Đâu có, giờ cậu ấy ở ngay gần nhà tôi đây." Đến giọng nói của Bùi Sơn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Tôi muốn, đi tìm cậu ấy."
"Phí lời! Đương nhiên là phải tìm rồi!" Thời Phái vội vàng nói, "Đừng có nhát thế chứ tiểu sư đệ ơi, không tìm là đồ ngu!"
Bùi Sơn trêu ghẹo nói, "Không giục tôi về nữa à?"
"Giục thì vẫn phải giục, thầy Thẩm sắp không lo nổi rồi." Thời Phái cười lên, "Nhưng mà đương nhiên là thầy ấy sẽ không cản trở cậu đâu. Đợi đến lúc cậu thành công, nói không chừng thầy sẽ giục cậu viết con đường truy phu thành sách luôn ấy chứ."
Bùi Sơn đùa hai câu với cậu rồi cúp máy, đứng dậy chuẩn bị xoay tấm biển "Đang mở cửa" ra ngoài.
Vừa đến cửa, anh nhìn thấy một bóng người, Bùi Sơn nhận ra, cười chào: "Chào cảnh sát Nguyễn, sao hôm nay đến sớm thế..."
Nguyễn Minh Tri là một trong số ít những người thường đến thăm hiệu sách, sáng thứ bảy nào cũng đến uống trà, thỉnh thoảng mua một quyển rồi đi. Nhỏ hơn Bùi Sơn có mấy tuổi thôi, nhưng lại có một gương mặt baby, trông rất trẻ.
"Chào buổi sáng ông chủ Bùi!" Nguyễn Minh Tri tự túc kéo rèm lên.
Giờ thì đến lượt Bùi Sơn ngẩn ra, không chỉ có Nguyễn Minh Tri, mà còn có một gương mặt quen thuộc nữa, đột ngột xuất hiện trước mặt anh khiến anh chẳng kịp đề phòng.
"Cảnh sát Đường?" Nhịp tim của Bùi Sơn lại không nghe lời, "Anh cũng đến à."
"Hai người quen nhau hả?" Nguyễn Minh Tri ngơ ngác, cười nói: "Thế tôi không phải giới thiệu nữa nhé. Anh Ngôn ở sát vách nhà tôi, lại cùng cơ quan. Ngày mai mới nhậm chức, tôi dẫn anh ấy đến chơi." Đợi nửa ngày không thấy Bùi Sơn phản ứng, liền chọc anh một cái, "Sao thế, để người ta đứng mãi ở đây à?"
"À phải, ngồi đi." Bùi Sơn vội vàng nghiêng người, để họ đi vào.
Không gian trước cửa không lớn, lúc Đường Lập Ngôn tiến vào còn cọ qua vai anh. Bùi Sơn bất giác cong khoé miệng, ngữ khí nhẹ nhàng, "Sao tự nhiên lại muốn đến chỗ tôi chơi thế?"
Nguyễn Minh Tri cười nói: "Anh Ngôn bảo anh ấy muốn đến mua sách."
Đường Lập Ngôn thì làm gì muốn mua sách gì, chẳng qua là muốn đến làm quen với con mồi mới thôi.
Ánh mắt quanh co nửa ngày, cuối cùng dừng lại trên người Bùi Sơn, áo thun trắng, quần jean dài, tóc xoăn mới gội, còn ướt dính sau cổ. Môi không thoa son, màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt cũng tròn và sáng hơn buổi tối hôm đó.
Dù gì thì cũng hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ ngày hôm đó.
Sách được bày theo từng khu, Đường Lập Ngôn đi qua lại mấy gian sách vài lần, cũng không tìm ra quyển muốn xem. Liền tuỳ tiện cầm một quyển ở ngăn trong cùng, ném lên bàn trà, "Lấy nó đi, bao nhiêu tiền?"
Bùi Sơn lắc đầu, "Không cần, khách mới miễn phí đấy."
Đường Lập Ngôn nhìn quanh một vòng, thấy tuy phòng ốc được quét tước không chút bụi bặm, nhưng lại chẳng hề có sức sống, nhìn cái là biết chẳng làm ăn được gì.
"Sao lại thế, ông chủ Bùi? Nhìn thấy khách mới là tặng không người ta thế, có định buôn bán nữa không vậy?" Đường Lập Ngôn cười nói, "Không thể kiếm cơm bằng mặt được đâu chứ?"
Đường Lập Ngôn vốn chỉ có ý nói mấy câu đùa vui.
Nhưng Bùi Sơn thì lại quen nghe người ta đồn nhảm rồi, mấy lời này rơi vào tai anh, chẳng khác nào đang chửi anh là cái loại bán thân bán sắc. Đổi người khác nói thì cũng đành thôi, nhưng lời này xuất phát từ miệng Đường Lập Ngôn, sao lại nghe khó chịu đến thế chứ.
Đang định đáp lại vài câu, liền nghe thấy Nguyễn Minh Tri hỏi: "Bùi Sơn, tôi còn bảo anh Ngôn là trà nhà anh uống ngon lắm đấy, đợi lần sau cho chúng tôi nếm thử nhé."
"Lần này cũng được!" Bùi Sơn vội đáp, nói xong lại thấy mình vội vàng quá, vì thế cuống quít xoa mũi che đi xấu hổ, "Ý tôi là, nước vừa mới sôi, vừa xong một bình mới, nếu hai người muốn nếm thử thì bây giờ cũng được."
"Căng thẳng gì chứ, tôi cũng có mặc đồng phục đâu." Đường Lập Ngôn ngồi xuống sopha, vắt chéo chân, nâng cằm nói với Bùi Sơn, vẻ trêu đùa, "Anh đừng có nhất kiến chung tình với tôi đấy nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.