Tình Địch Muốn Sinh Con Cho Ta
Chương 33
Yến Bất Tri
30/12/2022
Đây là con của Phó Sơn Hách, cũng là con của anh
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lúc em bé chào đời, không phát ra tiếng khóc, Chung Thanh chỉ nghe thấy y tá người nước ngoài dùng ngôn ngữ địa phương hô to một tiếng: "Là bé trai! Không khóc, hơn nữa trông em bé nhỏ quá!"
Bác sĩ lập tức đi tới kiểm tra, đứa nhỏ bị mọi người trong phòng phẫu thuật vây quanh bận rộn một hồi, cuối cùng mới phát ra một tiếng khóc nỉ non.
Y tá nở nụ cười ôm bé con đã được cuốn gọn trong khăn tới để Chung Thanh nhìn, nhưng anh lại như bị ấn nút tạm dừng, chỉ nắm chặt tay người vẫn đang còn hôn mê trên giường, hai mắt gần như dính chặt lên người hắn, không hề nghe thấy tiếng gọi của y tá, trên mặt cũng hoàn toàn không có một tia vui sướng khi được làm cha.
Chung Thanh vẫn cứ dùng cằm khẽ cọ cọ bả vai Phó Sơn Hách, trông như một động vật nhỏ đáng thương dựa sát vào người khác, đôi mắt sưng đỏ vẫn chưa khô, cọ ướt quần áo vải của người nọ.
Phẫu thuật đã xong, em bé được y tá bế đi và đặt trong lồng ấp giữ nhiệt.
Vị bác sĩ kia nhìn dáng vẻ mất hồn của Chung Thanh, cho rằng anh còn đang lo lắng cho người vừa mới sinh xong, đành lại gần an ủi: "Yên tâm đi, anh ta không sao nữa rồi, bây giờ chỉ đang hôn mê mà thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, cậu đừng lo lắng quá. Người lớn và em bé đều bình an, nhẽ ra cậu phải vui vẻ mới đúng chứ."
Chung Thanh chỉ chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Phó Sơn Hách, không đáp lời. Một lát sau, anh đi theo y tá cùng đẩy Phó Sơn Hách về phòng bệnh, sau khi sắp xếp ổn thoả mới đứng dậy hỏi y tá đứng bên cạnh: "Ở bệnh viện của các chị bây giờ nếu tôi muốn phẫu thuật buộc garo thì có cần hẹn trước không nhỉ?"
"..... Hả? Không cần đâu. Sao anh lại hỏi vấn đề này?"
......
Lúc Phó Sơn Hách tỉnh lại, Chung Thanh đã làm buộc garo xong, rất nhanh, còn chưa tới nửa tiếng.
Hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Chung Thanh đang chống cằm ở mép giường trông mình, thấy hắn tỉnh lại liền vội vàng rướn người lại gần khẽ hỏi: "Thế nào rồi? Còn đau không anh? Có chỗ nào không thoải mái không? Hửm?"
Phó Sơn Hách ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Chung Thanh, hình ảnh Chung Thanh sốt ruột thất thố vì hắn trước lúc hắn hôn mê, tất cả hắn đều nhớ rõ.
Chung Thanh không hề hay biết khi ấy hắn bất lực tới nhường nào, thậm chí bởi vì sự bất lực ấy mà đâm ra hận bản thân mình. Mới đầu, hắn lấy lý do mình mang thai rồi kéo người tới sống chung, chưa từng nghĩ sau này sẽ xảy ra những chuyện khó có thể khống chế được, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là sinh đứa nhỏ ra thôi, mà khi thân thể hắn chân chính biến thành một bộ dạng khác, đặc biệt là lần này hắn xảy ra chuyện ngoài dự kiến, thời điểm hắn đau đớn nhất, hắn không còn sức lực để cố kỵ chuyện gì nữa hay chú tâm tới bất cứ người nào......
Phó Sơn Hách từng cho rằng bản thân hắn sẽ chính là người đàn ông bảo vệ và che chở Chung Thanh cả đời, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn lại chỉ có thể cố gắng nắm chặt lấy tay anh, hy vọng anh không rời bỏ mình......
Cái gì mà mạnh mẽ cường đại, không gì không làm được, tất cả trong nháy mắt đã hoá thành bọt nước, chỉ có Chung Thanh mới có thể cứu hắn......
Y tá kiểm tra xong rồi đi ra ngoài.
Phó Sơn Hách ngồi dậy cố nén cơn đau co rút ở vùng bụng dưới muốn vươn người ra ôm lấy Chung Thanh, đối phương thấy vậy thì vội vàng ấn người hắn xuống để hắn nằm lại cho đàng hoàng: "Ôi! Anh không thể tuỳ tiện cử động mạnh như vậy được! Cẩn thận vết mổ lại vỡ ra giờ! Nghe lời nào, ngoan ngoãn nằm đấy...... Em ôm anh, được chưa nào?" Trông anh lúc này như một người lớn đang tìm mọi cách để dỗ dành trẻ con, dưới ánh mắt nóng hừng hực của người nọ, anh nằm hờ xuống ôm lấy hắn, lại cọ cọ lên đôi môi mỏng nhợt nhạt của đối phương, "Bé con đã được sinh ra rồi, chồng em quá tuyệt vời!"
Yết hầu của Phó Sơn Hách khẽ chuyển động, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm sườn mặt Chung Thanh, sau khi nhận ra hai mắt anh sưng húp thì giọng chợt thay đổi: "Em khóc...... Ai làm?!"
Thấy hắn lại định nhổm dậy, đầu Chung Thanh lại to ra, cố gắng khống chế để hắn nằm im rồi mới khàn giọng nói: "Ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được? Anh nằm ngoan nào, có được không?"
Phó Sơn Hách nhíu mày, môi mím chặt.
Chung Thanh biết hắn lại sắp suy nghĩ lung tung, nắm lấy tay hắn hắng giọng: "Ai bảo anh làm em sợ chứ! Anh không biết đâu, lúc anh phẫu thuật nhìn kinh khủng lắm...... Lúc ấy đầu óc em không thể xoay chuyển nổi nữa, sợ lại xảy ra tình huống không ổn...... Phi phi phi!"
Dáng vẻ ấy của anh khiến trong lòng Phó Sơn Hách dao động, trở tay nắm chặt tay đối phương trong lòng bàn tay: "..... Rất xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Có lần sau chắc em không thiết sống nữa rồi!" Chung Thanh kiên định nói, "Sau này chúng ta không bao giờ sinh con nữa."
"Được." Phó Sơn Hách không phản đối, còn xoa xoa đầu anh, "Đợi sức khoẻ của anh ổn rồi, anh sẽ lập tức đi phẫu thuật buộc garo."
Chung Thanh ngẩn người, sau đó trong ngực chua xót đến lạ thường.
Lúc trước trên tin tức người ta đã từng đề cập qua, loại thể chất như của Phó Sơn Hách, ngay cả t*ng trùng của chính bản thân mình cũng sẽ không thể dẫn tới việc thân thể tự thụ thai, lúc ấy Chung Thanh xem được còn cảm thán rằng gen đặc thù này cũng rất nhân đạo đấy chứ, bằng không nếu trong cơ thể bọn họ không kháng cự t*ng trùng của chính mình, chẳng phải nguy cơ thụ thai sẽ tồn tại mọi lúc mọi nơi hay sao?
Mà lúc này Phó Sơn Hách vừa mới sinh xong, nghe anh nói vậy đã muốn đi buộc garo theo bản năng.
Anh biết, người này phàm là chuyện có thể tự hắn làm, hắn tuyệt đối sẽ không để anh phải động vào. Chung Thanh cảm thấy có lỗi và mệt mỏi thay cho Phó Sơn Hách, may thay anh đã nhân lúc hắn còn đang hôn mê mà đi trước một bước xử lý xong cuộc tiểu phẫu này.
Cơ mà anh cũng không định nói ra ngay lúc này, nếu không Phó Sơn Hách sẽ lại ầm ĩ nhốn nháo với anh môt lúc lâu, vẫn nên chờ tới lúc sức khoẻ của hắn tốt lên một chút rồi hẵng nói.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, Chung Thanh mới nhớ ra một việc, anh mở to mắt đứng dậy: "Đúng rồi! Anh vẫn chưa được nhìn thấy bé con đâu! Bé con mà anh đau đớn vất vẻ lắm mới sinh ra...... Là một bé trai!"
Phó Sơn Hách chớp chớp mắt, dường như cũng vừa mới nhớ ra chuyện này.
Y tá đứng bên cạnh: "......"
Bé con bị sinh thiếu tháng, cộng thêm thể chất của Phó Sơn Hách đặc thù, cho nên cần ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, trước mắt vẫn đang nằm trong lồng ấp được ý tá chăm sóc đúng giờ.
Chung Thanh không cho Phó Sơn Hách xuống giường, anh cầm điện thoại tự đi xem một mình, nói là sẽ quay video về để Phó Sơn Hách xem cùng.
Nhưng sau khi được y tá dẫn tới tận nơi, tận mắt nhìn thấy một nắm nho nhỏ nằm trong lồng ấp, cả người Chung Thanh bỗng khựng lại.
Bé con thực sự rất nhỏ rất nhỏ, hai mắt vẫn chưa thể mở, bởi vì là trẻ sơ sinh cho nên trông có hơi xấu xấu.
Không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy con, lòng Chung Thanh mềm mại vô cùng, thậm chí vừa nghĩ tới Phó Sơn Hách, anh chợt có một loại cảm giác thần thánh khó có thể diễn tả.
Đây là con của Phó Sơn Hách, cũng là con của anh.
Đời người hữu hạn, anh may mắn có thể sống hai lần, sau này có một ngày sẽ nằm chung một mồ với Phó Sơn Hách.
Mà đứa bé nhỏ xíu này đã khiến cho sinh mệnh của bọn họ được kéo dài.
Bọn họ từng tồn tại, bọn họ từng yêu nhau, bởi vậy, mới có sinh mệnh này.
Chung Thanh giơ tay lên sờ sờ mặt, lúc bấy giờ mới phát hiện ra mình là khóc, nhất thời cảm thấy quá mất mặt, vội vàng lau lau, giơ điện thoại lên cẩn thận quay lại.
Nắm tay nho nhỏ đỏ hỏn của bé con dùng sức giơ lên, miệng nhỏ hơi mím, đầu nhỏ hơi rướn lên, như đang chào hỏi với anh.
Rõ ràng bé con mới nhỏ xíu, còn chưa nhìn ra tướng mạo, nhưng Chung Thanh cảm thấy bé con lúc này có bóng dáng của Phó Sơn Hách.
Đáng yêu quá đi!
Anh đứng ngắm bé con trong lồng ấp thật lâu rồi mới nhẹ nhàng nói một câu "Con yêu, gặp lại sau nhé", sau đó cầm điện thoại về phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh Phó Sơn Hách, mở video cho hắn xem.
Phát video xong, Chung Thanh cười nói: "Có cảm thấy con rất giống anh không?"
Phó Sơn Hách lại nhíu mày nói: "Xấu."
Chung Thanh mở to hai mắt, vội sốt ruột: "Xấu đâu mà xấu? Trẻ sơ sinh đều như vậy cả, đợi mấy hôm nữa nảy nở ra sẽ đẹp thôi!"
Phó Sơn Hách vẫn khẳng định: "Xấu."
Chung Thanh vốn định nói chuyện tử tế với hắn, kết quả lại thấy hắn đột nhiên xoay đầu đưa lưng về phía anh, gọi thế nào cũng không thèm trả lời.
Chung Thanh sửng sốt.
Chung Thanh ngẫm nghĩ một hồi mới cẩn thận luận ra được vấn đề đang phát sinh.
Phó Sơn Hách trước giờ luôn bướng bỉnh, tính tình lại vô cùng cố chấp, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là việc hắn muốn làm, tất nhiên sẽ phải đạt được kết quả tốt nhất. Ai ngờ sau khi mang thai, quá nhiều chuyện hắn không thể khống chế, vừa không lâu trước đây khi hắn sinh, hắn cũng hận thấu xương vì trạng thái bất lực của bản thân, kết quả lại phát hiện mình sinh ra một đứa bé xấu hoắc, ngay lúc ấy hắn vô thức sợ rằng Chung Thanh sẽ không thích, cuối cùng đối phương còn nói bé con giống hắn......
Phó Sơn Hách bị tổn thương, theo các nghĩa khác nhau......
Chung Thanh dở khóc dở cười, vội vàng nhích lại gần hôn hắn, Phó Sơn Hách vô thức muốn né tránh, nhưng Chung Thanh vừa nhích tới, chính hắn cũng không tự chủ được mà hôn theo.
Chung Thanh tựa lên cằm hắn khẽ bật cười: "Phó tổng thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa có khí chất, là một tinh anh thâm sâu khó lường trong xã hội, thế nhưng không ai biết người nào đó thực ra chính là một nhóc học sinh tiểu học!"
Phó Sơn Hách nhíu mày, ngước mắt lên nhìn anh: "Lúc trước em còn gọi anh là...... chồng."
Mặt Chung Thanh đỏ lên, không còn cách nào nữa, đành phải nhanh chóng bàn tiếp đề tài ban nãy, lấy điện thoại ra trực tiếp lên mạng tìm mấy hình ảnh cho hắn xem: "Nào, vào vấn đề chính, em thực sự không lừa anh! Trẻ con khi vừa mới sinh ra đều như vậy cả! Đứa nào trông cũng xâu xấu, đợi mấy ngày nữa là ổn...... Hơn nữa, Phó tổng của em đẹp như thế, bé con anh sinh ra chắc chắn đẹp nhất đáng yêu nhất!"
Vành tai Phó Sơn Hách đỏ bừng, khoé miệng đang mím chặt cuối cùng cũng dần thả lỏng, nắm chặt tay Chung Thanh nghịch một hồi, rồi chợt hỏi: "Tên của con là gì?"
Lúc trước hai người chừa từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề tên cho con, bây giờ Phó Sơn Hách tự dưng sinh non, bé con đã chào đời rồi, đương nhiên phải lấy tên cho bé.
Chung Thanh buột miệng: "Tiếu Tiếu, tên ở nhà để là Tiếu Tiếu nhé? Còn tên khai sinh sau này chúng ta từ từ nghĩ sau?"
Trong một ngày ngắn ngủi, cái thân già của Chung Thanh gần như sắp tuôn hết nước mắt dành dụm cả đời ra rồi, cảm giác ấy thực sự rất rất khó chịu, e rằng từ nay đến cuối đời nó sẽ khắc sâu vào trong thâm tâm, vì thế ngay khi Phó Sơn Hách hỏi lấy tên cho con là gì, anh vô thức nhớ tới hai chữ Tiếu Tiếu.
Cười nhiều hơn.
Cả đời vui vẻ sung sướng, được ở cạnh người mình thích, chỉ cần thế thôi là kiếp này đã vô cùng mãn nguyện.
......
Khi sức khoẻ của Phó Sơn Hách đã phục hồi đáng kể, Chung Thanh liền bắt đầu xử lý thủ tục xuất viện.
Từ sau hôm Phó Sơn Hách phải phẫu thuật đã bắt đầu liên hệ với người quen ở khu này tới đây hỗ trợ, vì thế cho nên khi xuất viện, Chung Thanh không quá bận rộn, phần lớn công việc đều do người của bên Phó Sơn Hách sắp xếp đâu ra đấy.
Cuối cùng anh chỉ việc dìu Phó Sơn Hách ngồi vào xe chuyên dụng tới đón bọn họ, sau đó xoay người ôm lấy Tiếu Tiếu đã mở mắt, cuối cùng cửa xe được đóng lại, xe chạy một mạch về hướng nhà của hai người.
Bé mèo con lúc trước nhặt về được người giúp việc Philippine chăm sóc rất ổn, đợt nọ có một lần Chung Thanh về nhà nấu canh, khi ấy có hàng xóm nhìn thấy rồi tới mượn đồ, hai người trò chuyện, Chung Thanh vì thế mới biết được trong nhà vị hàng xóm này có một con Garfield, người nọ vẫn luôn muốn nuôi thêm một bé mèo để nó làm bạn với pi sà nhà mình, biết được Chung Thanh đang tìm chủ nhân cho bé mèo con thì trực tiếp ngỏ lời muốn nuôi.
Người nọ từng nuôi mèo, lại là hàng xóm, Chung Thanh cũng khá yên tâm, sau đó cũng có sang thăm vài lần, mèo con được nuôi rất khá.
Cả nhà đi bệnh viện đến lúc về còn chưa đến hai tuần, bé mèo con kia đã phi lên cửa sổ ở đối diện nhảy qua nhảy lại như một đứa nhóc nghịch ngợm, cứ luôn miệng meo meo một tràng dài với anh, lúc ấy Chung Thanh đang bế Tiếu Tiếu cho bé ăn sữa bột, ngước mắt nhìn lên, thấy thế thì nở nụ cười với nhóc mèo ngoài cửa sổ.
Phó Sơn Hách dựa người sát lại gần, vòng tay ôm lấy một lớn một nhỏ vào lòng, thấp giọng hỏi anh cười gì thế.
Trong nhà mới mời thêm một bảo mẫu chuyên chăm sóc người lớn sau khi sinh và em bé, Chung Thanh gọi bảo mẫu tới ôm bé con đi, gian phòng chỉ còn lại hai người họ, Chung Thanh định dùng một tay bế người kia lên, kết quả không những thất bại mà còn bị hắn phát hiện ra ý đồ rồi bị nâng mông bế lên cao như một đứa trẻ con!
Chung Thanh vốn dĩ chỉ cao tới vành tai Phó Sơn Hách bỗng dưng bị bế lên giờ chỉ nhìn thấy mỗi xoáy tóc của hắn, anh hoảng hốt nói: "Mau bỏ em xuống! Anh còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu, cẩn thận vết mổ!"
Người nọ lại phớt lờ lời anh nói, ngửa đầu hôn hôn khuôn cằm trắng nõn của anh, gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, nếu ai không quen biết hắn, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn bạc tình bạc nghĩa hoặc không ham tình dục, nhưng sau vô số ngày đêm triền miên bên nhau, chỉ có Chung Thanh biết, trong cặp mặt sâu như đầm lạnh kia cất giấu sự thâm tình mà người khác chẳng thể nhìn thấy.
Phó Sơn Hách nhẹ nhàng ôm anh đặt lên sofa, khẽ cắn môi anh: "Lúc nãy em cười gì thế?"
Ngoài cửa sổ nắng vàng ấm áp, sau khi Chung Thanh ngồi xuống sofa thì trước tiên là kiểm tra xem thân thể hắn có chỗ nào không ổn hay không, kiểm tra một lượt thấy không đáng ngại, sau đó mới thích ý gối lên vai người nọ cười nói: "Vấn đề gì đây nhỉ? Em cười thì chắc chắc là do em đang vui, sau khi ở bên anh, mỗi ngày mỗi ngày đều rất rất vui vẻ! Ui......"
Vì thế hai người lại hôn nhau.
Phó Sơn Hách khơi mào.
Lúc ≪Sơn Ngoại Sơn≫ được phát sóng ở trong nước, sức khoẻ của Phó Sơn Hách đã hồi phục hoàn toàn.
Đêm đó, Phó Sơn Hách biết được chuyện Chung Thanh đi buộc garo ngay vào hôm hắn sinh bé con, hai người gần như quấn quýt bên nhau tới tận rạng sáng, đã lâu chưa làm chuyện đó, hai người họ nhất thời nhẹ nhõm vui vẻ đến cực điểm. Cuối cùng Chung Thanh thực sự không trụ nổi nữa, khóc lóc cầu xin chồng ơi chồng à, giọng mềm nhũn lại nghẹn ngào nức nở, khắc hẳn với Chung Thanh của ngày thường khó mà diễn tả được, tiếng hít thở của Phó Sơn Hách hơi khựng lại, cố gắng lắm mới khắc chế không khiến động tác của mình hung bạo hơn.
Hắn cẩn thận nâng niu rải nụ hôn khắp cơ thể anh, lực đạo ôm anh cuối cùng cũng thả lỏng, vô cùng dịu dàng làm nốt một lần cuối cùng.
Khi Chung Thanh nặng nề chìm vào giấc ngủ, bên tai đều là tiếng nỉ non ngốc nghếch của Phó Sơn Hách: "Làm sao bây giờ, Chung Thanh à? Anh không kiềm chế được......"
Chung Thanh hừ một tiếng.
Phó Sơn Hách lại ôm ghì lấy anh hôn lên: "Thích em, rất thích, thích đến phát điên mất rồi......"
Trước khi chìm vào giấc ngủ anh vô thức muốn trả lời câu nói ấy của hắn, nhưng tiếc rằng không còn sức nữa.
Anh muốn nói, điên thì cứ điên thôi, em điên cùng anh là được.
~~~
(*) Mèo Garfield: (trông giống chú mèo Garfield trong hoạt hình)
+++++++
29/12/2022
Truyện chỉ đăng trên W.????️.t.t.????️.????️.d của chính chủ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lúc em bé chào đời, không phát ra tiếng khóc, Chung Thanh chỉ nghe thấy y tá người nước ngoài dùng ngôn ngữ địa phương hô to một tiếng: "Là bé trai! Không khóc, hơn nữa trông em bé nhỏ quá!"
Bác sĩ lập tức đi tới kiểm tra, đứa nhỏ bị mọi người trong phòng phẫu thuật vây quanh bận rộn một hồi, cuối cùng mới phát ra một tiếng khóc nỉ non.
Y tá nở nụ cười ôm bé con đã được cuốn gọn trong khăn tới để Chung Thanh nhìn, nhưng anh lại như bị ấn nút tạm dừng, chỉ nắm chặt tay người vẫn đang còn hôn mê trên giường, hai mắt gần như dính chặt lên người hắn, không hề nghe thấy tiếng gọi của y tá, trên mặt cũng hoàn toàn không có một tia vui sướng khi được làm cha.
Chung Thanh vẫn cứ dùng cằm khẽ cọ cọ bả vai Phó Sơn Hách, trông như một động vật nhỏ đáng thương dựa sát vào người khác, đôi mắt sưng đỏ vẫn chưa khô, cọ ướt quần áo vải của người nọ.
Phẫu thuật đã xong, em bé được y tá bế đi và đặt trong lồng ấp giữ nhiệt.
Vị bác sĩ kia nhìn dáng vẻ mất hồn của Chung Thanh, cho rằng anh còn đang lo lắng cho người vừa mới sinh xong, đành lại gần an ủi: "Yên tâm đi, anh ta không sao nữa rồi, bây giờ chỉ đang hôn mê mà thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, cậu đừng lo lắng quá. Người lớn và em bé đều bình an, nhẽ ra cậu phải vui vẻ mới đúng chứ."
Chung Thanh chỉ chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Phó Sơn Hách, không đáp lời. Một lát sau, anh đi theo y tá cùng đẩy Phó Sơn Hách về phòng bệnh, sau khi sắp xếp ổn thoả mới đứng dậy hỏi y tá đứng bên cạnh: "Ở bệnh viện của các chị bây giờ nếu tôi muốn phẫu thuật buộc garo thì có cần hẹn trước không nhỉ?"
"..... Hả? Không cần đâu. Sao anh lại hỏi vấn đề này?"
......
Lúc Phó Sơn Hách tỉnh lại, Chung Thanh đã làm buộc garo xong, rất nhanh, còn chưa tới nửa tiếng.
Hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Chung Thanh đang chống cằm ở mép giường trông mình, thấy hắn tỉnh lại liền vội vàng rướn người lại gần khẽ hỏi: "Thế nào rồi? Còn đau không anh? Có chỗ nào không thoải mái không? Hửm?"
Phó Sơn Hách ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Chung Thanh, hình ảnh Chung Thanh sốt ruột thất thố vì hắn trước lúc hắn hôn mê, tất cả hắn đều nhớ rõ.
Chung Thanh không hề hay biết khi ấy hắn bất lực tới nhường nào, thậm chí bởi vì sự bất lực ấy mà đâm ra hận bản thân mình. Mới đầu, hắn lấy lý do mình mang thai rồi kéo người tới sống chung, chưa từng nghĩ sau này sẽ xảy ra những chuyện khó có thể khống chế được, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là sinh đứa nhỏ ra thôi, mà khi thân thể hắn chân chính biến thành một bộ dạng khác, đặc biệt là lần này hắn xảy ra chuyện ngoài dự kiến, thời điểm hắn đau đớn nhất, hắn không còn sức lực để cố kỵ chuyện gì nữa hay chú tâm tới bất cứ người nào......
Phó Sơn Hách từng cho rằng bản thân hắn sẽ chính là người đàn ông bảo vệ và che chở Chung Thanh cả đời, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn lại chỉ có thể cố gắng nắm chặt lấy tay anh, hy vọng anh không rời bỏ mình......
Cái gì mà mạnh mẽ cường đại, không gì không làm được, tất cả trong nháy mắt đã hoá thành bọt nước, chỉ có Chung Thanh mới có thể cứu hắn......
Y tá kiểm tra xong rồi đi ra ngoài.
Phó Sơn Hách ngồi dậy cố nén cơn đau co rút ở vùng bụng dưới muốn vươn người ra ôm lấy Chung Thanh, đối phương thấy vậy thì vội vàng ấn người hắn xuống để hắn nằm lại cho đàng hoàng: "Ôi! Anh không thể tuỳ tiện cử động mạnh như vậy được! Cẩn thận vết mổ lại vỡ ra giờ! Nghe lời nào, ngoan ngoãn nằm đấy...... Em ôm anh, được chưa nào?" Trông anh lúc này như một người lớn đang tìm mọi cách để dỗ dành trẻ con, dưới ánh mắt nóng hừng hực của người nọ, anh nằm hờ xuống ôm lấy hắn, lại cọ cọ lên đôi môi mỏng nhợt nhạt của đối phương, "Bé con đã được sinh ra rồi, chồng em quá tuyệt vời!"
Yết hầu của Phó Sơn Hách khẽ chuyển động, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm sườn mặt Chung Thanh, sau khi nhận ra hai mắt anh sưng húp thì giọng chợt thay đổi: "Em khóc...... Ai làm?!"
Thấy hắn lại định nhổm dậy, đầu Chung Thanh lại to ra, cố gắng khống chế để hắn nằm im rồi mới khàn giọng nói: "Ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được? Anh nằm ngoan nào, có được không?"
Phó Sơn Hách nhíu mày, môi mím chặt.
Chung Thanh biết hắn lại sắp suy nghĩ lung tung, nắm lấy tay hắn hắng giọng: "Ai bảo anh làm em sợ chứ! Anh không biết đâu, lúc anh phẫu thuật nhìn kinh khủng lắm...... Lúc ấy đầu óc em không thể xoay chuyển nổi nữa, sợ lại xảy ra tình huống không ổn...... Phi phi phi!"
Dáng vẻ ấy của anh khiến trong lòng Phó Sơn Hách dao động, trở tay nắm chặt tay đối phương trong lòng bàn tay: "..... Rất xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Có lần sau chắc em không thiết sống nữa rồi!" Chung Thanh kiên định nói, "Sau này chúng ta không bao giờ sinh con nữa."
"Được." Phó Sơn Hách không phản đối, còn xoa xoa đầu anh, "Đợi sức khoẻ của anh ổn rồi, anh sẽ lập tức đi phẫu thuật buộc garo."
Chung Thanh ngẩn người, sau đó trong ngực chua xót đến lạ thường.
Lúc trước trên tin tức người ta đã từng đề cập qua, loại thể chất như của Phó Sơn Hách, ngay cả t*ng trùng của chính bản thân mình cũng sẽ không thể dẫn tới việc thân thể tự thụ thai, lúc ấy Chung Thanh xem được còn cảm thán rằng gen đặc thù này cũng rất nhân đạo đấy chứ, bằng không nếu trong cơ thể bọn họ không kháng cự t*ng trùng của chính mình, chẳng phải nguy cơ thụ thai sẽ tồn tại mọi lúc mọi nơi hay sao?
Mà lúc này Phó Sơn Hách vừa mới sinh xong, nghe anh nói vậy đã muốn đi buộc garo theo bản năng.
Anh biết, người này phàm là chuyện có thể tự hắn làm, hắn tuyệt đối sẽ không để anh phải động vào. Chung Thanh cảm thấy có lỗi và mệt mỏi thay cho Phó Sơn Hách, may thay anh đã nhân lúc hắn còn đang hôn mê mà đi trước một bước xử lý xong cuộc tiểu phẫu này.
Cơ mà anh cũng không định nói ra ngay lúc này, nếu không Phó Sơn Hách sẽ lại ầm ĩ nhốn nháo với anh môt lúc lâu, vẫn nên chờ tới lúc sức khoẻ của hắn tốt lên một chút rồi hẵng nói.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, Chung Thanh mới nhớ ra một việc, anh mở to mắt đứng dậy: "Đúng rồi! Anh vẫn chưa được nhìn thấy bé con đâu! Bé con mà anh đau đớn vất vẻ lắm mới sinh ra...... Là một bé trai!"
Phó Sơn Hách chớp chớp mắt, dường như cũng vừa mới nhớ ra chuyện này.
Y tá đứng bên cạnh: "......"
Bé con bị sinh thiếu tháng, cộng thêm thể chất của Phó Sơn Hách đặc thù, cho nên cần ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, trước mắt vẫn đang nằm trong lồng ấp được ý tá chăm sóc đúng giờ.
Chung Thanh không cho Phó Sơn Hách xuống giường, anh cầm điện thoại tự đi xem một mình, nói là sẽ quay video về để Phó Sơn Hách xem cùng.
Nhưng sau khi được y tá dẫn tới tận nơi, tận mắt nhìn thấy một nắm nho nhỏ nằm trong lồng ấp, cả người Chung Thanh bỗng khựng lại.
Bé con thực sự rất nhỏ rất nhỏ, hai mắt vẫn chưa thể mở, bởi vì là trẻ sơ sinh cho nên trông có hơi xấu xấu.
Không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy con, lòng Chung Thanh mềm mại vô cùng, thậm chí vừa nghĩ tới Phó Sơn Hách, anh chợt có một loại cảm giác thần thánh khó có thể diễn tả.
Đây là con của Phó Sơn Hách, cũng là con của anh.
Đời người hữu hạn, anh may mắn có thể sống hai lần, sau này có một ngày sẽ nằm chung một mồ với Phó Sơn Hách.
Mà đứa bé nhỏ xíu này đã khiến cho sinh mệnh của bọn họ được kéo dài.
Bọn họ từng tồn tại, bọn họ từng yêu nhau, bởi vậy, mới có sinh mệnh này.
Chung Thanh giơ tay lên sờ sờ mặt, lúc bấy giờ mới phát hiện ra mình là khóc, nhất thời cảm thấy quá mất mặt, vội vàng lau lau, giơ điện thoại lên cẩn thận quay lại.
Nắm tay nho nhỏ đỏ hỏn của bé con dùng sức giơ lên, miệng nhỏ hơi mím, đầu nhỏ hơi rướn lên, như đang chào hỏi với anh.
Rõ ràng bé con mới nhỏ xíu, còn chưa nhìn ra tướng mạo, nhưng Chung Thanh cảm thấy bé con lúc này có bóng dáng của Phó Sơn Hách.
Đáng yêu quá đi!
Anh đứng ngắm bé con trong lồng ấp thật lâu rồi mới nhẹ nhàng nói một câu "Con yêu, gặp lại sau nhé", sau đó cầm điện thoại về phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh Phó Sơn Hách, mở video cho hắn xem.
Phát video xong, Chung Thanh cười nói: "Có cảm thấy con rất giống anh không?"
Phó Sơn Hách lại nhíu mày nói: "Xấu."
Chung Thanh mở to hai mắt, vội sốt ruột: "Xấu đâu mà xấu? Trẻ sơ sinh đều như vậy cả, đợi mấy hôm nữa nảy nở ra sẽ đẹp thôi!"
Phó Sơn Hách vẫn khẳng định: "Xấu."
Chung Thanh vốn định nói chuyện tử tế với hắn, kết quả lại thấy hắn đột nhiên xoay đầu đưa lưng về phía anh, gọi thế nào cũng không thèm trả lời.
Chung Thanh sửng sốt.
Chung Thanh ngẫm nghĩ một hồi mới cẩn thận luận ra được vấn đề đang phát sinh.
Phó Sơn Hách trước giờ luôn bướng bỉnh, tính tình lại vô cùng cố chấp, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là việc hắn muốn làm, tất nhiên sẽ phải đạt được kết quả tốt nhất. Ai ngờ sau khi mang thai, quá nhiều chuyện hắn không thể khống chế, vừa không lâu trước đây khi hắn sinh, hắn cũng hận thấu xương vì trạng thái bất lực của bản thân, kết quả lại phát hiện mình sinh ra một đứa bé xấu hoắc, ngay lúc ấy hắn vô thức sợ rằng Chung Thanh sẽ không thích, cuối cùng đối phương còn nói bé con giống hắn......
Phó Sơn Hách bị tổn thương, theo các nghĩa khác nhau......
Chung Thanh dở khóc dở cười, vội vàng nhích lại gần hôn hắn, Phó Sơn Hách vô thức muốn né tránh, nhưng Chung Thanh vừa nhích tới, chính hắn cũng không tự chủ được mà hôn theo.
Chung Thanh tựa lên cằm hắn khẽ bật cười: "Phó tổng thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa có khí chất, là một tinh anh thâm sâu khó lường trong xã hội, thế nhưng không ai biết người nào đó thực ra chính là một nhóc học sinh tiểu học!"
Phó Sơn Hách nhíu mày, ngước mắt lên nhìn anh: "Lúc trước em còn gọi anh là...... chồng."
Mặt Chung Thanh đỏ lên, không còn cách nào nữa, đành phải nhanh chóng bàn tiếp đề tài ban nãy, lấy điện thoại ra trực tiếp lên mạng tìm mấy hình ảnh cho hắn xem: "Nào, vào vấn đề chính, em thực sự không lừa anh! Trẻ con khi vừa mới sinh ra đều như vậy cả! Đứa nào trông cũng xâu xấu, đợi mấy ngày nữa là ổn...... Hơn nữa, Phó tổng của em đẹp như thế, bé con anh sinh ra chắc chắn đẹp nhất đáng yêu nhất!"
Vành tai Phó Sơn Hách đỏ bừng, khoé miệng đang mím chặt cuối cùng cũng dần thả lỏng, nắm chặt tay Chung Thanh nghịch một hồi, rồi chợt hỏi: "Tên của con là gì?"
Lúc trước hai người chừa từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề tên cho con, bây giờ Phó Sơn Hách tự dưng sinh non, bé con đã chào đời rồi, đương nhiên phải lấy tên cho bé.
Chung Thanh buột miệng: "Tiếu Tiếu, tên ở nhà để là Tiếu Tiếu nhé? Còn tên khai sinh sau này chúng ta từ từ nghĩ sau?"
Trong một ngày ngắn ngủi, cái thân già của Chung Thanh gần như sắp tuôn hết nước mắt dành dụm cả đời ra rồi, cảm giác ấy thực sự rất rất khó chịu, e rằng từ nay đến cuối đời nó sẽ khắc sâu vào trong thâm tâm, vì thế ngay khi Phó Sơn Hách hỏi lấy tên cho con là gì, anh vô thức nhớ tới hai chữ Tiếu Tiếu.
Cười nhiều hơn.
Cả đời vui vẻ sung sướng, được ở cạnh người mình thích, chỉ cần thế thôi là kiếp này đã vô cùng mãn nguyện.
......
Khi sức khoẻ của Phó Sơn Hách đã phục hồi đáng kể, Chung Thanh liền bắt đầu xử lý thủ tục xuất viện.
Từ sau hôm Phó Sơn Hách phải phẫu thuật đã bắt đầu liên hệ với người quen ở khu này tới đây hỗ trợ, vì thế cho nên khi xuất viện, Chung Thanh không quá bận rộn, phần lớn công việc đều do người của bên Phó Sơn Hách sắp xếp đâu ra đấy.
Cuối cùng anh chỉ việc dìu Phó Sơn Hách ngồi vào xe chuyên dụng tới đón bọn họ, sau đó xoay người ôm lấy Tiếu Tiếu đã mở mắt, cuối cùng cửa xe được đóng lại, xe chạy một mạch về hướng nhà của hai người.
Bé mèo con lúc trước nhặt về được người giúp việc Philippine chăm sóc rất ổn, đợt nọ có một lần Chung Thanh về nhà nấu canh, khi ấy có hàng xóm nhìn thấy rồi tới mượn đồ, hai người trò chuyện, Chung Thanh vì thế mới biết được trong nhà vị hàng xóm này có một con Garfield, người nọ vẫn luôn muốn nuôi thêm một bé mèo để nó làm bạn với pi sà nhà mình, biết được Chung Thanh đang tìm chủ nhân cho bé mèo con thì trực tiếp ngỏ lời muốn nuôi.
Người nọ từng nuôi mèo, lại là hàng xóm, Chung Thanh cũng khá yên tâm, sau đó cũng có sang thăm vài lần, mèo con được nuôi rất khá.
Cả nhà đi bệnh viện đến lúc về còn chưa đến hai tuần, bé mèo con kia đã phi lên cửa sổ ở đối diện nhảy qua nhảy lại như một đứa nhóc nghịch ngợm, cứ luôn miệng meo meo một tràng dài với anh, lúc ấy Chung Thanh đang bế Tiếu Tiếu cho bé ăn sữa bột, ngước mắt nhìn lên, thấy thế thì nở nụ cười với nhóc mèo ngoài cửa sổ.
Phó Sơn Hách dựa người sát lại gần, vòng tay ôm lấy một lớn một nhỏ vào lòng, thấp giọng hỏi anh cười gì thế.
Trong nhà mới mời thêm một bảo mẫu chuyên chăm sóc người lớn sau khi sinh và em bé, Chung Thanh gọi bảo mẫu tới ôm bé con đi, gian phòng chỉ còn lại hai người họ, Chung Thanh định dùng một tay bế người kia lên, kết quả không những thất bại mà còn bị hắn phát hiện ra ý đồ rồi bị nâng mông bế lên cao như một đứa trẻ con!
Chung Thanh vốn dĩ chỉ cao tới vành tai Phó Sơn Hách bỗng dưng bị bế lên giờ chỉ nhìn thấy mỗi xoáy tóc của hắn, anh hoảng hốt nói: "Mau bỏ em xuống! Anh còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu, cẩn thận vết mổ!"
Người nọ lại phớt lờ lời anh nói, ngửa đầu hôn hôn khuôn cằm trắng nõn của anh, gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, nếu ai không quen biết hắn, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn bạc tình bạc nghĩa hoặc không ham tình dục, nhưng sau vô số ngày đêm triền miên bên nhau, chỉ có Chung Thanh biết, trong cặp mặt sâu như đầm lạnh kia cất giấu sự thâm tình mà người khác chẳng thể nhìn thấy.
Phó Sơn Hách nhẹ nhàng ôm anh đặt lên sofa, khẽ cắn môi anh: "Lúc nãy em cười gì thế?"
Ngoài cửa sổ nắng vàng ấm áp, sau khi Chung Thanh ngồi xuống sofa thì trước tiên là kiểm tra xem thân thể hắn có chỗ nào không ổn hay không, kiểm tra một lượt thấy không đáng ngại, sau đó mới thích ý gối lên vai người nọ cười nói: "Vấn đề gì đây nhỉ? Em cười thì chắc chắc là do em đang vui, sau khi ở bên anh, mỗi ngày mỗi ngày đều rất rất vui vẻ! Ui......"
Vì thế hai người lại hôn nhau.
Phó Sơn Hách khơi mào.
Lúc ≪Sơn Ngoại Sơn≫ được phát sóng ở trong nước, sức khoẻ của Phó Sơn Hách đã hồi phục hoàn toàn.
Đêm đó, Phó Sơn Hách biết được chuyện Chung Thanh đi buộc garo ngay vào hôm hắn sinh bé con, hai người gần như quấn quýt bên nhau tới tận rạng sáng, đã lâu chưa làm chuyện đó, hai người họ nhất thời nhẹ nhõm vui vẻ đến cực điểm. Cuối cùng Chung Thanh thực sự không trụ nổi nữa, khóc lóc cầu xin chồng ơi chồng à, giọng mềm nhũn lại nghẹn ngào nức nở, khắc hẳn với Chung Thanh của ngày thường khó mà diễn tả được, tiếng hít thở của Phó Sơn Hách hơi khựng lại, cố gắng lắm mới khắc chế không khiến động tác của mình hung bạo hơn.
Hắn cẩn thận nâng niu rải nụ hôn khắp cơ thể anh, lực đạo ôm anh cuối cùng cũng thả lỏng, vô cùng dịu dàng làm nốt một lần cuối cùng.
Khi Chung Thanh nặng nề chìm vào giấc ngủ, bên tai đều là tiếng nỉ non ngốc nghếch của Phó Sơn Hách: "Làm sao bây giờ, Chung Thanh à? Anh không kiềm chế được......"
Chung Thanh hừ một tiếng.
Phó Sơn Hách lại ôm ghì lấy anh hôn lên: "Thích em, rất thích, thích đến phát điên mất rồi......"
Trước khi chìm vào giấc ngủ anh vô thức muốn trả lời câu nói ấy của hắn, nhưng tiếc rằng không còn sức nữa.
Anh muốn nói, điên thì cứ điên thôi, em điên cùng anh là được.
~~~
(*) Mèo Garfield: (trông giống chú mèo Garfield trong hoạt hình)
+++++++
29/12/2022
Truyện chỉ đăng trên W.????️.t.t.????️.????️.d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.