Chương 11
Trúc Trúc Anh
05/05/2024
Ra chơi, Minh nhìn cô mỉa mai: “ Phương Anh nay ăn ngon nhỉ??”
Cô liếc nhìn cậu nói: “ ngon chứ!! sao mà không ngon được!!”
“Ồ thế à!! nãy không phải nhờ có chai nước cậu mới nuốt được sao nhóc gà!!”
“Nhóc gà!! Cậu dám nói tôi thế à!!”
“Có gì mà không dám chứ! hahaha!!”
Ôi cái tiếng cười. Thiệt tình! Mắc cỡ thiệc chứ!!
“Reng.. reng...reng...”
Tiếng chuông tiết toán vang lên.
“Cả lớp đứng” tiếng lớp trưởng cất lên, cả lớp nghiêm túc đứng chào thầy.
“Cả lớp ngồi”
Thầy ngồi xuống ghế, nhìn cả lớp một lượt rồi lôi quyển sổ điểm đáng yêu ra, rồi đến quyển sách toán và cuối cùng thì thầy bỏ chiếc cặp đen ấy xuống, tay dở sách đến trang mà tiết trước học, nhìn sơ một lượt thầy cất giọng nói trầm hỏi cả lớp: “ Tiết trước thầy có giao bài về nhà không nhỉ!!”
Cô bé buộc tóc đuổi ngựa, lanh nhất lớp - Ngọc Linh, cô bạn lanh lảo nói: “ dạ có ạ”
Ủi trời! tim tôi nhảy ra ngoài luôn rồi. Thầy có một tính khá đặc biệt là ai điểm thấp thì thầy sẽ cho gỡ điểm HẾT MÌNH.
Thầy gật đầu, mở sổ điểm ra lướt lướt một hồi gọi tên: “ Phương Anh, Hoài Thanh, Duy Mạnh chuẩn bị lên bảng cầm vở bài tập lên”
Vừa dứt câu thầy cầm quyển sách toán viết lên bảng những câu đã giao về làm. Cô nhìn mà đau đầu nhưng không sao, bài đầu thầy viết khá dễ có thể làm được. Cô cầm vở lên dở sẵn ra để lên bàn. Cầm viên phấn trắng tinh, đọc sơ qua đề cầm phấn viết liên tù tì. Cậu nhìn cô đang làm bài trên bảng mà cau mày. Hình như có chỗ sai rồi. Cô vừa làm xong đã quay xuống nhìn cậu, thấy cậu chau mày lắc đầu, cô quay lên bảng nhìn lại một lượt. Aaa. Có chỗ sai cô sửa lại rồi quay xuống nhìn cậu tiếp, cậu gật đầu, cô vui vẻ đi về. Thầy đứng ở cửa lớp nhìn hai bạn trên bảng vẫn phân vân chưa biết làm, thầy quay ra hành lang đứng, hai bạn ấy liền quay xuống cầu cứu, được một hồi hai bạn cũng xuống nhờ sự hỗ trợ tài tình của các anh em chí cốt của lớp. Thầy quay vào lớp nhìn bảng rồi sải chân bước lên bục cầm viên phấn màu vàng lên, giảng giải lại cho cả lớp hiểu thêm lần nữa. Xong xuôi thầy đọc điểm: “ Phương Anh 9đ, Hoài Thanh 8đ, Duy Mạnh...ừm...7đ còn sai nhiều nhá mạnh, bạn chỉ như vậy mà còn viết sai tôi chịu em đấy”
“ Được rồi cả lớp lấy sách vở ra học tiếp bài tiết trước nào”
...----------------...
Ra về, Cô lủi thủi theo sau cậu vừa đi vừa buồn về chuyện gì đó
“ bộp...” Trán cô đập vào lưng cậu, cậu quay ra đằng sau, hai tay xoa xoa má cô rồi ấn mạnh nâng má cô lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cậu hỏi
“ sao vậy?? học xong 5 tiết mà mệt vậy sao?? hay có chuyện gì??”
Cô rũ mắt xuống không nhìn cậu nói với giọng buồn bã:“ không có gì!”
Minh nhấc má cô lên lần nữa, khiến cô tròn mắt nhìn cậu, Minh hỏi tiếp: “ không có gì mà cậu xỉu xìu như này saoo?? Nói tôi nghe xem!!”
Cô vẫn không nói gì, cậu thấy vậy buông tay xuống đi về phía nhà xe, dắt chiếc xe đạp điện màu đỏ của cô ra nói: “ về nhà thôi!”
“Ừm...”
Cậu nghĩ: “ mới lúc trước còn vui vẻ, tới tiết tiếng anh trả bài không được buồn rồi sao!! hay là còn có chuyện khác!! đau đầu quá đi mất!!”
Bỗng dưng cô nói:“ Minh ơi! Có nhiều môn chả hiểu gì cả cậu kèm cho tôi được không??”
“ơi!! được chứ!! sau này cứ qua nhà tôi, tôi kèm cậu”
“ ừm cảm ơn cậu!!”
“gì chứ nhóc gà nay nói chuyện khiêm tốn vậy??”
“người ta tôn trọng cậu mà cậu vậy hả??”
Từ khi chơi thân hai người không còn nói chuyện với khoảng cách xa lạ nữa mà thay vào đó là sự tự nhiên trong tình bạn. Minh biết chỉ có làm bạn mới gần cậu ấy hơn, quan tâm cậu hơn. Còn phía Phương Anh cô biết mình chả xứng với cậu chỉ dám làm bạn để được cậu giảng dạy chứ không dám vượt xa. Nhưng Phương Anh cô biết cô đã thích cậu rồi thôi thì mình đơn phương vậy. Điều đau nhất ở tình yêu là hai người đều thích nhau nhưng chẳng ai dám ngỏ lời.
Cô liếc nhìn cậu nói: “ ngon chứ!! sao mà không ngon được!!”
“Ồ thế à!! nãy không phải nhờ có chai nước cậu mới nuốt được sao nhóc gà!!”
“Nhóc gà!! Cậu dám nói tôi thế à!!”
“Có gì mà không dám chứ! hahaha!!”
Ôi cái tiếng cười. Thiệt tình! Mắc cỡ thiệc chứ!!
“Reng.. reng...reng...”
Tiếng chuông tiết toán vang lên.
“Cả lớp đứng” tiếng lớp trưởng cất lên, cả lớp nghiêm túc đứng chào thầy.
“Cả lớp ngồi”
Thầy ngồi xuống ghế, nhìn cả lớp một lượt rồi lôi quyển sổ điểm đáng yêu ra, rồi đến quyển sách toán và cuối cùng thì thầy bỏ chiếc cặp đen ấy xuống, tay dở sách đến trang mà tiết trước học, nhìn sơ một lượt thầy cất giọng nói trầm hỏi cả lớp: “ Tiết trước thầy có giao bài về nhà không nhỉ!!”
Cô bé buộc tóc đuổi ngựa, lanh nhất lớp - Ngọc Linh, cô bạn lanh lảo nói: “ dạ có ạ”
Ủi trời! tim tôi nhảy ra ngoài luôn rồi. Thầy có một tính khá đặc biệt là ai điểm thấp thì thầy sẽ cho gỡ điểm HẾT MÌNH.
Thầy gật đầu, mở sổ điểm ra lướt lướt một hồi gọi tên: “ Phương Anh, Hoài Thanh, Duy Mạnh chuẩn bị lên bảng cầm vở bài tập lên”
Vừa dứt câu thầy cầm quyển sách toán viết lên bảng những câu đã giao về làm. Cô nhìn mà đau đầu nhưng không sao, bài đầu thầy viết khá dễ có thể làm được. Cô cầm vở lên dở sẵn ra để lên bàn. Cầm viên phấn trắng tinh, đọc sơ qua đề cầm phấn viết liên tù tì. Cậu nhìn cô đang làm bài trên bảng mà cau mày. Hình như có chỗ sai rồi. Cô vừa làm xong đã quay xuống nhìn cậu, thấy cậu chau mày lắc đầu, cô quay lên bảng nhìn lại một lượt. Aaa. Có chỗ sai cô sửa lại rồi quay xuống nhìn cậu tiếp, cậu gật đầu, cô vui vẻ đi về. Thầy đứng ở cửa lớp nhìn hai bạn trên bảng vẫn phân vân chưa biết làm, thầy quay ra hành lang đứng, hai bạn ấy liền quay xuống cầu cứu, được một hồi hai bạn cũng xuống nhờ sự hỗ trợ tài tình của các anh em chí cốt của lớp. Thầy quay vào lớp nhìn bảng rồi sải chân bước lên bục cầm viên phấn màu vàng lên, giảng giải lại cho cả lớp hiểu thêm lần nữa. Xong xuôi thầy đọc điểm: “ Phương Anh 9đ, Hoài Thanh 8đ, Duy Mạnh...ừm...7đ còn sai nhiều nhá mạnh, bạn chỉ như vậy mà còn viết sai tôi chịu em đấy”
“ Được rồi cả lớp lấy sách vở ra học tiếp bài tiết trước nào”
...----------------...
Ra về, Cô lủi thủi theo sau cậu vừa đi vừa buồn về chuyện gì đó
“ bộp...” Trán cô đập vào lưng cậu, cậu quay ra đằng sau, hai tay xoa xoa má cô rồi ấn mạnh nâng má cô lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cậu hỏi
“ sao vậy?? học xong 5 tiết mà mệt vậy sao?? hay có chuyện gì??”
Cô rũ mắt xuống không nhìn cậu nói với giọng buồn bã:“ không có gì!”
Minh nhấc má cô lên lần nữa, khiến cô tròn mắt nhìn cậu, Minh hỏi tiếp: “ không có gì mà cậu xỉu xìu như này saoo?? Nói tôi nghe xem!!”
Cô vẫn không nói gì, cậu thấy vậy buông tay xuống đi về phía nhà xe, dắt chiếc xe đạp điện màu đỏ của cô ra nói: “ về nhà thôi!”
“Ừm...”
Cậu nghĩ: “ mới lúc trước còn vui vẻ, tới tiết tiếng anh trả bài không được buồn rồi sao!! hay là còn có chuyện khác!! đau đầu quá đi mất!!”
Bỗng dưng cô nói:“ Minh ơi! Có nhiều môn chả hiểu gì cả cậu kèm cho tôi được không??”
“ơi!! được chứ!! sau này cứ qua nhà tôi, tôi kèm cậu”
“ ừm cảm ơn cậu!!”
“gì chứ nhóc gà nay nói chuyện khiêm tốn vậy??”
“người ta tôn trọng cậu mà cậu vậy hả??”
Từ khi chơi thân hai người không còn nói chuyện với khoảng cách xa lạ nữa mà thay vào đó là sự tự nhiên trong tình bạn. Minh biết chỉ có làm bạn mới gần cậu ấy hơn, quan tâm cậu hơn. Còn phía Phương Anh cô biết mình chả xứng với cậu chỉ dám làm bạn để được cậu giảng dạy chứ không dám vượt xa. Nhưng Phương Anh cô biết cô đã thích cậu rồi thôi thì mình đơn phương vậy. Điều đau nhất ở tình yêu là hai người đều thích nhau nhưng chẳng ai dám ngỏ lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.