Chương 54: Bại lộ?
Tiểu Sắc Lang
05/11/2017
-Tiểu thư, tiểu thư, người mau mở cửa ra đi.
Tiểu Hoàn đứng trước cửa phòng Đát Kỷ liên tục gọi vào.
-Ngươi mau đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.
Đát Kỷ uất ức hét lên.
-Ta thấy người nào theo đuổi tiểu thư đều là người không phú cũng quý, hơn nữa lại vô cùng anh tuấn xuất chúng hơn hắn rất nhiều, tiểu thư cần gì phải phí nước mắt vì một người như hắn kia chứ.
Tiểu Hoàn bĩu môi nói.
-Nếu ngươi không đi thì ta sẽ đi.
Đát Kỷ vỗ mạnh xuống bàn nói.
-Được rồi, ta sẽ đi, tiểu thư nghĩ ngơi cho khỏe. Ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị những món tiểu thư thích.
Tiểu Hoàn lè lưỡi bỏ chạy. Tử bé nàng đã được đưa vào Tô phủ để theo hầu hạ Đát Kỷ, mặc dù thân phận thấp kém nhưng Đát Kỷ đối với nàng vô cùng tốt. Giờ đây nàng vô cùng tức giận tên nam nhân đã khiến cho Đát Kỷ khóc, nếu gặp lại nhất định phải cho hắn một trận. Tiểu Hoàn nghiến răng đá vào cây cột một cái.
-Hắc xì…
Trong một khu rừng vắng, Tử Tân đang sụt sịt xoa mũi.
-Phu quân, chàng bị cảm rồi hay sao?
Khương Văn Sắc nhìn hắn đầy vẻ lo lắng.
-Không có, người luyện tiên đạo như ta làm sao có thể bị cảm như vậy được?
Khương Văn Sắc dường như vẫn không an tâm, nàng đưa tay áp lên trán hắn, khi thấy nhiệt độ thân thể hắn vẫn bình thường lúc này mới an tâm.
-Thiếp nghĩ chắc là vị Tô tiểu thư kia đang nhắc đến chàng rồi.
Khương Văn Sắc lấy ngón tay đẩy nhẹ trán hắn.
- y da, là tiểu Khương của ta đang ghen hay sao?
Tử Tân cần tay nàng khẽ vuốt nói.
-Thiếp không có. – Khương Văn Sắc khuôn mặt ửng đỏ rụt tay lại nói. -Nhưng tại sao chàng lại từ chối nàng ấy, ta thấy vị Tô tiểu thư kia cũng là một tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa lại thông minh vô cùng.
-Ta chỉ muốn lấy bức tranh đó mà thôi, không ngờ lại chọc giận vị Tô tiểu thư kia mất rồi.
Tử Tân lắc đầu cười khổ.
-Nếu như chàng muốn, khi trở về thiếp sẽ lập tức gởi thư tới Tô bá hầu để cầu thân, rước Tô tiểu thư về hậu cung.
Khương Văn Sắc dịu dàng nói.
-Ta cùng nàng ta chỉ vừa gặp mặt, căn bản không có một chút tình cảm nào cả, làm như vậy khác nào ta là tên hôn quân chứ.
Tử Tân cười khổ.
-Ta thấy nàng ấy dường như vừa nhìn thấy phu quân đã si tình rồi.
-Chuyện này cứ thuận theo duyên số đi, không thể cưỡng cầu được. Nàng cũng không được ở sau lưng ta lén đưa nàng về đâu đấy.
Tử Tân ngăn không cho Khương Văn Sắc tiếp tục nói. Hắn biết tình tình của nàng, nếu như không nói có lẽ nàng thực sự sẽ làm như vậy mất.
-Thiếp mới không thèm tiếp tay cho chàng.
Khương Văn Sắc bị nhìn thấu tâm tư liền hừ mũi quay đi.
-Đúng rồi, nàng chắc chắn tiếng kêu cứu phát ra từ bức tranh này chứ?
Tử Tân lấy bức tranh trong túi pháp bảo ra đưa tới cho Khương Văn Sắc.
-Quả thực là lúc nãy thiếp có nghe thấy, nhưng giờ đây tiếng kêu đó đã biến mất mất rồi.
Khương Văn Sắc đưa tai như cố lắng nghe một thứ gì đó, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu nói.
-Quả thực là kì lạ.
Tử Tân mở bức tranh ra cẩn thận quan sát. Vẫn như cũ, một nữ nhân dáng hình thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có phần bị che mờ đi. Nhưng đúng như những gì Đát Kỷ nói, bức tranh này tràn đầy tiên khí, nếu treo nó trong nhà thì có thể xua đuổi yêu ma tránh xa. Nhưng ngoài thứ đó ra, Tử Tân đều không thấy có gì khác lạ cả.
-Phu quân, chàng có thấy rằng khuôn mặt nữ nhân này có phần hơi giống vị Tô tiểu thư kia không?
Khương Văn Sắc cẩn trọng nhìn nữ nhân trong bức tranh nói.
-Có hay sao? Ta thấy có giống đâu?
Tử Tân đưa bức tranh lên quan sát nói.
-Xin hãy cứu tôi.
-Là ai?
Khương Văn Sắc đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
-Văn Sắc có chuyện gì vậy?
Tử Tân nhìn nàng hỏi. Hắn cẩn thận vận tiên lực quan sát khắp nơi nhưng không tìm thấy một bóng người nào cả?
-Phu quân, là tiếng kêu cứu, chính là từ bức tranh phát ra. Là một nữ nhân.
Khương Văn Sắc chỉ vào bức tranh kêu lên.
-Từ đây hay sao? Ta có nghe thấy gì đâu?
Tử Tân cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn như cũ, hắn vẫn không nghe được bất cứ âm thanh gì.
-Tiểu thư, người có thể nghe được tiếng của ta hay sao?
Trong tai Khương Văn Sắc lại bất chợt vang lên một tiếng nói.
-Phu quân, nàng ta nói chuyện với thiếp kìa.
Khương Văn Sắc thích thú nói.
-Nàng ta có nói hay không làm sao ta biết cơ chứ.
Tử Tân cười khổ nói. Hắn quả thực không hề nghe được bất cứ thứ gì cả, chẳng lẽ nói tu vi hắn không bằng Khương Văn Sắc nên không thể nghe được? Đừng có đùa chứ.
-Vị tiểu thư này, ngươi có thể nghe được ta nói chứ?
Khương Văn Sắc mặc kệ Tử Tân đang dỏng tai lên nghe, nàng quay sang hỏi người trong bức tranh.
-Tiểu thư, ta có thể nghe được.
Nữ nhân kia vui mừng nói.
-Ngươi tên là gì? Tại sao lại bị nhốt ở bên trong bức tranh này?
-Tiểu nữ tên là Mị Nguyệt, vốn là một tán tu. Một lần đang ở trong động tu luyện thì bị một đạo sĩ bắt nhốt vào trong tranh. Tiểu thư, công tử, hai người đều là người tu đạo, cầu xin hai người, hãy cứu ta ra khỏi đây, ta nhất định sẽ báo đáp.
Mị Nguyệt lên tiếng khẩn cầu.
-Ngươi đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi đó. Nhưng làm thế nào chúng ta mới có thể đưa ngươi ra khỏi đó được?
-Ở góc trái bức tranh có một ấn ký, chỉ cần phá giải được nó, lúc đó ta có thể tự thoát ra được.
-Phu quân, nàng nói chỉ cần đưa tiên lực vào ấn ký này là có thể phá giải phong ấn.
Khương Văn Sắc quay sang nói với Tử Tân.
-Được rồi, để ta thử một chút.
Tử Tân nhắm mắt lại, hắn từ từ đưa tiên lực vào bên trong ấn ký để dò xét.
-Thanh Phong ấn ký?
Tử Tân khẽ nhíu mày, hắn nhận ra đây chính là ấn kỳ đồ của Xiển Giáo. Vốn có thù oán với Xiển Giáo nên không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức vận tiên lực xung kích ấn ký.
-Phá.
Tử Tân hét lên một tiếng, ấn ký dần dần mờ ảo rồi tiêu biến thành một làn khói bay lên trời. Ngay sau đó, nữ nhân trong bức tranh cũng khẽ động, thân hình nàng uốn lượn bay ra ngoài.
-Cảm tạ hai người đã cứu mạng.
Mị Nguyệt cúi đầu nói.
-Cô nương không có vấn đề gì chứ?
Tử Tân nhìn thân thể trong suốt vô hình đang bay lơ lửng của nữ nhân kia nói. Khương Văn Sắc là lần đầu nhìn thấy những thứ như vậy nên có chút sợ hãi, nàng nép sau lưng Tử Tân nhìn sang.
-Xin lỗi đã làm ân nhân hoảng sợ. Tiểu nữ không có vấn đề gì, chỉ là đạo sĩ kia đã đánh tan tiên thể của ta, nguyên hồn của ta bị hắn nhốt vào đây, nhưng chỉ cần tu luyện không lâu là có thể khôi phục lại hình dạng.
Nữ nhân kia khi nhắc tới đạo sĩ đã đánh nàng thì ngữ khí ngập tràn tức giận.
-Ở đây ta có một bình đơn dược có thể giúp cô nương nhanh chóng tu luyện lại tiên thể.
Tử Tân lấy trong túi áo ra một bình đơn dược đưa tới cho Mị Nguyệt.
-Cảm tạ hai người, chờ sau khi ta luyện lại thành tiên thể, nhất định sẽ tới báo đáp cho hai người.
Mị Nguyệt thu bình đơn dược vào, liên tục cảm tạ nói.
-Chỉ là tiện tay mà thôi. Cô nương hãy tìm nơi nào đó không có người mà tu luyện, nếu không chẳng may lại bị bắt một lần nữa đó.
Tử Tân cẩn thận nhắc nhở.
-Đa tạ đạo hữu. Ta hiện giờ không thể báo đáp được cho hai người nhưng ta muốn cả hai theo ta tới một nơi, có một thứ mà ta muốn hai người nhận lấy.
Thân thể Mị Nguyệt mặc dù trong suốt lơ lửng giữa không trung, nhưng Tử Tân có thể nhận thấy nàng đang cúi đầu nói với hắn, hơn nữa dường như thứ đó còn rất lớn, có lẽ nàng chính là nữ nhân lớn nhất mà hắn từng gặp.
-Ui da…
Đang mải ngắm nhìn đánh giá thân thể của Mị Nguyệt, bên hông hắn bất chợt truyền tới cảm giác đau nhức.
-Háo sắc.
Khương Văn Sắc hừ lạnh quay đi. Tử Tân gãi đầu cười, hắn nhanh chóng đưa ánh mắt rời khỏi người Mị Nguyệt.
-Ta thấy chuyện này hay là thôi đi, dù sao chúng ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Tử Tân lập tức từ chối. Mặc dù hắn có thù oán với Xiển Giáo, nhưng hắn cũng biết Xiển Giáo chỉ ra tay với yêu tộc và ma tộc. Chuyện này, không đi vẫn tốt hơn.
-Chẳng lẽ ngài sợ ta lừa ngài hay sao?
Mị Nguyệt khẽ cười, thân thể trong suốt của nàng khẽ rung động.
-Đúng vậy.
Tử Tân không hề trốn tránh câu trả lời khiến cho Mị Nguyệt có chút ngạc nhiên.
-Ngài đừng lo, ta lấy thân phận yêu tộc ra thề, nếu ta có ý làm điều tổn hại với hai người, ta sẽ bị đánh chết, ngay cả nguyên hồn cũng tiêu tán.
Mị Nguyệt đưa tay lên trời nói.
-Ngươi không cần thề đâu, chúng ta tin ngươi mà.
Khương Văn Sắc vội vàng nói, nàng quay sang liếc nhìn Tử Tân đầy oán trách. Tử Tân cười khổ, không phải vừa nãy còn có ý hăm dọa không muốn mình tiếp xúc với nàng ta hay sao, bây giờ lại quay sang giúp đỡ kia chứ.
Phủ Tô Hầu, phòng Đát Kỷ.
Đát Kỷ hiện giời đang ngồi trước một mặt kính, trông nàng ta không có vẻ gì là đang buồn bã vì bị từ chối cả.
-Hắn không có nghi ngờ gì chứ?
Tấm gương bỗng chốc phát sáng. Khi ánh sáng dịu đi, trên đó liền xuất hiện hình ảnh của một nam nhân, trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ có in hình một con rồng.
-Hiển nhiên là không rồi. Chàng còn nghi ngờ khả năng đóng kịch của ta hay sao?
Trên khuôn mặt Đát Kỷ nở nụ cười kiều mị. Nàng bây giờ không còn là một tiểu thư dịu dàng cao quý như ở trước mặt Tử Tân nữa, có thể nói, nàng tựa như một con hồ ly có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nhìn vào nàng.
-Như vậy là tốt rồi, chuyện tiếp theo nàng cứ nghe theo sắp xếp của ta.
Nam nhân kia nói xong thì hình ảnh trên tấm kính mờ dần rồi biến trở lại thành một mặt kính bình thường.
-Trụ Vương ơi Trụ Vương, lần sau ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi bàn tay của ta đâu.
Bàn tay Đát Kỷ xiết chặt cốc trà trên tay, chiếc cốc lập tức vỡ vụn thành nhiều mãnh rơi xuống bàn.
Tiểu Hoàn đứng trước cửa phòng Đát Kỷ liên tục gọi vào.
-Ngươi mau đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.
Đát Kỷ uất ức hét lên.
-Ta thấy người nào theo đuổi tiểu thư đều là người không phú cũng quý, hơn nữa lại vô cùng anh tuấn xuất chúng hơn hắn rất nhiều, tiểu thư cần gì phải phí nước mắt vì một người như hắn kia chứ.
Tiểu Hoàn bĩu môi nói.
-Nếu ngươi không đi thì ta sẽ đi.
Đát Kỷ vỗ mạnh xuống bàn nói.
-Được rồi, ta sẽ đi, tiểu thư nghĩ ngơi cho khỏe. Ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị những món tiểu thư thích.
Tiểu Hoàn lè lưỡi bỏ chạy. Tử bé nàng đã được đưa vào Tô phủ để theo hầu hạ Đát Kỷ, mặc dù thân phận thấp kém nhưng Đát Kỷ đối với nàng vô cùng tốt. Giờ đây nàng vô cùng tức giận tên nam nhân đã khiến cho Đát Kỷ khóc, nếu gặp lại nhất định phải cho hắn một trận. Tiểu Hoàn nghiến răng đá vào cây cột một cái.
-Hắc xì…
Trong một khu rừng vắng, Tử Tân đang sụt sịt xoa mũi.
-Phu quân, chàng bị cảm rồi hay sao?
Khương Văn Sắc nhìn hắn đầy vẻ lo lắng.
-Không có, người luyện tiên đạo như ta làm sao có thể bị cảm như vậy được?
Khương Văn Sắc dường như vẫn không an tâm, nàng đưa tay áp lên trán hắn, khi thấy nhiệt độ thân thể hắn vẫn bình thường lúc này mới an tâm.
-Thiếp nghĩ chắc là vị Tô tiểu thư kia đang nhắc đến chàng rồi.
Khương Văn Sắc lấy ngón tay đẩy nhẹ trán hắn.
- y da, là tiểu Khương của ta đang ghen hay sao?
Tử Tân cần tay nàng khẽ vuốt nói.
-Thiếp không có. – Khương Văn Sắc khuôn mặt ửng đỏ rụt tay lại nói. -Nhưng tại sao chàng lại từ chối nàng ấy, ta thấy vị Tô tiểu thư kia cũng là một tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa lại thông minh vô cùng.
-Ta chỉ muốn lấy bức tranh đó mà thôi, không ngờ lại chọc giận vị Tô tiểu thư kia mất rồi.
Tử Tân lắc đầu cười khổ.
-Nếu như chàng muốn, khi trở về thiếp sẽ lập tức gởi thư tới Tô bá hầu để cầu thân, rước Tô tiểu thư về hậu cung.
Khương Văn Sắc dịu dàng nói.
-Ta cùng nàng ta chỉ vừa gặp mặt, căn bản không có một chút tình cảm nào cả, làm như vậy khác nào ta là tên hôn quân chứ.
Tử Tân cười khổ.
-Ta thấy nàng ấy dường như vừa nhìn thấy phu quân đã si tình rồi.
-Chuyện này cứ thuận theo duyên số đi, không thể cưỡng cầu được. Nàng cũng không được ở sau lưng ta lén đưa nàng về đâu đấy.
Tử Tân ngăn không cho Khương Văn Sắc tiếp tục nói. Hắn biết tình tình của nàng, nếu như không nói có lẽ nàng thực sự sẽ làm như vậy mất.
-Thiếp mới không thèm tiếp tay cho chàng.
Khương Văn Sắc bị nhìn thấu tâm tư liền hừ mũi quay đi.
-Đúng rồi, nàng chắc chắn tiếng kêu cứu phát ra từ bức tranh này chứ?
Tử Tân lấy bức tranh trong túi pháp bảo ra đưa tới cho Khương Văn Sắc.
-Quả thực là lúc nãy thiếp có nghe thấy, nhưng giờ đây tiếng kêu đó đã biến mất mất rồi.
Khương Văn Sắc đưa tai như cố lắng nghe một thứ gì đó, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu nói.
-Quả thực là kì lạ.
Tử Tân mở bức tranh ra cẩn thận quan sát. Vẫn như cũ, một nữ nhân dáng hình thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có phần bị che mờ đi. Nhưng đúng như những gì Đát Kỷ nói, bức tranh này tràn đầy tiên khí, nếu treo nó trong nhà thì có thể xua đuổi yêu ma tránh xa. Nhưng ngoài thứ đó ra, Tử Tân đều không thấy có gì khác lạ cả.
-Phu quân, chàng có thấy rằng khuôn mặt nữ nhân này có phần hơi giống vị Tô tiểu thư kia không?
Khương Văn Sắc cẩn trọng nhìn nữ nhân trong bức tranh nói.
-Có hay sao? Ta thấy có giống đâu?
Tử Tân đưa bức tranh lên quan sát nói.
-Xin hãy cứu tôi.
-Là ai?
Khương Văn Sắc đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
-Văn Sắc có chuyện gì vậy?
Tử Tân nhìn nàng hỏi. Hắn cẩn thận vận tiên lực quan sát khắp nơi nhưng không tìm thấy một bóng người nào cả?
-Phu quân, là tiếng kêu cứu, chính là từ bức tranh phát ra. Là một nữ nhân.
Khương Văn Sắc chỉ vào bức tranh kêu lên.
-Từ đây hay sao? Ta có nghe thấy gì đâu?
Tử Tân cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn như cũ, hắn vẫn không nghe được bất cứ âm thanh gì.
-Tiểu thư, người có thể nghe được tiếng của ta hay sao?
Trong tai Khương Văn Sắc lại bất chợt vang lên một tiếng nói.
-Phu quân, nàng ta nói chuyện với thiếp kìa.
Khương Văn Sắc thích thú nói.
-Nàng ta có nói hay không làm sao ta biết cơ chứ.
Tử Tân cười khổ nói. Hắn quả thực không hề nghe được bất cứ thứ gì cả, chẳng lẽ nói tu vi hắn không bằng Khương Văn Sắc nên không thể nghe được? Đừng có đùa chứ.
-Vị tiểu thư này, ngươi có thể nghe được ta nói chứ?
Khương Văn Sắc mặc kệ Tử Tân đang dỏng tai lên nghe, nàng quay sang hỏi người trong bức tranh.
-Tiểu thư, ta có thể nghe được.
Nữ nhân kia vui mừng nói.
-Ngươi tên là gì? Tại sao lại bị nhốt ở bên trong bức tranh này?
-Tiểu nữ tên là Mị Nguyệt, vốn là một tán tu. Một lần đang ở trong động tu luyện thì bị một đạo sĩ bắt nhốt vào trong tranh. Tiểu thư, công tử, hai người đều là người tu đạo, cầu xin hai người, hãy cứu ta ra khỏi đây, ta nhất định sẽ báo đáp.
Mị Nguyệt lên tiếng khẩn cầu.
-Ngươi đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi đó. Nhưng làm thế nào chúng ta mới có thể đưa ngươi ra khỏi đó được?
-Ở góc trái bức tranh có một ấn ký, chỉ cần phá giải được nó, lúc đó ta có thể tự thoát ra được.
-Phu quân, nàng nói chỉ cần đưa tiên lực vào ấn ký này là có thể phá giải phong ấn.
Khương Văn Sắc quay sang nói với Tử Tân.
-Được rồi, để ta thử một chút.
Tử Tân nhắm mắt lại, hắn từ từ đưa tiên lực vào bên trong ấn ký để dò xét.
-Thanh Phong ấn ký?
Tử Tân khẽ nhíu mày, hắn nhận ra đây chính là ấn kỳ đồ của Xiển Giáo. Vốn có thù oán với Xiển Giáo nên không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức vận tiên lực xung kích ấn ký.
-Phá.
Tử Tân hét lên một tiếng, ấn ký dần dần mờ ảo rồi tiêu biến thành một làn khói bay lên trời. Ngay sau đó, nữ nhân trong bức tranh cũng khẽ động, thân hình nàng uốn lượn bay ra ngoài.
-Cảm tạ hai người đã cứu mạng.
Mị Nguyệt cúi đầu nói.
-Cô nương không có vấn đề gì chứ?
Tử Tân nhìn thân thể trong suốt vô hình đang bay lơ lửng của nữ nhân kia nói. Khương Văn Sắc là lần đầu nhìn thấy những thứ như vậy nên có chút sợ hãi, nàng nép sau lưng Tử Tân nhìn sang.
-Xin lỗi đã làm ân nhân hoảng sợ. Tiểu nữ không có vấn đề gì, chỉ là đạo sĩ kia đã đánh tan tiên thể của ta, nguyên hồn của ta bị hắn nhốt vào đây, nhưng chỉ cần tu luyện không lâu là có thể khôi phục lại hình dạng.
Nữ nhân kia khi nhắc tới đạo sĩ đã đánh nàng thì ngữ khí ngập tràn tức giận.
-Ở đây ta có một bình đơn dược có thể giúp cô nương nhanh chóng tu luyện lại tiên thể.
Tử Tân lấy trong túi áo ra một bình đơn dược đưa tới cho Mị Nguyệt.
-Cảm tạ hai người, chờ sau khi ta luyện lại thành tiên thể, nhất định sẽ tới báo đáp cho hai người.
Mị Nguyệt thu bình đơn dược vào, liên tục cảm tạ nói.
-Chỉ là tiện tay mà thôi. Cô nương hãy tìm nơi nào đó không có người mà tu luyện, nếu không chẳng may lại bị bắt một lần nữa đó.
Tử Tân cẩn thận nhắc nhở.
-Đa tạ đạo hữu. Ta hiện giờ không thể báo đáp được cho hai người nhưng ta muốn cả hai theo ta tới một nơi, có một thứ mà ta muốn hai người nhận lấy.
Thân thể Mị Nguyệt mặc dù trong suốt lơ lửng giữa không trung, nhưng Tử Tân có thể nhận thấy nàng đang cúi đầu nói với hắn, hơn nữa dường như thứ đó còn rất lớn, có lẽ nàng chính là nữ nhân lớn nhất mà hắn từng gặp.
-Ui da…
Đang mải ngắm nhìn đánh giá thân thể của Mị Nguyệt, bên hông hắn bất chợt truyền tới cảm giác đau nhức.
-Háo sắc.
Khương Văn Sắc hừ lạnh quay đi. Tử Tân gãi đầu cười, hắn nhanh chóng đưa ánh mắt rời khỏi người Mị Nguyệt.
-Ta thấy chuyện này hay là thôi đi, dù sao chúng ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Tử Tân lập tức từ chối. Mặc dù hắn có thù oán với Xiển Giáo, nhưng hắn cũng biết Xiển Giáo chỉ ra tay với yêu tộc và ma tộc. Chuyện này, không đi vẫn tốt hơn.
-Chẳng lẽ ngài sợ ta lừa ngài hay sao?
Mị Nguyệt khẽ cười, thân thể trong suốt của nàng khẽ rung động.
-Đúng vậy.
Tử Tân không hề trốn tránh câu trả lời khiến cho Mị Nguyệt có chút ngạc nhiên.
-Ngài đừng lo, ta lấy thân phận yêu tộc ra thề, nếu ta có ý làm điều tổn hại với hai người, ta sẽ bị đánh chết, ngay cả nguyên hồn cũng tiêu tán.
Mị Nguyệt đưa tay lên trời nói.
-Ngươi không cần thề đâu, chúng ta tin ngươi mà.
Khương Văn Sắc vội vàng nói, nàng quay sang liếc nhìn Tử Tân đầy oán trách. Tử Tân cười khổ, không phải vừa nãy còn có ý hăm dọa không muốn mình tiếp xúc với nàng ta hay sao, bây giờ lại quay sang giúp đỡ kia chứ.
Phủ Tô Hầu, phòng Đát Kỷ.
Đát Kỷ hiện giời đang ngồi trước một mặt kính, trông nàng ta không có vẻ gì là đang buồn bã vì bị từ chối cả.
-Hắn không có nghi ngờ gì chứ?
Tấm gương bỗng chốc phát sáng. Khi ánh sáng dịu đi, trên đó liền xuất hiện hình ảnh của một nam nhân, trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ có in hình một con rồng.
-Hiển nhiên là không rồi. Chàng còn nghi ngờ khả năng đóng kịch của ta hay sao?
Trên khuôn mặt Đát Kỷ nở nụ cười kiều mị. Nàng bây giờ không còn là một tiểu thư dịu dàng cao quý như ở trước mặt Tử Tân nữa, có thể nói, nàng tựa như một con hồ ly có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nhìn vào nàng.
-Như vậy là tốt rồi, chuyện tiếp theo nàng cứ nghe theo sắp xếp của ta.
Nam nhân kia nói xong thì hình ảnh trên tấm kính mờ dần rồi biến trở lại thành một mặt kính bình thường.
-Trụ Vương ơi Trụ Vương, lần sau ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi bàn tay của ta đâu.
Bàn tay Đát Kỷ xiết chặt cốc trà trên tay, chiếc cốc lập tức vỡ vụn thành nhiều mãnh rơi xuống bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.