Tình Duyên Đạo

Chương 37: Huynh Đệ Nháo Hải (Hạ)

Tiểu Sắc Lang

18/11/2016

_Na Tra, con không sao chứ?

Lý Tịnh bước lại gần Na Tra hỏi thăm. Mặc dù hắn cũng rất muốn ôm nó vào lòng nhưng nghĩ tới sự vô dụng của bản thân, hắn bất giác dừng lại.

_Cha. Con không sao, đã khiến người lo lắng rồi.

Na Tra rời khỏi lòng Lý Thị khập khiễng bước tới ôm Lý Tịnh. Nhìn thấy Na Tra sắp vấp ngã, Lý Tịnh nhanh chân chạy lại gần ôm lấy nó, bế vào lòng.

_Na Tra, con không giận cha hay sao?

_Không đâu, con biết cha làm vậy cũng vì cư dân bách tính mà.

Na Tra lắc lắc đầu nói. Nó cũng hiểu rằng, việc lúc nãy nằm ngoài khả năng giải quyết của cha nó, vì vậy nó mới chọn cách hi sinh bản thân để cho cha nó khỏi áy náy. Ôm chặt Na Tra vào lòng, Lý Tịnh òa khóc như một đứa trẻ. Con trai hắn tuy mới chín tuổi nhưng thực sự suy nghĩ thấu đáo hơn hai anh trai nó rất nhiều. Nhìn thấy cảnh này, Lý Thị cũng mỉm cười yên lòng.

Trở lại cuộc chiến của nhóm Hoàng Minh với Tứ Hải Long Vương.

Lúc này Ngao Quảng đang cực kì khổ sở trước thế công của Hoàng Minh. Trong trận chiến với Na Tra hắn bị tổn thương một phần nguyên hồn, vậy mà bây giờ còn phải đối mặt với thương pháp quỷ dị của Hoàng Minh. Đinh ba ở trên tay Ngao Quảng như bị trường thương của Hoàng Minh hút chặt lấy, lão không thể tìm cách nào mà dứt ra được. Càng ngày lão thấy hai tay của mình như bị đè nén bởi một ngọn núi. Điều này cũng dễ hiểu thôi, đến ngay cả Cộng Công còn phải chịu hạ phong trước thương pháp quỷ dị của Hoàng Minh thì một người như Ngao Quảng có thể so sánh kia chứ.

_Đồ tà đạo khốn kiếp.

Ngao Quảng tức giận chửi mắng, tay hắn liền buông đinh ba ra nhảy ngược về sau tìm cách giữ khoảng cách với Hoàng Minh. Hai tay Ngao Quảng vẫn còn run rẩy kịch liệt, hắn biết rằng nếu muốn đấu với người thanh niên đeo chiếc mặt nạ kì lạ kia thì tốt nhất là không nên cận chiến đối đầu với hắn.

_Này lão giun già, không phải lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm hay sao? Có giỏi thì tới đây mà đánh bại ta đem người đi.

Nhìn bộ dạng e dè của Ngao Quảng, Hoàng Minh lên tiếng châm chọc. Mặc dù bấy lâu nay hắn tu luyện Bích Du Tiên Quyết mà Thông Thiên đưa cho, nhưng hắn chỉ cảm thấy thân thể khỏe mạnh cùng tâm trí minh mẫn hơn thôi, ngoài ra đến bây giờ hắn vẫn chưa thể hấp thu được linh khí. Mặc dù chỉ là những thay đổi nhỏ trong cơ thể nhưng Hoàng Minh lại cảm thấy rằng ở hắn đang có một thứ gì đó rất lạ lớn lên, nhưng hắn không thể giải thích được. Trong một lần Đa Bảo tới thăm, hắn cũng có nhờ ông xem qua nhưng ông cũng lắc đầu.

_Chàng trai trẻ, ngươi đừng vội mừng, ngươi tưởng ta được mệnh danh là Đông Hải Long Vương chỉ có một chút bổn sự như vậy hay sao?

Ngao Quảng mặt hơi tái đi vì tức giận, nhưng lão vẫn bình tĩnh mà đáp. Lão nhận thấy rằng, khi giao đấu với Hoàng Minh lão không hề cảm thấy một chút tiên khí nào trên người hắn. Mặc dù lão không biết vì sao hắn bay được nhưng chắc chắn rằng hắn chỉ là một người bình thường. Nếu đã như vậy chỉ cần giữ khoảng cách với hắn, câu giờ một chút cho các huynh đệ của lão giải quyết xong mấy nữ nhân kia thì chắc chắn sẽ bắt được người này.

Nghĩ là làm, Ngao Quảng lấy lam ngọc trên tay ra, lão tạo ra một tấm màn nước, bỗng chốc thân thể lão tan biến vào trong không khí.

_Mẹ kiếp, trò quái quỷ gì thế này?

Nhìn Ngao Quảng biến mất giữa không khí, Hoàng Minh kinh ngạc kêu lên.

Ngay lập tức đáp trả Hoàng Minh là hình dáng Ngao Quảng hiện ra giữa không trung, lão liên tục bắn những tia nước về phía Hoàng Minh.

_Hừ, trò trẻ con.

Hoàng Minh khinh miệt cười. Hắn xoay người né tránh những tia nước bay tới, đảo người bay nhanh về phía Ngao Quảng giáng một thương vào hông lão, thân thể Ngao Quảng bị chặt làm hai nửa. Hoàng Minh kinh ngạc nhìn, hắn đã không chế lực đạo rồi, một kích này làm sao có thể lấy mạng được Ngao Quảng kia chứ? Đang ngạc nhiên thì thân thể Ngao Quảng bỗng chốc vỡ tung thành những phi châm nhỏ bay khắp nơi. Hoàng Minh nhanh chóng xoay thương gạt đi những phi châm bay tới.

_Ha ha, chàng trai trẻ, để ta xem bản lĩnh của cậu tới đâu.

Trong không trung, âm thanh của Ngao Quảng vang lên. Hoàng Minh cố gắng tập trung để tìm kiếm xem Ngao Quảng đang ẩn nấp ở đâu, nhưng rất tiếc, Ngao Quảng giống như biến mất vậy. Một lần nữa thân ảnh Ngao Quảng lại xuất hiện bắn những tia nước về phía Hoàng Minh. Lần này Hoàng Minh không có một giây chần chờ, nhanh chóng tránh sang một bên rồi vọt tới đâm một thương lên bụng Ngao Quảng. Nhưng kịch bản vẫn như cũ, thân thể Ngao Quảng lại nổ tung, vô số phi châm lại bay ra.

_Chết tiệt.

Hoàng Minh nhanh chóng dùng thương cản phi châm nhưng vẫn bị dính một số ít. Khốn kiếp, đây rõ ràng là hack mà, làm sao có thể có một thuật kì bí như vậy chứ. Mặc dù những phi châm bắn tới không gây thương tích gì nặng cho hắn, nhưng nếu không tìm cách khắc chế thuật quỷ dị này thì quần áo trên người hắn sẽ tan thành từng mảnh mất.

Ngao Quảng lúc này cảm thấy kinh ngạc. Bí thuật này lão đã nghiên cứu mất rất nhiều thời gian. Lúc trước khi còn ở Trúc Cơ Kỳ, bằng vào bí thuật này mà đã có biết bao Luyện Hư Sơ Kỳ hay thậm chí là Trung Kỳ mất mạng trong tay lão. Thật không ngờ rằng những phi châm đó lại có thể chỉ để lại vài vết hằn nhỏ trên da của người thanh niên kia mà thôi, quả thật là biến thái mà. Dù vậy, Ngao Quảng cũng đã thành công trong việc giữ chân được Hoàng Minh để chờ huynh đệ của mình tới cứu giúp. Nhưng lão không biết rằng, bên kia những huynh đệ của lão. Nhưng lão không biết rằng, bên kia những huynh đệ của lão còn đang chịu nhiều khổ cực hơn lão rất nhiều.

Ngao Nhuận và Ngao Khâm chỉ mới tiến vào Luyện Hư Sơ Kỳ, làm sao có thể là đối thủ của hai người Thanh Thanh và Hoàng Phi Yến đang ở Luyện Hư Trung Kỳ được kia chứ, dần dần, cả hai đều rơi xuống hạ phong. Riêng về phần Ngao Thuận mới là thê thảm, tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc tâm trạng đang không vui vì bị Na Tra cự tuyệt nên lấy lão ra làm bao cát để xả giận khiến hắn thê thảm không thôi.

Nhìn cảnh này, Ngao Quảng thầm than không ổn. Người thanh niên kì dị trước mặt đã không nói làm gì, nhưng ngay cả đến ba nữ nhân kia cũng không phải là hạng xoàng. Lão nhận ra rằng tiểu nha đầu có phần đáng yêu đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia đã là Luyện Hư Sơ Kỳ Đỉnh giống như lão, còn hai vị cô nương kia lại hơn lão một bậc, ba người huynh đệ kia của lão chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ làm sao có thể đương đầu nổi được. Nhưng cuối cùng những người này là ai? Còn trẻ mà căn cơ tốt như vậy chắc phải là người của đại giáo phái nào đó. Chẳng lẽ là Xiển Giáo? Bọn họ đến giúp thằng nhóc Na Tra kia, chắc chắn là như vậy rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Ngao Quảng biết mình không còn đường lui. Dù gì huynh đệ lão cũng là người cai quản Tứ Hải, chẳng lẽ Xiển Giáo lại không để cho huynh đệ lão một chút mặt mũi nào hay sao? Trong lòng quyết định, Ngao Quảng muốn tốc chiến tốc thắng, hắn truyền âm cho ba người kia.

Lại một lần nữa chém vào hư ảnh, Hoàng Minh đang tức muốn nổ phổi, mẹ kiếp, bây giờ hắn chẳng khác nào một tên khấc cái cả, áo quần tả tơi, khắp người đều có những vết hằn đỏ do phi châm để lại. Đang muốn lao tới thân ảnh Ngao Quảng hiện ra trước mắt, hắn bỗng dừng lại vì thấy bốn người Tứ Hải Long Vương đã tập trung lại với nhau.



_Ha ha. Tần ca, sao trông huynh thảm thương như vậy a.

Nhìn bộ dạng của Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc không nhịn được cười phá lên. Ngay cả Thanh Thanh cũng che miệng cười trộm. Bây giờ Hoàng Minh chỉ biết ngậm ngùi cười trừ, trong lòng hắn chỉ biết thầm chửi mười tám đời tổ tông gia đình tên Ngao Quảng mà thôi.

_Tần đệ, đệ không sao chứ?

Hoàng Phi Yến nhìn những y phục và những vết hằn đỏ trên người hắn, ân cần hỏi thăm.

_Ây da, ít ra vẫn còn có Phi Yến tỉ quan tâm tới ta a.

Hoàng Minh đưa mắt liếc nhìn Đặng Thiền Ngọc và Thanh Thanh đang ở một bên cười.

_Hừ, có gì mà phải quan tâm chứ. Tỉ đừng lo, da thịt hắn rất dày, không có việc gì đâu.

Đặng Thiền Ngọc hừ mũi, hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Minh khiến hắn đành phải ngậm ngùi quay đầu đi.

Nhưng một lúc sau, Hoàng Minh bỗng cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu lạnh đi. Hắn đưa mắt nhìn về nơi phát ra hàn khí, ở đó Tứ Hải Long Vương trên tay mỗi người đều cầm một làm cầu trên tay, miệng lẩm bẩm. Hàn khí từ bốn viên lam cầu tỏa ra nhanh chóng tụ thành một con Băng Long to lớn. Mặc dù không khí đang rất lạnh nhưng trên trán cả bốn người mồ hôi tuôn ra như suối, khuôn mặt đỏ bừng.

Đây chính là Băng Long Chân Nguyên, độc môn của Tứ Hải Long Vương. Độc môn này đòi hỏi nguyên hồn của cả bốn phải đồng nhất mới có thể tạo ra Băng Long Chân Nguyên. Con Băng Long vừa xuất hiện, miệng gầm lên một tiếng long ngâm, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, nước bắt đầu đóng băng.

_Chịu chết đi.

Tứ Hải Long Vương nhất tề hét lên, con Băng Long liền bay về phía mấy người Hoàng Minh, miệng há rộng như muốn cắn nuốt tất cả.

Hoàng Minh ngưng trọng nắm Sơn Hải Thủy Linh Thương trên tay, tùy thời có thể ứng biến. Nhưng Hoàng Phi Yến mỉm cười nhìn hắn lắc đầu, nàng bước lên phía trước, trên tay xuất hiện một cái đấu bằng vàng (ai không biết hỏi Google-sama nhé). Con Băng Long gầm lên, hơi thở của nó khiến cây cối xung quanh cũng nhanh chóng đóng băng, binh lính Trần Đường Quan đều đốt đuốc trên tay như muốn xua đi cái lạnh nhưng đều nhanh chóng bị dập tắt.

_Thu cho ta.

Hoàng Phi Yến yêu kiều quát. Chiếc đấu trên tay nàng nhanh chóng biến lớn, con Băng Long hung hăng lao tới chiếc đấu nhưng bỗng chốc, nó lại bị hút vào bên trong, cả người tan biến như chưa hề tồn tại. Thu nhỏ chiếc đấu vào trong tay, Hoàng Phi Yến mỉm cười. Con Băng Long biến mất, không khí cũng dần dần trở lại như cũ, cây cỏ, nước, tất cả đều từ từ lấy lại sinh khí.

_Hỗn Nguyên Kim Đấu?

Nhìn chiếc đấu bằng vàng trên tay Hoàng Phi Yến, Hoàng Minh kinh ngạc hét lên. Quả thực là đồ đệ yêu quý nhất của Tam Tiêu, đến cả bảo vật như vậy cũng có thể mượn được.

_Đệ có thể nhận biết vật này sao?

Hoàng Phi Yến kinh ngạc nhìn Hoàng Minh.

_Đã có nghe qua. Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn là hai bảo vật của Tam Tiêu Nương Nương a.

_Tần đệ thực sự biết không ít đó.

Hoàng Phi Yến mỉm cười. Nàng cũng chả ngạc nhiên khi Hoàng Minh có thể nói ra được lai lịch của Hỗn Nguyên Kim Đấu trên tay nàng, ngay cả đến tên của Hỗn Nguyên Thánh Nhân hắn còn đoán ra được thì việc này cũng không có gì là lạ cả.

Tứ Hải Long Vương thì lại vô cùng kinh ngạc khi nghe Hoàng Minh nói. Hỗn Nguyên Kim Đấu? Đó chẳng phải là bảo vật của Tam Tiêu Nương Nương Tam Tiên Đảo hay sao? Vật như vậy lại ở trong tay nữ tử kia, vậy chẳng lẽ nàng là đệ tử thân cận của Tam Tiêu? Chết tiệt, như vậy thực sự đụng phải ổ kiến lửa rồi. Thái Ất Chân Nhân thì không nói làm gì, nhưng Tam Tiêu Nương Nương thì khác, nghe bảo Tam Tiêu Nương Nương rất quan tâm che chở cho đồ đệ của mình, nếu có ai dám ra tay với đồ đệ của họ, ắt phải chịu một cái giá không nhỏ. Nghĩ tới đây, bốn người Ngao Quảng không rét mà run.

Bọn hắn nhìn nhau gật đầu. Mặc kệ thương tổn do Băng Long gây ra, cả bốn liền hóa thành Giao Long bỏ chạy về phía Đông Hải.

_Tất cả rút…

Ngao Quang hét lớn. Nhìn thấy Tứ Hải Long Vương chạy trốn, binh lính của bọn hắn cũng toán loạn chạy theo, thật giống như đàn ong bị vỡ tổ.

_Khốn kiếp, muốn chạy.

Nhìn thấy Tứ Hải Long Vương bỏ chạy, Hoàng Minh tức tốc đuổi theo. Ngay sau đó, cả ba người Hoàng Phi Yến cũng nhanh chóng bay theo Hoàng Minh. Na Tra sau khi phục đơn dược cũng muốn đi theo, mặc dù Lý Thị lo vết thương của nó nhưng vẫn để cho nó đi, dù sao có nhóm Hoàng Minh bảo vệ bà cũng an tâm hơn nhiều.

Bên dưới Đông Hải Long Cung.

_Đại ca, huynh nghĩ xem chúng ta nên làm gì đây. Bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng đuổi theo tới đây.

Ngao Nhuận ôm ngực, lo lắng nói.



_Ta thực sự không biết phải làm sao nữa.

Ngao Quảng ôm đầu nói. Bây giờ lão thực sự cảm thấy quyết tâm báo thù lần này là sai lầm, cho dù hôm nay cố thủ ở đây chưa chắc đã có thể yên ổn mà sống.

Quả thực đúng như Ngao Quảng suy nghĩ, khi bọn hắn về tới Đông Hải chưa lâu, nhóm Hoàng Minh cũng đã đuổi tới nơi. Hoàng Minh dùng Dẫn m Phù hét lớn, tiếng hét của hắn vang vọng khắp Đông Hải.

_Ngao Quảng, ngươi ra đây cho ta, ngươi nghĩ có thể trốn dưới đó được hay sao. Nếu không ra ta nhất định sẽ lật tung cả nơi này lên cho ngươi xem.

Tiếng hét của Hoàng Minh khiến Tứ Hải Long Vương kinh sợ. Bọn hắn thực sự tin rằng Hoàng Minh nói là sẽ làm, hơn nữa cũng tin rằng hắn thực sự sẽ làm được. Nhưng chẳng lẽ lại lên cho người ta đánh hay sao? Bọn hắn cũng không phải là người thích ngược đãi bản thân. Nhưng nếu trốn ở dưới này cũng không an toàn, bọn hắn thực sự không biết phải nên làm như thế nào.

Hoàng Minh hét một lúc vẫn không không thấy động tĩnh. Quả thật hắn cũng không biết phải nên làm thế nào bây giờ, hắn không hề có cái bản lĩnh lật tung Đông Hải lên được, chẳng lẽ nói hắn phải lặn xuống dưới mà náo loạn như Tôn Ngộ Không? Hắn không có điên a, ai biết được dưới đó có bao nhiêu cạm bẫy chờ hắn chứ. Nhưng phải làm cách nào mới khiến mấy con giun già kia mò lên đây, Hoàng Minh lâm vào trầm tư.

Nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của Hoàng Minh. Thanh Thanh lại gần hắn vỗ vai, mỉm cười nói.

_Chẳng phải chỉ là lật tung nơi này lên hay sao? Việc này để cho muội.

_Muội có thể sao?

Hoàng Minh kinh ngạc nhìn Thanh Thanh.

Thanh Thanh chỉ mỉm cười gật đầu. Nàng bước tới phía trước, hai mắt nàng dần chuyển sang màu xanh lam, trên tay xuất hiện một chiếc bình ngọc chạm khắc hình rồng, con rồng trên đó như vẫn đang sống, đôi mắt vô cùng có thần.

_ Ân, đây có phải là Ngọc Long Bình?

Hoàng Minh nhớ lại lời của Cộng Công lúc trước.

_Trí nhớ của huynh không tồi a.

Thanh Thanh tinh nghịch cười. Miệng nàng ngâm nhẹ một âm thanh, đôi mắt con rồng trên chiếc bình phát ra ánh sáng màu lam…

_Đại ca, đã lâu rồi vẫn chưa có động tĩnh gì cả, hay là tên kia chỉ biết hù dọa cho chúng ta tự đưa đầu lên cho hắn.

Ngao Khâm thấy tình hình có vẻ im ắng, bất giác lên tiếng hỏi.

_Đúng vậy, chắc chắn là hắn chỉ muốn hù dọa chúng ta mà thôi.

Ngao Nhuận và Ngao Thuận cũng lên tiếng đồng tình.

_Ta cũng hi vọng là vậy.

Ngao Quảng lo lắng đáp. Mặc dù hắn rất muốn lời của huynh đệ hắn nói là đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn không thấy yên tâm hơn một chút nào cả. Đúng như hắn lo lắng, khi hắn vừa dứt lời, tất cả nước ở vùng Đông Hải đều bị hút cạn.

_Thực sự là thần kì.

Đặng Thiền Ngọc kinh ngạc hét lên. Lúc nãy, chỉ nháy mắt khi Thanh Thanh phất tay lên, nước ở Đông Hải bỗng chốc liền bị hút vào trong Ngọc Long Binh, bên dưới chỉ còn trơ trọi là đất đá, những kiến trúc.

_Thanh Thanh, muội không sao chứ.

Hoàng Minh lo lắng hỏi. Hắn nhớ lúc trước khi Thanh Thanh sử dụng Ngọc Long Bình hút đòn tấn công của Cộng Công thì bị thương không nhẹ.

_Muội không sao. Chỉ là một chút nước thôi, không làm khó dễ được muội đâu.

Thanh Thanh tinh nghịch đáp. Nhìn nụ cười của nàng, Hoàng Minh cảm thấy yên lòng.

_Thanh Thanh tỉ tỉ thật giỏi a. Bây giờ chúng ta cùng chờ mấy con giun già kia tới tim chúng ta thôi.

Na Tra nhìn khung cảnh trước mắt thích chí không thôi. Tay vỗ vỗ hưng phấn nói.

Quả đúng như vậy, chưa đầy nửa nén nhang, cả bốn người Tứ Hải Long Vương đều đi tới tìm bọn hắn tạ tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Duyên Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook