Chương 56: Tao ngộ
Tiểu Sắc Lang
09/11/2017
Quang mang càng ngày càng mãnh liệt, Tử Tân cảm thấy tiên lực trong cơ
thể gần như sắp bị hút cạn. Hắn muốn phong bế tiên khí để ngăn Hiên Viên kiếm nhưng giờ đây hắn nhận ra cho dù hắn có dùng cách gì thì Hiên Viên Kiếm vẫn không ngừng hấp thụ lấy tiên khí trong người hắn. Trong chốc
lát, khuôn mặt Tử Tân dần trắng bệch, đôi môi bắt đầu tím tái đi, có thể nhìn thấy những đường gân đang hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
-Phu quân!
Đôi mắt Tử Tân trắng dã đi, Khương Văn Sắc toan lao tới nhưng nàng nhanh chóng bị Mị Nguyệt áp chế.
-Mau thả ta ra. Ta phải đi cứu chàng.
Khương Văn Sắc hét lên. Nhìn Tử Tân đang khổ sở chống chịu, lòng nàng như bị xé ra từng mảnh.
-Tại… sao…
Tử Tân khó khăn nói, tiên lực trong thân thể hắn gần như bị hút hết. Nhưng đáp lại lời nói của hắn, Mị Nguyệt không trả lời, đôi mi nàng nhắm lại, tay bắt thành ấn trước ngực, luồng tiên khí Hiên Viên kiếm hút được từ Tử Tân lập tức được truyền tới cho nàng. Tử Tân nhìn tiên khí trong người đang dần bị hút cạn truyền tới cho Mị Nguyệt, hắn thầm nở nụ cười chế giễu. Lúc này hắn chẳng thể trách ai cả, có trách là do bản thân hắn đã tin Mị Nguyệt. Nhưng điều làm hắn ân hận chính là bản thân đã đẩy Khương Văn Sắc vào nguy hiểm, còn Phi Yến, Văn Sắc, các nàng liệu sẽ ra sao khi biết hắn gặp nạn.
-Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại đẩy phu quân ta vào con đường chết?
Khương Văn Sắc cố gắng vùng dậy nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thoát khỏi cấm chế của Mị Nguyệt. Mị Nguyệt vẫn như cũ nhắm mắt định thần, trong chốc lát, tiên lực Tử Tân tràn vào người nàng, đôi mắt nàng chợt mở, một con cáo trắng theo hiệu lệnh của nàng từ từ bay đến nhập vào cơ thể của Tử Tân.
-Hợp.
Tiên lực của bản thân tiêu thoát hết, ý thức Tử Tân dần dần mất đi, nhưng sau đó hắn liền cảm giác có một thứ gì đó rất ấm áp bao bọc lấy hắn.
-Phu quân.
Nhận thấy khuôn mặt Tử Tân đã dần trở lại bình thường, Khương Văn Sắc kinh ngạc thốt lên, nàng không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nàng chắc rằng Tử Tân bình phục trở lại chính là nhờ con cáo trắng kia. Nàng ngạc nhiên nhìn Mị Nguyệt đang lơ lửng trên không, nàng không hiểu tại sao Mị Nguyệt lại giúp Tử Tân, mới vừa nãy thôi nàng ta còn đưa hắn vào chỗ chết. Chẳng lẽ nói nàng ta hồi tâm chuyển ý? Mặc kệ là thế nào, chỉ cần Tử Tân qua cơn nguy hiểm này là được.
Ánh sáng từ Hiên Viên kiếm dần dần dịu lại và như hòa hợp cùng Tử Tân, nguồn tiên lực bị Hiên Viên kiếm hút lấy giờ đây đang từ từ chảy vào trong người hắn, hơn nữa Tử Tân còn cảm nhận được một nguồn tiên lực mạnh mẽ từ nó truyền tới. Tiên lực trong tiên thể ngày càng lớn, Tử Tân cảm giác được rằng hắn sắp đột phá, nhưng hắn không biết rằng liệu bản thân có còn thể an tâm mà đột phá hay không, bởi bây giờ hắn không chỉ phải đón nhận lôi kiếp mà còn có một Mị Nguyệt ở bên kia nữa. Đưa mắt nhìn, Mị Nguyệt, nhận được cái gật đầu biểu thị đồng ý, Tử Tân đành phải tin vào nàng một lần nữa. Sau khi tạo một cấm chế bảo vệ cho Khương Văn Sắc rồi mới an tâm ngồi xuống.
Khi Tử Tân vừa nhập thần, những tiếng sấm rền vang bỗng chốc xuất hiện phía trên lăng mộ báo hiệu thiên kiếp đã tới. Một tiếng rít vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, cả lăng mộ rung chuyển dữ dội, nhưng sau đó lại trở về như cũ.
-Là chuyện gì đang xảy ra?
Khương Văn Sắc hoảng hốt nhìn xung quanh. Nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mặc dù nàng cũng đã tu luyện một chút về tiên đạo nhưng dù sao cũng chỉ tu luyện để tăng sức khỏe và tuổi thọ mà thôi, những chuyện như vậy đây là lần đầu nàng được thấy qua.
-Không có việc gì, đạo hữu chỉ cần ở yên trong đó là được.
Mị Nguyệt nói xong liền gia cố thêm một tầng bảo hộ cho cấm chế của Tử Tân, lúc này nàng mới thở phào an tâm. Tiếng lôi kiếp rít gầm phía trên đầu khiến cho Mị Nguyệt càng trở nên ngưng trọng, nàng đưa ngón tay lên miệng cắn manh, một dòng máu màu vàng chảy ra, nhẹ nhàng vung tay lên, những giọt máu của nàng bắn lên vách tường của lăng mộ, những phù văn trên đó phát sáng, Mị Nguyệt nhắm mặt lại rồi cũng dần lâm vào trạng thái nhập định.
Ầm… ầm…
Từng đợt, từng đợt lôi kiếp liên tục đánh xuống khiến cả lăng mộ chao đảo, lăng mộ dần dần không thể chịu nổi từng đợt từng đợt lôi kiếp, trên vách tường những vết nứt dần xuất hiện, đất đá từ trên trần bắt đầu rơi xuống.
Ầm… ầm...
Lại một đợt lôi kiếp ập tới, những vết nứt trên lăng mộ lớn dần. Mị Nguyệt lập tức phun ra một ngụm máu màu vàng, thân thể nàng đổ ập xuống.
-Ngươi có sao không?
Khương Văn Sắc muốn chạy lại đỡ nàng, nhưng nàng lại bị cấm chế cản lại.
-Ta không sao, đạo hữu cứ an tâm tránh trong đó đi.Mị Nguyệt ngồi dậy lau vết máu trên miệng, đôi mắt nàng lại tiếp tục nhắm lại, con cáo màu trắng lại một lần nữa xuất hiện, nó dần dần bao bọc lấy Mị Nguyệt rồi tan biến. Khương Văn Sắc có thể thấy rõ trong chốc lát, thân thể Mị Nguyệt dần hiện lên rõ ràng, một nữ tử với mái tóc trắng dài đến eo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, và hơn cả khuôn mặt của nàng rất giống một người.
Đã hai tuần trôi qua sau chuyện của Đại Bằng. Lúc này Hoàng Minh đang phải vùi đầu vào đống sổ sách. Mấy ngày nay nếu như không phải hắn cố tình đẩy bớt chuyện cho Thương Dung và cáo bệnh nghỉ lên triều vài hôm thì có lẽ hắn đã phát điên lên rồi.
Bên dưới mật thất đã được tu sửa, có hai thân ảnh đang giao đấu cùng nhau, nói đúng hơn là một người đang liên tục ra đòn còn người kia thì chặn đi những công kích đó.
-Ngươi đứng lại cho ta chém một phát có được không?
Hoàng Minh liên tục vung thương lao tới, nhưng mũi thương của hắn cứ mỗi lần sắp chạm vào người của Khổng Tuyên thì liền bị một bàn tay vô sắc gạt ra.
-Nhị ca, ngươi giả bệnh cũng nên giống một chút chứ, tại sao người bệnh lại có thể hung hăng như vậy chứ?
Khổng Tuyên hai tay chắp sau lưng ung dung tránh đòn của Hoàng Minh lên tiếng trêu chọc.
-Ngươi giỏi lắm. Chết đi cho ta. Liệt Hỏa Diễm Trùng.
Hoàng Minh thu Sơn Hải Thủy Linh Thương vào, Long Khải trên tay hắn dần chuyển sang màu đỏ, hai bàn tay hắn đưa tới trước, miệng quát lớn.
-Nhị ca, đây chỉ là tập luyện thôi đó.
Khổng Tuyên nhìn hai con hỏa long đang bay tới hô lên. Tiên lực trên người hắn nhanh chóng vận chuyển, hai bàn tay ngũ sắc trên người dần lớn lên tóm chặt lấy hai con hỏa long. Nhưng chợt Khổng Tuyên nhận ra có gì đó bất thường khi hắn thấy nụ cười nham hiểm của Hoàng Minh. Hai con hỏa long bỗng chốc uốn éo rồi phình to ra, Khổng Tuyên biết không ổn liền ném hai con hỏa long lên trời và lập tức lui về sau.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, dư chấn từ vụ nổ lan rộng ra nhưng lập tức như bị cản lại bởi thứ gì đó, dần dần tan biến.
-Hừ, như vậy mà cũng thoát được hay sao?
Hoàng Minh hậm hực nói. Khổng Tuyên bật cười, vị nhị ca này luận về thực lực có thể không thể bì kịp nhiều người, nhưng luận về ám toán thì có lẽ hắn là số một.
-Không đánh nữa, có đánh cũng chẳng thể phá nổi phòng ngự biến thái của ngươi.
Hoàng Minh thu Long Khải lại nói.
-Chuyện này cũng không thể trách ta được, ta là được chân truyền từ mẫu phượng, một người nổi danh về khả năng phòng ngự. Nhưng cho dù có phòng ngự tốt ra sao thì bản thân đệ cũng chẳng có bao nhiêu khả năng công kích cả. Nếu so sánh, có khi ta còn không thể bằng được huynh.
Khổng Tuyên thở dài nói. Quả thực nếu luận về công kích, hắn thua xa Hoàng Minh rất nhiều.
-Chỉ là một chút võ kĩ, nếu so sánh với tiên nhân các ngươi thì có lẽ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Hoàng Minh chán nản nói. Mặc dù có Sơn Hải Thủy Linh Thương cùng Long Khải, nhưng bất luận thế nào hắn cũng vẫn là phàm nhân, nếu như giao đấu với những tiên nhân phổ thông hắn có thể dựa vào thân thể biến thái của mình mà chiến thắng, nhưng nếu đối đầu với những tiên nhân khác thì có lẽ đó là vọng tưởng.
-Nếu như ta cũng có ngũ sắc quang giống ngươi, ta sẽ tạo ra vô số những cánh tay cùng binh khí để chiến đấu.
Hoàng Minh nhìn Khổng Tuyên ao ước. Hắn tưởng tượng tới tiến sĩ bạch tuột Otto Octavius trong phim người nhện kia, lúc đó hắn chỉ cần chỉ huynh mấy cánh tay đó giao chiến, con bản thân có thể dùng Long Khải tha hồ mà công kích rồi.
-Điều này quả thực ta chưa bao giờ nghĩ tới. Nhị ca, cảm ơn huynh. Ta phải đi đây, hẹn gặp lại.
Khổng Tuyên như ngộ ra được điều gì đó, hắn lập tức cáo biệt rồi rời đi khiến cho Hoàng Minh cảm thấy như bị bỏ rơi. Người duy nhất có thể bầu bạn cũng đã rời đi, mấy ngày sắp tới hắn cũng không thể lấy lí do bị bệnh mà trốn tránh được nữa, chỉ mong rằng Tử Tân sẽ về sớm mà cứu hắn thoát khỏi cảnh này.
-Phu quân!
Đôi mắt Tử Tân trắng dã đi, Khương Văn Sắc toan lao tới nhưng nàng nhanh chóng bị Mị Nguyệt áp chế.
-Mau thả ta ra. Ta phải đi cứu chàng.
Khương Văn Sắc hét lên. Nhìn Tử Tân đang khổ sở chống chịu, lòng nàng như bị xé ra từng mảnh.
-Tại… sao…
Tử Tân khó khăn nói, tiên lực trong thân thể hắn gần như bị hút hết. Nhưng đáp lại lời nói của hắn, Mị Nguyệt không trả lời, đôi mi nàng nhắm lại, tay bắt thành ấn trước ngực, luồng tiên khí Hiên Viên kiếm hút được từ Tử Tân lập tức được truyền tới cho nàng. Tử Tân nhìn tiên khí trong người đang dần bị hút cạn truyền tới cho Mị Nguyệt, hắn thầm nở nụ cười chế giễu. Lúc này hắn chẳng thể trách ai cả, có trách là do bản thân hắn đã tin Mị Nguyệt. Nhưng điều làm hắn ân hận chính là bản thân đã đẩy Khương Văn Sắc vào nguy hiểm, còn Phi Yến, Văn Sắc, các nàng liệu sẽ ra sao khi biết hắn gặp nạn.
-Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại đẩy phu quân ta vào con đường chết?
Khương Văn Sắc cố gắng vùng dậy nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thoát khỏi cấm chế của Mị Nguyệt. Mị Nguyệt vẫn như cũ nhắm mắt định thần, trong chốc lát, tiên lực Tử Tân tràn vào người nàng, đôi mắt nàng chợt mở, một con cáo trắng theo hiệu lệnh của nàng từ từ bay đến nhập vào cơ thể của Tử Tân.
-Hợp.
Tiên lực của bản thân tiêu thoát hết, ý thức Tử Tân dần dần mất đi, nhưng sau đó hắn liền cảm giác có một thứ gì đó rất ấm áp bao bọc lấy hắn.
-Phu quân.
Nhận thấy khuôn mặt Tử Tân đã dần trở lại bình thường, Khương Văn Sắc kinh ngạc thốt lên, nàng không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nàng chắc rằng Tử Tân bình phục trở lại chính là nhờ con cáo trắng kia. Nàng ngạc nhiên nhìn Mị Nguyệt đang lơ lửng trên không, nàng không hiểu tại sao Mị Nguyệt lại giúp Tử Tân, mới vừa nãy thôi nàng ta còn đưa hắn vào chỗ chết. Chẳng lẽ nói nàng ta hồi tâm chuyển ý? Mặc kệ là thế nào, chỉ cần Tử Tân qua cơn nguy hiểm này là được.
Ánh sáng từ Hiên Viên kiếm dần dần dịu lại và như hòa hợp cùng Tử Tân, nguồn tiên lực bị Hiên Viên kiếm hút lấy giờ đây đang từ từ chảy vào trong người hắn, hơn nữa Tử Tân còn cảm nhận được một nguồn tiên lực mạnh mẽ từ nó truyền tới. Tiên lực trong tiên thể ngày càng lớn, Tử Tân cảm giác được rằng hắn sắp đột phá, nhưng hắn không biết rằng liệu bản thân có còn thể an tâm mà đột phá hay không, bởi bây giờ hắn không chỉ phải đón nhận lôi kiếp mà còn có một Mị Nguyệt ở bên kia nữa. Đưa mắt nhìn, Mị Nguyệt, nhận được cái gật đầu biểu thị đồng ý, Tử Tân đành phải tin vào nàng một lần nữa. Sau khi tạo một cấm chế bảo vệ cho Khương Văn Sắc rồi mới an tâm ngồi xuống.
Khi Tử Tân vừa nhập thần, những tiếng sấm rền vang bỗng chốc xuất hiện phía trên lăng mộ báo hiệu thiên kiếp đã tới. Một tiếng rít vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, cả lăng mộ rung chuyển dữ dội, nhưng sau đó lại trở về như cũ.
-Là chuyện gì đang xảy ra?
Khương Văn Sắc hoảng hốt nhìn xung quanh. Nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mặc dù nàng cũng đã tu luyện một chút về tiên đạo nhưng dù sao cũng chỉ tu luyện để tăng sức khỏe và tuổi thọ mà thôi, những chuyện như vậy đây là lần đầu nàng được thấy qua.
-Không có việc gì, đạo hữu chỉ cần ở yên trong đó là được.
Mị Nguyệt nói xong liền gia cố thêm một tầng bảo hộ cho cấm chế của Tử Tân, lúc này nàng mới thở phào an tâm. Tiếng lôi kiếp rít gầm phía trên đầu khiến cho Mị Nguyệt càng trở nên ngưng trọng, nàng đưa ngón tay lên miệng cắn manh, một dòng máu màu vàng chảy ra, nhẹ nhàng vung tay lên, những giọt máu của nàng bắn lên vách tường của lăng mộ, những phù văn trên đó phát sáng, Mị Nguyệt nhắm mặt lại rồi cũng dần lâm vào trạng thái nhập định.
Ầm… ầm…
Từng đợt, từng đợt lôi kiếp liên tục đánh xuống khiến cả lăng mộ chao đảo, lăng mộ dần dần không thể chịu nổi từng đợt từng đợt lôi kiếp, trên vách tường những vết nứt dần xuất hiện, đất đá từ trên trần bắt đầu rơi xuống.
Ầm… ầm...
Lại một đợt lôi kiếp ập tới, những vết nứt trên lăng mộ lớn dần. Mị Nguyệt lập tức phun ra một ngụm máu màu vàng, thân thể nàng đổ ập xuống.
-Ngươi có sao không?
Khương Văn Sắc muốn chạy lại đỡ nàng, nhưng nàng lại bị cấm chế cản lại.
-Ta không sao, đạo hữu cứ an tâm tránh trong đó đi.Mị Nguyệt ngồi dậy lau vết máu trên miệng, đôi mắt nàng lại tiếp tục nhắm lại, con cáo màu trắng lại một lần nữa xuất hiện, nó dần dần bao bọc lấy Mị Nguyệt rồi tan biến. Khương Văn Sắc có thể thấy rõ trong chốc lát, thân thể Mị Nguyệt dần hiện lên rõ ràng, một nữ tử với mái tóc trắng dài đến eo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, và hơn cả khuôn mặt của nàng rất giống một người.
Đã hai tuần trôi qua sau chuyện của Đại Bằng. Lúc này Hoàng Minh đang phải vùi đầu vào đống sổ sách. Mấy ngày nay nếu như không phải hắn cố tình đẩy bớt chuyện cho Thương Dung và cáo bệnh nghỉ lên triều vài hôm thì có lẽ hắn đã phát điên lên rồi.
Bên dưới mật thất đã được tu sửa, có hai thân ảnh đang giao đấu cùng nhau, nói đúng hơn là một người đang liên tục ra đòn còn người kia thì chặn đi những công kích đó.
-Ngươi đứng lại cho ta chém một phát có được không?
Hoàng Minh liên tục vung thương lao tới, nhưng mũi thương của hắn cứ mỗi lần sắp chạm vào người của Khổng Tuyên thì liền bị một bàn tay vô sắc gạt ra.
-Nhị ca, ngươi giả bệnh cũng nên giống một chút chứ, tại sao người bệnh lại có thể hung hăng như vậy chứ?
Khổng Tuyên hai tay chắp sau lưng ung dung tránh đòn của Hoàng Minh lên tiếng trêu chọc.
-Ngươi giỏi lắm. Chết đi cho ta. Liệt Hỏa Diễm Trùng.
Hoàng Minh thu Sơn Hải Thủy Linh Thương vào, Long Khải trên tay hắn dần chuyển sang màu đỏ, hai bàn tay hắn đưa tới trước, miệng quát lớn.
-Nhị ca, đây chỉ là tập luyện thôi đó.
Khổng Tuyên nhìn hai con hỏa long đang bay tới hô lên. Tiên lực trên người hắn nhanh chóng vận chuyển, hai bàn tay ngũ sắc trên người dần lớn lên tóm chặt lấy hai con hỏa long. Nhưng chợt Khổng Tuyên nhận ra có gì đó bất thường khi hắn thấy nụ cười nham hiểm của Hoàng Minh. Hai con hỏa long bỗng chốc uốn éo rồi phình to ra, Khổng Tuyên biết không ổn liền ném hai con hỏa long lên trời và lập tức lui về sau.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, dư chấn từ vụ nổ lan rộng ra nhưng lập tức như bị cản lại bởi thứ gì đó, dần dần tan biến.
-Hừ, như vậy mà cũng thoát được hay sao?
Hoàng Minh hậm hực nói. Khổng Tuyên bật cười, vị nhị ca này luận về thực lực có thể không thể bì kịp nhiều người, nhưng luận về ám toán thì có lẽ hắn là số một.
-Không đánh nữa, có đánh cũng chẳng thể phá nổi phòng ngự biến thái của ngươi.
Hoàng Minh thu Long Khải lại nói.
-Chuyện này cũng không thể trách ta được, ta là được chân truyền từ mẫu phượng, một người nổi danh về khả năng phòng ngự. Nhưng cho dù có phòng ngự tốt ra sao thì bản thân đệ cũng chẳng có bao nhiêu khả năng công kích cả. Nếu so sánh, có khi ta còn không thể bằng được huynh.
Khổng Tuyên thở dài nói. Quả thực nếu luận về công kích, hắn thua xa Hoàng Minh rất nhiều.
-Chỉ là một chút võ kĩ, nếu so sánh với tiên nhân các ngươi thì có lẽ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Hoàng Minh chán nản nói. Mặc dù có Sơn Hải Thủy Linh Thương cùng Long Khải, nhưng bất luận thế nào hắn cũng vẫn là phàm nhân, nếu như giao đấu với những tiên nhân phổ thông hắn có thể dựa vào thân thể biến thái của mình mà chiến thắng, nhưng nếu đối đầu với những tiên nhân khác thì có lẽ đó là vọng tưởng.
-Nếu như ta cũng có ngũ sắc quang giống ngươi, ta sẽ tạo ra vô số những cánh tay cùng binh khí để chiến đấu.
Hoàng Minh nhìn Khổng Tuyên ao ước. Hắn tưởng tượng tới tiến sĩ bạch tuột Otto Octavius trong phim người nhện kia, lúc đó hắn chỉ cần chỉ huynh mấy cánh tay đó giao chiến, con bản thân có thể dùng Long Khải tha hồ mà công kích rồi.
-Điều này quả thực ta chưa bao giờ nghĩ tới. Nhị ca, cảm ơn huynh. Ta phải đi đây, hẹn gặp lại.
Khổng Tuyên như ngộ ra được điều gì đó, hắn lập tức cáo biệt rồi rời đi khiến cho Hoàng Minh cảm thấy như bị bỏ rơi. Người duy nhất có thể bầu bạn cũng đã rời đi, mấy ngày sắp tới hắn cũng không thể lấy lí do bị bệnh mà trốn tránh được nữa, chỉ mong rằng Tử Tân sẽ về sớm mà cứu hắn thoát khỏi cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.