Chương 5: Mỹ nam tắm rửa
Kỳ Dung
02/05/2017
Sau nửa nén hương, Lục Cẩm Diên đã tụng tới năm lần Chú Đại Bi mới thấy bản thân mình thực sự có thể đạt được cảnh giới “vô lễ chớ nghe”. Ngay khi nàng đang thở phào một hơi, lại chợt phát hiện ra, không phải là định lực của mình đã đủ, mà là trong lúc nàng không để ý, tiếng nước kia đã dừng từ lâu.
Tắm xong rồi à?
Lục Cẩm Diên nín thở tập trung tinh thần chờ động tác của Vệ Cảnh Hành. Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi chân đều tê dại rồi, phía sau tấm bình phong lại vẫn im ắng đến lạ thường, sự tĩnh lặng này khiến Lục Cẩm Diên còn nghi hoặc liệu có phải Tần vương tắm xong đã rời khỏi căn phòng này từ lâu rồi không?
Nàng kêu meo meo hai tiếng, thấy bên trong không có tiếng đáp lại, nàng lại cẩn thận nhón mũi chân, ló đầu nhỏ nhìn ra sau tấm bình phong.
Cái nhìn này khiến đầu Lục Cẩm Diên trống rỗng, tâm loạn như ma, ánh mắt không biết đặt vào đâu, chỉ biết trái tim mình đột nhiên nảy loạn lên từng tiếng thình thịch thình thịch.
Vệ Cảnh Hành đang nhắm mắt dựa vào thùng tắm, trong làn hơi nước dày đặc, mái tóc đen như mực xõa trên mặt nước, từng giọt nước óng ánh chảy xuống khiến dung nhan hắn như ẩn như hiện trong hơi nước, khuôn mặt như nhuộm sắc hoa đào, lại sáng rực hào quang.
Nàng bất giác đưa mắt từ trên mái tóc ẩm ướt của hắn xuống sống mũi cao thẳng rồi từ từ xuống nữa…
Cần cổ cao ưu nhã của hắn hơi ngẩng lên, ánh sáng nhu hòa nửa che nửa giấu đi xương quai xanh tinh tế cùng với yết hầu đang trượt lên trượt xuống.
Nhìn xuống thêm chút nữa ở nửa người đang ngâm trong thùng nước tắm của Vệ Cảnh Hành, trước lồng ngực vốn nên khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh kia lại có một bàn tay xinh đẹp đặt nhẹ lên ngực trái, che đi một phần phong cảnh kiều diễm này.
Đúng là đồ biến thái, đi tắm còn tự sờ ngực nữa…
Lục Cẩm Diên cảm nhận được trái tim mình chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, mọi âm thanh nhất thời đều lặng xuống, chỉ thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng, thở cũng không dám thở mạnh, len lén đưa mắt liếc lên trên.
Chỉ là, vừa ngẩng đầu nhìn nàng đã mất hồn mất vía.
Mặc dù hơi nước ấm áp bao quanh khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của Vệ Cảnh Hành, nhưng lúc này, dung nhan bạch ngọc vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm đó khẽ cau mày, khí tức nghiêm nghị lạnh như tảng băng khiến người ta không dám lại gần.
Vệ Cảnh Hành thế này khiến nàng hoàn toàn không thể liên tưởng đến một Vệ Cảnh Hành tắm rửa cho nàng vô cùng dịu dàng vừa rồi. Khuôn mặt hắn phủ một lớp sương mờ nghiêm nghị, như mang theo sự phòng bị tầng tầng lớp lớp, rõ ràng ở gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời khiến tim nàng giống như bị một cảm giác kỳ quái xa lạ nào đó đâm mạnh vào, cảm xúc rối bời, khó có thể thoải mái được…
Lục Cẩm Diên càng nhìn càng thấy hoang mang, đang định len lén quay về rúc vào góc tường thì Vệ Cảnh Hành nghe thấy động tĩnh từ lâu không biết đã mở mắt ra từ bao giờ.
Bị bắt quả tang đang nhìn lén không có gì đáng sợ, dù sao bây giờ nàng cũng chỉ là con mèo con. Nhưng điều làm cho Lục Cẩm Diên rợn tóc gáy hít sâu một hơi lạnh là, sau khi Vệ Cảnh Hành tỉnh lại, hắn hơi dựng thẳng thân người đang dựa vào cạnh thùng tắm lên, bàn tay đặt ở ngực trái từ từ rơi xuống, lộ ra lồng ngực đầy những vết thương to to nhỏ nhỏ, có vết sẹo dài như hình trăng khuyết, có dấu vết trúng tên to nhỏ khác nhau, có cả vết đao chém, đa số đều đã mờ đi, nhạt đi nhiều, nhưng vết thương ở ngay cửa tim kia là bắt mắt nhất, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Đã bao giờ Lục Cẩm Diên nhìn thấy những vết thương dữ tợn như thế đâu, nàng còn đang tê dại da đầu lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người mình.
Nàng ngẩng vụt đầu, trong lòng run rẩy, không chút đề phòng đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.
Mái tóc dài ẩm ướt xõa xuống vai, ánh mắt Vệ Cảnh Hành âm u lạnh lẽo, con ngươi cao ngạo tràn ngập hơi thở khát máu, tàn độc.
Từng luồng sát khí ập tới khiến hai chân Lục Cẩm Diên run lẩy bẩy, “meooo” một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như nếu còn tiếp tục ở lại đây nữa thì một giây tiếp theo đầu và thân nàng sẽ chia ra hai nơi vậy.
Hôm qua bệnh cũ tái phát đã khơi dậy một số chuyện cũ, hôm nay ngâm mình trong nước tắm, dù cơ thể lạnh lẽo đã dần có chút độ ấm, không còn trầm trọng đến không có chút sức lực nào như hôm qua, nhưng tim Vệ Cảnh Hành lại dần trầm xuống.
Nước tắm càng ngày càng lạnh, hắn dựa nửa người vào cạnh thùng tắm, mái tóc đen xõa tung, từng giọt nước trong suốt chảy từ trên tóc xuống, đôi mắt đầy tĩnh lặng đầy bi thương, vầng trán cao có vẻ mệt mỏi như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó, hoàn toàn không có cảm giác gì với xung quanh.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, ánh mắt đầy tơ máu quay đầu nhìn theo phản xạ, lại thấy ở cách đó không xa, con mèo nhỏ màu vàng lao như gió đập ‘cốp’ một tiếng vào tấm bình phong.
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình bóng mơ hồ nào đó, thần chí đầy sát khí cũng lập tức tỉnh táo lại.
Vệ Cảnh Hành nhắm mắt lại, chậm rãi giấu đi con ngươi lạnh như băng, đến khi mở mắt ra, đôi mắt đen láy thâm sâu đã khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.
Trên mặt hắn đã không còn có chút sát khí, đau thương hay oán hận nào nữa, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy con mèo con kinh hồn táng đảm bước xiêu xiêu vẹo vẹo được vài bước lại trượt một cái, cả cơ thể tròn vo lao thẳng vào cột nhà, dùng một tư thế cực kỳ buồn cười ngã sõng xoài trên đất.
Hắn bất giác cười khẽ thành tiếng, ngũ quan nghiêm nghị dần nhu hòa hơn, ánh mắt cũng dần có sắc màu ấm áp.
Sát khí cuồn cuồn vừa rồi biến mất như một cơn gió, nhìn con mèo con đang ôm đầu, đôi mắt mèo tròn xoe ngập nước, đôi tai hồng phấn ấm ức rũ xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương lại buồn cười khiến hắn bất giác nhếch khóe môi cười khẽ.
Lục Cẩm Diên vẫn sợ tâm trạng của hắn không tốt sẽ ngược đãi động vật nhỏ, thế nên thấy tình hình hiện tại là chạy cũng không thoát, nàng đành cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, thế nhưng Vệ Cảnh Hạnh lại nhìn nàng cười. Khuôn mặt tươi cười tương phản quá lớn như mặt trời rạng rỡ tỏa hào quang chói lòa giữa ngày đông lạnh khiến tim nàng càng thêm hốt hoảng, càng thêm sợ hãi.
Vệ Cảnh Hành lúc này cũng không hề hay biết, hắn chỉ dựa vào cạnh thùng tắm, cười khẽ, toàn thân tỏa ra ánh sáng khó có thể diễn tả được, lại khiến con mèo con trốn trong góc phòng run rẩy khiếp đảm.
Cười cái gì mà cười! Lục Cẩm Diên hừ hừ hai tiếng, xoa xoa chỗ đau trên đầu do vừa tự va vào tường kia, trong lòng thầm mắng vài câu.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, Vệ Cảnh Hành đã khoác áo ngoài lên, nhanh chân bước qua.
Chiếc áo bào màu vàng sẫm của hắn như múa trong gió, tay áo bay lên. Hắn đứng trước mặt Lục Cẩm Diên, dáng người thon dài như trúc, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta có cảm giác cao quý thanh hoa, bễ nghễ thiên hạ.
Có điều…
Thấy cái đùi trắng nõn ở gần ngay trước mắt, ở cự ly này nhìn từ dưới lên trên thật đúng là không sót chút gì, cả cơ thể mèo của Lục Cẩm Diên nhất thời như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, mặt đỏ như chảy máu, lập tức che kín hai mắt ra vẻ ta không hề nhìn thấy gì hết…
Ai ngờ, máu mũi lại chảy xuống…
“Va bị thương à?” Vệ Cảnh Hành xách cổ A Nhiên lên, nhìn chút vết máu trên chóp mũi nó, buồn cười hỏi.
Bị hắn bế lên, mùi hương thơm phức ập tới, Lục Cẩm Diên hơi chột dạ đưa mắt sang một bên, rũ mí mắt xuống, nhưng sợi tóc xõa tung của hắn lại cọ cọ vào mặt nàng, khe khẽ, ngưa ngứa, khiến tim nàng cứ đập thình thịch rất kỳ quái.
Tên biến thái buồn vui thất thường này, đừng có sờ lung tung!!! Mau thả ta xuống!!!
Lục Cẩm Diên tức xù lông nhưng khổ nỗi là nàng còn không dám giãy dụa chút nào.
Có lẽ tâm trạng bất mãn ai oán của Lục Cẩm Diên truyền được sang vị Tần vương điện hạ này, nhìn con mèo nhỏ có vẻ không vui, Vệ Cảnh Hành chợt nhận ra tâm trạng muốn chạy ra ngoài chơi của A Nhiên, lập tức tốt bụng đẩy cửa ra giúp nó.
Vừa xuống đất, Lục Cẩm Diên lập tức như con chim sổ lồng, vọt thẳng ra ngoài phòng không nói thêm lời nào, như thể có hung thần đuổi sát sau lưng vậy, không một chút lưu luyến.
Vệ Cảnh Hành nhìn thấy vậy hơi nheo mắt lại đầy nguy hiểm, hắn cứ cảm thấy hình như mình bị A Nhiên bỏ rơi ấy…
Đúng là Lục Cẩm Diên bỏ rơi hắn!
Bây giờ nàng chỉ muốn về nhà, còn lâu mới muốn ở chung phòng với tên cuồng lộ hàng tâm trạng thất thường này, nàng chỉ sợ trái tim nhỏ bé của nàng sẽ bị nhất cử nhất động của hắn hù chết mất.
Vì thế, vừa ra khỏi cửa phòng, nàng liền lê cái chân nhỏ bị thương của mình, chạy vội đi tìm đường về nhà.
Lần này, để tránh bị lạc đường, cứ đi một đoạn nàng lại dùng một hòn đã nhỏ để đánh dấu phương hướng. Nhưng trong viện này Vệ Cảnh Hành đã khởi động Cửu cung bát quái trận từ lâu, căn bản không phải nơi mà một con mèo nhỏ như Lục Cẩm Diên có thể tùy ý đi ra được.
Lục Cẩm Diên lại không biết chuyện này, toàn tâm toàn ý muốn rời khỏi phủ của Vệ Cảnh Hành, vì thế nàng cứ đi mãi đi mãi, đi đến lúc bụng kêu òng ọc, đi đến khi sắc trời tối dần, lại quay về trước cửa phòng Vệ Cảnh Hành.
Trong bóng tối tĩnh lặng, Vệ Cảnh Hành thoáng nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng gì đó khe khẽ. Hắn gập quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu lên, thấy ngay một chú chim bồ câu đưa thư đáp vững vàng xuống bàn sách, lách chách đi về phía hắn.
Hắn đưa tay ra gỡ lá thư buộc trên đùi nó xuống, mở ra xem dưới ánh nến sáng rực. Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy câu, nhưng cũng nói được rõ ràng từng chuyện xảy ra trong kinh thành ngày hôm nay.
Nghĩ đến chặng đường về kinh nguy cơ trùng trùng này, Vệ Cảnh Hành lạnh lùng cười khẩy một tiếng khinh thường, đôi mắt đen khẽ nheo lại đầy nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xíu ở cuối cùng, vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt tuấn tú tan đi hết, lại như nhuộm sắc màu ấm áp của ánh nến.
— Bình an.
Hắn lấy giấy trắng ra, viết mấy chữ rồi thả thư vào trong ống trúc buộc trên đùi chim bồ câu, nhìn con chim bồ câu trắng đưa thư bay càng lúc càng xa trong đêm tối.
Đến khi bóng dáng của nó hoàn toàn biến mất, Vệ Cảnh Hành mới khoác thêm áo, liếc mắt nhìn ổ mèo ở ngoài cửa.
Vốn chỉ là thuận mắt nhìn một cái, ai ngờ lại thấy trong ổ mèo trống rỗng, mà ngay cả con cá khô nhỏ của bữa tối cũng vẫn nằm nguyên trong đĩa, còn khiến mấy con ruồi bu lại.
Hắn hơi nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn với hành vi lãng phí lương thực của A Nhiên, nhưng trong lòng lại thoáng nghi hoặc, liệu có khi nào đêm nay A Nhiên lại quắp một con chuột chết vào đặt trước giường mình rồi mở to mắt nhìn mình không.
Mèo bắt chuột tặng cho chủ nhân làm đồ ăn, là vì lo chủ nhân không có năng lực kiếm ăn, không nuôi được nó, nhưng nhìn hắn giống một vị chủ nhân không có năng lực sao?
Có điều hai hôm trước khi hắn vứt con chuột kia đi, A Nhiên giận hắn mất tích luôn mấy hôm… đến hôm nay tắm rửa còn hung dữ vừa cào vừa cắn hắn…
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu vị Tần vương điện hạ mặt đơ này đã suy luận ra rất rất nhiều cảnh tượng.
Hắn còn đang mải rối rắm vấn đề con chuột chết, ở trong bụi cỏ cách đó không xa lại vang lên những tiếng sột sột soạt soạt, chỉ thấy một thân hình nho nhỏ lắc la lắc lư chui từ trong bụi cỏ ra, cái chân lông xù khập khiễng bước thấp bước cao đi tới, hoàn toàn không ổn.
Con mèo nhỏ từ từ bước đến trước mặt hắn, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống rồi ngã nhào xuống đất.
Vệ Cảnh Hành giật mình, vội tiến lên đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy cơ thể lông xù mềm mại của nó.
Tắm xong rồi à?
Lục Cẩm Diên nín thở tập trung tinh thần chờ động tác của Vệ Cảnh Hành. Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi chân đều tê dại rồi, phía sau tấm bình phong lại vẫn im ắng đến lạ thường, sự tĩnh lặng này khiến Lục Cẩm Diên còn nghi hoặc liệu có phải Tần vương tắm xong đã rời khỏi căn phòng này từ lâu rồi không?
Nàng kêu meo meo hai tiếng, thấy bên trong không có tiếng đáp lại, nàng lại cẩn thận nhón mũi chân, ló đầu nhỏ nhìn ra sau tấm bình phong.
Cái nhìn này khiến đầu Lục Cẩm Diên trống rỗng, tâm loạn như ma, ánh mắt không biết đặt vào đâu, chỉ biết trái tim mình đột nhiên nảy loạn lên từng tiếng thình thịch thình thịch.
Vệ Cảnh Hành đang nhắm mắt dựa vào thùng tắm, trong làn hơi nước dày đặc, mái tóc đen như mực xõa trên mặt nước, từng giọt nước óng ánh chảy xuống khiến dung nhan hắn như ẩn như hiện trong hơi nước, khuôn mặt như nhuộm sắc hoa đào, lại sáng rực hào quang.
Nàng bất giác đưa mắt từ trên mái tóc ẩm ướt của hắn xuống sống mũi cao thẳng rồi từ từ xuống nữa…
Cần cổ cao ưu nhã của hắn hơi ngẩng lên, ánh sáng nhu hòa nửa che nửa giấu đi xương quai xanh tinh tế cùng với yết hầu đang trượt lên trượt xuống.
Nhìn xuống thêm chút nữa ở nửa người đang ngâm trong thùng nước tắm của Vệ Cảnh Hành, trước lồng ngực vốn nên khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh kia lại có một bàn tay xinh đẹp đặt nhẹ lên ngực trái, che đi một phần phong cảnh kiều diễm này.
Đúng là đồ biến thái, đi tắm còn tự sờ ngực nữa…
Lục Cẩm Diên cảm nhận được trái tim mình chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, mọi âm thanh nhất thời đều lặng xuống, chỉ thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng, thở cũng không dám thở mạnh, len lén đưa mắt liếc lên trên.
Chỉ là, vừa ngẩng đầu nhìn nàng đã mất hồn mất vía.
Mặc dù hơi nước ấm áp bao quanh khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của Vệ Cảnh Hành, nhưng lúc này, dung nhan bạch ngọc vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm đó khẽ cau mày, khí tức nghiêm nghị lạnh như tảng băng khiến người ta không dám lại gần.
Vệ Cảnh Hành thế này khiến nàng hoàn toàn không thể liên tưởng đến một Vệ Cảnh Hành tắm rửa cho nàng vô cùng dịu dàng vừa rồi. Khuôn mặt hắn phủ một lớp sương mờ nghiêm nghị, như mang theo sự phòng bị tầng tầng lớp lớp, rõ ràng ở gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời khiến tim nàng giống như bị một cảm giác kỳ quái xa lạ nào đó đâm mạnh vào, cảm xúc rối bời, khó có thể thoải mái được…
Lục Cẩm Diên càng nhìn càng thấy hoang mang, đang định len lén quay về rúc vào góc tường thì Vệ Cảnh Hành nghe thấy động tĩnh từ lâu không biết đã mở mắt ra từ bao giờ.
Bị bắt quả tang đang nhìn lén không có gì đáng sợ, dù sao bây giờ nàng cũng chỉ là con mèo con. Nhưng điều làm cho Lục Cẩm Diên rợn tóc gáy hít sâu một hơi lạnh là, sau khi Vệ Cảnh Hành tỉnh lại, hắn hơi dựng thẳng thân người đang dựa vào cạnh thùng tắm lên, bàn tay đặt ở ngực trái từ từ rơi xuống, lộ ra lồng ngực đầy những vết thương to to nhỏ nhỏ, có vết sẹo dài như hình trăng khuyết, có dấu vết trúng tên to nhỏ khác nhau, có cả vết đao chém, đa số đều đã mờ đi, nhạt đi nhiều, nhưng vết thương ở ngay cửa tim kia là bắt mắt nhất, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Đã bao giờ Lục Cẩm Diên nhìn thấy những vết thương dữ tợn như thế đâu, nàng còn đang tê dại da đầu lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người mình.
Nàng ngẩng vụt đầu, trong lòng run rẩy, không chút đề phòng đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.
Mái tóc dài ẩm ướt xõa xuống vai, ánh mắt Vệ Cảnh Hành âm u lạnh lẽo, con ngươi cao ngạo tràn ngập hơi thở khát máu, tàn độc.
Từng luồng sát khí ập tới khiến hai chân Lục Cẩm Diên run lẩy bẩy, “meooo” một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, cứ như nếu còn tiếp tục ở lại đây nữa thì một giây tiếp theo đầu và thân nàng sẽ chia ra hai nơi vậy.
Hôm qua bệnh cũ tái phát đã khơi dậy một số chuyện cũ, hôm nay ngâm mình trong nước tắm, dù cơ thể lạnh lẽo đã dần có chút độ ấm, không còn trầm trọng đến không có chút sức lực nào như hôm qua, nhưng tim Vệ Cảnh Hành lại dần trầm xuống.
Nước tắm càng ngày càng lạnh, hắn dựa nửa người vào cạnh thùng tắm, mái tóc đen xõa tung, từng giọt nước trong suốt chảy từ trên tóc xuống, đôi mắt đầy tĩnh lặng đầy bi thương, vầng trán cao có vẻ mệt mỏi như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó, hoàn toàn không có cảm giác gì với xung quanh.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, ánh mắt đầy tơ máu quay đầu nhìn theo phản xạ, lại thấy ở cách đó không xa, con mèo nhỏ màu vàng lao như gió đập ‘cốp’ một tiếng vào tấm bình phong.
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình bóng mơ hồ nào đó, thần chí đầy sát khí cũng lập tức tỉnh táo lại.
Vệ Cảnh Hành nhắm mắt lại, chậm rãi giấu đi con ngươi lạnh như băng, đến khi mở mắt ra, đôi mắt đen láy thâm sâu đã khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.
Trên mặt hắn đã không còn có chút sát khí, đau thương hay oán hận nào nữa, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy con mèo con kinh hồn táng đảm bước xiêu xiêu vẹo vẹo được vài bước lại trượt một cái, cả cơ thể tròn vo lao thẳng vào cột nhà, dùng một tư thế cực kỳ buồn cười ngã sõng xoài trên đất.
Hắn bất giác cười khẽ thành tiếng, ngũ quan nghiêm nghị dần nhu hòa hơn, ánh mắt cũng dần có sắc màu ấm áp.
Sát khí cuồn cuồn vừa rồi biến mất như một cơn gió, nhìn con mèo con đang ôm đầu, đôi mắt mèo tròn xoe ngập nước, đôi tai hồng phấn ấm ức rũ xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương lại buồn cười khiến hắn bất giác nhếch khóe môi cười khẽ.
Lục Cẩm Diên vẫn sợ tâm trạng của hắn không tốt sẽ ngược đãi động vật nhỏ, thế nên thấy tình hình hiện tại là chạy cũng không thoát, nàng đành cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, thế nhưng Vệ Cảnh Hạnh lại nhìn nàng cười. Khuôn mặt tươi cười tương phản quá lớn như mặt trời rạng rỡ tỏa hào quang chói lòa giữa ngày đông lạnh khiến tim nàng càng thêm hốt hoảng, càng thêm sợ hãi.
Vệ Cảnh Hành lúc này cũng không hề hay biết, hắn chỉ dựa vào cạnh thùng tắm, cười khẽ, toàn thân tỏa ra ánh sáng khó có thể diễn tả được, lại khiến con mèo con trốn trong góc phòng run rẩy khiếp đảm.
Cười cái gì mà cười! Lục Cẩm Diên hừ hừ hai tiếng, xoa xoa chỗ đau trên đầu do vừa tự va vào tường kia, trong lòng thầm mắng vài câu.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, Vệ Cảnh Hành đã khoác áo ngoài lên, nhanh chân bước qua.
Chiếc áo bào màu vàng sẫm của hắn như múa trong gió, tay áo bay lên. Hắn đứng trước mặt Lục Cẩm Diên, dáng người thon dài như trúc, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta có cảm giác cao quý thanh hoa, bễ nghễ thiên hạ.
Có điều…
Thấy cái đùi trắng nõn ở gần ngay trước mắt, ở cự ly này nhìn từ dưới lên trên thật đúng là không sót chút gì, cả cơ thể mèo của Lục Cẩm Diên nhất thời như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, mặt đỏ như chảy máu, lập tức che kín hai mắt ra vẻ ta không hề nhìn thấy gì hết…
Ai ngờ, máu mũi lại chảy xuống…
“Va bị thương à?” Vệ Cảnh Hành xách cổ A Nhiên lên, nhìn chút vết máu trên chóp mũi nó, buồn cười hỏi.
Bị hắn bế lên, mùi hương thơm phức ập tới, Lục Cẩm Diên hơi chột dạ đưa mắt sang một bên, rũ mí mắt xuống, nhưng sợi tóc xõa tung của hắn lại cọ cọ vào mặt nàng, khe khẽ, ngưa ngứa, khiến tim nàng cứ đập thình thịch rất kỳ quái.
Tên biến thái buồn vui thất thường này, đừng có sờ lung tung!!! Mau thả ta xuống!!!
Lục Cẩm Diên tức xù lông nhưng khổ nỗi là nàng còn không dám giãy dụa chút nào.
Có lẽ tâm trạng bất mãn ai oán của Lục Cẩm Diên truyền được sang vị Tần vương điện hạ này, nhìn con mèo nhỏ có vẻ không vui, Vệ Cảnh Hành chợt nhận ra tâm trạng muốn chạy ra ngoài chơi của A Nhiên, lập tức tốt bụng đẩy cửa ra giúp nó.
Vừa xuống đất, Lục Cẩm Diên lập tức như con chim sổ lồng, vọt thẳng ra ngoài phòng không nói thêm lời nào, như thể có hung thần đuổi sát sau lưng vậy, không một chút lưu luyến.
Vệ Cảnh Hành nhìn thấy vậy hơi nheo mắt lại đầy nguy hiểm, hắn cứ cảm thấy hình như mình bị A Nhiên bỏ rơi ấy…
Đúng là Lục Cẩm Diên bỏ rơi hắn!
Bây giờ nàng chỉ muốn về nhà, còn lâu mới muốn ở chung phòng với tên cuồng lộ hàng tâm trạng thất thường này, nàng chỉ sợ trái tim nhỏ bé của nàng sẽ bị nhất cử nhất động của hắn hù chết mất.
Vì thế, vừa ra khỏi cửa phòng, nàng liền lê cái chân nhỏ bị thương của mình, chạy vội đi tìm đường về nhà.
Lần này, để tránh bị lạc đường, cứ đi một đoạn nàng lại dùng một hòn đã nhỏ để đánh dấu phương hướng. Nhưng trong viện này Vệ Cảnh Hành đã khởi động Cửu cung bát quái trận từ lâu, căn bản không phải nơi mà một con mèo nhỏ như Lục Cẩm Diên có thể tùy ý đi ra được.
Lục Cẩm Diên lại không biết chuyện này, toàn tâm toàn ý muốn rời khỏi phủ của Vệ Cảnh Hành, vì thế nàng cứ đi mãi đi mãi, đi đến lúc bụng kêu òng ọc, đi đến khi sắc trời tối dần, lại quay về trước cửa phòng Vệ Cảnh Hành.
Trong bóng tối tĩnh lặng, Vệ Cảnh Hành thoáng nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng gì đó khe khẽ. Hắn gập quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu lên, thấy ngay một chú chim bồ câu đưa thư đáp vững vàng xuống bàn sách, lách chách đi về phía hắn.
Hắn đưa tay ra gỡ lá thư buộc trên đùi nó xuống, mở ra xem dưới ánh nến sáng rực. Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy câu, nhưng cũng nói được rõ ràng từng chuyện xảy ra trong kinh thành ngày hôm nay.
Nghĩ đến chặng đường về kinh nguy cơ trùng trùng này, Vệ Cảnh Hành lạnh lùng cười khẩy một tiếng khinh thường, đôi mắt đen khẽ nheo lại đầy nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xíu ở cuối cùng, vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt tuấn tú tan đi hết, lại như nhuộm sắc màu ấm áp của ánh nến.
— Bình an.
Hắn lấy giấy trắng ra, viết mấy chữ rồi thả thư vào trong ống trúc buộc trên đùi chim bồ câu, nhìn con chim bồ câu trắng đưa thư bay càng lúc càng xa trong đêm tối.
Đến khi bóng dáng của nó hoàn toàn biến mất, Vệ Cảnh Hành mới khoác thêm áo, liếc mắt nhìn ổ mèo ở ngoài cửa.
Vốn chỉ là thuận mắt nhìn một cái, ai ngờ lại thấy trong ổ mèo trống rỗng, mà ngay cả con cá khô nhỏ của bữa tối cũng vẫn nằm nguyên trong đĩa, còn khiến mấy con ruồi bu lại.
Hắn hơi nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn với hành vi lãng phí lương thực của A Nhiên, nhưng trong lòng lại thoáng nghi hoặc, liệu có khi nào đêm nay A Nhiên lại quắp một con chuột chết vào đặt trước giường mình rồi mở to mắt nhìn mình không.
Mèo bắt chuột tặng cho chủ nhân làm đồ ăn, là vì lo chủ nhân không có năng lực kiếm ăn, không nuôi được nó, nhưng nhìn hắn giống một vị chủ nhân không có năng lực sao?
Có điều hai hôm trước khi hắn vứt con chuột kia đi, A Nhiên giận hắn mất tích luôn mấy hôm… đến hôm nay tắm rửa còn hung dữ vừa cào vừa cắn hắn…
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu vị Tần vương điện hạ mặt đơ này đã suy luận ra rất rất nhiều cảnh tượng.
Hắn còn đang mải rối rắm vấn đề con chuột chết, ở trong bụi cỏ cách đó không xa lại vang lên những tiếng sột sột soạt soạt, chỉ thấy một thân hình nho nhỏ lắc la lắc lư chui từ trong bụi cỏ ra, cái chân lông xù khập khiễng bước thấp bước cao đi tới, hoàn toàn không ổn.
Con mèo nhỏ từ từ bước đến trước mặt hắn, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống rồi ngã nhào xuống đất.
Vệ Cảnh Hành giật mình, vội tiến lên đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy cơ thể lông xù mềm mại của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.