Chương 49: C49: Tiếp Nhận Tin Dữ
An Ni (TTNN)
19/05/2022
Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt, Bác sĩ đẩy cửa bước ra báo: "Đã giữ được tính mạng của cô ấy."
Bao nhiêu hoảng sợ đè nén trên lưng như biến mất, Lâm Bối Na cảm thấy nhẹ hẳn cả người, nước mắt cô vô thức rơi ra vì vui mừng.
Trong thời gian Lâm Bối Y còn chưa tỉnh, Lâm Bối Na trở về nhà để lấy chút đồ thay cho Lâm Bối Y. Sau khi soạn đồ xong, Lâm Bối Na nhìn thấy một bức thư trên tủ, cầm lên xem, nét chữ là do Lâm Bối Y viết.
Chị, em biết, sự ra đi của mình là không đúng với người ở lại. Nhưng em không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc mà ba nói, giữa Lục Kiên và chúng ta là chị em họ. Ba nói mẹ của Lục Kiên là em gái ruột của ba. Chị nói xem, tại sao chuyện này lại xảy ra với em cơ chứ?
Chúng em đã xảy ra loạn luân rồi! Là loạn luân đó.
Em thà là để anh ấy hận mình, còn hơn là nhìn thấy anh ấy đau đớn sống không bằng chết. Vậy nên, chị hãy nói với anh ấy là em đã sang nước ngoài rồi, không trở về nữa, nói anh ấy đứng chờ em, cũng đừng tim em. Chị cứ nói đi đâu cũng được, nhưng xin chị đừng cho anh ấy biết, em đã chết.
Điều cuối cùng em mong, là xin ba và chị hãy tha thứ cho sự ra đi của em.
Lâm Bối Y.
Lâm Bối Na như chết lặng đi, cảm thấy lồng ngực bí bách không sao thở nỗi.
Lục Kiên là em họ của mình? Thì ra đây là lý do ngăn cấm ư? Tại sao Doãn Thụy không nói ra sớm hơn, tại sao không nói ra sớm hơn? Những tổn thương mà Bối Y chịu đựng, cả đời về sau của bà ta cũng không thể nào gánh nỗi. Tất cả là tại bà ta, tại bà ta mà ra.
Khi Lâm Bối Y tỉnh lại, thần trí điên loạn, chẳng nhớ mình là ai, chẳng biết thế giới này là gì, hoàn toàn ngây ngây dại dại, cười nói mà không ý thức được mình đang nói gì.
Lâm Bối Na ngồi đó nhìn Lâm Bối Y ngồi co ro, tựa lưng vào tường, lúc thì giơ tay lên che che ánh đèn, lúc thì nhảy múa lung tung, lúc thì ôm gối vỗ vỗ như ru bé ngủ...
Một nỗi bi thương từ đâu chạy tới xộc vào người Lâm Bối Na, khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô đều đắm chìm trong dòng thác bi thương, hoàn toàn trái ngược với sự ngây dại vô hồn của Lâm Bối Y.
Tâm thần rồi!
Có thể là do chấn động tâm lý quá mạnh.
Câu trả lời của Bác sĩ khiến Lâm Bối Na muốn điên theo Lâm Bối Y.
Về phía Trác Phùng, anh vừa phải bận rộn ở Công ty, vừa chạy tới lo cho Lục Kiên, còn thăm hỏi Lâm Bối Na, cơ thể dù có hoạt động hết công suất cũng không bằng tinh thần bị đè nặng, nỗi lo mà cả anh và Lâm Bối Na đều sợ, đó là sau khi Lục Kiên tỉnh lại.
Đúng là ông trời rất biết trêu người, lựa đúng hôm nay, Lục Kiên tỉnh lại.
Khi vừa tỉnh lại, đang trong tình trạng choáng váng đầu óc, Lục Kiên nghe giọng của Trác Phùng ong ong bên tai mình. Tâm trạng Trác Phùng nặng nề, đang ngồi bên giường bệnh nói gì đó mà Lục Kiên không rõ lắm, chỉ nghe được cụm từ cuối cùng sau khi anh mở mắt ra hẳn: "...cũng may là cô ấy không chết."
Bao nhiêu hoảng sợ đè nén trên lưng như biến mất, Lâm Bối Na cảm thấy nhẹ hẳn cả người, nước mắt cô vô thức rơi ra vì vui mừng.
Trong thời gian Lâm Bối Y còn chưa tỉnh, Lâm Bối Na trở về nhà để lấy chút đồ thay cho Lâm Bối Y. Sau khi soạn đồ xong, Lâm Bối Na nhìn thấy một bức thư trên tủ, cầm lên xem, nét chữ là do Lâm Bối Y viết.
Chị, em biết, sự ra đi của mình là không đúng với người ở lại. Nhưng em không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc mà ba nói, giữa Lục Kiên và chúng ta là chị em họ. Ba nói mẹ của Lục Kiên là em gái ruột của ba. Chị nói xem, tại sao chuyện này lại xảy ra với em cơ chứ?
Chúng em đã xảy ra loạn luân rồi! Là loạn luân đó.
Em thà là để anh ấy hận mình, còn hơn là nhìn thấy anh ấy đau đớn sống không bằng chết. Vậy nên, chị hãy nói với anh ấy là em đã sang nước ngoài rồi, không trở về nữa, nói anh ấy đứng chờ em, cũng đừng tim em. Chị cứ nói đi đâu cũng được, nhưng xin chị đừng cho anh ấy biết, em đã chết.
Điều cuối cùng em mong, là xin ba và chị hãy tha thứ cho sự ra đi của em.
Lâm Bối Y.
Lâm Bối Na như chết lặng đi, cảm thấy lồng ngực bí bách không sao thở nỗi.
Lục Kiên là em họ của mình? Thì ra đây là lý do ngăn cấm ư? Tại sao Doãn Thụy không nói ra sớm hơn, tại sao không nói ra sớm hơn? Những tổn thương mà Bối Y chịu đựng, cả đời về sau của bà ta cũng không thể nào gánh nỗi. Tất cả là tại bà ta, tại bà ta mà ra.
Khi Lâm Bối Y tỉnh lại, thần trí điên loạn, chẳng nhớ mình là ai, chẳng biết thế giới này là gì, hoàn toàn ngây ngây dại dại, cười nói mà không ý thức được mình đang nói gì.
Lâm Bối Na ngồi đó nhìn Lâm Bối Y ngồi co ro, tựa lưng vào tường, lúc thì giơ tay lên che che ánh đèn, lúc thì nhảy múa lung tung, lúc thì ôm gối vỗ vỗ như ru bé ngủ...
Một nỗi bi thương từ đâu chạy tới xộc vào người Lâm Bối Na, khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô đều đắm chìm trong dòng thác bi thương, hoàn toàn trái ngược với sự ngây dại vô hồn của Lâm Bối Y.
Tâm thần rồi!
Có thể là do chấn động tâm lý quá mạnh.
Câu trả lời của Bác sĩ khiến Lâm Bối Na muốn điên theo Lâm Bối Y.
Về phía Trác Phùng, anh vừa phải bận rộn ở Công ty, vừa chạy tới lo cho Lục Kiên, còn thăm hỏi Lâm Bối Na, cơ thể dù có hoạt động hết công suất cũng không bằng tinh thần bị đè nặng, nỗi lo mà cả anh và Lâm Bối Na đều sợ, đó là sau khi Lục Kiên tỉnh lại.
Đúng là ông trời rất biết trêu người, lựa đúng hôm nay, Lục Kiên tỉnh lại.
Khi vừa tỉnh lại, đang trong tình trạng choáng váng đầu óc, Lục Kiên nghe giọng của Trác Phùng ong ong bên tai mình. Tâm trạng Trác Phùng nặng nề, đang ngồi bên giường bệnh nói gì đó mà Lục Kiên không rõ lắm, chỉ nghe được cụm từ cuối cùng sau khi anh mở mắt ra hẳn: "...cũng may là cô ấy không chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.