Chương 66: C66: Ba Năm Trước
An Ni (TTNN)
19/05/2022
Khi Hứa Vũ bước vào quán bar, vừa hay va trúng phải một cô gái xinh đẹp.
Anh đỡ cô ấy đứng vững, vừa định mở miệng xin lỗi thì cúi đầu mới phát hiện cô ấy có gương mặt rất giống một người, thậm chí khí chất trên người tỏa ra cũng giống.
Anh giật mình, á khẩu trong mấy giây.
Cô gái khẽ nhíu mày, đẩy anh ra rồi rời khỏi quán bar.
Hứa Vũ đứng đó ngẩn ngơ một lúc lâu, trái tim như lỡ nhịp, anh tự khống chế bản thân nhưng vẫn không kìm được mà chạy theo cô ấy. Ra đến bên ngoài, cô gái đã leo lên taxi.
Đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng ngôi nhà bùng nổ, cùng tiếng gọi tên thất thanh của anh: Hứa Tiểu Quânnnnn....
Hứa Vũ lắc đầu xua đi cảnh tượng hãi hùng ấy, tự nhủ với bản thân: Đừng để người có gương mặt giống với Tiểu Quân mà làm cho ảnh hưởng. Cô ấy đã chết rồi, Hứa Vũ, chấp nhận sự thật này đi, cô ấy đã chết rồi!
Trác Phùng ngồi trên ghế, trên bàn là một chai rượu loại mạnh màu hổ phách chỉ còn phân nửa. Hứa Vũ tiến đến, ngồi đối diện anh.
Hứa Vũ có một thời gian dài làm việc cùng Hứa Tiểu Quân, một chuyên gia tâm lý học đáng gờm đối với bọn tội phạm, nên ít nhiều cũng học hỏi được chút ít suy luận qua vẻ bề ngoài của một người. Thế nhưng chưa bao giờ nhìn ra manh mối nào từ nét mặt Trác Phùng, nhưng riêng lần này lại thấy rất rõ.
"Có chuyện gì vậy?"
Trác Phùng không trả lời, suy nghĩ một chút rồi thở dài một tiếng: "Cậu có thuốc lá không?"
Trác Phùng không phải là người nghiện thuốc lá, rất lâu mới hút một vài điếu cùng Lục Kiên hoặc Hứa Vũ mỗi khi hai người bạn này tâm sự.
Hứa Vũ rút bao thuốc ra, e ngại hỏi: "Có tâm sự mà muốn giấu anh em sao?"
Trác Phùng không nói gì, đón lấy bao thuốc, rút ra một điếu, ngậm lên miệng và châm hút.
Ngọn lửa bùng lên từ từ, Trác Phùng rít một hơi thuốc, sau đó lên tiếng: "Đã tìm ra hai kẻ đó chưa?"
"Vẫn chưa. Đối phương có vẻ như Bối Na biết rõ không chừng, sao cậu không hỏi cô ấy thử xem?"
Sắc mặt Trác Phùng không chút dao động, nhưng cũng không hỏi thêm nguyên do từ đâu mà Hứa Vũ nghĩ vậy.
Hứa Vũ thở dài nặng nề, rất lâu sau mới nói tiếp: "Nhưng chuyện cậu bảo tôi điều tra lúc trước, đã có kết quả rồi."
Trác Phùng ngước mắt nhìn đối phương.
"Ba mươi mốt năm trước, Doãn Thụy chính thức bước vào Lâm gia làm con dâu, trước đó đã có một đứa con trai là Đoàn Thiên với chồng cũ là Đoàn Cát, cũng là người chồng hiện tại của bà ta. Sau hai năm chung sống cùng Lâm Khải, bà ta sinh ra hai đứa con gái song sinh, là Lâm Bối Na và Lâm Bối Y. Năm Lâm Bối Na một tuổi thì bị úng thủy não, nhân cơ hội đó Doãn Thụy thâu tóm mọi thế lực của tập đoàn Lâm Thị. Sở dĩ dễ dàng như vậy là vì Lâm Khải rất tin tưởng bà ta, đồng thời cũng không có hứng thú với kinh doanh, chỉ một lòng hướng đến y học và việc chữa trị cho con gái."
Anh đỡ cô ấy đứng vững, vừa định mở miệng xin lỗi thì cúi đầu mới phát hiện cô ấy có gương mặt rất giống một người, thậm chí khí chất trên người tỏa ra cũng giống.
Anh giật mình, á khẩu trong mấy giây.
Cô gái khẽ nhíu mày, đẩy anh ra rồi rời khỏi quán bar.
Hứa Vũ đứng đó ngẩn ngơ một lúc lâu, trái tim như lỡ nhịp, anh tự khống chế bản thân nhưng vẫn không kìm được mà chạy theo cô ấy. Ra đến bên ngoài, cô gái đã leo lên taxi.
Đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng ngôi nhà bùng nổ, cùng tiếng gọi tên thất thanh của anh: Hứa Tiểu Quânnnnn....
Hứa Vũ lắc đầu xua đi cảnh tượng hãi hùng ấy, tự nhủ với bản thân: Đừng để người có gương mặt giống với Tiểu Quân mà làm cho ảnh hưởng. Cô ấy đã chết rồi, Hứa Vũ, chấp nhận sự thật này đi, cô ấy đã chết rồi!
Trác Phùng ngồi trên ghế, trên bàn là một chai rượu loại mạnh màu hổ phách chỉ còn phân nửa. Hứa Vũ tiến đến, ngồi đối diện anh.
Hứa Vũ có một thời gian dài làm việc cùng Hứa Tiểu Quân, một chuyên gia tâm lý học đáng gờm đối với bọn tội phạm, nên ít nhiều cũng học hỏi được chút ít suy luận qua vẻ bề ngoài của một người. Thế nhưng chưa bao giờ nhìn ra manh mối nào từ nét mặt Trác Phùng, nhưng riêng lần này lại thấy rất rõ.
"Có chuyện gì vậy?"
Trác Phùng không trả lời, suy nghĩ một chút rồi thở dài một tiếng: "Cậu có thuốc lá không?"
Trác Phùng không phải là người nghiện thuốc lá, rất lâu mới hút một vài điếu cùng Lục Kiên hoặc Hứa Vũ mỗi khi hai người bạn này tâm sự.
Hứa Vũ rút bao thuốc ra, e ngại hỏi: "Có tâm sự mà muốn giấu anh em sao?"
Trác Phùng không nói gì, đón lấy bao thuốc, rút ra một điếu, ngậm lên miệng và châm hút.
Ngọn lửa bùng lên từ từ, Trác Phùng rít một hơi thuốc, sau đó lên tiếng: "Đã tìm ra hai kẻ đó chưa?"
"Vẫn chưa. Đối phương có vẻ như Bối Na biết rõ không chừng, sao cậu không hỏi cô ấy thử xem?"
Sắc mặt Trác Phùng không chút dao động, nhưng cũng không hỏi thêm nguyên do từ đâu mà Hứa Vũ nghĩ vậy.
Hứa Vũ thở dài nặng nề, rất lâu sau mới nói tiếp: "Nhưng chuyện cậu bảo tôi điều tra lúc trước, đã có kết quả rồi."
Trác Phùng ngước mắt nhìn đối phương.
"Ba mươi mốt năm trước, Doãn Thụy chính thức bước vào Lâm gia làm con dâu, trước đó đã có một đứa con trai là Đoàn Thiên với chồng cũ là Đoàn Cát, cũng là người chồng hiện tại của bà ta. Sau hai năm chung sống cùng Lâm Khải, bà ta sinh ra hai đứa con gái song sinh, là Lâm Bối Na và Lâm Bối Y. Năm Lâm Bối Na một tuổi thì bị úng thủy não, nhân cơ hội đó Doãn Thụy thâu tóm mọi thế lực của tập đoàn Lâm Thị. Sở dĩ dễ dàng như vậy là vì Lâm Khải rất tin tưởng bà ta, đồng thời cũng không có hứng thú với kinh doanh, chỉ một lòng hướng đến y học và việc chữa trị cho con gái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.