Chương 14: Thật ra đó đều là việc nhỏ!
Ss Tần
22/01/2024
“Điên rồi, tội ác tày trời!”
Trong từ đường Giang gia, thi thể xếp thành hàng đặt cạnh nhau, thêm cả đám người Giang Hùng, Giang Hổ đã nhập quan, số thi thể trong từ đường đã đạt tới mười hai.
Chỉ mới mấy ngày, gia tộc Giang thị đã tổn thất mười hai người, hơn nữa hầu hết đều là thành viên có chiến lực không tệ của đội tuần tra săn bắt. Điều này đối với gia tộc Giang thị mà nói là một tổn thất lớn, cũng là thảm kịch nhiều năm chưa từng xảy ra.
Đèn trong từ đường sáng trưng, ngọn đuốc treo trên bốn bức tường bị gió thổi khẽ lay động, trong ngoài từ đường đầy người, rất nhiều phụ nhân đều đang gào khóc.
Giang Khiếu Thiên và mấy người lớn tuổi ở cuối từ đường. Giang Khiến Thiên đi qua đi lại, nổi trận lôi đình.
Chỉ vài ngày mà gia tộc đã mấy đi mười hai tinh nhuệ, việc này với gia tộc nào cũng đều là đại sự.
Trong tộc có một ông lão đề nghị, đi mời tộc trưởng Giang thị xuất quan chủ trì đại cục.
Điều này khiến cho Giang Khiếu Thiên tính tình vốn táo bạo càng khó chịu hơn, mặc khác, ông ta còn nghe nói ngày mai người trấn Quan Gia, thôn Thạch Đầu, thôn Mã Gia sẽ tới Giang gia tìm lời giải thích. Việc này bắt đầu là do người trấn Giang gia phát thông báo khen thưởng, người của họ đã chết, tất nhiên phải tới đòi bồi thường…
Thật ra đó đều là việc nhỏ!
Điều làm cho Giang Khiếu Thiên thực sự tức giận chính là hơn một trăm người, thế nhưng không có một ai giết chết được một kẻ chỉ mới Tử Phủ tầng sáu, ngược lại còn bị Giang Hàn chém chết mười chín người.
Trong lòng Giang Khiếu Thiên bắt đầu xuất hiện nỗi sợ và nỗi bất an.
Trong đầu ông ta thường xuyên xuất hiện Giang Hận Thủy, vị thiên tài tuyệt thế đè ép ông ta từ khi còn nhỏ khiến ông ta không thể thở nổi kia.
Giang Hận Thủy mất tích sáu năm trước, chưa từng xuất hiện.
Cũng vào một năm đó, ông ta đột phá đến cảnh giới Huyền U, bởi vì Giang Hận Thủy mất tích nên Trưởng Lão Đường trống một chỗ, thế là ông ta trở thành Tam trưởng lão của Giang gia.
Từ sau khi trở thành trưởng lão, sương mù trong lòng ông ta đã bị cuốn đi hết. Ông ta cho rằng năm tháng sau này sẽ không còn ai có thể áp chế ông ta được nữa, ông ta sẽ vươn lên một tầm cao mới và cuối cùng sẽ trở thành tộc trưởng của Giang gia.
Ông ta còn muốn dẫn dắt Giang gia trở thành gia tộc mạnh nhất trong phạm vi trăm dặm đổ về, Giang Khiếu Thiên, tên của ông ta sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử Giang gia.
Nhưng…
Giang Hận Thủy mất tích, con của ông lại là lực lượng mới xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn cả Giang Hận Thủy!
Thật ra trong lòng ông ta biết rõ, Giang Hàn không hề tu luyện ma công. Cái gọi là ma công, đó là công pháp âm tà quỷ sát, người tu luyện công pháp này khí chất toàn thân sẽ trở nên khác thường, vừa nhìn là sẽ nhận ra.
Giang Hàn mang đủ loại năng lực quỷ dị trên người, ngược lại càng giống như là… Huyết mạch thần thông!
Chính ông ta cũng có được huyết mạch thần thông “Liệt Hỏa Phẫn Thân”, ông ta đã được chứng kiến rất nhiều thần thông của võ giả cường đại, Di Hình Hoán Ảnh của Giang Hàn có phần tà môn, nhưng ông ta đã từng nghe nói đến Xuyên Sơn Thuật.
Nghe nói, phía bắc dãy núi Thiên Hồ có một thế lực lớn tên là “điện Thiên Lang”, trong đó có một cường giả có được một loại thần thông y hệt, có thể xuyên tường độn địa.
Càng là thế…
Giang Khiếu Thiên càng sợ hãi và bất an. Nếu thật sự là thần thông, vậy Giang Hàn nghịch thiên quá mức rồi. Ông ta chưa từng nghe nói có người thức tỉnh được thần thông ở cảnh giới Tử Phủ, mà Giang Hàn hình như còn thức tỉnh hai cái?
Đây còn là người sao?
Ông ta muốn đưa Giang Lý cho Hàn Sĩ Kỳ, việc này là không thể nào thay đổi. Cho nên ông ta và Giang Hàn đã kết tử thù, đã không còn bất kỳ đường cứu vãn nữa.
Giang Hàn này còn ác hơn cả cha hắn, quả thực chính là một tên sát tinh, một khi cho Giang Hàn có cơ hội trưởng thành, dòng họ bên ông ta sợ rằng sẽ bị Giang Hàn giết sạch sẽ!
Thậm chí, nếu Giang Hàn thô bạo hơn nữa, cả gia tộc Giang thị e rằng sẽ bị diệt tộc!
“Giang Hàn cần phải chết, cần phải chết!”
Vết sẹo trên mặt Giang Khiếu Thiên không nhịn được run rẩy, ánh mắt lại cực kỳ kiên định. Ông ta nhìn xung quanh một lượt, quát khẽ: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tự mình lên núi đuổi giết Giang Hàn. Giang Long, ngươi dẫn người giám sát Giang Lý thật kỹ. Chỉ cần Giang Lý vẫn ở đây, Giang Hàn chạy không thoát đâu.”
“Tam thúc…”
Quần áo Giang Long tả tơi, trong mắt đều là tơ máu. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại phải bôn ba cả ngày trên núi, cả thể xác và tinh thần của hắn ta đều mỏi mệt đến cùng cực. Hắn ta biết tam thúc bảo hắn ta ở lại đây thật ra là sợ hắn ta bị Giang Hàn đánh chết, ở lại trấn Giang gia sẽ an toàn hơn.
Hắn ta bị Giang Khiếu Thiên trừng mắt một cái, chỉ đành bất đắc dĩ chắp tay, nói: “Vâng!”
“Giải tán hết đi!”
Tam trưởng lão nhìn đám phụ nhân khóc sướt mướt, trong lòng hơi bực bội, xua tay: “Trong trấn phải đề phòng nghiêm ngặt hơn, cẩn thận bị Giang Hàn đánh lén. Ngày mai, ta nhất định sẽ hái đầu Giang Hàn xuống, an ủi linh hồn của những người đã chết.”
Sắc mặt buồn bã đau khổ của nhiều tộc nhân phấn chấn hơn, Giang Khiếu Thiên là cường giả cảnh giới Huyền U tầng ba, chiến lực kinh người.
Hai năm trước, trấn Giang gia và trấn Vương gia phát sinh xung đột, Giang Khiếu Thiên dẫn dắt tộc nhân đánh người của Vương gia như hoa rơi nước chảy. Ở trong lòng tộc nhân Giang thị, chiến lực của ông ta thậm chí còn trên cả Nhị trưởng lão.
Giang Hàn quá yêu nghiệt quả thật không sai, nhưng dù yêu nghiệt đến mấy cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tử Phủ, Giang Khiếu Thiên ra tay còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
…
Cùng lúc đó, trấn Vương Gia, trấn Đỗ Gia, trấn Quan Gia và rất nhiều tộc trưởng hoặc người cầm quyền của gia tộc khác đều mở cuộc họp tộc trong tối nay, mơ hồ truyền tải một thông điệp… Người đến dãy núi Thiên Hồ đuổi giết Giang Hàn là do bọn họ tự mình ham tiền thưởng, gieo gió gặt bão. Những người còn lại không được tiếp tục đuổi giết Giang Hàn, nếu không tự gánh hậu quả.
Mệnh lệnh này khiến cho tộc nhân của rất nhiều gia tộc bất mãn, dù sao hôm nay Giang Hàn đã giết tận mười chín người ở dãy núi Thiên Hồ. Các tộc trưởng và người cầm quyền của đại gia tộc không chỉ không báo thù cho các tộc nhân đã chết, mà còn ngăn cản bọn họ đi báo thù, đây có là ý gì?
Trấn Quan Gia bị giết ba người, người thân của họ không phục, tụ tập lại tìm tộc trưởng Quan Gia muốn đòi lại công bằng.
Tộc trưởng Quan gia không ra mặt, chỉ để người truyền lại một câu, người Quan gia gây chuyện lập tức lặng lẽ hành quân… Giang Hận Thủy nếu không chết, hiện tại tuyệt đối là cường giả Huyền U cấp cao, thậm chí có khả năng đã là cường giả cảnh giới Sơn Hải.
Không nói đến Giang Hận Thủy, chỉ nói về Giang Hàn này, hắn cũng là một thiên tài tuyệt diễm, không kém hơn cha hắn bao nhiêu.
Lần này, nếu không thể giết chết hắn, một khi trở mặt hoàn toàn, để cho hắn mấy năm trưởng thành, vậy thứ chờ đợi bọn họ chính là tai họa diệt tộc!
Đúng vậy.
Tộc trưởng các đại gia tộc sợ.
Bọn họ sợ Giang Hận Thủy không chết, cũng sợ… lần này Giang Hàn không chết.
Trong từ đường Giang gia, thi thể xếp thành hàng đặt cạnh nhau, thêm cả đám người Giang Hùng, Giang Hổ đã nhập quan, số thi thể trong từ đường đã đạt tới mười hai.
Chỉ mới mấy ngày, gia tộc Giang thị đã tổn thất mười hai người, hơn nữa hầu hết đều là thành viên có chiến lực không tệ của đội tuần tra săn bắt. Điều này đối với gia tộc Giang thị mà nói là một tổn thất lớn, cũng là thảm kịch nhiều năm chưa từng xảy ra.
Đèn trong từ đường sáng trưng, ngọn đuốc treo trên bốn bức tường bị gió thổi khẽ lay động, trong ngoài từ đường đầy người, rất nhiều phụ nhân đều đang gào khóc.
Giang Khiếu Thiên và mấy người lớn tuổi ở cuối từ đường. Giang Khiến Thiên đi qua đi lại, nổi trận lôi đình.
Chỉ vài ngày mà gia tộc đã mấy đi mười hai tinh nhuệ, việc này với gia tộc nào cũng đều là đại sự.
Trong tộc có một ông lão đề nghị, đi mời tộc trưởng Giang thị xuất quan chủ trì đại cục.
Điều này khiến cho Giang Khiếu Thiên tính tình vốn táo bạo càng khó chịu hơn, mặc khác, ông ta còn nghe nói ngày mai người trấn Quan Gia, thôn Thạch Đầu, thôn Mã Gia sẽ tới Giang gia tìm lời giải thích. Việc này bắt đầu là do người trấn Giang gia phát thông báo khen thưởng, người của họ đã chết, tất nhiên phải tới đòi bồi thường…
Thật ra đó đều là việc nhỏ!
Điều làm cho Giang Khiếu Thiên thực sự tức giận chính là hơn một trăm người, thế nhưng không có một ai giết chết được một kẻ chỉ mới Tử Phủ tầng sáu, ngược lại còn bị Giang Hàn chém chết mười chín người.
Trong lòng Giang Khiếu Thiên bắt đầu xuất hiện nỗi sợ và nỗi bất an.
Trong đầu ông ta thường xuyên xuất hiện Giang Hận Thủy, vị thiên tài tuyệt thế đè ép ông ta từ khi còn nhỏ khiến ông ta không thể thở nổi kia.
Giang Hận Thủy mất tích sáu năm trước, chưa từng xuất hiện.
Cũng vào một năm đó, ông ta đột phá đến cảnh giới Huyền U, bởi vì Giang Hận Thủy mất tích nên Trưởng Lão Đường trống một chỗ, thế là ông ta trở thành Tam trưởng lão của Giang gia.
Từ sau khi trở thành trưởng lão, sương mù trong lòng ông ta đã bị cuốn đi hết. Ông ta cho rằng năm tháng sau này sẽ không còn ai có thể áp chế ông ta được nữa, ông ta sẽ vươn lên một tầm cao mới và cuối cùng sẽ trở thành tộc trưởng của Giang gia.
Ông ta còn muốn dẫn dắt Giang gia trở thành gia tộc mạnh nhất trong phạm vi trăm dặm đổ về, Giang Khiếu Thiên, tên của ông ta sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử Giang gia.
Nhưng…
Giang Hận Thủy mất tích, con của ông lại là lực lượng mới xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn cả Giang Hận Thủy!
Thật ra trong lòng ông ta biết rõ, Giang Hàn không hề tu luyện ma công. Cái gọi là ma công, đó là công pháp âm tà quỷ sát, người tu luyện công pháp này khí chất toàn thân sẽ trở nên khác thường, vừa nhìn là sẽ nhận ra.
Giang Hàn mang đủ loại năng lực quỷ dị trên người, ngược lại càng giống như là… Huyết mạch thần thông!
Chính ông ta cũng có được huyết mạch thần thông “Liệt Hỏa Phẫn Thân”, ông ta đã được chứng kiến rất nhiều thần thông của võ giả cường đại, Di Hình Hoán Ảnh của Giang Hàn có phần tà môn, nhưng ông ta đã từng nghe nói đến Xuyên Sơn Thuật.
Nghe nói, phía bắc dãy núi Thiên Hồ có một thế lực lớn tên là “điện Thiên Lang”, trong đó có một cường giả có được một loại thần thông y hệt, có thể xuyên tường độn địa.
Càng là thế…
Giang Khiếu Thiên càng sợ hãi và bất an. Nếu thật sự là thần thông, vậy Giang Hàn nghịch thiên quá mức rồi. Ông ta chưa từng nghe nói có người thức tỉnh được thần thông ở cảnh giới Tử Phủ, mà Giang Hàn hình như còn thức tỉnh hai cái?
Đây còn là người sao?
Ông ta muốn đưa Giang Lý cho Hàn Sĩ Kỳ, việc này là không thể nào thay đổi. Cho nên ông ta và Giang Hàn đã kết tử thù, đã không còn bất kỳ đường cứu vãn nữa.
Giang Hàn này còn ác hơn cả cha hắn, quả thực chính là một tên sát tinh, một khi cho Giang Hàn có cơ hội trưởng thành, dòng họ bên ông ta sợ rằng sẽ bị Giang Hàn giết sạch sẽ!
Thậm chí, nếu Giang Hàn thô bạo hơn nữa, cả gia tộc Giang thị e rằng sẽ bị diệt tộc!
“Giang Hàn cần phải chết, cần phải chết!”
Vết sẹo trên mặt Giang Khiếu Thiên không nhịn được run rẩy, ánh mắt lại cực kỳ kiên định. Ông ta nhìn xung quanh một lượt, quát khẽ: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tự mình lên núi đuổi giết Giang Hàn. Giang Long, ngươi dẫn người giám sát Giang Lý thật kỹ. Chỉ cần Giang Lý vẫn ở đây, Giang Hàn chạy không thoát đâu.”
“Tam thúc…”
Quần áo Giang Long tả tơi, trong mắt đều là tơ máu. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại phải bôn ba cả ngày trên núi, cả thể xác và tinh thần của hắn ta đều mỏi mệt đến cùng cực. Hắn ta biết tam thúc bảo hắn ta ở lại đây thật ra là sợ hắn ta bị Giang Hàn đánh chết, ở lại trấn Giang gia sẽ an toàn hơn.
Hắn ta bị Giang Khiếu Thiên trừng mắt một cái, chỉ đành bất đắc dĩ chắp tay, nói: “Vâng!”
“Giải tán hết đi!”
Tam trưởng lão nhìn đám phụ nhân khóc sướt mướt, trong lòng hơi bực bội, xua tay: “Trong trấn phải đề phòng nghiêm ngặt hơn, cẩn thận bị Giang Hàn đánh lén. Ngày mai, ta nhất định sẽ hái đầu Giang Hàn xuống, an ủi linh hồn của những người đã chết.”
Sắc mặt buồn bã đau khổ của nhiều tộc nhân phấn chấn hơn, Giang Khiếu Thiên là cường giả cảnh giới Huyền U tầng ba, chiến lực kinh người.
Hai năm trước, trấn Giang gia và trấn Vương gia phát sinh xung đột, Giang Khiếu Thiên dẫn dắt tộc nhân đánh người của Vương gia như hoa rơi nước chảy. Ở trong lòng tộc nhân Giang thị, chiến lực của ông ta thậm chí còn trên cả Nhị trưởng lão.
Giang Hàn quá yêu nghiệt quả thật không sai, nhưng dù yêu nghiệt đến mấy cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tử Phủ, Giang Khiếu Thiên ra tay còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
…
Cùng lúc đó, trấn Vương Gia, trấn Đỗ Gia, trấn Quan Gia và rất nhiều tộc trưởng hoặc người cầm quyền của gia tộc khác đều mở cuộc họp tộc trong tối nay, mơ hồ truyền tải một thông điệp… Người đến dãy núi Thiên Hồ đuổi giết Giang Hàn là do bọn họ tự mình ham tiền thưởng, gieo gió gặt bão. Những người còn lại không được tiếp tục đuổi giết Giang Hàn, nếu không tự gánh hậu quả.
Mệnh lệnh này khiến cho tộc nhân của rất nhiều gia tộc bất mãn, dù sao hôm nay Giang Hàn đã giết tận mười chín người ở dãy núi Thiên Hồ. Các tộc trưởng và người cầm quyền của đại gia tộc không chỉ không báo thù cho các tộc nhân đã chết, mà còn ngăn cản bọn họ đi báo thù, đây có là ý gì?
Trấn Quan Gia bị giết ba người, người thân của họ không phục, tụ tập lại tìm tộc trưởng Quan Gia muốn đòi lại công bằng.
Tộc trưởng Quan gia không ra mặt, chỉ để người truyền lại một câu, người Quan gia gây chuyện lập tức lặng lẽ hành quân… Giang Hận Thủy nếu không chết, hiện tại tuyệt đối là cường giả Huyền U cấp cao, thậm chí có khả năng đã là cường giả cảnh giới Sơn Hải.
Không nói đến Giang Hận Thủy, chỉ nói về Giang Hàn này, hắn cũng là một thiên tài tuyệt diễm, không kém hơn cha hắn bao nhiêu.
Lần này, nếu không thể giết chết hắn, một khi trở mặt hoàn toàn, để cho hắn mấy năm trưởng thành, vậy thứ chờ đợi bọn họ chính là tai họa diệt tộc!
Đúng vậy.
Tộc trưởng các đại gia tộc sợ.
Bọn họ sợ Giang Hận Thủy không chết, cũng sợ… lần này Giang Hàn không chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.