Chương 3: Thúc Mẫu 'tốt' Và Tiếp Tục Suy Luận
Quan Tâm Tắc Loạn
15/09/2021
Edit: Trúc
Beta: Lan
Lý quả phụ nhìn than nóng kia mơ hồ còn lóe ra ánh lửa, cứng họng - hiện tại bà ta bắt đầu cảm thấy Tứ nương tử thô bỉ lại ngang ngược quen thuộc xuất hiện, trước kia dáng vẻ nàng phát giận đánh chửi nô tỳ cũng là như thế này. Nhưng mà trước kia nàng cũng không dám làm như vậy với bà ta, bệnh nặng một lần, lá gan lại lớn ra à?
Du Thải Linh nhìn bà ta một lúc, cười lạnh buông lò sưởi tay, xoay tay cắm lại trâm, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám nhiều lời vô lễ một câu với ta thì ta lập tức nhảy xuống xe, sống hay chết đều nhất định không trở về với ngươi.” Nếu nàng không có vài phần lợi hại, tiểu cô nương không cha không mẹ đi theo lão tổ mẫu ở goá sinh sống, đó là có bác cả, cũng làm cho người trên trấn bắt nạt chết rồi.
“Ngươi, ngươi…!” Lý quả phụ đờ ra một lúc lâu, vốn làm nô tỳ bị gia chủ mắng cũng là chuyện thường, nhưng Tứ nương tử này xưa nay chuyên nịnh bợ lấy lòng bà ta.
Lý quả phụ đang muốn mắng lại thì nhớ tới tình hình trước mắt, không khỏi ngậm miệng lại.
Thật ra lúc trước nghe được nàng “Bệnh nặng suýt nữa mất mạng” thì bà ta cũng chột dạ, việc này vốn là bà ta sai, lúc trước phu nhân không bảo bà ta làm Tứ nương tử mất mạng nhỏ. Phu nhân vốn chuẩn bị dùng thời gian mấy tháng chậm rãi mài mòn nha đầu này, trước để nàng hung hăng nếm chút khổ sở, lại dùng mấy tháng chậm rãi tri kỷ ấm áp vỗ về, để cho Tứ nương tử hoàn toàn phục tùng mình trước lúc thân phụ mẫu của nàng trở về, ai ngờ người kia lại xảo trá như vậy, trong thư nói còn phải mấy tháng mới có thể quay về, hôm qua lại chợt nhắn tới nói qua vài ngày sẽ đến. Các nàng lập tức trở tay không kịp. Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Lý quả phụ cũng có chút há hốc mồm.
Nhìn gương mặt quật cường của Du Thải Linh, Lý quả phụ chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống, thầm nghĩ đợi trở về để phu nhân xử lý ngươi vân vân.
Du Thải Linh không quản bà ta nữa, lo tìm cái gối dựa vào chợp mắt, trong lòng nhớ tới ngày đó ở quê nhà nghe thấy một điển cố: Truyền rằng người nào đó ở tiền triều bị cường hào làm hại, kẻ thù biết dưới gối tên nhà giàu kia không con trai không cháu trai, nữ nhi đã xuất giá sinh con, không khỏi âm thầm cao hứng, ai ngờ nữ nhi đã xuất giá vác đao trả thù, cuối cùng chém chết kẻ thù ở bên trong đình, sau đó đến trước mặt người trên nhận tội đền tội. Kết quả Thứ Sử Thái Thú đồng loạt dâng tấu lên triều đình kể về hành động nghĩa liệt của nữ tử kia, chẳng những đại xá thả về, còn lập bia khắc đá dương danh thiên hạ.
Cổ đại này khác rất lớn với trong ấn tượng của nàng.
Trong ấn tượng của nàng, điều lệ lễ pháp phong kiến ràng buộc nữ tử đó là muốn một muỗng phải cho một chậu, muốn một rổ phải cho một sọt, to lớn thì có phụ đức phụ dung, nhỏ bé thì đi một bước trên đường phải đúng bao nhiêu cen ti mét nói một lời có thể ngẩng đầu cao mấy tấc, đều quy định nghiêm khắc đến từng đơn vị đo lường quốc tế, phụ nữ bị quản chế đến không hề có sinh khí, giống như người gỗ vậy.
Nhưng ở nơi đây, tư tưởng của mọi người dường như đều hoạt bát thoải mái như vậy, rất có một loại này thú vị riêng; thiên hạ to lớn, không có gì là không thể, nữ nhi trinh tĩnh hiền thục tất nhiên được mọi người ca tụng, nhưng cương liệt dám làm cũng được người ta nhao nhao khen ngợi như vậy thôi.
Như Thu gia kia, tuy rằng Thu đại nương tử gả đi một lần lại một lần, nhưng vì tính tình nàng ta quả cảm kiên quyết, cho dù là lúc hai huynh trưởng đánh giặc bên ngoài bị tàn tật về nhà, mỗi khi bị phụ mẫu bên nhà thê tử bắt nạt, đều là nàng ta dẫn theo mọi người đi tranh luận chửi đánh, trách không được phu thê Thu lão ông ưu ái nữ nhi này, bọn con nít đều khâm phục vị tiểu cô mẫu lợi hại này. Người trong thôn trừ ở trên hôn lễ nói lời thô tục cười đùa, cái loại lời như ngựa tốt không xứng với hai yên tuyệt nhiên không nghe được.
Kết luận là, nữ tử dịu ngoan hiền lành tất nhiên xuất giá sẽ tốt, nhưng đanh đá hung hãn cũng không để đời sau bị người ta kêu đánh kêu giết như vậy.
…
Giống như là xác minh Du Thải Linh vừa mới bị bệnh là không giả, xe ngựa đi được tới nửa đường nàng lại lên cơn sốt nhẹ, cả người chòng chành lắc lư nôn hết cơm trưa mới ăn không lâu ra, đến cuối cùng nôn ra cả mật. Trong lòng Lý quả phụ sợ hãi, càng thêm kêu phu xe đánh xe mau chút, vì thế khó khăn lắm mới về tới phủ, Du Thải Linh sốt nhẹ đã thành sốt cao, đầu đau muốn nứt ra, thiêm thiếp không tỉnh táo, căn bản không thấy rõ phủ đệ trông như thế nào, chỉ cảm thấy xe ngựa một đường đi vào cửa nhà.
Lý quả phụ nóng lòng muốn thoát khỏi gánh nặng này, mắt thấy tới cửa đình viện rồi, cũng không phô trương bảo vú già đỡ, tự mình nhảy xuống, vội vàng đỡ Du Thải Linh xuống xe đi về phía đại phòng, may mà nữ hài vóc người chưa trưởng thành, cho nên cõng trên lưng cũng không mất sức.
Du Thải Linh bị sốt đến mặt đỏ phừng phừng, trong lòng lại cười lạnh: Lúc ở nông thôn mỗi lần ra cửa, Trữ nhất định phải mặt trời lên cao ba sào khí lạnh tan hết mới bằng lòng gật đầu, mối khi ra càng phải bọc nàng đến kín mít mới bằng lòng cho đi. Nhưng mấy người này, cứ như vậy lôi một hài tử bị bệnh chỉ vẻn vẹn mặc một cái váy vạt cong sẫm màu từ trong xe ấm áp ra, vội vã báo cáo kết quả công tác mà thôi. Lại nói cái người gọi là thúc mẫu này yêu thương chủ nhân của thân thể này bao nhiêu, nàng tuyệt không tin; chờ sau này có cơ hội, thế nào cũng phải cho đám người trứng thối này mỗi người ăn một trận đòn cho hả giận mới được!
Khó khăn nửa kéo nửa cõng đến cửa đại phòng, chỉ thấy mười mấy phụ nhân trang điểm quý giá đứng ở phía trên bậc thang, trước mắt Du Thải Linh có chút mơ hồ, nhìn không quá rõ, nghĩ rằng người ở giữa được mọi người vây quanh mặc một bộ đồ gấm bọc da cừu màu tím thoa một lớp phấn trắng bệch là vị thúc mẫu tốt kia của nàng. Vừa thấy ‘thúc mẫu tốt’ này Du Thải Linh lập tức muốn cười, nếu Lý quả phụ gầy đến giống chiếc chiếc đũa, vậy vị ‘thúc mẫu tốt’ này chính là một chiếc chiếc đũa khác, chủ tớ hai người đứng cùng nhau đều có thể gắp đồ ăn rồi.
Cát Thị thấy vậy cảnh như vậy vội hỏi làm sao thế. Lý quả phụ cuống quít nói: “Phu nhân, lần này phiền toái rồi, Tứ nương tử bệnh cũng không nhẹ, dọc đường đi ta vừa mệt vừa vội, chỉ sợ làm trễ với giao phó của người!”
Cát Thị liếc nhìn Du Thải Linh mấy ngày nay được Trữ bồi bổ đến khuôn mặt béo trắng hồng hồng, vẫn tự cao tự đại, chậm rì rì không tin nói: “Hay là giả vờ, tiểu hài tử nào mà lại nhiều bệnh như vậy.” Mọi người trong đình viện đều nghĩ thầm: Nữ quân nói lời này thật kỳ lạ, càng tiểu hài tử càng dễ phát bệnh đó.
Lúc này có một bàn tay đầy vết chai chợt đặt lên trán Du Thải Linh, chỉ nghe một giọng già nua vang lên: “Không ổn, nóng quá. Phu nhân, cái này rắc rối rồi.” Sau đó lớn giọng nói: “Người tới, mau đi mời y công(*)!… Mời vị họ Trương ở thành Nam!”
(*) Y công: tương đương với lang trung.
“Phó mẫu(*).” Cát Thị dường như có chút bất mãn với bà lão kia, sau đó nàng ta cũng duỗi tay đi sờ trán Du Thải Linh, cảm xúc dưới tay nóng bỏng, lập tức sợ hãi nói: “Ui da, nóng như vậy, mau mau, mau đi mời người!”
(*) Phó mẫu: tương đương với nhũ mẫu.
Du Thải Linh dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một bà lão tóc hoa râm đứng ở bên cạnh Cát Thị, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Kế tiếp là quá trình rót canh rót thuốc quen thuốc, Du Thải Linh cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mơ hồ ăn không biết bao nhiêu là thuốc, chỉ cảm thấy lúc này được đãi ngộ cực tốt. Đệm chăn dưới người càng mềm mại thơm mát hơn so với trong tiểu viện, nhà ở cũng càng ấm áp thông khí, cũng có thật nhiều đôi tay cởi áo lau người cho mình, đáng tiếc động tác đều không dịu dàng bằng A Trữ.
Hơi có chút sức lại bị nâng dậy uống thuốc, mãi đến khi Du Thải Linh cực kỳ chán ghét cái hương vị đắng ngắt ghê tởm này, nghĩ đến bản thân mình vốn sắp khỏi rồi, đều tại mấy cái người thần kinh này hại mình lại bị bệnh, lại phải uống thuốc, phải một lần nữa chịu tội, trong lòng không khỏi buồn nôn, vung cánh tay lên hất đổ chén thuốc loảng xoảng, nước thuốc màu nâu chảy đầy đất. Chọc cho Cát Thị giận đến dậm chân, vừa muốn tức giận mắng chửi Du Thải Linh, lại nghĩ đến lúc này nàng mau chóng chuyển biến tốt đẹp mới được, cho nên cố nén lửa giận.
Ai ngờ y công đi đi về về, uống vài ngày dược, nóng sốt cũng chưa từng lui đi, mắt thấy chút thịt mới hồi trên mặt trên người nữ hài nhanh chóng biến mất, lửa giận lập tức chuyển thành lo lắng, Cát Thị tống cổ hết mọi người ra ngoài, thường thường ngồi yên ở trước giường Du Thải Linh, lo lắng nếu như nữ hài thực sự có chuyện gì thì nên tìm cớ thoái thác như thế nào. Vừa hay hôm đó Du Thải Linh uống thuốc, đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy bà lão ngày ấy nàng nhìn thấy đang nói chuyện cùng “Thúc mẫu tốt”.
“... Phu nhân người cần gì phải lăn lộn một đứa nhỏ như vậy chứ. Người chỉ là không ưa Tiêu phu nhân kia thôi.” Bà lão kia nói.
Cát Thị oán hận nói: “Ta chính là không ưa nàng ấy! Người sa cơ thất thế, hai lần gả, còn dám ở trước mặt ta tự cao tự đại! Cát gia ta phú quý hơn nàng ấy, lai lịch trong sạch hơn nàng ấy, dựa vào cái gì phải nhường nhịn nàng ấy!”
Bà lão làm như thở dài: “Tiêu gia vốn cũng phong quang, ai ngờ gặp phải thiên hạ đại loạn, không phải lưu dân chính là đạo tặc, nhà nàng ấy mới lụi bại. Lúc ấy ở quê chúng ta, nàng ấy cũng là có số được lên nữ quân, khi đó Trình gia còn xa xa không bằng. Nói đến cùng, người cần gì phải đấu đá cùng đại phu nhân chứ, không oán không thù.”
Du Thải Linh vốn muốn ngủ rồi, nghe được vậy thì tinh thần lập tức rung lên, ưa mi phò phò, nàng biết ngay người trong thiên hạ sẽ không đều khôn khéo giữ kín như bưng giống Trữ mà, luôn có người miệng rộng sẽ kể chuyện xưa cho nàng; nàng lại càng thêm giả bộ ngủ, dựng lỗ tai lên nghe tỉ mỉ, ngay cả cơn sốt dường như cũng tốt hơn một chút.
“Không oán không thù?!” Cát Thị không tự giác cao giọng, ngay sau đó nghe được một tiếng suỵt, chắc là bà lão kia ra hiệu cho Cát Thị nhỏ giọng. Cát Thị quả nhiên nhỏ giọng nói: “Vốn nên là ta gả cho tế bá(*)! Ta được làm cáo mệnh, ta được lĩnh phong quân!”
(*) Tế bá: Anh chồng.
“Lời này bỏ đi. Lão thân nhìn người lớn lên, người đã bao giờ coi trọng Trình gia đâu. Nhưng thật ra Tiêu phu nhân, trong lần đầu gả chồng đó, gia chủ đã đi theo ca hát một đường, quê nhà ai không biết. Sau này đại loạn, không đến mấy năm Tiêu phu nhân cùng nhà chồng trước ầm ĩ, còn chưa tuyệt hôn, gia chủ đã trước sau hỗ trợ. Nói câu không xuôi tai, đó là Cát gia chúng ta có thật đi theo gia chủ cầu hôn, gia chủ cũng không chịu đồng ý.”
Cát Thị càng nổi giận: “Đều do a phụ a mẫu, không gả ta đến Trình gia!”
Du Thải Linh nhanh chóng suy luận: Ừm, nhà này họ Trình, nhân số huynh đệ ≧2, lão đại chính là này thân phụ mẫu của mình, chưa có treo, hơn nữa dường như lăn lộn rất khá.
Lại nghe thấy âm thanh thùm thụp, giống như bà lão kia đang đấm vai lưng cho Cát Thị nói: “Ngươi lại nói mê sảng. Tiêu gia kia thua thế nào, chuyện mới cách một huyện ai mà không biết. Còn không phải là phụ thân huynh trưởng của đại phu nhân toàn bộ đều chết ở trong tay cường đạo sao? Lúc trước Tiêu gia nàng ấy chẳng những giàu có, Tiêu Thái công còn là Tam lão ở quê nhà đó, vì chống cự giặc cướp bóc quê nhà, dẫn dắt gia đinh xuất trận đánh rất nhiều tặc nhân bị thương, ai ngờ bị thủ lĩnh bọn giặc kia ghi hận, giả bại mà lui, làm mọi người thả lỏng đề phòng, nhân lúc đêm tối lẻn vào Tiêu gia giết sạch sẽ một nhà già trẻ, may mắn tặc nhân không biết gia đình giàu có chỗ chúng ta quen đào hầm, lúc này mới giấu đi được phụ nữ và trẻ em. Đáng tiếc nam đinh thành niên cùng tài vật đều không còn.”
Lão bà kia dường như uống một hớp nước rồi tiếp tục nói: “Lần loạn lạc đó một kẻ mãng phu chiêu mộ mấy tên trộm cướp là có thể xưng vương xưng bá, xem nhà ai giàu có và đông đúc thì giết người giựt tiền, nhóm phụ nhân càng chịu tội. Một khối thịt mỡ lớn như Cát gia chúng ta, có bao nhiêu nguy hiểm chứ. Trình gia tuy nghèo, nhưng gia chủ ở quê nhà có danh vọng, bản thân có bản lĩnh không nói, còn lãnh đạo một đám người có thể đánh có thể giết. Khi đó lão Thái công chúng ta đã nói hắn không dám học dáng vẻ Xích Đế Tử của Lữ Thái công(*) ngày xưa, chỉ cầu không làm Tiêu gia thứ hai mà thôi. Lúc ấy gia chủ mới vừa xin cưới đại phu nhân, Trình lão tam gia còn nhỏ, ngươi không gả cho lang tế(*), còn có thể gả cho ai.”
(*) Lữ Thái Công: Tính Khương, thị Lữ, tên Thượng, tự Tử Nha, lại có tự Thượng Phụ, là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
(*) Lang tế: chồng của phu nhân.
“Ngươi nói này nói kia, chẳng qua là muốn khuyên ta cúi đầu trước nàng ấy!” Cát Thị giống như nổi giận: “Ngươi không nghĩ, ta cùng với nàng ấy chân trước chân sau gả vào, cho dù nhân tài tiền tài ta nơi chốn thắng nàng ấy, nhưng ta chẳng là cái quái gì cả! Ta lấy tiền của hồi môn trợ cấp Trình gia, nàng ấy lại lấy tiền Trình gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ! Còn ngày ngày vênh váo tự đắc, sao ta không tức được đây!”
“Ta hỏi phu nhân, những năm gần đây của hồi môn của phu nhân vẫn nguyên vẹn còn gì?” Bà lão nhẹ giọng nói.
Cát Thị nghẹn lời.
Bà lão thừa thế nói: “Lúc mới vừa thành thân, phu nhân đúng là lấy của hồi môn trợ cấp cho Trình gia, nhưng không tới mấy năm tướng quân đã đắc thế. Mỗi một trận đánh là lại có từng rương từng rương tiền tài vải vóc đưa vào trong nhà, của hồi môn nhà ta sớm đã bù đủ, sợ là còn nhiều đấy. Những tiền đó Tiêu phu nhân lấy chút đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, cũng không có gì.”
Cát Thị cười lạnh nói: “Phụ mẫu còn sống, không chia tài sản. Còn chưa phân gia đâu, tiền của huynh trưởng nên từ quân cữu quân cô(*) tới quản, người của ba phòng đều có phần!”
(*) Quân cữu: Bố chồng.
Quân cô: Mẹ chồng.
Bà lão lại thở dài: “Đạo lý không sai. Nhưng tiền là Trình đại nhân ra trận vật lộn mới có, Tiêu phu nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh, tiền luôn là qua tay nàng ấy trước. Bên ngoài lộn xộn, nơi nơi đánh giặc, ai còn quản mấy thứ quy củ này. Nhưng bây giờ, Hoàng đế của chúng ta đứng ra quản những Châu Quận này, bên ngoài vẫn còn loạn đấy.”
Lúc này trong phòng yên lặng một lúc, chắc là hai người đều không nói chuyện. Du Thải Linh vừa kiên nhẫn chờ, nghĩ thầm hóa ra lúc này bên ngoài còn đang đánh giặc, cũng không biết tình thế như thế nào, vừa thúc giục trong lòng, buôn dưa tiếp đi, đừng có dừng chứ.
“Như vậy, phu nhân cứ phải lấy mạng nhỏ của Tứ nương tử, là đấu đá đến cùng với Tiêu phu nhân sao?” Bà lão kia nói.
Cát Thị cười lạnh nói: “Ta vốn muốn giữ tiện phụ kialại, ai ngờ lòng nàng ấy tàn nhẫn như vậy, thà rằng để hài nhi lại cũng phải đi theo tế bá! Tế bá tất nhiên là giúp nàng ấy, thủ đoạn nàng ấy lợi hại, mời vu sĩ lợi hại tới nói sấm vĩ(*), mấy đứa con trai đều mang đi, chỉ để lại một nữ nhi như vậy. Không sai, ta là muốn dạy hư Tứ nương tử, để trên mặt nàng không có ánh sáng, nhưng ta không muốn mạng của nàng!”
(*) Sấm vĩ: Sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc.
Nghe đến đó, trong lòng Du Thải Linh cũng cười lạnh. Xem ra nàng chính là duyên phận không có phụ mẫu, đời trước là cha mẹ ly dị, đời này cha mẹ không ly dị, cũng vẫn là bỏ rơi nàng.
Mẹ Du lúc tuổi trẻ gia nhập đội nữ thanh niên, lúc trước thanh niên địa phương muốn cưới bà không ít, không thiếu nắm tay càng cứng thế càng lớn, nhưng mẹ Du chỉ nhìn trúng ba Du, bà rất rõ ràng sống bên trong quan trọng hơn mặt mũi, những người đó cả ngày dẫn một đám anh em la lên hét xuống, nhưng trong nhà không có mấy cân gạo thì dùng con khỉ gì được. Ba Du lại khác, khôn khéo xảo quyệt, mẹ già lại hiền lành.
Mẹ Du không thỏa mãn với việc chỉ làm kế toán ở cái trấn nhỏ này, sau khi khôi phục chế độ thi đại học thì lập tức bắt đầu ôn tập, cố gắng mấy năm cũng thi đậu đại học, còn được phân cho một chức vị tiền đồ tươi sáng ở thành phố lớn, càng ‘ngẫu nhiên gặp được’ thanh mai trúc mã thời trẻ môn đăng hộ đối cũng ‘vừa mới’ ly hôn - chuyện kế tiếp cứ vậy thuận lý thành chương. Điều duy nhất tính sai có lẽ chính là sinh ra nàng.
Bên này Du Thải Linh đang suy nghĩ có chút xa, bên kia Cát Thị càng nghĩ càng oán, giọng căm hận nói: “... Trừ việc bỏ bê giáo dưỡng, ta cũng không làm được thứ gì nha. Chẳng lẽ phó mẫu không biết, chúng ta vừa có động tĩnh, người ở cách vách kia đã sai nô tỳ tới xem, ta là có thể trách đánh Tứ nương tử, hay là có thể phạt nàng không ăn cơm chắc?”
Bà lão kia dường như thở dài: “Phu nhân nghe ta một câu, Trình gia bây giờ sớm đã không phải là Trình gia lúc trước, Cát gia chúng ta lại vẫn là Cát gia lúc trước kia, thời điểm khác nhau, người đừng gay gắt quá. Lúc này vốn ta nhân lúc chính đán(*) đến thăm người, qua mấy ngày nữa ta phải theo con cháu đi Thanh Châu, sau khi bệ hạ đánh hạ chỗ đó, mấy năm nay cuối cùng cũng quét sạch giặc cỏ, nhưng đất ruộng hoang lại nhiều, đang dán bố cáo triệu người đi đến đó, thuế má lại nhẹ, chỉ cần trồng trọt mấy năm thì sẽ là của nhà mình...”
(*) Chính đán: Mùng một tết.
Cát Thị cả kinh nói: “Sớm như vậy? Lúc này mới qua Đông chí mà, sao không để qua chính đán hãy đi?” Tuy rằng sớm biết chuyện một nhà Phó mẫu đang chuẩn bị đi Thanh Châu đặt mua sản nghiệp, nhưng chuyện trước mắt này nàng ta lại vẫn không muốn buông bỏ.
Bà lão cười nói: “Nhĩ Bảo huynh mấy năm nay làm chút công việc vặt tích cóp mấy đồng tiền, rất vui mừng, sớm tìm vu sĩ bói toán, nói cái gì mà di chuyển đến nơi xa mới có sản nghiệp, muốn mời cả tổ tiên đi, mới tiện phù hộ cho cả nhà, cho nên chúng ta tính toán đến Thanh Châu thì đã qua chính đán, đến lúc đó cả nhà hiến tế luôn một lần long trọng, phù hộ người nhà tương lai càng thêm thịnh vượng.”
Cát Thị yên lặng một chút rồi khẽ nấc nói: “Phó mẫu, mấy năm nay tuy ngươi đã ở bên ngoài nhiều, nhưng lúc ta muốn gặp ngươi thì vẫn có thể nhìn thấy, hiện giờ nếu đi Thanh Châu, vậy ta phải làm sao bây giờ? Không phải ta đã nói phải tìm tiền đồ cho nhi tử ngươi à.”
Bà lão cười nói: “Đi Thanh Châu khá tốt, mấy chất nhi của lão thân cũng muốn cả nhà cùng đi, cả gia đình đi người đông thế mạnh cũng không sợ bị ức hiếp. Huống chi...” Bà ta dừng một chút nói: “Phu nhân ngẫm lại xem mấy năm nay con cháu Cát gia chúng ta có mưu cầu được tiền đồ gì không, ngay cả Thái Học cũng chưa thể đi vào đấy. Huống chi là lão thân.”
Cát Thị căm hận nói: “Đều là do tiện nhân Tiêu Thị kia,còn không phải tế bá nhìn ánh mắt nàng ấy mà làm việc sao.”
Bà lão cười cười, không nói chuyện nữa.
Tuy Du Thải Linh sốt đến đầu choáng váng não căng lên, nhưng đầu không bị hỏng, không cần bà lão kia nói trong lòng nàng cũng có thể tự bổ sung - thúc mẫu não tàn này, chỉ biết cân não ở mấy việc không chính đáng, cả ngày cạnh tranh với Tiêu phu nhân người ta, còn muốn lão công người ta hỗ trợ nhà mẹ đẻ nàng ta?!
Du Thải Linh tự thấy bản thân mười tuổi mà đầu óc còn sáng suốt hơn bà ta. Đánh má trái người ta, còn muốn người khác liếm ngón tay cho ngươi chắc, Tiêu phu nhân kia lại không phải có máu M. Ngươi thật sự nên uống hai lọ nước rửa bồn cầu để bình tĩnh một chút, người duy nhất đầu óc thanh tỉnh bên cạnh ngươi hiện tại đều phải trốn chạy, có lẽ là quá tuyệt vọng với chỉ số thông minh của ngươi rồi.
“Phu nhân hiện giờ định làm như thế nào? Xem bệnh của Tứ nương tử, ước chừng đã nhiều ngày dưỡng không tốt.” Bà lão nói.
Cát Thị nói: “Phó mẫu nghĩ cùng ta lý do thoái thác đi. Cho dù Tứ nương tử không tốt, đáng tiếc đều là chút lỗi nhẹ lông gà vỏ tỏi. Đấu võ mồm chửi nhau với tiểu thư nhà khác, còn đánh người trên buổi liên hoan... Nếu là Tứ nương tử phạm vào sai lầm lớn đã tốt. Là sơ xuất của ta, trước kia tuổi còn nhỏ cũng không làm ra được đại họa gì, hiện giờ lớn lại không bố trí được, cho rằng vẫn còn mấy tháng nữa. Tiêu Thị gian xảo kia nói phải mấy tháng mới về, thế mà vài ngày nữa đã tới!”
Bà lão kia lại thở dài nói: “Lão thân ngẫm lại đã. Ừm, có rồi. Cứ nói vậy đi. Ngày hôm trước Nhị nương tử không phải lại trở về khóc nói quân cô của nàng ta không tốt à, người cứ nói mấy người tiểu thư công tử hiện giờ đều đã lớn, mắt thấy là có thể xem hôn phu rồi, dù sao phải đoan trang hiền thục một chút mới được, ai ngờ Tứ nương tử vẫn không hiểu chuyện như vậy, vì thế người mới hạ quyết tâm phải phạt nàng một lần thật nặng, không ngờ quản giáo người dưới sơ sẩy, đúng rồi, đồ thuộc hạ tham lam Lý Truy kia, có gì nghiêm trọng cứ lôi bà ta ra...”
Cát Thị vui vẻ nói: “Phó mẫu nói rất đúng cứ làm như vậy đi. Nếu Tiêu Thị kia lải nhải với ta, ta sẽ nói hết ra những chuyện hoang đường mà Tứ nương tử bên làm ngoài mấy năm gần đây, xem nàng ấy cảm thấy có nên dạy dỗ hài nhi không.” Vui xong lại bực: “Có gì mà sợ chứ, nàng ấy còn có thể ăn thịt ta chắc!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy bên ngoài một loạt tiếng gọi, giọng của một thị tỳ tuổi trẻ thét chói tai tiến vào: “Nữ quân, không tốt rồi, gia chủ bọn họ đã trở lại! Xa giá đã ở cổng lớn! Chừng mười mấy chiếc xe lớn đó, lão phu nhân gọi chúng ta mau ra đón.” Ngay sau đó bên ngoài một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, cộng thêm tiếng gọi liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.
Cát Thị nghe vậy, cả kinh nói: “Sao lại nhanh như vậy?” Dừng một chút: “Không đúng rồi, nhà Vạn Tướng quân ở cách vách sao không có chút động tĩnh nào, ta vẫn luôn cho người nhìn mà! Không phải huynh trưởng vẫn luôn theo Vạn Tướng quân à?” Lại cao giọng gọi: “Người tới, mau đi tìm phu chủ tới!”
Bà lão kia nâng Cát Thị dậy, vội la lên: “Nữ quân hồ đồ, sao lúc này lang tế lại ở nhà, đừng quan tâm những cái này, trước đi ra ngoài đón người, không thể mất lễ nghĩa... Không không, ngươi vẫn đến chỗ quân cô trước đi, đi cùng bà ta đi!”
Cát Thị dậm mạnh chân, giận dữ nói: “Nhìn xem a phụ tìm cho ta một hôn sự tốt chưa này, lang tế suốt ngày đọc mấy cái kinh học(*) gì đó, quý thúc nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, hiện giờ đã có quan trật(*) mấy trăm thạch(*), chỉ có hắn đọc mấy năm cũng không thấy đọc ra cái danh tiếng gì! Quân cô thì giả ngu giả ngơ, chỉ biết bản thân thoải mái...”
(*) Kinh học: Nghiên cứu những tác phẩm kinh điển của Nho giáo về mặt triết học, sử học, ngôn ngữ, văn tự.
(*) Quan trật: một từ tiếng Hán có nghĩa là chức vụ của quan chức hoặc mức lương tùy theo cấp bậc.
(*) Thạch: đơn vị tính.
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Du Thải Linh khó khăn chống tay lên thay đổi tư thế ngủ, sờ sờ cái trán nóng bỏng của mình, trên người nóng ướt bủn rủn, mồ hôi suy nhược chảy từng đợt, nàng nhất thời cũng không nghĩ gì, chỉ có ngủ chết rồi mới là thượng sách, nếu không quả thực thật xin lỗi mấy ngày nay ăn thuốc trừ sâu DDVP!
Lão nương chết tiệt họ Cát này, không có bản lĩnh đối đầu chính diện với oan gia, lại tới mang vận đen cho tiểu hài tử, xứng đáng có lão công bất lực không tiền đồ. Xem bà ta mặt chuột tai khỉ người không được ba lạng thịt, sắc mặt xanh như súp lơ, chắc chắn buổi tối âm dương không đều ban ngày nóng gan, tức giận mà không ra được, cũng không biết tìm cho mình một nhân tình để thuận khí à; bao hẳn ba tiểu bạch kiểm, một người đút nho, một người bóp chân, còn có người nhảy a ha ha cùng xoa xoa, cuộc sống không biết có bao nhiêu vui vẻ. Tìm trục lý(*) cùng chất nữ gây phiền toái có thể làm nội tiết của ngươi thông thuận nét mặt toả sáng à?! Thật là đồ điên mười tám đời tổ tông không tích đức!
(*) Trục lý: Chị em dâu.
Beta: Lan
Lý quả phụ nhìn than nóng kia mơ hồ còn lóe ra ánh lửa, cứng họng - hiện tại bà ta bắt đầu cảm thấy Tứ nương tử thô bỉ lại ngang ngược quen thuộc xuất hiện, trước kia dáng vẻ nàng phát giận đánh chửi nô tỳ cũng là như thế này. Nhưng mà trước kia nàng cũng không dám làm như vậy với bà ta, bệnh nặng một lần, lá gan lại lớn ra à?
Du Thải Linh nhìn bà ta một lúc, cười lạnh buông lò sưởi tay, xoay tay cắm lại trâm, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám nhiều lời vô lễ một câu với ta thì ta lập tức nhảy xuống xe, sống hay chết đều nhất định không trở về với ngươi.” Nếu nàng không có vài phần lợi hại, tiểu cô nương không cha không mẹ đi theo lão tổ mẫu ở goá sinh sống, đó là có bác cả, cũng làm cho người trên trấn bắt nạt chết rồi.
“Ngươi, ngươi…!” Lý quả phụ đờ ra một lúc lâu, vốn làm nô tỳ bị gia chủ mắng cũng là chuyện thường, nhưng Tứ nương tử này xưa nay chuyên nịnh bợ lấy lòng bà ta.
Lý quả phụ đang muốn mắng lại thì nhớ tới tình hình trước mắt, không khỏi ngậm miệng lại.
Thật ra lúc trước nghe được nàng “Bệnh nặng suýt nữa mất mạng” thì bà ta cũng chột dạ, việc này vốn là bà ta sai, lúc trước phu nhân không bảo bà ta làm Tứ nương tử mất mạng nhỏ. Phu nhân vốn chuẩn bị dùng thời gian mấy tháng chậm rãi mài mòn nha đầu này, trước để nàng hung hăng nếm chút khổ sở, lại dùng mấy tháng chậm rãi tri kỷ ấm áp vỗ về, để cho Tứ nương tử hoàn toàn phục tùng mình trước lúc thân phụ mẫu của nàng trở về, ai ngờ người kia lại xảo trá như vậy, trong thư nói còn phải mấy tháng mới có thể quay về, hôm qua lại chợt nhắn tới nói qua vài ngày sẽ đến. Các nàng lập tức trở tay không kịp. Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Lý quả phụ cũng có chút há hốc mồm.
Nhìn gương mặt quật cường của Du Thải Linh, Lý quả phụ chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống, thầm nghĩ đợi trở về để phu nhân xử lý ngươi vân vân.
Du Thải Linh không quản bà ta nữa, lo tìm cái gối dựa vào chợp mắt, trong lòng nhớ tới ngày đó ở quê nhà nghe thấy một điển cố: Truyền rằng người nào đó ở tiền triều bị cường hào làm hại, kẻ thù biết dưới gối tên nhà giàu kia không con trai không cháu trai, nữ nhi đã xuất giá sinh con, không khỏi âm thầm cao hứng, ai ngờ nữ nhi đã xuất giá vác đao trả thù, cuối cùng chém chết kẻ thù ở bên trong đình, sau đó đến trước mặt người trên nhận tội đền tội. Kết quả Thứ Sử Thái Thú đồng loạt dâng tấu lên triều đình kể về hành động nghĩa liệt của nữ tử kia, chẳng những đại xá thả về, còn lập bia khắc đá dương danh thiên hạ.
Cổ đại này khác rất lớn với trong ấn tượng của nàng.
Trong ấn tượng của nàng, điều lệ lễ pháp phong kiến ràng buộc nữ tử đó là muốn một muỗng phải cho một chậu, muốn một rổ phải cho một sọt, to lớn thì có phụ đức phụ dung, nhỏ bé thì đi một bước trên đường phải đúng bao nhiêu cen ti mét nói một lời có thể ngẩng đầu cao mấy tấc, đều quy định nghiêm khắc đến từng đơn vị đo lường quốc tế, phụ nữ bị quản chế đến không hề có sinh khí, giống như người gỗ vậy.
Nhưng ở nơi đây, tư tưởng của mọi người dường như đều hoạt bát thoải mái như vậy, rất có một loại này thú vị riêng; thiên hạ to lớn, không có gì là không thể, nữ nhi trinh tĩnh hiền thục tất nhiên được mọi người ca tụng, nhưng cương liệt dám làm cũng được người ta nhao nhao khen ngợi như vậy thôi.
Như Thu gia kia, tuy rằng Thu đại nương tử gả đi một lần lại một lần, nhưng vì tính tình nàng ta quả cảm kiên quyết, cho dù là lúc hai huynh trưởng đánh giặc bên ngoài bị tàn tật về nhà, mỗi khi bị phụ mẫu bên nhà thê tử bắt nạt, đều là nàng ta dẫn theo mọi người đi tranh luận chửi đánh, trách không được phu thê Thu lão ông ưu ái nữ nhi này, bọn con nít đều khâm phục vị tiểu cô mẫu lợi hại này. Người trong thôn trừ ở trên hôn lễ nói lời thô tục cười đùa, cái loại lời như ngựa tốt không xứng với hai yên tuyệt nhiên không nghe được.
Kết luận là, nữ tử dịu ngoan hiền lành tất nhiên xuất giá sẽ tốt, nhưng đanh đá hung hãn cũng không để đời sau bị người ta kêu đánh kêu giết như vậy.
…
Giống như là xác minh Du Thải Linh vừa mới bị bệnh là không giả, xe ngựa đi được tới nửa đường nàng lại lên cơn sốt nhẹ, cả người chòng chành lắc lư nôn hết cơm trưa mới ăn không lâu ra, đến cuối cùng nôn ra cả mật. Trong lòng Lý quả phụ sợ hãi, càng thêm kêu phu xe đánh xe mau chút, vì thế khó khăn lắm mới về tới phủ, Du Thải Linh sốt nhẹ đã thành sốt cao, đầu đau muốn nứt ra, thiêm thiếp không tỉnh táo, căn bản không thấy rõ phủ đệ trông như thế nào, chỉ cảm thấy xe ngựa một đường đi vào cửa nhà.
Lý quả phụ nóng lòng muốn thoát khỏi gánh nặng này, mắt thấy tới cửa đình viện rồi, cũng không phô trương bảo vú già đỡ, tự mình nhảy xuống, vội vàng đỡ Du Thải Linh xuống xe đi về phía đại phòng, may mà nữ hài vóc người chưa trưởng thành, cho nên cõng trên lưng cũng không mất sức.
Du Thải Linh bị sốt đến mặt đỏ phừng phừng, trong lòng lại cười lạnh: Lúc ở nông thôn mỗi lần ra cửa, Trữ nhất định phải mặt trời lên cao ba sào khí lạnh tan hết mới bằng lòng gật đầu, mối khi ra càng phải bọc nàng đến kín mít mới bằng lòng cho đi. Nhưng mấy người này, cứ như vậy lôi một hài tử bị bệnh chỉ vẻn vẹn mặc một cái váy vạt cong sẫm màu từ trong xe ấm áp ra, vội vã báo cáo kết quả công tác mà thôi. Lại nói cái người gọi là thúc mẫu này yêu thương chủ nhân của thân thể này bao nhiêu, nàng tuyệt không tin; chờ sau này có cơ hội, thế nào cũng phải cho đám người trứng thối này mỗi người ăn một trận đòn cho hả giận mới được!
Khó khăn nửa kéo nửa cõng đến cửa đại phòng, chỉ thấy mười mấy phụ nhân trang điểm quý giá đứng ở phía trên bậc thang, trước mắt Du Thải Linh có chút mơ hồ, nhìn không quá rõ, nghĩ rằng người ở giữa được mọi người vây quanh mặc một bộ đồ gấm bọc da cừu màu tím thoa một lớp phấn trắng bệch là vị thúc mẫu tốt kia của nàng. Vừa thấy ‘thúc mẫu tốt’ này Du Thải Linh lập tức muốn cười, nếu Lý quả phụ gầy đến giống chiếc chiếc đũa, vậy vị ‘thúc mẫu tốt’ này chính là một chiếc chiếc đũa khác, chủ tớ hai người đứng cùng nhau đều có thể gắp đồ ăn rồi.
Cát Thị thấy vậy cảnh như vậy vội hỏi làm sao thế. Lý quả phụ cuống quít nói: “Phu nhân, lần này phiền toái rồi, Tứ nương tử bệnh cũng không nhẹ, dọc đường đi ta vừa mệt vừa vội, chỉ sợ làm trễ với giao phó của người!”
Cát Thị liếc nhìn Du Thải Linh mấy ngày nay được Trữ bồi bổ đến khuôn mặt béo trắng hồng hồng, vẫn tự cao tự đại, chậm rì rì không tin nói: “Hay là giả vờ, tiểu hài tử nào mà lại nhiều bệnh như vậy.” Mọi người trong đình viện đều nghĩ thầm: Nữ quân nói lời này thật kỳ lạ, càng tiểu hài tử càng dễ phát bệnh đó.
Lúc này có một bàn tay đầy vết chai chợt đặt lên trán Du Thải Linh, chỉ nghe một giọng già nua vang lên: “Không ổn, nóng quá. Phu nhân, cái này rắc rối rồi.” Sau đó lớn giọng nói: “Người tới, mau đi mời y công(*)!… Mời vị họ Trương ở thành Nam!”
(*) Y công: tương đương với lang trung.
“Phó mẫu(*).” Cát Thị dường như có chút bất mãn với bà lão kia, sau đó nàng ta cũng duỗi tay đi sờ trán Du Thải Linh, cảm xúc dưới tay nóng bỏng, lập tức sợ hãi nói: “Ui da, nóng như vậy, mau mau, mau đi mời người!”
(*) Phó mẫu: tương đương với nhũ mẫu.
Du Thải Linh dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một bà lão tóc hoa râm đứng ở bên cạnh Cát Thị, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Kế tiếp là quá trình rót canh rót thuốc quen thuốc, Du Thải Linh cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mơ hồ ăn không biết bao nhiêu là thuốc, chỉ cảm thấy lúc này được đãi ngộ cực tốt. Đệm chăn dưới người càng mềm mại thơm mát hơn so với trong tiểu viện, nhà ở cũng càng ấm áp thông khí, cũng có thật nhiều đôi tay cởi áo lau người cho mình, đáng tiếc động tác đều không dịu dàng bằng A Trữ.
Hơi có chút sức lại bị nâng dậy uống thuốc, mãi đến khi Du Thải Linh cực kỳ chán ghét cái hương vị đắng ngắt ghê tởm này, nghĩ đến bản thân mình vốn sắp khỏi rồi, đều tại mấy cái người thần kinh này hại mình lại bị bệnh, lại phải uống thuốc, phải một lần nữa chịu tội, trong lòng không khỏi buồn nôn, vung cánh tay lên hất đổ chén thuốc loảng xoảng, nước thuốc màu nâu chảy đầy đất. Chọc cho Cát Thị giận đến dậm chân, vừa muốn tức giận mắng chửi Du Thải Linh, lại nghĩ đến lúc này nàng mau chóng chuyển biến tốt đẹp mới được, cho nên cố nén lửa giận.
Ai ngờ y công đi đi về về, uống vài ngày dược, nóng sốt cũng chưa từng lui đi, mắt thấy chút thịt mới hồi trên mặt trên người nữ hài nhanh chóng biến mất, lửa giận lập tức chuyển thành lo lắng, Cát Thị tống cổ hết mọi người ra ngoài, thường thường ngồi yên ở trước giường Du Thải Linh, lo lắng nếu như nữ hài thực sự có chuyện gì thì nên tìm cớ thoái thác như thế nào. Vừa hay hôm đó Du Thải Linh uống thuốc, đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy bà lão ngày ấy nàng nhìn thấy đang nói chuyện cùng “Thúc mẫu tốt”.
“... Phu nhân người cần gì phải lăn lộn một đứa nhỏ như vậy chứ. Người chỉ là không ưa Tiêu phu nhân kia thôi.” Bà lão kia nói.
Cát Thị oán hận nói: “Ta chính là không ưa nàng ấy! Người sa cơ thất thế, hai lần gả, còn dám ở trước mặt ta tự cao tự đại! Cát gia ta phú quý hơn nàng ấy, lai lịch trong sạch hơn nàng ấy, dựa vào cái gì phải nhường nhịn nàng ấy!”
Bà lão làm như thở dài: “Tiêu gia vốn cũng phong quang, ai ngờ gặp phải thiên hạ đại loạn, không phải lưu dân chính là đạo tặc, nhà nàng ấy mới lụi bại. Lúc ấy ở quê chúng ta, nàng ấy cũng là có số được lên nữ quân, khi đó Trình gia còn xa xa không bằng. Nói đến cùng, người cần gì phải đấu đá cùng đại phu nhân chứ, không oán không thù.”
Du Thải Linh vốn muốn ngủ rồi, nghe được vậy thì tinh thần lập tức rung lên, ưa mi phò phò, nàng biết ngay người trong thiên hạ sẽ không đều khôn khéo giữ kín như bưng giống Trữ mà, luôn có người miệng rộng sẽ kể chuyện xưa cho nàng; nàng lại càng thêm giả bộ ngủ, dựng lỗ tai lên nghe tỉ mỉ, ngay cả cơn sốt dường như cũng tốt hơn một chút.
“Không oán không thù?!” Cát Thị không tự giác cao giọng, ngay sau đó nghe được một tiếng suỵt, chắc là bà lão kia ra hiệu cho Cát Thị nhỏ giọng. Cát Thị quả nhiên nhỏ giọng nói: “Vốn nên là ta gả cho tế bá(*)! Ta được làm cáo mệnh, ta được lĩnh phong quân!”
(*) Tế bá: Anh chồng.
“Lời này bỏ đi. Lão thân nhìn người lớn lên, người đã bao giờ coi trọng Trình gia đâu. Nhưng thật ra Tiêu phu nhân, trong lần đầu gả chồng đó, gia chủ đã đi theo ca hát một đường, quê nhà ai không biết. Sau này đại loạn, không đến mấy năm Tiêu phu nhân cùng nhà chồng trước ầm ĩ, còn chưa tuyệt hôn, gia chủ đã trước sau hỗ trợ. Nói câu không xuôi tai, đó là Cát gia chúng ta có thật đi theo gia chủ cầu hôn, gia chủ cũng không chịu đồng ý.”
Cát Thị càng nổi giận: “Đều do a phụ a mẫu, không gả ta đến Trình gia!”
Du Thải Linh nhanh chóng suy luận: Ừm, nhà này họ Trình, nhân số huynh đệ ≧2, lão đại chính là này thân phụ mẫu của mình, chưa có treo, hơn nữa dường như lăn lộn rất khá.
Lại nghe thấy âm thanh thùm thụp, giống như bà lão kia đang đấm vai lưng cho Cát Thị nói: “Ngươi lại nói mê sảng. Tiêu gia kia thua thế nào, chuyện mới cách một huyện ai mà không biết. Còn không phải là phụ thân huynh trưởng của đại phu nhân toàn bộ đều chết ở trong tay cường đạo sao? Lúc trước Tiêu gia nàng ấy chẳng những giàu có, Tiêu Thái công còn là Tam lão ở quê nhà đó, vì chống cự giặc cướp bóc quê nhà, dẫn dắt gia đinh xuất trận đánh rất nhiều tặc nhân bị thương, ai ngờ bị thủ lĩnh bọn giặc kia ghi hận, giả bại mà lui, làm mọi người thả lỏng đề phòng, nhân lúc đêm tối lẻn vào Tiêu gia giết sạch sẽ một nhà già trẻ, may mắn tặc nhân không biết gia đình giàu có chỗ chúng ta quen đào hầm, lúc này mới giấu đi được phụ nữ và trẻ em. Đáng tiếc nam đinh thành niên cùng tài vật đều không còn.”
Lão bà kia dường như uống một hớp nước rồi tiếp tục nói: “Lần loạn lạc đó một kẻ mãng phu chiêu mộ mấy tên trộm cướp là có thể xưng vương xưng bá, xem nhà ai giàu có và đông đúc thì giết người giựt tiền, nhóm phụ nhân càng chịu tội. Một khối thịt mỡ lớn như Cát gia chúng ta, có bao nhiêu nguy hiểm chứ. Trình gia tuy nghèo, nhưng gia chủ ở quê nhà có danh vọng, bản thân có bản lĩnh không nói, còn lãnh đạo một đám người có thể đánh có thể giết. Khi đó lão Thái công chúng ta đã nói hắn không dám học dáng vẻ Xích Đế Tử của Lữ Thái công(*) ngày xưa, chỉ cầu không làm Tiêu gia thứ hai mà thôi. Lúc ấy gia chủ mới vừa xin cưới đại phu nhân, Trình lão tam gia còn nhỏ, ngươi không gả cho lang tế(*), còn có thể gả cho ai.”
(*) Lữ Thái Công: Tính Khương, thị Lữ, tên Thượng, tự Tử Nha, lại có tự Thượng Phụ, là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
(*) Lang tế: chồng của phu nhân.
“Ngươi nói này nói kia, chẳng qua là muốn khuyên ta cúi đầu trước nàng ấy!” Cát Thị giống như nổi giận: “Ngươi không nghĩ, ta cùng với nàng ấy chân trước chân sau gả vào, cho dù nhân tài tiền tài ta nơi chốn thắng nàng ấy, nhưng ta chẳng là cái quái gì cả! Ta lấy tiền của hồi môn trợ cấp Trình gia, nàng ấy lại lấy tiền Trình gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ! Còn ngày ngày vênh váo tự đắc, sao ta không tức được đây!”
“Ta hỏi phu nhân, những năm gần đây của hồi môn của phu nhân vẫn nguyên vẹn còn gì?” Bà lão nhẹ giọng nói.
Cát Thị nghẹn lời.
Bà lão thừa thế nói: “Lúc mới vừa thành thân, phu nhân đúng là lấy của hồi môn trợ cấp cho Trình gia, nhưng không tới mấy năm tướng quân đã đắc thế. Mỗi một trận đánh là lại có từng rương từng rương tiền tài vải vóc đưa vào trong nhà, của hồi môn nhà ta sớm đã bù đủ, sợ là còn nhiều đấy. Những tiền đó Tiêu phu nhân lấy chút đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, cũng không có gì.”
Cát Thị cười lạnh nói: “Phụ mẫu còn sống, không chia tài sản. Còn chưa phân gia đâu, tiền của huynh trưởng nên từ quân cữu quân cô(*) tới quản, người của ba phòng đều có phần!”
(*) Quân cữu: Bố chồng.
Quân cô: Mẹ chồng.
Bà lão lại thở dài: “Đạo lý không sai. Nhưng tiền là Trình đại nhân ra trận vật lộn mới có, Tiêu phu nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh, tiền luôn là qua tay nàng ấy trước. Bên ngoài lộn xộn, nơi nơi đánh giặc, ai còn quản mấy thứ quy củ này. Nhưng bây giờ, Hoàng đế của chúng ta đứng ra quản những Châu Quận này, bên ngoài vẫn còn loạn đấy.”
Lúc này trong phòng yên lặng một lúc, chắc là hai người đều không nói chuyện. Du Thải Linh vừa kiên nhẫn chờ, nghĩ thầm hóa ra lúc này bên ngoài còn đang đánh giặc, cũng không biết tình thế như thế nào, vừa thúc giục trong lòng, buôn dưa tiếp đi, đừng có dừng chứ.
“Như vậy, phu nhân cứ phải lấy mạng nhỏ của Tứ nương tử, là đấu đá đến cùng với Tiêu phu nhân sao?” Bà lão kia nói.
Cát Thị cười lạnh nói: “Ta vốn muốn giữ tiện phụ kialại, ai ngờ lòng nàng ấy tàn nhẫn như vậy, thà rằng để hài nhi lại cũng phải đi theo tế bá! Tế bá tất nhiên là giúp nàng ấy, thủ đoạn nàng ấy lợi hại, mời vu sĩ lợi hại tới nói sấm vĩ(*), mấy đứa con trai đều mang đi, chỉ để lại một nữ nhi như vậy. Không sai, ta là muốn dạy hư Tứ nương tử, để trên mặt nàng không có ánh sáng, nhưng ta không muốn mạng của nàng!”
(*) Sấm vĩ: Sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc.
Nghe đến đó, trong lòng Du Thải Linh cũng cười lạnh. Xem ra nàng chính là duyên phận không có phụ mẫu, đời trước là cha mẹ ly dị, đời này cha mẹ không ly dị, cũng vẫn là bỏ rơi nàng.
Mẹ Du lúc tuổi trẻ gia nhập đội nữ thanh niên, lúc trước thanh niên địa phương muốn cưới bà không ít, không thiếu nắm tay càng cứng thế càng lớn, nhưng mẹ Du chỉ nhìn trúng ba Du, bà rất rõ ràng sống bên trong quan trọng hơn mặt mũi, những người đó cả ngày dẫn một đám anh em la lên hét xuống, nhưng trong nhà không có mấy cân gạo thì dùng con khỉ gì được. Ba Du lại khác, khôn khéo xảo quyệt, mẹ già lại hiền lành.
Mẹ Du không thỏa mãn với việc chỉ làm kế toán ở cái trấn nhỏ này, sau khi khôi phục chế độ thi đại học thì lập tức bắt đầu ôn tập, cố gắng mấy năm cũng thi đậu đại học, còn được phân cho một chức vị tiền đồ tươi sáng ở thành phố lớn, càng ‘ngẫu nhiên gặp được’ thanh mai trúc mã thời trẻ môn đăng hộ đối cũng ‘vừa mới’ ly hôn - chuyện kế tiếp cứ vậy thuận lý thành chương. Điều duy nhất tính sai có lẽ chính là sinh ra nàng.
Bên này Du Thải Linh đang suy nghĩ có chút xa, bên kia Cát Thị càng nghĩ càng oán, giọng căm hận nói: “... Trừ việc bỏ bê giáo dưỡng, ta cũng không làm được thứ gì nha. Chẳng lẽ phó mẫu không biết, chúng ta vừa có động tĩnh, người ở cách vách kia đã sai nô tỳ tới xem, ta là có thể trách đánh Tứ nương tử, hay là có thể phạt nàng không ăn cơm chắc?”
Bà lão kia dường như thở dài: “Phu nhân nghe ta một câu, Trình gia bây giờ sớm đã không phải là Trình gia lúc trước, Cát gia chúng ta lại vẫn là Cát gia lúc trước kia, thời điểm khác nhau, người đừng gay gắt quá. Lúc này vốn ta nhân lúc chính đán(*) đến thăm người, qua mấy ngày nữa ta phải theo con cháu đi Thanh Châu, sau khi bệ hạ đánh hạ chỗ đó, mấy năm nay cuối cùng cũng quét sạch giặc cỏ, nhưng đất ruộng hoang lại nhiều, đang dán bố cáo triệu người đi đến đó, thuế má lại nhẹ, chỉ cần trồng trọt mấy năm thì sẽ là của nhà mình...”
(*) Chính đán: Mùng một tết.
Cát Thị cả kinh nói: “Sớm như vậy? Lúc này mới qua Đông chí mà, sao không để qua chính đán hãy đi?” Tuy rằng sớm biết chuyện một nhà Phó mẫu đang chuẩn bị đi Thanh Châu đặt mua sản nghiệp, nhưng chuyện trước mắt này nàng ta lại vẫn không muốn buông bỏ.
Bà lão cười nói: “Nhĩ Bảo huynh mấy năm nay làm chút công việc vặt tích cóp mấy đồng tiền, rất vui mừng, sớm tìm vu sĩ bói toán, nói cái gì mà di chuyển đến nơi xa mới có sản nghiệp, muốn mời cả tổ tiên đi, mới tiện phù hộ cho cả nhà, cho nên chúng ta tính toán đến Thanh Châu thì đã qua chính đán, đến lúc đó cả nhà hiến tế luôn một lần long trọng, phù hộ người nhà tương lai càng thêm thịnh vượng.”
Cát Thị yên lặng một chút rồi khẽ nấc nói: “Phó mẫu, mấy năm nay tuy ngươi đã ở bên ngoài nhiều, nhưng lúc ta muốn gặp ngươi thì vẫn có thể nhìn thấy, hiện giờ nếu đi Thanh Châu, vậy ta phải làm sao bây giờ? Không phải ta đã nói phải tìm tiền đồ cho nhi tử ngươi à.”
Bà lão cười nói: “Đi Thanh Châu khá tốt, mấy chất nhi của lão thân cũng muốn cả nhà cùng đi, cả gia đình đi người đông thế mạnh cũng không sợ bị ức hiếp. Huống chi...” Bà ta dừng một chút nói: “Phu nhân ngẫm lại xem mấy năm nay con cháu Cát gia chúng ta có mưu cầu được tiền đồ gì không, ngay cả Thái Học cũng chưa thể đi vào đấy. Huống chi là lão thân.”
Cát Thị căm hận nói: “Đều là do tiện nhân Tiêu Thị kia,còn không phải tế bá nhìn ánh mắt nàng ấy mà làm việc sao.”
Bà lão cười cười, không nói chuyện nữa.
Tuy Du Thải Linh sốt đến đầu choáng váng não căng lên, nhưng đầu không bị hỏng, không cần bà lão kia nói trong lòng nàng cũng có thể tự bổ sung - thúc mẫu não tàn này, chỉ biết cân não ở mấy việc không chính đáng, cả ngày cạnh tranh với Tiêu phu nhân người ta, còn muốn lão công người ta hỗ trợ nhà mẹ đẻ nàng ta?!
Du Thải Linh tự thấy bản thân mười tuổi mà đầu óc còn sáng suốt hơn bà ta. Đánh má trái người ta, còn muốn người khác liếm ngón tay cho ngươi chắc, Tiêu phu nhân kia lại không phải có máu M. Ngươi thật sự nên uống hai lọ nước rửa bồn cầu để bình tĩnh một chút, người duy nhất đầu óc thanh tỉnh bên cạnh ngươi hiện tại đều phải trốn chạy, có lẽ là quá tuyệt vọng với chỉ số thông minh của ngươi rồi.
“Phu nhân hiện giờ định làm như thế nào? Xem bệnh của Tứ nương tử, ước chừng đã nhiều ngày dưỡng không tốt.” Bà lão nói.
Cát Thị nói: “Phó mẫu nghĩ cùng ta lý do thoái thác đi. Cho dù Tứ nương tử không tốt, đáng tiếc đều là chút lỗi nhẹ lông gà vỏ tỏi. Đấu võ mồm chửi nhau với tiểu thư nhà khác, còn đánh người trên buổi liên hoan... Nếu là Tứ nương tử phạm vào sai lầm lớn đã tốt. Là sơ xuất của ta, trước kia tuổi còn nhỏ cũng không làm ra được đại họa gì, hiện giờ lớn lại không bố trí được, cho rằng vẫn còn mấy tháng nữa. Tiêu Thị gian xảo kia nói phải mấy tháng mới về, thế mà vài ngày nữa đã tới!”
Bà lão kia lại thở dài nói: “Lão thân ngẫm lại đã. Ừm, có rồi. Cứ nói vậy đi. Ngày hôm trước Nhị nương tử không phải lại trở về khóc nói quân cô của nàng ta không tốt à, người cứ nói mấy người tiểu thư công tử hiện giờ đều đã lớn, mắt thấy là có thể xem hôn phu rồi, dù sao phải đoan trang hiền thục một chút mới được, ai ngờ Tứ nương tử vẫn không hiểu chuyện như vậy, vì thế người mới hạ quyết tâm phải phạt nàng một lần thật nặng, không ngờ quản giáo người dưới sơ sẩy, đúng rồi, đồ thuộc hạ tham lam Lý Truy kia, có gì nghiêm trọng cứ lôi bà ta ra...”
Cát Thị vui vẻ nói: “Phó mẫu nói rất đúng cứ làm như vậy đi. Nếu Tiêu Thị kia lải nhải với ta, ta sẽ nói hết ra những chuyện hoang đường mà Tứ nương tử bên làm ngoài mấy năm gần đây, xem nàng ấy cảm thấy có nên dạy dỗ hài nhi không.” Vui xong lại bực: “Có gì mà sợ chứ, nàng ấy còn có thể ăn thịt ta chắc!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy bên ngoài một loạt tiếng gọi, giọng của một thị tỳ tuổi trẻ thét chói tai tiến vào: “Nữ quân, không tốt rồi, gia chủ bọn họ đã trở lại! Xa giá đã ở cổng lớn! Chừng mười mấy chiếc xe lớn đó, lão phu nhân gọi chúng ta mau ra đón.” Ngay sau đó bên ngoài một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, cộng thêm tiếng gọi liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.
Cát Thị nghe vậy, cả kinh nói: “Sao lại nhanh như vậy?” Dừng một chút: “Không đúng rồi, nhà Vạn Tướng quân ở cách vách sao không có chút động tĩnh nào, ta vẫn luôn cho người nhìn mà! Không phải huynh trưởng vẫn luôn theo Vạn Tướng quân à?” Lại cao giọng gọi: “Người tới, mau đi tìm phu chủ tới!”
Bà lão kia nâng Cát Thị dậy, vội la lên: “Nữ quân hồ đồ, sao lúc này lang tế lại ở nhà, đừng quan tâm những cái này, trước đi ra ngoài đón người, không thể mất lễ nghĩa... Không không, ngươi vẫn đến chỗ quân cô trước đi, đi cùng bà ta đi!”
Cát Thị dậm mạnh chân, giận dữ nói: “Nhìn xem a phụ tìm cho ta một hôn sự tốt chưa này, lang tế suốt ngày đọc mấy cái kinh học(*) gì đó, quý thúc nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, hiện giờ đã có quan trật(*) mấy trăm thạch(*), chỉ có hắn đọc mấy năm cũng không thấy đọc ra cái danh tiếng gì! Quân cô thì giả ngu giả ngơ, chỉ biết bản thân thoải mái...”
(*) Kinh học: Nghiên cứu những tác phẩm kinh điển của Nho giáo về mặt triết học, sử học, ngôn ngữ, văn tự.
(*) Quan trật: một từ tiếng Hán có nghĩa là chức vụ của quan chức hoặc mức lương tùy theo cấp bậc.
(*) Thạch: đơn vị tính.
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Du Thải Linh khó khăn chống tay lên thay đổi tư thế ngủ, sờ sờ cái trán nóng bỏng của mình, trên người nóng ướt bủn rủn, mồ hôi suy nhược chảy từng đợt, nàng nhất thời cũng không nghĩ gì, chỉ có ngủ chết rồi mới là thượng sách, nếu không quả thực thật xin lỗi mấy ngày nay ăn thuốc trừ sâu DDVP!
Lão nương chết tiệt họ Cát này, không có bản lĩnh đối đầu chính diện với oan gia, lại tới mang vận đen cho tiểu hài tử, xứng đáng có lão công bất lực không tiền đồ. Xem bà ta mặt chuột tai khỉ người không được ba lạng thịt, sắc mặt xanh như súp lơ, chắc chắn buổi tối âm dương không đều ban ngày nóng gan, tức giận mà không ra được, cũng không biết tìm cho mình một nhân tình để thuận khí à; bao hẳn ba tiểu bạch kiểm, một người đút nho, một người bóp chân, còn có người nhảy a ha ha cùng xoa xoa, cuộc sống không biết có bao nhiêu vui vẻ. Tìm trục lý(*) cùng chất nữ gây phiền toái có thể làm nội tiết của ngươi thông thuận nét mặt toả sáng à?! Thật là đồ điên mười tám đời tổ tông không tích đức!
(*) Trục lý: Chị em dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.