Chương 5: Bái Sư Là Sự Nghiệp Vĩ Đại!
Lưu Ly Vân
20/01/2016
Cũng không biết vị nhị hoàng tử kia rốt cuộc có tin bọn họ hay không, dù sao thì thời điểm thắng cảnh cung điện nổi danh vẫn là một trong những
phong cảnh thật sự cung điện. Nhưng thời điểm khi bọn họ đi đi trên
đường lớn thì như lạc vào giấc mộng, khu danh lãm rất lớn, thật sự rất
lớn, tửu lâu lớn nhất khu danh lãm lại đầy trời, cái tiểu cô nương Thiên Tinh kia nói là ở tửu lâu lớn nhất danh lãm chờ bọn hắn, nhưng tửu lâu
nhiều như vậy rốt cuộc cái nào mới là lớn nhất ?
"Không lẽ đi từng cái tửu lâu lớn nhỏ một?" Vũ Lam thực ngu ngốc hỏi Ám Dạ.
". . . . . . Vẫn là đến hỏi thăm người khác đi." Ám Dạ phủ nhận ý tưởng nhàm chán này của nàng, nhưng mà đi hỏi NPC cái vấn đề này hắn khẳng định chắc chắn sẽ không làm , cho nên hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ý tứ thực rõ ràng, ngươi đến đó hỏi nhanh đi!
"Cái này. . . . . ." Khu danh lãm hiện tại khẳng định không có người chơi nào rồi. Cho nên trên đường cái đều đầy NPC, nàng túm lấy một cái người thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất hỏi thăm, "Xin hỏi ngươi có biết tửu lâu lớn nhất danh lãm nằm ở nơi đâu không?"
"Tửu lâu lớn nhất? Đương nhiên là Danh Lãm đại tửu lâu rồi, đi tới phía trước rồi rẽ phải, lại đi một đoạn đường nữa là tới, ta mới từ bên đó qua đây mà, ở bên đó đang có người đánh nhau, ta khuyên ngươi nếu muốn ăn cơm tốt nhất là đừng đi tới đó ." NPC này quả nhiên rất dễ nói chuyện, Vũ Lam liên tục hướng hắn nói lời cảm tạ, sau đó xoay người nhìn về phía Ám Dạ, có người đánh nhau? Chín mười phần là NPC có thù oán gì đó với nhau, bọn họ dự định sẽ không tham gia vào mấy chuyện này, nhưng người mà bọn họ người muốn tìm lại chưa biết ở nơi nào.
. . . . .
"Không còn cách nào khác, đi thôi." Ám Dạ nhún vai, "có khả năng trong cái đám NPC đánh nhau này có cái nhiệm vụ nào đó đang bị che giấu cũng nên."
Thấy Ám Dạ nói lời này cũng thấy đúng, nhưng khi bọn hắn tới Danh Lãm đệ nhất tửu lâu thì lại thấy vô cùng hết chỗ nói rồi.
Cái thủ phạm gây ra vụ đánh nhau kia đúng là người bọn họ đang tìm ... ..........Thiên Tinh.
"Thiên Tinh. . . . . . Tiền bối. . . . . ." Vũ Lam nhìn Thiên Tinh ánh lửa bốn phía bên người, trên gậy ma pháp kia lại tản mát ra sắc thái chói mắt, mà đối phương cũng không tỏ ra yếu thế, đều là hệ Hỏa, vũ khí sử dụng là đao, ngọn lửa ẩn trên thân đao như ẩn như hiện. Dĩ nhiên là một mỹ nam tử rồi, hắn mặc trên người bộ quần áo màu đen tinh khiết rộng thùng thình, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh.
"Hai người các ngươi tới rồi sao?" Thiên Tinh vừa thấy bọn họ đến lập tức dừng chiến đấu hướng Vũ Lam đi tới, "Chúng ta xuất phát đi, chỗ địa phương đó rất nguy hiểm, ta mang bọn ngươi đi qua đó là được rồi."
". . . . . ." Vũ Lam rất muốn hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng căn cứ vào đủ loại kinh nghiệm mà nàng đã trải qua, vẫn là ít hỏi đi một hai câu là hợp lý nhất.
"Thiên Tinh!" Nam tử kia trong chớp mắt đã di chuyển đến cạnh Thiên Tinh, Vũ Lam ngây người, hắn di chuyển tới trước mặt bọn họ thế nào nàng cũng không hề thấy được, đây tuyệt đối là cái cao thủ siêu cấp.
Thiên Tinh phản ứng hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với nàng, thấy nam tử kia tiếp cận liền vung gậy ma pháp biến ra một bức tường lửa ngăn cách vói hắn.
"Thiên Nhai, ta cùng ngươi đã không còn quan hệ gì rồi!" Thiên Tinh lạnh lùng nhìn xuyên qua bức tường lửa phía trước mặt đối mặt với cái nam tử kia nói.
Vũ Lam ngất , hai người bọn họ có cái quan hệ thật phức tạp, chẳng lẽ quá khứ vô cùng thân mật? Hiện tại tình cũ “thân” tới mức vừa gặp nhau đã hô đánh gọi giết? Cái người nam nhân tên là Thiên Nhai này cũng không có chỗ nào xấu đâu nha, Thiên Tinh như thế nào lại xem thường hắn chứ? Nói thật Thiên Tinh quả thật rất đáng yêu, nhưng thoạt nhìn chỉ giống một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi thôi, ai. . . . . . Thế này nên nói sao cho tốt đây?
"Thiên Tinh! Chuyện còn chưa nói rõ ràng, ngươi đừng đi." Thiên Nhai một đao xông thẳng vào bức tường lửa, kéo tay Thiên Tinh lại.
Vũ Lam dám thề rằng chính mình nhìn thấy mặt Thiên Tinh bỗng đỏ lựng , sau đó hờn mát một tiếng, nàng vung gậy trong tay gọi ra một con Hỏa Long, gọi Vũ Lam cùng Ám Dạ ngồi lên rồi đi mất.
Tuy rằng bề ngoài không ít người thấy con Hỏa Long bị lửa bao trùm trông rất khủng bố, nhưng sau khi ngồi lên lại thấy rằng chỗ ngồi vừa rộng rãi, lại rất thoải mái, không nóng một chút nào.
"Thiên Tinh!" Thiên Nhai nhìn Thiên Tinh ngồi trên đầu con rồng, vừa chỉ về phía tây con rồng liền bay đi, hắn nhất thời nhíu chặt đôi mày, nhưng cuối cùng vẫn là buông đao trong tay xuống không làm gì thêm nữa.
Dọc đường đi Thiên Tinh vô cùng trầm mặc, so với lúc trước khi mới gặp được, nàng hiện thay đổi rất nhiều, dáng vẻ đáng yêu hay nói chuyện kia đã không còn. Vũ Lam biết cái người tên Thiên Nhai kia nhất định không đơn giản, liền nhỏ giọng cùng Ám Dạ thảo luận.
"Tiểu Ám, ta chắc chắn Thiên Tinh cùng Thiên Nhai có miêu ngấy."
"Là người bình thường, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra." Ám Dạ trắng trợn liếc nàng liếc mắt một cái, gần đây hắn càng ngày càng vô pháp vô thiên, có lẽ là theo người giảo hoạt nào đó lâu ngày liền lộ ra bản tính thật của hắn, tranh luận mấy chuyện linh tinh không khác chó mèo cần chích ngừa không ngừng, có đôi khi còn biết sai bảo nàng, thật sự là lão hổ không phát uy ngươi lại cho ta là mèo bệnh.
"Ngươi nói xem chúng ta nên giúp họ kết tơ hồng không?"
"Chuyện của bọn họ ngươi vẫn nên ít quản một chút đi." Ám Dạ lại trắng trượn liếc nàng một cái nữa, tỏ vẻ chính mình đối với mấy loại chuyện nhàm chán này không có gì hứng thú.
"Tiểu Ám. . . . . ." Vũ Lam thực ưu sầu nhìn hắn một cái, "Ngươi không cảm thấy chơi game chính là làm chút chuyện gì đó cho thú vị sao?"
"Xem tình huống hế nào đã rồi nói sau, chọc Thiên Tinh tức giận, hai chúng ta đều chỉ gặp họa thôi." Ám Dạ nói vậy khiến nàng cảm thấy có phần khó xử. Thiên Tinh quả thật đối đãi bọn họ đều rất tốt, nhưng nếu vạn nhất nàng chán ghét người khác nhắc tới Thiên nhai mà nàng lại cố tình cùng nàng ta nói, nàng ta mất hứng một cái đem bọn họ quẳng tới vùng dã ngoại hoang vu nào đó, kia đúng là chết như thế nào cũng không biết .
Vũ lam ngoan ngoãn kìm lòng lại, nhưng lòng hiếu kì lại vượt qua hết thảy, cùng lắm thì là chết, sau đó có khi lại gặp một cái hảo hán thì sao.
"Thiên Tinh tiền bối?" Nàng chậm rãi đi lên phía trên, đứng ở trên đầu rồng cạnh Thiên Tinh.
"Ân?" Thiên Tinh quay đầu, tuy rằng cố gắng bày ra nụ cười đáng yêu nhất của nàng, nhưng nét ưu sầu trên gương mặt lại không có cách nào che lấp đi được.
"Thiên Tinh tiền bối, ngươi làm sao vậy?" Vẫn là hỏi không thành câu, nàng thật sự rất muốn hỏi ngươi cùng nam nhân dễ nhìn tên Thiên Nhai kia có cái quan hệ gì nha, các ngươi là không phải tình cũ thân mật nha, các ngươi. . . . . . Ai, sợ bị một cái hỏa chú oanh rền xuống nên chỉ có thể kêu khổ .
"Ta không sao, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ đưa các ngươi an toàn tới Nguyệt Ma sơn." Thiên Tinh vẫn cười u buồn như trước,trên gương mặt bày ra dáng vẻ đáng yêu kia viết rõ hai chữ “thànhh thục”.
Quả nhiên là lão yêu tinh sống hơn một ngàn năm tuổi mà!!
"Thiên Tinh tiền bối nếu ngươi không cười sẽ không đáng yêu đâu." Nàng lại tiến về phía trước một đoạn, rút ngắn khoảng cách với Thiên Tinh đã gần trong gang tấc.
"Ai, chuyện tình trong quá khứ luôn rất khó quên nha." Thiên Tinh thở dài, ánh mắt mê mang nhìn về khoảng không trước mặt.
Rốt cục cũng chịu mở miệng rồi! Nội tâm Vũ Lam hưng phấn tựa như có con nai đang chạy loạn, nàng khẳng định, vô cùng khẳng định, NPC có trí tuệ đều là một bộ dạng như thế này đây!
"Thiên Tinh tiền bối, ngươi đã từng trải qua chuyện gì sao?" Nói mau nói mau nói mau, đem hết ý nghĩ trong đầu ngươi đều nói cho ta nghe đi! Hai mắt Vũ Lam đã sắp bắn ra mấy ngôi sao bé xíu, đem Ám Dạ đang ngoan ngoãn ngồi trên mình rồng toát mồ hôi lạnh từng trận.
"Ngươi vừa rồi cũng thấy nhỉ, cái nam nhân kia nam là sư huynh của ta." Thiên Tinh thở dài thật dài, bả vai thả lỏng đổ sụp xuống, bộ dạng thập phần mỏi mệt.
Thì ra là sư huynh sư muội, vượt qua sự ngăn cản trùng trùng điệp điệp ở sư môn cuối cùng cùng hai người dù có tình cảm với nhau cũng không thể không thành người một nhà được đó là lí do nàng lưu lạc tới tình cảnh như vậy. Nàng liều mạng YY vở kịch tình này, dù sao thì kịch tình trong game cũng triền triền miên miên giống phim truyền hình thôi mà, khẳng định không sai được.
"Vậy quan hệ của hai người các ngươi lại tới mức này?"
"Sư huynh hắn. . . . . ." Thiên Tinh nói còn chưa nói hết đã thở dài một tiếng, Vũ Lam thiếu chút nữa ngã từ trên lưng rồng xuống. Đại tỷ ngươi nói đi mà, ta sắp không nín được rồi!!!!!!!!!!
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ta. . . . . . Trước đây cùng sư huynh. . . . . ." Thiên Tinh nhìn nàng, do dự một lát, vẫn là quyết định đem chuyện này nói cho nàng, nhưng qua giọng điệu, nàng đang rất ngượng ngùng , "Hai chúng ta từ lúc bái sư nhập môn đều luôn luôn bên nhau, cứ thế mà qua một khoảng thời gian dài, tất sẽ lâu ngày sinh tình, sư phụ cũng hiểu được hai chúng ta ở cạnh nhau vô cùng thích hợp, nhưng lại...... Đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, sư huynh bị trục xuất khỏi sư môn, ta cũng biến thành bộ dáng như hiện tại này."
Quả nhiên cùng nàng với những ý nghĩ trong đầu nàng cũng không khác nhau nhiều, để bổn tiểu thư đến thắt tơ hồng cho các ngươi đi! Vũ Lam lại tiến về phía trước từng bước một, sau đó liền bắt đầu giả bộ nghiêm túc.
"Bộ dáng chân thực trước kia của Thiên Tinh tiền bối không phải cái dạng này ?"
"Người Ma tộc bình thường chỉ cần tu luyện đến khi mười tám tuổi sẽ không bị già đi, nhưng bởi vì lần đó là ngoài ý muốn, dung mạo của ta bị dừng lại ở lúc ta mười hai tuổi. . . . . ." Lúc Thiên Tinh nói tới đây,vẻ mặt nàng trở nên thống khổ, sống trong một cái thân thể như vậy cũng không vui vẻ gì cho cam, "Cũng may là ta có một cái tỷ tỷ, nàng đối tốt với ta lắm, biết ta cùng sư huynh đã xảy ra chuyện như vậy. . . . . ."
Thiên Tinh không có nói thêm gì đi nữa, xem cái dạng này của nàng phỏng chừng đã trở nên thương tâm quá độ đi. Tỷ tỷ nàng không phải là người họ sắp bái làm sư phụ sao? Xem ra là người tốt nha.
"Lập tức sẽ đến trong phạm vi núi Nguyệt Ma rồi, nơi đó không cho phép sủng vật bước vào, chúng ta phải xuống đi bộ rồi." Tộc độ con Hỏa Long này thật nhanh, qua mấy tiếng cũng đã tới núi Nguyệt Ma rồi, ngọn núi này không âm trầm khủng bố giống trong tưởng tượng của nàng gì cả, không ngờ trên núi lại đầy hồng phong.
"Đẹp quá." Ám dạ đi bên cạnh nàng, không ngừng gật đầu cảm thán.
"Hồ ly này. . . . . ." Từ lúc hạ cánh xuống đi bộ lên núi, nàng liền phát hiện nơi này lại có rất nhiều hồ ly, hơn nữa những con hồ ly này lông đều là màu đỏ, khung cảnh nơi này cũng là màu đỏ , cho nên đôi khi ở đống lá hồng phong nào đó đột nhiên lòe ra một cái hồ ly đến cũng là bình thường. May mắn là những con hồ ly này đối với Thiên Tinh vô cùng thân thiết, mỗi lần thấy nàng đều sẽ phát ra tiếng kêu vô cùng êm tai của chúng.
"Thật đáng yêu. . . . . ." Vũ Lam phát biểu quan điểm khiến nàng buồn bực một chút, nhưng đây là sự thật, những con hồ ly này tuy rằng đều đã ngoài level 80, nhưng là lại nhỏ bằng hai bàn tay người lớn thôi, tựa như một con mèo nhỏ mới sinh ra không lâu vậy.
"Ta có biện pháp tốt đây. . . . . . Chờ các ngươi bái sư xong ta mang ngươi đi địa phương tốt." Tâm tình Thiên Tinh tựa hồ có chút tốt lên, phỏng chừng chuyện tình với Thiên Nhai bị dìm tới đáy rồi, có khi lần sau thấy Thiên Nhai lại thắt tơ hồng đi.
Trên đỉnh núi Nguyệt Ma, trong sương mù thưa thớt quấn quanh một tòa kiến trúc cổ kính. Ma tộc quả nhiên là một cái địa phương bất khả tư nghị,ấn tượng về một nơi đẫm máu vốn trong đầu lập tức trở thành hư không, một căn nhà làm từ gỗ tạo cao mộc mạc đứng thẳng ở nơi đó, có màu vỏ quýt, thỉnh thoảng lại có những chiếc lá phong diệp rơi xuống, phiêu tán qua đây. Bậc thang Tử Lộ gập gềnh, còn có dòng suối nhỏ trong suối tớ mức thấy đáy đang chảy, tất cả đều là tựa như một bức tranh phong cảnh thần tiên ở nhân gian.
"Tỷ tỷ ta đang ở trong tòa nhà gỗ kia, ta vào trước chào nàng một câu, đợi lát nữa hai người các ngươi phải đi ra phía sau núi tìm ta nữa, người trong tộc chúng ta đều ở nơi đó." Thiên Tinh chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, vui vẻ đi vào ngôi nhà gỗ.
Không lâu sau, một nữ tử thân mặc váy dài màu vàng đi ra, thoạt nhìn vô cùng ôn nhu tĩnh lặng, nàng nhìn bọn họ sau đó nhanh chóng nở một nụ cười vô cùng quốc sắc thiên hương, vẫy vẫy tay mời bọn họ vào nhà.
"Từ hôm nay trở đi các ngươi chính là đồ đệ của Thiên Nguyệt ta, có cái gì khó khăn cứ nói cho ta,kỹ năng của Nguyệt Ma phái ta sẽ từ từ dạy các ngươi, nhất định phải cố gắng học tập." Thiên Nguyệt dùng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi ở trên trán Vũ Lam cùng Ám Dạ điểm một chút, sau đó hệ thống hiện thông báo rằng hai người đã gia nhập Nguyệt Ma phái.
Thiên nguyệt quan sát hai người bọn họ một chút, rồi chuyển hướng về phía Ám Dạ trước, "Ngươi là kiếm sĩ hệ Lôi?"
Ám Dạ gật gật đầu, Vũ Lam vô cùng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn từng chút một,lại thấy hắn tựa hồ không chút động dung, chẳng lẽ hắn đối với đại mỹ nữ ôn nhu như nước thế này lại không có hứng thú?
"Ha ha, ngươi cùng ta thật giống nhau đấy. Nói như vậy ta có thể đem tuyệt học của ta đều dạy cho ngươi rồi." Thiên Nguyệt từ phía sau lấy thanh kiếm của nàng ra đưa tới trước mặt Ám Dạ, "Ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?"
Ám Dạ sửng sốt, đang khảo nghiệm hắn sao? Trong Long Hồn, nếu như muốn xem kiếm lợi hại không lợi hại đều xem thuộc tính, còn không, dù có thanh kiếm dài hoa lệ tới đâu cũng chỉ có thể là gối thêu hoa, nhưng cũng có không ít vũ khí nhìn bề ngoài thì có chút không thuận mắt, nhưng không chừng lại có thể nghịch thiên chuyển địa
Rất nhanh Ám Dạ liền xem xét vô cùng kỹ càng , đây là thanh kiếm của sư phụ hắn Thiên Nguyệt , một khi đã như vậy, nhất định sẽ không phải thứ kém cỏi gì rồi, "Hiếm khi gặp được đồ cực phẩm."
Thiên Nguyệt hiểu ý cười cười, "Quả thật, thanh kiếm này là Kiếm Ma Tộc, có một không hai khắp trên trời dưới đất, đáng tiếc ta không thể sử dụng."
Ám Dạ nhíu mày, ngươi không thể sử dụng làm sao còn mang ở trên người làm bội kiếm làm gì?
"Thanh kiếm này là Kinh Lôi Kiếm, mà điều kiện để phát huy ra uy lực lớn nhất của thanh kiếm này là phải học được Diệt Long Thuật < thuật diệt rồng>. Thiên chất của ta mặc dù tốt, nhưng mới chỉ gặp qua một lần, nay cũng chỉ còn sư tôn là biết thuật này thôi." Thiên Nguyệt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại rất nhanh trở nên vui sướng nhìn về phía Ám Dạ, "Ta thấy ngươi có thiên phú, lại là kiếm sĩ hệ Lôi,với tư cách là đệ tử thứ nhất của Thiên Nguyệt ta, ta quyết định
nếu ngươi có thể theo sư tôn ở nơi đó tập ‘Diệt Long Thuật’ này luyện tập thật tốt, ta đã đem kiếm này tặng cho ngươi."
Không lẽ hôm nay ở trên trời có rơi bánh xuống đây sao?
Vũ Lam nhìn Thiên Nguyệt rồi ngẫm nghĩ vấn đề này, mỹ nữ tỷ tỷ này thật đúng là có hương vị tỷ tỷ mà, ôn nhu dễ gần, cùng cái nữ nhân bạo lực ở nhà mình kia đúng là cách biệt một trời.
Ba chữ ‘Diệt Long Thuật’ này cũng gợi lên hứng thú của nàng, trong Long Hồn, mạnh nhất không phải là rồng sao? Nếu mà tập được ‘Diệt Long Thuật’ này còn không phải sẽ trở nên mạnh nhất sao?
Trong lúc Ám Dạ còn đang chìm đắm trong ‘cái bánh’ vừa mới rơi xuống đầu mình, Thiên Nguyệt cũng đã quay đầu chuyển hướng về phía Vũ Lam.
"Pháp sư hệ Phong?" Thiên Nguyệt mỉm cười ôn nhu như nước, khiến Vũ Lam chỉ muốn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Nàng gật gật đầu, Thiên Nguyệt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, không biết đang nhìn cái gì.
"Ngươi có ‘Ma Chi Cánh’?"
Nàng tiếp tục gật đầu, nhớ lại Thiên Tinh hình như từng nói qua cho nàng, tỷ tỷ của nàng cũng có ‘Ma Chi Cánh’ thì phải.
"Xem ra một tuyệt kỹ khác của ta cũng đã có người kế nghiệp rồi." Thiên Nguyệt càng cười tươi hơn, quả thực giống như sắp đi về cõi tiên gặp lão nhân xin truyền thụ kinh nghiệm, "Vũ khí của ngươi là gậy ma pháp, cùng Thiên Tinh giống nhau, xem ra ngươi còn chưa thể sử dụng nó thật tốt, đợi ta dạy ngươi phương pháp sử dụng ‘Ma Chi Cánh’ sao cho thật tốt sau đó ngươi đi theo Thiên Tinh học tập một thời gian đi."
Công tác bái sư cứ như vậy mà hoàn thành tới mức đơn giản như vậy, trong khi Thiên Nguyệt tính toán sẽ dạy cho Ám Dạ một bộ kiếm thuật, còn Vũ Lam cũng đang tính có nên đi tìm Thiên Tinh bắt hồ ly không, trước khi đi còn không quên hỏi câu, "Sư phụ, ngươi có biết Ma Nữ đại nhân là vị nào không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Nguyệt liền thay đổi, "Ngươi làm sao lại biết Ma Nữ đại nhân?"
"Là Nhị hoàng tử ở Danh Lãm kêu chúng ta tới tìm nàng truyền tin. . . . . ."
Nghe được cái tên Danh Lãm nhị hoàng tử này, sắc mặt Thiên Nguyệt lập tức bình tĩnh trở lại, NPC đầu mối nhiệm vụ ârrn này thật đúng là phiền toái, quan hệ tới mức muốn làm người khác loạn, "Ma Nữ đại nhân chính là sư tôn Duyên Thiều Ma Nữ của các ngươi, nàng thích nhất là du lịch, nhưng vẫn là thường xuyên trở
về núi Nguyệt Ma, chờ nàng trở lại các ngươi hãy đi truyền tin cho nàng đi, thuận tiện đem ‘Diệt Long Thuật’ nhanh chóng học trở về, nhưng mà level hình như còn. . . . . ."
Thời điểm nói đến ‘Diệt Long Thuật’ trên mặt Thiên Nguyệt lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, vị sư phụ này xem ra là một sư phụ tốt, khẳng định là thuộc loại người toàn tâm toàn ý suy nghĩ về đồ đệ.
"Không lẽ đi từng cái tửu lâu lớn nhỏ một?" Vũ Lam thực ngu ngốc hỏi Ám Dạ.
". . . . . . Vẫn là đến hỏi thăm người khác đi." Ám Dạ phủ nhận ý tưởng nhàm chán này của nàng, nhưng mà đi hỏi NPC cái vấn đề này hắn khẳng định chắc chắn sẽ không làm , cho nên hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ý tứ thực rõ ràng, ngươi đến đó hỏi nhanh đi!
"Cái này. . . . . ." Khu danh lãm hiện tại khẳng định không có người chơi nào rồi. Cho nên trên đường cái đều đầy NPC, nàng túm lấy một cái người thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất hỏi thăm, "Xin hỏi ngươi có biết tửu lâu lớn nhất danh lãm nằm ở nơi đâu không?"
"Tửu lâu lớn nhất? Đương nhiên là Danh Lãm đại tửu lâu rồi, đi tới phía trước rồi rẽ phải, lại đi một đoạn đường nữa là tới, ta mới từ bên đó qua đây mà, ở bên đó đang có người đánh nhau, ta khuyên ngươi nếu muốn ăn cơm tốt nhất là đừng đi tới đó ." NPC này quả nhiên rất dễ nói chuyện, Vũ Lam liên tục hướng hắn nói lời cảm tạ, sau đó xoay người nhìn về phía Ám Dạ, có người đánh nhau? Chín mười phần là NPC có thù oán gì đó với nhau, bọn họ dự định sẽ không tham gia vào mấy chuyện này, nhưng người mà bọn họ người muốn tìm lại chưa biết ở nơi nào.
. . . . .
"Không còn cách nào khác, đi thôi." Ám Dạ nhún vai, "có khả năng trong cái đám NPC đánh nhau này có cái nhiệm vụ nào đó đang bị che giấu cũng nên."
Thấy Ám Dạ nói lời này cũng thấy đúng, nhưng khi bọn hắn tới Danh Lãm đệ nhất tửu lâu thì lại thấy vô cùng hết chỗ nói rồi.
Cái thủ phạm gây ra vụ đánh nhau kia đúng là người bọn họ đang tìm ... ..........Thiên Tinh.
"Thiên Tinh. . . . . . Tiền bối. . . . . ." Vũ Lam nhìn Thiên Tinh ánh lửa bốn phía bên người, trên gậy ma pháp kia lại tản mát ra sắc thái chói mắt, mà đối phương cũng không tỏ ra yếu thế, đều là hệ Hỏa, vũ khí sử dụng là đao, ngọn lửa ẩn trên thân đao như ẩn như hiện. Dĩ nhiên là một mỹ nam tử rồi, hắn mặc trên người bộ quần áo màu đen tinh khiết rộng thùng thình, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh.
"Hai người các ngươi tới rồi sao?" Thiên Tinh vừa thấy bọn họ đến lập tức dừng chiến đấu hướng Vũ Lam đi tới, "Chúng ta xuất phát đi, chỗ địa phương đó rất nguy hiểm, ta mang bọn ngươi đi qua đó là được rồi."
". . . . . ." Vũ Lam rất muốn hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng căn cứ vào đủ loại kinh nghiệm mà nàng đã trải qua, vẫn là ít hỏi đi một hai câu là hợp lý nhất.
"Thiên Tinh!" Nam tử kia trong chớp mắt đã di chuyển đến cạnh Thiên Tinh, Vũ Lam ngây người, hắn di chuyển tới trước mặt bọn họ thế nào nàng cũng không hề thấy được, đây tuyệt đối là cái cao thủ siêu cấp.
Thiên Tinh phản ứng hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với nàng, thấy nam tử kia tiếp cận liền vung gậy ma pháp biến ra một bức tường lửa ngăn cách vói hắn.
"Thiên Nhai, ta cùng ngươi đã không còn quan hệ gì rồi!" Thiên Tinh lạnh lùng nhìn xuyên qua bức tường lửa phía trước mặt đối mặt với cái nam tử kia nói.
Vũ Lam ngất , hai người bọn họ có cái quan hệ thật phức tạp, chẳng lẽ quá khứ vô cùng thân mật? Hiện tại tình cũ “thân” tới mức vừa gặp nhau đã hô đánh gọi giết? Cái người nam nhân tên là Thiên Nhai này cũng không có chỗ nào xấu đâu nha, Thiên Tinh như thế nào lại xem thường hắn chứ? Nói thật Thiên Tinh quả thật rất đáng yêu, nhưng thoạt nhìn chỉ giống một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi thôi, ai. . . . . . Thế này nên nói sao cho tốt đây?
"Thiên Tinh! Chuyện còn chưa nói rõ ràng, ngươi đừng đi." Thiên Nhai một đao xông thẳng vào bức tường lửa, kéo tay Thiên Tinh lại.
Vũ Lam dám thề rằng chính mình nhìn thấy mặt Thiên Tinh bỗng đỏ lựng , sau đó hờn mát một tiếng, nàng vung gậy trong tay gọi ra một con Hỏa Long, gọi Vũ Lam cùng Ám Dạ ngồi lên rồi đi mất.
Tuy rằng bề ngoài không ít người thấy con Hỏa Long bị lửa bao trùm trông rất khủng bố, nhưng sau khi ngồi lên lại thấy rằng chỗ ngồi vừa rộng rãi, lại rất thoải mái, không nóng một chút nào.
"Thiên Tinh!" Thiên Nhai nhìn Thiên Tinh ngồi trên đầu con rồng, vừa chỉ về phía tây con rồng liền bay đi, hắn nhất thời nhíu chặt đôi mày, nhưng cuối cùng vẫn là buông đao trong tay xuống không làm gì thêm nữa.
Dọc đường đi Thiên Tinh vô cùng trầm mặc, so với lúc trước khi mới gặp được, nàng hiện thay đổi rất nhiều, dáng vẻ đáng yêu hay nói chuyện kia đã không còn. Vũ Lam biết cái người tên Thiên Nhai kia nhất định không đơn giản, liền nhỏ giọng cùng Ám Dạ thảo luận.
"Tiểu Ám, ta chắc chắn Thiên Tinh cùng Thiên Nhai có miêu ngấy
"Là người bình thường, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra." Ám Dạ trắng trợn liếc nàng liếc mắt một cái, gần đây hắn càng ngày càng vô pháp vô thiên, có lẽ là theo người giảo hoạt nào đó lâu ngày liền lộ ra bản tính thật của hắn, tranh luận mấy chuyện linh tinh không khác chó mèo cần chích ngừa không ngừng, có đôi khi còn biết sai bảo nàng, thật sự là lão hổ không phát uy ngươi lại cho ta là mèo bệnh.
"Ngươi nói xem chúng ta nên giúp họ kết tơ hồng không?"
"Chuyện của bọn họ ngươi vẫn nên ít quản một chút đi." Ám Dạ lại trắng trượn liếc nàng một cái nữa, tỏ vẻ chính mình đối với mấy loại chuyện nhàm chán này không có gì hứng thú.
"Tiểu Ám. . . . . ." Vũ Lam thực ưu sầu nhìn hắn một cái, "Ngươi không cảm thấy chơi game chính là làm chút chuyện gì đó cho thú vị sao?"
"Xem tình huống hế nào đã rồi nói sau, chọc Thiên Tinh tức giận, hai chúng ta đều chỉ gặp họa thôi." Ám Dạ nói vậy khiến nàng cảm thấy có phần khó xử. Thiên Tinh quả thật đối đãi bọn họ đều rất tốt, nhưng nếu vạn nhất nàng chán ghét người khác nhắc tới Thiên nhai mà nàng lại cố tình cùng nàng ta nói, nàng ta mất hứng một cái đem bọn họ quẳng tới vùng dã ngoại hoang vu nào đó, kia đúng là chết như thế nào cũng không biết .
Vũ lam ngoan ngoãn kìm lòng lại, nhưng lòng hiếu kì lại vượt qua hết thảy, cùng lắm thì là chết, sau đó có khi lại gặp một cái hảo hán thì sao.
"Thiên Tinh tiền bối?" Nàng chậm rãi đi lên phía trên, đứng ở trên đầu rồng cạnh Thiên Tinh.
"Ân?" Thiên Tinh quay đầu, tuy rằng cố gắng bày ra nụ cười đáng yêu nhất của nàng, nhưng nét ưu sầu trên gương mặt lại không có cách nào che lấp đi được.
"Thiên Tinh tiền bối, ngươi làm sao vậy?" Vẫn là hỏi không thành câu, nàng thật sự rất muốn hỏi ngươi cùng nam nhân dễ nhìn tên Thiên Nhai kia có cái quan hệ gì nha, các ngươi là không phải tình cũ thân mật nha, các ngươi. . . . . . Ai, sợ bị một cái hỏa chú oanh rền xuống nên chỉ có thể kêu khổ .
"Ta không sao, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ đưa các ngươi an toàn tới Nguyệt Ma sơn." Thiên Tinh vẫn cười u buồn như trước,trên gương mặt bày ra dáng vẻ đáng yêu kia viết rõ hai chữ “thànhh thục”.
Quả nhiên là lão yêu tinh sống hơn một ngàn năm tuổi mà!!
"Thiên Tinh tiền bối nếu ngươi không cười sẽ không đáng yêu đâu." Nàng lại tiến về phía trước một đoạn, rút ngắn khoảng cách với Thiên Tinh đã gần trong gang tấc.
"Ai, chuyện tình trong quá khứ luôn rất khó quên nha." Thiên Tinh thở dài, ánh mắt mê mang nhìn về khoảng không trước mặt.
Rốt cục cũng chịu mở miệng rồi! Nội tâm Vũ Lam hưng phấn tựa như có con nai đang chạy loạn, nàng khẳng định, vô cùng khẳng định, NPC có trí tuệ đều là một bộ dạng như thế này đây!
"Thiên Tinh tiền bối, ngươi đã từng trải qua chuyện gì sao?" Nói mau nói mau nói mau, đem hết ý nghĩ trong đầu ngươi đều nói cho ta nghe đi! Hai mắt Vũ Lam đã sắp bắn ra mấy ngôi sao bé xíu, đem Ám Dạ đang ngoan ngoãn ngồi trên mình rồng toát mồ hôi lạnh từng trận.
"Ngươi vừa rồi cũng thấy nhỉ, cái nam nhân kia nam là sư huynh của ta." Thiên Tinh thở dài thật dài, bả vai thả lỏng đổ sụp xuống, bộ dạng thập phần mỏi mệt.
Thì ra là sư huynh sư muội, vượt qua sự ngăn cản trùng trùng điệp điệp ở sư môn cuối cùng cùng hai người dù có tình cảm với nhau cũng không thể không thành người một nhà được đó là lí do nàng lưu lạc tới tình cảnh như vậy. Nàng liều mạng YY vở kịch tình này, dù sao thì kịch tình trong game cũng triền triền miên miên giống phim truyền hình thôi mà, khẳng định không sai được.
"Vậy quan hệ của hai người các ngươi lại tới mức này?"
"Sư huynh hắn. . . . . ." Thiên Tinh nói còn chưa nói hết đã thở dài một tiếng, Vũ Lam thiếu chút nữa ngã từ trên lưng rồng xuống. Đại tỷ ngươi nói đi mà, ta sắp không nín được rồi!!!!!!!!!!
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ta. . . . . . Trước đây cùng sư huynh. . . . . ." Thiên Tinh nhìn nàng, do dự một lát, vẫn là quyết định đem chuyện này nói cho nàng, nhưng qua giọng điệu, nàng đang rất ngượng ngùng , "Hai chúng ta từ lúc bái sư nhập môn đều luôn luôn bên nhau, cứ thế mà qua một khoảng thời gian dài, tất sẽ lâu ngày sinh tình, sư phụ cũng hiểu được hai chúng ta ở cạnh nhau vô cùng thích hợp, nhưng lại...... Đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, sư huynh bị trục xuất khỏi sư môn, ta cũng biến thành bộ dáng như hiện tại này."
Quả nhiên cùng nàng với những ý nghĩ trong đầu nàng cũng không khác nhau nhiều, để bổn tiểu thư đến thắt tơ hồng cho các ngươi đi! Vũ Lam lại tiến về phía trước từng bước một, sau đó liền bắt đầu giả bộ nghiêm túc.
"Bộ dáng chân thực trước kia của Thiên Tinh tiền bối không phải cái dạng này ?"
"Người Ma tộc bình thường chỉ cần tu luyện đến khi mười tám tuổi sẽ không bị già đi, nhưng bởi vì lần đó là ngoài ý muốn, dung mạo của ta bị dừng lại ở lúc ta mười hai tuổi. . . . . ." Lúc Thiên Tinh nói tới đây,vẻ mặt nàng trở nên thống khổ, sống trong một cái thân thể như vậy cũng không vui vẻ gì cho cam, "Cũng may là ta có một cái tỷ tỷ, nàng đối tốt với ta lắm, biết ta cùng sư huynh đã xảy ra chuyện như vậy. . . . . ."
Thiên Tinh không có nói thêm gì đi nữa, xem cái dạng này của nàng phỏng chừng đã trở nên thương tâm quá độ đi. Tỷ tỷ nàng không phải là người họ sắp bái làm sư phụ sao? Xem ra là người tốt nha.
"Lập tức sẽ đến trong phạm vi núi Nguyệt Ma rồi, nơi đó không cho phép sủng vật bước vào, chúng ta phải xuống đi bộ rồi." Tộc độ con Hỏa Long này thật nhanh, qua mấy tiếng cũng đã tới núi Nguyệt Ma rồi, ngọn núi này không âm trầm khủng bố giống trong tưởng tượng của nàng gì cả, không ngờ trên núi lại đầy hồng phong.
"Đẹp quá." Ám dạ đi bên cạnh nàng, không ngừng gật đầu cảm thán.
"Hồ ly này. . . . . ." Từ lúc hạ cánh xuống đi bộ lên núi, nàng liền phát hiện nơi này lại có rất nhiều hồ ly, hơn nữa những con hồ ly này lông đều là màu đỏ, khung cảnh nơi này cũng là màu đỏ , cho nên đôi khi ở đống lá hồng phong nào đó đột nhiên lòe ra một cái hồ ly đến cũng là bình thường. May mắn là những con hồ ly này đối với Thiên Tinh vô cùng thân thiết, mỗi lần thấy nàng đều sẽ phát ra tiếng kêu vô cùng êm tai của chúng.
"Thật đáng yêu. . . . . ." Vũ Lam phát biểu quan điểm khiến nàng buồn bực một chút, nhưng đây là sự thật, những con hồ ly này tuy rằng đều đã ngoài level 80, nhưng là lại nhỏ bằng hai bàn tay người lớn thôi, tựa như một con mèo nhỏ mới sinh ra không lâu vậy.
"Ta có biện pháp tốt đây. . . . . . Chờ các ngươi bái sư xong ta mang ngươi đi địa phương tốt." Tâm tình Thiên Tinh tựa hồ có chút tốt lên, phỏng chừng chuyện tình với Thiên Nhai bị dìm tới đáy rồi, có khi lần sau thấy Thiên Nhai lại thắt tơ hồng đi.
Trên đỉnh núi Nguyệt Ma, trong sương mù thưa thớt quấn quanh một tòa kiến trúc cổ kính. Ma tộc quả nhiên là một cái địa phương bất khả tư nghị,ấn tượng về một nơi đẫm máu vốn trong đầu lập tức trở thành hư không, một căn nhà làm từ gỗ tạo cao mộc mạc đứng thẳng ở nơi đó, có màu vỏ quýt, thỉnh thoảng lại có những chiếc lá phong diệp rơi xuống, phiêu tán qua đây. Bậc thang Tử Lộ gập gềnh, còn có dòng suối nhỏ trong suối tớ mức thấy đáy đang chảy, tất cả đều là tựa như một bức tranh phong cảnh thần tiên ở nhân gian.
"Tỷ tỷ ta đang ở trong tòa nhà gỗ kia, ta vào trước chào nàng một câu, đợi lát nữa hai người các ngươi phải đi ra phía sau núi tìm ta nữa, người trong tộc chúng ta đều ở nơi đó." Thiên Tinh chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, vui vẻ đi vào ngôi nhà gỗ.
Không lâu sau, một nữ tử thân mặc váy dài màu vàng đi ra, thoạt nhìn vô cùng ôn nhu tĩnh lặng, nàng nhìn bọn họ sau đó nhanh chóng nở một nụ cười vô cùng quốc sắc thiên hương, vẫy vẫy tay mời bọn họ vào nhà.
"Từ hôm nay trở đi các ngươi chính là đồ đệ của Thiên Nguyệt ta, có cái gì khó khăn cứ nói cho ta,kỹ năng của Nguyệt Ma phái ta sẽ từ từ dạy các ngươi, nhất định phải cố gắng học tập." Thiên Nguyệt dùng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi ở trên trán Vũ Lam cùng Ám Dạ điểm một chút, sau đó hệ thống hiện thông báo rằng hai người đã gia nhập Nguyệt Ma phái.
Thiên nguyệt quan sát hai người bọn họ một chút, rồi chuyển hướng về phía Ám Dạ trước, "Ngươi là kiếm sĩ hệ Lôi?"
Ám Dạ gật gật đầu, Vũ Lam vô cùng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn từng chút một,lại thấy hắn tựa hồ không chút động dung, chẳng lẽ hắn đối với đại mỹ nữ ôn nhu như nước thế này lại không có hứng thú?
"Ha ha, ngươi cùng ta thật giống nhau đấy. Nói như vậy ta có thể đem tuyệt học của ta đều dạy cho ngươi rồi." Thiên Nguyệt từ phía sau lấy thanh kiếm của nàng ra đưa tới trước mặt Ám Dạ, "Ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?"
Ám Dạ sửng sốt, đang khảo nghiệm hắn sao? Trong Long Hồn, nếu như muốn xem kiếm lợi hại không lợi hại đều xem thuộc tính, còn không, dù có thanh kiếm dài hoa lệ tới đâu cũng chỉ có thể là gối thêu hoa, nhưng cũng có không ít vũ khí nhìn bề ngoài thì có chút không thuận mắt, nhưng không chừng lại có thể nghịch thiên chuyển địa
Rất nhanh Ám Dạ liền xem xét vô cùng kỹ càng , đây là thanh kiếm của sư phụ hắn Thiên Nguyệt , một khi đã như vậy, nhất định sẽ không phải thứ kém cỏi gì rồi, "Hiếm khi gặp được đồ cực phẩm."
Thiên Nguyệt hiểu ý cười cười, "Quả thật, thanh kiếm này là Kiếm Ma Tộc, có một không hai khắp trên trời dưới đất, đáng tiếc ta không thể sử dụng."
Ám Dạ nhíu mày, ngươi không thể sử dụng làm sao còn mang ở trên người làm bội kiếm làm gì?
"Thanh kiếm này là Kinh Lôi Kiếm, mà điều kiện để phát huy ra uy lực lớn nhất của thanh kiếm này là phải học được Diệt Long Thuật < thuật diệt rồng>. Thiên chất của ta mặc dù tốt, nhưng mới chỉ gặp qua một lần, nay cũng chỉ còn sư tôn là biết thuật này thôi." Thiên Nguyệt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại rất nhanh trở nên vui sướng nhìn về phía Ám Dạ, "Ta thấy ngươi có thiên phú, lại là kiếm sĩ hệ Lôi,với tư cách là đệ tử thứ nhất của Thiên Nguyệt ta, ta quyết định
nếu ngươi có thể theo sư tôn ở nơi đó tập ‘Diệt Long Thuật’ này luyện tập thật tốt, ta đã đem kiếm này tặng cho ngươi."
Không lẽ hôm nay ở trên trời có rơi bánh xuống đây sao?
Vũ Lam nhìn Thiên Nguyệt rồi ngẫm nghĩ vấn đề này, mỹ nữ tỷ tỷ này thật đúng là có hương vị tỷ tỷ mà, ôn nhu dễ gần, cùng cái nữ nhân bạo lực ở nhà mình kia đúng là cách biệt một trời.
Ba chữ ‘Diệt Long Thuật’ này cũng gợi lên hứng thú của nàng, trong Long Hồn, mạnh nhất không phải là rồng sao? Nếu mà tập được ‘Diệt Long Thuật’ này còn không phải sẽ trở nên mạnh nhất sao?
Trong lúc Ám Dạ còn đang chìm đắm trong ‘cái bánh’ vừa mới rơi xuống đầu mình, Thiên Nguyệt cũng đã quay đầu chuyển hướng về phía Vũ Lam.
"Pháp sư hệ Phong?" Thiên Nguyệt mỉm cười ôn nhu như nước, khiến Vũ Lam chỉ muốn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Nàng gật gật đầu, Thiên Nguyệt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, không biết đang nhìn cái gì.
"Ngươi có ‘Ma Chi Cánh’?"
Nàng tiếp tục gật đầu, nhớ lại Thiên Tinh hình như từng nói qua cho nàng, tỷ tỷ của nàng cũng có ‘Ma Chi Cánh’ thì phải.
"Xem ra một tuyệt kỹ khác của ta cũng đã có người kế nghiệp rồi." Thiên Nguyệt càng cười tươi hơn, quả thực giống như sắp đi về cõi tiên gặp lão nhân xin truyền thụ kinh nghiệm, "Vũ khí của ngươi là gậy ma pháp, cùng Thiên Tinh giống nhau, xem ra ngươi còn chưa thể sử dụng nó thật tốt, đợi ta dạy ngươi phương pháp sử dụng ‘Ma Chi Cánh’ sao cho thật tốt sau đó ngươi đi theo Thiên Tinh học tập một thời gian đi."
Công tác bái sư cứ như vậy mà hoàn thành tới mức đơn giản như vậy, trong khi Thiên Nguyệt tính toán sẽ dạy cho Ám Dạ một bộ kiếm thuật, còn Vũ Lam cũng đang tính có nên đi tìm Thiên Tinh bắt hồ ly không, trước khi đi còn không quên hỏi câu, "Sư phụ, ngươi có biết Ma Nữ đại nhân là vị nào không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Nguyệt liền thay đổi, "Ngươi làm sao lại biết Ma Nữ đại nhân?"
"Là Nhị hoàng tử ở Danh Lãm kêu chúng ta tới tìm nàng truyền tin. . . . . ."
Nghe được cái tên Danh Lãm nhị hoàng tử này, sắc mặt Thiên Nguyệt lập tức bình tĩnh trở lại, NPC đầu mối nhiệm vụ ârrn này thật đúng là phiền toái, quan hệ tới mức muốn làm người khác loạn, "Ma Nữ đại nhân chính là sư tôn Duyên Thiều Ma Nữ của các ngươi, nàng thích nhất là du lịch, nhưng vẫn là thường xuyên trở
về núi Nguyệt Ma, chờ nàng trở lại các ngươi hãy đi truyền tin cho nàng đi, thuận tiện đem ‘Diệt Long Thuật’ nhanh chóng học trở về, nhưng mà level hình như còn. . . . . ."
Thời điểm nói đến ‘Diệt Long Thuật’ trên mặt Thiên Nguyệt lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, vị sư phụ này xem ra là một sư phụ tốt, khẳng định là thuộc loại người toàn tâm toàn ý suy nghĩ về đồ đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.