Chương 16: Chương XVI – Tổ Đô Hàn Gia
Tuyen Pham
27/05/2023
...Chương XVI – Tổ Đô Hàn Gia...
“Tổ Đô Hàn Gia – Tây Nam Lục”
Hàn Gia vào năm năm trước đây chỉ là một Gia Thế Tam Lưu nhỏ bé, từ khi Gia Chủ Hàn Khú quyết định đem toàn bộ tài lực và nhân lực của Hàn Gia tập trung toàn bộ di chuyển đến mảnh đất Tây Nam Lục rộng mở này, từ đó hết lòng bồi đắp khai thác và bành trướng một cách không tưởng thì chỉ vẻn vẹn năm năm sau đưa Hàn Gia trở thành một trong những Gia Thế Nhị Lưu hùng mạnh ở đương thời.
Đối với Đại Lục Chân Nguyên hiện tại, các gia thế lớn được phân chia thành năm cấp bậc gồm: Nhất Lưu, Nhị Lưu, Tam Lưu, Tứ Lưu. Số ít còn lại được phân thành các gia tộc nhánh phụ thuộc của các thế lực Gia Lưu, một số it khác là các thương hội đơn lẻ tự tập kết hoặc tự thân phát triển nhằm muốn vươn đến một vị trí tốt hơn.
Mỗi một gia thế cho dù là Nhất Lưu Gia Thế cũng sẽ chịu bài xích bởi những phép tắc nhất định của Hội Đồng Trưởng Lão Chân Nguyên nhằm cân bằng sự phát triển và công bằng cho các gia tộc khác có cơ hội vươn lên. Tránh tình trạng không chỉ đơn thuần như câu “Cá lớn nuốt cá bé mà thực tế là “Ngư dân thả lưới bắt cá”. Có những phép tắc này được tuân thủ mà hơn ngàn năm qua các gia thế lần lượt thay chổ, song song cũng khiến Đại Lục Chân Nguyên không ngừng phát triển mạnh mẽ.
“Phòng hội nghị cấp cao của Hàn Gia”
Bên trong căn phòng lớn được bố trí theo phong cách cổ xưa, tất thẩy mọi vật dụng đều lấy chất liệu từ gỗ thơm tạo thành, điều này khiến cho căn phòng có phần thanh tịch và mang một cảm giác làm cho con người ta thư thả rất nhiều. Tại đây ngồi trên mười chiếc ghế được sắp xếp quanh một chiếc bàn tròn lớn được chế tác bằng gỗ nguyên khối với bán kính hơn 5 thước chính là Gia Chủ Hàn Khú, thiêu gia chủ Hàn Khàn và Bát trưởng lão của Hàn Gia.
“Các vị, người cũng đã đông đủ cả rồi. Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.”
Bầu không khí vốn có chút xôn xao, đâu đó còn nghe thấy vài đôi lời xì xầm của các trưởng lão đã hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng một cách lạ thường sau giọng nói âm trầm không quá nhưng đủ để gây ra một sức ép cho tất cả những người trong gian phòng một trận. Khi Hàn Khú nhắc nhở, đôi mắt cũng đảo qua các trưởng lão như xem xét tìm kiếm kẻ dám ngông cuồng, một lượt chớp lấy đôi mắt đôi chút thấy sự tập trung của các trưởng lão toàn bộ đều đã hướng tập trung về phía mình, Hàn Khàn với châm rãi tiếp lời.
“Hôm nay, mời mọi người đến đây chắc hẳn ai cũng đã biết được nguyên do rồi phải không?”
“Dù cho như vậy ta vẫn nhắc lại lần nữa, lần này vì lý do nào đó Hàn Gia ta lại được chọn lựa làm Thẩm Tra Sứ cho sự việc uẩn khuất của Phạm Gia và Ngô Gia.”
“Ta được biết vốn ban đầu Tinh Gia là kẻ được lựa chọn, hà cớ gì lại đổi sang chúng ta. Nhưng mặc kệ có ra sao, đây cũng là một cơ hội tốt vì nơi chúng ta sẽ đến chính là nơi có thể xem như Thánh Địa của Phạm Gia, Nhất Thành”
“Các vị, lần này chúng ta nhận lệnh nhưng cũng chỉ có thể cử số người không thể vượt quá hai mươi người mà thôi. Nếu xử lý ổn thoả chuyện này chắc chắn sẽ có trong tay một liên minh Nhị Lưu dù bên nào thắng đi nữa, kết quả không sai biệt.”
“Các trưởng lão ở đây, có ai bằng lòng đi đến Phạm Gia hay không? Người gánh vác trách nhiệm này tất nhiên sẽ có công lao không nhỏ, hơn nữa lần này ta cũng sẽ cho Khàn nhi đi cùng.”
“Mọi người, ai có đề cử không?”
Nghe những lời của Hàn Khú vừa thốt ra, vốn các trưởng lão đều biết đối với Hàn Gia, thực lực và công trạng chính là thứ quyết định địa vị của thứ bậc trưởng lão. Chuyện do chính Hàn Khú nói là công lao lớn chắc chắn đãi ngộ sẽ được nâng cao, trong lòng các trưởng lão ai nấy cũng nổi lên một trận hứng khởi muốn ghi công. Nhưng lời kết của Hàn Khú lại khiến tất cả có phần kiêng kị, bởi vì có sự tham gia của Hàn Khàn sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Hàn Khàn xưa nay nổi tiếng tàn bạo, mặt là người có tài nhưng suy cho cùng không xứng đáng có được vị trí thiếu gia chủ hiện tại. Trên dưới Hàn Gia tuy có chút bất mảng nhưng hiện tại đại sự chưa thành, không một ai dám chỉ thẳng ra vấn đề này. Tất cả bọn họn đều chỉ chờ sai lầm của Hàn Khàn, đến lúc đó tiện tay mượn giá bẻ măng.
“Các vị, mọi người không có ý kiến, vậy là Hàn Khú ta phải đích thân ra mặt nhỉ?”
Mặc dù Hàn Khú đã lên tiếng nhắc nhở các trưởng lão mau ra quyết định, nhưng tất thẩy mọi ánh mắt đều chỉ đang nhìn nhau chưa ai dám ra quyết định. Vốn không biết bầu không khí này sẽ kéo dài bao lâu thì cuối cùng cũng biến mất.
“Nếu ngài không chê bai, Hàn Mộng nguyện đến Phạm Gia cùng Hàn thiếu chủ.”
Hàn Mộng xét về độ tuổi so với các trưởng lão khác có thể nói là thua kém cả một thế hệ, nhưng nhờ vào chút mánh khoé mà hắn đã vươn đến Thất trưởng lão của Hàn Gia.
“Tốt, tốt lắm. Hàn Mộng đã xung phong đi trước, nếu như chuyến này làm tốt tất thẩy vị trí trưởng lão của ngươi sẽ thăng vượt tiến rất nhiều.”
“Tổ Đô Hàn Gia – Tây Nam Lục”
Hàn Gia vào năm năm trước đây chỉ là một Gia Thế Tam Lưu nhỏ bé, từ khi Gia Chủ Hàn Khú quyết định đem toàn bộ tài lực và nhân lực của Hàn Gia tập trung toàn bộ di chuyển đến mảnh đất Tây Nam Lục rộng mở này, từ đó hết lòng bồi đắp khai thác và bành trướng một cách không tưởng thì chỉ vẻn vẹn năm năm sau đưa Hàn Gia trở thành một trong những Gia Thế Nhị Lưu hùng mạnh ở đương thời.
Đối với Đại Lục Chân Nguyên hiện tại, các gia thế lớn được phân chia thành năm cấp bậc gồm: Nhất Lưu, Nhị Lưu, Tam Lưu, Tứ Lưu. Số ít còn lại được phân thành các gia tộc nhánh phụ thuộc của các thế lực Gia Lưu, một số it khác là các thương hội đơn lẻ tự tập kết hoặc tự thân phát triển nhằm muốn vươn đến một vị trí tốt hơn.
Mỗi một gia thế cho dù là Nhất Lưu Gia Thế cũng sẽ chịu bài xích bởi những phép tắc nhất định của Hội Đồng Trưởng Lão Chân Nguyên nhằm cân bằng sự phát triển và công bằng cho các gia tộc khác có cơ hội vươn lên. Tránh tình trạng không chỉ đơn thuần như câu “Cá lớn nuốt cá bé mà thực tế là “Ngư dân thả lưới bắt cá”. Có những phép tắc này được tuân thủ mà hơn ngàn năm qua các gia thế lần lượt thay chổ, song song cũng khiến Đại Lục Chân Nguyên không ngừng phát triển mạnh mẽ.
“Phòng hội nghị cấp cao của Hàn Gia”
Bên trong căn phòng lớn được bố trí theo phong cách cổ xưa, tất thẩy mọi vật dụng đều lấy chất liệu từ gỗ thơm tạo thành, điều này khiến cho căn phòng có phần thanh tịch và mang một cảm giác làm cho con người ta thư thả rất nhiều. Tại đây ngồi trên mười chiếc ghế được sắp xếp quanh một chiếc bàn tròn lớn được chế tác bằng gỗ nguyên khối với bán kính hơn 5 thước chính là Gia Chủ Hàn Khú, thiêu gia chủ Hàn Khàn và Bát trưởng lão của Hàn Gia.
“Các vị, người cũng đã đông đủ cả rồi. Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.”
Bầu không khí vốn có chút xôn xao, đâu đó còn nghe thấy vài đôi lời xì xầm của các trưởng lão đã hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng một cách lạ thường sau giọng nói âm trầm không quá nhưng đủ để gây ra một sức ép cho tất cả những người trong gian phòng một trận. Khi Hàn Khú nhắc nhở, đôi mắt cũng đảo qua các trưởng lão như xem xét tìm kiếm kẻ dám ngông cuồng, một lượt chớp lấy đôi mắt đôi chút thấy sự tập trung của các trưởng lão toàn bộ đều đã hướng tập trung về phía mình, Hàn Khàn với châm rãi tiếp lời.
“Hôm nay, mời mọi người đến đây chắc hẳn ai cũng đã biết được nguyên do rồi phải không?”
“Dù cho như vậy ta vẫn nhắc lại lần nữa, lần này vì lý do nào đó Hàn Gia ta lại được chọn lựa làm Thẩm Tra Sứ cho sự việc uẩn khuất của Phạm Gia và Ngô Gia.”
“Ta được biết vốn ban đầu Tinh Gia là kẻ được lựa chọn, hà cớ gì lại đổi sang chúng ta. Nhưng mặc kệ có ra sao, đây cũng là một cơ hội tốt vì nơi chúng ta sẽ đến chính là nơi có thể xem như Thánh Địa của Phạm Gia, Nhất Thành”
“Các vị, lần này chúng ta nhận lệnh nhưng cũng chỉ có thể cử số người không thể vượt quá hai mươi người mà thôi. Nếu xử lý ổn thoả chuyện này chắc chắn sẽ có trong tay một liên minh Nhị Lưu dù bên nào thắng đi nữa, kết quả không sai biệt.”
“Các trưởng lão ở đây, có ai bằng lòng đi đến Phạm Gia hay không? Người gánh vác trách nhiệm này tất nhiên sẽ có công lao không nhỏ, hơn nữa lần này ta cũng sẽ cho Khàn nhi đi cùng.”
“Mọi người, ai có đề cử không?”
Nghe những lời của Hàn Khú vừa thốt ra, vốn các trưởng lão đều biết đối với Hàn Gia, thực lực và công trạng chính là thứ quyết định địa vị của thứ bậc trưởng lão. Chuyện do chính Hàn Khú nói là công lao lớn chắc chắn đãi ngộ sẽ được nâng cao, trong lòng các trưởng lão ai nấy cũng nổi lên một trận hứng khởi muốn ghi công. Nhưng lời kết của Hàn Khú lại khiến tất cả có phần kiêng kị, bởi vì có sự tham gia của Hàn Khàn sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Hàn Khàn xưa nay nổi tiếng tàn bạo, mặt là người có tài nhưng suy cho cùng không xứng đáng có được vị trí thiếu gia chủ hiện tại. Trên dưới Hàn Gia tuy có chút bất mảng nhưng hiện tại đại sự chưa thành, không một ai dám chỉ thẳng ra vấn đề này. Tất cả bọn họn đều chỉ chờ sai lầm của Hàn Khàn, đến lúc đó tiện tay mượn giá bẻ măng.
“Các vị, mọi người không có ý kiến, vậy là Hàn Khú ta phải đích thân ra mặt nhỉ?”
Mặc dù Hàn Khú đã lên tiếng nhắc nhở các trưởng lão mau ra quyết định, nhưng tất thẩy mọi ánh mắt đều chỉ đang nhìn nhau chưa ai dám ra quyết định. Vốn không biết bầu không khí này sẽ kéo dài bao lâu thì cuối cùng cũng biến mất.
“Nếu ngài không chê bai, Hàn Mộng nguyện đến Phạm Gia cùng Hàn thiếu chủ.”
Hàn Mộng xét về độ tuổi so với các trưởng lão khác có thể nói là thua kém cả một thế hệ, nhưng nhờ vào chút mánh khoé mà hắn đã vươn đến Thất trưởng lão của Hàn Gia.
“Tốt, tốt lắm. Hàn Mộng đã xung phong đi trước, nếu như chuyến này làm tốt tất thẩy vị trí trưởng lão của ngươi sẽ thăng vượt tiến rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.