Chương 30: Chương XXX – Tâm Tư
Tuyen Pham
27/05/2023
...Chương XXX – Tâm Tư...
Lời vừa dứt, Vô thiên vừa vặn cũng nhanh chóng đứng dậy. Ánh mắt nhìn Vô Danh như ra hiệu cho hắn bước đi trước, nếu Vô Thiên đi trước sẽ là làm Phạm Chí Công nghi ngờ, dù sao hắn cũng là gia chủ của một gia thế tuyệt sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Vô Danh nhìn Vô Thiên cũng hiểu ra, không chậm trễ cũng rời đi trước. Phạm Thái Công lúc này vẫn đứng cạnh Lưu Gia Nghiêm chưa có động tĩnh gì mặt dù trên gương mặt đã xuất hiện nhiều phần bức rức dần hiện rõ.
Khi Vô Danh, Vô Thiên bước đến bên Lưu Gia Nghiêm, Phạm Thái Công ánh mắt cũng đảo qua một lượt, mặt dù trên gương mặt nở một nụ cười hoà nhã nhưng ẩn chứa đầy sự bất mãn.
Nhìn thấy đám ngươi Lưu Gia rời đi, lúc này Phạm Thái Công cũng nhanh chóng tiến đến tên tổng trưởng Phạm Ngãi giọng nói gắt gao tra hỏi.
“Đã có chuyện gì? Đường đường là tổng trưởng mà lại ra nông nổi như thế này? Cớ là thế nào?”
Một tên vệ sĩ bên cạnh Phạm Ngãi nghe thấy lời của Phạm Thái Công liền xoay người cúi đầu cung kính đáp lời.
“Bẩm gia chủ, chính là hai tên gia nô của Lưu Gia lúc nãy. Vốn tổng trưởng chỉ là muốn thể hiện chút thành ý hiếu khách của Phạm Gia ta mà mời bọn họ dùng chung bữa cơm, không ngờ chẳng những họ không có chút nễ mặt Phạm Gia ta, mà còn ra tay hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy.”
“Phải đó, gia chủ ngài hãy đòi lại công đạo cho tổng trưởng đi. Không chỉ tổng trưởng mà gã kia còn nói Phạm Gia ta chẳng là cái đinh gì cả. Hắn nhìn cũng không thèm để vào mắt, mặc dù Lưu Gia là Nhất Lưu Gia Thế nhưng Phạm Gia ta không phải người khác có thể xem thường.”
Phạm Thái Công vốn đã có chút không hảo cảm đối với Vô Danh, nay lại thêm cớ sự bị tiểu nhân thêm bớt khiến hắn cảm giác có thứ gì đó nghẹn ngào ở lồng ngực khó mà hít một hơi nuốt trôi được.
“Bỏ đi, chuyện đòi lại công bằng cho hắn ta sẽ xem xét kỹ lưỡng. Nhất thời lúc này không thể có hành động khiếm nhã với Lưu Gia, nêys không hậu quả khó mà tưởng tượng được. Các ngươi mau đưa hắn trở về nghỉ ngơi, chăm sóc hắn một chút đừng để chuyện này truyền ra ngoài.”
Mặc dù ôm chút lửa hận trong lòng nhưng Phạm Thái Công mặc nhiên trong lòng minh bạch, chuyện của một thuộc hạ không thể ảnh hưởng đến đại hoạ phía trước. Lúc này, miễn là có thể chịu được, hắn tuyệt nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở xem như chưa thấy gì mà bỏ qua mọi chuyện.
Sau khoảng thời gian dài vượt đi trên bầu trời với tốc độ nhanh gấp đôi so với chuyên cơ thông thường thì cuối cùng nó cũng đã đến được sân bay của Nhất Thành, chuẩn bị hạ cánh.
Vì trên chuyên cơ hiện tại đang chuyên chở đến hai vị gia chủ nên việc hạ cánh an toàn được đảm bảo hoàn mỹ tuyệt đối không một chút được bất cẩn. Theo dòng bánh xe hãm phanh của chuyên cơ chậm rãi rồi dừng lại, Phạm Thái Công cùng Lưu Gia Nghiêm và những người khác cũng đã sẵn sàng đợi ở cửa ra vào.
Kết thúc một hành trình trên không, lúc này tiếp tục một hành trình khoảng hai tiếng dưới mặt đất, đoàn xe Phạm Gia tiếp tục hộ tống gia chủ của mình và người của Lưu Gia đến trung tâm Nhất Thành để bố trí nơi dừng chân phù hợp.
“Nhất Thành – Sở Ngạch”
“Tiểu Ly, gia chủ Lưu Gia cùng Đại Thống Soái của họ một chút sẽ đến đây. Thân là thiếu gia chủ, con nên chuẩn bị một chút để lát nữa tiếp đoán bọn họ cùng cha con.”
Phía trên ngọn tháp cao nhất đặt ở cổng lớn của Nhất Thành thấp thoáng đung đưa trong gió là những sợi tóc đen óng, mảnh mai suông mượt cùng một thân ảnh yêu kiều, mảnh khảnh với làn da trắng như tuyết đang khẽ đưa những ngón tay thon thả như ngọc che nắng ở ngang trán nhìn về phía xa.
“Mẹ à, người nói xem lần này Lưu Gia đến đây sao lại là Lưu gia chủ cơ chứ. Đây là nhân vật cỡ nào, dù cho là những Nhất Lưu Gia Thế khác muốn diện kiến ông ấy cũng không phải dễ dàng. Con có cảm giác, Phạm Gia chúng ta giống như một bờ biển nhỏ sắp đón nhận cơn sóng dữ càng quét từ đại dương.”
Từ phía sau của Tiểu Ly vài bước xuất hiện một thân ảnh tràn đầy sự quyến rũ của một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng luận về nhan sắc hay cơ thể đều vẫn là tuyệt sắc giai nhân hàng đầu. Nếu không ai nói đây là thân mẫu của Tiểu Ly chắc hẳn mọi người đều sẽ nghĩ nàng ta với Tiểu Ly chỉ là hai chị em trạc tuổi nhau.
Nhìn ánh mắt có chút buồn bã cùng gương mặt có phần u sầu của Tiểu Ly, Phạm phu nhân cũng chỉ biết lắc đầu vài cái.
“Con đã nghĩ quá nhiều rồi Tiểu Ly, đôi khi ta thật mong muốn chúng ta chỉ là một gia đình nhỏ bé bình thường mà thôi. Có thể trải qua một cuộc sống an nhàn, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Phạm Gia trong tay cha con bao năm nay đã phát triển đến mức không thể đong đếm được nữa, với gia thế ông ấy luôn một lòng tận tuỵ nhưng với gia đình, ông ấy không phải một người chồng hoàn hảo.”
Tiểu Ly nghe đôi lời tâm sự của mẹ, trong lòng có chút xao xuyến liếc nhìn thân mẫu. Giọng nói có phần êm dịu cất lên,
“Người đừng quá trách ông ấy, gánh vác trách nhiệm như vậy. Có lẽ cha cũng không thật sự hạnh phúc hay nhiệt huyết giống như cái cách cha thể hiện ra.”
Lời của Tiểu Ly truyền vào tai của Phạm phu nhân, ước chừng bà chỉ cười khẩy một cái.
“Ta và ông ấy chung sống bao năm qua, ta còn xa lạ gì tính cách của Thái Công. Thật ra tất cả đều là trách nhiệm, sau này ta nghĩ con cũng phải chịu cực khổ một phen rồi. Ta chỉ mong con có thể gã cho một gia thế to lớn đủ sức bảo bọc cho con.”
Lời vừa dứt, Vô thiên vừa vặn cũng nhanh chóng đứng dậy. Ánh mắt nhìn Vô Danh như ra hiệu cho hắn bước đi trước, nếu Vô Thiên đi trước sẽ là làm Phạm Chí Công nghi ngờ, dù sao hắn cũng là gia chủ của một gia thế tuyệt sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Vô Danh nhìn Vô Thiên cũng hiểu ra, không chậm trễ cũng rời đi trước. Phạm Thái Công lúc này vẫn đứng cạnh Lưu Gia Nghiêm chưa có động tĩnh gì mặt dù trên gương mặt đã xuất hiện nhiều phần bức rức dần hiện rõ.
Khi Vô Danh, Vô Thiên bước đến bên Lưu Gia Nghiêm, Phạm Thái Công ánh mắt cũng đảo qua một lượt, mặt dù trên gương mặt nở một nụ cười hoà nhã nhưng ẩn chứa đầy sự bất mãn.
Nhìn thấy đám ngươi Lưu Gia rời đi, lúc này Phạm Thái Công cũng nhanh chóng tiến đến tên tổng trưởng Phạm Ngãi giọng nói gắt gao tra hỏi.
“Đã có chuyện gì? Đường đường là tổng trưởng mà lại ra nông nổi như thế này? Cớ là thế nào?”
Một tên vệ sĩ bên cạnh Phạm Ngãi nghe thấy lời của Phạm Thái Công liền xoay người cúi đầu cung kính đáp lời.
“Bẩm gia chủ, chính là hai tên gia nô của Lưu Gia lúc nãy. Vốn tổng trưởng chỉ là muốn thể hiện chút thành ý hiếu khách của Phạm Gia ta mà mời bọn họ dùng chung bữa cơm, không ngờ chẳng những họ không có chút nễ mặt Phạm Gia ta, mà còn ra tay hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy.”
“Phải đó, gia chủ ngài hãy đòi lại công đạo cho tổng trưởng đi. Không chỉ tổng trưởng mà gã kia còn nói Phạm Gia ta chẳng là cái đinh gì cả. Hắn nhìn cũng không thèm để vào mắt, mặc dù Lưu Gia là Nhất Lưu Gia Thế nhưng Phạm Gia ta không phải người khác có thể xem thường.”
Phạm Thái Công vốn đã có chút không hảo cảm đối với Vô Danh, nay lại thêm cớ sự bị tiểu nhân thêm bớt khiến hắn cảm giác có thứ gì đó nghẹn ngào ở lồng ngực khó mà hít một hơi nuốt trôi được.
“Bỏ đi, chuyện đòi lại công bằng cho hắn ta sẽ xem xét kỹ lưỡng. Nhất thời lúc này không thể có hành động khiếm nhã với Lưu Gia, nêys không hậu quả khó mà tưởng tượng được. Các ngươi mau đưa hắn trở về nghỉ ngơi, chăm sóc hắn một chút đừng để chuyện này truyền ra ngoài.”
Mặc dù ôm chút lửa hận trong lòng nhưng Phạm Thái Công mặc nhiên trong lòng minh bạch, chuyện của một thuộc hạ không thể ảnh hưởng đến đại hoạ phía trước. Lúc này, miễn là có thể chịu được, hắn tuyệt nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở xem như chưa thấy gì mà bỏ qua mọi chuyện.
Sau khoảng thời gian dài vượt đi trên bầu trời với tốc độ nhanh gấp đôi so với chuyên cơ thông thường thì cuối cùng nó cũng đã đến được sân bay của Nhất Thành, chuẩn bị hạ cánh.
Vì trên chuyên cơ hiện tại đang chuyên chở đến hai vị gia chủ nên việc hạ cánh an toàn được đảm bảo hoàn mỹ tuyệt đối không một chút được bất cẩn. Theo dòng bánh xe hãm phanh của chuyên cơ chậm rãi rồi dừng lại, Phạm Thái Công cùng Lưu Gia Nghiêm và những người khác cũng đã sẵn sàng đợi ở cửa ra vào.
Kết thúc một hành trình trên không, lúc này tiếp tục một hành trình khoảng hai tiếng dưới mặt đất, đoàn xe Phạm Gia tiếp tục hộ tống gia chủ của mình và người của Lưu Gia đến trung tâm Nhất Thành để bố trí nơi dừng chân phù hợp.
“Nhất Thành – Sở Ngạch”
“Tiểu Ly, gia chủ Lưu Gia cùng Đại Thống Soái của họ một chút sẽ đến đây. Thân là thiếu gia chủ, con nên chuẩn bị một chút để lát nữa tiếp đoán bọn họ cùng cha con.”
Phía trên ngọn tháp cao nhất đặt ở cổng lớn của Nhất Thành thấp thoáng đung đưa trong gió là những sợi tóc đen óng, mảnh mai suông mượt cùng một thân ảnh yêu kiều, mảnh khảnh với làn da trắng như tuyết đang khẽ đưa những ngón tay thon thả như ngọc che nắng ở ngang trán nhìn về phía xa.
“Mẹ à, người nói xem lần này Lưu Gia đến đây sao lại là Lưu gia chủ cơ chứ. Đây là nhân vật cỡ nào, dù cho là những Nhất Lưu Gia Thế khác muốn diện kiến ông ấy cũng không phải dễ dàng. Con có cảm giác, Phạm Gia chúng ta giống như một bờ biển nhỏ sắp đón nhận cơn sóng dữ càng quét từ đại dương.”
Từ phía sau của Tiểu Ly vài bước xuất hiện một thân ảnh tràn đầy sự quyến rũ của một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng luận về nhan sắc hay cơ thể đều vẫn là tuyệt sắc giai nhân hàng đầu. Nếu không ai nói đây là thân mẫu của Tiểu Ly chắc hẳn mọi người đều sẽ nghĩ nàng ta với Tiểu Ly chỉ là hai chị em trạc tuổi nhau.
Nhìn ánh mắt có chút buồn bã cùng gương mặt có phần u sầu của Tiểu Ly, Phạm phu nhân cũng chỉ biết lắc đầu vài cái.
“Con đã nghĩ quá nhiều rồi Tiểu Ly, đôi khi ta thật mong muốn chúng ta chỉ là một gia đình nhỏ bé bình thường mà thôi. Có thể trải qua một cuộc sống an nhàn, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Phạm Gia trong tay cha con bao năm nay đã phát triển đến mức không thể đong đếm được nữa, với gia thế ông ấy luôn một lòng tận tuỵ nhưng với gia đình, ông ấy không phải một người chồng hoàn hảo.”
Tiểu Ly nghe đôi lời tâm sự của mẹ, trong lòng có chút xao xuyến liếc nhìn thân mẫu. Giọng nói có phần êm dịu cất lên,
“Người đừng quá trách ông ấy, gánh vác trách nhiệm như vậy. Có lẽ cha cũng không thật sự hạnh phúc hay nhiệt huyết giống như cái cách cha thể hiện ra.”
Lời của Tiểu Ly truyền vào tai của Phạm phu nhân, ước chừng bà chỉ cười khẩy một cái.
“Ta và ông ấy chung sống bao năm qua, ta còn xa lạ gì tính cách của Thái Công. Thật ra tất cả đều là trách nhiệm, sau này ta nghĩ con cũng phải chịu cực khổ một phen rồi. Ta chỉ mong con có thể gã cho một gia thế to lớn đủ sức bảo bọc cho con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.