Chương 8: Vở kịch đặc sắc đã đến lúc hạ màn
BaoTruc120
17/09/2023
Câu nói của anh tựa như đòn roi hung bạo giáng xuống tấm lưng đã chồng chất những vết sẹo lồi lõm của cô, nỗi đau có thấm đến tận xương tủy cũng phải cắn chặt răng mà chịu đựng.
Cuối cùng anh cũng không rũ lòng xót thương cho một người con hiếu thuận, một cô gái bần hèn, một tấm thân khiếm khuyết. Đã vậy Trình Duệ Duy còn cần chi cái gọi là hết mực cung kính trước một kẻ như thế, dù rằng bản thân anh ta là người đã kéo cô xuống cái vũng bùn tanh hôi này.
"Nghiêm thiếu gia, tôi đưa em ấy đến là để tìm một công việc chân chính chứ không phải cho các người thỏa sức chà đạp, con người anh có thể cao quý và sạch sẽ bao nhiêu? Có sánh được với chiếc khăn thêu hoa mà em ấy phải đánh đổi bằng cả giấc ngủ hay không? Muôn đời các người sống trong vinh hoa phú quý, hôm nay em ấy chỉ đứng đây tình nguyện bán sức lao động để đổi lấy những đồng tiền trong sạch, vậy mà người nỡ lòng nào buông lời nhục mạ, vùi dập một cô gái như thế các người cảm thấy vẻ vang lắm sao?"
Lúc đặt chân đến đây Trình Duệ Duy không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, một cô gái lương thiện như Hạng Khiết không đáng phải nhận lấy những thứ nhơ nhớp đó, nơi này căn bản không xứng với cô.
Lời lẽ của Trình Duệ Duy tựa như một cơn bão lớn giữa đại dương mênh mông, khi cơn bão đi qua, người đứng trên thuyền vẫn giữ vững tay chèo, dáng vẻ đầy ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng rũ mắt nhìn xuống những con nước nhỏ đang gợn sóng lăn tăn.
Nghiêm Giang Thành để ngoài tai những lời bộc bạch của một gã lừa bịp, thứ đang trói buộc ánh mắt anh chỉ có thể là những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống sàn nhà bằng cẩm thạch, anh rất tò mò muốn biết thứ chất lỏng đó rốt cục có vị gì và có thể làm giả được hay không.
"Vở diễn của hai người rất đặc sắc nhưng tôi rất tiếc vì đã đến lúc phải hạ màn, hãy tháo lớp mặt nạ đó xuống, mang theo những giọt nước mắt rồi tránh xa nơi này trước khi tôi mất hết kiên nhẫn."
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai nhưng lại khiến cõi lòng người ta không ngừng dậy sóng. Hạng Khiết không hiểu những lời anh nói, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt như đã nhìn thấu hồng trần của anh, nét bối rối trên khuôn mặt cô không làm anh dao động dù chỉ là một cái chớp mắt.
"Cô vẫn còn lưu luyến điều gì? Nghiêm Quân Vũ chưa trả thù lao cho cô à?"
Trước khi anh hỏi câu này Hạng Khiết còn không biết đến sự tồn tại của Nghiêm Quân Vũ, người đó là ai? Tại sao phải trả thù lao cho cô?
Cô không biết là vì ngay từ đầu Trình Duệ Duy đã có tính toán riêng, trong màn kịch này Hạng Khiết đã hoàn thành rất tốt vai diễn của mình mà không hề hay biết.
"Tiểu Khiết, chúng ta đi thôi."
Giây phút Trình Duệ Duy định rời khỏi sân khấu thì người đồng đội của anh ta đã xuất hiện đúng lúc, xuất sắc đẩy lùi một bàn thua trông thấy.
Từ phía cầu thang, Nghiêm Quân Vũ có màn chào sân cực kỳ ấn tượng trong bộ pijama in họa tiết những chú gấu, trên tay người đàn ông hai mươi tuổi đang ôm khư khư một chiếc xe hơi điều khiển từ xa, thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú phong độ, chỉ có tâm hồn là ngây thơ và hồn nhiên.
"Mẹ ơi, mẹ trở về rồi sao?"
Trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của Hạng Khiết, Nghiêm Quân Vũ hớt ha hớt hãi mà bổ nhào về phía cô, món đồ chơi trong tay cũng bị cậu vứt đi chẳng chút thương tiếc.
Muốn biết một đứa trẻ ba tuổi sẽ có dáng vẻ gì khi thấy người mẹ vừa từ phương xa trở về thì hãy nhìn vào Nghiêm Quân Vũ mà so sánh đánh giá.
"Mẹ về rồi, mẹ về thật rồi."
Năm đó mẹ của Nghiêm Quân Vũ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, chân trái của bà bị bánh xe cán nát, thời điểm xảy ra tai nạn là lúc nửa đêm, đến rạng sáng hôm sau mới có người phát hiện ra, tài xế đã bỏ trốn, ở hiện trường chỉ còn lại một cái xác đã bị vắt kiệt máu cho đến chết.
Giờ đây, trước mặt cậu cũng là một hình hài không còn nguyên vẹn, chạy về phía cô, cậu vui sướng cất lên một tiếng mẹ, còn sâu trong tim là hình ảnh một cậu bé đang gào thét thảm thiết bên chiếc khăn tang.
Sự xuất hiện của cậu không nằm ngoài dự tính của Nghiêm Giang Thành, cái ôm chứa đựng sự nhớ thương đến héo mòn cũng đã bị người ta nhìn thấu, còn phản ứng của Hạng Khiết mới là thứ làm cho tất cả phải sững sờ.
Đang ở trong một vở kịch, đáng lẽ ra cô phải hết sức phối hợp với bạn diễn của mình để tạo nên một tác phẩm trọn vẹn, đằng này cô lại liều mạng né tránh, Nghiêm Quân Vũ đứng trước mặt cô tựa như một loài ngạ quỷ vừa thoát ra từ địa ngục, khiến cô gái nhỏ bị dọa đến mặt mũi đều tím tái, ánh mắt mãnh liệt run lên.
Phía trước cô chỉ còn lại màn đêm, cơn ác mộng năm nào bỗng hóa thành một bàn tay đầy gân guốc rồi hung hăng xé toạt từng lớp vải trên người cô, cơ thể trần trụi của cô bị người ta chà đạp trên nền cỏ xanh mơn mởn, sự thuần khiết của một người con gái không thể đánh giá bằng mắt thường, nhưng một khi nó đã mất đi thì cô gái ấy chỉ còn là một món đồ bị người đời khinh rẻ.
Thế giới rộng lớn như thế, thử hỏi có mấy ai thấu được nỗi đau của cô, có mấy ai rũ lòng xót thương mà đối xử với cô như một người bình thường, và có người nào bằng lòng che chở cho tấm thân này đến khi nhắm mắt xuôi tay?
Cuối cùng anh cũng không rũ lòng xót thương cho một người con hiếu thuận, một cô gái bần hèn, một tấm thân khiếm khuyết. Đã vậy Trình Duệ Duy còn cần chi cái gọi là hết mực cung kính trước một kẻ như thế, dù rằng bản thân anh ta là người đã kéo cô xuống cái vũng bùn tanh hôi này.
"Nghiêm thiếu gia, tôi đưa em ấy đến là để tìm một công việc chân chính chứ không phải cho các người thỏa sức chà đạp, con người anh có thể cao quý và sạch sẽ bao nhiêu? Có sánh được với chiếc khăn thêu hoa mà em ấy phải đánh đổi bằng cả giấc ngủ hay không? Muôn đời các người sống trong vinh hoa phú quý, hôm nay em ấy chỉ đứng đây tình nguyện bán sức lao động để đổi lấy những đồng tiền trong sạch, vậy mà người nỡ lòng nào buông lời nhục mạ, vùi dập một cô gái như thế các người cảm thấy vẻ vang lắm sao?"
Lúc đặt chân đến đây Trình Duệ Duy không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, một cô gái lương thiện như Hạng Khiết không đáng phải nhận lấy những thứ nhơ nhớp đó, nơi này căn bản không xứng với cô.
Lời lẽ của Trình Duệ Duy tựa như một cơn bão lớn giữa đại dương mênh mông, khi cơn bão đi qua, người đứng trên thuyền vẫn giữ vững tay chèo, dáng vẻ đầy ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng rũ mắt nhìn xuống những con nước nhỏ đang gợn sóng lăn tăn.
Nghiêm Giang Thành để ngoài tai những lời bộc bạch của một gã lừa bịp, thứ đang trói buộc ánh mắt anh chỉ có thể là những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống sàn nhà bằng cẩm thạch, anh rất tò mò muốn biết thứ chất lỏng đó rốt cục có vị gì và có thể làm giả được hay không.
"Vở diễn của hai người rất đặc sắc nhưng tôi rất tiếc vì đã đến lúc phải hạ màn, hãy tháo lớp mặt nạ đó xuống, mang theo những giọt nước mắt rồi tránh xa nơi này trước khi tôi mất hết kiên nhẫn."
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai nhưng lại khiến cõi lòng người ta không ngừng dậy sóng. Hạng Khiết không hiểu những lời anh nói, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt như đã nhìn thấu hồng trần của anh, nét bối rối trên khuôn mặt cô không làm anh dao động dù chỉ là một cái chớp mắt.
"Cô vẫn còn lưu luyến điều gì? Nghiêm Quân Vũ chưa trả thù lao cho cô à?"
Trước khi anh hỏi câu này Hạng Khiết còn không biết đến sự tồn tại của Nghiêm Quân Vũ, người đó là ai? Tại sao phải trả thù lao cho cô?
Cô không biết là vì ngay từ đầu Trình Duệ Duy đã có tính toán riêng, trong màn kịch này Hạng Khiết đã hoàn thành rất tốt vai diễn của mình mà không hề hay biết.
"Tiểu Khiết, chúng ta đi thôi."
Giây phút Trình Duệ Duy định rời khỏi sân khấu thì người đồng đội của anh ta đã xuất hiện đúng lúc, xuất sắc đẩy lùi một bàn thua trông thấy.
Từ phía cầu thang, Nghiêm Quân Vũ có màn chào sân cực kỳ ấn tượng trong bộ pijama in họa tiết những chú gấu, trên tay người đàn ông hai mươi tuổi đang ôm khư khư một chiếc xe hơi điều khiển từ xa, thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú phong độ, chỉ có tâm hồn là ngây thơ và hồn nhiên.
"Mẹ ơi, mẹ trở về rồi sao?"
Trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của Hạng Khiết, Nghiêm Quân Vũ hớt ha hớt hãi mà bổ nhào về phía cô, món đồ chơi trong tay cũng bị cậu vứt đi chẳng chút thương tiếc.
Muốn biết một đứa trẻ ba tuổi sẽ có dáng vẻ gì khi thấy người mẹ vừa từ phương xa trở về thì hãy nhìn vào Nghiêm Quân Vũ mà so sánh đánh giá.
"Mẹ về rồi, mẹ về thật rồi."
Năm đó mẹ của Nghiêm Quân Vũ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, chân trái của bà bị bánh xe cán nát, thời điểm xảy ra tai nạn là lúc nửa đêm, đến rạng sáng hôm sau mới có người phát hiện ra, tài xế đã bỏ trốn, ở hiện trường chỉ còn lại một cái xác đã bị vắt kiệt máu cho đến chết.
Giờ đây, trước mặt cậu cũng là một hình hài không còn nguyên vẹn, chạy về phía cô, cậu vui sướng cất lên một tiếng mẹ, còn sâu trong tim là hình ảnh một cậu bé đang gào thét thảm thiết bên chiếc khăn tang.
Sự xuất hiện của cậu không nằm ngoài dự tính của Nghiêm Giang Thành, cái ôm chứa đựng sự nhớ thương đến héo mòn cũng đã bị người ta nhìn thấu, còn phản ứng của Hạng Khiết mới là thứ làm cho tất cả phải sững sờ.
Đang ở trong một vở kịch, đáng lẽ ra cô phải hết sức phối hợp với bạn diễn của mình để tạo nên một tác phẩm trọn vẹn, đằng này cô lại liều mạng né tránh, Nghiêm Quân Vũ đứng trước mặt cô tựa như một loài ngạ quỷ vừa thoát ra từ địa ngục, khiến cô gái nhỏ bị dọa đến mặt mũi đều tím tái, ánh mắt mãnh liệt run lên.
Phía trước cô chỉ còn lại màn đêm, cơn ác mộng năm nào bỗng hóa thành một bàn tay đầy gân guốc rồi hung hăng xé toạt từng lớp vải trên người cô, cơ thể trần trụi của cô bị người ta chà đạp trên nền cỏ xanh mơn mởn, sự thuần khiết của một người con gái không thể đánh giá bằng mắt thường, nhưng một khi nó đã mất đi thì cô gái ấy chỉ còn là một món đồ bị người đời khinh rẻ.
Thế giới rộng lớn như thế, thử hỏi có mấy ai thấu được nỗi đau của cô, có mấy ai rũ lòng xót thương mà đối xử với cô như một người bình thường, và có người nào bằng lòng che chở cho tấm thân này đến khi nhắm mắt xuôi tay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.