Chương 67: Ca vũ ngất ngây.
Y Sắc
08/01/2015
Màn đêm buông xuống, ánh tà dương mỉm cười lần cuối, sương đêm nhẹ nhàng rơi xuống, đôi cánh đêm đen bao trùm mặt đất. Ánh trăng lưỡi liềm đang nhô lên từ đường chân trời, chầm chậm di chuyển trên nền trời thẫm, từ từ dâng lên giữa trời, các vì sao lẳng lặng chớp tắt.
Biệt thự bờ biển Cung gia giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Sân vườn rộng rãi sáng rực, nơi nơi đầy hoa tươi và cây cối xanh biếc. Phía tây có một khung đèn pha lê bằng gỗ hình vuông trang nhã theo phong cách cổ xưa, ngọn đèn sáng rực càng làm ngôi biệt thự thêm lộng lẫy. Bãi cỏ xanh biếc ngay ngắn điểm xuyết những bàn tròn thép màu trắng, làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng đẹp mắt. Gió biển từ xa thổi đến, trong lành dễ chịu, trong không khí có mùi tanh mằn mặn đặc trưng của biển, càng tăng thêm không khí lãng mạn.
Ninh Tiểu Thuần đến biệt thự đúng giờ, cô xuống xe gật đầu chào tài xế tiểu Ngô, sau đó đi vào. Cô vừa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Cô mặc váy quây ngực màu trắng, chiếc váy như ánh trăng dịu dàng bao phủ thân người nhỏ nhắn của cô, dải đăng ten tinh xảo lót trong tôn thêm đôi chân trắng nõn. Vòng cổ ngọc trai đeo trên cổ, mái tóc đen nhánh búi cao. Tai trái mang hoa tai nho nhỏ, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt cô lộ nụ cười mỉm như có như không.
Thật ra cô có hơi hồi hộp, cô không phải chưa đến nơi đông người, trước kia lúc còn hát ở Đế Đô, cũng phải đối mặt với đủ loại người, nhưng cô đứng trên sân khấu, dưới đấy đông nghìn nghịt hoàn toàn không thấy rõ mặt. Nhưng lần này đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt mọi người cô thấy rất rõ, bọn họ ném ánh mắt đến cô như thật phức tạp, có tán dương, có dò xét.
Cô hít sâu một hơi, cố vờ trấn tĩnh, sắc mặt tự nhiên nhìn xung quanh, thấy những tên tuổi của xã hội thượng lưu nâng ly đi quanh phòng, thảo luận những chủ đề tẻ nhạt. Cô cầm ly vang đỏ từ waiter, chọn nơi vắng vẻ ngồi, khí thế tàn rũ đong đưa ly rượu trong tay.
Cô một mình đối mặt đám đông xa lạ, không biết làm sao, cảm giác cô độc. Cô kéo váy, muốn kéo xuống thấp một chút, trời lạnh bắp chân có hơi mát mát, hơn nữa cô không có thói quen ăn mặc như vậy.
Cung Triệt đưa cô chiếc váy quây ngắn này vừa khít hoàn toàn với thân hình cô, không một khe hở, váy ôm chặt cơ thể cô, đường cong lộ rõ, duyên dáng tinh tế. Váy không qua khỏi đầu gối, chân cô hoàn toàn lộ trong không khí. Giày cao tám phân càng kéo dài chân cô, hai chân có vẻ càng thêm thon thả trắng mịn. Đêm nay cô thật ngon miệng, rất có khả năng sẽ kéo theo một đám háo sắc, mà chính cô cũng không biết.
Cô nhấp nhẹ hớp rượu, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời đêm như được cọ rửa, không một gợn mây, xa thăm thẳm. Ánh trăng tròn tròn treo xa xa, sao chi chít đầy trời. Cô không kiềm được cảm thán: “Bóng đêm vô biên, phong nguyệt mê hoặc.”
Lúc cô đang dưới trăng cảm thán, ngoài cửa bỗng xôn xao, các cô gái danh gia vui vẻ túm tụm, cúi đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng ngượng ngùng liếc nhìn người đang đi tới. Ninh Tiểu Thuần ngước lên, tò mò nhì ra cửa, lại thấy Tưởng Phàm. Anh ta mặc bộ vest đen, vẻ mặt thản nhiên, thoáng kiêu ngạo, thoáng lạnh nhạt. Trang phục màu đen, càng làm anh ta cao quý và tao nhã. Anh ta thật sáng chói trong đám đông.
Mắt Tưởng Phàm hờ hững quét quanh phòng, Ninh Tiểu Thuần không biết vì sao, chợt căng thẳng, thấy ánh mắt anh ta quét sang bên cô, cô sợ đến mức quay nhanh đi. Kì thật, cô không làm gì xấu, càng không có vướng mắc với anh ta, vì sao hoảng hốt như vậy, cô không hiểu nổi.
Cô trộm liếc mắt nhìn anh ta, chỉ thấy Tưởng Phàm bật cười, bước về phía cô. Mỗi bước anh ta đi, cô đều nghe thấy tiếng bàn tán của các cô gái chung quanh cao hơn 10dB. Lưng cô cứng ngắc, mắt đảo vòng vòng, nhưng không nhìn anh ta. Tay cô nắm chặt ví, thầm nhủ đừng đến đây đừng đến đây. Ngay lúc cô cầu nguyện, có người vỗ nhẹ đầu cô. Cô thấp thỏm ngước lên, là khuôn mặt thanh tú sáng ngời. Ngô Kì Vũ?!
“Tiểu Thuần, cô đi với ai vậy?” Ngô Kì Vũ giật mình nhìn cô, không phải cô nói có chuyện sao, sao lại đến đây? Cô đi cùng ai? Vô số câu hỏi bay tới bay lui trong đầu anh ta, muốn hỏi cô cho rõ. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cô hôm nay rất đẹp, lúc trước cô cho cảm giác trong sáng, bây giờ trong trong sáng có chút dễ thương, trong dễ thương có mang đáng yêu, thật khiến người ta ngắm mãi không chán, càng nhìn càng yêu.
Anh không biết thân hình cô đẹp như vậy, trong ấn tượng của anh Ninh Tiểu Thuần luôn mặc đồng phục rất nhiều lớp áo, che hết thân hình cô, che cả vẻ đẹp của cô. Bây giờ cô mặc trang phục gợi cảm, làm người ta cảm thấy khác hẳn, khơi gợi nam tính bỗng nhiên bộc phát. Anh nhìn cô không chớp mắt, sợ cô như ảo ảnh chớp mắt sẽ tan biến.
Ninh Tiểu Thuần không biết Ngô Kì Vũ đang nghĩ gì, cô mượn Ngô Kì Vũ làm nơi ẩn núp, từ sau lén nhìn ra, thấy Tưởng Phàm đi đến cạnh mấy người đàn ông khác, nói chuyện rôm rả với họ. Cô thở dài nhẹ nhõm, anh ta chắc không thấy cô, nhưng anh ta thấy thì đã sao, không thấy thì thế nào, cô chỉ gặp anh ta có một lần, đối với cả hai, đều là người lạ. Nói không chừng anh ta còn quên cô rồi, cô bình thường như vậy, làm sao anh ta nhớ mặt được...
Nói đến cùng, cô không muốn gặp anh ta ở đây, vì cô chỉ là nhân viên quèn ở Hoàn Nghệ, nếu Tưởng Phàm đến nói chuyện với cô, không biết người ngoài sẽ nghĩ thế nào. Cô nhất định không để cuốn vào rắc rối mà phải né tránh anh ta.
Ngô Kì Vũ thấy Ninh Tiểu Thuần không trả lời anh, còn trốn ra sau, kì lạ quay hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy Tiểu Thuần?”
Ninh Tiểu Thuần bình tĩnh lại, liền đẩy Tươi Mơn Mởn ra sau, kéo anh ta đi, chuyển đến bên kia. Ngô Kì Vũ không hiểu ra sao: “Sao vậy?”
“Không có gì không có gì...” Ninh Tiểu Thuần khoát tay, cười khan nói, “Bên này không khí tốt hơn thì phải...”
“Vậy sao.” Ngô Kì Vũ mặc kệ không khí tốt hay không, tâm tư anh đặt trên người cô gái trước mặt, “Tiểu Thuần, chờ anh được không...”
“Vũ...” Một giọng nữ nũng nịu vang đến, cắt đứt lời Ngô Kì Vũ.
Ngô Kì Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, thì một cô gái đã nhào tới, như gấu koala đu trên người anh, cố cọ tới cọ lui. Anh kịp thời lấy thăng bằng nên không bị người từ đâu xông đến làm té ngã, anh gắng tách cô gái đang bám người ra, cau mày: “Dương Vi, không được làm vậy...” Ở nơi đông người phải chú ý chứ, huống chi Tiểu Thuần còn ở ngay đây. Anh nhìn về phía Ninh Tiểu Thuần bằng ánh mắt vô tội, không ngờ Ninh Tiểu Thuần lại cúi đầu không nhìn anh.
“Vũ, chúng ta vẫn luôn thân mật vậy mà!!” Dương Vi hờn dỗi, “Hừ, lúc nãy cậu gọi điện, em lại không tìm được anh, anh bây giờ phải về liền đó.”
“Hồ tổng?! Anh biết rồi.” Ngô Kì Vũ nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, rồi nói: “Tôi đi gọi điện, xin lỗi không trò chuyện được.”
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, Ngô Kì Vũ liền rời đi. Dương Vi đứng nguyên đấy bắt đầu quan sát Ninh Tiểu Thuần, cô gái nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, nhận thấy da cô ta không trắng bằng mình, ngực không lớn bằng mình, cao không bằng mình, chà chà, quả là không thể so sánh. Lòng tự cao phồng lên, nói khinh miệt: “Nè, hình như tôi gặp cô ở đâu rồi?”
Ninh Tiểu Thuần nghe cô ta nói, ngờ ngợ chỉ chỉ mình. Dương Vi trợn trắng mắt, trước mặt cô ta chỉ có cô, không nói cô ta chả lẽ nói với không khí sao, cô không cần nghe Ninh Tiểu Thuần đáp, tiếp tục hung hăng nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, tóm lại không được phép tiếp cận Kì Vũ, anh ấy là của tôi, tình cảm giữa chúng tôi rất sâu đậm, không ai có thể chia rẽ chúng tôi. Khuyên cô đứng gây sự chú ý của anh ấy, có điều...” Cô đi quanh Ninh Tiểu Thuần một vòng, nói: “Với sắc đẹp của cô, vẫn chưa đủ tư cách...”
Con nhỏ này có lộn không vậy, mắt mũi thế nào lại nhìn cô có ý với Tươi Mơn Mởn chứ, ngược lại là Tươi Mơn Mởn tự dâng mình tới cửa, bám lấy cô thì có. Thật ra, nếu nói rằng tình cảm sâu đậm, có phải là nói quá không, chỉ có người không có cảm giác an toàn mới đem tình cảm của mình ra khoe.
Thế giới này, không có vợ chồng không chia tay, chỉ có kẻ phá hoại tình cảm không cố gắng. Kẻ phá hoại khó lòng phòng bị, cô gái này rêu rao chuyện đó với cô thì được gì. Ninh Tiểu Thuần bĩu môi, cô chợt nhớ ra một câu: “Khi có người đang giả ra vẻ, anh cúi đầu. Không phải anh không biết xử sự, mà chính là anh đang đáp trả.” Cô buồn cười vì câu nói này, bất ngờ bật cười.
Dương Vi thấy Ninh Tiểu Thuần dáng vẻ không hề gì, hơn nữa còn cười đắc ý, cô ta tức tối không chỗ trút, Dương Vi cũng không vừa, cô ta nắm tay cô, muốn lôi cô đến chỗ vắng vẻ mà ra oai.
Ninh Tiểu Thuần ra sức hất tay Dương Vi, lùi ra sau mấy bước, cô không muốn bị người khác chú ý, nhỏ giọng nói: “Cô điên rồi hả?” Cánh tay cô bị cô ta nắm phát đau.
“Hồ ly tinh cô mới điên đó, làm con gái đàng hoàng không làm, lại muốn gia nhập hàng ngũ tiểu Tam, gây chú ý cho Ngô Kì Vũ!!” Dương Vi trừng lớn mắt nhìn cô.
Ninh Tiểu Thuần không muốn đôi co với cô ta, như vậy chỉ phí sức, thanh giả tự thanh. Cô quay đầu hướng chỗ khác, tránh xa cô ta mới là lựa chọn chính xác. Nếu cô ta đếm số lượng ở Hoàn Nghệ, thì sẽ biết cô ta có rất nhiều tình địch, quân số “tiểu Tam” sẽ khiến cô ta sợ chết luôn!!!
Dương Vi không chịu bỏ qua dễ như vậy, nghiến răng há miệng định nhào qua, không ngờ từ đằng trước có người tới, người này gật đầu mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần. Cô ta thấy có người ngoài, bèn dừng lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô ta căm giận xoay lưng bỏ đi, thấy Ngô Kì Vũ nói chuyện xong đang quay lại, liền bước đến tha anh đi.
Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu, thấy Cố Minh Vũ đang ở trước mặt cô, cô cũng mỉm cười lại. Tối nay Cố Minh Vũ mặc lễ phục trắng, qua đường cắt may tinh tế càng tôn thêm khí chất tao nhã không tầm thường ở anh, khoé mắt hơi nhướng lên, tươi cười tự nhiên.
“Chán lắm nhỉ?” Giọng Cố Minh Vũ dịu dàng êm ái.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, “Có chút.”
“Ha ha, quen rồi sẽ không sao. Vào trong ngồi một chút nhé?” Cố Minh Vũ mời.
Dù sao cô cũng có một mình, có người quen bên cạnh cũng đỡ. Ninh Tiểu Thuần liền gật đầu, đi với anh vào trong.
Bên trong đầy người ngồi, mọi người tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện. Ninh Tiểu Thuần với Cố Minh Vũ nói chuyện công việc một hồi, buổi tiệc chính thức bắt đầu, trong sân mọi người tràn vào đại sảnh, lúc này trong địa sảnh đã đông đúc. Chỉ chốc lát sau, Cung Triệt dắt Lạc Hi Hi đi xuống từ bậc thang uốn tròn. Tuấn nam mỹ nữ, thật xứng đôi.
Lạc Hi Hi mặc váy dài màu tím, bó sát người lộ đường cong gợi cảm. Tà váy cong từ trên xuống dưới, một bên tà hơi dài trải trên mặt đất, lộ ra cặp đùi trắng tinh thon dài. Trước ngực viên ngọc lục bảo sáng trong toả ra vầng sáng nhạt, phù hợp với đôi hoa tai ngọc lục bảo nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước đi, làm nổi bật da thịt nõn nà. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy lúc này Lạc Hi Hi như một nàng tiên.
Cung Triệt bên cạnh vẫn trước sau như một mặc âu phục đen, khuôn mặt đẹp càng thêm đẹp. Đôi mắt đen sâu thẳm, lan toả màu sắc mê hoặc. Đôi môi hơi mỏng tươi cười hoa mắt mọi người. Toàn thân toả ra phong thái uy nghiêm.
Người chủ trì trên bục mở đầu xong, Ninh Tiểu Thuần một câu cũng không nghe thấy, cô một chốc thì nhìn hai người trên bục, một chốc lại lén quay sang nhìn Cố Minh Vũ bên cạnh. Chỉ thấy Cố Minh Vũ nhìn không chớp mắt lên Lạc Hi Hi, ánh mắt nóng bỏng.
Tiếng nhạc du dương tấu lên, chủ nhà Cung Triệt và nữ chủ nhân Lạc Hi Hi nhảy điệu đầu tiên. Ngọn đèn rực rỡ, làn váy phấp phới, động tác thuần thục, thật sự là bức tranh đẹp. Ninh Tiểu Thuần đứng bên cạnh, nhìn hai người khiêu vũ, không biết sao lòng lại thấy mất mác.
Cố Minh Vũ đứng cạnh Ninh Tiểu Thuần nhẹ vỗ vai cô như động viên, sau đó cười nói: “Có hứng không, chúng ta nhảy một bài nhé?” Ninh Tiểu Thuần thấy vẻ mặt Cố Minh Vũ như cô đơn, động lòng trắc ẩn, liền gật đầu.
Tiếng nhạc chuyển nhịp điệu, nhóm người bên dưới đều mời các cô khiêu vũ. Mọi người hào hứng xuống sàn nhảy, lắc eo thoả thích hưởng thụ. Cố Minh Vũ vòng tay trước bụng, đồng thời gập người, sau đó vươn tay, mỉm cười nói: “May I?” Ninh Tiểu Thuần cười cười, để tay lên tay anh, trả lời: “Sure.”
Hai người khiêu vũ, ăn ý len lỏi trong đám đông. Chuyển động duyên dáng, từng bước nhảy uyển chuyển, dưới sự dẫn dắt của Cố Minh Vũ, Ninh Tiểu Thuần quay một vòng. Hai người trong lúc vô tình lại đến gần Cung Triệt và Lạc Hi Hi ở giữa sàn nhảy.
Theo điệu nhạc trầm bổng, Ninh Tiểu Thuần nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cố Minh Vũ, thuận theo lực xoay của Cố Minh Vũ, Ninh Tiểu Thuần không dấu vết trượt sang Cung Triệt, trao đổi bạn nhảy. Cố Minh Vũ ngơ ngác một chút, sau đó ném ánh mắt cảm kích cho Ninh Tiểu Thuần, rồi nhẹ nhàng nhảy với Lạc Hi Hi.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, ngước mắt nhìn Cung Triệt: “Chúc mừng sinh nhật.” Mắt Cung Triệt sáng lấp lánh, mỉm cười, ấm áp nói: “Cám ơn.”
Cung Triệt ôm eo Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng khiêu vũ, dáng hai người phóng khoáng, vẻ mặt hào hứng, bước nhảy nhịp nhàng, được rất nhiều người nhìn ngắm. Giờ khắc này, cảm giác mất mác của Ninh Tiểu Thuần không cánh mà bay, lòng bắt đầu vui mừng. Thật là lạ lùng, Ninh Tiểu Thuần buồn bực.
“Hôm nay em rất đẹp...” Cung Triệt thản nhiên nói, vươn tay vén mấy sợi tóc rơi ra sau tai Ninh Tiểu Thuần.
Lời của anh, đụng chạm của anh, khiến tim Ninh Tiểu Thuần nảy dồn dập, mặt đỏ lên. Cô vùi mặt vào ngực anh, không dám ngẩng lên nhìn. Cung Triệt thấy động tác của cô, khẽ mỉm cười. Ninh Tiểu Thuần ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Cung Triệt, lòng thấy yên tĩnh. Cô không khỏi ngất ngây.
Cuối cùng tiếng nhạc ngừng lại, hai người nhảy xong. Ninh Tiểu Thuần tự nhiên trang nhã cúi người, chuẩn bị rời sàn nhảy. Cung Triệt giữ cô lại, nói: “Đừng đi xa, chờ một lát, anh giới thiệu mấy người cho em làm quen.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần gật đầu.
Cô đi ra, thấy Cố Minh Vũ và Lạc Hi Hi vẫn còn nhảy, cười cười, đến bàn dài để thức ăn, thấy Black Forest cake, nuốt nước miếng, cầm dĩa gắp một phần, sau đó kiếm một góc sáng sủa ngồi ăn.
“Muốn uống nước trái cây không?” Bên cạnh vang tiếng nói trong trẻo, như tiếng suối róc rách trong vắt.
Ninh Tiểu Thuần ngước lên, thấy Lạc Hi Hi đứng trước mặt cô, cầm hai ly nước trái cây, khoé miệng thoáng nét cười. Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cố Minh Vũ đâu. Hình như lâu rồi cô chưa gặp Lạc Hi Hi, lâu rồi cô ấy không đến công ty tìm Cung Triệt.
Cô nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Hi Hi, mỉm cười, nhận ly nước, nói cám ơn.
Biệt thự bờ biển Cung gia giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Sân vườn rộng rãi sáng rực, nơi nơi đầy hoa tươi và cây cối xanh biếc. Phía tây có một khung đèn pha lê bằng gỗ hình vuông trang nhã theo phong cách cổ xưa, ngọn đèn sáng rực càng làm ngôi biệt thự thêm lộng lẫy. Bãi cỏ xanh biếc ngay ngắn điểm xuyết những bàn tròn thép màu trắng, làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng đẹp mắt. Gió biển từ xa thổi đến, trong lành dễ chịu, trong không khí có mùi tanh mằn mặn đặc trưng của biển, càng tăng thêm không khí lãng mạn.
Ninh Tiểu Thuần đến biệt thự đúng giờ, cô xuống xe gật đầu chào tài xế tiểu Ngô, sau đó đi vào. Cô vừa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Cô mặc váy quây ngực màu trắng, chiếc váy như ánh trăng dịu dàng bao phủ thân người nhỏ nhắn của cô, dải đăng ten tinh xảo lót trong tôn thêm đôi chân trắng nõn. Vòng cổ ngọc trai đeo trên cổ, mái tóc đen nhánh búi cao. Tai trái mang hoa tai nho nhỏ, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt cô lộ nụ cười mỉm như có như không.
Thật ra cô có hơi hồi hộp, cô không phải chưa đến nơi đông người, trước kia lúc còn hát ở Đế Đô, cũng phải đối mặt với đủ loại người, nhưng cô đứng trên sân khấu, dưới đấy đông nghìn nghịt hoàn toàn không thấy rõ mặt. Nhưng lần này đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt mọi người cô thấy rất rõ, bọn họ ném ánh mắt đến cô như thật phức tạp, có tán dương, có dò xét.
Cô hít sâu một hơi, cố vờ trấn tĩnh, sắc mặt tự nhiên nhìn xung quanh, thấy những tên tuổi của xã hội thượng lưu nâng ly đi quanh phòng, thảo luận những chủ đề tẻ nhạt. Cô cầm ly vang đỏ từ waiter, chọn nơi vắng vẻ ngồi, khí thế tàn rũ đong đưa ly rượu trong tay.
Cô một mình đối mặt đám đông xa lạ, không biết làm sao, cảm giác cô độc. Cô kéo váy, muốn kéo xuống thấp một chút, trời lạnh bắp chân có hơi mát mát, hơn nữa cô không có thói quen ăn mặc như vậy.
Cung Triệt đưa cô chiếc váy quây ngắn này vừa khít hoàn toàn với thân hình cô, không một khe hở, váy ôm chặt cơ thể cô, đường cong lộ rõ, duyên dáng tinh tế. Váy không qua khỏi đầu gối, chân cô hoàn toàn lộ trong không khí. Giày cao tám phân càng kéo dài chân cô, hai chân có vẻ càng thêm thon thả trắng mịn. Đêm nay cô thật ngon miệng, rất có khả năng sẽ kéo theo một đám háo sắc, mà chính cô cũng không biết.
Cô nhấp nhẹ hớp rượu, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời đêm như được cọ rửa, không một gợn mây, xa thăm thẳm. Ánh trăng tròn tròn treo xa xa, sao chi chít đầy trời. Cô không kiềm được cảm thán: “Bóng đêm vô biên, phong nguyệt mê hoặc.”
Lúc cô đang dưới trăng cảm thán, ngoài cửa bỗng xôn xao, các cô gái danh gia vui vẻ túm tụm, cúi đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng ngượng ngùng liếc nhìn người đang đi tới. Ninh Tiểu Thuần ngước lên, tò mò nhì ra cửa, lại thấy Tưởng Phàm. Anh ta mặc bộ vest đen, vẻ mặt thản nhiên, thoáng kiêu ngạo, thoáng lạnh nhạt. Trang phục màu đen, càng làm anh ta cao quý và tao nhã. Anh ta thật sáng chói trong đám đông.
Mắt Tưởng Phàm hờ hững quét quanh phòng, Ninh Tiểu Thuần không biết vì sao, chợt căng thẳng, thấy ánh mắt anh ta quét sang bên cô, cô sợ đến mức quay nhanh đi. Kì thật, cô không làm gì xấu, càng không có vướng mắc với anh ta, vì sao hoảng hốt như vậy, cô không hiểu nổi.
Cô trộm liếc mắt nhìn anh ta, chỉ thấy Tưởng Phàm bật cười, bước về phía cô. Mỗi bước anh ta đi, cô đều nghe thấy tiếng bàn tán của các cô gái chung quanh cao hơn 10dB. Lưng cô cứng ngắc, mắt đảo vòng vòng, nhưng không nhìn anh ta. Tay cô nắm chặt ví, thầm nhủ đừng đến đây đừng đến đây. Ngay lúc cô cầu nguyện, có người vỗ nhẹ đầu cô. Cô thấp thỏm ngước lên, là khuôn mặt thanh tú sáng ngời. Ngô Kì Vũ?!
“Tiểu Thuần, cô đi với ai vậy?” Ngô Kì Vũ giật mình nhìn cô, không phải cô nói có chuyện sao, sao lại đến đây? Cô đi cùng ai? Vô số câu hỏi bay tới bay lui trong đầu anh ta, muốn hỏi cô cho rõ. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cô hôm nay rất đẹp, lúc trước cô cho cảm giác trong sáng, bây giờ trong trong sáng có chút dễ thương, trong dễ thương có mang đáng yêu, thật khiến người ta ngắm mãi không chán, càng nhìn càng yêu.
Anh không biết thân hình cô đẹp như vậy, trong ấn tượng của anh Ninh Tiểu Thuần luôn mặc đồng phục rất nhiều lớp áo, che hết thân hình cô, che cả vẻ đẹp của cô. Bây giờ cô mặc trang phục gợi cảm, làm người ta cảm thấy khác hẳn, khơi gợi nam tính bỗng nhiên bộc phát. Anh nhìn cô không chớp mắt, sợ cô như ảo ảnh chớp mắt sẽ tan biến.
Ninh Tiểu Thuần không biết Ngô Kì Vũ đang nghĩ gì, cô mượn Ngô Kì Vũ làm nơi ẩn núp, từ sau lén nhìn ra, thấy Tưởng Phàm đi đến cạnh mấy người đàn ông khác, nói chuyện rôm rả với họ. Cô thở dài nhẹ nhõm, anh ta chắc không thấy cô, nhưng anh ta thấy thì đã sao, không thấy thì thế nào, cô chỉ gặp anh ta có một lần, đối với cả hai, đều là người lạ. Nói không chừng anh ta còn quên cô rồi, cô bình thường như vậy, làm sao anh ta nhớ mặt được...
Nói đến cùng, cô không muốn gặp anh ta ở đây, vì cô chỉ là nhân viên quèn ở Hoàn Nghệ, nếu Tưởng Phàm đến nói chuyện với cô, không biết người ngoài sẽ nghĩ thế nào. Cô nhất định không để cuốn vào rắc rối mà phải né tránh anh ta.
Ngô Kì Vũ thấy Ninh Tiểu Thuần không trả lời anh, còn trốn ra sau, kì lạ quay hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy Tiểu Thuần?”
Ninh Tiểu Thuần bình tĩnh lại, liền đẩy Tươi Mơn Mởn ra sau, kéo anh ta đi, chuyển đến bên kia. Ngô Kì Vũ không hiểu ra sao: “Sao vậy?”
“Không có gì không có gì...” Ninh Tiểu Thuần khoát tay, cười khan nói, “Bên này không khí tốt hơn thì phải...”
“Vậy sao.” Ngô Kì Vũ mặc kệ không khí tốt hay không, tâm tư anh đặt trên người cô gái trước mặt, “Tiểu Thuần, chờ anh được không...”
“Vũ...” Một giọng nữ nũng nịu vang đến, cắt đứt lời Ngô Kì Vũ.
Ngô Kì Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, thì một cô gái đã nhào tới, như gấu koala đu trên người anh, cố cọ tới cọ lui. Anh kịp thời lấy thăng bằng nên không bị người từ đâu xông đến làm té ngã, anh gắng tách cô gái đang bám người ra, cau mày: “Dương Vi, không được làm vậy...” Ở nơi đông người phải chú ý chứ, huống chi Tiểu Thuần còn ở ngay đây. Anh nhìn về phía Ninh Tiểu Thuần bằng ánh mắt vô tội, không ngờ Ninh Tiểu Thuần lại cúi đầu không nhìn anh.
“Vũ, chúng ta vẫn luôn thân mật vậy mà!!” Dương Vi hờn dỗi, “Hừ, lúc nãy cậu gọi điện, em lại không tìm được anh, anh bây giờ phải về liền đó.”
“Hồ tổng?! Anh biết rồi.” Ngô Kì Vũ nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, rồi nói: “Tôi đi gọi điện, xin lỗi không trò chuyện được.”
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, Ngô Kì Vũ liền rời đi. Dương Vi đứng nguyên đấy bắt đầu quan sát Ninh Tiểu Thuần, cô gái nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, nhận thấy da cô ta không trắng bằng mình, ngực không lớn bằng mình, cao không bằng mình, chà chà, quả là không thể so sánh. Lòng tự cao phồng lên, nói khinh miệt: “Nè, hình như tôi gặp cô ở đâu rồi?”
Ninh Tiểu Thuần nghe cô ta nói, ngờ ngợ chỉ chỉ mình. Dương Vi trợn trắng mắt, trước mặt cô ta chỉ có cô, không nói cô ta chả lẽ nói với không khí sao, cô không cần nghe Ninh Tiểu Thuần đáp, tiếp tục hung hăng nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, tóm lại không được phép tiếp cận Kì Vũ, anh ấy là của tôi, tình cảm giữa chúng tôi rất sâu đậm, không ai có thể chia rẽ chúng tôi. Khuyên cô đứng gây sự chú ý của anh ấy, có điều...” Cô đi quanh Ninh Tiểu Thuần một vòng, nói: “Với sắc đẹp của cô, vẫn chưa đủ tư cách...”
Con nhỏ này có lộn không vậy, mắt mũi thế nào lại nhìn cô có ý với Tươi Mơn Mởn chứ, ngược lại là Tươi Mơn Mởn tự dâng mình tới cửa, bám lấy cô thì có. Thật ra, nếu nói rằng tình cảm sâu đậm, có phải là nói quá không, chỉ có người không có cảm giác an toàn mới đem tình cảm của mình ra khoe.
Thế giới này, không có vợ chồng không chia tay, chỉ có kẻ phá hoại tình cảm không cố gắng. Kẻ phá hoại khó lòng phòng bị, cô gái này rêu rao chuyện đó với cô thì được gì. Ninh Tiểu Thuần bĩu môi, cô chợt nhớ ra một câu: “Khi có người đang giả ra vẻ, anh cúi đầu. Không phải anh không biết xử sự, mà chính là anh đang đáp trả.” Cô buồn cười vì câu nói này, bất ngờ bật cười.
Dương Vi thấy Ninh Tiểu Thuần dáng vẻ không hề gì, hơn nữa còn cười đắc ý, cô ta tức tối không chỗ trút, Dương Vi cũng không vừa, cô ta nắm tay cô, muốn lôi cô đến chỗ vắng vẻ mà ra oai.
Ninh Tiểu Thuần ra sức hất tay Dương Vi, lùi ra sau mấy bước, cô không muốn bị người khác chú ý, nhỏ giọng nói: “Cô điên rồi hả?” Cánh tay cô bị cô ta nắm phát đau.
“Hồ ly tinh cô mới điên đó, làm con gái đàng hoàng không làm, lại muốn gia nhập hàng ngũ tiểu Tam, gây chú ý cho Ngô Kì Vũ!!” Dương Vi trừng lớn mắt nhìn cô.
Ninh Tiểu Thuần không muốn đôi co với cô ta, như vậy chỉ phí sức, thanh giả tự thanh. Cô quay đầu hướng chỗ khác, tránh xa cô ta mới là lựa chọn chính xác. Nếu cô ta đếm số lượng ở Hoàn Nghệ, thì sẽ biết cô ta có rất nhiều tình địch, quân số “tiểu Tam” sẽ khiến cô ta sợ chết luôn!!!
Dương Vi không chịu bỏ qua dễ như vậy, nghiến răng há miệng định nhào qua, không ngờ từ đằng trước có người tới, người này gật đầu mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần. Cô ta thấy có người ngoài, bèn dừng lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô ta căm giận xoay lưng bỏ đi, thấy Ngô Kì Vũ nói chuyện xong đang quay lại, liền bước đến tha anh đi.
Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu, thấy Cố Minh Vũ đang ở trước mặt cô, cô cũng mỉm cười lại. Tối nay Cố Minh Vũ mặc lễ phục trắng, qua đường cắt may tinh tế càng tôn thêm khí chất tao nhã không tầm thường ở anh, khoé mắt hơi nhướng lên, tươi cười tự nhiên.
“Chán lắm nhỉ?” Giọng Cố Minh Vũ dịu dàng êm ái.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, “Có chút.”
“Ha ha, quen rồi sẽ không sao. Vào trong ngồi một chút nhé?” Cố Minh Vũ mời.
Dù sao cô cũng có một mình, có người quen bên cạnh cũng đỡ. Ninh Tiểu Thuần liền gật đầu, đi với anh vào trong.
Bên trong đầy người ngồi, mọi người tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện. Ninh Tiểu Thuần với Cố Minh Vũ nói chuyện công việc một hồi, buổi tiệc chính thức bắt đầu, trong sân mọi người tràn vào đại sảnh, lúc này trong địa sảnh đã đông đúc. Chỉ chốc lát sau, Cung Triệt dắt Lạc Hi Hi đi xuống từ bậc thang uốn tròn. Tuấn nam mỹ nữ, thật xứng đôi.
Lạc Hi Hi mặc váy dài màu tím, bó sát người lộ đường cong gợi cảm. Tà váy cong từ trên xuống dưới, một bên tà hơi dài trải trên mặt đất, lộ ra cặp đùi trắng tinh thon dài. Trước ngực viên ngọc lục bảo sáng trong toả ra vầng sáng nhạt, phù hợp với đôi hoa tai ngọc lục bảo nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước đi, làm nổi bật da thịt nõn nà. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy lúc này Lạc Hi Hi như một nàng tiên.
Cung Triệt bên cạnh vẫn trước sau như một mặc âu phục đen, khuôn mặt đẹp càng thêm đẹp. Đôi mắt đen sâu thẳm, lan toả màu sắc mê hoặc. Đôi môi hơi mỏng tươi cười hoa mắt mọi người. Toàn thân toả ra phong thái uy nghiêm.
Người chủ trì trên bục mở đầu xong, Ninh Tiểu Thuần một câu cũng không nghe thấy, cô một chốc thì nhìn hai người trên bục, một chốc lại lén quay sang nhìn Cố Minh Vũ bên cạnh. Chỉ thấy Cố Minh Vũ nhìn không chớp mắt lên Lạc Hi Hi, ánh mắt nóng bỏng.
Tiếng nhạc du dương tấu lên, chủ nhà Cung Triệt và nữ chủ nhân Lạc Hi Hi nhảy điệu đầu tiên. Ngọn đèn rực rỡ, làn váy phấp phới, động tác thuần thục, thật sự là bức tranh đẹp. Ninh Tiểu Thuần đứng bên cạnh, nhìn hai người khiêu vũ, không biết sao lòng lại thấy mất mác.
Cố Minh Vũ đứng cạnh Ninh Tiểu Thuần nhẹ vỗ vai cô như động viên, sau đó cười nói: “Có hứng không, chúng ta nhảy một bài nhé?” Ninh Tiểu Thuần thấy vẻ mặt Cố Minh Vũ như cô đơn, động lòng trắc ẩn, liền gật đầu.
Tiếng nhạc chuyển nhịp điệu, nhóm người bên dưới đều mời các cô khiêu vũ. Mọi người hào hứng xuống sàn nhảy, lắc eo thoả thích hưởng thụ. Cố Minh Vũ vòng tay trước bụng, đồng thời gập người, sau đó vươn tay, mỉm cười nói: “May I?” Ninh Tiểu Thuần cười cười, để tay lên tay anh, trả lời: “Sure.”
Hai người khiêu vũ, ăn ý len lỏi trong đám đông. Chuyển động duyên dáng, từng bước nhảy uyển chuyển, dưới sự dẫn dắt của Cố Minh Vũ, Ninh Tiểu Thuần quay một vòng. Hai người trong lúc vô tình lại đến gần Cung Triệt và Lạc Hi Hi ở giữa sàn nhảy.
Theo điệu nhạc trầm bổng, Ninh Tiểu Thuần nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cố Minh Vũ, thuận theo lực xoay của Cố Minh Vũ, Ninh Tiểu Thuần không dấu vết trượt sang Cung Triệt, trao đổi bạn nhảy. Cố Minh Vũ ngơ ngác một chút, sau đó ném ánh mắt cảm kích cho Ninh Tiểu Thuần, rồi nhẹ nhàng nhảy với Lạc Hi Hi.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, ngước mắt nhìn Cung Triệt: “Chúc mừng sinh nhật.” Mắt Cung Triệt sáng lấp lánh, mỉm cười, ấm áp nói: “Cám ơn.”
Cung Triệt ôm eo Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng khiêu vũ, dáng hai người phóng khoáng, vẻ mặt hào hứng, bước nhảy nhịp nhàng, được rất nhiều người nhìn ngắm. Giờ khắc này, cảm giác mất mác của Ninh Tiểu Thuần không cánh mà bay, lòng bắt đầu vui mừng. Thật là lạ lùng, Ninh Tiểu Thuần buồn bực.
“Hôm nay em rất đẹp...” Cung Triệt thản nhiên nói, vươn tay vén mấy sợi tóc rơi ra sau tai Ninh Tiểu Thuần.
Lời của anh, đụng chạm của anh, khiến tim Ninh Tiểu Thuần nảy dồn dập, mặt đỏ lên. Cô vùi mặt vào ngực anh, không dám ngẩng lên nhìn. Cung Triệt thấy động tác của cô, khẽ mỉm cười. Ninh Tiểu Thuần ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Cung Triệt, lòng thấy yên tĩnh. Cô không khỏi ngất ngây.
Cuối cùng tiếng nhạc ngừng lại, hai người nhảy xong. Ninh Tiểu Thuần tự nhiên trang nhã cúi người, chuẩn bị rời sàn nhảy. Cung Triệt giữ cô lại, nói: “Đừng đi xa, chờ một lát, anh giới thiệu mấy người cho em làm quen.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần gật đầu.
Cô đi ra, thấy Cố Minh Vũ và Lạc Hi Hi vẫn còn nhảy, cười cười, đến bàn dài để thức ăn, thấy Black Forest cake, nuốt nước miếng, cầm dĩa gắp một phần, sau đó kiếm một góc sáng sủa ngồi ăn.
“Muốn uống nước trái cây không?” Bên cạnh vang tiếng nói trong trẻo, như tiếng suối róc rách trong vắt.
Ninh Tiểu Thuần ngước lên, thấy Lạc Hi Hi đứng trước mặt cô, cầm hai ly nước trái cây, khoé miệng thoáng nét cười. Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cố Minh Vũ đâu. Hình như lâu rồi cô chưa gặp Lạc Hi Hi, lâu rồi cô ấy không đến công ty tìm Cung Triệt.
Cô nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Hi Hi, mỉm cười, nhận ly nước, nói cám ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.