Chương 52: Chuyện bí mật bại lộ.
Y Sắc
08/01/2015
Ninh Tiểu Thuần kéo dài thời gian thu dọn này nọ, cầm túi xách xuống lầu. Người xui xẻo uống nước cũng mắc răng, cô vừa ra thang máy thì gặp ngay bốn sếp bự ở đại sảnh, sao họ còn chưa đi. Cô không thể không đến chào hỏi, mỉm cười chuyên nghiệp, hỏi thăm từng người.
Hồ tổng cười nói: “Cô đi ăn cơm đó à? Hay chúng ta đi cùng đi.” Ninh Tiểu Thuần vừa nghe vội xua tay: “Thôi ạ, tôi có hẹn rồi.” Khoé mắt thấy Lục Tử Hiên đẩy cửa bước vào, bèn chỉ ra đó, “Anh ấy đến rồi, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi quay qua gật đầu chào Cung Triệt, chạy nhanh đến chỗ Lục Tử Hiên. Tuy đã đi cách xa, nhưng cô vẫn không tự nhiên, sau lưng vẫn có ánh mắt nóng rực như mũi nhọn bám theo cô không thể sơ suất. Tươi Mơn Mởn Ngô Kì Vũ kia, anh ta tính làm gì?!
Lục Tử Hiên thấy Ninh Tiểu Thuần đi về phía hắn, bèn mỉm cười nhìn người đàn ông phong độ ở đằng xa, hai tay hắn đút túi quần, đứng yên chờ Ninh Tiểu Thuần đến. Ninh Tiểu Thuần đi đến kéo tay Lục Tử Hiên đi ra ngoài, Lục Tử Hiên nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“À, không có gì đâu.” Ninh Tiểu Thuần cười che giấu, “Em đói bụng, ta đi đâu ăn cơm đây?”
“Có một nhà hàng Nhật mới khai trương, trang trí rất được, đi thử không?” Lục Tử Hiên hỏi.
“Được.” Ninh Tiểu Thuần mở cửa xe ngồi vào, nhìn qua cửa sổ thấy nhóm người Cung Triệt ra khỏi toà nhà, ngồi vào chiếc xe màu đen sang trọng vừa dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao không cài dây an toàn?” Lục Tử Hiên liếc nhìn chiếc xe ngoài kia, nghiêng người qua, cài dây an toàn giùm Ninh Tiểu Thuần.
Vì ở góc độ này, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đôi nam nữ ở tư thế đang hôn nhau. Ngô Kì Vũ siết chặt tay, sắc mặt khó coi, người đó là bạn trai cô ấy sao, sao mới gặp anh đã không thích hắn rồi, cảm giác trên người hắn ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Cung Triệt đang nói chuyện với Hồ tổng, đuôi mắt thấy cảnh đó, thoáng nhíu mày, ngày mai tổ chức đấu thầu, giờ hắn đã hành động rồi sao? Hắn là sói đội lốt cừu, là con sói tham lam.
Bên này, Lục Tử Hiên cài dây cho Ninh Tiểu Thuần xong, nhấn ga, xe lao vút đi. Ninh Tiểu Thuần nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ, mới hỏi: “Sao tìm em ăn cơm lúc này vậy?”
“Không được sao?” Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa nói, “Nhớ em mới đến tìm.
Ninh Tiểu Thuần nghe hắn nói, trong lòng lại không thấy vui, ngược lại có chút bất an khó hiểu. Mấy ngày nay cô bận rộn, hắn cũng bận rộn, đều không liên lạc với nhau. Cô cảm thấy hắn ngày càng xa cách cô, cô không nắm bắt được.
Xe ngừng trước một nhà hàng Nhật tao nhã, Lục Tử Hiên giao xe cho nhân viên phục vụ, dẫn Ninh Tiểu Thuần đi vào. Nhà hàng trang trí theo phong cách Nhật điển hình, nữ phục vụ mặc kimono, nói bằng tiếng Nhật: “Hoan nghênh quý khách.” Ninh Tiểu Thuần hiểu ý cười, lịch sự đáp lời cám ơn.
Phục vụ đưa họ đến một phòng tên Nhật Thượng Các, đẩy cửa ra, bên trong là thảm lót sàn màu vàng nhạt. Ninh Tiểu Thuần đi vào, ngồi quỳ xuống. Lục Tử Hiên vừa xem menu vừa hỏi Ninh Tiểu Thuần: “Muốn ăn gì?”
“Hay ăn buffet Nhật? Có hải sản, thịt nướng, sushi trứng cá, rất phong phú.” Ninh Tiểu Thuần đã đói bụng lắm rồi, cô coi menu, cảm thấy món ăn thơm ngon ở ngay trước mắt, nuốt nước miếng.
“Vậy đưa món này...” Lục Tử Hiên quay đầu gọi món.
Ninh Tiểu Thuần lúc này mới quan sát thảm lót phòng, không gian tuy không rộng lắm, nhưng rất thoải mái. Cô ngước lên nhìn Lục Tử Hiên nghi hoặc hỏi: “Sao không ngồi ở ngoài, mà lựa phòng có thảm lót?” Thế này hơi lãng phí.
“Ở đây yên tĩnh.” Tiện nói chuyện. Lục Tử Hiên nói ngắn gọn, cười khó hiểu. Nụ cười của hắn khiến cô khó chịu, dường như quá vui vẻ, cô bưng ly trà lên uống.
Im lặng tràn ngập căn phòng, Lục Tử Hiên ho khẽ: “Gần đây công việc của em thế nào?” Ninh Tiểu Thuần để ly trà xuống, đáp: “Cũng tạm, từ từ quen việc rồi. Phải rồi, công việc của anh có tiến triển gì không?”
Đã vào việc chính, Lục Tử Hiên nhếch nhếch miệng: “Ừm, thành tích cũng khá, ngày mai có vụ đấu thầu, nếu trúng sẽ phát triển hơn chút, nhưng lại là cơ hội khó trúng.” Hắn sâu xa nhìn Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, do dự hỏi: “Đấu thầu gì vậy? Công ty nào?” Cô chợt nhớ đến chuyện Cung Triệt nói với cô hôm đó, nhìn dáng vẻ Lục Tử Hiên, có thể thấy được hắn quyết không bỏ lỡ.
“Hoàn Nghệ.” Lục Tử Hiên nhả từng chữ.
“À.” Ninh Tiểu Thuần không biết trả lời thế nào.
“Em có phụ trách vụ này không?” Lục Tử Hiên từng bước hỏi tới.
“Không... Anh không nói em còn không biết vụ này. Em chỉ là nhân viên nhỏ, sao có cơ hội phụ trách hạng mục lớn chứ.” Ninh Tiểu Thuần cầm ly trà hớp miếng nước, lòng cô khó chịu.
“Em không phải trợ lý tổng giám đốc sao?” Lục Tử Hiên không buông tha cô.
Hử? Ninh Tiểu Thuần nhướng mắt nhìn hắn, cho đến giờ cô chưa nói chức vụ cho hắn biết, hắn làm sao biết được? “Sao anh biết?” Cô nghi ngờ nhìn hắn.
“Hỏi người ta mới biết, việc này không thể nói ra à, hình như em chưa hề nói anh biết.” Lục Tử Hiên biết hắn lỡ miệng, nhưng chuyện đến nước này, ngửa bài cũng không sao, nói thẳng là xong.
“Chỉ là chức vụ tạm thời thôi, anh không hỏi em cũng không nói.”
“Em quan hệ thế nào với Cung Triệt?”
“Không phải quan hệ cấp trên cấp dưới sao, sao anh hỏi vậy?” Ninh Tiểu Thuần vô thức túm tấm thảm sàn, tim đột nhiên đập thình thịch, mơ hồ cảm giác có gì đó xảy ra.
Phải thế không, con đàn bà này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi đưa chứng cớ cho cô xem. Lục Tử Hiên nghĩ bụng, định cầm xấp hồ sơ bên cạnh chợt cửa phòng mở ra, người phục vụ đưa món lên. Hắn đành ngừng lại, mỉm cười lịch sự với người phục vụ.
Ninh Tiểu Thuần nhìn sắc mặt Lục Tử Hiên, cảm thấy rất hoảng sợ. Nét mặt hắn vừa rồi đầy giận dữ, giờ lại có vẻ nham hiểm, hắn như vậy, thật xa lạ.
Lục Tử Hiên gắp một cái sushi bỏ vào dĩa Ninh Tiểu Thuần, bảo: “Ăn thử xem.” Ninh Tiểu Thuần chần chờ nhìn hắn, đành gắp lên cắn một miếng, ai ngờ hắn buông một câu làm cô sợ đến quên nhai, sushi nghẹn giữa cổ, khó thở. Hắn nói: “Anh biết quan hệ của hai người, anh bị cắm sừng lâu như vậy mà không biết, buồn cười thật.”
Ninh Tiểu Thuần hấp tấp uống mấy hớp nước, vỗ vỗ ngực, nuốt xuống. Khuôn mặt cô đỏ bừng, tim đập như sấm, ót rịn mồ hôi. “Anh, anh nói gì đó?”
“Còn giả vờ?” Lục Tử Hiên cũng chẳng tức giận, chậm rãi lấy một xấp hình trong cặp ra thảy lên bàn.
Ninh Tiểu Thuần run tay cầm mấy tấm hình, trong hình là cô, hình như bị chụp lúc cô đến nhà Cung Triệt nhưng cũng không khẳng định được gì. Cô cố trấn tĩnh, ném hình lên bàn: “Anh có ý gì, theo dõi em sao? Thế này có thể hiện được gì đâu?”
“Anh là người bị hại, vì điều tra sự thật, thế có gì không ổn. Em còn nguỵ biện, vậy em xem đây là gì?” Lục Tử Hiên tiếp tục lấy hình từ trong cặp ra. Khi Ninh Tiểu Thuần thấy ảnh chụp xa hoa truỵ lạc thì trắng bệch. Hắn sao có được hình chụp lúc cô còn hát ở Nightclub Đế Đô?
Lục Tử Hiên thấy mặt cô trắng nhợt, lòng cười khẩy, lạnh lùng nói: “Đại học năm hai đến hát ở hộp đêm, nửa năm sau nghỉ hát trở thành tình nhân của tổng giám đốc Hoàn Nghệ, giờ vào làm ở Hoàn Nghệ, từ một thực tập bước lên thành trợ lý tổng giám đốc, chậc chậc, tiếp theo có phải tiến thêm một bước làm bà tổng giám đốc luôn không? Thì ra quy tắc ngầm là dùng thế đó à, có thể một bước lên mây, bay lên thành Phượng hoàng. Tôi ngu thật, bị người khác quay như chong chóng, còn xài đàn bà của người khác nữa chứ...”
“Bốp” tiếng tát tay vang lên, dấu tay hồng hồng in rõ trên mặt Lục Tử Hiên. Ninh Tiểu Thuần không kiềm được con giận, cánh tay tát xong còn run rẩy. Lục Tử Hiên le lưỡi liếm liếm khoé miệng, mắt lạnh lùng, đứng lên, chồm người qua bàn, nắm cằm Ninh Tiểu Thuần: “Con điếm như cô mà dám đánh tôi, không biết tốt xấu, có điều tôi sẽ không đánh cô, tôi muốn cô dựa vào khuôn mặt này dụ dỗ Cung Triệt, làm việc cho tôi.” Hắn vỗ nhè nhẹ mặt cô, mặt mày thật đáng sợ.
Thật ra, Ninh Tiểu Thuần trong lòng rất sợ hãi, may mà Lục Tử Hiên không ăn miếng trả miếng, bằng không mặt cô sẽ sưng như mặt heo. Chỉ là cô ngây thơ ngốc nghếch quá rồi, Lục Tử Hiên là loài lang sói sao dễ dàng buông tha cho cô, một giây sau, tóc cô bị kéo giật lên, da đầu đau rát, mặt cô nhăn nhúm vì đau.
“Tôi là người dễ chịu nhục vậy sao, cô dám làm vậy với tôi, vậy mà tôi còn xem đàn bà của người khác như bảo bối, tôi khinh.” Lục Tử Hiên vẻ mặt méo mó, mắt lộ sự hung ác.
“Lục Tử Hiên, anh buông ra!” Ninh Tiểu Thuần đau không chịu nổi, muốn đẩy hắn ra, cứu mái tóc cô. Nào ngờ Lục Tử Hiên không buông, còn hung hăng hất tay, làm cô thình lình ngã sóng soài ra đất, đầu đập lên thảm lót, đau đớn nhanh chóng lan truyền. Cô ôm đầu, đau đớn cuộn tròn người.
Lục Tử Hiên từ bên kia vòng sang phía cô, từ trên cao nhìn xuống. Đầu thầu ngày mai, cạnh tranh rất khốc liệt, có mấy đối thủ mạnh không dễ gì đánh bại. Phòng làm việc của hắn giờ còn đang phát triển, tiếng tăm chưa lan xa, đây là nhược điểm rất dễ thất bại trong dự thầu lần này. Cho nên, vì đề phòng, hắn không thể không dùng thủ đoạn. Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Ninh Tiểu Thuần: “Em đối xử với anh như vậy, có phải anh nên đòi bồi thường một chút trên người em không, hử?”
Ninh Tiểu Thuần rất tủi thân rất sợ hãi, suýt chút nữa không giữ được biểu hiện kiên cường, ót đau khiến cô muốn khóc. Nhưng cô bây giờ đã thấy rõ bản chất Lục Tử Hiên, cô không muốn khóc trước mặt hắn, một khi rơi nước mắt cô sẽ thua. Tình trạng hiện giờ của cô, không phải một tay hắn ta gây ra sao, nếu lúc đầu hắn chịu giúp cô, cô sẽ có kết cục này sao, cô cần gì phải phí thân chứ?
“Lục Tử Hiên, anh muốn làm gì?” Cô cắn răng, đứng lên, siết chặt tay hỏi.
“Lớn tiếng làm gì, muốn cho người khác thấy sao. Nếu lần này em giúp anh, anh một bước thành công, thì sẽ không đối xử với em thế nữa.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt môi cô, khiến cô rùng mình liên hồi.
Ninh Tiểu Thuần hất tay hắn ra, tức giận: “Lục Tử Hiên, không ngờ anh là hạng người như vậy, tôi đúng bị mù mà. Tôi sẽ không tiếp tay cho anh, bỏ ý nghĩ này của anh đi.” Cô và hắn chia tay, sau này sẽ là người lạ, thậm chí còn không gặp lại.
Cô đứng lên, muốn rời khỏi hắn, nào ngờ bị Lục Tử Hiên đè vai lại, quay một vòng, ép cô lên tường, thân hình dán chặt người cô. Mặt hắn không ngừng phóng đại trước mắt cô, ánh mắt hung ác khiến cô không biết làm sao. “Cô đừng hòng đi dễ dàng vậy.” Hắn nói xong lại lè lưỡi liếm môi cô.
Cô chưa từng cảm thấy đụng chạm của hắn lại ghê tởm đến vậy, cô đẩy hắn ra, thì bị hắn đè chặt hai tay, sức lực không cự nổi với đàn ông, nên cô không thể nhúc nhích, cô nghiêng đầu sang phải, tránh lưỡi hắn.
Vì cô nghiêng đầu, đầu lưỡi hắn lướt qua mặt cô, theo đường hôn vành tai cô, da thịt cô nơi đó ửng đỏ, toàn thân cảm thấy nóng lên. “Lục Tử Hiên, anh buông ra ngay, nếu không tôi sẽ hét lên.” Cô không thể trốn tránh, cứ thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Em thử đi.” Lục Tử Hiên cảnh cáo, cắn vành tai cô, “Em muốn bị khinh khi thì cứ hét đi, anh không sao cả.” Hắn biết Cung Triệt có vợ chưa cưới, biết Ninh Tiểu Thuần xấu hổ, hắn tin cô rất sợ lời đồn đãi. Hắn biết chắc điểm yếu này của cô.
“Anh muốn thế nào?” Ninh Tiểu Thuần cực kì phẫn nộ.
“Rất đơn giản, em về, nhỏ to vào tai Cung Triệt, để vụ thầu ngày mai bên anh thành công.” Lục Tử Hiên lòng tham không đáy, thổi vào tai cô.
“Không thể được.” Đừng nói cô lúc này, Cung Triệt là người công tư rõ ràng, tuyệt đối không bị phụ nữ dắt mũi. Nếu anh là đế vương, anh nhất định là người muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân. Hơn nữa, anh hẳn biết rõ lòng dạ Lục Tử Hiên, nên đêm đó mới nói với cô như vậy. Chuyện này không thể nào thành công.
“Không được? Là không được hay em không muốn?” Lục Tử Hiên đột nhiên chộp vú cô, cách lớp áo vuốt ve.
“Cung Triệt là người công tư rõ ràng, ở anh ta không có ngoại lệ.” Ninh Tiểu Thuần vặn người, muốn thoát khỏi tay hắn.
“Việc là do người làm, Ninh Tiểu Thuần, em không muốn báo chí ngày mai đăng em và hắn chứ, hiện giờ hắn chính là miếng mồi ngon, bị giới truyền thông chú ý.” Lục Tử Hiên khiêu khích cô, ánh mắt hiểm độc, “Không uống rượu mời muốn uống rượu phạt à.”
Cả người Ninh Tiểu Thuần mất hết sức lực dựa lên tường, phút trước, cô với hắn còn là tình nhân trong mắt người khác, phút sau họ đã thành kẻ thù. Việc đời khó lường, cuộc sống chính là tình tiết nhàm chán trong phim. Điện thoại trong túi xách vang lên, Ninh Tiểu Thuần theo bản năng quay qua nhìn Lục Tử Hiên.
Lục Tử Hiên nhìn cô, bỗng thả cô ra, khoanh hai tay nói: “Tôi chờ tin tốt lành từ cô, đừng để tôi thất vọng, bằng không, tự gánh hậu quả.”
Hồ tổng cười nói: “Cô đi ăn cơm đó à? Hay chúng ta đi cùng đi.” Ninh Tiểu Thuần vừa nghe vội xua tay: “Thôi ạ, tôi có hẹn rồi.” Khoé mắt thấy Lục Tử Hiên đẩy cửa bước vào, bèn chỉ ra đó, “Anh ấy đến rồi, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi quay qua gật đầu chào Cung Triệt, chạy nhanh đến chỗ Lục Tử Hiên. Tuy đã đi cách xa, nhưng cô vẫn không tự nhiên, sau lưng vẫn có ánh mắt nóng rực như mũi nhọn bám theo cô không thể sơ suất. Tươi Mơn Mởn Ngô Kì Vũ kia, anh ta tính làm gì?!
Lục Tử Hiên thấy Ninh Tiểu Thuần đi về phía hắn, bèn mỉm cười nhìn người đàn ông phong độ ở đằng xa, hai tay hắn đút túi quần, đứng yên chờ Ninh Tiểu Thuần đến. Ninh Tiểu Thuần đi đến kéo tay Lục Tử Hiên đi ra ngoài, Lục Tử Hiên nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“À, không có gì đâu.” Ninh Tiểu Thuần cười che giấu, “Em đói bụng, ta đi đâu ăn cơm đây?”
“Có một nhà hàng Nhật mới khai trương, trang trí rất được, đi thử không?” Lục Tử Hiên hỏi.
“Được.” Ninh Tiểu Thuần mở cửa xe ngồi vào, nhìn qua cửa sổ thấy nhóm người Cung Triệt ra khỏi toà nhà, ngồi vào chiếc xe màu đen sang trọng vừa dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao không cài dây an toàn?” Lục Tử Hiên liếc nhìn chiếc xe ngoài kia, nghiêng người qua, cài dây an toàn giùm Ninh Tiểu Thuần.
Vì ở góc độ này, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đôi nam nữ ở tư thế đang hôn nhau. Ngô Kì Vũ siết chặt tay, sắc mặt khó coi, người đó là bạn trai cô ấy sao, sao mới gặp anh đã không thích hắn rồi, cảm giác trên người hắn ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Cung Triệt đang nói chuyện với Hồ tổng, đuôi mắt thấy cảnh đó, thoáng nhíu mày, ngày mai tổ chức đấu thầu, giờ hắn đã hành động rồi sao? Hắn là sói đội lốt cừu, là con sói tham lam.
Bên này, Lục Tử Hiên cài dây cho Ninh Tiểu Thuần xong, nhấn ga, xe lao vút đi. Ninh Tiểu Thuần nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ, mới hỏi: “Sao tìm em ăn cơm lúc này vậy?”
“Không được sao?” Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa nói, “Nhớ em mới đến tìm.
Ninh Tiểu Thuần nghe hắn nói, trong lòng lại không thấy vui, ngược lại có chút bất an khó hiểu. Mấy ngày nay cô bận rộn, hắn cũng bận rộn, đều không liên lạc với nhau. Cô cảm thấy hắn ngày càng xa cách cô, cô không nắm bắt được.
Xe ngừng trước một nhà hàng Nhật tao nhã, Lục Tử Hiên giao xe cho nhân viên phục vụ, dẫn Ninh Tiểu Thuần đi vào. Nhà hàng trang trí theo phong cách Nhật điển hình, nữ phục vụ mặc kimono, nói bằng tiếng Nhật: “Hoan nghênh quý khách.” Ninh Tiểu Thuần hiểu ý cười, lịch sự đáp lời cám ơn.
Phục vụ đưa họ đến một phòng tên Nhật Thượng Các, đẩy cửa ra, bên trong là thảm lót sàn màu vàng nhạt. Ninh Tiểu Thuần đi vào, ngồi quỳ xuống. Lục Tử Hiên vừa xem menu vừa hỏi Ninh Tiểu Thuần: “Muốn ăn gì?”
“Hay ăn buffet Nhật? Có hải sản, thịt nướng, sushi trứng cá, rất phong phú.” Ninh Tiểu Thuần đã đói bụng lắm rồi, cô coi menu, cảm thấy món ăn thơm ngon ở ngay trước mắt, nuốt nước miếng.
“Vậy đưa món này...” Lục Tử Hiên quay đầu gọi món.
Ninh Tiểu Thuần lúc này mới quan sát thảm lót phòng, không gian tuy không rộng lắm, nhưng rất thoải mái. Cô ngước lên nhìn Lục Tử Hiên nghi hoặc hỏi: “Sao không ngồi ở ngoài, mà lựa phòng có thảm lót?” Thế này hơi lãng phí.
“Ở đây yên tĩnh.” Tiện nói chuyện. Lục Tử Hiên nói ngắn gọn, cười khó hiểu. Nụ cười của hắn khiến cô khó chịu, dường như quá vui vẻ, cô bưng ly trà lên uống.
Im lặng tràn ngập căn phòng, Lục Tử Hiên ho khẽ: “Gần đây công việc của em thế nào?” Ninh Tiểu Thuần để ly trà xuống, đáp: “Cũng tạm, từ từ quen việc rồi. Phải rồi, công việc của anh có tiến triển gì không?”
Đã vào việc chính, Lục Tử Hiên nhếch nhếch miệng: “Ừm, thành tích cũng khá, ngày mai có vụ đấu thầu, nếu trúng sẽ phát triển hơn chút, nhưng lại là cơ hội khó trúng.” Hắn sâu xa nhìn Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, do dự hỏi: “Đấu thầu gì vậy? Công ty nào?” Cô chợt nhớ đến chuyện Cung Triệt nói với cô hôm đó, nhìn dáng vẻ Lục Tử Hiên, có thể thấy được hắn quyết không bỏ lỡ.
“Hoàn Nghệ.” Lục Tử Hiên nhả từng chữ.
“À.” Ninh Tiểu Thuần không biết trả lời thế nào.
“Em có phụ trách vụ này không?” Lục Tử Hiên từng bước hỏi tới.
“Không... Anh không nói em còn không biết vụ này. Em chỉ là nhân viên nhỏ, sao có cơ hội phụ trách hạng mục lớn chứ.” Ninh Tiểu Thuần cầm ly trà hớp miếng nước, lòng cô khó chịu.
“Em không phải trợ lý tổng giám đốc sao?” Lục Tử Hiên không buông tha cô.
Hử? Ninh Tiểu Thuần nhướng mắt nhìn hắn, cho đến giờ cô chưa nói chức vụ cho hắn biết, hắn làm sao biết được? “Sao anh biết?” Cô nghi ngờ nhìn hắn.
“Hỏi người ta mới biết, việc này không thể nói ra à, hình như em chưa hề nói anh biết.” Lục Tử Hiên biết hắn lỡ miệng, nhưng chuyện đến nước này, ngửa bài cũng không sao, nói thẳng là xong.
“Chỉ là chức vụ tạm thời thôi, anh không hỏi em cũng không nói.”
“Em quan hệ thế nào với Cung Triệt?”
“Không phải quan hệ cấp trên cấp dưới sao, sao anh hỏi vậy?” Ninh Tiểu Thuần vô thức túm tấm thảm sàn, tim đột nhiên đập thình thịch, mơ hồ cảm giác có gì đó xảy ra.
Phải thế không, con đàn bà này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi đưa chứng cớ cho cô xem. Lục Tử Hiên nghĩ bụng, định cầm xấp hồ sơ bên cạnh chợt cửa phòng mở ra, người phục vụ đưa món lên. Hắn đành ngừng lại, mỉm cười lịch sự với người phục vụ.
Ninh Tiểu Thuần nhìn sắc mặt Lục Tử Hiên, cảm thấy rất hoảng sợ. Nét mặt hắn vừa rồi đầy giận dữ, giờ lại có vẻ nham hiểm, hắn như vậy, thật xa lạ.
Lục Tử Hiên gắp một cái sushi bỏ vào dĩa Ninh Tiểu Thuần, bảo: “Ăn thử xem.” Ninh Tiểu Thuần chần chờ nhìn hắn, đành gắp lên cắn một miếng, ai ngờ hắn buông một câu làm cô sợ đến quên nhai, sushi nghẹn giữa cổ, khó thở. Hắn nói: “Anh biết quan hệ của hai người, anh bị cắm sừng lâu như vậy mà không biết, buồn cười thật.”
Ninh Tiểu Thuần hấp tấp uống mấy hớp nước, vỗ vỗ ngực, nuốt xuống. Khuôn mặt cô đỏ bừng, tim đập như sấm, ót rịn mồ hôi. “Anh, anh nói gì đó?”
“Còn giả vờ?” Lục Tử Hiên cũng chẳng tức giận, chậm rãi lấy một xấp hình trong cặp ra thảy lên bàn.
Ninh Tiểu Thuần run tay cầm mấy tấm hình, trong hình là cô, hình như bị chụp lúc cô đến nhà Cung Triệt nhưng cũng không khẳng định được gì. Cô cố trấn tĩnh, ném hình lên bàn: “Anh có ý gì, theo dõi em sao? Thế này có thể hiện được gì đâu?”
“Anh là người bị hại, vì điều tra sự thật, thế có gì không ổn. Em còn nguỵ biện, vậy em xem đây là gì?” Lục Tử Hiên tiếp tục lấy hình từ trong cặp ra. Khi Ninh Tiểu Thuần thấy ảnh chụp xa hoa truỵ lạc thì trắng bệch. Hắn sao có được hình chụp lúc cô còn hát ở Nightclub Đế Đô?
Lục Tử Hiên thấy mặt cô trắng nhợt, lòng cười khẩy, lạnh lùng nói: “Đại học năm hai đến hát ở hộp đêm, nửa năm sau nghỉ hát trở thành tình nhân của tổng giám đốc Hoàn Nghệ, giờ vào làm ở Hoàn Nghệ, từ một thực tập bước lên thành trợ lý tổng giám đốc, chậc chậc, tiếp theo có phải tiến thêm một bước làm bà tổng giám đốc luôn không? Thì ra quy tắc ngầm là dùng thế đó à, có thể một bước lên mây, bay lên thành Phượng hoàng. Tôi ngu thật, bị người khác quay như chong chóng, còn xài đàn bà của người khác nữa chứ...”
“Bốp” tiếng tát tay vang lên, dấu tay hồng hồng in rõ trên mặt Lục Tử Hiên. Ninh Tiểu Thuần không kiềm được con giận, cánh tay tát xong còn run rẩy. Lục Tử Hiên le lưỡi liếm liếm khoé miệng, mắt lạnh lùng, đứng lên, chồm người qua bàn, nắm cằm Ninh Tiểu Thuần: “Con điếm như cô mà dám đánh tôi, không biết tốt xấu, có điều tôi sẽ không đánh cô, tôi muốn cô dựa vào khuôn mặt này dụ dỗ Cung Triệt, làm việc cho tôi.” Hắn vỗ nhè nhẹ mặt cô, mặt mày thật đáng sợ.
Thật ra, Ninh Tiểu Thuần trong lòng rất sợ hãi, may mà Lục Tử Hiên không ăn miếng trả miếng, bằng không mặt cô sẽ sưng như mặt heo. Chỉ là cô ngây thơ ngốc nghếch quá rồi, Lục Tử Hiên là loài lang sói sao dễ dàng buông tha cho cô, một giây sau, tóc cô bị kéo giật lên, da đầu đau rát, mặt cô nhăn nhúm vì đau.
“Tôi là người dễ chịu nhục vậy sao, cô dám làm vậy với tôi, vậy mà tôi còn xem đàn bà của người khác như bảo bối, tôi khinh.” Lục Tử Hiên vẻ mặt méo mó, mắt lộ sự hung ác.
“Lục Tử Hiên, anh buông ra!” Ninh Tiểu Thuần đau không chịu nổi, muốn đẩy hắn ra, cứu mái tóc cô. Nào ngờ Lục Tử Hiên không buông, còn hung hăng hất tay, làm cô thình lình ngã sóng soài ra đất, đầu đập lên thảm lót, đau đớn nhanh chóng lan truyền. Cô ôm đầu, đau đớn cuộn tròn người.
Lục Tử Hiên từ bên kia vòng sang phía cô, từ trên cao nhìn xuống. Đầu thầu ngày mai, cạnh tranh rất khốc liệt, có mấy đối thủ mạnh không dễ gì đánh bại. Phòng làm việc của hắn giờ còn đang phát triển, tiếng tăm chưa lan xa, đây là nhược điểm rất dễ thất bại trong dự thầu lần này. Cho nên, vì đề phòng, hắn không thể không dùng thủ đoạn. Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Ninh Tiểu Thuần: “Em đối xử với anh như vậy, có phải anh nên đòi bồi thường một chút trên người em không, hử?”
Ninh Tiểu Thuần rất tủi thân rất sợ hãi, suýt chút nữa không giữ được biểu hiện kiên cường, ót đau khiến cô muốn khóc. Nhưng cô bây giờ đã thấy rõ bản chất Lục Tử Hiên, cô không muốn khóc trước mặt hắn, một khi rơi nước mắt cô sẽ thua. Tình trạng hiện giờ của cô, không phải một tay hắn ta gây ra sao, nếu lúc đầu hắn chịu giúp cô, cô sẽ có kết cục này sao, cô cần gì phải phí thân chứ?
“Lục Tử Hiên, anh muốn làm gì?” Cô cắn răng, đứng lên, siết chặt tay hỏi.
“Lớn tiếng làm gì, muốn cho người khác thấy sao. Nếu lần này em giúp anh, anh một bước thành công, thì sẽ không đối xử với em thế nữa.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt môi cô, khiến cô rùng mình liên hồi.
Ninh Tiểu Thuần hất tay hắn ra, tức giận: “Lục Tử Hiên, không ngờ anh là hạng người như vậy, tôi đúng bị mù mà. Tôi sẽ không tiếp tay cho anh, bỏ ý nghĩ này của anh đi.” Cô và hắn chia tay, sau này sẽ là người lạ, thậm chí còn không gặp lại.
Cô đứng lên, muốn rời khỏi hắn, nào ngờ bị Lục Tử Hiên đè vai lại, quay một vòng, ép cô lên tường, thân hình dán chặt người cô. Mặt hắn không ngừng phóng đại trước mắt cô, ánh mắt hung ác khiến cô không biết làm sao. “Cô đừng hòng đi dễ dàng vậy.” Hắn nói xong lại lè lưỡi liếm môi cô.
Cô chưa từng cảm thấy đụng chạm của hắn lại ghê tởm đến vậy, cô đẩy hắn ra, thì bị hắn đè chặt hai tay, sức lực không cự nổi với đàn ông, nên cô không thể nhúc nhích, cô nghiêng đầu sang phải, tránh lưỡi hắn.
Vì cô nghiêng đầu, đầu lưỡi hắn lướt qua mặt cô, theo đường hôn vành tai cô, da thịt cô nơi đó ửng đỏ, toàn thân cảm thấy nóng lên. “Lục Tử Hiên, anh buông ra ngay, nếu không tôi sẽ hét lên.” Cô không thể trốn tránh, cứ thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Em thử đi.” Lục Tử Hiên cảnh cáo, cắn vành tai cô, “Em muốn bị khinh khi thì cứ hét đi, anh không sao cả.” Hắn biết Cung Triệt có vợ chưa cưới, biết Ninh Tiểu Thuần xấu hổ, hắn tin cô rất sợ lời đồn đãi. Hắn biết chắc điểm yếu này của cô.
“Anh muốn thế nào?” Ninh Tiểu Thuần cực kì phẫn nộ.
“Rất đơn giản, em về, nhỏ to vào tai Cung Triệt, để vụ thầu ngày mai bên anh thành công.” Lục Tử Hiên lòng tham không đáy, thổi vào tai cô.
“Không thể được.” Đừng nói cô lúc này, Cung Triệt là người công tư rõ ràng, tuyệt đối không bị phụ nữ dắt mũi. Nếu anh là đế vương, anh nhất định là người muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân. Hơn nữa, anh hẳn biết rõ lòng dạ Lục Tử Hiên, nên đêm đó mới nói với cô như vậy. Chuyện này không thể nào thành công.
“Không được? Là không được hay em không muốn?” Lục Tử Hiên đột nhiên chộp vú cô, cách lớp áo vuốt ve.
“Cung Triệt là người công tư rõ ràng, ở anh ta không có ngoại lệ.” Ninh Tiểu Thuần vặn người, muốn thoát khỏi tay hắn.
“Việc là do người làm, Ninh Tiểu Thuần, em không muốn báo chí ngày mai đăng em và hắn chứ, hiện giờ hắn chính là miếng mồi ngon, bị giới truyền thông chú ý.” Lục Tử Hiên khiêu khích cô, ánh mắt hiểm độc, “Không uống rượu mời muốn uống rượu phạt à.”
Cả người Ninh Tiểu Thuần mất hết sức lực dựa lên tường, phút trước, cô với hắn còn là tình nhân trong mắt người khác, phút sau họ đã thành kẻ thù. Việc đời khó lường, cuộc sống chính là tình tiết nhàm chán trong phim. Điện thoại trong túi xách vang lên, Ninh Tiểu Thuần theo bản năng quay qua nhìn Lục Tử Hiên.
Lục Tử Hiên nhìn cô, bỗng thả cô ra, khoanh hai tay nói: “Tôi chờ tin tốt lành từ cô, đừng để tôi thất vọng, bằng không, tự gánh hậu quả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.