Chương 93: Cùng tắm chung.
Y Sắc
08/01/2015
Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa kịp phản ứng, bạn nhỏ Tưởng Đồng Bạch giống như con bướm nhào vào lòng cô.
“Chị, là chị thật rồi.” Tưởng Đồng Bạch vui vẻ kéo chéo áo Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sững sờ, cô lẳng lặng kéo Tưởng Đồng Bạch còn hưng phấn không thôi ra, nói: “Lâu quá không gặp em, Đồng Bạch.” Thật ra, hai người chỉ mới gặp nhau một lần.
Lần đó vì Tưởng Phàm cảm ơn cô giúp Tưởng Đồng Bạch mà mời cô đi ăn, trước lúc chia tay, bạn nhỏ Tưởng Đồng Bạch còn hỏi số QQ của cô. Tưởng Đồng Bạch đáng thương nói, chung quanh nó đều là mấy ông già bà cả, không thể nào tâm sự như với chị được, nên muốn làm bạn với cô.
Ninh Tiểu Thuần vừa nghe, không đành lòng mới cho số QQ, nghĩ rằng dù sao cô cũng chẳng mất gì. Ha ha, nhưng cô quên mất câu nói ba năm con mương nhỏ, năm năm đã thành con sông lớn, suy nghĩ của cô đã không theo kịp nhóc con này. Bạn nhỏ Tưởng từng mấy lần kể chuyện tình cảm của ba nó cho cô nghe, bà cụ non ranh ma nói ba nó, tức là Tưởng Phàm, không hiểu phong tình, cô thư kí tô mắt lấp lánh như sao trời thương thầm trộm nhớ, ba nó cũng chẳng thèm ngó đến, cuối cùng còn đuổi việc con người ta.
Còn bảo nó lớn đến từng tuổi này, vẫn chưa hề thấy ba nó mang cô nào về nhà, về lâu về dài nó thật lo ba nó không biết có phải là gay không nữa...
Khoảnh khắc đó Ninh Tiểu Thuần như bay theo gió, ngoại trừ mồ hôi ròng ròng, còn lại không lộ ra vẻ gì nổi. Nhóc con này còn ít tuổi mà, sao suy nghĩ lại già dặn đến vậy, già dặn đến làm cho người ta sợ hãi, trong đầu nó chứa cái gì vậy trời?
Từ sau khi Ninh Tiểu Thuần nhận lãnh ngôn từ giết người không đền mạng của bạn nhỏ Tưởng, cô không dám trò chuyện với nó nữa, mỗi lần lên mạng cô đều ẩn nick, cẩn thận để nội tạng không bị thương. Chẳng qua là, từ chuyện này mà biết, sự tự chủ của Tưởng Phàm rất mạnh, không dễ dàng bị nữ sắc dụ dỗ. Hơn nữa, đời sống tình cảm của anh ta trống trải. Người đàn ông đẹp trai lại giàu có mà bên cạnh lại không có hồng nhan tri kỉ, chuyện này khó trách người khác nghĩ đến phương diện kia...
“Chị ơi, gây đây chị bận lắm hả, không thấy chị lên QQ, em buồn ghê luôn.” Tưởng Đồng Bạch chu miệng nói.
“Ahaha, đúng vậy, gần đây chị bận lắm.” Ninh Tiểu Thuần đỡ nó xuống bậc tam cấp.
Tưởng Đồng Bạch không nghi ngờ gì, nói tiếp: “Chị, cuối tuần đi chơi với em được không, chúng ta ra ngoại thành đi dạo nha?”
“À, không biết ngày đó chị có thời gian không?” Ninh Tiểu Thuần nói.
Tưởng Đồng Bạch chán chường nói: “Ba bận đến không có thời gian ăn cơm với em, cả chị cũng không chơi với em, em đáng thương y như cô bé bán diêm.”
“Được rồi được rồi.” Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi bộ dạng mếu máo kia, yếu lòng nói, “Nếu rảnh chị sẽ đi, được rồi chứ?”
“Chị là người tốt nhất trên đời!” Tưởng Đồng Bạch vui vẻ kéo tay Ninh Tiểu Thuần lắc lắc.
“Tiểu thư, chúng ta nên vào thôi.” Cùng đến với Tưởng Đồng Bạch, người luôn không được để ý đến, ông quản gia nói với Tưởng Đồng Bạch.
Tưởng Đồng Bạch lưu luyến không muốn rời Ninh Tiểu Thuần: “Chị ơi em vào, chị nhất định phải nhớ lời hẹn của chúng ta đó nha.”
Ninh Tiểu Thuần bất đắc dĩ gật đầu, Tưởng Đồng Bạch thấy cô cam đoan, sôi nổi chạy vào toà nhà Ngự Hoa. Cô thở dài một hơi, gật đầu chào quản gia rồi đi.
Buổi tối lúc mười một giờ, Cung Triệt đến nhà trọ màu hồng. Ninh Tiểu Thuần mở cửa cho anh, ngẩn người, anh hình như lâu rồi chưa đến tìm cô muộn thế này.
“Anh ăn cơm chưa?” Ninh Tiểu Thuần hỏi, chẳng lẽ anh bận đến bây giờ luôn ư?
“Anh muốn tắm.” Cung Triệt không đầu không đuôi đáp.
Ninh Tiểu Thuần thấy sự mệt mỏi nơi đầu lông mày anh, bèn tự giác vào phòng tắm pha nước cho anh, còn nhỏ mấy giọt tinh dầu lavender.
“Ngâm người cho đỡ mệt.” Ninh Tiểu Thuần nói với Cung Triệt.
“Ừ.” Cung Triệt nói xong bắt đầu cởi quần áo, Ninh Tiểu Thuần thấy thế tính đi ra, không ngờ cô bị Cung Triệt giữ lại.
“Chuyện gì vậy?” Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn Cung Triệt.
“Tắm với anh.” Cung Triệt vừa nói vừa kéo cô vào bồn tắm.
Ninh Tiểu Thuần cố ghì người lại, không chịu đi: “Em tắm rồi.”
“Vậy tắm thêm lần nữa.” Cung Triệt cũng đứng lại theo cô, nhưng tay đẩy tới, Ninh Tiểu Thuần bất ngờ không đề phòng, ngã ngồi lên thành bồn tắm, nước bắn lên, thấm ướt áo ngủ cô.
“Anh...” Ninh Tiểu Thuần giận dữ nhìn chằm chằm Cung Triệt.
Cung Triệt bình tĩnh cởi quần áo, nhấc chân, bước vào bồn. Anh nửa ngồi dựa vào thành bồn, khuôn mặt bị hơi nước làm hồng lên, cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy như khiêu khích lòng người. Nước trong bồn dập dờn, phác hoạ đường nét dáng người của anh. Thân hình anh cường tráng, cơ bắp hoàn hảo, thừa một chút e là béo, thiếu một chút e lại gầy, thật khiến mạch máu người ta muốn trương phồng lên... Ninh Tiểu Thuần xấu hổ quá mức, mắt nhìn chung quanh nhưng không nhìn tới thân người trần truồng của anh.
Chợt có đôi cánh tay dài vờn quanh hông Ninh Tiểu Thuần, cô phản ứng không kịp, bị ai đó kéo vào trong bồn. Cô ngã vào lòng Cung Triệt, theo bản năng muốn tìm gì đó để đỡ cơ thể mình, thế là hai tay cô để lên ngực Cung Triệt, định cố đứng dậy.
Bả vai rộng lớn, cơ thể rắn chắc, sờ vào cảm giác thật thích. Ninh Tiểu Thuần đỏ bừng mặt nghĩ, bất giác nảy sinh ý nghĩ kích động muốn sờ xuống.
Nước ấm áp ập vào cô, áo ngủ cô hoàn toàn ướt đẫm, trở nên hơi mờ, dán sát lên người, đường cong hoàn mỹ lộ hẳn ra. Giọt nước thật nhỏ lướt qua hai gò má cô, mái tóc đen tán loạn trên vai, có vài sợi tóc không an phận dán lên mặt cô, càng thêm phong tình.
Cung Triệt nhìn thẳng cô, khoé miệng nhếch lên, cười gian trá. Anh thấy bộ dạng Ninh Tiểu Thuần, bỗng nhớ đến câu: “Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đoá sen e ấp chao ngang trước làn gió mát.”
“Đẹp thật.” Anh hé đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng phun ra hai chữ, âm điệu mang mấy phần hấp dẫn, mấy phần dịu dàng.
Anh thở ra khí nóng khiến cổ Ninh Tiểu Thuần hồng hồng, ngưa ngứa, lòng cô chộn rộn bất an. Hơi nước bốc lên, ngực Cung Triệt lộ trên mặt nước, quang cảnh phía dưới như ẩn như hiện. Giọt nước trong suốt trên cơ thể rắn chắc, chậm rãi chảy xuống, làm người ta miệng khô lưỡi đắng.
Khuôn mặt thoáng mờ, da thịt không tì vết, bụng phẳng lì, chân dài co lên, tam giác bí mật... A a a, cảnh đẹp trước mắt thiêu đốt lí trí cô! Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt...
Ninh Tiểu Thuần kiên quyết đứng dậy, nói: “Em, em đi ra...” Cô chưa kịp bước ra, eo lần nữa bị cánh tay dài vòng quanh. Cung Triệt dùng lực, cô lại rơi vào ngực anh, miệng bị cánh môi ấm áp chắn lại.
Đầu tiên là thoáng qua như chạm khẽ, rồi lưỡi anh khéo léo mở miệng cô, xông thẳng vào, quấn quýt với lưỡi cô, liếm láp, mút vào, hết sức khiêu khích. Anh tham lam bú mút, để cô dưới sự dẫn dắt của anh mà hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Một đốm lửa nhỏ, có thể cháy lan cả đồng cỏ.
Ninh Tiểu Thuần bị anh hôn đến mặt đỏ tai hồng, ý loạn tình mê. Ngón tay Cung Triệt nhẹ xẹt qua gò má xương xương của Ninh Tiểu Thuần, hôn đến hụt hơi, mới lưu luyến buông cô ra. Anh ngửi mùi thơm đặc trưng trên người cô, đôi mắt càng sâu thêm, có đốm lửa khó hiểu lung linh trong mắt. Sáng lấp lanh, như dã thú tham lam, đáy mắt tràn đầy dục vọng. Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm cô từ phía sau.
Ninh Tiểu Thuần toàn thân vô lực, không có phản kháng, thân mình mềm mại dựa vào lòng Cung Triệt, hai tay ôm vòng cổ anh. Cung Triệt ôm Ninh Tiểu Thuần nhẹ trượt lên thành bồn, xoay người phủ lên cô. Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, tay anh vói vào trong áo ngủ, vuốt ve sau lưng cô. Lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, vuốt lên lưng cảm giác thật lạ lùng, tim cô lập tức đập dồn dập. Tay anh như có ma lực, nhen lên mồi lửa ẩn trong cơ thể cô, đến chỗ nào chỗ đó cũng bốc lên lửa tình hừng hực.
“Ưmh...” Cô bất giác ngửa đầu, rên khẽ.
Cung Triệt đưa tay cởi áo ngủ ướt đẫm nước, thân thể hai người trần truồng gặp nhau.
Vốn dĩ nước đã dần nguội lạnh lại vì thân nhiệt hai người mà từ từ nóng lên, từng đợt từng đợt dập dềnh, nước gợn quanh thân hình hai người quấn lấy nhau, dịu dàng mơn trớn.
Gợn nước dịu dàng bập bềnh, không khí mờ ám, ánh sáng mờ mờ, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu lavender thơm ngát, nhịp điệu chuyển động chầm chậm, như tình nhân dịu dàng chạm nhau.
Không khí kiều diễm say lòng người như thế, gợi lên dục vọng nguyên thuỷ trong cơ thể con người, dụ hoặc tình cảm mãnh liệt tỉnh dậy, lửa tình trong phút chốc cháy điên cuồng...
“Chị, là chị thật rồi.” Tưởng Đồng Bạch vui vẻ kéo chéo áo Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sững sờ, cô lẳng lặng kéo Tưởng Đồng Bạch còn hưng phấn không thôi ra, nói: “Lâu quá không gặp em, Đồng Bạch.” Thật ra, hai người chỉ mới gặp nhau một lần.
Lần đó vì Tưởng Phàm cảm ơn cô giúp Tưởng Đồng Bạch mà mời cô đi ăn, trước lúc chia tay, bạn nhỏ Tưởng Đồng Bạch còn hỏi số QQ của cô. Tưởng Đồng Bạch đáng thương nói, chung quanh nó đều là mấy ông già bà cả, không thể nào tâm sự như với chị được, nên muốn làm bạn với cô.
Ninh Tiểu Thuần vừa nghe, không đành lòng mới cho số QQ, nghĩ rằng dù sao cô cũng chẳng mất gì. Ha ha, nhưng cô quên mất câu nói ba năm con mương nhỏ, năm năm đã thành con sông lớn, suy nghĩ của cô đã không theo kịp nhóc con này. Bạn nhỏ Tưởng từng mấy lần kể chuyện tình cảm của ba nó cho cô nghe, bà cụ non ranh ma nói ba nó, tức là Tưởng Phàm, không hiểu phong tình, cô thư kí tô mắt lấp lánh như sao trời thương thầm trộm nhớ, ba nó cũng chẳng thèm ngó đến, cuối cùng còn đuổi việc con người ta.
Còn bảo nó lớn đến từng tuổi này, vẫn chưa hề thấy ba nó mang cô nào về nhà, về lâu về dài nó thật lo ba nó không biết có phải là gay không nữa...
Khoảnh khắc đó Ninh Tiểu Thuần như bay theo gió, ngoại trừ mồ hôi ròng ròng, còn lại không lộ ra vẻ gì nổi. Nhóc con này còn ít tuổi mà, sao suy nghĩ lại già dặn đến vậy, già dặn đến làm cho người ta sợ hãi, trong đầu nó chứa cái gì vậy trời?
Từ sau khi Ninh Tiểu Thuần nhận lãnh ngôn từ giết người không đền mạng của bạn nhỏ Tưởng, cô không dám trò chuyện với nó nữa, mỗi lần lên mạng cô đều ẩn nick, cẩn thận để nội tạng không bị thương. Chẳng qua là, từ chuyện này mà biết, sự tự chủ của Tưởng Phàm rất mạnh, không dễ dàng bị nữ sắc dụ dỗ. Hơn nữa, đời sống tình cảm của anh ta trống trải. Người đàn ông đẹp trai lại giàu có mà bên cạnh lại không có hồng nhan tri kỉ, chuyện này khó trách người khác nghĩ đến phương diện kia...
“Chị ơi, gây đây chị bận lắm hả, không thấy chị lên QQ, em buồn ghê luôn.” Tưởng Đồng Bạch chu miệng nói.
“Ahaha, đúng vậy, gần đây chị bận lắm.” Ninh Tiểu Thuần đỡ nó xuống bậc tam cấp.
Tưởng Đồng Bạch không nghi ngờ gì, nói tiếp: “Chị, cuối tuần đi chơi với em được không, chúng ta ra ngoại thành đi dạo nha?”
“À, không biết ngày đó chị có thời gian không?” Ninh Tiểu Thuần nói.
Tưởng Đồng Bạch chán chường nói: “Ba bận đến không có thời gian ăn cơm với em, cả chị cũng không chơi với em, em đáng thương y như cô bé bán diêm.”
“Được rồi được rồi.” Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi bộ dạng mếu máo kia, yếu lòng nói, “Nếu rảnh chị sẽ đi, được rồi chứ?”
“Chị là người tốt nhất trên đời!” Tưởng Đồng Bạch vui vẻ kéo tay Ninh Tiểu Thuần lắc lắc.
“Tiểu thư, chúng ta nên vào thôi.” Cùng đến với Tưởng Đồng Bạch, người luôn không được để ý đến, ông quản gia nói với Tưởng Đồng Bạch.
Tưởng Đồng Bạch lưu luyến không muốn rời Ninh Tiểu Thuần: “Chị ơi em vào, chị nhất định phải nhớ lời hẹn của chúng ta đó nha.”
Ninh Tiểu Thuần bất đắc dĩ gật đầu, Tưởng Đồng Bạch thấy cô cam đoan, sôi nổi chạy vào toà nhà Ngự Hoa. Cô thở dài một hơi, gật đầu chào quản gia rồi đi.
Buổi tối lúc mười một giờ, Cung Triệt đến nhà trọ màu hồng. Ninh Tiểu Thuần mở cửa cho anh, ngẩn người, anh hình như lâu rồi chưa đến tìm cô muộn thế này.
“Anh ăn cơm chưa?” Ninh Tiểu Thuần hỏi, chẳng lẽ anh bận đến bây giờ luôn ư?
“Anh muốn tắm.” Cung Triệt không đầu không đuôi đáp.
Ninh Tiểu Thuần thấy sự mệt mỏi nơi đầu lông mày anh, bèn tự giác vào phòng tắm pha nước cho anh, còn nhỏ mấy giọt tinh dầu lavender.
“Ngâm người cho đỡ mệt.” Ninh Tiểu Thuần nói với Cung Triệt.
“Ừ.” Cung Triệt nói xong bắt đầu cởi quần áo, Ninh Tiểu Thuần thấy thế tính đi ra, không ngờ cô bị Cung Triệt giữ lại.
“Chuyện gì vậy?” Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn Cung Triệt.
“Tắm với anh.” Cung Triệt vừa nói vừa kéo cô vào bồn tắm.
Ninh Tiểu Thuần cố ghì người lại, không chịu đi: “Em tắm rồi.”
“Vậy tắm thêm lần nữa.” Cung Triệt cũng đứng lại theo cô, nhưng tay đẩy tới, Ninh Tiểu Thuần bất ngờ không đề phòng, ngã ngồi lên thành bồn tắm, nước bắn lên, thấm ướt áo ngủ cô.
“Anh...” Ninh Tiểu Thuần giận dữ nhìn chằm chằm Cung Triệt.
Cung Triệt bình tĩnh cởi quần áo, nhấc chân, bước vào bồn. Anh nửa ngồi dựa vào thành bồn, khuôn mặt bị hơi nước làm hồng lên, cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy như khiêu khích lòng người. Nước trong bồn dập dờn, phác hoạ đường nét dáng người của anh. Thân hình anh cường tráng, cơ bắp hoàn hảo, thừa một chút e là béo, thiếu một chút e lại gầy, thật khiến mạch máu người ta muốn trương phồng lên... Ninh Tiểu Thuần xấu hổ quá mức, mắt nhìn chung quanh nhưng không nhìn tới thân người trần truồng của anh.
Chợt có đôi cánh tay dài vờn quanh hông Ninh Tiểu Thuần, cô phản ứng không kịp, bị ai đó kéo vào trong bồn. Cô ngã vào lòng Cung Triệt, theo bản năng muốn tìm gì đó để đỡ cơ thể mình, thế là hai tay cô để lên ngực Cung Triệt, định cố đứng dậy.
Bả vai rộng lớn, cơ thể rắn chắc, sờ vào cảm giác thật thích. Ninh Tiểu Thuần đỏ bừng mặt nghĩ, bất giác nảy sinh ý nghĩ kích động muốn sờ xuống.
Nước ấm áp ập vào cô, áo ngủ cô hoàn toàn ướt đẫm, trở nên hơi mờ, dán sát lên người, đường cong hoàn mỹ lộ hẳn ra. Giọt nước thật nhỏ lướt qua hai gò má cô, mái tóc đen tán loạn trên vai, có vài sợi tóc không an phận dán lên mặt cô, càng thêm phong tình.
Cung Triệt nhìn thẳng cô, khoé miệng nhếch lên, cười gian trá. Anh thấy bộ dạng Ninh Tiểu Thuần, bỗng nhớ đến câu: “Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đoá sen e ấp chao ngang trước làn gió mát.”
“Đẹp thật.” Anh hé đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng phun ra hai chữ, âm điệu mang mấy phần hấp dẫn, mấy phần dịu dàng.
Anh thở ra khí nóng khiến cổ Ninh Tiểu Thuần hồng hồng, ngưa ngứa, lòng cô chộn rộn bất an. Hơi nước bốc lên, ngực Cung Triệt lộ trên mặt nước, quang cảnh phía dưới như ẩn như hiện. Giọt nước trong suốt trên cơ thể rắn chắc, chậm rãi chảy xuống, làm người ta miệng khô lưỡi đắng.
Khuôn mặt thoáng mờ, da thịt không tì vết, bụng phẳng lì, chân dài co lên, tam giác bí mật... A a a, cảnh đẹp trước mắt thiêu đốt lí trí cô! Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt...
Ninh Tiểu Thuần kiên quyết đứng dậy, nói: “Em, em đi ra...” Cô chưa kịp bước ra, eo lần nữa bị cánh tay dài vòng quanh. Cung Triệt dùng lực, cô lại rơi vào ngực anh, miệng bị cánh môi ấm áp chắn lại.
Đầu tiên là thoáng qua như chạm khẽ, rồi lưỡi anh khéo léo mở miệng cô, xông thẳng vào, quấn quýt với lưỡi cô, liếm láp, mút vào, hết sức khiêu khích. Anh tham lam bú mút, để cô dưới sự dẫn dắt của anh mà hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Một đốm lửa nhỏ, có thể cháy lan cả đồng cỏ.
Ninh Tiểu Thuần bị anh hôn đến mặt đỏ tai hồng, ý loạn tình mê. Ngón tay Cung Triệt nhẹ xẹt qua gò má xương xương của Ninh Tiểu Thuần, hôn đến hụt hơi, mới lưu luyến buông cô ra. Anh ngửi mùi thơm đặc trưng trên người cô, đôi mắt càng sâu thêm, có đốm lửa khó hiểu lung linh trong mắt. Sáng lấp lanh, như dã thú tham lam, đáy mắt tràn đầy dục vọng. Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm cô từ phía sau.
Ninh Tiểu Thuần toàn thân vô lực, không có phản kháng, thân mình mềm mại dựa vào lòng Cung Triệt, hai tay ôm vòng cổ anh. Cung Triệt ôm Ninh Tiểu Thuần nhẹ trượt lên thành bồn, xoay người phủ lên cô. Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, tay anh vói vào trong áo ngủ, vuốt ve sau lưng cô. Lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, vuốt lên lưng cảm giác thật lạ lùng, tim cô lập tức đập dồn dập. Tay anh như có ma lực, nhen lên mồi lửa ẩn trong cơ thể cô, đến chỗ nào chỗ đó cũng bốc lên lửa tình hừng hực.
“Ưmh...” Cô bất giác ngửa đầu, rên khẽ.
Cung Triệt đưa tay cởi áo ngủ ướt đẫm nước, thân thể hai người trần truồng gặp nhau.
Vốn dĩ nước đã dần nguội lạnh lại vì thân nhiệt hai người mà từ từ nóng lên, từng đợt từng đợt dập dềnh, nước gợn quanh thân hình hai người quấn lấy nhau, dịu dàng mơn trớn.
Gợn nước dịu dàng bập bềnh, không khí mờ ám, ánh sáng mờ mờ, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu lavender thơm ngát, nhịp điệu chuyển động chầm chậm, như tình nhân dịu dàng chạm nhau.
Không khí kiều diễm say lòng người như thế, gợi lên dục vọng nguyên thuỷ trong cơ thể con người, dụ hoặc tình cảm mãnh liệt tỉnh dậy, lửa tình trong phút chốc cháy điên cuồng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.