Chương 120: Hiểu lầm
Y Sắc
08/01/2015
Bóng đêm như tấm màn sân khấu rộng vô tận, lén lút kéo lại, bao hết toàn thành phố. Sương đêm rơi xuống, đêm cuối thu mọi âm thanh đều thinh lặng, ánh trăng mờ mịt, nhìn không thấy sao. Ninh Tiểu Thuần làm ổ trong phòng, hai tay chống cằm, nhìn màn hình máy tính ngẩn người.
Đêm như biển nước màu đen mênh mông, dập dờn gợn sóng. Trên màn hình chiếu bộ phim điện ảnh, nhạc nền ngân nga kéo dài càng làm sự yên tĩnh trong căn phòng rõ ràng hơn, căn phòng to lớn nhường này cũng như toà thành trống không.
Cung Húc dẫn vợ là Nhạc Hà Na từ nước ngoài trở về, gia đình tụ họp là chuyện tất nhiên, đêm nay mở bữa tiệc nhỏ trong nhà, Cung Triệt không thể không đến, mà quan hệ hai người chưa công khai, cô không danh không phận, đành một mình ở lại coi nhà.
Dù Cung Triệt muốn dẫn cô đến, cô cũng không chịu, vì cô sợ, cô mặc cảm, cô chưa chuẩn bị. Sau đó cô mới nhận ra, hiểu rõ, cảm nhận chính xác khoảng cách giữa hai người, giữa hai người có rất nhiều vấn đề thật sự không thể xem nhẹ.
Hơn nữa, cô cảm giác ánh mắt Cung Triệt nhìn Nhạc Hà Na bao hàm rất nhiều ý nghĩa, làm cô cảm thấy rất khó chịu. Dựa vào trực giác phụ nữ, cô cảm thấy anh và cô ta nhất định có quan hệ nào đó, suy đoán này làm cô trở nên lo sợ bất an, lo được lo mất.
Cô cảm thấy thím Hai kia là trái bom tiềm ẩn, sẽ uy hiếp tình cảm của cô và Cung Triệt. Trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, cô tự ti, cô chỉ là vịt con xấu xí, kém xa thiên nga trắng xinh đẹp.
Lúc này đột nhiên có tiếng tít tít trên QQ, làm Ninh Tiểu Thuần đang ngẩn ngơ bừng tỉnh, cô mở ra nhìn, thì ra là con bé nghịch ngợm Tưởng Đồng Bạch.
“Chị, ngày kia chị rảnh không?” Tưởng Đồng Bạch hỏi.
Ngày kia? Hôm nay là thứ Sáu, ngày kia là Chủ nhật. Cô không biết Tưởng Đồng Bạch có ý định gì, nhưng vẫn thật lòng trả lời: “Có, có gì không em?”
“Trường em có hoạt động, thầy nói, muốn tụi em cùng tham gia với người lớn, chị giúp em nha?” Nó còn gởi qua icon làm nũng.
Ninh Tiểu Thuần nhìn icon mỉm cười, lòng thoải mái rất nhiều, cô gõ chữ liên hồi: “Ba em đâu, ba em không đi với em được hả?”
“Ba em không rảnh, huhu, chẳng lẽ muốn bác quản gia theo em sao, ông lão đó, em không thèm.” Nó lại gởi qua mấy icon khóc oà oà.
Ninh Tiểu Thuần dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Là hoạt động gì vậy?” Cô không phải người lòng dạ sắt đá, nhưng không muốn qua lại với họ nhiều, dù sao cô là nhân viên Hoàn Nghệ, bây giờ còn là bạn gái Cung Triệt, quan hệ thân thiết với người nhà tổng giám đốc Ngự Hoa tóm lại là không tốt, bị người ta hiểu lầm thì phiền lắm, hay là hỏi rõ ràng, trong khả năng giúp được thì giúp, ngoài khả năng đành phải từ chối.
Câu hỏi của cô gởi qua, bên kia con nhỏ lâu thật lâu vẫn chưa trả lời, Ninh Tiểu Thuần cũng không hối thúc, vừa lướt mạng vừa chú ý động tĩnh khung chat. Năm phút sau, Tưởng Đồng Bạch mới rề rề gởi qua icon cười, “Em quên tên hoạt động rồi, chỉ là đại hội thể thao thôi à, cần người lớn chơi chung với trẻ em, chị đồng ý nha chị, em mời chị ăn McDonald.”
Ninh Tiểu Thuần gởi icon bĩu môi qua, nói: “Là ngày hội gia đình chứ gì?” Hoạt động nhà trẻ đa số đều là vậy, dùng hoạt động trường thúc đẩy tình cảm giữa cha mẹ và con cái, Tưởng Đồng Bạch đừng hòng lừa bịp cô.
Tưởng Đồng Bạch bắt chước cô cũng gởi icon bĩu môi, “Chị... chị sai rồi, là đại hội thể thao gia đình.” Sau đó còn khuyến mãi icon cười đắc ý.
囧, Ninh Tiểu Thuần không còn gì để nói.
“Chị, đến nha chị, bằng không không ai đến với em, em là đứa bé không ai thương không ai yêu, trên đời chỉ có mẹ là tốt thôi, đứa bé có mẹ được xem như bảo bối, oaoa, em không có mẹ, ba cũng không theo giúp em, ngay cả chị cũng không quan tâm em, không bằng lòng với em...” Con nhóc ăn vạ.
“Được rồi được rồi, chị suy nghĩ đã.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng gõ mấy chữ, cuống quýt logout.
Tưởng Đồng Bạch chắc lên chức ác ma được rồi, cô thật sợ con bé quá rồi.
Ninh Tiểu Thuần xem hết phim, đã đến mười một giờ rưỡi, Cung Triệt vẫn chưa về, cô hơi trống vắng. Cô ngáp một cái, tắt máy, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để đèn ngay đầu giường. Thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn, im lặng nhìn đèn bàn toả ra ánh sáng dịu dàng...
Cô tuy buồn ngủ, nhưng ngủ không được, trong đầu cứ nghĩ Cung Triệt lúc này đang làm gì, với ai.
Khoảng thời gian này cô đã quen có người bên cạnh cùng mình bình yên đi vào giấc ngủ, chợt bên cạnh trống trải, cảm giác rất không quen. Đêm càng khuya, ngoài gió đêm thổi ù ù ngoài cửa sổ, vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, cô vừa nhớ lại chuyện trước đây của anh và cô, vừa dần dần tiến vào giấc mộng.
Đến nửa đêm, Ninh Tiểu Thuần mới lo mơ nghe trong phòng có tiếng cởi quần áo sột soạt, rồi phần nệm bên cạnh lún xuống, sau đó có thân hình ấm áp chui vào chăn, một bàn tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Hơi thở đàn ông quen thuộc quanh quẩn ngay mũi, làm cô trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy yên tâm, cô khẽ chau mày rồi giãn ra, rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, người bên cạnh đã không thấy, không biết đã đi đâu, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở nhàn nhạt của anh. Ninh Tiểu Thuần lăn một vòng, lăn nằm lên chỗ Cung Triệt ngủ, phát hiện chỗ này vẫn còn hơi ấm, cho thấy anh vừa rời giường chưa lâu.
Ninh Tiểu Thuần xốc chăn, khoác áo xuống giường. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Cung Triệt, lúc cô định về phòng, loáng thoáng nghe tiếng Cung Triệt nói chuyện, cô nghiêng tai lắng nghe, có vẻ tiếng nói từ phòng làm việc vọng ra, cô nhẹ chân đi tới.
Cửa phòng khép hờ, Cung Triệt đứng ở cửa sổ, cầm điện thoại nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi có việc, không thể gặp... Ngày mai không phải còn cuộc họp gia đình chính thức sao, đón tiếp các người từ xa về, đến lúc đó là gặp... Ừm, tôi rất khoẻ, chắc rằng bên đó cũng vậy, xin l... Đã là quá khứ rồi... Tin là chọn lựa lúc trước... Ừm, cứ vậy đi, thím Hai...” Cung Triệt lãnh đạm nói xong, không hề lưu luyến cúp điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe Cung Triệt nói chuyện, tuy cô biết nghe lén là không đúng, nhưng cô lại không thể cứ vậy mà bỏ đi. Cô nghe không rõ nội dung cuộc gọi, nhưng cô chú ý đến hai chữ cuối: “Thím Hai”!
Xem ra, không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là giữa họ thật sự tồn tại vướng mắc. Nếu không sao mới sáng sớm anh đã tránh trong phòng làm việc gọi điện thoại cho thím Hai, tối hôm qua không phải mới gặp rồi sao? Cô nhìn chăm chăm xuống đất, không nhìn Cung Triệt đang đắm mình trong nắng mai. Trong lòng cô chợt bất an, mím môi không nói một câu, đầu càng cúi thấp hơn, làm người ta không cảm thấy sự tồn tại của cô.
Lúc Cung Triệt quay lại, thì thấy Ninh Tiểu Thuần đứng ở cửa, ánh mắt anh chợt biến sắc, thẫm lại, nhưng lập tức nói cười tự nhiên. Anh mỉm cười đi đến, bàn tay để lên vai Ninh Tiểu Thuần, hỏi: “Thức rồi? Sao em đứng đây?”
Ninh Tiểu Thuần cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu nói: “Thức dậy không thấy anh, nên em đi tìm.”
Cung Triệt khẽ cười cười, tay ôm thành vòng quanh eo cô, cúi đầu ấn nụ hôn lên trán cô, vừa ôm cô đi ra vừa nói: “Muốn ăn sáng món gì? Anh đi mua.”
Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, nói: “Gì cũng được.” Cô rất muốn hỏi chuyện anh và thím Hai đó, nhưng không có can đảm lên tiếng, cô sợ cô vừa hỏi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Cô biết mỗi người đều có quá khứ của mình, hoặc khắc cốt ghi tâm hoặc bình lặng như nước, nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ, chuyện quá khứ rồi sẽ bay theo gió, chỉ cần nghĩ không được để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại là được. Nhưng vấn đề hiện tại là, cô không biết chắc chuyện quá khứ của anh có ảnh hưởng đến hiện tại và tương vai của họ hay không nữa.
Cung Triệt nhận ra Ninh Tiểu Thuần không ổn, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ đến bánh bao hấp thịt cua, rất muốn ăn.” Ninh Tiểu Thuần nói lảng chuyện khác.
Cung Triệt như nghĩ gì đó nhìn cô gái bên cạnh, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, anh đi mua.” Anh biết cô có tâm sự, cô không muốn nói, anh cũng không ép, chỉ lặng lẽ chờ cô nói ra. Đồng thời anh nghĩ đến một chuyện, phụ nữ vốn nhạy cảm, chẳng lẽ cô nhận ra điều gì rồi sao?
Đêm như biển nước màu đen mênh mông, dập dờn gợn sóng. Trên màn hình chiếu bộ phim điện ảnh, nhạc nền ngân nga kéo dài càng làm sự yên tĩnh trong căn phòng rõ ràng hơn, căn phòng to lớn nhường này cũng như toà thành trống không.
Cung Húc dẫn vợ là Nhạc Hà Na từ nước ngoài trở về, gia đình tụ họp là chuyện tất nhiên, đêm nay mở bữa tiệc nhỏ trong nhà, Cung Triệt không thể không đến, mà quan hệ hai người chưa công khai, cô không danh không phận, đành một mình ở lại coi nhà.
Dù Cung Triệt muốn dẫn cô đến, cô cũng không chịu, vì cô sợ, cô mặc cảm, cô chưa chuẩn bị. Sau đó cô mới nhận ra, hiểu rõ, cảm nhận chính xác khoảng cách giữa hai người, giữa hai người có rất nhiều vấn đề thật sự không thể xem nhẹ.
Hơn nữa, cô cảm giác ánh mắt Cung Triệt nhìn Nhạc Hà Na bao hàm rất nhiều ý nghĩa, làm cô cảm thấy rất khó chịu. Dựa vào trực giác phụ nữ, cô cảm thấy anh và cô ta nhất định có quan hệ nào đó, suy đoán này làm cô trở nên lo sợ bất an, lo được lo mất.
Cô cảm thấy thím Hai kia là trái bom tiềm ẩn, sẽ uy hiếp tình cảm của cô và Cung Triệt. Trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, cô tự ti, cô chỉ là vịt con xấu xí, kém xa thiên nga trắng xinh đẹp.
Lúc này đột nhiên có tiếng tít tít trên QQ, làm Ninh Tiểu Thuần đang ngẩn ngơ bừng tỉnh, cô mở ra nhìn, thì ra là con bé nghịch ngợm Tưởng Đồng Bạch.
“Chị, ngày kia chị rảnh không?” Tưởng Đồng Bạch hỏi.
Ngày kia? Hôm nay là thứ Sáu, ngày kia là Chủ nhật. Cô không biết Tưởng Đồng Bạch có ý định gì, nhưng vẫn thật lòng trả lời: “Có, có gì không em?”
“Trường em có hoạt động, thầy nói, muốn tụi em cùng tham gia với người lớn, chị giúp em nha?” Nó còn gởi qua icon làm nũng.
Ninh Tiểu Thuần nhìn icon mỉm cười, lòng thoải mái rất nhiều, cô gõ chữ liên hồi: “Ba em đâu, ba em không đi với em được hả?”
“Ba em không rảnh, huhu, chẳng lẽ muốn bác quản gia theo em sao, ông lão đó, em không thèm.” Nó lại gởi qua mấy icon khóc oà oà.
Ninh Tiểu Thuần dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Là hoạt động gì vậy?” Cô không phải người lòng dạ sắt đá, nhưng không muốn qua lại với họ nhiều, dù sao cô là nhân viên Hoàn Nghệ, bây giờ còn là bạn gái Cung Triệt, quan hệ thân thiết với người nhà tổng giám đốc Ngự Hoa tóm lại là không tốt, bị người ta hiểu lầm thì phiền lắm, hay là hỏi rõ ràng, trong khả năng giúp được thì giúp, ngoài khả năng đành phải từ chối.
Câu hỏi của cô gởi qua, bên kia con nhỏ lâu thật lâu vẫn chưa trả lời, Ninh Tiểu Thuần cũng không hối thúc, vừa lướt mạng vừa chú ý động tĩnh khung chat. Năm phút sau, Tưởng Đồng Bạch mới rề rề gởi qua icon cười, “Em quên tên hoạt động rồi, chỉ là đại hội thể thao thôi à, cần người lớn chơi chung với trẻ em, chị đồng ý nha chị, em mời chị ăn McDonald.”
Ninh Tiểu Thuần gởi icon bĩu môi qua, nói: “Là ngày hội gia đình chứ gì?” Hoạt động nhà trẻ đa số đều là vậy, dùng hoạt động trường thúc đẩy tình cảm giữa cha mẹ và con cái, Tưởng Đồng Bạch đừng hòng lừa bịp cô.
Tưởng Đồng Bạch bắt chước cô cũng gởi icon bĩu môi, “Chị... chị sai rồi, là đại hội thể thao gia đình.” Sau đó còn khuyến mãi icon cười đắc ý.
囧, Ninh Tiểu Thuần không còn gì để nói.
“Chị, đến nha chị, bằng không không ai đến với em, em là đứa bé không ai thương không ai yêu, trên đời chỉ có mẹ là tốt thôi, đứa bé có mẹ được xem như bảo bối, oaoa, em không có mẹ, ba cũng không theo giúp em, ngay cả chị cũng không quan tâm em, không bằng lòng với em...” Con nhóc ăn vạ.
“Được rồi được rồi, chị suy nghĩ đã.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng gõ mấy chữ, cuống quýt logout.
Tưởng Đồng Bạch chắc lên chức ác ma được rồi, cô thật sợ con bé quá rồi.
Ninh Tiểu Thuần xem hết phim, đã đến mười một giờ rưỡi, Cung Triệt vẫn chưa về, cô hơi trống vắng. Cô ngáp một cái, tắt máy, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để đèn ngay đầu giường. Thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn, im lặng nhìn đèn bàn toả ra ánh sáng dịu dàng...
Cô tuy buồn ngủ, nhưng ngủ không được, trong đầu cứ nghĩ Cung Triệt lúc này đang làm gì, với ai.
Khoảng thời gian này cô đã quen có người bên cạnh cùng mình bình yên đi vào giấc ngủ, chợt bên cạnh trống trải, cảm giác rất không quen. Đêm càng khuya, ngoài gió đêm thổi ù ù ngoài cửa sổ, vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, cô vừa nhớ lại chuyện trước đây của anh và cô, vừa dần dần tiến vào giấc mộng.
Đến nửa đêm, Ninh Tiểu Thuần mới lo mơ nghe trong phòng có tiếng cởi quần áo sột soạt, rồi phần nệm bên cạnh lún xuống, sau đó có thân hình ấm áp chui vào chăn, một bàn tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Hơi thở đàn ông quen thuộc quanh quẩn ngay mũi, làm cô trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy yên tâm, cô khẽ chau mày rồi giãn ra, rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, người bên cạnh đã không thấy, không biết đã đi đâu, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở nhàn nhạt của anh. Ninh Tiểu Thuần lăn một vòng, lăn nằm lên chỗ Cung Triệt ngủ, phát hiện chỗ này vẫn còn hơi ấm, cho thấy anh vừa rời giường chưa lâu.
Ninh Tiểu Thuần xốc chăn, khoác áo xuống giường. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Cung Triệt, lúc cô định về phòng, loáng thoáng nghe tiếng Cung Triệt nói chuyện, cô nghiêng tai lắng nghe, có vẻ tiếng nói từ phòng làm việc vọng ra, cô nhẹ chân đi tới.
Cửa phòng khép hờ, Cung Triệt đứng ở cửa sổ, cầm điện thoại nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi có việc, không thể gặp... Ngày mai không phải còn cuộc họp gia đình chính thức sao, đón tiếp các người từ xa về, đến lúc đó là gặp... Ừm, tôi rất khoẻ, chắc rằng bên đó cũng vậy, xin l... Đã là quá khứ rồi... Tin là chọn lựa lúc trước... Ừm, cứ vậy đi, thím Hai...” Cung Triệt lãnh đạm nói xong, không hề lưu luyến cúp điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe Cung Triệt nói chuyện, tuy cô biết nghe lén là không đúng, nhưng cô lại không thể cứ vậy mà bỏ đi. Cô nghe không rõ nội dung cuộc gọi, nhưng cô chú ý đến hai chữ cuối: “Thím Hai”!
Xem ra, không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là giữa họ thật sự tồn tại vướng mắc. Nếu không sao mới sáng sớm anh đã tránh trong phòng làm việc gọi điện thoại cho thím Hai, tối hôm qua không phải mới gặp rồi sao? Cô nhìn chăm chăm xuống đất, không nhìn Cung Triệt đang đắm mình trong nắng mai. Trong lòng cô chợt bất an, mím môi không nói một câu, đầu càng cúi thấp hơn, làm người ta không cảm thấy sự tồn tại của cô.
Lúc Cung Triệt quay lại, thì thấy Ninh Tiểu Thuần đứng ở cửa, ánh mắt anh chợt biến sắc, thẫm lại, nhưng lập tức nói cười tự nhiên. Anh mỉm cười đi đến, bàn tay để lên vai Ninh Tiểu Thuần, hỏi: “Thức rồi? Sao em đứng đây?”
Ninh Tiểu Thuần cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu nói: “Thức dậy không thấy anh, nên em đi tìm.”
Cung Triệt khẽ cười cười, tay ôm thành vòng quanh eo cô, cúi đầu ấn nụ hôn lên trán cô, vừa ôm cô đi ra vừa nói: “Muốn ăn sáng món gì? Anh đi mua.”
Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, nói: “Gì cũng được.” Cô rất muốn hỏi chuyện anh và thím Hai đó, nhưng không có can đảm lên tiếng, cô sợ cô vừa hỏi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Cô biết mỗi người đều có quá khứ của mình, hoặc khắc cốt ghi tâm hoặc bình lặng như nước, nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ, chuyện quá khứ rồi sẽ bay theo gió, chỉ cần nghĩ không được để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại là được. Nhưng vấn đề hiện tại là, cô không biết chắc chuyện quá khứ của anh có ảnh hưởng đến hiện tại và tương vai của họ hay không nữa.
Cung Triệt nhận ra Ninh Tiểu Thuần không ổn, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ đến bánh bao hấp thịt cua, rất muốn ăn.” Ninh Tiểu Thuần nói lảng chuyện khác.
Cung Triệt như nghĩ gì đó nhìn cô gái bên cạnh, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, anh đi mua.” Anh biết cô có tâm sự, cô không muốn nói, anh cũng không ép, chỉ lặng lẽ chờ cô nói ra. Đồng thời anh nghĩ đến một chuyện, phụ nữ vốn nhạy cảm, chẳng lẽ cô nhận ra điều gì rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.