Chương 88: Lời đồn nhảm bay đầy trời.
Y Sắc
08/01/2015
Ninh Tiểu Thuần không hề quay đầu lại đi thẳng vào văn phòng, cô không biết biểu hiện của Ngô Kì Vũ đứng phía sau ra sao, không biết anh ta là xoay người bỏ đi hay vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo lưng cô. Cô không thể biết, mà cũng không muốn biết.
Cô chân như có gió, như mọc cánh, nhanh như chớp hướng về văn phòng mình, hoàn toàn không nhìn ánh mắt ngơ ngác hoặc dò xét của đồng nghiệp ngồi bên ngoài. Cô đẩy cửa phòng tổng giám đốc, lách vào, khép cửa lại, dựa trên cửa thở hào hển.
Cô ôm trái tim đập dồn dập, hít thở sâu. Bây giờ thật là thời buổi rối ren, một chút cũng không được yên. Cô thật là nữ hoàng bi kịch!
Cô không phải đầu gỗ, qua thời gian dài tiếp xúc, tim cô như gương sáng, đương nhiên biết tâm ý Ngô Kì Vũ, nhưng tấm giấy mỏng này vẫn không bị phá bỏ, cô vẫn xem mình là đầu gỗ phiền phức, xem mình như đà điểu, chôn đầu xuống cát, làm như không biết gì...
Nói thật là, Ngô Kì Vũ dáng vẻ tuấn tú, trong sáng như nước, có tư chất khiến những cô gái gào thét. Hơn nữa anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai sau này tươi sáng, có tiềm lực. Hiện giờ mâm cỗ này tự động đưa đến cửa, cô lại không muốn nhận, có thể sẽ có người cười cô ngốc nghếch, nhưng mà, cô làm theo lòng mình, cô chỉ có thể coi anh là người tốt, nói câu xin lỗi.
Cô có nguyên tắc với tình cảm thà thiếu chứ không bừa bãi, huống chi cô nhận ra lòng mình trong lúc sơ ý đã rơi vào tay giặc, trái tim bị người khác lấp đầy. Lòng bàn tay cô cảm thấy trái tim nảy lên, ngước mắt nhìn cánh cửa đen dày, tim vừa nhói, đi đến, định gõ thì cánh cửa bị đẩy ra, mũi cô đụng phải Cố Minh Vũ ôm một đống văn kiện đi ra.
“Không sao chứ?” Cố Minh Vũ quan tâm hỏi.
Ninh Tiểu Thuần đứng vững, sờ sờ mũi, nói: “Ừm, không sao.”
Cố Minh Vũ nghe vậy, nhìn cô một cái, lịch sự gật đầu rồi mới đi ra.
Cung Triệt ngồi sau bàn thấy Ninh Tiểu Thuần ngoài cửa, hỏi: “Có chuyện gì à?! Vào đi.”
Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn gật đầu, đi vào, khép cửa lại, cô ấp úng nói: “Chuyện... liên quan tới topic trên diễn đàn X...”
“Hửm?!” Cung Triệt ra dấu bằng mắt ý bảo cô nói tiếp.
“Chính là một số người trong công ty thấy topic đó... Bọn họ bàn tán, đang suy đoán...” Ninh Tiểu Thuần đến trước mặt Cung Triệt, từ đầu đến cuối nói hết mọi chuyện.
Cung Triệt nghe xong, lặng yên vài giây, ngước mắt nói: “Đừng lo lắng, không có chứng cớ chính xác, họ không dám nói bậy đâu.” Trừ khi có người copy tấm hình, xác nhận rõ ràng nhân vật chính trong hình là hai người, bằng không không ai dám nói ra ngoài, tin rằng chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.
“Còn nữa...” Lúc Cung Triệt đang trầm tư, Ninh Tiểu Thuần lại lên tiếng, cô cụp mắt, thật cẩn thận nói: “Vừa rồi trong thang máy gặp trợ lý Ngô, anh ta... anh ta lại đi thừa nhận người trong hình là anh ta, đêm đó anh ta với em ở chung...”
Cung Triệt nghe nhưng không lên tiếng. Ngô Kì Vũ làm rối rắm thêm như vậy, không nghi ngờ gì là đã xác định người trong hình là Ninh Tiểu Thuần, anh ta quá xúc động rồi, dù có muốn bảo vệ cô, nhưng suy nghĩ như vậy thật không thoả đáng. Thêm nữa, bất luận người khác có tin lời Ngô Kì Vũ hay không, cứ thế, quan hệ giữa anh ta và Ninh Tiểu Thuần trong mắt người khác không còn đơn thuần nữa... Nghĩ đến đây, mắt Cung Triệt hiện lên chút ít bực bội.
Ninh Tiểu Thuần chờ thật lâu không thấy Cung Triệt lên tiếng, cô ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em không cần để ý chuyện này, sẽ càng tô càng đen, em chỉ cần giống như bình thường, làm việc như mọi ngày, không cần lo lắng. Tin đồn rất nhanh sẽ lắng xuống, giao cho anh xử lí là được.” Cung Triệt nói.
“Dạ.” Hiện giờ chỉ có thể như vậy, cô bây giờ rất rối, không thể xử lí chuyện này.
“Đem mấy phần văn kiện này chỉnh sửa lại, rồi chúng ta về.” Cung Triệt đưa mấy tập tài liệu qua.
“Được.” Ninh Tiểu Thuần nhận lấy, đẩy cửa ra ngoài.
Cô ngồi vào chỗ, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Lúc cô đang cắm cúi làm việc, các cô gái trong Hoàn Nghệ đã bàn tán xôn xao chuyện đó. Từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất, tất cả đều bàn tán, đều thì thầm với nhau, bàn về chuyện của cô em mới kể ra. Bởi thế có thể thấy, tốc độ của lời đồn thật đáng sợ biết là bao.
“Có thật không?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, nghe nói chính miệng trợ lý Ngô thừa nhận.”
“Là ai chính tai nghe vậy?”
“Hình như là em gái mới đến ở phòng thư kí...”
“Thật không ngờ, bọn họ sao lại bị quyến rũ chứ, để học hỏi thủ đoạn mới được.”
“Đây có bao giờ chỉ là che mắt thôi không?”
“Nghe trên mạng nói cô ta là kẻ thứ ba, anh trai Ngô có vợ chưa cưới à?”
“Cái gì?? Vào làm thực tập sinh, chưa đến một tháng đã lên làm trợ lý tổng giám đốc rồi, nhất định trong đó có bí mật.”
“Tôi thấy cô ta rồi, mặt mũi cũng bình thường, anh trai Ngô sao lại để mắt đến cô ta chứ, hu hu...”
“Có hình trong topic đó không? Tin vịt hình như không đúng lắm đâu.”
...
Những câu nói như vậy ở góc lầu sáng sủa, trong WC, trong phòng trà nước, mấy cô hào hứng điên cuồng, hoặc phẫn nộ không thôi, hoặc vỗ trán tiếc hận, nhưng đều quyết tâm moi cho ra sự thật. Nhưng cảm xúc kích động của mấy cô rất nhanh đã bị dập tắt, vì đang lúc tin tức lan truyền nhanh chóng, thì tầng trên cùng truyền lệnh xuống, cấm mọi người trong thời gian làm việc tán gẫu nói chuyện riêng, ai vi phạm trừ lương.
Hiển nhiên là tầng trên cùng đã biết vụ việc này, mới bắt đầu hành động, nếu các thành viên buôn chuyện không tuân thủ, vậy thì chết chắc. Thế là, các cô lập tức tản ra, quyết định sau giờ làm việc bàn tán tiếp.
Ninh Tiểu Thuần không để ý đến chuyện bên ngoài, cắm cúi làm cho xong việc thì cũng vừa lúc hết giờ làm được khoảng mười phút. Cô với thân phận thực tập vào Hoàn Nghệ, đã lập tức thăng chức, làm trợ lý tổng giám đốc, qua hai tháng rèn luyện, hiệu quả công việc của cô đã rất cao, thật sự là đáng mừng.
Cô đem hết văn kiện vào cho Cung Triệt, Cung Triệt lật lật, xem mấy lần, nói: “Em chờ anh một chút, chúng ta cùng về.”
Cô hiện giờ đang ở chỗ nước sôi lửa bỏng, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, sao cô dám cùng về với tổng giám đốc đại nhân chứ. Cô bây giờ phải giữ khoảng cách an toàn với toàn bộ động vật giống đực, đây mới là cách tốt nhất. Cô không muốn hại người mệt mình.
Cô vội vàng khoát tay, nói: “Bây giờ em là nhân vật nguy hiểm, nếu chúng ta cùng về, hậu quả khó lường lắm...”
“Hành lí của em còn trong xe anh, chẳng lẽ em không định lấy?” Cung Triệt buông viết, đan tay, ngước cằm nói, “Tuy là thanh giả tự thanh, nhưng chúng ta vốn không thanh không bạch, căn bản không cần tránh hiềm nghi. Nếu cố ý tránh, ngược lại còn giấu đầu lòi đuôi.”
Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa sặc nước miếng. Được rồi, tổng giám đốc đại nhân nói rất đúng, giữa họ thật không thanh không bạch, nhưng từ ngữ này vẫn thật 囧, nghe thật đen tối, làm người ta đỏ mặt, cô hiện giờ trong đầu đầy hình ảnh tươi đẹp.
“Mặt em sao đỏ vậy, nóng lắm à?” Khoé miệng Cung Triệt thoáng nét cười, tựa như biết cô đang suy nghĩ điều gì.
“Khụ khụ, anh nhìn lầm rồi.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng xoay người, xua tay nói, “Em ra ngoài chờ anh.”
Ninh Tiểu Thuần “chạy trối chết” ra ngoài còn lấy tay quạt gió trên mặt, ôi cha, cô sao dễ đỏ mặt thế này. Cô phải luyện bằng được da mặt dày như Cung Triệt thôi, hừ hừ.
Di động hết pin mà tự tắt nên cô về văn phòng bắt đầu sạc pin. Cô ngồi vào bàn, cầm di động mở máy. Màn hình sáng lên, liền có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ ào vào máy. Cô nhìn một dãy, thấy Ngô Kì Vũ gọi cho cô những hai mươi cuộc, còn gởi thêm năm tin nhắn, cô phát líu lưỡi. Tươi Mơn Mởn là thật lòng quan tâm cô, aizz, cô có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình rất có lỗi với anh ta.
Ngoại trừ điện thoại của Ngô Kì Vũ, còn có điện thoại nhà, chắc là ba mẹ gọi đến xem cô đã về nhà chưa. Ba mẹ không gọi được cho cô chắc là rất sốt ruột. Thế là cô rút dây sạc, gọi về nhà cho ba mẹ.
Điện thoại vừa gọi đã có người bắt, giọng mẹ cô lo lắng: “Tiểu Thuần hả, điện thoại sao tắt vậy, con không sao chứ?”
“Mẹ, con rất khoẻ, cục sạc bị hư mà vừa lúc di động hết pin nên tắt thôi, con xin lỗi, làm mẹ lo rồi.” Ninh Tiểu Thuần bắt đầu bịa chuyện.
“Vậy thì tốt, có chuyện gì nhất định phải nói cho ở nhà biết...” Mẹ lằng nhằng nói.
“Dạ, con biết rồi.”
Ninh Tiểu Thuần nói chuyện với mẹ một hồi mới tắt điện thoại, lúc này Cung Triệt cầm cặp đi ra, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Có thể về được chưa?”
“Được.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng cầm túi xách, hấp tấp đi xuống theo Cung Triệt.
Ninh Tiểu Thuần vốn lo rằng lúc đi ra sẽ gặp rất nhiều đồng nghiệp, sẽ nhận rất nhiều ánh mắt chăm chú, không ngờ lại bình an vô sự, cho đến tận khi họ ra khỏi toà nhà Hoàn Nghệ, cũng chỉ gặp mấy đồng nghiệp nam, cô mới thôi căng thẳng.
Thật ra cô không biết, có nhiều người nhiều chuyện vừa hết giờ làm đã lao bắn đi. Vì các cô vội vàng tìm nơi để xì xào bàn tán tiếp...
Aizzz, phụ nữ quả nhiên thích nhiều chuyện. Nhiều chuyện là tính cách riêng của phụ nữ, nhiều chuyện đã trở thành gia vị không thể thiếu trong cuộc sống của phụ nữ...
Cô chân như có gió, như mọc cánh, nhanh như chớp hướng về văn phòng mình, hoàn toàn không nhìn ánh mắt ngơ ngác hoặc dò xét của đồng nghiệp ngồi bên ngoài. Cô đẩy cửa phòng tổng giám đốc, lách vào, khép cửa lại, dựa trên cửa thở hào hển.
Cô ôm trái tim đập dồn dập, hít thở sâu. Bây giờ thật là thời buổi rối ren, một chút cũng không được yên. Cô thật là nữ hoàng bi kịch!
Cô không phải đầu gỗ, qua thời gian dài tiếp xúc, tim cô như gương sáng, đương nhiên biết tâm ý Ngô Kì Vũ, nhưng tấm giấy mỏng này vẫn không bị phá bỏ, cô vẫn xem mình là đầu gỗ phiền phức, xem mình như đà điểu, chôn đầu xuống cát, làm như không biết gì...
Nói thật là, Ngô Kì Vũ dáng vẻ tuấn tú, trong sáng như nước, có tư chất khiến những cô gái gào thét. Hơn nữa anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai sau này tươi sáng, có tiềm lực. Hiện giờ mâm cỗ này tự động đưa đến cửa, cô lại không muốn nhận, có thể sẽ có người cười cô ngốc nghếch, nhưng mà, cô làm theo lòng mình, cô chỉ có thể coi anh là người tốt, nói câu xin lỗi.
Cô có nguyên tắc với tình cảm thà thiếu chứ không bừa bãi, huống chi cô nhận ra lòng mình trong lúc sơ ý đã rơi vào tay giặc, trái tim bị người khác lấp đầy. Lòng bàn tay cô cảm thấy trái tim nảy lên, ngước mắt nhìn cánh cửa đen dày, tim vừa nhói, đi đến, định gõ thì cánh cửa bị đẩy ra, mũi cô đụng phải Cố Minh Vũ ôm một đống văn kiện đi ra.
“Không sao chứ?” Cố Minh Vũ quan tâm hỏi.
Ninh Tiểu Thuần đứng vững, sờ sờ mũi, nói: “Ừm, không sao.”
Cố Minh Vũ nghe vậy, nhìn cô một cái, lịch sự gật đầu rồi mới đi ra.
Cung Triệt ngồi sau bàn thấy Ninh Tiểu Thuần ngoài cửa, hỏi: “Có chuyện gì à?! Vào đi.”
Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn gật đầu, đi vào, khép cửa lại, cô ấp úng nói: “Chuyện... liên quan tới topic trên diễn đàn X...”
“Hửm?!” Cung Triệt ra dấu bằng mắt ý bảo cô nói tiếp.
“Chính là một số người trong công ty thấy topic đó... Bọn họ bàn tán, đang suy đoán...” Ninh Tiểu Thuần đến trước mặt Cung Triệt, từ đầu đến cuối nói hết mọi chuyện.
Cung Triệt nghe xong, lặng yên vài giây, ngước mắt nói: “Đừng lo lắng, không có chứng cớ chính xác, họ không dám nói bậy đâu.” Trừ khi có người copy tấm hình, xác nhận rõ ràng nhân vật chính trong hình là hai người, bằng không không ai dám nói ra ngoài, tin rằng chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.
“Còn nữa...” Lúc Cung Triệt đang trầm tư, Ninh Tiểu Thuần lại lên tiếng, cô cụp mắt, thật cẩn thận nói: “Vừa rồi trong thang máy gặp trợ lý Ngô, anh ta... anh ta lại đi thừa nhận người trong hình là anh ta, đêm đó anh ta với em ở chung...”
Cung Triệt nghe nhưng không lên tiếng. Ngô Kì Vũ làm rối rắm thêm như vậy, không nghi ngờ gì là đã xác định người trong hình là Ninh Tiểu Thuần, anh ta quá xúc động rồi, dù có muốn bảo vệ cô, nhưng suy nghĩ như vậy thật không thoả đáng. Thêm nữa, bất luận người khác có tin lời Ngô Kì Vũ hay không, cứ thế, quan hệ giữa anh ta và Ninh Tiểu Thuần trong mắt người khác không còn đơn thuần nữa... Nghĩ đến đây, mắt Cung Triệt hiện lên chút ít bực bội.
Ninh Tiểu Thuần chờ thật lâu không thấy Cung Triệt lên tiếng, cô ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em không cần để ý chuyện này, sẽ càng tô càng đen, em chỉ cần giống như bình thường, làm việc như mọi ngày, không cần lo lắng. Tin đồn rất nhanh sẽ lắng xuống, giao cho anh xử lí là được.” Cung Triệt nói.
“Dạ.” Hiện giờ chỉ có thể như vậy, cô bây giờ rất rối, không thể xử lí chuyện này.
“Đem mấy phần văn kiện này chỉnh sửa lại, rồi chúng ta về.” Cung Triệt đưa mấy tập tài liệu qua.
“Được.” Ninh Tiểu Thuần nhận lấy, đẩy cửa ra ngoài.
Cô ngồi vào chỗ, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Lúc cô đang cắm cúi làm việc, các cô gái trong Hoàn Nghệ đã bàn tán xôn xao chuyện đó. Từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất, tất cả đều bàn tán, đều thì thầm với nhau, bàn về chuyện của cô em mới kể ra. Bởi thế có thể thấy, tốc độ của lời đồn thật đáng sợ biết là bao.
“Có thật không?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, nghe nói chính miệng trợ lý Ngô thừa nhận.”
“Là ai chính tai nghe vậy?”
“Hình như là em gái mới đến ở phòng thư kí...”
“Thật không ngờ, bọn họ sao lại bị quyến rũ chứ, để học hỏi thủ đoạn mới được.”
“Đây có bao giờ chỉ là che mắt thôi không?”
“Nghe trên mạng nói cô ta là kẻ thứ ba, anh trai Ngô có vợ chưa cưới à?”
“Cái gì?? Vào làm thực tập sinh, chưa đến một tháng đã lên làm trợ lý tổng giám đốc rồi, nhất định trong đó có bí mật.”
“Tôi thấy cô ta rồi, mặt mũi cũng bình thường, anh trai Ngô sao lại để mắt đến cô ta chứ, hu hu...”
“Có hình trong topic đó không? Tin vịt hình như không đúng lắm đâu.”
...
Những câu nói như vậy ở góc lầu sáng sủa, trong WC, trong phòng trà nước, mấy cô hào hứng điên cuồng, hoặc phẫn nộ không thôi, hoặc vỗ trán tiếc hận, nhưng đều quyết tâm moi cho ra sự thật. Nhưng cảm xúc kích động của mấy cô rất nhanh đã bị dập tắt, vì đang lúc tin tức lan truyền nhanh chóng, thì tầng trên cùng truyền lệnh xuống, cấm mọi người trong thời gian làm việc tán gẫu nói chuyện riêng, ai vi phạm trừ lương.
Hiển nhiên là tầng trên cùng đã biết vụ việc này, mới bắt đầu hành động, nếu các thành viên buôn chuyện không tuân thủ, vậy thì chết chắc. Thế là, các cô lập tức tản ra, quyết định sau giờ làm việc bàn tán tiếp.
Ninh Tiểu Thuần không để ý đến chuyện bên ngoài, cắm cúi làm cho xong việc thì cũng vừa lúc hết giờ làm được khoảng mười phút. Cô với thân phận thực tập vào Hoàn Nghệ, đã lập tức thăng chức, làm trợ lý tổng giám đốc, qua hai tháng rèn luyện, hiệu quả công việc của cô đã rất cao, thật sự là đáng mừng.
Cô đem hết văn kiện vào cho Cung Triệt, Cung Triệt lật lật, xem mấy lần, nói: “Em chờ anh một chút, chúng ta cùng về.”
Cô hiện giờ đang ở chỗ nước sôi lửa bỏng, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, sao cô dám cùng về với tổng giám đốc đại nhân chứ. Cô bây giờ phải giữ khoảng cách an toàn với toàn bộ động vật giống đực, đây mới là cách tốt nhất. Cô không muốn hại người mệt mình.
Cô vội vàng khoát tay, nói: “Bây giờ em là nhân vật nguy hiểm, nếu chúng ta cùng về, hậu quả khó lường lắm...”
“Hành lí của em còn trong xe anh, chẳng lẽ em không định lấy?” Cung Triệt buông viết, đan tay, ngước cằm nói, “Tuy là thanh giả tự thanh, nhưng chúng ta vốn không thanh không bạch, căn bản không cần tránh hiềm nghi. Nếu cố ý tránh, ngược lại còn giấu đầu lòi đuôi.”
Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa sặc nước miếng. Được rồi, tổng giám đốc đại nhân nói rất đúng, giữa họ thật không thanh không bạch, nhưng từ ngữ này vẫn thật 囧, nghe thật đen tối, làm người ta đỏ mặt, cô hiện giờ trong đầu đầy hình ảnh tươi đẹp.
“Mặt em sao đỏ vậy, nóng lắm à?” Khoé miệng Cung Triệt thoáng nét cười, tựa như biết cô đang suy nghĩ điều gì.
“Khụ khụ, anh nhìn lầm rồi.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng xoay người, xua tay nói, “Em ra ngoài chờ anh.”
Ninh Tiểu Thuần “chạy trối chết” ra ngoài còn lấy tay quạt gió trên mặt, ôi cha, cô sao dễ đỏ mặt thế này. Cô phải luyện bằng được da mặt dày như Cung Triệt thôi, hừ hừ.
Di động hết pin mà tự tắt nên cô về văn phòng bắt đầu sạc pin. Cô ngồi vào bàn, cầm di động mở máy. Màn hình sáng lên, liền có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ ào vào máy. Cô nhìn một dãy, thấy Ngô Kì Vũ gọi cho cô những hai mươi cuộc, còn gởi thêm năm tin nhắn, cô phát líu lưỡi. Tươi Mơn Mởn là thật lòng quan tâm cô, aizz, cô có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình rất có lỗi với anh ta.
Ngoại trừ điện thoại của Ngô Kì Vũ, còn có điện thoại nhà, chắc là ba mẹ gọi đến xem cô đã về nhà chưa. Ba mẹ không gọi được cho cô chắc là rất sốt ruột. Thế là cô rút dây sạc, gọi về nhà cho ba mẹ.
Điện thoại vừa gọi đã có người bắt, giọng mẹ cô lo lắng: “Tiểu Thuần hả, điện thoại sao tắt vậy, con không sao chứ?”
“Mẹ, con rất khoẻ, cục sạc bị hư mà vừa lúc di động hết pin nên tắt thôi, con xin lỗi, làm mẹ lo rồi.” Ninh Tiểu Thuần bắt đầu bịa chuyện.
“Vậy thì tốt, có chuyện gì nhất định phải nói cho ở nhà biết...” Mẹ lằng nhằng nói.
“Dạ, con biết rồi.”
Ninh Tiểu Thuần nói chuyện với mẹ một hồi mới tắt điện thoại, lúc này Cung Triệt cầm cặp đi ra, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Có thể về được chưa?”
“Được.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng cầm túi xách, hấp tấp đi xuống theo Cung Triệt.
Ninh Tiểu Thuần vốn lo rằng lúc đi ra sẽ gặp rất nhiều đồng nghiệp, sẽ nhận rất nhiều ánh mắt chăm chú, không ngờ lại bình an vô sự, cho đến tận khi họ ra khỏi toà nhà Hoàn Nghệ, cũng chỉ gặp mấy đồng nghiệp nam, cô mới thôi căng thẳng.
Thật ra cô không biết, có nhiều người nhiều chuyện vừa hết giờ làm đã lao bắn đi. Vì các cô vội vàng tìm nơi để xì xào bàn tán tiếp...
Aizzz, phụ nữ quả nhiên thích nhiều chuyện. Nhiều chuyện là tính cách riêng của phụ nữ, nhiều chuyện đã trở thành gia vị không thể thiếu trong cuộc sống của phụ nữ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.