Chương 128: Phiên ngoại Tưởng Phàm
Y Sắc
08/01/2015
Lúc toà soạn nhận được giấy mời hầu toà, vẫn không biết hối cải, dự định lần nữa đào bới mọi chuyện, rút củi dưới đáy nồi. Bọn họ nhắm ngay cô gái thân phận khả nghi bên cạnh Cung Triệt ── Ninh Tiểu Thuần, nói cô là sinh viên còn chưa tốt nghiệp lại được làm trợ lý tổng giám đốc, đúng là đáng nghi, vậy chắc chắn sau lưng có bí mật. Vậy là bọn họ định hao phí sức chín trâu hai hổ, điều tra sự tình.
Vừa đúng lúc này có nhân vật thần bí cung cấp manh mối, để họ chú ý đến Nightclub Đế Đô. Lúc paparazi cải trang đến Đế Đô tìm hiểu, vừa may đụng phải Tưởng Phàm đang dự xã giao ở đó. Paparazi nóng lòng thành công, động tác điều tra phô trương làm Tưởng Phàm chú ý. Mà sau khi Tưởng Phàm biết mục đích của họ, suy tư một hồi bèn hành động, phong toả tin tức, không cho paparazi moi được tin tức.
Hơn nữa anh còn báo cho nhân viên ở Đế Đô biết thân phận của bọn họ, Đế Đô là câu lạc bộ cao ấp, tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng, không cho phép kí giả lén vào thu thập tin tức, thế là bọn họ bị “mời” ra ngoài.
Khi đó Tưởng Phàm đang ngồi ở quầy bar, thấy bảo vệ đuổi paparazi đi, cười khẽ, ly rượu đong đưa trên tay. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Ninh Tiểu Thuần, nhưng anh biết cô là cô gái tốt, nếu bị kí giả viết bậy viết bạ, hình tượng cô sẽ bị tổn hại, ảnh hưởng đến sự nghiệp vừa lên cả cô.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cảm thấy hành động lần này của anh là đúng đắn, anh nâng ly rượu, nhấp một ngụm.
“Clarence...” Đứng trong quầy bar Allen dò xét nhìn phía Tưởng Phàm.
“Gì?” Tưởng Phàm ngước mắt nhìn anh ta.
“Đã bốn năm rồi, cậu không định tìm mẹ cho Tưởng Đồng Bạch à...” Allen cúi đầu lau cái ly chân dài, thong thả nói.
Tưởng Phàm nghe vậy, nhíu mày, hỏi: “Sao vậy? Cho phép tôi tìm phụ nữ à?”
Động tác lau ly của Allen ngừng một chút, giọng nói mang chút buồn rầu: “Tôi không thể dùng ý kiến cá nhân của mình trói buộc cậu, tôi tin Sarah cũng hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc, không thể tiếp tục bất hạnh.”
Tưởng Phàm nghe lời Allen nói, mím môi, không nói gì thêm, trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trong kí ức phủ đầy bụi. Suy nghĩ của anh dần dần bay xa, bay về nơi sâu thẳm trong trí nhớ...
N năm trước, Tưởng Phàm học ở Anh, học tài chính và quản lý, lúc đó đang trong giai đoạn tuổi trẻ nhiệt huyết, anh gặp Allen và Sarah, vốn là đường thẳng song song lại giao nhau ở nơi này, vận mệnh ba người bắt đầu quấn vào nhau. Allen là bạn cùng lớp với anh, vì hai người đều là người Hoa, tha hương gặp người cùng nước, vừa gặp đã thân, tình cảm hai người đặc biệt tốt.
Hai người ở trường ngoại quốc, hai bên giúp đỡ qua lại, thân như anh em ruột. Nhưng quan hệ hai người từ sau khi gặp một đàn em nghịch ngợm thú vị bắt đầu thay đổi. Tưởng Phàm gặp Sarah Chu Nhược Lâm vào năm cuối, cô học khoa nghệ thuật, hai người gặp nhau rất là hài hước.
Lúc nhập học khoá mới, trong trường rộn ràng, rất là náo nhiệt, Tưởng Phàm đi từ thư viện ra, lúc đi ngang cái hồ nhỏ ở góc vườn trường thì thấy xa xa có một cô gái cầm cành cây, ngồi xổm trên bờ chọc chọc xuống nước.
Cô gái dáng vẻ xinh đẹp, nhỏ bé và yếu ớt, hình như là người Đông phương, dù cầm cành cây thọc xuống nước vẫn rất nữ tính, tựa như cao quý từ tận trong xương. Tưởng Phàm đột nhiên cảm thấy cô gái đó thật đặc biệt, bèn đi qua đó, anh thấy cô ấy chau mày, dáng vẻ đáng thương, nên dùng tiếng Anh hỏi cô có vấn đề gì.
Cô gái nghe tiếng con trai phía sau, hoảng sợ, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đôi mắt trong suốt sáng ngời phản chiếu hình dáng to lớn của Tưởng Phàm, lông mi thật dài dưới đôi mày cong cong hơi rung, khi thấy người đến là một người phương Đông anh tuấn, mặt hơi đỏ lên, làn da trắng nõn hơi hồng, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng ướt át mềm mại. Cô mím môi, chỉ vào mặt hồ nói: “Giày của em... rơi xuống nước...”
Tưởng Phàm nghe vậy, theo bản năng nhìn vào chân cô gái, thấy một chân cô không có giày, chân còn lại mang chiếc giày cao gót, lúc này mới hiểu ra hành động kì lạ vừa rồi của cô, thì ra là cô ấy muốn nhặt lại giày. Nhưng mà, nhánh cây đó có thể móc giày được sao? Anh đột nhiên rất muốn cười, nhưng cô gái cứ lúng ta lúng túng, làm người ta thương cảm, anh đành nín cười, quay lưng lại, ho nhẹ mấy cái.
“Vậy em định làm sao?” Tưởng Phàm hỏi.
“Em, không biết. Không thể đi chân trần về kí túc xá được, mất mặt lắm, không ra dáng thục nữ! Hơn nữa... Em không biết đường...” Cô gái cong môi nói.
Tưởng Phàm nhìn cô gái hờn dỗi, cảm thấy cô rất đáng yêu, nên bắt đầu nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ trong đầu. Nơi này hơi vắng người qua lại, nếu không đi tắt, thì ban ngày rất ít người đi ngang đây. Nếu anh không giúp cô, cô có thể sẽ đợi dài cổ.
Nói là làm, nên Tưởng Phàm ngồi xuống, ga lăng nói: “Anh cõng em về, thế nào?”
Cô gái thở dài, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý đề nghị của anh, cẩn thận leo lên lưng anh. Lưng anh dày rộng ấm áp, làm người ta sản sinh cảm giác yên tâm và ỷ lại. Cô chỉ cho anh khu nhà kí túc xá cô ở, rồi mới ngoan ngoãn nằm úp lên không dám nhúc nhích.
Lúc Tưởng Phàm cõng cô cảm thấy cô rất nhẹ, cô gái xinh xắn hoạt bát, anh vững vàng đi tới. Qua chuyện này mà quen biết nhau, cô tên Chu Nhược Lâm, cũng là người Hoa, mới vừa nhập học, nên dạo quanh sân trường một chút, rồi mới đến đó. Cô dạo quanh bờ hồ mấy vòng, đang định đi về, lại đạp trúng cục đá nhỏ, nên té ngã, một chiếc giày văng xuống hồ, cô lại quên mang di động, nên không thể gọi cho ai, vì thế anh mới thấy được cảnh đó.
Cô nhìn sơ chính là tiểu thư con nhà giàu có, anh không ngờ là cô lại ở kí túc xá trong trường, mà không phải ở ngoài, hưởng sự chăm sóc của bảo mẫu. Cô không núp trong đôi cánh của ba mẹ mà trưởng thành, điều này làm anh nhìn cô bằng cặp mắt khác trước.
Hai người gặp nhau và bắt đầu từ giờ khắc này, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, đưa bọn họ hướng về tương lai không biết trước.
Chưa quen với cuộc sống ở đây, Tưởng Phàm đã thành người bạn đầu tiên của Sarah, cô biến thành cái đuôi theo anh, thường hay theo sát sau lưng anh. Tưởng Phàm cũng không giận, càng săn sóc cô bé đàn em này hơn. Sarah bước vào cuộc sống của Tưởng Phàm, nên lẽ đương nhiên, cũng quen thân với Allen, ba người trong mắt người ngoài y như anh em ruột hơn là bạn bè thân thiết.
Sarah rất có dáng dấp của người đẹp phương Đông xưa, trong trường rất được chào đón, có cả tá người theo đuổi, nhưng cô không nhận lời ai, tuyên bố với mọi người là cô đã có người mình thích, nhưng ong bướm vẫn không giảm.
Khi đó Tưởng Phàm sắp tốt nghiệp, khoa anh tổ chức vũ hội hoá trang, Sarah là “người nhà” cũng được tham dự. Vì họ không đi chung, nên người này không biết người kia giả thành ai. Tối nay Sarah cải trang thành nữ chiến sĩ xinh đẹp, chen qua rất nhiều người. Cô đứng trong hội trường nhìn quanh, phát hiện tối nay yêu ma quỷ quái tề tựu đông đủ, như đại hội võ lâm đại chiến yêu quái!
Cô nhón chân nhìn quanh đám đông, thấy thân hình cao ngất, anh mặc bộ đồ kị sĩ, đeo mặt nạ màu bạc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Cô nhớ Tưởng Phàm rất hợp với nhân vật kị sĩ này, hơn nữa bóng dáng kia tản ra hơi thở anh tuấn không khác ngày thường, trực giác cho cô biết đó là Tưởng Phàm, thế là vui vẻ đi tới.
Tối nay cô đến tham gia vũ hội là mang nhiệm vụ trọng đại. Bởi vì, cô quyết định tỏ tình với Tưởng Phàm. Đúng vậy, người cô thích chính là Tưởng Phàm. Cô không biết từ khi nào mình đã thích anh, có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau thì phải, khi đó Tưởng Phàm mang hình tượng kị sĩ anh dũng xuất hiện trước mặt cô, cứu công chúa gặp nạn là cô. Từ khi đó cô đã có tình cảm khó nói nên lời với anh.
“Anh đến đây một chút.” Sarah chạy tới, kéo góc áo người con trai, thẹn thùng nói.
Người con trai không phản đối, im lặng theo cô ra ban công. Sarah căng thẳng nắm chéo áo, mặt ửng hai đám mây đỏ, tiếng nói nhỏ rí, khẽ khàng nói: “À là... Khụ khụ... I know an angel was sent just for me, and i know I meant to be where I am. I love you more than i can say !”
Chàng trai nghe thấy, ngẩn người, đôi mắt ẩn dưới mặt nạ hiện tia vui sướng khó tin. Giọng anh trong trẻo vang lên: “I love you forever!” rồi kích động kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Khi Sarah nghe tiếng nói của anh, ngay lúc rơi vào lồng ngực anh, thân thể cô cứng ngắc, hơi thở trở nên rối loạn. Anh ta không Tưởng Phàm! Ý nghĩ đó lao vào đầu óc cô. Hơi thở và độ ấm cơ thể Tưởng Phàm cô nhớ mãi, cô khẳng định người này tuyệt đối không phải anh!
Sarah xấu hổ đẩy anh ta ra, xoa xoa tay, nói: “Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người.”
Chàng trai nghe vậy, cơ thể cứng đờ, anh ta không hề chớp mắt nhìn cô gái đứng trước mặt, tay dần nắm thành đấm.
“Sorry, tôi, tôi...” Cô đỏ mặt, không biết giải thích thế nào.
“Nếu anh đoán không lầm, em thích Tưởng Phàm.” Chàng trai lạnh lùng nói, rồi mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
“Allen...” Cô không ngờ đến che miệng.
Allen mắt đầy đau buồn nhìn cô, nói từng chữ từng chữ: “Sarah, anh thích em. Em có thể chú ý đến anh dù chỉ một chút thôi được không, chỉ một chút là được.” Đừng chỉ nhìn thấy mỗi Tưởng Phàm, anh không tham lam, chỉ một chút là đã thoả mãn. Allen nói xong rồi rời khỏi ban công, dáng người nhanh chóng hoà lẫn trong đám đông.
Sarah còn kinh hoàng chìm trong lời tỏ bày của Allen, ngơ ngác đứng ở ban công. Cho đến lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Tưởng Phàm vang lên sau lưng, cô mới bừng tỉnh. Tưởng Phàm mặc trang phục ma cà rồng gây chú ý, thần bí hắc ám.
“Anh Clarence, em thích anh, ngay từ đầu em đã thích anh, chúng ta quen nhau đi.” Sarah nắm tay Tưởng Phàm, vội vàng nói.
Tưởng Phàm nghe Sarah nói, không hề kinh ngạc, nhưng đôi mắt hiện lên nét khó xử. Anh đương nhiên biết tình cảm của cô bé này, nhưng anh không muốn bóc trần, định cứ thế cho qua, không ai bị tổn thương. Nhưng cái gì đến sẽ đến, không tránh được, rốt cuộc bản thân phải tổn thương, mới có thể rút kinh nghiệm. Con người phải bị thương mới hiểu biết, mới trưởng thành.
“Nhược Lâm, anh chỉ xem em như em gái, anh chưa hề nghĩ ngợi nhiều.” Tưởng Phàm vịn vai cô.
Sarah nhất thời cảm thấy gió đêm sao lại lạnh đến thế, toàn thân cô lạnh lẽo, từ ngoài da đến tận trong lòng. Cô lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên thu hết can đảm bày tỏ, lại có kết quả thế này, cô không cam lòng. Cô không thể chấp nhận câu nói đó của Tưởng Phàm, cô muốn nhận được tình cảm cũng như cô bỏ ra. “Clarence, em thật sự thích anh, em yêu anh, chúng ta quen nhau đi.” Sarah nôn nóng đến đỏ bừng mặt, khoé mắt ngấn nước.
“Anh xin lỗi, Nhược Lâm, anh không thể nhận tình cảm của em.” Tưởng Phàm khẽ nói.
“Em mặc kệ, em chỉ biết em yêu anh, em cũng muốn anh yêu em. Chúng ta thử quen đi, không chừng anh sẽ thích em thì sao...” Sarah gỡ mặt nạ, đồng thời đưa tay kéo Tưởng Phàm, cô kiễng chân, ngước mặt lên, định hôn anh.
Tưởng Phàm ngạc nhiên, mặt né sang bên, muốn tránh né nụ hôn của cô. Nên môi Sarah nhẹ lướt qua cánh môi mát lạnh của anh, dán lên mặt anh.
“Sarah, em đừng như thế!” Tưởng Phàm đẩy cô ra, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Anh mãi mãi là anh trai của em, mãi mãi bảo vệ em.”
Nhưng cô không muốn anh làm anh trai của cô! Nước mắt Sarah từng giọt từng giọt rơi xuống, làm nhoà lớp phấn trang điểm. “Anh đưa em về.” Tưởng Phàm ôm cô, đưa cô ra khỏi hội trường.
Từ sau đó, Sarah không xuất hiện trước mặt họ nữa, biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện. Tưởng Phàm biết cô trốn trong thế giới của mình chữa thương, nên cũng không đến kiếm cô, để hai người khỏi xấu hổ, làm cô càng thêm đau lòng.
Vào ngày Tưởng Phàm tốt nghiệp, Sarah cuối cùng cũng xuất hiện. Cô cầm hoa đến trước mặt anh, mỉm cười, nói lời chúc mừng, hoạt bát nghịch ngợm như trước kia, giống như chuyện tối đó không hề xảy ra.
Đêm đó chia tay bạn bè, Tưởng Phàm Allen với Sarah đi bar uống rượu. Vì sắp chia tay lúc tốt nghiệp mà thấy buồn bã, anh và Allen đêm nay đều buông thả, uống hết ly này đến ly khác. Sarah ngồi kế với họ, cúi đầu không nói, chỉ yên lặng rót rượu.
Allen đêm đó không biết vì sao, như đặc biệt đa cảm, vừa uống rượu giải sầu, vừa không ngừng chuốc rượu Tưởng Phàm, đến nửa đêm, cả hai người đều không biết mình đang làm gì, uống đến mơ mơ màng màng, không còn tỉnh táo.
Say rượu dễ xảy ra chuyện. Ngày hôm sau khi Tưởng Phàm tỉnh lại, phát hiện Sarah lại nằm trên giường anh, hai người trần như nhộng. Sự thật rất rõ ràng, anh và cô đã nảy sinh quan hệ. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, anh một chút cũng không nhớ, rất đau đầu, không thể suy nghĩ.
Khi Allen từ ngoài đi vào phòng Tưởng Phàm, thấy cảnh đó làm anh đau lòng, anh khó nén cơn giận, vung nắm đấm vào mặt Tưởng Phàm...
Việc đã đến nước này, đã không cách nào đảo ngược. Hai tháng sau, Sarah đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện cô đã mang thai. Bốn tháng sau, Tưởng Phàm và Sarah kết hôn, cô mặc váy cưới trắng, gả cho người cô yêu thương, dù người đó không có tình yêu với cô, nhưng cô tin lâu ngày sẽ có tình cảm, họ còn rất nhiều thời gian sống cạnh nhau, cô tin tình yêu sẽ có lúc nở hoa.
Mang thai mười tháng, tới lúc đứa trẻ cất tiếng chào đời, con gái đáng yêu ra đời, còn Sarah vì sinh khó mà mất. Lúc sinh đứa bé cô kiên quyết giữ lại, chọn cách hi sinh bản thân.
Vừa đúng lúc này có nhân vật thần bí cung cấp manh mối, để họ chú ý đến Nightclub Đế Đô. Lúc paparazi cải trang đến Đế Đô tìm hiểu, vừa may đụng phải Tưởng Phàm đang dự xã giao ở đó. Paparazi nóng lòng thành công, động tác điều tra phô trương làm Tưởng Phàm chú ý. Mà sau khi Tưởng Phàm biết mục đích của họ, suy tư một hồi bèn hành động, phong toả tin tức, không cho paparazi moi được tin tức.
Hơn nữa anh còn báo cho nhân viên ở Đế Đô biết thân phận của bọn họ, Đế Đô là câu lạc bộ cao ấp, tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng, không cho phép kí giả lén vào thu thập tin tức, thế là bọn họ bị “mời” ra ngoài.
Khi đó Tưởng Phàm đang ngồi ở quầy bar, thấy bảo vệ đuổi paparazi đi, cười khẽ, ly rượu đong đưa trên tay. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Ninh Tiểu Thuần, nhưng anh biết cô là cô gái tốt, nếu bị kí giả viết bậy viết bạ, hình tượng cô sẽ bị tổn hại, ảnh hưởng đến sự nghiệp vừa lên cả cô.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cảm thấy hành động lần này của anh là đúng đắn, anh nâng ly rượu, nhấp một ngụm.
“Clarence...” Đứng trong quầy bar Allen dò xét nhìn phía Tưởng Phàm.
“Gì?” Tưởng Phàm ngước mắt nhìn anh ta.
“Đã bốn năm rồi, cậu không định tìm mẹ cho Tưởng Đồng Bạch à...” Allen cúi đầu lau cái ly chân dài, thong thả nói.
Tưởng Phàm nghe vậy, nhíu mày, hỏi: “Sao vậy? Cho phép tôi tìm phụ nữ à?”
Động tác lau ly của Allen ngừng một chút, giọng nói mang chút buồn rầu: “Tôi không thể dùng ý kiến cá nhân của mình trói buộc cậu, tôi tin Sarah cũng hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc, không thể tiếp tục bất hạnh.”
Tưởng Phàm nghe lời Allen nói, mím môi, không nói gì thêm, trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trong kí ức phủ đầy bụi. Suy nghĩ của anh dần dần bay xa, bay về nơi sâu thẳm trong trí nhớ...
N năm trước, Tưởng Phàm học ở Anh, học tài chính và quản lý, lúc đó đang trong giai đoạn tuổi trẻ nhiệt huyết, anh gặp Allen và Sarah, vốn là đường thẳng song song lại giao nhau ở nơi này, vận mệnh ba người bắt đầu quấn vào nhau. Allen là bạn cùng lớp với anh, vì hai người đều là người Hoa, tha hương gặp người cùng nước, vừa gặp đã thân, tình cảm hai người đặc biệt tốt.
Hai người ở trường ngoại quốc, hai bên giúp đỡ qua lại, thân như anh em ruột. Nhưng quan hệ hai người từ sau khi gặp một đàn em nghịch ngợm thú vị bắt đầu thay đổi. Tưởng Phàm gặp Sarah Chu Nhược Lâm vào năm cuối, cô học khoa nghệ thuật, hai người gặp nhau rất là hài hước.
Lúc nhập học khoá mới, trong trường rộn ràng, rất là náo nhiệt, Tưởng Phàm đi từ thư viện ra, lúc đi ngang cái hồ nhỏ ở góc vườn trường thì thấy xa xa có một cô gái cầm cành cây, ngồi xổm trên bờ chọc chọc xuống nước.
Cô gái dáng vẻ xinh đẹp, nhỏ bé và yếu ớt, hình như là người Đông phương, dù cầm cành cây thọc xuống nước vẫn rất nữ tính, tựa như cao quý từ tận trong xương. Tưởng Phàm đột nhiên cảm thấy cô gái đó thật đặc biệt, bèn đi qua đó, anh thấy cô ấy chau mày, dáng vẻ đáng thương, nên dùng tiếng Anh hỏi cô có vấn đề gì.
Cô gái nghe tiếng con trai phía sau, hoảng sợ, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đôi mắt trong suốt sáng ngời phản chiếu hình dáng to lớn của Tưởng Phàm, lông mi thật dài dưới đôi mày cong cong hơi rung, khi thấy người đến là một người phương Đông anh tuấn, mặt hơi đỏ lên, làn da trắng nõn hơi hồng, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng ướt át mềm mại. Cô mím môi, chỉ vào mặt hồ nói: “Giày của em... rơi xuống nước...”
Tưởng Phàm nghe vậy, theo bản năng nhìn vào chân cô gái, thấy một chân cô không có giày, chân còn lại mang chiếc giày cao gót, lúc này mới hiểu ra hành động kì lạ vừa rồi của cô, thì ra là cô ấy muốn nhặt lại giày. Nhưng mà, nhánh cây đó có thể móc giày được sao? Anh đột nhiên rất muốn cười, nhưng cô gái cứ lúng ta lúng túng, làm người ta thương cảm, anh đành nín cười, quay lưng lại, ho nhẹ mấy cái.
“Vậy em định làm sao?” Tưởng Phàm hỏi.
“Em, không biết. Không thể đi chân trần về kí túc xá được, mất mặt lắm, không ra dáng thục nữ! Hơn nữa... Em không biết đường...” Cô gái cong môi nói.
Tưởng Phàm nhìn cô gái hờn dỗi, cảm thấy cô rất đáng yêu, nên bắt đầu nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ trong đầu. Nơi này hơi vắng người qua lại, nếu không đi tắt, thì ban ngày rất ít người đi ngang đây. Nếu anh không giúp cô, cô có thể sẽ đợi dài cổ.
Nói là làm, nên Tưởng Phàm ngồi xuống, ga lăng nói: “Anh cõng em về, thế nào?”
Cô gái thở dài, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý đề nghị của anh, cẩn thận leo lên lưng anh. Lưng anh dày rộng ấm áp, làm người ta sản sinh cảm giác yên tâm và ỷ lại. Cô chỉ cho anh khu nhà kí túc xá cô ở, rồi mới ngoan ngoãn nằm úp lên không dám nhúc nhích.
Lúc Tưởng Phàm cõng cô cảm thấy cô rất nhẹ, cô gái xinh xắn hoạt bát, anh vững vàng đi tới. Qua chuyện này mà quen biết nhau, cô tên Chu Nhược Lâm, cũng là người Hoa, mới vừa nhập học, nên dạo quanh sân trường một chút, rồi mới đến đó. Cô dạo quanh bờ hồ mấy vòng, đang định đi về, lại đạp trúng cục đá nhỏ, nên té ngã, một chiếc giày văng xuống hồ, cô lại quên mang di động, nên không thể gọi cho ai, vì thế anh mới thấy được cảnh đó.
Cô nhìn sơ chính là tiểu thư con nhà giàu có, anh không ngờ là cô lại ở kí túc xá trong trường, mà không phải ở ngoài, hưởng sự chăm sóc của bảo mẫu. Cô không núp trong đôi cánh của ba mẹ mà trưởng thành, điều này làm anh nhìn cô bằng cặp mắt khác trước.
Hai người gặp nhau và bắt đầu từ giờ khắc này, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, đưa bọn họ hướng về tương lai không biết trước.
Chưa quen với cuộc sống ở đây, Tưởng Phàm đã thành người bạn đầu tiên của Sarah, cô biến thành cái đuôi theo anh, thường hay theo sát sau lưng anh. Tưởng Phàm cũng không giận, càng săn sóc cô bé đàn em này hơn. Sarah bước vào cuộc sống của Tưởng Phàm, nên lẽ đương nhiên, cũng quen thân với Allen, ba người trong mắt người ngoài y như anh em ruột hơn là bạn bè thân thiết.
Sarah rất có dáng dấp của người đẹp phương Đông xưa, trong trường rất được chào đón, có cả tá người theo đuổi, nhưng cô không nhận lời ai, tuyên bố với mọi người là cô đã có người mình thích, nhưng ong bướm vẫn không giảm.
Khi đó Tưởng Phàm sắp tốt nghiệp, khoa anh tổ chức vũ hội hoá trang, Sarah là “người nhà” cũng được tham dự. Vì họ không đi chung, nên người này không biết người kia giả thành ai. Tối nay Sarah cải trang thành nữ chiến sĩ xinh đẹp, chen qua rất nhiều người. Cô đứng trong hội trường nhìn quanh, phát hiện tối nay yêu ma quỷ quái tề tựu đông đủ, như đại hội võ lâm đại chiến yêu quái!
Cô nhón chân nhìn quanh đám đông, thấy thân hình cao ngất, anh mặc bộ đồ kị sĩ, đeo mặt nạ màu bạc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Cô nhớ Tưởng Phàm rất hợp với nhân vật kị sĩ này, hơn nữa bóng dáng kia tản ra hơi thở anh tuấn không khác ngày thường, trực giác cho cô biết đó là Tưởng Phàm, thế là vui vẻ đi tới.
Tối nay cô đến tham gia vũ hội là mang nhiệm vụ trọng đại. Bởi vì, cô quyết định tỏ tình với Tưởng Phàm. Đúng vậy, người cô thích chính là Tưởng Phàm. Cô không biết từ khi nào mình đã thích anh, có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau thì phải, khi đó Tưởng Phàm mang hình tượng kị sĩ anh dũng xuất hiện trước mặt cô, cứu công chúa gặp nạn là cô. Từ khi đó cô đã có tình cảm khó nói nên lời với anh.
“Anh đến đây một chút.” Sarah chạy tới, kéo góc áo người con trai, thẹn thùng nói.
Người con trai không phản đối, im lặng theo cô ra ban công. Sarah căng thẳng nắm chéo áo, mặt ửng hai đám mây đỏ, tiếng nói nhỏ rí, khẽ khàng nói: “À là... Khụ khụ... I know an angel was sent just for me, and i know I meant to be where I am. I love you more than i can say !”
Chàng trai nghe thấy, ngẩn người, đôi mắt ẩn dưới mặt nạ hiện tia vui sướng khó tin. Giọng anh trong trẻo vang lên: “I love you forever!” rồi kích động kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Khi Sarah nghe tiếng nói của anh, ngay lúc rơi vào lồng ngực anh, thân thể cô cứng ngắc, hơi thở trở nên rối loạn. Anh ta không Tưởng Phàm! Ý nghĩ đó lao vào đầu óc cô. Hơi thở và độ ấm cơ thể Tưởng Phàm cô nhớ mãi, cô khẳng định người này tuyệt đối không phải anh!
Sarah xấu hổ đẩy anh ta ra, xoa xoa tay, nói: “Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người.”
Chàng trai nghe vậy, cơ thể cứng đờ, anh ta không hề chớp mắt nhìn cô gái đứng trước mặt, tay dần nắm thành đấm.
“Sorry, tôi, tôi...” Cô đỏ mặt, không biết giải thích thế nào.
“Nếu anh đoán không lầm, em thích Tưởng Phàm.” Chàng trai lạnh lùng nói, rồi mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
“Allen...” Cô không ngờ đến che miệng.
Allen mắt đầy đau buồn nhìn cô, nói từng chữ từng chữ: “Sarah, anh thích em. Em có thể chú ý đến anh dù chỉ một chút thôi được không, chỉ một chút là được.” Đừng chỉ nhìn thấy mỗi Tưởng Phàm, anh không tham lam, chỉ một chút là đã thoả mãn. Allen nói xong rồi rời khỏi ban công, dáng người nhanh chóng hoà lẫn trong đám đông.
Sarah còn kinh hoàng chìm trong lời tỏ bày của Allen, ngơ ngác đứng ở ban công. Cho đến lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Tưởng Phàm vang lên sau lưng, cô mới bừng tỉnh. Tưởng Phàm mặc trang phục ma cà rồng gây chú ý, thần bí hắc ám.
“Anh Clarence, em thích anh, ngay từ đầu em đã thích anh, chúng ta quen nhau đi.” Sarah nắm tay Tưởng Phàm, vội vàng nói.
Tưởng Phàm nghe Sarah nói, không hề kinh ngạc, nhưng đôi mắt hiện lên nét khó xử. Anh đương nhiên biết tình cảm của cô bé này, nhưng anh không muốn bóc trần, định cứ thế cho qua, không ai bị tổn thương. Nhưng cái gì đến sẽ đến, không tránh được, rốt cuộc bản thân phải tổn thương, mới có thể rút kinh nghiệm. Con người phải bị thương mới hiểu biết, mới trưởng thành.
“Nhược Lâm, anh chỉ xem em như em gái, anh chưa hề nghĩ ngợi nhiều.” Tưởng Phàm vịn vai cô.
Sarah nhất thời cảm thấy gió đêm sao lại lạnh đến thế, toàn thân cô lạnh lẽo, từ ngoài da đến tận trong lòng. Cô lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên thu hết can đảm bày tỏ, lại có kết quả thế này, cô không cam lòng. Cô không thể chấp nhận câu nói đó của Tưởng Phàm, cô muốn nhận được tình cảm cũng như cô bỏ ra. “Clarence, em thật sự thích anh, em yêu anh, chúng ta quen nhau đi.” Sarah nôn nóng đến đỏ bừng mặt, khoé mắt ngấn nước.
“Anh xin lỗi, Nhược Lâm, anh không thể nhận tình cảm của em.” Tưởng Phàm khẽ nói.
“Em mặc kệ, em chỉ biết em yêu anh, em cũng muốn anh yêu em. Chúng ta thử quen đi, không chừng anh sẽ thích em thì sao...” Sarah gỡ mặt nạ, đồng thời đưa tay kéo Tưởng Phàm, cô kiễng chân, ngước mặt lên, định hôn anh.
Tưởng Phàm ngạc nhiên, mặt né sang bên, muốn tránh né nụ hôn của cô. Nên môi Sarah nhẹ lướt qua cánh môi mát lạnh của anh, dán lên mặt anh.
“Sarah, em đừng như thế!” Tưởng Phàm đẩy cô ra, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Anh mãi mãi là anh trai của em, mãi mãi bảo vệ em.”
Nhưng cô không muốn anh làm anh trai của cô! Nước mắt Sarah từng giọt từng giọt rơi xuống, làm nhoà lớp phấn trang điểm. “Anh đưa em về.” Tưởng Phàm ôm cô, đưa cô ra khỏi hội trường.
Từ sau đó, Sarah không xuất hiện trước mặt họ nữa, biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện. Tưởng Phàm biết cô trốn trong thế giới của mình chữa thương, nên cũng không đến kiếm cô, để hai người khỏi xấu hổ, làm cô càng thêm đau lòng.
Vào ngày Tưởng Phàm tốt nghiệp, Sarah cuối cùng cũng xuất hiện. Cô cầm hoa đến trước mặt anh, mỉm cười, nói lời chúc mừng, hoạt bát nghịch ngợm như trước kia, giống như chuyện tối đó không hề xảy ra.
Đêm đó chia tay bạn bè, Tưởng Phàm Allen với Sarah đi bar uống rượu. Vì sắp chia tay lúc tốt nghiệp mà thấy buồn bã, anh và Allen đêm nay đều buông thả, uống hết ly này đến ly khác. Sarah ngồi kế với họ, cúi đầu không nói, chỉ yên lặng rót rượu.
Allen đêm đó không biết vì sao, như đặc biệt đa cảm, vừa uống rượu giải sầu, vừa không ngừng chuốc rượu Tưởng Phàm, đến nửa đêm, cả hai người đều không biết mình đang làm gì, uống đến mơ mơ màng màng, không còn tỉnh táo.
Say rượu dễ xảy ra chuyện. Ngày hôm sau khi Tưởng Phàm tỉnh lại, phát hiện Sarah lại nằm trên giường anh, hai người trần như nhộng. Sự thật rất rõ ràng, anh và cô đã nảy sinh quan hệ. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, anh một chút cũng không nhớ, rất đau đầu, không thể suy nghĩ.
Khi Allen từ ngoài đi vào phòng Tưởng Phàm, thấy cảnh đó làm anh đau lòng, anh khó nén cơn giận, vung nắm đấm vào mặt Tưởng Phàm...
Việc đã đến nước này, đã không cách nào đảo ngược. Hai tháng sau, Sarah đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện cô đã mang thai. Bốn tháng sau, Tưởng Phàm và Sarah kết hôn, cô mặc váy cưới trắng, gả cho người cô yêu thương, dù người đó không có tình yêu với cô, nhưng cô tin lâu ngày sẽ có tình cảm, họ còn rất nhiều thời gian sống cạnh nhau, cô tin tình yêu sẽ có lúc nở hoa.
Mang thai mười tháng, tới lúc đứa trẻ cất tiếng chào đời, con gái đáng yêu ra đời, còn Sarah vì sinh khó mà mất. Lúc sinh đứa bé cô kiên quyết giữ lại, chọn cách hi sinh bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.