Chương 80: Quan hệ không ít.
Y Sắc
08/01/2015
Lúc Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần hai người mặc đồ xong xuôi xuống lầu, cũng là chuyện của nửa tiếng sau đó. Tiểu Ngô nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa xe cho họ. Khi anh ta thấy vừa thấy Ninh Tiểu Thuần, đã bị cô hút hồn. Ninh Tiểu Thuần mặc bộ lễ phục đỏ toả sức hấp dẫn khác với trước đây, không còn ngây ngô, mà trưởng thành, quyến rũ, cuốn hút cực kì, anh ta không kiềm được nuốt nước bọt.
Tổng giám đốc với cô ấy ở trên phòng lâu như vậy là vì sao chứ, chẳng lẽ... Tiểu Ngô chợt nghĩ đến chỗ không chính đáng, anh ta đóng cửa xe đi vòng lại, cười cực kì đen tối, đôi mắt nhỏ híp lại chỉ còn một đường chỉ.
“Bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn.” Tiểu Ngô vừa ngồi vào xe bỗng nghe Cung Triệt ngồi phía sau ra lệnh, thì lập tức ném hết YY trong đầu xuống đất, nhấn ga, xe như tên rời cung, lao vút đi.
“Em đến đó phải làm gì?” Ninh Tiểu Thuần quay sang hỏi Cung Triệt.
“Tận tình ăn là được.” Cung Triệt đáp.
Cô có phải quỷ đói đầu thai đâu, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng hình tượng, điều này cô cũng biết mà. Nhưng có điều Cung Triệt nhắc đến chuyện ăn uống, cô cảm thấy mình thật sự rất đói bụng, vì vừa rồi vận động kịch liệt tiêu hao quá nhiều thể lực.
“Hừ hừ.” Ninh Tiểu Thuần hừ hai tiếng xem như đáp lại.
Tiểu Ngô không thẹn với nhiệm vụ, trước khi bữa tiệc khai mạc đã đưa hai người đến khách sạn. Cung Triệt xuống xe, hơi khom lưng, vươn tay cho Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần giơ tay đặt vào tay anh, từ trong xe bước ra. Tuấn nam mỹ nữ, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần vào trong hội trường, bên trong đã có không ít người ngồi. Đây là bữa tiệc đứng, giảm bớt rất nhiều phiền phức, khách khứa có thể tuỳ ý bắt chuyện, không hạn chế. Ninh Tiểu Thuần buồn chán nhìn quanh hội trường, không thấy người quen nào, lúc này ngoài cửa bỗng xôn xao, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Thì ra là người được chúc thọ xuất hiện, ông lão đã gần tám mươi tuổi, nhưng tinh thần khoẻ mạnh, râu tóc bạc phơ, quắc thước, miệng mỉm cười. Ông chống gậy, có người dìu chậm rãi bước vào hội trường.
Ông lão tên Chu Trường, là nhân vật tiếng tăm trong thương giới, hết sức quyền uy. Lúc giới tài chính lung lay, ông với tài lãnh đạo phi thường mới có thể tạo lập ra kì tích thương nghiệp của thế kỉ 20. Công ty ông khi đó dưới sự dẫn dắt của ông trở thành công ty đứng đầu châu Á, và cũng trở thành công ty có giá trị lớn nhất thế giới.
Khi đó có rất nhiều công ty lớn trong tình trạng khủng hoảng kinh tế thế giới như quân bài domino sụp đổ hàng loạt, tổng giám đốc của chúng cũng thay đổi xoành xoạch, nhưng ông lão với chức vị tổng giám đốc lại sừng sững bất động, vì ông tạo ra kì tích lợi nhuận và thu nhập.
Sau khi ông về hưu, cuộc sống giao thiệp cũng ít hẳn, lần mừng thọ này chỉ mời bạn bè thân nhau mấy đời và một vài người thành công trong thương giới.
Ninh Tiểu Thuần tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh ông lão, nhìn thoáng qua, đã chết sững tại chỗ. Chỉ người đó dáng người cao lớn, ngũ quan rõ ràng sắc nét, hai hàng lông mày rậm, luôn luôn mang nét cười mỉm, như trăng thượng tuần sáng rực trên bầu trời đêm. Người này không phải Tưởng Phàm thì là ai? Lúc nãy người cô thấy trong thang máy chính là anh ta sao?!
Ninh Tiểu Thuần kéo tay Cung Triệt nắm chặt, Cung Triệt cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Người đó là Tưởng Phàm?!” Cô nhướng mắt ý hỏi.
“Ừ.” Cung Triệt nhướng mày đáp. Tưởng Phàm xuất hiện ở đây không có gì đáng kinh ngạc, nhưng anh ta có thể đứng cạnh Chu lão tiên sinh, thân phận nhất định rất đặc biệt. Điểm này làm anh hơi giật mình, quan hệ giữa họ nhất định không ít, Cung Triệt rũ mắt trầm ngâm.
Tưởng Phàm giúp ông lão bước từng bước vào hội trường, khi họ đi ngang Cung Triệt, Cung Triệt gật đầu lễ phép chào hỏi, “Chu lão, xin chào ngài, tôi là Cung Triệt.”
Ông lão ngừng lại, mỉm cười, đôi mắt sáng ngời có thần loé sáng, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cung Triệt, “Ha ha, thì ra là Triệt à, thời gian quả là nhanh thật, lúc trước gặp cậu, cậu vẫn còn nhỏ xíu, giờ chớp mắt đã trưởng thành rồi, sắp không nhận ra được nữa. Tướng tá thật khôi ngô, nhất định là rất được con gái mến mộ nhỉ.”
“Ha ha, Chu lão ngài thật biết nói đùa, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.” Cung Triệt cười nói.
“Được được, ngoan lắm. Nghe nói Hoàn Nghệ dưới sự lãnh đạo của cậu phát triển không ngừng, xem ra năng lực cũng không tệ, Cung Hằng hẳn là yên tâm rồi, ha ha. Đúng rồi, lâu quá không gặp ba mẹ cậu, họ hiện giờ thế nào?” Chu lão tiên sinh đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Cung Triệt.
“Haha, ngài quá khen, tôi còn rất nhiều chỗ thiếu sót, còn phải học hỏi ở ngài.” Cung Triệt khiêm nhường nói, “Nhờ phúc của ngài, ba mẹ quả thật rất khoẻ, còn thường hay đi du lịch đây đó.”
“Cậu đừng khiêm tốn, tiểu Tưởng cứ khen cậu không dứt, hậu sinh khả uý mà.” Chu lão vỗ vỗ vai Cung Triệt.
Cung Triệt nghe vậy, ngẩng lên Tưởng Phàm, tầm mắt không hẹn mà gặp anh ta, hai người gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi. Ninh Tiểu Thuần đang trộm quan sát hai người qua đuôi mắt cuối cùng cũng bị ông lão chú ý, Chu lão nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Thuần, hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là ai?”
“Trợ lý của tôi, Ninh Tiểu Thuần.” Cung Triệt giới thiệu.
“Xin chào ngài.” Ninh Tiểu Thuần lễ phép xoay người gật đầu, cô chú ý tới ánh mắt Tưởng Phàm, theo phép lịch sự, cô ngẩng đầu mỉm cười với anh ta. Cô thấy Tưởng Phàm mỉm cười đôi mắt xẹt qua tia sáng khó hiểu, cô cúi đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cung Triệt.
“Ha ha.” Chu lão thú vị nhìn Ninh Tiểu Thuần, bảo Cung Triệt, “Các người cứ vui chơi thoải mái, tôi đi trước.”
“Vâng.” Cung Triệt gật gật đầu.
Tưởng Phàm đỡ ông lão đi vào hội trường, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không khí hoà hợp. Cung Triệt nhìn bóng lưng họ, mày khẽ chau nhanh. Ha ha, anh không đoán nổi quan hệ của họ ra sao, chuyện này thật thú vị.
Chỉ chốc lát sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Người chủ trì đứng trên bục tạo không khí sôi động, hài hước dí dỏm tuyên bố lí do làm mọi người háo hức. “Tám mươi là con số may mắn, là biểu thị cho viên mãn và bắt đầu. Đằng đẵng tám mươi xuân xanh, chứa vô số gian khổ lận đận, cũng bào hàm hạnh phúc và vui sướng vô tận. Nhưng trong cuộc sống đặc biệt này, chúng ta chỉ chắt lọc những gì hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất cùng với vui sướng đơn giản nhất, trút hết vào ngày hôm nay chúc mừng cho người đang ngồi ở đây! Xin mọi người cho tràng pháo tay nhiệt liệt nhất mời người được chúc lên bục!” Người chủ trì vừa nói dứt, toàn phòng liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng Phàm đỡ ông lão lên bục, sau đó đứng lùi một bên, ông lão hắng giọng, cầm micro, giọng nói hùng hồn: “Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời tôi. Trong không khí sung sướng hạnh phúc này, tôi chào đón sinh nhật của mình, giờ phút này được các vị bớt chút thời giờ quý báu đến chung vui cùng tôi, còn mang đến rất nhiều lời chúc chân thật, làm bữa tiệc này càng thêm vui. Nhân đây, tôi cũng hoan nghênh các vị bạn bè thân hữu đến chúc mừng và cũng xin chân thành cảm ơn. Hôm nay tôi đã chuẩn bị bữa rượu nhạt, hi vọng mọi người sẽ thích, uống thật vui vẻ, chơi thật thoải mái! Nếu có chỗ nào tiếp đón thiếu sót, xin mọi người rộng lượng bỏ qua!”
Ông lão nói xong, dưới bục lại vang lên tiếng vỗ tay. Bữa tiệc chính thức bắt đầu, những người khách bưng ly rượu đi băng qua hội trường, tập trung lại bàn bạc vấn đề thú vị.
“Muốn ăn chút gì không?” Cung Triệt cúi xuống hỏi Ninh Tiểu Thuần.
Mắt Ninh Tiểu Thuần đã sớm bay đến đậu trên thức ăn đặt trên bàn dài cách đó không xa, cô kéo tay Cung Triệt: “Mau lên, chúng ta qua đó xem.”
Cung Triệt không nói gì, để mặc cô kéo anh dạt đám đông, đi đến bàn ăn dài hẹp. Ninh Tiểu Thuần đảo hết món ăn một lần, sau đó mỗi món gắp một chút, nếm thử, rồi mới quyết định tập trung chọn món nào. Cô vừa gắp rau vào đĩa, vừa nhìn Cung Triệt, thấy trong khay của anh đều là một ít thức ăn nhẹ, hơn nữa còn bày trí đẹp mắt càng khiến người ta muốn ăn, so ra, thức ăn trong khay của mình hình như hơi dầu mỡ, còn bày trí có phần lộn xộn.
“Còn muốn lấy gì nữa không?” Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần xịu mặt, không hiểu hỏi: “Em sao vậy?”
“Ừm, không có gì.” Ninh Tiểu Thuần ngừng gắp thức ăn, rầu rĩ không vui nói: “Qua kia ngồi đi.”
Cung Triệt nhìn cô một cái, không hỏi nữa, đi cùng cô ngồi xuống. Đối diện với món ngon, Ninh Tiểu Thuần vốn đang ủ rũ chỉ chốc lát sau cảm xúc đó đã bị ném lên chín tầng mây, sung sướng hưởng thụ món ngon vật lạ. Nếu lúc nãy Cung Triệt đã bảo cô chỉ cần tận tình ăn, vậy cô không khách sáo. Cô tiêu diệt sạch đồ ăn trong khay, chạy lấy thêm mấy lần, cuối cùng cũng bổ sung xong thể lực đã tiêu hao.
Cung Triệt tao nhã lau miệng, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Món ngọt đã có rồi, muốn ăn thử một chút không? Bánh chocolate của khách sạn này rất nổi tiếng.”
Ninh Tiểu Thuần định giả vờ từ chối, nhưng bị câu cuối của Cung Triệt đâm chết tươi, lời định nói ra lại nuốt vào bụng. Cô cười híp mắt nói: “Tốt quá, có muốn em lấy một phần cho anh không?”
“Không cần, em mau đi đi, nếu không bị cướp hết đó.” Cung Triệt trêu chọc nói.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, chạy hai bước đã qua đến, có điều cô lại nghĩ ra, bánh ngọt vừa béo vừa ngọt là loại mấy thục nữ kiên quyết tránh xa, lỡ tham ăn nhiều quá, sau này còn tốn tiền giảm béo, các cô chắc chắn không thích. Cho nên, cô cơ bản không cần lo bánh sẽ cướp hết.
Cô bĩu môi, gắp một miếng bánh, lúc chuẩn bị quay lại chỗ, sau lưng chợt có tiếng cười đùa ầm ĩ, tiếng giày cao gót vang “cộp cộp”, cô không kịp đề phòng, người ở đâu đã vọt tới, cô đứng không vững, khay trên tay cũng sắp rớt, cô đau xót nhắm mắt, lòng nghĩ sắp bị mất mặt rồi.
May mà ông Trời không ngủ quên, quá nhân từ giúp cô một phen. Cái khay được người khác giữ lại, lưng cũng được ai đó ôm chặt, cô bình an vô sự dựa vào ngực ai đó. Phùuuu, cô thở dài nhẹ nhõm, mở to mắt, một đôi mắt sâu trong suốt lọt vào mắt cô.
Mắt cô cẩn thận dời xuống, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, dáng môi tuyệt đẹp, hơi hé ra cao quý và tao nhã. Đây, đây, chẳng phải là Tưởng Phàm ư? Cô sợ đến mức vùng khỏi ngực anh ta, xoắn tay nói: “Cảm ơn anh, thật xin lỗi...”
Tổng giám đốc với cô ấy ở trên phòng lâu như vậy là vì sao chứ, chẳng lẽ... Tiểu Ngô chợt nghĩ đến chỗ không chính đáng, anh ta đóng cửa xe đi vòng lại, cười cực kì đen tối, đôi mắt nhỏ híp lại chỉ còn một đường chỉ.
“Bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn.” Tiểu Ngô vừa ngồi vào xe bỗng nghe Cung Triệt ngồi phía sau ra lệnh, thì lập tức ném hết YY trong đầu xuống đất, nhấn ga, xe như tên rời cung, lao vút đi.
“Em đến đó phải làm gì?” Ninh Tiểu Thuần quay sang hỏi Cung Triệt.
“Tận tình ăn là được.” Cung Triệt đáp.
Cô có phải quỷ đói đầu thai đâu, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng hình tượng, điều này cô cũng biết mà. Nhưng có điều Cung Triệt nhắc đến chuyện ăn uống, cô cảm thấy mình thật sự rất đói bụng, vì vừa rồi vận động kịch liệt tiêu hao quá nhiều thể lực.
“Hừ hừ.” Ninh Tiểu Thuần hừ hai tiếng xem như đáp lại.
Tiểu Ngô không thẹn với nhiệm vụ, trước khi bữa tiệc khai mạc đã đưa hai người đến khách sạn. Cung Triệt xuống xe, hơi khom lưng, vươn tay cho Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần giơ tay đặt vào tay anh, từ trong xe bước ra. Tuấn nam mỹ nữ, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần vào trong hội trường, bên trong đã có không ít người ngồi. Đây là bữa tiệc đứng, giảm bớt rất nhiều phiền phức, khách khứa có thể tuỳ ý bắt chuyện, không hạn chế. Ninh Tiểu Thuần buồn chán nhìn quanh hội trường, không thấy người quen nào, lúc này ngoài cửa bỗng xôn xao, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Thì ra là người được chúc thọ xuất hiện, ông lão đã gần tám mươi tuổi, nhưng tinh thần khoẻ mạnh, râu tóc bạc phơ, quắc thước, miệng mỉm cười. Ông chống gậy, có người dìu chậm rãi bước vào hội trường.
Ông lão tên Chu Trường, là nhân vật tiếng tăm trong thương giới, hết sức quyền uy. Lúc giới tài chính lung lay, ông với tài lãnh đạo phi thường mới có thể tạo lập ra kì tích thương nghiệp của thế kỉ 20. Công ty ông khi đó dưới sự dẫn dắt của ông trở thành công ty đứng đầu châu Á, và cũng trở thành công ty có giá trị lớn nhất thế giới.
Khi đó có rất nhiều công ty lớn trong tình trạng khủng hoảng kinh tế thế giới như quân bài domino sụp đổ hàng loạt, tổng giám đốc của chúng cũng thay đổi xoành xoạch, nhưng ông lão với chức vị tổng giám đốc lại sừng sững bất động, vì ông tạo ra kì tích lợi nhuận và thu nhập.
Sau khi ông về hưu, cuộc sống giao thiệp cũng ít hẳn, lần mừng thọ này chỉ mời bạn bè thân nhau mấy đời và một vài người thành công trong thương giới.
Ninh Tiểu Thuần tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh ông lão, nhìn thoáng qua, đã chết sững tại chỗ. Chỉ người đó dáng người cao lớn, ngũ quan rõ ràng sắc nét, hai hàng lông mày rậm, luôn luôn mang nét cười mỉm, như trăng thượng tuần sáng rực trên bầu trời đêm. Người này không phải Tưởng Phàm thì là ai? Lúc nãy người cô thấy trong thang máy chính là anh ta sao?!
Ninh Tiểu Thuần kéo tay Cung Triệt nắm chặt, Cung Triệt cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Người đó là Tưởng Phàm?!” Cô nhướng mắt ý hỏi.
“Ừ.” Cung Triệt nhướng mày đáp. Tưởng Phàm xuất hiện ở đây không có gì đáng kinh ngạc, nhưng anh ta có thể đứng cạnh Chu lão tiên sinh, thân phận nhất định rất đặc biệt. Điểm này làm anh hơi giật mình, quan hệ giữa họ nhất định không ít, Cung Triệt rũ mắt trầm ngâm.
Tưởng Phàm giúp ông lão bước từng bước vào hội trường, khi họ đi ngang Cung Triệt, Cung Triệt gật đầu lễ phép chào hỏi, “Chu lão, xin chào ngài, tôi là Cung Triệt.”
Ông lão ngừng lại, mỉm cười, đôi mắt sáng ngời có thần loé sáng, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cung Triệt, “Ha ha, thì ra là Triệt à, thời gian quả là nhanh thật, lúc trước gặp cậu, cậu vẫn còn nhỏ xíu, giờ chớp mắt đã trưởng thành rồi, sắp không nhận ra được nữa. Tướng tá thật khôi ngô, nhất định là rất được con gái mến mộ nhỉ.”
“Ha ha, Chu lão ngài thật biết nói đùa, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.” Cung Triệt cười nói.
“Được được, ngoan lắm. Nghe nói Hoàn Nghệ dưới sự lãnh đạo của cậu phát triển không ngừng, xem ra năng lực cũng không tệ, Cung Hằng hẳn là yên tâm rồi, ha ha. Đúng rồi, lâu quá không gặp ba mẹ cậu, họ hiện giờ thế nào?” Chu lão tiên sinh đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Cung Triệt.
“Haha, ngài quá khen, tôi còn rất nhiều chỗ thiếu sót, còn phải học hỏi ở ngài.” Cung Triệt khiêm nhường nói, “Nhờ phúc của ngài, ba mẹ quả thật rất khoẻ, còn thường hay đi du lịch đây đó.”
“Cậu đừng khiêm tốn, tiểu Tưởng cứ khen cậu không dứt, hậu sinh khả uý mà.” Chu lão vỗ vỗ vai Cung Triệt.
Cung Triệt nghe vậy, ngẩng lên Tưởng Phàm, tầm mắt không hẹn mà gặp anh ta, hai người gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi. Ninh Tiểu Thuần đang trộm quan sát hai người qua đuôi mắt cuối cùng cũng bị ông lão chú ý, Chu lão nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Thuần, hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là ai?”
“Trợ lý của tôi, Ninh Tiểu Thuần.” Cung Triệt giới thiệu.
“Xin chào ngài.” Ninh Tiểu Thuần lễ phép xoay người gật đầu, cô chú ý tới ánh mắt Tưởng Phàm, theo phép lịch sự, cô ngẩng đầu mỉm cười với anh ta. Cô thấy Tưởng Phàm mỉm cười đôi mắt xẹt qua tia sáng khó hiểu, cô cúi đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cung Triệt.
“Ha ha.” Chu lão thú vị nhìn Ninh Tiểu Thuần, bảo Cung Triệt, “Các người cứ vui chơi thoải mái, tôi đi trước.”
“Vâng.” Cung Triệt gật gật đầu.
Tưởng Phàm đỡ ông lão đi vào hội trường, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không khí hoà hợp. Cung Triệt nhìn bóng lưng họ, mày khẽ chau nhanh. Ha ha, anh không đoán nổi quan hệ của họ ra sao, chuyện này thật thú vị.
Chỉ chốc lát sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Người chủ trì đứng trên bục tạo không khí sôi động, hài hước dí dỏm tuyên bố lí do làm mọi người háo hức. “Tám mươi là con số may mắn, là biểu thị cho viên mãn và bắt đầu. Đằng đẵng tám mươi xuân xanh, chứa vô số gian khổ lận đận, cũng bào hàm hạnh phúc và vui sướng vô tận. Nhưng trong cuộc sống đặc biệt này, chúng ta chỉ chắt lọc những gì hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất cùng với vui sướng đơn giản nhất, trút hết vào ngày hôm nay chúc mừng cho người đang ngồi ở đây! Xin mọi người cho tràng pháo tay nhiệt liệt nhất mời người được chúc lên bục!” Người chủ trì vừa nói dứt, toàn phòng liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng Phàm đỡ ông lão lên bục, sau đó đứng lùi một bên, ông lão hắng giọng, cầm micro, giọng nói hùng hồn: “Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời tôi. Trong không khí sung sướng hạnh phúc này, tôi chào đón sinh nhật của mình, giờ phút này được các vị bớt chút thời giờ quý báu đến chung vui cùng tôi, còn mang đến rất nhiều lời chúc chân thật, làm bữa tiệc này càng thêm vui. Nhân đây, tôi cũng hoan nghênh các vị bạn bè thân hữu đến chúc mừng và cũng xin chân thành cảm ơn. Hôm nay tôi đã chuẩn bị bữa rượu nhạt, hi vọng mọi người sẽ thích, uống thật vui vẻ, chơi thật thoải mái! Nếu có chỗ nào tiếp đón thiếu sót, xin mọi người rộng lượng bỏ qua!”
Ông lão nói xong, dưới bục lại vang lên tiếng vỗ tay. Bữa tiệc chính thức bắt đầu, những người khách bưng ly rượu đi băng qua hội trường, tập trung lại bàn bạc vấn đề thú vị.
“Muốn ăn chút gì không?” Cung Triệt cúi xuống hỏi Ninh Tiểu Thuần.
Mắt Ninh Tiểu Thuần đã sớm bay đến đậu trên thức ăn đặt trên bàn dài cách đó không xa, cô kéo tay Cung Triệt: “Mau lên, chúng ta qua đó xem.”
Cung Triệt không nói gì, để mặc cô kéo anh dạt đám đông, đi đến bàn ăn dài hẹp. Ninh Tiểu Thuần đảo hết món ăn một lần, sau đó mỗi món gắp một chút, nếm thử, rồi mới quyết định tập trung chọn món nào. Cô vừa gắp rau vào đĩa, vừa nhìn Cung Triệt, thấy trong khay của anh đều là một ít thức ăn nhẹ, hơn nữa còn bày trí đẹp mắt càng khiến người ta muốn ăn, so ra, thức ăn trong khay của mình hình như hơi dầu mỡ, còn bày trí có phần lộn xộn.
“Còn muốn lấy gì nữa không?” Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần xịu mặt, không hiểu hỏi: “Em sao vậy?”
“Ừm, không có gì.” Ninh Tiểu Thuần ngừng gắp thức ăn, rầu rĩ không vui nói: “Qua kia ngồi đi.”
Cung Triệt nhìn cô một cái, không hỏi nữa, đi cùng cô ngồi xuống. Đối diện với món ngon, Ninh Tiểu Thuần vốn đang ủ rũ chỉ chốc lát sau cảm xúc đó đã bị ném lên chín tầng mây, sung sướng hưởng thụ món ngon vật lạ. Nếu lúc nãy Cung Triệt đã bảo cô chỉ cần tận tình ăn, vậy cô không khách sáo. Cô tiêu diệt sạch đồ ăn trong khay, chạy lấy thêm mấy lần, cuối cùng cũng bổ sung xong thể lực đã tiêu hao.
Cung Triệt tao nhã lau miệng, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Món ngọt đã có rồi, muốn ăn thử một chút không? Bánh chocolate của khách sạn này rất nổi tiếng.”
Ninh Tiểu Thuần định giả vờ từ chối, nhưng bị câu cuối của Cung Triệt đâm chết tươi, lời định nói ra lại nuốt vào bụng. Cô cười híp mắt nói: “Tốt quá, có muốn em lấy một phần cho anh không?”
“Không cần, em mau đi đi, nếu không bị cướp hết đó.” Cung Triệt trêu chọc nói.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, chạy hai bước đã qua đến, có điều cô lại nghĩ ra, bánh ngọt vừa béo vừa ngọt là loại mấy thục nữ kiên quyết tránh xa, lỡ tham ăn nhiều quá, sau này còn tốn tiền giảm béo, các cô chắc chắn không thích. Cho nên, cô cơ bản không cần lo bánh sẽ cướp hết.
Cô bĩu môi, gắp một miếng bánh, lúc chuẩn bị quay lại chỗ, sau lưng chợt có tiếng cười đùa ầm ĩ, tiếng giày cao gót vang “cộp cộp”, cô không kịp đề phòng, người ở đâu đã vọt tới, cô đứng không vững, khay trên tay cũng sắp rớt, cô đau xót nhắm mắt, lòng nghĩ sắp bị mất mặt rồi.
May mà ông Trời không ngủ quên, quá nhân từ giúp cô một phen. Cái khay được người khác giữ lại, lưng cũng được ai đó ôm chặt, cô bình an vô sự dựa vào ngực ai đó. Phùuuu, cô thở dài nhẹ nhõm, mở to mắt, một đôi mắt sâu trong suốt lọt vào mắt cô.
Mắt cô cẩn thận dời xuống, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, dáng môi tuyệt đẹp, hơi hé ra cao quý và tao nhã. Đây, đây, chẳng phải là Tưởng Phàm ư? Cô sợ đến mức vùng khỏi ngực anh ta, xoắn tay nói: “Cảm ơn anh, thật xin lỗi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.