Chương 29: Sếp lớn và nhân viên quèn.
Y Sắc
08/01/2015
Sau sự việc “đội nón xanh”, Lục Tử Hiên và Ninh Tiểu Thuần không gặp nhau một thời gian, hắn vẫn như ngày thường, không biểu hiện căm tức ra ngoài, nhưng bắt đầu lẳng lặng quan sát và điều tra, dù có đào ba thước đất lên cũng phải đào cho ra gã đàn ông đó. Ninh Tiểu Thuần không nhận thấy sự khác thường của hắn, vội vàng đi thi, thi xong bắt đầu đến Hoàn Nghệ làm.
Lúc Ninh Tiểu Thuần mặc đồ công sở chính thức bước chân vào toà nhà Hoàn Nghệ, bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng tự hào. Lần này ứng tuyển trợ lý tổng cộng có mười hai người, sáu nam sáu nữ, nhìn sơ đều là tinh anh trong tinh anh. Phòng nhân sự mở hội nghị theo thông lệ, nói chào mừng họ gia nhập, khuyên họ cố gắng làm việc, sau đó phân họ đến các phòng khác nhau, tuỳ theo người phụ trách các phòng ban quen thuộc quy trình làm việc hướng dẫn.
Ninh Tiểu Thuần bị phân đến phòng Tài vụ, trưởng phòng tài vụ họ Lý, là một phụ nữ mang kính gọng đen, tóc bới cao, đeo đồ trang sức trang nhã, mặc đồ công sở kín mít, toàn thân lộ ra mùi vị già cỗi. Cô ta đẩy đẩy kính, chỉ vào vị trí bên cạnh, nghiêm nghị nói với Ninh Tiểu Thuần: “Chỗ của cô ở đây, trước tiên cô xem qua tư liệu, tìm hiểu về quy trình làm việc của công ty, không hiểu chỗ nào hỏi tôi.” Nói xong giẫm gót giày đi vào văn phòng.
Ninh Tiểu Thuần cam chịu ngồi xuống xem mớ tài liệu rắc rối nhàm chán, chợt khoé mắt thấy một dáng người cao ráo đi đến, Ninh Tiểu Thuần kinh hoàng, là Cố Minh Vũ. Trưởng phòng Lý vừa bước vào phòng của mình quay phắt lại, vội vàng đón tiếp, khoé mắt không giấu được nụ cười, chân thành nói: “Giám đốc đến đây có gì không ạ, tìm tôi đúng không?”
Cố Minh Vũ cười cười, nói: “Thư kí Hứa đang nghỉ phép, văn phòng tổng giám đốc đang khuyết một trợ lý, trưởng phòng Lý xem các cô trong văn phòng có ai thích hợp thì đề cử nhé.”
Trưởng phòng Lý vội vàng gật đầu, cười nói: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này. Hay là mời giám đốc vào văn phòng bàn về yêu cầu đối với trợ lý được không?”
“Haha, không cần, chỉ cần thông minh nhạy bén, hiểu rõ công việc tài vụ là được.” Cố Minh Vũ tiếp tục bày ra nụ cười giết người không đền mạng, “Làm phiền trưởng phòng Lý nhiều.” Nói rồi bỏ đi mất.
Ninh Tiểu Thuần liếc bóng lưng Cố Minh Vũ một cái, rồi nhìn nhìn sang bộ dạng trưởng phòng Lý mê trai, buồn cười muốn chết. Dáng vẻ này của cô ta với cô ta làm cho người ta cảm thấy cách nhau xa tít tắp, chả lẽ cô ta...
“Bà cô già này yêu thầm giám đốc đấy, lần nào cũng thế này, thật làm người ta nổi da gà.” Nhân viên bên cạnh nhích sang, thì thào nói Ninh Tiểu Thuần biết, chứng thực ý nghĩ trong đầu cô. Cố Minh Vũ hẳn là hoa thơm đã có chủ, lần trước ở quảng trường nhỏ chắc là bạn gái anh ta. Xem ra, trưởng phòng Lý không có cơ hội rồi.
Tuy nói nơi công sở như chiến trường, nhưng nơi công sở cũng là nơi nhiều chuyện. Ninh Tiểu Thuần bĩu môi lắc đầu, mỉm cười với người đó, sau đó quay lại làm việc.
Cô mở máy tính lên, nhìn chằm chằm tài liệu trong tập giấy tờ suy nghĩ. Cô vừa rồi thấy Cố Minh Vũ mà lấy làm kinh hãi, lại chợt nhớ đến Cung Triệt. Hoàn Nghệ là công ty của Cung Triệt, nhận thức này khiến cô lo lắng không kịp chuẩn bị tinh thần. Cô thật muốn gõ đầu mình thật đau, cô biết Hoàn Nghệ là công ty nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng lại không biết đến những nhân vật lớn bên trên. Cô và Cung Triệt quan hệ như thế làm cô vô tình không tìm hiểu thân phận của anh ta, cô chỉ biết anh ta là dân làm ăn lắm tiền. Cứ thế, đến bây giờ, cô mới đặt tổng giám đốc của Hoàn Nghệ với Cung Triệt lên ngang hàng.
Giờ cô và anh ta cùng một công ty, anh ta là tổng giám đốc ngồi tận trên cao, cô là nhân viên nhỏ bé tầm thường, chắc hẳn sẽ không gặp nhau, nhưng cô lại không thấy nhẹ nhõm. Quan hệ của họ trừ Cố Minh Vũ ra thì chẳng còn ai biết, nhưng cô vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên. Cô và anh ta chẳng thể chạm trán nhau ở đâu ngoại trừ giao dịch trên giường, nếu lỡ gặp ở công ty, cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với anh ta.
Rắc rối quá đi thôi.... Cô buồn rầu gãi đầu.
Cô ép mình phải xem tài liệu, nhưng không cách nào xem nổi, lại tiếp tục suy nghĩ mông lung. Cô có thể vào Hoàn Nghệ, chỗ ngồi này là cô gián tiếp xài quy tắc ngầm mà có được? Oh, my ladygaga!
Nhưng mà, Cung Triệt là kiểu người tính toán, sẽ không làm chuyện lỗ vốn, nên sẽ không có chuyện anh ta cho cô vào cửa sau. Cô vào bằng chính sức lực của mình!! Trong lòng cô hò hét. Hò hét xong rồi xem tiếp tài liệu.
Một ngày trôi qua bình an vô sự, Ninh Tiểu Thuần hết giờ làm về nhà trọ, đi ngang qua quán cà phê của chị hàng xóm An Hội Lý, cô ngẫm nghĩ, bước vào. Cô theo thói quen, muốn uống một ly capuchino và nhâm nhi thưởng thức một miếng matcha.
An Hội Lý đột ngột đi đến, ngồi xuống kế bên Ninh Tiểu Thuần, dịch sát vào cô, nói nhỏ: “Tiểu Thuần, nói em nghe chuyện này.”
“Dạ?” Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn chị.
“Gân đây lúc chị đóng cửa quán, thấy có người trốn trong góc tối nhìn chằm chằm nhà trọ màu hồng, buổi tối em cẩn thận một tí, nhớ chú ý đấy.” An Hội Lý lo lắng nói.
“Vâng ạ.” Trong cánh rừng chim chóc gì cũng có, nói chi là một tên rình trộm. Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm trong lòng.
Lúc Ninh Tiểu Thuần mặc đồ công sở chính thức bước chân vào toà nhà Hoàn Nghệ, bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng tự hào. Lần này ứng tuyển trợ lý tổng cộng có mười hai người, sáu nam sáu nữ, nhìn sơ đều là tinh anh trong tinh anh. Phòng nhân sự mở hội nghị theo thông lệ, nói chào mừng họ gia nhập, khuyên họ cố gắng làm việc, sau đó phân họ đến các phòng khác nhau, tuỳ theo người phụ trách các phòng ban quen thuộc quy trình làm việc hướng dẫn.
Ninh Tiểu Thuần bị phân đến phòng Tài vụ, trưởng phòng tài vụ họ Lý, là một phụ nữ mang kính gọng đen, tóc bới cao, đeo đồ trang sức trang nhã, mặc đồ công sở kín mít, toàn thân lộ ra mùi vị già cỗi. Cô ta đẩy đẩy kính, chỉ vào vị trí bên cạnh, nghiêm nghị nói với Ninh Tiểu Thuần: “Chỗ của cô ở đây, trước tiên cô xem qua tư liệu, tìm hiểu về quy trình làm việc của công ty, không hiểu chỗ nào hỏi tôi.” Nói xong giẫm gót giày đi vào văn phòng.
Ninh Tiểu Thuần cam chịu ngồi xuống xem mớ tài liệu rắc rối nhàm chán, chợt khoé mắt thấy một dáng người cao ráo đi đến, Ninh Tiểu Thuần kinh hoàng, là Cố Minh Vũ. Trưởng phòng Lý vừa bước vào phòng của mình quay phắt lại, vội vàng đón tiếp, khoé mắt không giấu được nụ cười, chân thành nói: “Giám đốc đến đây có gì không ạ, tìm tôi đúng không?”
Cố Minh Vũ cười cười, nói: “Thư kí Hứa đang nghỉ phép, văn phòng tổng giám đốc đang khuyết một trợ lý, trưởng phòng Lý xem các cô trong văn phòng có ai thích hợp thì đề cử nhé.”
Trưởng phòng Lý vội vàng gật đầu, cười nói: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này. Hay là mời giám đốc vào văn phòng bàn về yêu cầu đối với trợ lý được không?”
“Haha, không cần, chỉ cần thông minh nhạy bén, hiểu rõ công việc tài vụ là được.” Cố Minh Vũ tiếp tục bày ra nụ cười giết người không đền mạng, “Làm phiền trưởng phòng Lý nhiều.” Nói rồi bỏ đi mất.
Ninh Tiểu Thuần liếc bóng lưng Cố Minh Vũ một cái, rồi nhìn nhìn sang bộ dạng trưởng phòng Lý mê trai, buồn cười muốn chết. Dáng vẻ này của cô ta với cô ta làm cho người ta cảm thấy cách nhau xa tít tắp, chả lẽ cô ta...
“Bà cô già này yêu thầm giám đốc đấy, lần nào cũng thế này, thật làm người ta nổi da gà.” Nhân viên bên cạnh nhích sang, thì thào nói Ninh Tiểu Thuần biết, chứng thực ý nghĩ trong đầu cô. Cố Minh Vũ hẳn là hoa thơm đã có chủ, lần trước ở quảng trường nhỏ chắc là bạn gái anh ta. Xem ra, trưởng phòng Lý không có cơ hội rồi.
Tuy nói nơi công sở như chiến trường, nhưng nơi công sở cũng là nơi nhiều chuyện. Ninh Tiểu Thuần bĩu môi lắc đầu, mỉm cười với người đó, sau đó quay lại làm việc.
Cô mở máy tính lên, nhìn chằm chằm tài liệu trong tập giấy tờ suy nghĩ. Cô vừa rồi thấy Cố Minh Vũ mà lấy làm kinh hãi, lại chợt nhớ đến Cung Triệt. Hoàn Nghệ là công ty của Cung Triệt, nhận thức này khiến cô lo lắng không kịp chuẩn bị tinh thần. Cô thật muốn gõ đầu mình thật đau, cô biết Hoàn Nghệ là công ty nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng lại không biết đến những nhân vật lớn bên trên. Cô và Cung Triệt quan hệ như thế làm cô vô tình không tìm hiểu thân phận của anh ta, cô chỉ biết anh ta là dân làm ăn lắm tiền. Cứ thế, đến bây giờ, cô mới đặt tổng giám đốc của Hoàn Nghệ với Cung Triệt lên ngang hàng.
Giờ cô và anh ta cùng một công ty, anh ta là tổng giám đốc ngồi tận trên cao, cô là nhân viên nhỏ bé tầm thường, chắc hẳn sẽ không gặp nhau, nhưng cô lại không thấy nhẹ nhõm. Quan hệ của họ trừ Cố Minh Vũ ra thì chẳng còn ai biết, nhưng cô vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên. Cô và anh ta chẳng thể chạm trán nhau ở đâu ngoại trừ giao dịch trên giường, nếu lỡ gặp ở công ty, cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với anh ta.
Rắc rối quá đi thôi.... Cô buồn rầu gãi đầu.
Cô ép mình phải xem tài liệu, nhưng không cách nào xem nổi, lại tiếp tục suy nghĩ mông lung. Cô có thể vào Hoàn Nghệ, chỗ ngồi này là cô gián tiếp xài quy tắc ngầm mà có được? Oh, my ladygaga!
Nhưng mà, Cung Triệt là kiểu người tính toán, sẽ không làm chuyện lỗ vốn, nên sẽ không có chuyện anh ta cho cô vào cửa sau. Cô vào bằng chính sức lực của mình!! Trong lòng cô hò hét. Hò hét xong rồi xem tiếp tài liệu.
Một ngày trôi qua bình an vô sự, Ninh Tiểu Thuần hết giờ làm về nhà trọ, đi ngang qua quán cà phê của chị hàng xóm An Hội Lý, cô ngẫm nghĩ, bước vào. Cô theo thói quen, muốn uống một ly capuchino và nhâm nhi thưởng thức một miếng matcha.
An Hội Lý đột ngột đi đến, ngồi xuống kế bên Ninh Tiểu Thuần, dịch sát vào cô, nói nhỏ: “Tiểu Thuần, nói em nghe chuyện này.”
“Dạ?” Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn chị.
“Gân đây lúc chị đóng cửa quán, thấy có người trốn trong góc tối nhìn chằm chằm nhà trọ màu hồng, buổi tối em cẩn thận một tí, nhớ chú ý đấy.” An Hội Lý lo lắng nói.
“Vâng ạ.” Trong cánh rừng chim chóc gì cũng có, nói chi là một tên rình trộm. Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.