Chương 168: Hiểu nhầm.
La Ni
28/03/2013
Xoạt! Cánh cửa dẫn đến phòng chỉ huy của tàu Đại Thiên Sứ mở ra, Phi Luân chầm chậm bước vào khoang tàu, đi thẳng đến bên chiếc ghế dành riêng cho cô ngồi xuống, qua một khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của cô gái đã tương đối ổn định, tình cảm cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy đôi mắt hơi sưng hồng vì khóc.
Bây giờ cô còn nhiều việc để làm, là thuyền trưởng của chiếc thái không mẫu hạm này, cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, chiếc tàu này, thậm chí cả phân hạm đội này, đều cần đến sự chỉ huy của cô, đó là trách nhiệm mà cô phải gánh lấy, do đó, Phi Luân không cho phép bản thân được chìm trong sự đau khổ mà quên đi nhiệm vụ, ở Đồng Minh, thậm chí ngay trên chiếc tàu này, cô không phải là người duy nhất phải xa lìa thân nhân, thậm chí, có thể nói cô còn may mắn hơn họ, ở đây cô còn có anh bên mình…
“Cho tôi liên lạc với tàu Cao Tốc, tôi muốn nói chuyện với thuyền trưởng Kirk.”
“Nghe rõ! Thưa thuyền trưởng!”
Trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh của thuyền trưởng, trên mặt ông hiện lên vẻ thư thái, ông đã chờ tín hiệu liên lạc từ lâu.
“Thiếu tá! Cô vẫn ổn chứ?” Ông quan tâm hỏi, cứ theo ông dự đoán cô gái còn mất một lúc nữa mới điều chỉnh được tâm trạng.
“Cám ơn chỉ huy! Tôi ổn!” Phi Luân cảm kích gật gật đầu, cô nhận ra sự quan tâm của thượng tá không phải là khách sáo mà xuất phát từ thâm tâm, cô hắng giọng mấy cái rồi nói. “Thượng tá, bây giờ chúng tôi sẽ hộ tống tàu Cao Tốc trở lại thiên hà New Siberia, xin hạ lệnh.”
“Thiếu tá, cô đang nói đùa đấy à? Lệnh đáng nhẽ là do cô hạ mới đúng chứ?” Trên mặt vị thượng tá thuyền trưởng hiện lên nét kinh ngạc đầy cố ý.
“Nhưng thưa thượng tá, quân hàm của tôi chỉ là…”
“Quân hàm là thứ không có tác dụng trong chiến đấu cô bé ạ! Không cần quan tâm đến mấy cái gạch trên vai, quân hàm của tôi cao nhưng tàu Cao Tốc lại không thể dùng trong tác chiến, nếu có chuyện gì thì chỉ trông mong vào cô thôi, tôi không muốn nhắm mắt chỉ huy bừa. À còn một điểm xin cô đừng quên, tàu Cao Tốc là khách được hộ tống, khách chiếm quyền chủ…” Ông nhún vai nói. “Nghe hơi chướng tai, chắc cô không định để tôi mang tiếng xấu đó chứ?”
“Cái này…” Cô gái ngớ người ra một lúc, sự cảm kích dâng lên trong lòng cô, không từ chối nữa, cô đưa tay lên chào rồi nói. “Tôi hiểu rồi, chỉ huy, cám ơn sự tín nhiệm của ngài với tôi.”
“Ra lệnh đi, thuyền trưởng, chúng tôi vẫn đang chờ!” Thuyền trưởng Kirk cũng đưa tay lên chào, ông cố ý cường điệu chức vụ chứ không phải là quân hàm của cô gái.
“Hạm đội chuyển hướng, lập thành hình chữ V, khu trục hạm Dũng Khí và Quyết Tâm triển khai hai cánh, dẫn đầu biên đội, tàu Đại Thiên Sứ ở giữa, tàu Cao Tốc đi sau, tiến về phía thiên hà XY-1987, thời gian dự kiến đến cổng siêu không gian: 12 giờ 25 phút.” Đưa mắt nhìn Thuỵ Sâm cô nói tiếp. “Thiếu tá! Trước khi hạm đội đến khu vực cổng siêu không gian, tôi muốn Toả Nhãn xác định xung quanh cổng siêu không gian ở trạng thái an toàn, bao gồm cả đầu bên kia.”
“Không thành vấn đề, cứ để đó cho tôi.” Thuỵ Sâm khoát tay, tự tin nói. Điều một biên đội chiến đấu cơ là có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa Đế Quốc vẫn chưa phát hiện ra cổng siêu không gian đó, như vậy ít có khả năng chạm trám hạm đội Đế Quốc ở đó.
Nhìn đăm đắm vào Phi Luân, Thuỵ Sâm có hơi thất thần, mặc dù chỉ nhìn từ bên. Những khuôn mặt trắng bóc quen thuộc với những đường nét mềm mại đầy quyến rũ bây giờ lại có thêm nét cương nghị, quật cường, cô ấy đã trấn tĩnh lại, chở lại trạng thái bình thường, Thuỵ Sâm như trút được một gánh nặng trong lòng, anh tin rằng rồi cô sẽ vượt qua.
Yên tâm về Phi Luân, một vấn đề khác khiến Thuỵ Sâm phải chú ý là làm sao thông báo tin tức này cho những người khác, đặc biệt là Sonia và các cô gái trung đội Lam Thiên Sứ, hiện nay họ vẫn còn chưa biết chuyện đó, anh sẽ nói thế nào đây? Sonia sẽ phản ứng thế nào khi nghe cái tin sét đánh này đây? Nhưng có điều mà Thuỵ Sâm có thể khẳng định, Sonia là người trầm tĩnh nhất, kiên cường nhất, lý trí nhất trong số các chị em cùng trung đội, thậm chí còn kiên cường hơn cả Phi Luân, nếu Phi Luân đã qua được, Sonia chắc cũng sẽ qua.
Đó chỉ là sự chia ly tạm thời thôi, chỉ là tạm thời, tuyệt đối không phải là vĩnh cửu… Thuỵ Sâm thầm nhủ với mình như thế, sẽ có cách, nhất định sẽ có cách để họ có thể quay lại, mà kể cả không có thì anh cũng sẽ tìm cách để họ được trở về bên thân nhân, không có gì là không thể đúng không? Anh được người khác gọi là Kỳ tích Tuy-lip Đen, nếu ngay cả điều đó còn không làm được, còn gì đáng gọi là kỳ tích nữa?
Hạm đội vẫn tiếp tục tiến về thiên hà XY-1987, đoạn đường này cơ bản là bình tĩnh, Thuỵ Sâm bố trí một trung đội Tia Chớp hộ tống một chiếc Toả Nhãn đi trước đội hình hạm đội, thực hiện nhiệm vụ trinh sát và cảnh giới. Ở cách chốn tựa như đường độc đạo này họ có thể yên tâm không bị phục kích, trừ khối “ốc đảo” yên tĩnh ở trung tâm, còn lại chỉ có một tuyến đường có thể cho tàu an toàn đi qua, còn lại xung quanh là những đám tinh vân dày đặc bức xạ phóng xạ, phóng điện và trường năng lượng cuồng loạn, rada coi như mất tác dụng trong đó, những đám tinh vân dày ngăn cách hoàn toàn ánh sáng mặt trời, điều đó dẫn đến điều khiện bay trong đám tinh vân cực kém, phi công gần như mù, thêm vào đó cường độ bức xạ khiến cho không có tàu hoặc chiến đấu cơ nào có thể ở đó lâu, do đó Thuỵ Sâm không hề lo đến chuyện bị phục kích từ hai sườn, chỉ cần tập trung quan sát chính diện và phía sau là đủ.
--------------------------------------------------
Thuỵ Sâm đi cùng Phi Luân dọc theo hành lang, bây giờ là lúc họ được nghỉ, anh đã để Robert Parnell thay anh chỉ huy, hắn cũng đã học tập ở Học viện Biển Bão Tố, thành tích lại còn cao hơn anh nữa, không để cho hắn có cơ hội thực hành thì thật lãn phí, còn Phi Luân cũng đã giao lại khoang chỉ huy cho sĩ quan trợ lý Aidi Ta, một cô trung uý trẻ, thậm chí nhìn bề ngoài còn trẻ hơn Phi Luân mấy tuổi, cô gái nguyên là sĩ quan kỹ thuật phụ trách cải tạo tàu Đại Thiên Sứ ở xưởng đóng tàu Newport News, thấy cô có trình độ kỹ thuật xuất sắc lại thêm sự hiểu biết đến từng chân tơ kẽ tóc của cô đối với tàu Đại Thiên Sứ, Phi Luân liền tìm cách “dụ dỗ” cô gái sang trở thành trợ lý của mình trên tàu.
Hai người hiện đang đi tìm Sonia, phải báo cho cô ấy biết tin tức, cho dù nó chẳng phải là tin tức tốt lành gì.
"Sonia......" Còn chưa đi đến phòng sinh hoạt, bọn họ gặp Sonia ngay trên hành lang, Thụy Sâm không khỏi hoảng hốt, anh còn chưa nghĩ ra nên nói tin tức này với cô như thế nào.
" Phi Luân, Thụy Sâm, Sao cả hai lại ở đây thế này? Cả hai chẳng phải ở phòng chỉ huy sao?" Sonia tựa hồ cũng không ngờ được lại gặp hai người ở chỗ này, nhìn Thụy Sâm một cái, cô gái chợt hỏi," Thụy Sâm, anh làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Anh, anh không có gì!" Thụy Sâm chối theo bản năng. Ai! Xem ra anh chàng là một kẻ nói dối thất bại hoàn toàn, ở trước mặt Sonia, chẳng có cái gì dấu được, chỉ liếc mắt một cái cô ấy đã nhận ra có việc.
" Giờ đang là lúc nghỉ ngơi mà, chị Sonia, kỳ thật, ừm, bọn em thực ra đang tìm chị, có một số việc em thấy cần báo cho chị một chút." Phi Luân nhìn thoáng qua Thụy Sâm rồi nói tiếp.
Sắc mặt của Sonia vụt biến thành tái nhợt như tờ giấy, chỉ trong một giây, nàng cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập, nàng cảm thấy sự tuyệt vọng chụp xuống toàn thân, hai người dắt tay nhau tìm đến nàng, lại có chuyện muốn nói, còn có thể là chuyện gì? Mối quan hệ tay ba của họ, chẳng lẽ… chẳng lẽ đã đến hồi kết sao? Mà kết quả, chì nhìn bộ dạng của hai người, chẳng nhẽ còn cần đoán?
Sonia miễn cưỡng giữ trấn định, cố gắng ức chế những nước mắt đang muốn lăn ra, xem liếc mắt nhìn những người đang đi đi lại lại xung quanh, nàng cố hết sức duy trì giọng nói như bình thường "Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi,"
"Ừ! Cũng tốt!" Thụy Sâm và Phi Luân cùng nhìn nhau gật đầu.
Sonia xoay người bước đi, khi quay đầu, nàng cảm thấy khóe mắt đã rưng rưng lệ .....
Trong quán bar nhỏ trên tàu, ba người chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
"Sonia, ừm," Thụy Sâm ngần ngừ," Có một tin không hay lắm, anh hy vọng em có sự chuẩn bị tâm lý."
" Nói đi." Nàng yên lặng nhìn Thụy Sâm, cảm thấy lòng nguội lạnh, những giọt nước mắt như muốn tràn qua bờ mi, nàng cúi đầu," Bất luận là điều gì, em cũng hiểu mà, thật ra, em đã sớm đoán trước sẽ có kết quả như thế này, chẳng qua, không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy."
"Em đoán trước đến?" Thụy Sâm kinh ngạc, anh cảm thấy bội phục, ngay cả chuyện này mà có thể đoán được, còn nhớ trước kia Phi Luân đã nói, trực giác của Sonia rất chính xác, xem ra lại một lần nữa được chứng minh.
"Sonia, sự tình quả thật thực đột nhiên," Phi Luân nói, tuy rằng không biết vì sao Sonia biết chuyện này, nhưng cô xem ra cảm xúc của nàng không phải tốt lắm," Em trước đây cũng không nghĩ tới, phải chia lìa cùng người thân, không thể quay về được đúng là một cảm giác đau khổ, nhưng chỉ còn sống, thể nào cũng có biện pháp, không phải sao?"
" Đúng vậy, Sonia, tuy rằng tuyến đường đã đứt, nhưng chúng ta có thể khai thác được này tuyến này, cũng có thể khai thác được tuyến khác, đến bước đường cùng, chúng ta còn có thể lựa chọn đột phá vòng vây của Đế Quốc, tin anh đi, anh nhất định nghĩ cách để cho mọi người trở về." Thụy Sâm vội vàng bổ sung.
" Chúng tôi còn có nhau, ba người chúng ta, cho dù tạm thời không thể trở về, nhưng tim của chúng ta, dù thế nào cũng ở cùng một chỗ......"
"Hai người...... Hai người......." Sonia rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, mới có thể nói được một câu," Đây là điều các người muốn nói, tuyến đường bị gián đoạn, điều này rốt cuộc là cái gì?"
"Ơ? Anh nghĩ đến em đã biết?" Thụy Sâm hoài nghi nói," Là tuyến đường Tử Thần, con mắt của Tử Thần, cái lỗ đen đó đã xảy ra vấn đề, làm cho cả tuyến đường hoàn toàn gián đoạn, liên lạc giữa Đồng Minh và Liên Bang hoàn toàn ngưng trệ, có lẽ mọi người sẽ còn phải ở lại Đồng Minh một thời gian rất lâu nữa, thuyền trưởng Kirk......."
Nghe xong Thụy Sâm và Phi Luân giải thích, sắc mặt Sonia cực kỳ khó coi, lúc thì đỏ lúc trắng vì xấu hổ, cô chỉ hận không thể tìm chỗ nứt nào trên sàn nhà mà chui vào, lúc trước cô nghĩ cái gì không biết?
Sonia không khỏi len lén trừng mắt nhìn Thụy Sâm đầy oán trách, này tên chết tiệt này, làm cô xuýt nữa mất hết cả mặt mũi, nếu ngay từ đầu hắn nói thẳng ra thì đã sao, làm gì phải quanh quanh co co, khiến người khác hiểu lầm? Tối nay rồi sẽ cho hắn biết tay.
Bây giờ cô còn nhiều việc để làm, là thuyền trưởng của chiếc thái không mẫu hạm này, cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, chiếc tàu này, thậm chí cả phân hạm đội này, đều cần đến sự chỉ huy của cô, đó là trách nhiệm mà cô phải gánh lấy, do đó, Phi Luân không cho phép bản thân được chìm trong sự đau khổ mà quên đi nhiệm vụ, ở Đồng Minh, thậm chí ngay trên chiếc tàu này, cô không phải là người duy nhất phải xa lìa thân nhân, thậm chí, có thể nói cô còn may mắn hơn họ, ở đây cô còn có anh bên mình…
“Cho tôi liên lạc với tàu Cao Tốc, tôi muốn nói chuyện với thuyền trưởng Kirk.”
“Nghe rõ! Thưa thuyền trưởng!”
Trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh của thuyền trưởng, trên mặt ông hiện lên vẻ thư thái, ông đã chờ tín hiệu liên lạc từ lâu.
“Thiếu tá! Cô vẫn ổn chứ?” Ông quan tâm hỏi, cứ theo ông dự đoán cô gái còn mất một lúc nữa mới điều chỉnh được tâm trạng.
“Cám ơn chỉ huy! Tôi ổn!” Phi Luân cảm kích gật gật đầu, cô nhận ra sự quan tâm của thượng tá không phải là khách sáo mà xuất phát từ thâm tâm, cô hắng giọng mấy cái rồi nói. “Thượng tá, bây giờ chúng tôi sẽ hộ tống tàu Cao Tốc trở lại thiên hà New Siberia, xin hạ lệnh.”
“Thiếu tá, cô đang nói đùa đấy à? Lệnh đáng nhẽ là do cô hạ mới đúng chứ?” Trên mặt vị thượng tá thuyền trưởng hiện lên nét kinh ngạc đầy cố ý.
“Nhưng thưa thượng tá, quân hàm của tôi chỉ là…”
“Quân hàm là thứ không có tác dụng trong chiến đấu cô bé ạ! Không cần quan tâm đến mấy cái gạch trên vai, quân hàm của tôi cao nhưng tàu Cao Tốc lại không thể dùng trong tác chiến, nếu có chuyện gì thì chỉ trông mong vào cô thôi, tôi không muốn nhắm mắt chỉ huy bừa. À còn một điểm xin cô đừng quên, tàu Cao Tốc là khách được hộ tống, khách chiếm quyền chủ…” Ông nhún vai nói. “Nghe hơi chướng tai, chắc cô không định để tôi mang tiếng xấu đó chứ?”
“Cái này…” Cô gái ngớ người ra một lúc, sự cảm kích dâng lên trong lòng cô, không từ chối nữa, cô đưa tay lên chào rồi nói. “Tôi hiểu rồi, chỉ huy, cám ơn sự tín nhiệm của ngài với tôi.”
“Ra lệnh đi, thuyền trưởng, chúng tôi vẫn đang chờ!” Thuyền trưởng Kirk cũng đưa tay lên chào, ông cố ý cường điệu chức vụ chứ không phải là quân hàm của cô gái.
“Hạm đội chuyển hướng, lập thành hình chữ V, khu trục hạm Dũng Khí và Quyết Tâm triển khai hai cánh, dẫn đầu biên đội, tàu Đại Thiên Sứ ở giữa, tàu Cao Tốc đi sau, tiến về phía thiên hà XY-1987, thời gian dự kiến đến cổng siêu không gian: 12 giờ 25 phút.” Đưa mắt nhìn Thuỵ Sâm cô nói tiếp. “Thiếu tá! Trước khi hạm đội đến khu vực cổng siêu không gian, tôi muốn Toả Nhãn xác định xung quanh cổng siêu không gian ở trạng thái an toàn, bao gồm cả đầu bên kia.”
“Không thành vấn đề, cứ để đó cho tôi.” Thuỵ Sâm khoát tay, tự tin nói. Điều một biên đội chiến đấu cơ là có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa Đế Quốc vẫn chưa phát hiện ra cổng siêu không gian đó, như vậy ít có khả năng chạm trám hạm đội Đế Quốc ở đó.
Nhìn đăm đắm vào Phi Luân, Thuỵ Sâm có hơi thất thần, mặc dù chỉ nhìn từ bên. Những khuôn mặt trắng bóc quen thuộc với những đường nét mềm mại đầy quyến rũ bây giờ lại có thêm nét cương nghị, quật cường, cô ấy đã trấn tĩnh lại, chở lại trạng thái bình thường, Thuỵ Sâm như trút được một gánh nặng trong lòng, anh tin rằng rồi cô sẽ vượt qua.
Yên tâm về Phi Luân, một vấn đề khác khiến Thuỵ Sâm phải chú ý là làm sao thông báo tin tức này cho những người khác, đặc biệt là Sonia và các cô gái trung đội Lam Thiên Sứ, hiện nay họ vẫn còn chưa biết chuyện đó, anh sẽ nói thế nào đây? Sonia sẽ phản ứng thế nào khi nghe cái tin sét đánh này đây? Nhưng có điều mà Thuỵ Sâm có thể khẳng định, Sonia là người trầm tĩnh nhất, kiên cường nhất, lý trí nhất trong số các chị em cùng trung đội, thậm chí còn kiên cường hơn cả Phi Luân, nếu Phi Luân đã qua được, Sonia chắc cũng sẽ qua.
Đó chỉ là sự chia ly tạm thời thôi, chỉ là tạm thời, tuyệt đối không phải là vĩnh cửu… Thuỵ Sâm thầm nhủ với mình như thế, sẽ có cách, nhất định sẽ có cách để họ có thể quay lại, mà kể cả không có thì anh cũng sẽ tìm cách để họ được trở về bên thân nhân, không có gì là không thể đúng không? Anh được người khác gọi là Kỳ tích Tuy-lip Đen, nếu ngay cả điều đó còn không làm được, còn gì đáng gọi là kỳ tích nữa?
Hạm đội vẫn tiếp tục tiến về thiên hà XY-1987, đoạn đường này cơ bản là bình tĩnh, Thuỵ Sâm bố trí một trung đội Tia Chớp hộ tống một chiếc Toả Nhãn đi trước đội hình hạm đội, thực hiện nhiệm vụ trinh sát và cảnh giới. Ở cách chốn tựa như đường độc đạo này họ có thể yên tâm không bị phục kích, trừ khối “ốc đảo” yên tĩnh ở trung tâm, còn lại chỉ có một tuyến đường có thể cho tàu an toàn đi qua, còn lại xung quanh là những đám tinh vân dày đặc bức xạ phóng xạ, phóng điện và trường năng lượng cuồng loạn, rada coi như mất tác dụng trong đó, những đám tinh vân dày ngăn cách hoàn toàn ánh sáng mặt trời, điều đó dẫn đến điều khiện bay trong đám tinh vân cực kém, phi công gần như mù, thêm vào đó cường độ bức xạ khiến cho không có tàu hoặc chiến đấu cơ nào có thể ở đó lâu, do đó Thuỵ Sâm không hề lo đến chuyện bị phục kích từ hai sườn, chỉ cần tập trung quan sát chính diện và phía sau là đủ.
--------------------------------------------------
Thuỵ Sâm đi cùng Phi Luân dọc theo hành lang, bây giờ là lúc họ được nghỉ, anh đã để Robert Parnell thay anh chỉ huy, hắn cũng đã học tập ở Học viện Biển Bão Tố, thành tích lại còn cao hơn anh nữa, không để cho hắn có cơ hội thực hành thì thật lãn phí, còn Phi Luân cũng đã giao lại khoang chỉ huy cho sĩ quan trợ lý Aidi Ta, một cô trung uý trẻ, thậm chí nhìn bề ngoài còn trẻ hơn Phi Luân mấy tuổi, cô gái nguyên là sĩ quan kỹ thuật phụ trách cải tạo tàu Đại Thiên Sứ ở xưởng đóng tàu Newport News, thấy cô có trình độ kỹ thuật xuất sắc lại thêm sự hiểu biết đến từng chân tơ kẽ tóc của cô đối với tàu Đại Thiên Sứ, Phi Luân liền tìm cách “dụ dỗ” cô gái sang trở thành trợ lý của mình trên tàu.
Hai người hiện đang đi tìm Sonia, phải báo cho cô ấy biết tin tức, cho dù nó chẳng phải là tin tức tốt lành gì.
"Sonia......" Còn chưa đi đến phòng sinh hoạt, bọn họ gặp Sonia ngay trên hành lang, Thụy Sâm không khỏi hoảng hốt, anh còn chưa nghĩ ra nên nói tin tức này với cô như thế nào.
" Phi Luân, Thụy Sâm, Sao cả hai lại ở đây thế này? Cả hai chẳng phải ở phòng chỉ huy sao?" Sonia tựa hồ cũng không ngờ được lại gặp hai người ở chỗ này, nhìn Thụy Sâm một cái, cô gái chợt hỏi," Thụy Sâm, anh làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Anh, anh không có gì!" Thụy Sâm chối theo bản năng. Ai! Xem ra anh chàng là một kẻ nói dối thất bại hoàn toàn, ở trước mặt Sonia, chẳng có cái gì dấu được, chỉ liếc mắt một cái cô ấy đã nhận ra có việc.
" Giờ đang là lúc nghỉ ngơi mà, chị Sonia, kỳ thật, ừm, bọn em thực ra đang tìm chị, có một số việc em thấy cần báo cho chị một chút." Phi Luân nhìn thoáng qua Thụy Sâm rồi nói tiếp.
Sắc mặt của Sonia vụt biến thành tái nhợt như tờ giấy, chỉ trong một giây, nàng cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập, nàng cảm thấy sự tuyệt vọng chụp xuống toàn thân, hai người dắt tay nhau tìm đến nàng, lại có chuyện muốn nói, còn có thể là chuyện gì? Mối quan hệ tay ba của họ, chẳng lẽ… chẳng lẽ đã đến hồi kết sao? Mà kết quả, chì nhìn bộ dạng của hai người, chẳng nhẽ còn cần đoán?
Sonia miễn cưỡng giữ trấn định, cố gắng ức chế những nước mắt đang muốn lăn ra, xem liếc mắt nhìn những người đang đi đi lại lại xung quanh, nàng cố hết sức duy trì giọng nói như bình thường "Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi,"
"Ừ! Cũng tốt!" Thụy Sâm và Phi Luân cùng nhìn nhau gật đầu.
Sonia xoay người bước đi, khi quay đầu, nàng cảm thấy khóe mắt đã rưng rưng lệ .....
Trong quán bar nhỏ trên tàu, ba người chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
"Sonia, ừm," Thụy Sâm ngần ngừ," Có một tin không hay lắm, anh hy vọng em có sự chuẩn bị tâm lý."
" Nói đi." Nàng yên lặng nhìn Thụy Sâm, cảm thấy lòng nguội lạnh, những giọt nước mắt như muốn tràn qua bờ mi, nàng cúi đầu," Bất luận là điều gì, em cũng hiểu mà, thật ra, em đã sớm đoán trước sẽ có kết quả như thế này, chẳng qua, không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy."
"Em đoán trước đến?" Thụy Sâm kinh ngạc, anh cảm thấy bội phục, ngay cả chuyện này mà có thể đoán được, còn nhớ trước kia Phi Luân đã nói, trực giác của Sonia rất chính xác, xem ra lại một lần nữa được chứng minh.
"Sonia, sự tình quả thật thực đột nhiên," Phi Luân nói, tuy rằng không biết vì sao Sonia biết chuyện này, nhưng cô xem ra cảm xúc của nàng không phải tốt lắm," Em trước đây cũng không nghĩ tới, phải chia lìa cùng người thân, không thể quay về được đúng là một cảm giác đau khổ, nhưng chỉ còn sống, thể nào cũng có biện pháp, không phải sao?"
" Đúng vậy, Sonia, tuy rằng tuyến đường đã đứt, nhưng chúng ta có thể khai thác được này tuyến này, cũng có thể khai thác được tuyến khác, đến bước đường cùng, chúng ta còn có thể lựa chọn đột phá vòng vây của Đế Quốc, tin anh đi, anh nhất định nghĩ cách để cho mọi người trở về." Thụy Sâm vội vàng bổ sung.
" Chúng tôi còn có nhau, ba người chúng ta, cho dù tạm thời không thể trở về, nhưng tim của chúng ta, dù thế nào cũng ở cùng một chỗ......"
"Hai người...... Hai người......." Sonia rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, mới có thể nói được một câu," Đây là điều các người muốn nói, tuyến đường bị gián đoạn, điều này rốt cuộc là cái gì?"
"Ơ? Anh nghĩ đến em đã biết?" Thụy Sâm hoài nghi nói," Là tuyến đường Tử Thần, con mắt của Tử Thần, cái lỗ đen đó đã xảy ra vấn đề, làm cho cả tuyến đường hoàn toàn gián đoạn, liên lạc giữa Đồng Minh và Liên Bang hoàn toàn ngưng trệ, có lẽ mọi người sẽ còn phải ở lại Đồng Minh một thời gian rất lâu nữa, thuyền trưởng Kirk......."
Nghe xong Thụy Sâm và Phi Luân giải thích, sắc mặt Sonia cực kỳ khó coi, lúc thì đỏ lúc trắng vì xấu hổ, cô chỉ hận không thể tìm chỗ nứt nào trên sàn nhà mà chui vào, lúc trước cô nghĩ cái gì không biết?
Sonia không khỏi len lén trừng mắt nhìn Thụy Sâm đầy oán trách, này tên chết tiệt này, làm cô xuýt nữa mất hết cả mặt mũi, nếu ngay từ đầu hắn nói thẳng ra thì đã sao, làm gì phải quanh quanh co co, khiến người khác hiểu lầm? Tối nay rồi sẽ cho hắn biết tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.