Chương 110: Kỳ tích của Tuy-lip Đen (6)
La Ni
28/03/2013
“Kiểm tra năng lượng phụ trợ!”
“Báo cáo tổn thất!” Thuyền trưởng Dirk nói với nét mặt căng thẳng.
“Chỉ huy! Lò phản ứng hoạt động bình thường… Nhưng các hệ thống rada các tầm, hệ thống dẫn đường, hệ thống vũ khí, thông tin và hệ thống khống chế vị trí trong không gian đều đã đóng lại do năng lượng xung kích… May mắn là màn chắn năng lượng hoạt động bình thường, chúng ta đã may mắn thoát khỏi những đợt sóng xung kích…” Một sĩ quan báo cáo.
“Báo cáo thương vong toàn hạm!”
“Cụ thể số lượng thương vong còn đang được tổng hợp, nhưng do trước đó đã phát lệnh cảnh báo va chạm, do đó các bộ phận báo cáo lên đa số là các trường hợp xây xước, gãy tay chân hoặc bầm giập, đến thời điểm này vấn chưa thấy có thông báo tử vong, những người bị thương đã được đưa đến bệnh viện để điều trị khẩn cấp.”
“Rõ rồi! Chuẩn bị khởi động lại các hệ thống!”
“Rõ! Thuyền trưởng!”
Nhìn trên bảng điều khiển, những ngọn đèn xanh chỉ báo cho hệ thống dẫn đường, thông tin, vũ khí v.v… lần lượt sáng lên báo hiệu khởi động thành công, tiếp đó là hàng loạt các thông báo thiết bị hoạt động bình thường từ các bộ phận, thuyền trưởng Dirk thở phào như vừa trút được một gánh nặng, ông ngoảnh đầu nhìn sang phu nhân Almeida khẽ gật đầu, bước khó khăn nhất bọn họ đã đi qua, bây giờ chỉ còn chờ xem trời cao có đứng về phía họ hay không thôi.
“Thuyền trưởng, chỉ huy kế hoạch, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore báo cáo, tiểu đội trinh sát đã sẵn sàng xuất kích!”
“Nghe rõ! Báo cho họ xuất kích, chúc mọi người may mắn!” Thuyền trưởng trả lời, trong lòng ông cũng thầm cầu nguyện, cầu cho may mắn sẽ đến với Đồng Minh.
-------------------------------------------------------
Chiếc Tia Chớp với hình bông Tuy-lip rực rỡ trên nền đen bóng lại một lần nữa quay lại với vũ trụ bao la.
Nhiệm vụ trinh sát lần này, Thụy Sâm cho tất cả chiến đấu cơ xuất kích, bao gồm cả ba chiếc chiến đấu cơ còn lại trong đội hộ tống của Đồng Minh 01, tổng cộng 17 chiến đấu cơ được phân làm 8 tiểu đội, chia ra trinh sát các hướng, xác định rõ xem sóng xung kích của vụ nổ khiến cho hạm đội Đế Quốc bị tổn thương đến mức nào, đương nhiên trọng điểm trinh sát là tuyến đường dẫn đến cổng siêu không gian thông sang thiên hà XY-245, ở đây được bố trí đến 4 tiểu đội.
Do những đợt sóng năng lượng xung kích, đại bộ phận những khối khí màu lam đã bị thổi sâu vào khu vực khác của thiên hà này, chỉ còn lại một bộ phận còn lưu lại, nhưng cũng không còn dày đặc như trước nữa, Khoảng cách giữa các khối khí lớn đến mức đừng nói là chiến hạm hay chiến đấu cơ, thậm chí có tổ chức một lễ duyệt binh ở đây, theo Thụy Sâm quan sát, cũng thừa đủ chỗ.
Do những đợt sóng xung kích đã đẩy hết khối tinh vân đi nơi khác, một lợi thế nữa lại xuất hiện trước mắt Thụy Sâm, trong khu vực này mọi hoạt động liên lạc và rada đều hoạt động bình thường, thậm chí ngay cả sự gây nhiễu của Đế Quốc cũng không còn nữa. Thụy Sâm không khỏi lạc quan nghĩ rằng đó là báo hiệu của một kết quả tốt đẹp.
“Đội trưởng!” Biên đội chưa bay được bao xa, Jessica đã lên tiếng. “Em thu được rất nhiều thông tin, nhưng rất hỗn loạn, chủ yếu là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.”
“Tạm thời không cần quan tâm đến đó, chúng ta hiện nay không phải là lực lượng cấp cứu.” Thụy Sâm chầm chậm nói, đương nhiên anh cũng thu được các thông tin tương tự.
“Rõ! Thưa đội trưởng! Em chỉ muốn nói nếu chúng ta thu được nhiều tín hiệu cấp cứu đến thế mà không có ai trả lời, em cho rằng khả năng kế hoạch ‘Tiếng khóc thút thít của Đế Quốc’ thành công là vô cùng lớn.” Nói đến đây cô gái không khỏi che miệng cười, cái tên thực sự quá đặc biệt, vậy mà đội trưởng cũng có thể nghĩ ra được.
“Hy vọng là được như thế!” Thụy Sâm trầm ngâm nói. “Nhưng mọi dự đoán bây giờ hãy còn là quá sớm, trước hết cứ xem xét tình huống thực tế rồi nói.” Trầm ngâm một chút, Thụy Sâm lại hỏi. “Jessica, có phát hiện gì trên rada không? Đúng ra mà nói, hiện giờ phạm vi quét của rada chúng ta đã bao trùm khu vực đứng chân của hạm đội Đế Quốc nhưng trên màn hình rada của tôi vẫn không phát hiện điều gì cả, một chút cũng không.
Không phát hiện được điều gì, cũng có khi là báo hiệu của may mắn, có thể hạm đội Đế Quốc đã bị hủy diệt trong những làn sóng xung kích, nhưng Thụy Sâm không dám lạc quan quá sớm, ý đồ của anh chỉ là giáng cho hạm đội Đế Quốc một đòn nặng nề, sau đó nhân cơ hội đối phương còn mải cứu người và sửa chữa chiến hạm, dùng chiến đấu cơ yểm hộ cho Đồng Minh 01 đột phá vòng vây rút lui đến cổng siêu không gian.
Theo đánh giá của Thụy sâm, chí ít ở cùng khu vực có thể phát hiện ra những chiến hạm của Đế Quốc bị thương vong nghiêm trọng, chỉ biết ngồi đó cố cứu lấy bản thân mình, theo sự tưởng tượng lạc quan nhát của Thụy Sâm thì đó cũng phải là một cảnh tượng kiểu như những chiến hạm khổng lồ hư hỏng nặng nề nằm bất lực nhìn Đồng Minh 01 đường hoàng đi qua trước mặt, chỉ có một số ít chiến đấu cơ và chiến hạm còn ngoan cố định truy cản, nhưng biên đội hộ tống dưới sự lãnh đạo anh minh của thượng úy Thụy Sâm đã anh dũng đánh bại những đợt truy kích, yểm hộ cho Đồng Minh 01 thoát khỏi vòng vây, hoàn thành một cuộc rút lui vĩ đại…
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cả một vùng không gian đầy những xác tàu ngổn ngang, Thụy Sâm mới biết thực tế khác với sự tưởng tượng của mình đến thế nào!
“Đây là… đây là những gì chúng ta đã làm sao? Đội… đội trưởng… tôi… chúng ta… Nói cho cùng là chúng ta đã làm những gì?” Jessica gần như không nói lên lời nữa, cô gái chỉ biết há hốc mồm, vừa điều khiển chiến đấu cơ vừa nhìn bốn phía xung quanh, đầu óc chỉ là một khoảng trống rỗng, một cách vô thức cô điều khiển chiến đấu cơ bám theo Thụy Sâm xuyên qua giữa những khối xác tàu khổng lồ. Quá kinh ngạc khiến cho cô gái hầu như nín thở, nhìn những mảnh xác tàu lừng lững trôi một cách vô định khiến cô gái có cảm giác như đang bay ngang một nghĩa địa khổng lồ, cảm giác nặng nề đến nghẹt thở khiến cô phải bỏ chiếc mũ phi công của mình ra, thở dốc từng hồi.
Thụy Sâm cũng chỉ khá hơn một chút so với số 2 của mình, dù sao thì anh cũng đã trải qua “Cối xay thịt Haynie”, ở đó Thụy Sâm cũng đã nhìn thấy những nghĩa địa vũ trụ còn khổng lồ hơn thế này nhiều, thế nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi cảm giác kinh hãi đến cực độ! Là đây sao? Hạm đội hùng mạnh của Đế Quốc! Bốn chiếc chiến liệt hạm! Ba chiếc thái không mẫu hạm! Mười ba chiếc tuần dương hạm, hàng chục khu trục hạm, tàu hộ vệ cùng hàng trăm chiến đấu cơ các loại, chỉ trong giây lát, tất cả chỉ còn là một nghĩa địa không gian khổng lồ.
Không thể thế được! Tuyệt đối không thể thế được! Làm sao lại có chuyện đơn giản đến thế? Cho dù là rada trên Tia Chớp thể hiện trong khu vực không còn bất cứ chiến hạm nào của Đế Quốc, Thụy Sâm cũng vẫn chưa dám tin.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, vùng quét của rada trên Tia Chớp thậm chí đã bao trùm cả khu vực xung quanh cổng siêu không gian, nhưng vẫn không thấy có bất cứ dấu hiệu nào của sự tồn tại các chiến hạm Đế Quốc, hạm đội cực kỳ hùng mạnh, giờ đây chỉ còn là những mảnh xác, ở đâu đó trong ấy còn có những tín hiệu cấp cứu phát lên đầy tuyệt vọng, cùng với số lượng không đến một liên đội, mà hầu hết đã hư hỏng nặng nề, các loại chiến đấu cơ.
Thụy Sâm vô thức ấn mấy cái nút, anh mở ra tần số cấp cứu công cộng, tần số mà trước đây anh đã đóng lại, ở đó là những giọng nói đầy tuyệt vọng, có người kể về những gì đã xảy ra với giọng nói còn chưa hết kinh hoàng. Từng lời từng lời vang lên trong tai anh, có những người đang sống sót ở một nơi nào đó trong những khối xác tàu khổng lồ kia, dưỡng khí của họ đang thoát dần ra ngoài, họ đang điên cuồng trong tuyệt vọng tìm cách bịt những chỗ hở đó, có những chỗ khác là tiếng rên rỉ đau đớn của những người bị thương đang quằn quại kêu gọi sự trợ giúp y tế, bên cạnh đó còn có những người bị đè dưới sức nặng của các khối thép lớn, sinh mạng chỉ còn trong gang tấc, còn có những người đã chìm trong tuyệt vọng, họ thậm chí không cần kêu cứu, bằng một giọng bình tĩnh đến lạnh người, họ kể lại những kỷ niệm với gia đình, người thân, con cái, bạn gái… Những âm thanh ấy càng ngày nhỏ, càng ngày càng yếu đi, nhưng họ vấn cứ nói, nói mãi, nói mãi…
Thụy Sâm cảm thấy bi ai, trong cái hạm đội ấy có tất cả bao nhiêu người? Mấy vạn? Mười mấy vạn hay mấy chục vạn? còn bao nhiều người có thể sống nổi sau cơn bão năng lượng chết chóc ấy?
Thụy Sâm khẽ lắc đầu, mình làm sao thế? Sao lại thương hại cho kẻ thù? Đáng nhẽ anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng? Đám người đó mấy chục phút trước còn cố dồn anh vào chỗ chết, vào cái lúc họ liều mạng thử phương án, đã có một phi đội lớn chiến đấu cơ Đế Quốc đang nhắm về phía Đồng Minh 01 bay tới định tấn công họ. Nếu phương án của anh không thành công hoặc không nghĩ ra cái kế hoạch liều mạng ấy, anh, đồng đội, bạn bè, phu nhân Almeida có lẽ cũng nằm trong hoàn cảnh tương tự thế này, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa! Nếu như Đế Quốc đã quyết tâm tiêu diệt các anh, việc các anh tiêu diệt chúng là chuyện đương nhiên, có gì còn phải bàn?
Nhưng Thụy sâm vẫn không nén nổi sự động lòng trắc ẩn với những người lính Đế Quốc, bi ai trước kết cục của họ, bất kể đó là những người đứng bên kia chiến tuyến. Dù là đối thủ, nhưng họ vẫn là những con người bình thường, họ có gia đình, người yêu, con cái… Những người đó, tất cả cuộc sống hạnh phúc của họ, đều biến thành tro bụi dưới tay anh.
Thụy Sâm không hề cảm thấy vui mừng vì mình đã lập được một chiến công có thể nói là bất hủ, anh cũng chẳng cảm thấy sung sướng khi vòng vây đã biến mất, chậm rãi mở thiết bị liên lạc với Đồng Minh 01, anh nói với giọng bình thường, không chút tình cảm. “ Đây là tiểu đội trinh sát số 1, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, gọi Đồng minh 01, các anh có nghe thấy không? Xin trả lời!”
“Thượng úy! Chúng tôi nghe thấy rồi, tình hình thế nào?” Khuôn mặt của thuyền trưởng Dirk xuất hiện trên màn hình.
“Thuyền trưởng, mọi người có thể xuất phát đến thiên hà XY-245 rồi, ở đây…” Thụy Sâm không nén được đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. “Ở đây không còn có bất cứ thú gì có thể ngăn cản bước chân của Đồng Minh 01 nữa.”
“Rất vui khi nghe thượng úy nói như vậy, chúng tôi cũng thu được báo cáo từ những tiểu đội trinh sát khác, xung quanh đây hầu như không còn bất cứ chiến hạm hay chiến đấu cơ nào của Đế Quốc còn sót lại…” Thuyền trưởng nghiêm sắc mặt, trang trọng nói tiếp. “Anh đã sáng tạo một kỳ tích, một chiến công vĩ đại, thượng úy, anh đã cứu tát cả mọi người, chúng tôi nợ anh tính mạng của mình, Đồng Minh cám ơn anh.”
“Thật vui khi được nghe thấy ngài nói vậy, thuyền trưởng.” Thụy Sâm miễn cưỡng cười, anh cảm thấy tâm lý dễ chịu hơn. “Vậy thì, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tôi sẽ lập tức quay lại, hộ tống Đồng Minh 01 tới cổng siêu không gian.”
“Cám ơn thượng úy, nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ.”
“Có chuyện gì vậy, thuyền trưởng?”
“Vừa rồi sau khi kiểm tra mới phát hiện do cường độ màn chắn của tàu khu trục hạm hộ tống không bằng Đồng Minh 01, trong trận năng lượng xung kích vừa rồi đã bị hỏng một động cơ, chỉ có thể đi được bằng ½ tốc độ, hiện không thể bám theo được Đồng Minh 01, nếu không có chi viện, rất khó sửa chữa thành công nó, hơn nữa động cơ xuyên siêu không gian cũng hỏng hóc tương đối nghiêm trọng, nếu muốn sửa chữa xong chắc phải mất đến vài giờ đồng hồ.
“Nếu vậy…” Thụy Sâm lặng người, anh biết rất rõ sự cấp bách của thời gian, Đồng Minh 01 không có cách nào chờ được đến mấy tiếng đồng hồ, trong trường hợp đó chỉ có một cách giải quyết.
“Để tôi nói cho, thuyền trưởng!” Phu nhân Almeida xuất hiện trên màn hình bên cạnh khuôn mặt của thuyền trưởng Dirk, bà nhẹ nhàng nói. “Chúng ta không còn cách nào khác chỉ có thể để nó lại đây. Nhưng do sự gây nhiễu của Đế Quốc đã mất nên vừa rồi chúng tôi liên lạc thành công với hạm đội 7, bọn họ cần khoảng 8 tiếng đồng hồ nữa là đến đây, lúc đó hạm đội sẽ có sự chi viện cần thiết. Những Đồng Minh 01 không thể chờ lâu đến thế, chúng ta cần nhanh chóng đến thiên hà Rumbati, tôi vừa mới nói chuyện với tướng quân Martin xong, tạm thời tôi mượn tạm phi đội tiên phong của các cậu đảm nhiệm nhiệm vụ hộ tống cho Đồng Minh 01, thượng úy, anh có ý kiến gì không?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì, thưa phu nhân! Nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thụy Sâm trả lời dứt khoát.
Anh lẩm bẩm thêm trong cổ, phu nhân Almeida nói thật quá khách khí, bà ấy là lãnh tụ tối cao của Đồng Minh, mượn tạm, lại còn hỏi ý kiến? Cần gì phải nhiễu thế, cứ hạ lệnh một câu là xong, nhưng dù sao mà nói thì cách đó so với việc nghiêm mặt hạ lệnh khiến người ta dễ chịu hơn nhiều.
Ái chà! Tính đi tính lại, phi đội tiền phong của họ có 14 chiếc chiến đấu cơ, những Đồng Minh 01 tối đa cũng chỉ chứa được 12 chiếc, vậy để lại hai chiếc lúc trước bị thương nhẹ ở đuôi lại là xong.
“Phu nhân! Tôi có một thỉnh cầu!” Thụy Sâm chợt nghĩ đến một việc.
“Xin cứ nói, thượng úy!”
“Tôi nghĩ nếu tàu khu trục của ta tạm thời chỉ có thể ở lại đây chờ cứu viện, vậy trong thời gian chờ đợi có thể cho nó làm nhiệm vụ cứu viện nhân đạo được không, ở ngoài kia còn có nhiều người đang bị khốn trong chiến đấu cơ hoặc những mảnh xác tàu, họ phát tín hiệu cấp cứu, nếu chúng ta không làm gì họ sẽ không thể chờ đến khi có tiếp viện.” Thụy Sâm cố lấy hết can đảm nói.
Vị phu nhân tôn quý nhìn chằm chằm vào Thụy Sâm một lúc, khiến anh cảm thấy thấp thỏm không yên, rồi bà nở một nụ cười tươi.
“Đương nhiên là được, thượng úy!” Xem ra bà còn có vẻ cao hứng. “Chúng ta có thể để lại thêm một số tàu con thoi, cùng khu trục hạm làm nhiệm vụ cứu viện.”
“Cám ơn! Thưa phu nhân! Vô cùng cám ơn người!” Thụy Sâm cảm động nói, trước mắt đó là tất cả những gì anh có thể làm cho những người còn sống.
“Báo cáo tổn thất!” Thuyền trưởng Dirk nói với nét mặt căng thẳng.
“Chỉ huy! Lò phản ứng hoạt động bình thường… Nhưng các hệ thống rada các tầm, hệ thống dẫn đường, hệ thống vũ khí, thông tin và hệ thống khống chế vị trí trong không gian đều đã đóng lại do năng lượng xung kích… May mắn là màn chắn năng lượng hoạt động bình thường, chúng ta đã may mắn thoát khỏi những đợt sóng xung kích…” Một sĩ quan báo cáo.
“Báo cáo thương vong toàn hạm!”
“Cụ thể số lượng thương vong còn đang được tổng hợp, nhưng do trước đó đã phát lệnh cảnh báo va chạm, do đó các bộ phận báo cáo lên đa số là các trường hợp xây xước, gãy tay chân hoặc bầm giập, đến thời điểm này vấn chưa thấy có thông báo tử vong, những người bị thương đã được đưa đến bệnh viện để điều trị khẩn cấp.”
“Rõ rồi! Chuẩn bị khởi động lại các hệ thống!”
“Rõ! Thuyền trưởng!”
Nhìn trên bảng điều khiển, những ngọn đèn xanh chỉ báo cho hệ thống dẫn đường, thông tin, vũ khí v.v… lần lượt sáng lên báo hiệu khởi động thành công, tiếp đó là hàng loạt các thông báo thiết bị hoạt động bình thường từ các bộ phận, thuyền trưởng Dirk thở phào như vừa trút được một gánh nặng, ông ngoảnh đầu nhìn sang phu nhân Almeida khẽ gật đầu, bước khó khăn nhất bọn họ đã đi qua, bây giờ chỉ còn chờ xem trời cao có đứng về phía họ hay không thôi.
“Thuyền trưởng, chỉ huy kế hoạch, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore báo cáo, tiểu đội trinh sát đã sẵn sàng xuất kích!”
“Nghe rõ! Báo cho họ xuất kích, chúc mọi người may mắn!” Thuyền trưởng trả lời, trong lòng ông cũng thầm cầu nguyện, cầu cho may mắn sẽ đến với Đồng Minh.
-------------------------------------------------------
Chiếc Tia Chớp với hình bông Tuy-lip rực rỡ trên nền đen bóng lại một lần nữa quay lại với vũ trụ bao la.
Nhiệm vụ trinh sát lần này, Thụy Sâm cho tất cả chiến đấu cơ xuất kích, bao gồm cả ba chiếc chiến đấu cơ còn lại trong đội hộ tống của Đồng Minh 01, tổng cộng 17 chiến đấu cơ được phân làm 8 tiểu đội, chia ra trinh sát các hướng, xác định rõ xem sóng xung kích của vụ nổ khiến cho hạm đội Đế Quốc bị tổn thương đến mức nào, đương nhiên trọng điểm trinh sát là tuyến đường dẫn đến cổng siêu không gian thông sang thiên hà XY-245, ở đây được bố trí đến 4 tiểu đội.
Do những đợt sóng năng lượng xung kích, đại bộ phận những khối khí màu lam đã bị thổi sâu vào khu vực khác của thiên hà này, chỉ còn lại một bộ phận còn lưu lại, nhưng cũng không còn dày đặc như trước nữa, Khoảng cách giữa các khối khí lớn đến mức đừng nói là chiến hạm hay chiến đấu cơ, thậm chí có tổ chức một lễ duyệt binh ở đây, theo Thụy Sâm quan sát, cũng thừa đủ chỗ.
Do những đợt sóng xung kích đã đẩy hết khối tinh vân đi nơi khác, một lợi thế nữa lại xuất hiện trước mắt Thụy Sâm, trong khu vực này mọi hoạt động liên lạc và rada đều hoạt động bình thường, thậm chí ngay cả sự gây nhiễu của Đế Quốc cũng không còn nữa. Thụy Sâm không khỏi lạc quan nghĩ rằng đó là báo hiệu của một kết quả tốt đẹp.
“Đội trưởng!” Biên đội chưa bay được bao xa, Jessica đã lên tiếng. “Em thu được rất nhiều thông tin, nhưng rất hỗn loạn, chủ yếu là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.”
“Tạm thời không cần quan tâm đến đó, chúng ta hiện nay không phải là lực lượng cấp cứu.” Thụy Sâm chầm chậm nói, đương nhiên anh cũng thu được các thông tin tương tự.
“Rõ! Thưa đội trưởng! Em chỉ muốn nói nếu chúng ta thu được nhiều tín hiệu cấp cứu đến thế mà không có ai trả lời, em cho rằng khả năng kế hoạch ‘Tiếng khóc thút thít của Đế Quốc’ thành công là vô cùng lớn.” Nói đến đây cô gái không khỏi che miệng cười, cái tên thực sự quá đặc biệt, vậy mà đội trưởng cũng có thể nghĩ ra được.
“Hy vọng là được như thế!” Thụy Sâm trầm ngâm nói. “Nhưng mọi dự đoán bây giờ hãy còn là quá sớm, trước hết cứ xem xét tình huống thực tế rồi nói.” Trầm ngâm một chút, Thụy Sâm lại hỏi. “Jessica, có phát hiện gì trên rada không? Đúng ra mà nói, hiện giờ phạm vi quét của rada chúng ta đã bao trùm khu vực đứng chân của hạm đội Đế Quốc nhưng trên màn hình rada của tôi vẫn không phát hiện điều gì cả, một chút cũng không.
Không phát hiện được điều gì, cũng có khi là báo hiệu của may mắn, có thể hạm đội Đế Quốc đã bị hủy diệt trong những làn sóng xung kích, nhưng Thụy Sâm không dám lạc quan quá sớm, ý đồ của anh chỉ là giáng cho hạm đội Đế Quốc một đòn nặng nề, sau đó nhân cơ hội đối phương còn mải cứu người và sửa chữa chiến hạm, dùng chiến đấu cơ yểm hộ cho Đồng Minh 01 đột phá vòng vây rút lui đến cổng siêu không gian.
Theo đánh giá của Thụy sâm, chí ít ở cùng khu vực có thể phát hiện ra những chiến hạm của Đế Quốc bị thương vong nghiêm trọng, chỉ biết ngồi đó cố cứu lấy bản thân mình, theo sự tưởng tượng lạc quan nhát của Thụy Sâm thì đó cũng phải là một cảnh tượng kiểu như những chiến hạm khổng lồ hư hỏng nặng nề nằm bất lực nhìn Đồng Minh 01 đường hoàng đi qua trước mặt, chỉ có một số ít chiến đấu cơ và chiến hạm còn ngoan cố định truy cản, nhưng biên đội hộ tống dưới sự lãnh đạo anh minh của thượng úy Thụy Sâm đã anh dũng đánh bại những đợt truy kích, yểm hộ cho Đồng Minh 01 thoát khỏi vòng vây, hoàn thành một cuộc rút lui vĩ đại…
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cả một vùng không gian đầy những xác tàu ngổn ngang, Thụy Sâm mới biết thực tế khác với sự tưởng tượng của mình đến thế nào!
“Đây là… đây là những gì chúng ta đã làm sao? Đội… đội trưởng… tôi… chúng ta… Nói cho cùng là chúng ta đã làm những gì?” Jessica gần như không nói lên lời nữa, cô gái chỉ biết há hốc mồm, vừa điều khiển chiến đấu cơ vừa nhìn bốn phía xung quanh, đầu óc chỉ là một khoảng trống rỗng, một cách vô thức cô điều khiển chiến đấu cơ bám theo Thụy Sâm xuyên qua giữa những khối xác tàu khổng lồ. Quá kinh ngạc khiến cho cô gái hầu như nín thở, nhìn những mảnh xác tàu lừng lững trôi một cách vô định khiến cô gái có cảm giác như đang bay ngang một nghĩa địa khổng lồ, cảm giác nặng nề đến nghẹt thở khiến cô phải bỏ chiếc mũ phi công của mình ra, thở dốc từng hồi.
Thụy Sâm cũng chỉ khá hơn một chút so với số 2 của mình, dù sao thì anh cũng đã trải qua “Cối xay thịt Haynie”, ở đó Thụy Sâm cũng đã nhìn thấy những nghĩa địa vũ trụ còn khổng lồ hơn thế này nhiều, thế nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi cảm giác kinh hãi đến cực độ! Là đây sao? Hạm đội hùng mạnh của Đế Quốc! Bốn chiếc chiến liệt hạm! Ba chiếc thái không mẫu hạm! Mười ba chiếc tuần dương hạm, hàng chục khu trục hạm, tàu hộ vệ cùng hàng trăm chiến đấu cơ các loại, chỉ trong giây lát, tất cả chỉ còn là một nghĩa địa không gian khổng lồ.
Không thể thế được! Tuyệt đối không thể thế được! Làm sao lại có chuyện đơn giản đến thế? Cho dù là rada trên Tia Chớp thể hiện trong khu vực không còn bất cứ chiến hạm nào của Đế Quốc, Thụy Sâm cũng vẫn chưa dám tin.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, vùng quét của rada trên Tia Chớp thậm chí đã bao trùm cả khu vực xung quanh cổng siêu không gian, nhưng vẫn không thấy có bất cứ dấu hiệu nào của sự tồn tại các chiến hạm Đế Quốc, hạm đội cực kỳ hùng mạnh, giờ đây chỉ còn là những mảnh xác, ở đâu đó trong ấy còn có những tín hiệu cấp cứu phát lên đầy tuyệt vọng, cùng với số lượng không đến một liên đội, mà hầu hết đã hư hỏng nặng nề, các loại chiến đấu cơ.
Thụy Sâm vô thức ấn mấy cái nút, anh mở ra tần số cấp cứu công cộng, tần số mà trước đây anh đã đóng lại, ở đó là những giọng nói đầy tuyệt vọng, có người kể về những gì đã xảy ra với giọng nói còn chưa hết kinh hoàng. Từng lời từng lời vang lên trong tai anh, có những người đang sống sót ở một nơi nào đó trong những khối xác tàu khổng lồ kia, dưỡng khí của họ đang thoát dần ra ngoài, họ đang điên cuồng trong tuyệt vọng tìm cách bịt những chỗ hở đó, có những chỗ khác là tiếng rên rỉ đau đớn của những người bị thương đang quằn quại kêu gọi sự trợ giúp y tế, bên cạnh đó còn có những người bị đè dưới sức nặng của các khối thép lớn, sinh mạng chỉ còn trong gang tấc, còn có những người đã chìm trong tuyệt vọng, họ thậm chí không cần kêu cứu, bằng một giọng bình tĩnh đến lạnh người, họ kể lại những kỷ niệm với gia đình, người thân, con cái, bạn gái… Những âm thanh ấy càng ngày nhỏ, càng ngày càng yếu đi, nhưng họ vấn cứ nói, nói mãi, nói mãi…
Thụy Sâm cảm thấy bi ai, trong cái hạm đội ấy có tất cả bao nhiêu người? Mấy vạn? Mười mấy vạn hay mấy chục vạn? còn bao nhiều người có thể sống nổi sau cơn bão năng lượng chết chóc ấy?
Thụy Sâm khẽ lắc đầu, mình làm sao thế? Sao lại thương hại cho kẻ thù? Đáng nhẽ anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng? Đám người đó mấy chục phút trước còn cố dồn anh vào chỗ chết, vào cái lúc họ liều mạng thử phương án, đã có một phi đội lớn chiến đấu cơ Đế Quốc đang nhắm về phía Đồng Minh 01 bay tới định tấn công họ. Nếu phương án của anh không thành công hoặc không nghĩ ra cái kế hoạch liều mạng ấy, anh, đồng đội, bạn bè, phu nhân Almeida có lẽ cũng nằm trong hoàn cảnh tương tự thế này, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa! Nếu như Đế Quốc đã quyết tâm tiêu diệt các anh, việc các anh tiêu diệt chúng là chuyện đương nhiên, có gì còn phải bàn?
Nhưng Thụy sâm vẫn không nén nổi sự động lòng trắc ẩn với những người lính Đế Quốc, bi ai trước kết cục của họ, bất kể đó là những người đứng bên kia chiến tuyến. Dù là đối thủ, nhưng họ vẫn là những con người bình thường, họ có gia đình, người yêu, con cái… Những người đó, tất cả cuộc sống hạnh phúc của họ, đều biến thành tro bụi dưới tay anh.
Thụy Sâm không hề cảm thấy vui mừng vì mình đã lập được một chiến công có thể nói là bất hủ, anh cũng chẳng cảm thấy sung sướng khi vòng vây đã biến mất, chậm rãi mở thiết bị liên lạc với Đồng Minh 01, anh nói với giọng bình thường, không chút tình cảm. “ Đây là tiểu đội trinh sát số 1, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, gọi Đồng minh 01, các anh có nghe thấy không? Xin trả lời!”
“Thượng úy! Chúng tôi nghe thấy rồi, tình hình thế nào?” Khuôn mặt của thuyền trưởng Dirk xuất hiện trên màn hình.
“Thuyền trưởng, mọi người có thể xuất phát đến thiên hà XY-245 rồi, ở đây…” Thụy Sâm không nén được đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. “Ở đây không còn có bất cứ thú gì có thể ngăn cản bước chân của Đồng Minh 01 nữa.”
“Rất vui khi nghe thượng úy nói như vậy, chúng tôi cũng thu được báo cáo từ những tiểu đội trinh sát khác, xung quanh đây hầu như không còn bất cứ chiến hạm hay chiến đấu cơ nào của Đế Quốc còn sót lại…” Thuyền trưởng nghiêm sắc mặt, trang trọng nói tiếp. “Anh đã sáng tạo một kỳ tích, một chiến công vĩ đại, thượng úy, anh đã cứu tát cả mọi người, chúng tôi nợ anh tính mạng của mình, Đồng Minh cám ơn anh.”
“Thật vui khi được nghe thấy ngài nói vậy, thuyền trưởng.” Thụy Sâm miễn cưỡng cười, anh cảm thấy tâm lý dễ chịu hơn. “Vậy thì, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tôi sẽ lập tức quay lại, hộ tống Đồng Minh 01 tới cổng siêu không gian.”
“Cám ơn thượng úy, nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ.”
“Có chuyện gì vậy, thuyền trưởng?”
“Vừa rồi sau khi kiểm tra mới phát hiện do cường độ màn chắn của tàu khu trục hạm hộ tống không bằng Đồng Minh 01, trong trận năng lượng xung kích vừa rồi đã bị hỏng một động cơ, chỉ có thể đi được bằng ½ tốc độ, hiện không thể bám theo được Đồng Minh 01, nếu không có chi viện, rất khó sửa chữa thành công nó, hơn nữa động cơ xuyên siêu không gian cũng hỏng hóc tương đối nghiêm trọng, nếu muốn sửa chữa xong chắc phải mất đến vài giờ đồng hồ.
“Nếu vậy…” Thụy Sâm lặng người, anh biết rất rõ sự cấp bách của thời gian, Đồng Minh 01 không có cách nào chờ được đến mấy tiếng đồng hồ, trong trường hợp đó chỉ có một cách giải quyết.
“Để tôi nói cho, thuyền trưởng!” Phu nhân Almeida xuất hiện trên màn hình bên cạnh khuôn mặt của thuyền trưởng Dirk, bà nhẹ nhàng nói. “Chúng ta không còn cách nào khác chỉ có thể để nó lại đây. Nhưng do sự gây nhiễu của Đế Quốc đã mất nên vừa rồi chúng tôi liên lạc thành công với hạm đội 7, bọn họ cần khoảng 8 tiếng đồng hồ nữa là đến đây, lúc đó hạm đội sẽ có sự chi viện cần thiết. Những Đồng Minh 01 không thể chờ lâu đến thế, chúng ta cần nhanh chóng đến thiên hà Rumbati, tôi vừa mới nói chuyện với tướng quân Martin xong, tạm thời tôi mượn tạm phi đội tiên phong của các cậu đảm nhiệm nhiệm vụ hộ tống cho Đồng Minh 01, thượng úy, anh có ý kiến gì không?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì, thưa phu nhân! Nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thụy Sâm trả lời dứt khoát.
Anh lẩm bẩm thêm trong cổ, phu nhân Almeida nói thật quá khách khí, bà ấy là lãnh tụ tối cao của Đồng Minh, mượn tạm, lại còn hỏi ý kiến? Cần gì phải nhiễu thế, cứ hạ lệnh một câu là xong, nhưng dù sao mà nói thì cách đó so với việc nghiêm mặt hạ lệnh khiến người ta dễ chịu hơn nhiều.
Ái chà! Tính đi tính lại, phi đội tiền phong của họ có 14 chiếc chiến đấu cơ, những Đồng Minh 01 tối đa cũng chỉ chứa được 12 chiếc, vậy để lại hai chiếc lúc trước bị thương nhẹ ở đuôi lại là xong.
“Phu nhân! Tôi có một thỉnh cầu!” Thụy Sâm chợt nghĩ đến một việc.
“Xin cứ nói, thượng úy!”
“Tôi nghĩ nếu tàu khu trục của ta tạm thời chỉ có thể ở lại đây chờ cứu viện, vậy trong thời gian chờ đợi có thể cho nó làm nhiệm vụ cứu viện nhân đạo được không, ở ngoài kia còn có nhiều người đang bị khốn trong chiến đấu cơ hoặc những mảnh xác tàu, họ phát tín hiệu cấp cứu, nếu chúng ta không làm gì họ sẽ không thể chờ đến khi có tiếp viện.” Thụy Sâm cố lấy hết can đảm nói.
Vị phu nhân tôn quý nhìn chằm chằm vào Thụy Sâm một lúc, khiến anh cảm thấy thấp thỏm không yên, rồi bà nở một nụ cười tươi.
“Đương nhiên là được, thượng úy!” Xem ra bà còn có vẻ cao hứng. “Chúng ta có thể để lại thêm một số tàu con thoi, cùng khu trục hạm làm nhiệm vụ cứu viện.”
“Cám ơn! Thưa phu nhân! Vô cùng cám ơn người!” Thụy Sâm cảm động nói, trước mắt đó là tất cả những gì anh có thể làm cho những người còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.