Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Chương 9: Công Phu Đứng Tấn Đột Phá

Văn Sao Công

27/07/2024

Bịch!

Cơ thể của Cole ngã nhào xuống đất, cậu ta nhất thời không thốt nên lời, dường như đã bị đánh ngất.

- Cole ... Không ngờ lại...

- Cậu ta là người tự nhiên, học sinh giỏi nhất lớp đấy.

Các học sinh xung quanh im lặng một lúc, sau một hồi lâu mới có người lẩm bẩm.

- Khoan đã, chẳng phải Phương Tinh đã nói cậu ấy chỉ là lóe sáng nhất thời, không thể nào tung ra Pháo Quyền một cách ổn định sao?

- Cậu tin lời cậu ta nói à? Giống như học sinh giỏi nói mình không thi tốt được ấy.

- Nghe có lý đấy...



- A Tinh, cậu đánh bại Cole thật sao?

Lưu Vĩ tiến đến vỗ vai người bạn thân:

- Sao cậu lợi hại thế?

- Đương nhiên là nhờ tớ kiên trì khổ luyện.

Phương Tinh nói một câu hiển nhiên, sau đó mỉm cười với Bạch Liên Nghi bên cạnh Lưu Vĩ, lặng lẽ giấu tay phải ra sau lưng.

Thực ra, tố chất cơ thể của Cole mạnh hơn hắn, cậu ta chỉ thua về kỹ thuật chiêu thức.

Lần này, hắn có thể thắng cũng là do đánh úp ngay từ đầu, dồn toàn lực tung ra một đòn, hiện giờ, nắm đấm của hắn vẫn còn hơi đau.

- Bạn học Phương Tinh, cậu thật lợi hại, mong là lần sau có cơ hội giao lưu với cậu.

Bạch Liên Nghi dịu dàng nói:

- Nhớ nương tay nhé...

- Ừ, cùng nhau tiến bộ.

Phương Tinh gật đầu.



Tan học.

Trên con đê ven sông.

Hắn cầm hai chai nước ngọt, ném một chai cho Lưu Vĩ:

- Thực ra... tớ thấy Âu Dương Thiến Thiến hợp với cậu hơn.

- Ùm... Sảng khoái!

Lưu Vĩ uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:

- Thực ra, tớ thấy khoảng cách giữa tớ và Âu Dương Thiến Thiến quá xa vời... Dù gì cô ấy cũng là người tự nhiên, còn tớ chỉ là một người sinh hóa nghèo rớt mồng tơi… Còn Bạch Liên Nghi… Thôi được rồi, tớ chỉ đùa thôi, dạo này tớ thân thiết với cô ấy, không phải là vì muốn theo đuổi cô ấy, mặc dù tớ có chút hảo cảm với cô ấy, bạn học Bạch rất tốt, gần đây cô ấy chia sẻ cho tớ mấy công việc bán thời gian đều rất kiếm ra tiền...

- Hóa ra là vì kiếm tiền? Xem ra cậu vẫn chưa quên ước mơ của mình.

Phương Tinh gật đầu.

- Đương nhiên rồi, tớ cũng âm thầm cố gắng đấy, tuy không bằng cậu.

Lưu Vĩ cười toe toét.

- Đúng rồi, gần đây có một công việc, ở khu biệt thự Huy Hoàng, nhận không?

Phương Tinh đột nhiên lên tiếng.

- Biệt thự Huy Hoàng, chẳng lẽ là?

Lưu Vĩ bất giác rùng mình.

- Không sai, chính là chỗ của Cố Vân.

Phương Tinh gật đầu, đây là công việc mà hắn cố ý tìm.

Vì Lưu Vĩ, hắn đã phải tốn không ít công sức.

Dù sao mọi người đều là bạn học, thời gian nghỉ ngơi giống nhau.

Nếu lại chạm mặt Bạch Liên Nghi ở biệt thự Hoàng Giang… thì cậu ta cũng nên tỉnh ngộ rồi chứ?

“Haiz… Thằng bạn này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.’”

Phương Tinh thầm cảm thán.

- Con nhóc Cố Vân đó ra tay rất tàn nhẫn...

Lưu Vĩ do dự nói.

- Nhưng mà người ta trả tiền.

Phương Tinh thản nhiên đáp.

- Lần trước, tớ bị hành cho một trận tơi bời…

- Nhưng mà người ta trả tiền.

- Tớ… Tớ… Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Đi thì đi!

Lưu Vĩ nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm.

- Sảng khoái.

Phương Tinh gật đầu.





Khu biệt thự Huy Hoàng.

Phòng tập.

- Nói trước nhé, em phải bật chế độ trọng lực lên trước, sau đó tụi anh mới bắt đầu luyện tập.

Lưu Vĩ nhìn Cố Vân với bím tóc nhỏ, vội vàng xua tay.

- Yên tâm, yên tâm… Lần này nhất định tôi có thể luyện thành Ma Đao, hoàn toàn khống chế được ma tính này!

Cố Vân cầm đao gỗ với vẻ tràn đầy tự tin.

- Tới đi!

Lần này Lưu Vĩ đã rút kinh nghiệm, giơ gậy gỗ ra đỡ trước mặt.

- Tốt!

Cố Vân quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.

Vút vút!

Tốc độ ra tay của cô bé còn nhanh hơn lần trước, từng bóng đao xuất hiện trong không khí.

Ba luồng đao ảnh dường như đồng thời chém lên cây gậy gỗ của Lưu Vĩ.

- Tam Điệp Đao!

Vút!

Một bóng đen lóe lên, cây gậy gỗ đã biến mất.

- Ơ? Gậy của tôi đâu?

Lưu Vĩ trừng mắt, sau đó kêu thảm thiết, bị đánh bay ra ngoài.

- Giết!

Cố Vân rõ ràng lại có vẻ mất kiểm soát, dẫm lên ngực Lưu Vĩ đang nằm bất động, mũi đao nhắm thẳng vào cổ họng cậu ta.

Vị trí yếu hại như vậy, cho dù có là đao gỗ thì cũng có thể gây thương tích nghiêm trọng!

Cạch!

Vào thời khắc quan trọng, một cây gậy gỗ khác bay tới, đỡ lấy lưỡi đao.

Đôi mắt Cố Vân ánh lên tia máu đỏ, ánh đao lóe lên, cây gậy gỗ bị chém bay, sau đó nhắm vào Phương Tinh đang lao tới!

- Hừ!

Phương Tinh bước lên như cung, nắm đấm được bao phủ bởi một lớp nano màu bạc, giống như đeo găng tay.

Cung Bộ Pháo Quyền!

Một chiêu vạn năng!

Hiện giờ, thứ mà hắn thuần thục nhất đương nhiên là chiêu này.

Rầm!

Nắm đấm màu bạc va chạm với mộc đao, Phương Tinh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh ập tới, khiến hắn bất giác lùi lại vài bước.

“Cố Vân này, trông thì nhỏ nhắn, nhưng sức lực còn lớn hơn cả Cole!”

“Chẳng lẽ cô bé đã đột phá đến võ đạo đệ nhị cảnh, bắt đầu tôi luyện gân cốt rồi sao?”

“Nếu không có đồ bảo hộ, mình có ngu mới lấy nắm đấm ra đỡ đao, cho dù là đao gỗ đi nữa!”

Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Phương Tinh, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị kích hoạt chế độ bảo vệ toàn thân.

Nhưng Cố Vân lại khẽ run rẩy, tia máu đỏ trong mắt tan đi rất nhiều, nhìn Phương Tinh, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ hài lòng:

- Bộ đồ bảo hộ nano cấp sơ cấp? Tốt lắm… Đây mới gọi là chuyên nghiệp, tôi có thể toàn lực thi triển, không lo vô tình chém chết anh nữa!

- Khoan đã, khoan đã!

Phương Tinh thầm kêu không ổn, định lên tiếng, thì thấy Cố Vân đã tắt chế độ trọng lực, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khát máu và hưng phấn:

- Giết! Giết! Giết!



Nửa tiếng sau.

Người đàn ông trung niên lần trước xuất hiện trong phòng tập, nhìn Phương Tinh và Lưu Vĩ, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ bảo hộ nano của Phương Tinh:

- Bộ đồ này không tệ, lần sau đừng mặc nữa, cảm giác va chạm sẽ khác, hiệu quả luyện tập cũng không giống nhau… Nhưng mà lần này thôi vậy, thỉnh thoảng phát tiết một chút cũng tốt.

Ông ta mỉm cười:

- Để tôi xem, cậu đang luyện tập Quân Thể Quyền mười hai thức phải không? Ngoại trừ cú đấm đầu tiên có chút đặc sắc, những chiêu khác đều còn non nớt, tôi có thể chỉ điểm cho hai cậu một chút, ừm, hai mươi phút… Lần này phải tính phí theo tiêu chuẩn rồi.

Phương Tinh và Lưu Vĩ nhìn nhau:

- Xin chỉ giáo!

- Lúc bắt đầu luyện võ, tôi cũng học Quân Thể Quyền mười hai thức, nhưng tôi thích thối pháp hơn, trước tiên, tôi sẽ biểu diễn “Chiến Phủ Thối”…

Người đàn ông trung niên tung ra một cước.

Bốp!

Không khí như bị xé toạc, luồng khí vô hình quét qua, cọc gỗ cách đó vài mét đột nhiên nổ tung, để lộ một vết chém sâu hoắm.

- Lợi hại quá… Chú chắc chắn là chức nghiệp giả rồi phải không?

Lưu Vĩ nhìn thấy cảnh này, không khỏi há hốc mồm.



Tuy cậu ta đã từng chứng kiến Chiến Phủ Thối của Bạch Liên Nghi, nhưng cũng biết so với người đàn ông họ Cố này, đó quả thực là một trời một vực.

- Bình thường thôi, sau này tôi đã từ bỏ việc học Quân Thể Quyền mười hai thức, dù sao môn võ này tuy chiêu thức đơn giản, nhưng lại dễ học khó tinh thông… Nhưng nếu luyện đến mức tinh thâm, ‘ý cảnh quân đạo’ của nó cũng rất bá đạo.

Người đàn ông họ Cố mỉm cười, bắt đầu giảng giải:

- Tinh túy của thối pháp này nằm ở…

Hai mươi phút sau.

Phương Tinh và Lưu Vĩ rời đi với vẻ mặt vẫn còn luyến tiếc.

- Đây chính là sự chỉ bảo của chức nghiệp giả sao?

Lưu Vĩ vuốt cằm:

- Cảm giác không bằng thầy Hạ, nhưng chúng ta lại phải giảm giá, có phải là hơi thiệt thòi không?

- Vẫn hơn là tự mình mò mẫm… Thầy Hạ Long không chỉ là chức nghiệp giả, mà còn là nhà giáo dục chuyên nghiệp, kinh nghiệm giảng dạy phong phú, sao có thể giống nhau được?

Phương Tinh lắc đầu.

Hắn có thể nhìn ra, người đàn ông họ Cố hơi keo kiệt, nên đã dùng cách chỉ điểm này để thay cho khoản bồi thường do bị thương.

Nhưng dù vậy, không biết Lưu Vĩ thế nào, chứ hắn tuyệt đối là người được lợi.

Sự thay đổi của bảng thuộc tính chính là minh chứng!

[Quân Thể Quyền mười hai thức: 76/100 (Nhập môn)]

“Tốt, tốt lắm, đây chính là tiến bộ toàn diện…”

“Nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của con gái nhà người ta, vẫn phải tiếp tục cố gắng.”

Phương Tinh thầm hạ quyết tâm.



Thời gian thấm thoát trôi đi.

Suốt thời gian qua, Phương Tinh không ngừng uống thuốc luyện công, thỉnh thoảng cùng Lưu Vĩ đi làm thêm, lúc rảnh rỗi thì lên mạng chơi game, ngày nào cũng trôi qua như vậy.

Hôm nay.

Khu chung cư Hoa Viên Hạnh Phúc.

Trong phòng tập.

[Danh tính: Phương Tinh]

[Tuổi: 16]

[Nghề nghiệp: Võ Giả]

[Đệ nhất cảnh: Bì nhục (Luyện bì: 43/100)]

[Quân Thể Quyền mười hai thức: 86/100 (Nhập môn)]

[Đại Long Thung: 99/100 (Nhập môn)]

[Cánh cổng Chư Thiên: 59/100 (Đang định vị)]



“Ống dung dịch dinh dưỡng cuối cùng…”

Phương Tinh há miệng, nuốt 20 ml “dung dịch dinh dưỡng cấp D3” cuối cùng, bắt đầu luyện tập Đại Long Thung.

Hắn chìm đắm vào công phu đứng tấn, không ngừng vận chuyển khí huyết.

Ba tiếng sau.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Gào!

Khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển ngày càng nhanh, dường như đã phá vỡ một nút thắt nào đó.

Tiếp đó, xương cốt toàn thân rung động, vô số âm thanh chồng lên nhau, như biến thành tiếng rồng ngâm!

[Đại Long Thung: 1/100 (Thuần thục)]

“Lên cấp rồi?”

Phương Tinh mừng rỡ, cảm nhận được công phu đứng tấn của mình đã có bước tiến vượt bậc.

Điều kinh ngạc hơn nữa là, mỗi cử động của hắn đều mang theo một ý vị huyền ảo.

“Công phu đứng tấn trước đây của mình thật thô thiển, không dám nhìn…”

So sánh một chút, Phương Tinh liền nhận ra công phu đứng tấn của mình có rất nhiều điểm cần cải thiện.

Đến nỗi, hắn còn cảm thấy sau khi cải thiện, tốc độ tôi luyện da thịt của bản thân nhất định sẽ được nâng cao lên rất nhiều!



Ngày hôm sau.

[Đệ nhất cảnh: Bì nhục (Luyện bì: 44/100)]

Phương Tinh nhìn tiến độ luyện bì tăng lên một chút, mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.

“Đại Long Thung cấp độ thuần thục, quả nhiên không phải là thứ mà cấp độ nhập môn có thể so sánh… Tính ra, có lẽ khoảng một ngày mình có thể tăng thêm một điểm thuần thục… Tốc độ tu luyện đã được cải thiện rất nhiều.”

“Mới chỉ là cấp độ thuần thục mà đã như vậy, cấp độ cao hơn sẽ khủng khiếp đến mức nào? Tương lai có hi vọng, tương lai có hi vọng nha!”

“Quả nhiên, mình chỉ cần thêm một ngón tay vàng nữa là thành công.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook