Chương 1: Ngỡ người xưa đến
Sơ Hòa Sơ
05/09/2017
Đây đã là ngày thứ ba mươi mốt Kinh Phục Châu nhìn thấy cô gái ấy trước cửa Mộng Tử.
Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày như vậy là vì đã vẻn vẹn một tráng trời tính từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Một tháng trước, anh sai đàn em của mình là A Dương đến tra sổ sách, thu tiền, còn mình thì ngồi trong xe, thoáng nghiêng đầu qua liền nhìn thấy cô gái mặc quần jean và áo thun liền mũ màu xanh da trời ấy.
Anh vẫn nhớ hôm ấy trời đang mưa, cô che một chiếc ô màu đen nhưng đầu tóc vẫn ướt mèm.
Hôm nay lại đến ngày tra sổ sách. Một tháng nay, mỗi ngày cô đều đứng đó, ăn mặc như sinh viên, quần áo trên người khá rẻ tiền. Kiểu con gái như thế rất hiếm gặp ở những nơi thế này, cho nên thỉnh thoảng Kinh Phục Châu lại nhìn cô một cái khá chăm chú.
Nhưng một tháng trôi qua, nhiều nhất anh cũng chỉ nhìn cô một cái mà thôi.
A Dương tra sổ sách xong quay trở ra, thấy vậy nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, đúng lúc cô gái ấy cũng nhìn về phía này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong im lặng, ấy vậy mà A Dương lại né tránh trước. Đặt tay lên vô lăng, A Dương trêu ghẹo ông chủ của mình: “Biết đâu lại là em nào đó muốn một bước lên mây nên cố tình ăn mặc thanh thoát như vậy để ngày ngày đến đây đợi anh.”
Kinh Phục Châu không lên tiếng, chỉ xuyên qua cửa kính nhìn về phía cô gái kia. Có lẽ vì A Dương bỗng nhiên nổ máy, xe phát ra tiếng động trong bãi đỗ xe yên tĩnh nên cô gái lại quay về phía này, ánh mắt rất thờ ơ, rõ ràng không có hứng thú gì với họ.
Nhìn dáng vẻ của cô, hình như là đang đợi ai đó.
Nhưng Kinh Phục Châu sẽ không rảnh đến mức bước tới hỏi một câu: Cô à, cô đang đợi ai sao? Thứ nhất, anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ. Thứ hai, anh không có hứng thú với kiểu con gái mộc mạc thế này. Khi xe bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe, Kinh Phục Châu lơ đãng hỏi A Dương ở phía trước một câu.
“Cô ấy bao lớn? Mười tám? Hai mươi?”
“Anh Châu đổi khẩu vị à? Cô nhóc này nhìn có vẻ giống học sinh, chắc cũng chỉ mười tám, mười chín thôi.” A Dương vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu xem sắc mặt của Kinh Phục Châu, hỏi với vẻ thăm dò: “Nhưng nếu anh Châu muốn đổi khẩu vị, các anh em sẽ tìm cho anh một em học sinh sạch sẽ nha?”
“Thôi đi, lô hàng gần đây thế nào rồi?” Kinh Phục Châu đưa tay xoa nhè nhẹ huyệt thái dương của mình. “Mấy ngày trước đi dâng hương, rút phải thăm hạ hạ[1], có dự cảm không lành.”
A Dương nhếch miệng cười. “Sao anh lại mê tín như thế. Đừng nói là Quan Âm Bồ Tát, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế thì anh cũng không biết sợ. Thằng cảnh sát tép riu nằm vùng hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này chắc chắn các anh em sẽ không để xảy ra sơ suất như vậy nữa, anh đừng để mãi trong lòng.”
Xe chạy ngang qua cửa Mộng Tử, ánh đèn rực rỡ hai bên đường phố thênh thang chiếu vào trong xe, đậu trên lòng bàn tay của Kinh Phục Châu. Anh đưa tay nắm hờ một cái, ngắm đốm sáng trên móng tay mình, nhìn nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. “Cũng đúng, người như tôi đi dâng hương, Bồ Tát cho tôi thăm hạ hạ đã là từ bi hỉ xả lắm rồi.”
A Dương không biết phải nói tiếp thế nào nên cười gượng vài tiếng ra vẻ đáp lại. Kinh Phục Châu dựa vào lưng ghế, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ bỗng khiến anh cảm thấy mệt mỏi. “A Dương, hôm nay không đến Cổ Lâu, đưa tôi về nhà.”
“Dạ được.”
Xe đánh một vòng, chạy về hướng ngược lại. Trên đường gặp đèn đỏ, ngay lúc xe vừa dừng lại thì A Dương đã cười hì hì rất vui vẻ: “Lại là cô nhóc ấy.”
Kinh Phục Châu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại thấy cô gái trong bãi đỗ xe lúc nãy đang kéo một cô gái khác băng qua đường. Trái với vẻ mộc mạc của cô ấy, cô gái còn lại ăn diện, trang điểm khá lòe loẹt. Hai người vừa trò chuyện vừa băng qua vạch dành cho người đi bộ, ánh mắt cô ấy khẽ liếc sơ qua bảng số xe, nét mặt không có gì thay đổi, do đó Kinh Phục Châu hiểu rằng một tháng nay, e là cô ấy hoàn toàn không chú ý đến anh, hoặc là xe của anh.
Quả nhiên, loại người tội ác tày trời như anh và kiểu con gái như hoa như ngọc kia hoàn toàn không phải là người cùng đường.
Nơi mà anh gọi là nhà chính là một căn biệt thự độc lập nằm ở ngoại ô thành phố Lăng Xuyên. Một năm, anh sẽ ở đây khoảng ba tháng, còn lại anh đều ở Cổ Lâu.
Thành phố Lăng Xuyên nằm ở biên giới phía nam của Trung Quốc, là một thành phố không lớn không nhỏ. Nhắc đến Lăng Xuyên, chủ đề khiến người ta bàn tán nhiều nhất chính là Mộng Tử. Mộng Tử là tên của một hộp đêm. Năm năm trước Kinh Phục Châu đến đây, đích thân thành lập nó, từ đó về sau nơi đây trở thành nơi giải trí mua vui duy nhất của thành phố này. Trong Mộng Tử có một câu mà ai nấy cũng đều biết: Không cầu túy sinh, chỉ cầu mộng tử[2]. Vì thế người ta đua nhau uốn éo trên sàn nhảy, triền miên trong phòng vip, thỏa sức phóng thích dục vọng trong tâm hồn mình.
Chỉ có rất ít người biết rằng, giao dịch được thực hiện nhiều nhất trong Mộng Tử chính là mua bán thuốc phiện và cơ quan nội tạng.
Hai năm trước Kinh Phục Châu bắt đầu giao Mộng Tử lại cho đàn em của mình kinh doanh, mỗi tháng sẽ dẫn A Dương đến lấy tiền. Ngoài sáng anh là người sáng lập đồng thời là cổ đông của hộp đêm này nhưng trong tối, anh chính là ông trùm thúc đẩy những giao dịch đen kia. Là một trong những ông trùm ma túy lớn nhất của khu vực Đông Nam Á, ở nước ngoài anh đã có vườn trồng thuốc phiện và xưởng chế biến của riêng mình, cùng với một lượng lính đánh thuê kha khá. Gần ba mươi tuổi đã leo đến vị trí này, đương nhiên tay anh không thể sạch sẽ. Cảnh sát vẫn một mực dòm ngó anh nhưng cũng một mực không tìm được chứng cứ.
Anh làm tất cả mọi việc một cách kín kẽ, hoàn toàn không có sơ hở.
Kiểu đàn ông như thế ắt hẳn sẽ không thiếu phụ nữ, huống chi anh lại có ngoại hình. Cổ Lâu chính là nơi bao nuôi khá nhiều cô gái.
Các anh em lén nói với nhau, nói trắng ra Cổ Lâu chính là hậu cung của Kinh Phục Châu. Có điều cũng không hẳn là thế, bởi vì Kinh Phục Châu rất rộng rãi, các anh em vừa mắt cô nào trong Cổ Lâu, mặc kệ có phải gần đây vừa lên giường với mình hay không, anh đều hào phóng thưởng cho anh em chơi đùa. Nếu gặp quan chức nào cần hối lộ, anh cũng sẽ mời người đó đến Cổ Lâu, lúc đó trăm hoa yêu kiều, mặc sức mà chọn.
Nhưng cũng có một người phụ nữ là không được chạm vào. Người phụ nữ này sống trong căn nhà ở ngoại ô, cũng chính là nơi mà anh gọi là nhà.
Đèn chỗ cửa sáng lên, Kinh Phục Châu nhìn thấy đôi dép lê được đặt ngay ngắn trước cửa, anh lặng lẽ xỏ chân đi vào. Bây giờ là mười một giờ rưỡi, anh vào bếp rót cho mình ly nước trước, vừa quay lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha.
Khác với tất cả những phụ nữ khác trong Cổ Lâu, cô để tóc ngắn, làn da trắng trẻo, hoàn toàn để mặt mộc. Mắt lướt qua chân Kinh Phục Châu, cô khẽ mỉm cười: “Chị đã nói mà, dép lê cứ để ở đó, chắc chắn sẽ có ngày em mang.”
“Khuya thế này còn chưa ngủ à?” Kinh Phục Châu cởi áo vest ra, ngồi xuống sát bên cạnh cô. Tivi đang chiếu chương trình văn ngệ, tiếng cười đùa rôm rả không ngừng truyền đến. Mắt của Kinh Nhiễm vẫn không rời khỏi màn hình nhưng miệng thì nói chuyện với anh: “Chị của em già rồi, bắt đầu bị mất ngủ.”
“Chị của em không già, còn trẻ hơn mấy cô gái trong Cổ Lâu nữa.” Kinh Phục Châu vừa nói, khóe môi vừa cười nhẹ: “Nhưng nếu chị cứ thức khuya thế này thì có lẽ sẽ rất mau già.”
Người thân thuộc với Kinh Phục Châu đều biết con người anh trước nay buông tuồng tùy ý, ai đòi anh tiền bạc hay đàn bà, tâm trạng vui vẻ anh sẽ cho họ. Điểm tối kỵ duy nhất của anh có lẽ chính là cô chị song sinh này. Kinh Nhiễm là bất khả xâm phạm. Ai làm cô mất một sợi tóc, Kinh Phục Châu sẽ khiến người đó mất mạng.
Hai chị em họ ngoại hình rất giống nhau, có điều bởi vì khí bất đồng nhau nên mang lại cảm giác khác nhau. Ánh mắt Kinh Phục Châu thường có vẻ rất thờ ơ nhưng thật ra đáy mắt giấu dao, sự sắc bén ấy bao trùm cả người khiến người ta cảm thấy khuôn mặt của anh cũng sắc sảo hơn. Còn Kinh Nhiễm tính cách ôn hòa, cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện chém chém giết giết bên ngoài nên cũng khuôn mặt ná ná vậy, mà cô lại đẹp tinh tế, không có vẻ lấn át người khác.
Đưa tay tắt tivi, Kinh Phục Châu nói với giọng hơi mệnh lệnh: “Được rồi, đi ngủ đi.”
“Thà đừng có trông mong em về, vừa về đến là quản lý chị.” Kinh Nhiễm đưa tay đấm nhẹ vào người Kinh Phục Châu rồi bước lên lầu. Hôm nay cô cũng mặc một chiếc áo thun liền mũ màu xanh da trời, rất giống với chiếc áo trên người cô gái kia. Khi cô đứng dậy, Kinh Phục Châu mới phát hiện cô cũng mặc quần jean, bóng dáng hai người như hòa nhập làm một.
Lắc lắc đầu, Kinh Phục Châu muốn vứt đi cảm giác kỳ quái ấy, nhưng miệng thì không nhịn được lại hỏi: “Đồ này chị mới mua à?”
Nghe câu này của anh, Kinh Nhiễm tỏ vẻ không còn gì để nói: “Chị đã mặc gần hai năm rồi mà trước giờ em không để ý sao?”
Kinh Phục Châu bật cười, lắc đầu, giục cô mau đi ngủ.
Ngày hôm sau, Kinh Phục Châu nhận được điện thoại báo lô hàng ở Việt Nam tuồn rất thuận lợi, điều này chứng tỏ thăm hạ hạ hôm đó hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến anh. Ngồi trong phòng làm việc, anh nhìn tượng Phật ở góc phòng, chợt đưa tay ra, ngón trỏ hướng vế phía trước, ngón cái dựng thẳng lên trời, mô phỏng hành động bắn súng: “Đùng.”
Hôm ấy, A Dương dẫn người vào khiêng tượng Phật trong phòng làm việc ra, ném đi.
Cũng trong hôm đó, cô gái ở bãi đỗ xe không đến. Lúc ra về, Kinh Phục Châu nhìn về phía bên này theo thói quen, nơi vốn có người đứng nay trống không, giống như chưa từng xuất hiện.
Hơi ngạc nhiên, Kinh Phục Châu khẽ nheo mắt lại, cảm giác tồi tệ vừa bị anh áp chế nay từ từ trở lại. Anh đưa tay lấy điếu thuốc, A Dương liền nhanh chóng châm lửa. Khói thuốc ngấm vào phổi, chân mày Kinh Phục Châu mới từ từ giãn ra.
Sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, A Dương quay đầu lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh Châu, nếu cảm thấy hứng thú thì em tra giúp anh cô nhóc đó nha?”
“Không cần.” Kinh Phục Châu lấy tay khảy rớt tàn thuốc, trả lời: “Một cô gái trẻ trong sạch như vậy, đừng chà đạp người ta.”
Nếu những cô gái trong Cổ Lâu nghe được những lời này, có lẽ sẽ lật tung trời mất. Có điều Kinh Phục Châu nói cũng không sai, những cô gái đó đều tự mình dâng lên tới cửa, xem Cổ Lâu như một chiếc lồng nuôi mình cơm áo không lo, Kinh Phục Châu chưa từng thể hiện mình quá ưu ái ai, thỉnh thoảng có thiên vị thì cũng chỉ là kiểu thấy mới mẻ giống chủ nhân có được vật cưng mới mà thôi. Sống trong cảnh phụ nữ vây quanh như vậy, đương nhiên anh rất xem thường hành vi cưỡng đoạt con gái nhà lành.
Hơn nữa, rõ ràng cô gái đó không có hứng thú gì với Kinh Phục Châu. Anh đã được phụ nữ nịnh nọt quen rồi, chắc chắn sẽ không đi lấy lòng người khác.
Nếu ông chủ đã nói thế, A Dương cũng không tiện nói gì thêm. Theo Kinh Phục Châu mấy năm nay, A Dương cũng đã hiểu phần nào tính khí của anh. Anh nói không là không. Làm đàn em, điều tối kỵ là tự cho mình là thông minh.
Xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe, không lâu sau, có một bóng người bước ra từ sau cây cột lớn. Cô có một đôi mắt dài và hẹp, khuôn mày cũng lạnh lùng nhưng lại có một đôi môi hơi vểnh lên, làm cho cả khuôn mặt tăng thêm nét kiều diễm.
“An Nguyện!” Có người đang gọi cô. “Sao hôm nay cậu không đứng ở chỗ cũ vậy, mình tìm cậu cả buổi trời này.”
Cô gái tên là An Nguyện quay đầu lại, mỉm cười với người vừa đến. “Gần đây cứ gặp phải một người, mình cảm thấy hơi kỳ lạ nên tránh đi.”
“Đến những nơi thế này, chắc chắn chẳng có ai là người tốt, cảnh giác chút là đúng.” Lan Hiểu vỗ vai cô. “Thật lòng cảm ơn cậu đó An Nguyện, mỗi ngày phải đến chỗ thế này để đón mình.”
An Nguyện vẫn mỉm cười như vậy, có vẻ không xa lạ nhưng không quá thân thiết. “Không cần cảm ơn mình, thật ra mình đang nghĩ hay là cũng đến đây làm việc.”
Cô mồ côi cha mẹ, học phí phải tự gánh vác, thi đậu đại học thì đến Lăng Xuyên. Cô có ngoại hình xinh xắn, lúc này không trang điểm mà đã có nét quyến rũ, nếu trang điểm chắc chắn sẽ càng mê người. Cô cần tiền, mà những nơi như Mộng Tử là kiếm tiền nhanh nhất, đứng trên sân khấu hát vài bài, thu nhập một đêm có thể hơn cả ngàn.
Đây là lý do mà An Nguyện nói với Lan Hiểu. Nói một cách đơn giản hơn, cô muốn đến Mộng Tử kiếm tiền. Nhưng thật ra trong lòng cô còn ẩn chứa một bí mật. Từ tháng tám, bí mật ấy bắt đầu giày vò cô, khiến cô không tài nào ngủ được.
Bí mật ấy có tên là Kinh Phục Châu.
———————
[1] Là thăm cực xấu, báo điểm không lành
[2] Ý bảo chỉ mong ngày tháng sống được thoải mái, ăn chơi hưởng lạc dù mơ mơ màng màng không cần biết ngày mai.
Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày như vậy là vì đã vẻn vẹn một tráng trời tính từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Một tháng trước, anh sai đàn em của mình là A Dương đến tra sổ sách, thu tiền, còn mình thì ngồi trong xe, thoáng nghiêng đầu qua liền nhìn thấy cô gái mặc quần jean và áo thun liền mũ màu xanh da trời ấy.
Anh vẫn nhớ hôm ấy trời đang mưa, cô che một chiếc ô màu đen nhưng đầu tóc vẫn ướt mèm.
Hôm nay lại đến ngày tra sổ sách. Một tháng nay, mỗi ngày cô đều đứng đó, ăn mặc như sinh viên, quần áo trên người khá rẻ tiền. Kiểu con gái như thế rất hiếm gặp ở những nơi thế này, cho nên thỉnh thoảng Kinh Phục Châu lại nhìn cô một cái khá chăm chú.
Nhưng một tháng trôi qua, nhiều nhất anh cũng chỉ nhìn cô một cái mà thôi.
A Dương tra sổ sách xong quay trở ra, thấy vậy nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, đúng lúc cô gái ấy cũng nhìn về phía này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong im lặng, ấy vậy mà A Dương lại né tránh trước. Đặt tay lên vô lăng, A Dương trêu ghẹo ông chủ của mình: “Biết đâu lại là em nào đó muốn một bước lên mây nên cố tình ăn mặc thanh thoát như vậy để ngày ngày đến đây đợi anh.”
Kinh Phục Châu không lên tiếng, chỉ xuyên qua cửa kính nhìn về phía cô gái kia. Có lẽ vì A Dương bỗng nhiên nổ máy, xe phát ra tiếng động trong bãi đỗ xe yên tĩnh nên cô gái lại quay về phía này, ánh mắt rất thờ ơ, rõ ràng không có hứng thú gì với họ.
Nhìn dáng vẻ của cô, hình như là đang đợi ai đó.
Nhưng Kinh Phục Châu sẽ không rảnh đến mức bước tới hỏi một câu: Cô à, cô đang đợi ai sao? Thứ nhất, anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ. Thứ hai, anh không có hứng thú với kiểu con gái mộc mạc thế này. Khi xe bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe, Kinh Phục Châu lơ đãng hỏi A Dương ở phía trước một câu.
“Cô ấy bao lớn? Mười tám? Hai mươi?”
“Anh Châu đổi khẩu vị à? Cô nhóc này nhìn có vẻ giống học sinh, chắc cũng chỉ mười tám, mười chín thôi.” A Dương vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu xem sắc mặt của Kinh Phục Châu, hỏi với vẻ thăm dò: “Nhưng nếu anh Châu muốn đổi khẩu vị, các anh em sẽ tìm cho anh một em học sinh sạch sẽ nha?”
“Thôi đi, lô hàng gần đây thế nào rồi?” Kinh Phục Châu đưa tay xoa nhè nhẹ huyệt thái dương của mình. “Mấy ngày trước đi dâng hương, rút phải thăm hạ hạ[1], có dự cảm không lành.”
A Dương nhếch miệng cười. “Sao anh lại mê tín như thế. Đừng nói là Quan Âm Bồ Tát, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế thì anh cũng không biết sợ. Thằng cảnh sát tép riu nằm vùng hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này chắc chắn các anh em sẽ không để xảy ra sơ suất như vậy nữa, anh đừng để mãi trong lòng.”
Xe chạy ngang qua cửa Mộng Tử, ánh đèn rực rỡ hai bên đường phố thênh thang chiếu vào trong xe, đậu trên lòng bàn tay của Kinh Phục Châu. Anh đưa tay nắm hờ một cái, ngắm đốm sáng trên móng tay mình, nhìn nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. “Cũng đúng, người như tôi đi dâng hương, Bồ Tát cho tôi thăm hạ hạ đã là từ bi hỉ xả lắm rồi.”
A Dương không biết phải nói tiếp thế nào nên cười gượng vài tiếng ra vẻ đáp lại. Kinh Phục Châu dựa vào lưng ghế, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ bỗng khiến anh cảm thấy mệt mỏi. “A Dương, hôm nay không đến Cổ Lâu, đưa tôi về nhà.”
“Dạ được.”
Xe đánh một vòng, chạy về hướng ngược lại. Trên đường gặp đèn đỏ, ngay lúc xe vừa dừng lại thì A Dương đã cười hì hì rất vui vẻ: “Lại là cô nhóc ấy.”
Kinh Phục Châu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại thấy cô gái trong bãi đỗ xe lúc nãy đang kéo một cô gái khác băng qua đường. Trái với vẻ mộc mạc của cô ấy, cô gái còn lại ăn diện, trang điểm khá lòe loẹt. Hai người vừa trò chuyện vừa băng qua vạch dành cho người đi bộ, ánh mắt cô ấy khẽ liếc sơ qua bảng số xe, nét mặt không có gì thay đổi, do đó Kinh Phục Châu hiểu rằng một tháng nay, e là cô ấy hoàn toàn không chú ý đến anh, hoặc là xe của anh.
Quả nhiên, loại người tội ác tày trời như anh và kiểu con gái như hoa như ngọc kia hoàn toàn không phải là người cùng đường.
Nơi mà anh gọi là nhà chính là một căn biệt thự độc lập nằm ở ngoại ô thành phố Lăng Xuyên. Một năm, anh sẽ ở đây khoảng ba tháng, còn lại anh đều ở Cổ Lâu.
Thành phố Lăng Xuyên nằm ở biên giới phía nam của Trung Quốc, là một thành phố không lớn không nhỏ. Nhắc đến Lăng Xuyên, chủ đề khiến người ta bàn tán nhiều nhất chính là Mộng Tử. Mộng Tử là tên của một hộp đêm. Năm năm trước Kinh Phục Châu đến đây, đích thân thành lập nó, từ đó về sau nơi đây trở thành nơi giải trí mua vui duy nhất của thành phố này. Trong Mộng Tử có một câu mà ai nấy cũng đều biết: Không cầu túy sinh, chỉ cầu mộng tử[2]. Vì thế người ta đua nhau uốn éo trên sàn nhảy, triền miên trong phòng vip, thỏa sức phóng thích dục vọng trong tâm hồn mình.
Chỉ có rất ít người biết rằng, giao dịch được thực hiện nhiều nhất trong Mộng Tử chính là mua bán thuốc phiện và cơ quan nội tạng.
Hai năm trước Kinh Phục Châu bắt đầu giao Mộng Tử lại cho đàn em của mình kinh doanh, mỗi tháng sẽ dẫn A Dương đến lấy tiền. Ngoài sáng anh là người sáng lập đồng thời là cổ đông của hộp đêm này nhưng trong tối, anh chính là ông trùm thúc đẩy những giao dịch đen kia. Là một trong những ông trùm ma túy lớn nhất của khu vực Đông Nam Á, ở nước ngoài anh đã có vườn trồng thuốc phiện và xưởng chế biến của riêng mình, cùng với một lượng lính đánh thuê kha khá. Gần ba mươi tuổi đã leo đến vị trí này, đương nhiên tay anh không thể sạch sẽ. Cảnh sát vẫn một mực dòm ngó anh nhưng cũng một mực không tìm được chứng cứ.
Anh làm tất cả mọi việc một cách kín kẽ, hoàn toàn không có sơ hở.
Kiểu đàn ông như thế ắt hẳn sẽ không thiếu phụ nữ, huống chi anh lại có ngoại hình. Cổ Lâu chính là nơi bao nuôi khá nhiều cô gái.
Các anh em lén nói với nhau, nói trắng ra Cổ Lâu chính là hậu cung của Kinh Phục Châu. Có điều cũng không hẳn là thế, bởi vì Kinh Phục Châu rất rộng rãi, các anh em vừa mắt cô nào trong Cổ Lâu, mặc kệ có phải gần đây vừa lên giường với mình hay không, anh đều hào phóng thưởng cho anh em chơi đùa. Nếu gặp quan chức nào cần hối lộ, anh cũng sẽ mời người đó đến Cổ Lâu, lúc đó trăm hoa yêu kiều, mặc sức mà chọn.
Nhưng cũng có một người phụ nữ là không được chạm vào. Người phụ nữ này sống trong căn nhà ở ngoại ô, cũng chính là nơi mà anh gọi là nhà.
Đèn chỗ cửa sáng lên, Kinh Phục Châu nhìn thấy đôi dép lê được đặt ngay ngắn trước cửa, anh lặng lẽ xỏ chân đi vào. Bây giờ là mười một giờ rưỡi, anh vào bếp rót cho mình ly nước trước, vừa quay lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha.
Khác với tất cả những phụ nữ khác trong Cổ Lâu, cô để tóc ngắn, làn da trắng trẻo, hoàn toàn để mặt mộc. Mắt lướt qua chân Kinh Phục Châu, cô khẽ mỉm cười: “Chị đã nói mà, dép lê cứ để ở đó, chắc chắn sẽ có ngày em mang.”
“Khuya thế này còn chưa ngủ à?” Kinh Phục Châu cởi áo vest ra, ngồi xuống sát bên cạnh cô. Tivi đang chiếu chương trình văn ngệ, tiếng cười đùa rôm rả không ngừng truyền đến. Mắt của Kinh Nhiễm vẫn không rời khỏi màn hình nhưng miệng thì nói chuyện với anh: “Chị của em già rồi, bắt đầu bị mất ngủ.”
“Chị của em không già, còn trẻ hơn mấy cô gái trong Cổ Lâu nữa.” Kinh Phục Châu vừa nói, khóe môi vừa cười nhẹ: “Nhưng nếu chị cứ thức khuya thế này thì có lẽ sẽ rất mau già.”
Người thân thuộc với Kinh Phục Châu đều biết con người anh trước nay buông tuồng tùy ý, ai đòi anh tiền bạc hay đàn bà, tâm trạng vui vẻ anh sẽ cho họ. Điểm tối kỵ duy nhất của anh có lẽ chính là cô chị song sinh này. Kinh Nhiễm là bất khả xâm phạm. Ai làm cô mất một sợi tóc, Kinh Phục Châu sẽ khiến người đó mất mạng.
Hai chị em họ ngoại hình rất giống nhau, có điều bởi vì khí bất đồng nhau nên mang lại cảm giác khác nhau. Ánh mắt Kinh Phục Châu thường có vẻ rất thờ ơ nhưng thật ra đáy mắt giấu dao, sự sắc bén ấy bao trùm cả người khiến người ta cảm thấy khuôn mặt của anh cũng sắc sảo hơn. Còn Kinh Nhiễm tính cách ôn hòa, cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện chém chém giết giết bên ngoài nên cũng khuôn mặt ná ná vậy, mà cô lại đẹp tinh tế, không có vẻ lấn át người khác.
Đưa tay tắt tivi, Kinh Phục Châu nói với giọng hơi mệnh lệnh: “Được rồi, đi ngủ đi.”
“Thà đừng có trông mong em về, vừa về đến là quản lý chị.” Kinh Nhiễm đưa tay đấm nhẹ vào người Kinh Phục Châu rồi bước lên lầu. Hôm nay cô cũng mặc một chiếc áo thun liền mũ màu xanh da trời, rất giống với chiếc áo trên người cô gái kia. Khi cô đứng dậy, Kinh Phục Châu mới phát hiện cô cũng mặc quần jean, bóng dáng hai người như hòa nhập làm một.
Lắc lắc đầu, Kinh Phục Châu muốn vứt đi cảm giác kỳ quái ấy, nhưng miệng thì không nhịn được lại hỏi: “Đồ này chị mới mua à?”
Nghe câu này của anh, Kinh Nhiễm tỏ vẻ không còn gì để nói: “Chị đã mặc gần hai năm rồi mà trước giờ em không để ý sao?”
Kinh Phục Châu bật cười, lắc đầu, giục cô mau đi ngủ.
Ngày hôm sau, Kinh Phục Châu nhận được điện thoại báo lô hàng ở Việt Nam tuồn rất thuận lợi, điều này chứng tỏ thăm hạ hạ hôm đó hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến anh. Ngồi trong phòng làm việc, anh nhìn tượng Phật ở góc phòng, chợt đưa tay ra, ngón trỏ hướng vế phía trước, ngón cái dựng thẳng lên trời, mô phỏng hành động bắn súng: “Đùng.”
Hôm ấy, A Dương dẫn người vào khiêng tượng Phật trong phòng làm việc ra, ném đi.
Cũng trong hôm đó, cô gái ở bãi đỗ xe không đến. Lúc ra về, Kinh Phục Châu nhìn về phía bên này theo thói quen, nơi vốn có người đứng nay trống không, giống như chưa từng xuất hiện.
Hơi ngạc nhiên, Kinh Phục Châu khẽ nheo mắt lại, cảm giác tồi tệ vừa bị anh áp chế nay từ từ trở lại. Anh đưa tay lấy điếu thuốc, A Dương liền nhanh chóng châm lửa. Khói thuốc ngấm vào phổi, chân mày Kinh Phục Châu mới từ từ giãn ra.
Sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, A Dương quay đầu lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh Châu, nếu cảm thấy hứng thú thì em tra giúp anh cô nhóc đó nha?”
“Không cần.” Kinh Phục Châu lấy tay khảy rớt tàn thuốc, trả lời: “Một cô gái trẻ trong sạch như vậy, đừng chà đạp người ta.”
Nếu những cô gái trong Cổ Lâu nghe được những lời này, có lẽ sẽ lật tung trời mất. Có điều Kinh Phục Châu nói cũng không sai, những cô gái đó đều tự mình dâng lên tới cửa, xem Cổ Lâu như một chiếc lồng nuôi mình cơm áo không lo, Kinh Phục Châu chưa từng thể hiện mình quá ưu ái ai, thỉnh thoảng có thiên vị thì cũng chỉ là kiểu thấy mới mẻ giống chủ nhân có được vật cưng mới mà thôi. Sống trong cảnh phụ nữ vây quanh như vậy, đương nhiên anh rất xem thường hành vi cưỡng đoạt con gái nhà lành.
Hơn nữa, rõ ràng cô gái đó không có hứng thú gì với Kinh Phục Châu. Anh đã được phụ nữ nịnh nọt quen rồi, chắc chắn sẽ không đi lấy lòng người khác.
Nếu ông chủ đã nói thế, A Dương cũng không tiện nói gì thêm. Theo Kinh Phục Châu mấy năm nay, A Dương cũng đã hiểu phần nào tính khí của anh. Anh nói không là không. Làm đàn em, điều tối kỵ là tự cho mình là thông minh.
Xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe, không lâu sau, có một bóng người bước ra từ sau cây cột lớn. Cô có một đôi mắt dài và hẹp, khuôn mày cũng lạnh lùng nhưng lại có một đôi môi hơi vểnh lên, làm cho cả khuôn mặt tăng thêm nét kiều diễm.
“An Nguyện!” Có người đang gọi cô. “Sao hôm nay cậu không đứng ở chỗ cũ vậy, mình tìm cậu cả buổi trời này.”
Cô gái tên là An Nguyện quay đầu lại, mỉm cười với người vừa đến. “Gần đây cứ gặp phải một người, mình cảm thấy hơi kỳ lạ nên tránh đi.”
“Đến những nơi thế này, chắc chắn chẳng có ai là người tốt, cảnh giác chút là đúng.” Lan Hiểu vỗ vai cô. “Thật lòng cảm ơn cậu đó An Nguyện, mỗi ngày phải đến chỗ thế này để đón mình.”
An Nguyện vẫn mỉm cười như vậy, có vẻ không xa lạ nhưng không quá thân thiết. “Không cần cảm ơn mình, thật ra mình đang nghĩ hay là cũng đến đây làm việc.”
Cô mồ côi cha mẹ, học phí phải tự gánh vác, thi đậu đại học thì đến Lăng Xuyên. Cô có ngoại hình xinh xắn, lúc này không trang điểm mà đã có nét quyến rũ, nếu trang điểm chắc chắn sẽ càng mê người. Cô cần tiền, mà những nơi như Mộng Tử là kiếm tiền nhanh nhất, đứng trên sân khấu hát vài bài, thu nhập một đêm có thể hơn cả ngàn.
Đây là lý do mà An Nguyện nói với Lan Hiểu. Nói một cách đơn giản hơn, cô muốn đến Mộng Tử kiếm tiền. Nhưng thật ra trong lòng cô còn ẩn chứa một bí mật. Từ tháng tám, bí mật ấy bắt đầu giày vò cô, khiến cô không tài nào ngủ được.
Bí mật ấy có tên là Kinh Phục Châu.
———————
[1] Là thăm cực xấu, báo điểm không lành
[2] Ý bảo chỉ mong ngày tháng sống được thoải mái, ăn chơi hưởng lạc dù mơ mơ màng màng không cần biết ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.