Tình Kiếm

Quyển 4 - Chương 3: Kiếm khiếu hoang dã

Tâm Tại Lưu Lãng

25/03/2013

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“ Ai?” Hoa Ngọc Phượng trong lòng hơi căng thẳng, thấp giọng quát.

“ Tiểu nhân đưa nước đến.” bên ngoài hình như là giọng của điếm tiểu nhị.

Hoa Ngọc Phượng trong mắt hiện lên một tia lãnh sắc.

“ Cửa không đóng, vào đi!” Hoa Ngọc Phượng không động thanh sắc gì nhàn nhạt nói.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một người ăn mặc kiểu điếm tiểu nhị cúi đầu đi vào, trên tay bưng một chậu nước.

“ Để đó rồi ra ngoài đi!” Hoa Ngọc Phượng xoay lưng về phía điếm tiểu nhị, thanh âm lãnh đạm.

Điếm tiểu nhị ngẩng đầu lên, nhanh chóng lướt nhìn tình cảnh trong phòng rồi cầm chậu nước bước tới vài bước, không biết cố y hay vô tình mà đến sát bên giường.

“ Ách !”, một tiếng kêu bi thảm, điếm tiểu nhị như diều đứt dây lăng không bay ra ngoài kèm theo một làn huyết vụ, bịch một tiếng hắn nằm lăn quay trên sân, không còn nhúc nhích gì nửa.

“ Trong mười hai canh giờ tới, bất luận là ai, nếu mưu toan vào quấy rối sẽ có kết cục giống như hắn.” Hoa Ngọc Phượng xuất hiện trước cửa phòng, thanh âm băng lãnh dị thường không còn vẻ ôn nhu nào trên mặt Ôn Nhu tiên tử. Mắt nàng bắn ra hai luồng hàn quang nhiếp nhân, chậm rãi quét mắt khắp bốn phía, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng xoay người đi vào trong.

Có lẽ không ai ngờ rằng vị Ôn nhu tiên tử danh mãn võ lâm lại xuất thủ tàn nhẫn như vậy, bất quá khi nàng ôn nhu uy lực đã kinh người như vậy thì khi nàng tức giận hẳn chẳng phải còn lợi hại hơn sao? Điều này không ai biết mà chắc cũng không ai nguyện ý đi thử nghiệm xem có đúng không. Bởi thế cũng không còn ai dám tiến đến gõ cửa nữa, người các phòng chung quanh đều lặng lẽ triệt thoái, bất quá từ cửa sổ nhìn ra, Hoa Ngọc Phượng thỉnh thoảng vẫn thấy có người nhìn về phía này, chỉ là ở xa xa quan sát mà thôi.

Hoa Nhược Hư thần kinh đang trong trạng thái căng thẳng lại được xả hơi liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn đánh một giấc suốt một ngày một đêm thêm hai canh giở nữa mới tỉnh lại, lúc mở mắt ra hắn liền bắt gặp nhãn tình ân cần của Hoa Ngọc Phượng.

“ Nhị sư tỷ, bây giờ là lúc nào vậy?” Hoa Nhược Hư hít một hơi, công lực nhanh chóng vận chuyển một vòng, Tình Kiếm truyền đến trận trận thanh lương, nhất thời cảm giác thần thanh khí sảng, buồn bực nhiều ngày qua tiêu biến vài phần làm trong lòng thư thái hơn nhiều.

“ Cũng cỡ lúc ngươi bắt đầu ngủ ngày hôm qua, bất quá bây giờ đã là ban đêm rồii.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, “ Dậy rửa mặt đi rồi chúng ta đi ăn chút gì, ngươi ngủ lâu vậy chắc cũng đói bụng rồi.”

Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên niềm ấm áp.

Buổi tối ở thành Tương Dương rực rỡ ánh đèn, trên đường cái, Hoa Ngọc Phượng cùng Hoa Nhược Hư chậm rãi sóng bước. Nam tuấn nữ kiều, châu liên bích hợp (*) làm dấy lên rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

“ Nhị sư tỷ, tỷ không cần đi với đệ đâu, đệ đi một mình được mà!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói.

“ Tỷ dĩ nhiên tin tưởng đệ, cũng không e ngại đi cùng với đệ, hơn nữa ta nghĩ ta đi cùng với đệ cũng sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất bọn họ cũng vì ta mà để cho đệ cơ hội giải thích.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, “ Bất quá, ta thấy hay là sáng mai chúng ta đi thì hay hơn.”

“ Sáng với tối thì có gì khác nhau chứ!” Hoa Nhược Hư thở dài, “ Đệ thủy chung cũng không hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, đệ thật sớm muốn biết rõ nguyên nhân chứ cứ như vầy thì khác gì tra tấn đệ mỗi ngày.”

Hoa Ngọc Phượng yên lặng gật đầu, hai người tựa như rất hiểu ý nhau nên chưa từng xảy ra bất đồng ý kiến.

Tới Phiêu Tuyết sơn trang cũng không mất nhiều thời gian, bất quá hai người trong lúc vô ý đều đi chậm lại, gió đêm mùa thu nhè nhẹ vuốt qua mặt, dịu dàng mà lạnh lẽo, tựa hồ báo hiệu mùa đông sắp đến.

Một thân hắc y dáng người yểu điệu chắn trước hai người, tóc dài tung bay trong gió, chậm rãi xoay lại, người đó đeo mạng che mặt màu đen, đôi tú mục chăm chăm nhìn Hoa Nhược Hư, trong mắt chứa đựng cảm tình phức tạp nói không nên lời.

Hoa Nhược Hư ngây người ngẩn ngơ, mặc dù không nhìn rõ diện mục của người đó nhưng hắn cũng biết thân phận người đó.

“ Hoa đại tiểu thư, thật hạnh ngộ!” Hoa Nhược Hư cười ảm đạm, “ Sao chỉ có một mình Hoa đại tiểu thư đến vậy?”

“ Các ngươi không cần đi tiếp nữa, mau đổi lộ trình đi !” Hoa Phi Mộng chằm chằm nhìn Hoa Nhược Hư gần nửa khắc đồng hồ làm hắn cả người không được tự nhiên, nàng lại trầm mặc nửa ngày mới nói ra một câu nằm ngoài dự liệu Hoa Nhược Hư.

“ Hoa đại tiểu thư, người có thể nói rõ một chút không?” Hoa Ngọc Phượng lộ vẻ trầm ngâm nhẹ giọng hỏi.



“ Toàn bộ tinh nhuệ của Tứ đại thế gia đang đợi các người ở trước mười dặm, còn có cả Diệp Vũ Ảnh lần trước làm ngươi bị thương nữa.” Hoa Phi Mộng dùng ánh mắt quái dị liếc Hoa Ngọc Phượng, nhàn nhạt nói.

“ Thật đúng lúc, ta đang muốn đi tìm bọn họ đây.” Hoa Nhược Hư dường như hoàn toàn không quan tâm nói.

“ Nếu ngươi muốn chết vậy cứ đi đi.” Hoa Phi Mộng lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư nói, “ Bất quá ta nhắc nhở ngươi, ngươi dù có chết cũng không gặp được Tuyết Du Du đâu.”

“ Hoa đại tiểu thư, cô vì sao lại nói với ta mấy chuyện này?”

Hoa Nhược Hư trong lòng buồn bực khẽ thở dài, Hoa Phi Mộng đối với hắn không có địch ý không nói, cả chuyện hắn muốn đi gặp Tuyết Du Du mà cô ta cũng biết nữa.

“ Việc này không cần ngươi quan tâm, nếu ngươi muốn gặp Tuyết Du Du thì hãy đi theo ta.” Hoa Phi Mộng đối với Hoa Nhược Hư thoạt nhìn thực lãnh đạm.

Hoa Nhược Hư có chút do dự không quyết, hắn nhìn nhìn Hoa Ngọc Phượng tựa hồ hy vọng nàng có thể cho hắn một đề nghị nhưng lại phát hiện Hoa Ngọc Phượng cũng đang nhìn hắn, bộ dạng cũng đang trông chờ quyết định của hắn.

“ Được rồi, xin Hoa đại tiểu thư dẫn đường.” Hoa Nhược Hư thoáng lo lắng rồi cũng đưa ra quyết định, Hoa Phi Mộng xem ra cũng không có ác ý, nếu không đơn giản chỉ cần đem hành tung của hắn nói cho người của Tứ đại thế gia biết, đâu cần bày trò thêm chi nữa. Hơn nữa mục đích chủ yếu của hắn là tìm gặp Tuyết Du Du, không gặp được nàng thì chớ, chẳng may rơi vào vòng vây của Tứ đại thế gia, hắn cam đoan khó mà thoát thân. Cân nhắc một lúc cũng chỉ đành tin tưởng Hoa Phi Mộng mà thôi, chỉ là hắn không nghĩ ra nàng ta vì sao lại giúp hắn, lại nói hắn với Hoa Phi Mộng cũng không thân thiết gì, ấn tượng của nàng về hắn cũng không tốt lành gì, bởi lần đó chính hắn đã xông vào khuê phòng nàng lúc nàng đang tắm.

Hoa Phi Mộng không nói gì thêm, thân thể vừa động đã vọt xa mấy trượng, Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau gật đầu, nhất tề động thân đi theo sau Hoa Phi Mộng.

---------- o0o ----------

(*) Châu liên bích hợp: Hạt châu xâu liền thành chuỗi , ngọc bích hợp thành đôi [ ví như bạn tốt hợp với nhau ]

Nhân dịp ta tạm thay tên Kiếp Nô quản lý Tình Kiếm, tặng các bạn hai câu thơ sưu tầm có liên quan đến Châu liên bích hợp:

柳 暗 花 明 春 正 半

珠 聯 碧 合 影 成 雙

Liễu ám hoa minh xuân chính bán

Châu liên bích hợp ảnh thành song.

Dịch nghĩa: Liễu rậm hoa tươi, xuân mới nửa

Châu liền thành chuỗi, ảnh thành đôi.

---------- o0o ----------

Ba bóng người một trước hai sau không nhanh không chậm như hành vân lưu thủy ra đến một vùng hoang dã. Hoa Phi Mộng vẫn trầm mặc không nói, Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Phượng hai người cũng yên lặng theo sau.

Đột nhiên Hoa Nhược Hư cau mày dừng lại.

“ Sao vậy?” Hoa Ngọc Phượng cũng dừng lại nhẹ giọng hỏi.

“ Hoa đại tiểu thư, xin từ từ đã.” Hoa Nhược Hư không trả lời Hoa Ngọc Phượng, cao giọng gọi Hoa Phi Mộng.

Hoa Phi Mộng lại không dừng lại mà chỉ chậm cước bộ. Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ phải gia tăng cước bộ chạy theo song song với nàng.

“ Hoa đại tiểu thư, đây là đâu? Đến Phiêu Tuyết sơn trang đâu phải đường này.” Hoa Nhược Hư rốt cục cũng phát hiện có gì không ổn.

“ Ta có nói dẫn ngươi tới Phiêu Tuyết sơn trang đâu?” Hoa Phi Mộng nhàn nhạt nói.



“ Cô không phải nói dẫn ta đi gặp Du Du sao?” Hoa Nhược Hư hơi tức giận nói.

“ Ta chỉ nói ngươi muốn gặp Tuyết Du Du thì đi theo ta, ta đâu nói ngay bây giờ dẫn ngươi đi gặp Tuyết Du Du.” Hoa Phi Mộng khẩu khí không lạnh không nóng, mấy lời này thực làm hắn muốn chết nghẹn.

“ Kỳ thật Hoa đại tiểu thư cũng không nhầm đâu, nếu ngươi muốn gặp Tuyết Du Du đầu tiên phải còn sống sót, cho nên rời đi cũng là lựa chọn tốt.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói.

“ Hảo ý Hoa đại tiểu thư, tại hạ cảm kích vô cùng !” Hoa Nhược Hư dừng bước, thở dài nói, “ Bất quá, ta lại không thể cứ vậy mà đi được.”

“ Ngươi định cứ vậy đi chịu chết sao?” Hoa Phi Mộng cuối cùng cũng dừng lại, tức giận xoay người lại nói với Hoa Nhược Hư.

“ Hơn một tháng nay, mỗi ngày đều có người muốn dồn ta vào tử địa, không phải tavẫn sống tốt lành đó sao?” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt cười nói

“ Ngươi chắc cũng rõ, một tháng qua mấy tên địch thủ của ngươi thuộc dạng nào. Từ khi ngươi bi Diệp Vũ Ảnh đả thương, ngươi có đụng độ với cao thủ chân chính nào khác không?” Hoa Phi Mộng lạnh lùng liếc Hoa Nhược Hư, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng. “ Cao chủ chân chính đa số đều là người thông minh, mà một người thông minh cho dù muốn đoạt Tình Kiếm trên người ngươi cũng sẽ không chọn cách hạ thủ trực tiếp với ngươi đâu.”

Hoa Nhược Hư im lặng, hắn biết mấy lời Hoa Phi Mộng nói đều là sự thật.

“ Sư đệ, chúng ta hay là cứ nghe theo Hoa đại tiểu thư đi, thời gian còn dài, ngươi cũng không cần phải gấp gáp.” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng nói, trong mắt xạ ra cái nhìn ấm áp và lo lắng, chỉ tiếc Hoa Nhược Hư lại không phát hiện ra.

“ Một tháng qua, ta bị tập kích vô số, kỳ thật bởi bọn họ đều biết ta muốn tới Tương Dương, cho nên cứ chờ đón ta trên đường đi. Nếu ta không tới đây mà đổi lại là địa phương khác, ta hẳn đã bớt đi nhiều rất nhiều phiền toái. Nhưng nếu ta không tới đây, trong lòng ta thủy chung như bị đá tảng đè nặng, không thể an tâm.” Thanh âm Hoa Nhược Hư chậm rãi mà trầm trọng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, giọng nói càng trở nên mờ mịt, “ Mặc dù ta rất muốn gặp Du Du, nhưng nếu không thể gặp nàng thì gặp vài người Tuyết gia cũng có sao đâu.”

“ Bất quá, Hoa đại tiểu thư, cả Nhị sư tỷ nữa, ta thật sự rất cảm ơn hai người.” Hoa Nhược Hư chân thành nói.

“ Ngươi thật sự muốn đi?” Hoa Phi Mộng sửng sốt, ngữ khí nàng vốn lạnh như băng nhưng giờ tựa hồ có thêm một chút xúc cảm.

Hoa Nhược Hư kiên định gật đầu rồi xoay người đi nhanh về trước. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài cất bước đi theo, Hoa Phi Mộng lặng yên đứng đó một hồi rồi đi về phía Phiêu Tuyết sơn trang.

Một ánh đuốc đột nhiên chiếu sáng trong màn đêm đen kịch, ngọn lửa hồng bập bùng giữa không trung, Hoa Nhược Hư ngừng lại, khuôn mặt hắn đỏ bừng không biết vì tức giận hay bởi ánh đuốt.

“ Đã làm các vị đợi lâu !” Hoa Nhược Hư chậm rãi nhìn quét qua chúng nhân, giọng nói bình thản làm cho cả hắn cũng phải giật mình, kỳ thật nhiều ngày đào vong như vậy đã làm con ngươi hắn dần dần có sự biến hóa, vô luận là phong độ hay khí phách cùng tâm tình và còn nhiều phương diện khác.

Hoa Phi Mộng nói quả không sai, cao thủ Tứ đại thế gia cơ hồ đều đến đây, trong đó có không ít người hắn đã quen mặt.

“ Hoa công tử, ngươi vốn có tiền đồ tốt đẹp, vì sao lại đọa lạc như vậy?” một tiếng thở dài vang lên.

Hoa Nhược Hư nhìn thấy người nói chuyện là một thiếu nữ, trong lòng cảm thấy buồn cười lại vừa khó hiểu. Hắn không thể ngờ người hỏi hắn lại là một thiếu nữ mỹ lệ thân phận trong giang hồ lại cực cao nhưng hắn bây giờ lại cảm thấy buồn cười.

“ Diệp cô nương, không biết cô thấy tại hạ đọa lạc khi nào vậy?” Hoa Nhược Hư nhàn nhạt cười nói, mặc dù hắn lần trước bị thương bởi nàng nhưng hắn cũng không hận nàng lắm, chỉ là cảm thấy thực buồn cười.

“ Hoa Nhược Hư, khi Thanh Nguyệt còn ở với ngươi, ta thực ghen tức với ngươi lại càng hâm mộ ngươi; lúc ngươi bỏ rơi nàng, ta rất hận ngươi; còn bây giờ, ta rất xem thường ngươi !” giọng Hoa Phi Hoa lạnh lùng truyền tới, “ Ít nhất khi chuyện ngươi bỏ rơi Thanh Nguyệt người trong thiên hạ còn chấp nhận, còn chuyện bây giờ thì sao? Ngươi dám làm phải dám nhận chứ !"

“ Hoa huynh giáo huấn rất đúng, dám làm thì phải dám chịu.” Hoa Nhược Hư mỉm cười với Hoa Phi Hoa, “ Việc ta đã làm, ta tự nhiên sẽ thừa nhận, chỉ có điều xin hỏi Hoa huynh, nếu ta nói ngươi áp bức con gái nhà lành, ngươi có dũng khí thừa nhận không?”

“ Hoa Nhược Hư, chẳng lẽ tiểu nữ không phải chịu oan uổng trong tay ngươi sao?” Tuyết Danh Phong rốt cục cũng lên tiếng, y chậm rãi bước về trước hai bước đứng đối diện cách Hoa Nhược Hư mười trượng.

“ Du Du ư?” Hoa Nhược Hư thì thào, trong đầu hắn hiện ra hình bóng tuyệt sắc khả ái kia, hai mắt hắn hướng nhìn về Tuyết Danh Phong cao giọng nói, “ Ta tin Du Du không chịu oan uổng bởi ta, chỉ có điều là kẻ nào thì ta không biết.”

“ Chẳng lẽ Tuyết Danh Phong ta không để ý tới danh dự của nữ nhi mà vu oan cho ngươi?” Tuyết Danh Phong hừ lạnh một tiếng.

“ Rốt cuộc là kẻ nào vu oan ta, ta nghĩ Tuyết trang chủ rõ ràng hơn ta, bất quá bây giờ tranh luận cũng không còn ý nghĩa, mục đích ta hôm nay tới đây chính là muốn trực tiếp chất vấn với Du Du, nếu nàng cũng nói vậy, ta đây cũng không còn gì để nói.” Hoa Nhược Hư trong lòng vẫn cho rằng Tuyết Du Du sẽ không đổ oan cho hắn, mà hiện tại Tuyết Danh Phong cùng người của Tứ đại thế gia ngăn đón hắn ở đây lại không có Tuyết Du Du, điều này càng làm hắn thêm hoài nghi Tuyết Danh Phong. Bởi hắn biết Tuyết Danh Phong đối với hắn không có nhiều hảo cảm, hơn nữa trong đầu y đã muốn Phong Tòng Vân làm nữ tế rồi.

“ Hoa nhị tiểu thư cũng ở đây, vậy xin mời Hoa nhị tiểu thư ra nói vơi ngươi, ta nghĩ lời của nàng ngươi sẽ không hoài nghi chứ ?” Tuyết Danh Phong lạnh lùng cười, mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng nãy giờ không nói gì, trong mắt y lộ ra thần sắc đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook