Tình Kiếm

Quyển 3 - Chương 11: Tình lộ mang mang

Tâm Tại Lưu Lãng

25/03/2013

Hoa Nhược Hư trong lòng trở nên mờ mịt, hắn không biết bây giờ nên đi đâu, Thanh tỷ không có tin tức gì, Tiểu Tuyết cũng chưa biết sống chết ra sao, đến nơi nào không rõ. Hắn muốn đi tìm bọn họ, nhưng lại không biết làm cách nào để tìm; đang lúc lang thang trên đường, đột nhiên nghe tiếng chuông từ xa vọng đến.

Bạch Mã tự được khách hành hương viếng thăm liên miên không dứt, có thể nói là hương hỏa thịnh vượng. Hoa Nhược Hư trong lúc vô ý đi đến nơi này, thôi thì cũng bước vào trong, lòng hắn thầm cầu phúc cho Thanh tỷ cùng Tiểu Tuyết, chỉ mong các nàng có thể bình an vô sự.

“Thật không ngờ Hoa công tử cũng tới nơi này!” Một âm thanh dễ nghe của nữ nhân vang lên bên tai, Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ quay đầu lại thì trông thấy một thiếu nữ mỹ lệ đang đứng cách đó không xa.

“Diệp cô nương có thể đến, tại hạ lại không thể đến sao ?” Hoa Nhược Hư cười nhạt, nguyên lại nữ nhân ấy chính là Diệp Vũ Ảnh mà không lâu trước đây hắn đã gặp qua, chỉ là bây giờ lại không thấy hai người Phương Hiệp và Phong Quá Vân bên cạnh nàng.

“Người tin Phật lòng nên từ bi, dạ phải thương người, không biết Hoa công tử có nghĩ như vậy không ?” Diệp Vũ Ảnh môi đào hé mở, chậm rãi nói.

“Nếu Phật thật sự có thể cứu thế nhân, giúp thế nhân luôn bình an, chắc cũng không có ai đến khẩn cầu nữa đâu.” Hoa Nhược Hư nhạt giọng nói, “Tại hạ có việc, xin cáo từ đi trước.”

Hắn chậm rãi rời khỏi Bạch Mã tự, lại phát hiện Phương Hiệp và Phong Quá Vân hai người đang đứng ở cửa, hắn gật đầu với Phương Hiệp, không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Phong Quá Vân đang nhìn hắn, cứ thế mà đi.

“ Xin hỏi có phải Hoa công tử đó không ?” đột nhiên phía trước có người đang tiến về phía hắn, là một trung niên nam tử bình thường, không có điểm gì đặc biệt.

“Chính là tại hạ, xin hỏi tiền bối có gì phân phó?” Hoa Nhược Hư khách khí hỏi.

“Hoa công tử quá khách khí, ta chỉ được người ta ủy thác, có một thứ phải giao cho công tử, xin mời công tử nhận lấy.” trung niên nam tử đưa cho Hoa Nhược Hư một món đồ, chính là một chiếc khăn tay được xếp vuông vức.

Hắn trong lòng dậy lên chút kích động, khăn tay này tựa hồ hắn đã thấy qua, xem ra rất giống với cái mà trước đó đã đưa cho Tiểu Tuyết, đôi tay run run mở ra, phát hiện còn có một thanh hoa châu (vật trang sức bằng ngọc trai), lần này có thể khẳng định đây là của Tiểu Tuyết, bởi thanh hoa châu này là hắn mua cho nàng, trên châu hoa còn khắc một chữ “Tuyết” thật nhỏ.

“Thiếu gia, Tiểu Tuyết bây giờ tốt lắm, thiếu gia không cần lo lắng, đợi Tiểu Tuyết hết bệnh rồi, Tiểu Tuyết sẽ mau chóng đến tìm người.” Trên khăn tay còn có hai hàng chữ nhỏ, Hoa Nhược Hư chợt ngẩng đầu, phát hiện người nọ đã biến đâu mất, không biết rời đi bằng cách nào rồi.

“Tiểu Tuyết, nàng thật sự không việc gì chứ?” Hoa Nhược Hư thì thầm trong lòng, nếu nàng thực sư không việc gì sao lại không đến tìm hắn? Vì sao lại chỉ đem một tín vật nhỏ bé đến báo tin? Cho dù đang chữa bệnh cũng phải cho ta biết nàng đang ở đâu chứ. Bất quá hắn mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng đã có tin tức về nàng, nếu không phải nàng cam tâm tình nguyện, nàng sẽ không giao tín vật này cho hắn, hắn bây giờ chỉ có thể tin nàng đúng là đang chữa bệnh, đây cũng là lời giải thích tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

“Hoa đại ca !“

“Hoa huynh đệ !”

Hai tiếng kêu đưa hắn tỉnh lại trong lúc trầm tư, sau đó mới giựt mình phát giác mình đang còn trên đường cái, trên đường có không ít người chỉ chỏ nhìn hắn, nghĩ lại một kẻ đứng ngẩn ngơ trên đường dĩ nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quái rồi.

“Triệu đại ca, Hoàng cô nương, lại gặp nhau rồi!” Hoa Nhược Hư nhìn thấy một nam một nữ trước mặt, trong lòng cảm thấy vui sướng, hai người này chính là Triệu Trường Không và Hoàng Oanh Oanh.

“Phải a, Hoa đại ca, mấy ngày nay không tìm thấy huynh, còn tưởng huynh đi rồi chứ.” Hoàng Oanh Oanh dáng vẻ hoạt bát, đột nhiên lại hỏi tiếp, “Hàm Tuyết tỷ tỷ đâu? Sao tỷ ấy không đi cùng Hoa đại ca?”

“Một lời khó nói hết, Triệu đại ca, không bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó đi.” Hoa Nhược Hư vừa mới biết được tin tức của Hàm Tuyết, bây giờ lại gặp được bằng hữu, tâm tình tự nhiên tốt lên không ít.

“Cái lão Nam Cung Hiên Viên này thật đáng ghét mà!” Hoàng Oanh Oanh căm giận nói, đối với hai người bọn họ Hoa Nhược Hư không có gì phải giấu giếm, chỉ có chuyện về Tô Đại Nhi là y không nói ra, sau khi nghe xong, Hoàng Oanh Oanh lại càng thêm phẫn nộ.

“Người trong Ma cung làm việc luôn chỉ cần đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, việc này đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện bình thường. Bất quá Nam Cung Hiên Viên thân là hắc đạo đệ nhất cao thủ, lại dùng thủ đoạn như vậy, thật ngoài sự tưởng tượng của mọi người.” Triệu Trường Không ngẫm nghĩ nói, “Chỉ là, Hoa huynh đệ, hắn tựa hồ không phải nhắm vào Tình Kiếm, theo lý các ngươi với hắn không có thâm cừu đại hận, hắn vì cái gì phải một lòng dồn các ngươi vào tử địa chứ ?”



“Ta cũng không rõ lắm.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói, “Bất quá mặc kệ là nguyên nhân gì, ta rồi sẽ tìm hắn tính sổ, chỉ là ta cũng tự hiểu rõ bây giờ bất luận là võ công hay kinh nghiệm giang hồ ta cũng đều kém xa hắn.”

“Hoa đại ca, huynh không cần phải gấp gáp, huynh còn trẻ như vậy, qua vài năm nữa khẳng định hắn không phải đối thủ của huynh đâu.” Hoàng Oanh Oanh bên cạnh khích lệ hắn.

“Kỳ thật mấy chuyện này với ta mà nói cũng không quan trọng lắm, ta bây giờ chỉ hy vọng Tiểu Tuyết không việc gì, nên việc báo cừu cũng không phải chuyện cấp bách.” Hoa Nhược Hư thở dài nói.

“Cát nhân tự hữu thiên tướng, ta nghĩ Hàm Tuyết cô nương nhất định sẽ bình yên vô sư, Hoa huynh đệ không cần lo lắng.” Triệu Trường Không an ủi, mất đi người yêu rõ ràng làm hắn rất thống khổ.

“Ta cũng tin Tiểu Tuyết không có việc gì.” Hoa Nhược Hư cúi đầu nói, trong đầu lại hiện ra thân ảnh kiều diễm của nàng.

“ Được rồi, Hoa đại ca, ba ngày sau người có tham gia điển lễ không ?” Hoàng Oanh Oanh đột nhiên hỏi.

“Điển lễ? Điển lễ gì ?” Hoa Nhược Hư ngạc nhiên.

Trên giang hồ mới xuất hiện một môn phái, xưng là Tiên cung, cung chủ thân phận bất minh, bất quá bọn họ mấy ngày trước có phát thiếp mời, vào hai mươi bốn tháng bảy, tức ba ngày sau, sẽ cử hành điển lễ khai đàn, tại tổng đàn bọn họ ở cách tây thành Lạc Dương hai mươi dặm, nghe nói đây vốn là một trang viên hoang phế, bất quá sau khi sửa chữa lại thì rất nguy nga tráng lệ, giống như một tòa cung điện vậy.

Tiên cung? Rốt cuộc là cái gì? Có quan hệ với Thần cung và Ma cung không nhỉ? Hoa Nhược Hư thầm nghĩ.

Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh đều nhận được thư mời, bọn họ nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi vô sự, đi xem chắc cũng không có việc gì, hơn nữa loại điển lễ khai đàn này cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, rất nhiều môn phái mới sáng lập đều làm như vậy, một là muốn thông cáo cho võ lâm thiên hạ biết sự tồn tại của môn phái mình, hai là cũng để hấp dẫn võ lâm nhân sĩ nhập môn.

Hoa Nhược Hư có chút lo lắng nhưng cuối cùng cũng quyết định đi với bọn họ, bởi hắn bây giờ cũng không biết nên đi đâu, hơn nữa điển lễ khai đàn đó hẳn sẽ có nhiều võ lâm nhân sĩ xuất hiện, nói không chừng cũng có thể thăm dò tin tức của Thanh tỷ.

Ba ngày sau, Tiên cung Lạc Dương tổng đàn.

Hoa Nhược Hư, Triệu Trường Không, Hoàng Oanh Oanh ba người cùng tiến vào đại sảnh, phát hiện số người ở đây cũng khá đông. Nhìn khắp bốn phía, nơi này kỳ thật cũng không thể xem là xa hoa, nhưng quả thật rất rộng, có thể chứa hơn ngàn người. Thần đàn đều đã được dọn xong, chỉ là dường như vẫn chưa thấy người của Tiên cung.

“Hoa công tử, lại gặp nhau rồi!” Thanh âm nhỏ nhẹ dễ nghe bên cạnh vang lên, lần này hắn không quay lại cũng biết là ai rồi.

“Diệp cô nương cũng đến xem nhiệt náo à, thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Hoa Nhược Hư mỉm cười, quay đầu lại, Diệp Vũ Ảnh cùng Phong Quá Vân và Phương Hiệp ba người quả nhiên đã đi tới bên cạnh hắn.

“Thiếu lâm tục gia đệ tử Triệu Trường Không xin ra mắt Diệp tiên tử.” Triệu Trường Không cung cung kính kính hướng Diệp Vũ Ảnh thi lễ, Hoàng Oanh Oanh tuy không có ý vui nhưng cũng khom người theo Triệu Trường Không.

“Triệu huynh, Hoàng cô nương không cần khách khí.” Diệp Vũ Ảnh vội nói, bất quá đối với việc bọn họ thi lễ cũng rất thản nhiên.

“Hoa huynh, gần đây thế nào? Sao không thấy vị cô nương lần trước đi cùng ngươi?” Phương Hiệp bước lên chào hỏi Hoa Nhược Hư.

“Cũng tốt, đa tạ Phương huynh quan tâm.” Hoa Nhược Hư trong lòng có chút đau xót, miễn cưỡng vừa cười vừa nói, “ Tiểu Tuyết đang có việc, tạm thời không ở cùng ta.”

“Chơi chán rồi dĩ nhiên sẽ ném qua một bên thôi.” Phong Quá Vân nói, cái giọng the thé khinh khỉnh của y làm người ta khó chịu. Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng, hai đạo thiểm điện lóe lên trong mắt trừng trừng nhìn Phong Quá Vân, Phong Quá Vân bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Hoa Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, không nói gì, thu hồi ánh mắt lại, Phong Quá Vân cảm giác tựa hồ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt vừa rồi của Hoa Nhược Hư, thật đáng sợ.

Sáu người phân chia chỗ ngồi, không biết vô tình hay cố ý, Diệp Vũ Ảnh lại ngồi bên cạnh Hoa Nhược Hư. Điển lễ khai đàn vẫn chưa bắt đầu, trong đám người tựa hồ có vài kẻ đã bắt đầu không còn kiên nhẫn nỗi, cứ nhao nhao cả lên.



Chính vào lúc này, có tiếng tấu nhạc truyền tới, từ trong nội đường chậm rãi xuất hiện mười hai bạch y thiếu nữ xinh đẹp, chia làm hai bên. Ngay sau đó ba nam một nữ đi ra, thoạt nhìn đều còn trẻ, tuổi chưa đến ba mươi. Cuối cùng một trung niên nam nhân mặc cẩm bào xuất hiện.

“ Hôm nay được chư vị võ lâm đồng đạo tham dự thịnh điển của bổn cung, bổn cung trên dưới đều cảm kích vô cùng, nhưng vì cung chủ bổn cung đang trong thời kỳ bế quan, không thể tự mình chiêu đãi chư vị, bổn nhân Phạm Tính Thiểm là phó cung chủ của bổn cung, theo lệnh của cung chủ cùng với tứ đại đường chủ xin được tiếp đãi các vị, mong chư vị thứ lỗi.” Trung niên nam tử kia tuy không nói lớn, nhưng trung khí hùng hồn, từng tiếng rõ ràng truyền đến tai mỗi người.

Hôm nay tới tham gia điển lễ lại không có một đại nhân vật nào, có lẽ chỉ có mấy người Diệp Vũ Ảnh là xem như có chút tên tuổi. Điển lễ tiến hành rất thuận lợi, bất quá Hoa Nhược Hư lại căn bản không quan tâm nhiều, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn về phía hồng y nữ tử trên kia, cũng chính là Chu Tước đường chủ của Tiên cung.

“Hoa công tử, không nên khinh cử vọng động!” Hoa Nhược Hư nhịn không được định đứng lên, lại nghe Diệp Vũ Ảnh khẽ kêu. Nàng sớm đã phát hiện Hoa Nhược Hư có chút kỳ lạ, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng nhìn tâm thần hắn đại loạn cũng biết sẽ có chuyện. Hoa Nhược Hư trong lòng cảm thấy thanh tỉnh lại, nàng ta vì sao lại ở đây? Mặc dù hắn biết mình không nhận lầm, nhưng hắn lại không rõ nguyên do vì sao nàng đến đây. Còn nữa, rõ ràng nàng đã thấy mình, tại sao một chút dấu hiệu nhận biết cũng không có? Hắn hít sâu một hơi, muốn ngăn chặn tâm tình đang kích động nhưng lại phát hiện ra trong lòng mình thật sự khó bình tĩnh đến nỗi những việc đang diễn ra hắn cũng không hay biết, tâm trí hắn đã bị vấn đề này lấp đầy.

Không biết khi nào thì điển lễ kết thúc, tựa hồ vẫn còn rất nhiều kẻ ở lại, đám người Hoa Nhược Hư trở về trong thành.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Diệp cô nương, muộn thế này còn chưa ngủ sao?” sắc mặt Hoa Nhược Hư thoạt nhìn có vẻ hơi tiều tụy.

“Hoa công tử chẳng phải cũng như vậy hay sao?” Diệp Vũ Ảnh e thẹn cười, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh trên đôi má phớt hồng trắng nõn của nàng, lộ ra một vẻ đẹp tuyệt thế.

“Không biết Diệp cô nương có gì phân phó?” Hoa Nhược Hư hơi quay đầu lại, ngữ khí có chút lạnh lùng.

“Hoa công tử hình như muốn đi ra ngoài phải không?” Diệp Vũ Ảnh liếc mắt nhìn vào phòng, đột nhiên hỏi.

“Diệp cô nương chẳng lẽ cũng có hứng thú với việc riêng của tại hạ sao ?” Hoa Nhược Hư cười nhẹ, hỏi ngược lại.

“Tiên cung trên giang hồ xuất hiện có thể nói không hề báo trước, hôm nay lại thấy thực lực bọn họ cũng thuộc loại bất phàm, có thể thấy bọn họ đã chuẩn bị việc từ lâu rồi, bởi vậy ta không thể không nghi ngờ động cơ của họ. Hôm nay thấy phản ứng của Hoa công tử, nếu Diệp Vũ Ảnh đoán không sai, thì Hoa công tử đã phát hiện được điều gì đó.” Diệp Vũ Ảnh trầm ngâm một chốc nói.

“Đây là việc riêng của ta, xin Diệp cô nương đừng hỏi đến.” Hoa Nhược Hư trầm mặc một lúc rồi đáp.

“Việc riêng của Hoa công tử Vũ Ảnh quả thật không dám hỏi tới, chỉ là hy vọng Hoa công tử có thể giúp Vũ Ảnh một việc.” Diệp Vũ Ảnh thở dài nói.

“E là tại hạ không thể giúp gì được cho Diệp cô nương.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng cự tuyệt, trong lòng hắn cũng không muốn quá thân cận với Diệp Vũ Ảnh nên cũng không muốn dây dưa nhiều.

“Nếu Vũ Ảnh đoán không sai, Tiên cung Chu Tước đường chủ có quan hệ gì đó với Hoa công tử phải không?” Diệp Vũ Ảnh đối với lời cự tuyệt của Hoa Nhược Hư như không nghe thấy, mỉm cười nói, “Bất quá theo Vũ Ảnh thấy, Hoa công tử cứ tự mình điều tra như thế, có lẽ sẽ đả thảo kinh xà, nói không chừng ngược lại còn gây bất lợi cho công tử.”

Hoa Nhược Hư có phần kinh hãi, Diệp Vũ Ảnh có thể trở thành Thất Xảo Tiên Tử xem ra cũng không phải hư danh, ít nhất bây giờ có thể thấy tâm tư kính đáo của nàng, khả năng quan sát, óc phán đoán thực xuất sắc. Mặc khác xem ra nàng cũng biết không ít chuyện của mình, điều này làm hắn có chút kinh hãi trong lòng.

“Không biết Diệp cô nương có đề nghị tốt gì chăng?” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ nói.

“Hôm nay Tiên cung có nói, bọn họ từ mai sẽ bắt đầu, trong thời gian bảy ngày tới sẽ chiêu mô kim y, ngân y, bạch y và tử y kiếm sĩ, mỗi nhóm ba mươi sáu người, phân biệt trở thành tiên cung tứ đường đệ tử. Theo suy đoán của ta, ba mươi sáu tên tử y kiếm sĩ sẽ trở thành bộ hạ của Chu tước đường chủ, với thân thủ của Hoa công tử, muốn trở thành một tử y kiếm sĩ là chuyện dễ dàng. Bất quá, hiên tại Hoa công tử lại rất nổi danh trên gianh hồ, không ít người biết mặt, cho nên nếu Hoa công tử cứ giữ nguyên thân phận và diện mạo này, có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi.” Diệp Vũ Ảnh tự tin nói, dáng vẻ như đã tính trước mọi chuyện, “Bất quá, chỉ cần Hoa công tử nguyện ý, Vũ Ảnh sẽ tạm thời thay đổi một chút diện mạo của công tử, mặt khác Vũ Ảnh cũng đã chuẩn bị một thân phận thích hợp cho người, cam đoan sẽ không ai có thể hoài nghi Hoa công tử.”

“Điều kiện chắc là tại hạ sẽ nghe ngóng tin tức cho Diệp cô nương?” Hoa Nhược Hư ngầm có chút trào lộng nói.

“Chỉ là hy vọng Hoa công tử thay mặt điều tra Tiên cung, quan trọng nhất chính là thân phận của Tiên cung cung chủ.” Diệp Vũ Ảnh gật gật đầu, đối với lời nói mỉa mai của hắn cũng không chút bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook