Chương 46: nam phi
bin2227xinhdep
20/05/2022
Vì được hoàng thượng yêu thích nên mỗi phi đều được tặng cho một loài hoa biểu tượng cho thân phận của mình. Đi qua cung thiên tình của tây phi, màu tím mông mơ của hoa tử đằng gợi lên trong lòng người một nỗi thư thái lâng lâng, như con người của tây phi, khiến hoàng thượng khi ở bên mà quên đi muộn bộn bề. Đi qua cung thiện ái của đông phi, hoa thụy hương đua nhau khoe sắc làm hồng cả một khoảng sân, mang lại một cảm giác thanh lệ, như một tấm lụa đào, thướt tha tung bay trong gió. Đi qua cung thảo ty của bắc phi, màu đỏ rực rỡ của những trái thủy tùng đưng chín, e ấp nấp sau những tàn lá xanh mơn mởn, gợi lên cho người nhìn một vẻ đẹp hoàn hảo, như tính cách của bắc phi, sắc sảo kiêu sa. Cuối cùng cũng đến cung mộng thủy của nam phi, không biết tại hoàng cung quá rộng lớn hay tại nàng mấy nay lười hoặc động mà tứ chi của nàng mới đi đã mỏi nhừ, toàn thân nhức mỏi, đầu óc quay cuồng.
Đứng trước của cung Mộng Thủy, cung điện xa hoa nhưng lại đóng chặt cánh cửa, vị công công đi theo phải mấy lần hối dục, mới có người ra mở cửa, khuôn mặt đầy miễn cưỡng, lại bảo chỉ cho vị thần y vào, còn lại phải đừng ngoài nhằm tránh quấy ra sự tĩnh dưỡng của quý bà.
Bước qua cánh cửa, đập vào mắt nàng là màu hồng phấn tinh khôi của hoa Trúc Đào, một loài hoa tượng trưng cho sự giản dị thanh nhã, hương thơm dịu nhẹ, trấn an lòng người. Không hiểu sao hương thơm này lại làm người nàng thêm nặng nề mệt mỏi, nàng nhớ nàng nào có bị dị ứng phấn hoa đâu.
- Đơn nhi, ta bị làm sao vậy? sao ta lại thấy mệt mỏi thế này.
- Người hoàn toàn bình thường mà, chắc tại mấy ngày nay người quá phá sức nên mới vậy, về vẫn là để Đơn nhi bồi bổ lại cho người.
Đơn nhi vẫn luôn chu đáo như vậy, nếu không có Đơn nhi, có khi nàng đã không trụ lại trong cung lâu đến thế.
Suy nghĩ một hồi cũng đến chính điện Mộng Thủy cung, cung nữ dẫn đường cũng xin phép lui ra, trước khi rời đi còn không quên tặng cho nàng một ánh mắt thương cảm. Nam phi cuối cùng bị gì mà lại dọa cung nữ đến mức này cơ chứ.
Một nữ nhân mấy tháng trước còn cười đầy khoái trá trong chính điện của Phượng Cư, còn ẻo lả sánh vai cùng chàng. Nay lại nằm liệt giường, chùm chăn kín đầu, không ngừng rêи ɾỉ đau đớn. Dù đang là ban ngày, trời quang mây tạnh nhưng cả căn phòng lại chìm trong bóng tối, không một tia sáng nào lọt vào, cũng không có ngọn nến nào được thắp lên.
- Tại hạ Thiên Ly, xin ra mắt quý bà, mong quý bà vạn phúc an khang.
Âm thanh đau đớn bỗng chốc khựa nên, như cố nén lại, nam phi lên tiếng, một thanh âm nhỏ như tiếng cánh muỗi va vào nhau.
- Miễn lễ, nhọc công ngươi đến đây ròi, ta đây bệnh tình đã không thể chữa được, vẫn là ngươi nên quay về kê đại cho ta liều thuốc bổ để mệnh ông yên lòng. Mong ngài đừng quá thương tâm mà sinh bệnh.
- Sao quý bà không để tại hạ liều mình bắt mạch một phen, biết đâu lại có cách cứu chữa, chứ cứ thế mà đi ra, thần thật thẹn với tâm của một thầy thuốc.
Chưa dứt câu, âm thanh cười quái dị đã vang vọng khắp căn phòng.
- Ngươi thật sự muốn thấy thân tàn của bản cung đến vậy ư, kể cả phải chết?
Nàng ta đang dọa nàng ư, nàng thân do hoàng thượng cử đến, mệnh ông còn đang chờ nàng về bẩm báo, làm sao nàng ta có thể ra tay trừ khử nàng được.
- Quý bà yên tâm, tại hạ tin rằng mình có đủ khả năng để giúp người.
- Ahahahaha ... đây là do ngươi chọn đấy nhé, ngươi sẽ phải hối hận ahahahah
Âm thanh vừa dứt, chăn ấm tung lên, thân ảnh tiu đìu đứng dậy, yếu ớt như cành liễu trước gió, liu xiu có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Không ... không thể nào, đây là nam phi ư, là quốc sắc thiên hương, một trong tứ đại tài nữ chốn thành đô tề thịnh ư? Toàn thân chi chít các hạt mụn lớn nhỏ đan xen, thi nhau vỡ ra, vang lên trong không gian những tiếng tách tách, cùng tiếng rên của người. Nam phi chỉ dùng băng băng lại phần ngực cùng quần ngủ mỏng manh, nhưng lại không hề gợi lên cảm giác sεメy quyến rũ, bởi nơi phần thịt mềm của bụng kia, có một vết rạch lớn, theo mỗi bước chân của nàng ta mà sâu thêm từng phần.
-------------- hết chương 46 ----------------
Ai nhớ hình tượng nam phi hiện giờ giống gì không?
Đứng trước của cung Mộng Thủy, cung điện xa hoa nhưng lại đóng chặt cánh cửa, vị công công đi theo phải mấy lần hối dục, mới có người ra mở cửa, khuôn mặt đầy miễn cưỡng, lại bảo chỉ cho vị thần y vào, còn lại phải đừng ngoài nhằm tránh quấy ra sự tĩnh dưỡng của quý bà.
Bước qua cánh cửa, đập vào mắt nàng là màu hồng phấn tinh khôi của hoa Trúc Đào, một loài hoa tượng trưng cho sự giản dị thanh nhã, hương thơm dịu nhẹ, trấn an lòng người. Không hiểu sao hương thơm này lại làm người nàng thêm nặng nề mệt mỏi, nàng nhớ nàng nào có bị dị ứng phấn hoa đâu.
- Đơn nhi, ta bị làm sao vậy? sao ta lại thấy mệt mỏi thế này.
- Người hoàn toàn bình thường mà, chắc tại mấy ngày nay người quá phá sức nên mới vậy, về vẫn là để Đơn nhi bồi bổ lại cho người.
Đơn nhi vẫn luôn chu đáo như vậy, nếu không có Đơn nhi, có khi nàng đã không trụ lại trong cung lâu đến thế.
Suy nghĩ một hồi cũng đến chính điện Mộng Thủy cung, cung nữ dẫn đường cũng xin phép lui ra, trước khi rời đi còn không quên tặng cho nàng một ánh mắt thương cảm. Nam phi cuối cùng bị gì mà lại dọa cung nữ đến mức này cơ chứ.
Một nữ nhân mấy tháng trước còn cười đầy khoái trá trong chính điện của Phượng Cư, còn ẻo lả sánh vai cùng chàng. Nay lại nằm liệt giường, chùm chăn kín đầu, không ngừng rêи ɾỉ đau đớn. Dù đang là ban ngày, trời quang mây tạnh nhưng cả căn phòng lại chìm trong bóng tối, không một tia sáng nào lọt vào, cũng không có ngọn nến nào được thắp lên.
- Tại hạ Thiên Ly, xin ra mắt quý bà, mong quý bà vạn phúc an khang.
Âm thanh đau đớn bỗng chốc khựa nên, như cố nén lại, nam phi lên tiếng, một thanh âm nhỏ như tiếng cánh muỗi va vào nhau.
- Miễn lễ, nhọc công ngươi đến đây ròi, ta đây bệnh tình đã không thể chữa được, vẫn là ngươi nên quay về kê đại cho ta liều thuốc bổ để mệnh ông yên lòng. Mong ngài đừng quá thương tâm mà sinh bệnh.
- Sao quý bà không để tại hạ liều mình bắt mạch một phen, biết đâu lại có cách cứu chữa, chứ cứ thế mà đi ra, thần thật thẹn với tâm của một thầy thuốc.
Chưa dứt câu, âm thanh cười quái dị đã vang vọng khắp căn phòng.
- Ngươi thật sự muốn thấy thân tàn của bản cung đến vậy ư, kể cả phải chết?
Nàng ta đang dọa nàng ư, nàng thân do hoàng thượng cử đến, mệnh ông còn đang chờ nàng về bẩm báo, làm sao nàng ta có thể ra tay trừ khử nàng được.
- Quý bà yên tâm, tại hạ tin rằng mình có đủ khả năng để giúp người.
- Ahahahaha ... đây là do ngươi chọn đấy nhé, ngươi sẽ phải hối hận ahahahah
Âm thanh vừa dứt, chăn ấm tung lên, thân ảnh tiu đìu đứng dậy, yếu ớt như cành liễu trước gió, liu xiu có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Không ... không thể nào, đây là nam phi ư, là quốc sắc thiên hương, một trong tứ đại tài nữ chốn thành đô tề thịnh ư? Toàn thân chi chít các hạt mụn lớn nhỏ đan xen, thi nhau vỡ ra, vang lên trong không gian những tiếng tách tách, cùng tiếng rên của người. Nam phi chỉ dùng băng băng lại phần ngực cùng quần ngủ mỏng manh, nhưng lại không hề gợi lên cảm giác sεメy quyến rũ, bởi nơi phần thịt mềm của bụng kia, có một vết rạch lớn, theo mỗi bước chân của nàng ta mà sâu thêm từng phần.
-------------- hết chương 46 ----------------
Ai nhớ hình tượng nam phi hiện giờ giống gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.