Chương 144
Nhất Độ Quân Hoa
02/11/2020
Nàng đi xuống lầu, Thanh Hành quân ngăn nàng lại, nháy mắt ra hiệu với nàng, nói: "Mai Hữu Cầm đã tới rồi. Còn có Văn Nhân Hữu Cầm cũng đến đây. Ngươi...... ứng phó được hết không?"
Dạ Đàm thu cảm xúc vào, nói: "Cố gắng thôi."
Mai Hữu Cầm được thu xếp ở lầu hai, cũng là chỗ ngồi đối diện vũ đài. Nhưng hắn không có hứng thú với vũ cơ lắm, chỉ ôm kiếm trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai tay Dạ Đàm vò vò mặt, lại đeo lên nụ cười vui vẻ.
"Mai Hữu Cầm! Ngươi tới rồi!" Dạ Đàm đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt đảo qua, thấy thứ đồ trên bàn, nàng nhất thời không cười nổi nữa.
—— trên bàn bày một bát mì trường thọ, một quả trứng gà đỏ.
Không phải chứ...... Dạ Đàm vẻ mặt đau khổ ngồi xuống trước bàn, Mai Hữu Cầm đẩy bát tới trước mặt nàng, nói: "Nghe nói hôm nay là sinh thần của ngươi, ta làm mì trường thọ và trứng gà. Ngươi ăn đi."
Dạ Đàm ngay cả hít thở cũng ứ đọng: "Tiệc sinh thần không cần lúc nào cũng phải ăn mì trường thọ đâu...... Ngươi chỉ cần tặng ta chút lễ vật là được rồi mà!"
Mai Hữu Cầm không nghe, lạnh lùng nói: "Phong tục dân gian, nhất định phải ăn."
Dạ Đàm ờ một tiếng, cầm lấy đôi đũa, nhìn nửa ngày, rồi mới gắp một đũa đưa vào miệng.
—— Triều Phong chết tiệt, ngươi cứ chờ bản công chúa đến rút gân ngươi, uống máu ngươi, lột da ngươi đi!!
"Ăn ngon không?" Mai Hữu Cầm hỏi.
Đương nhiên là không ngon. Dạ Đàm chầm chậm ăn mì, nói: "Ngoại trừ mì này ra, ngươi còn chuẩn bị lễ vật gì cho ta không?"
"Lễ vật?" Mai Hữu Cầm nhíu mày. Dạ Đàm nói: "Dĩ nhiên rồi, làm gì có đạo lý sinh nhật chỉ tặng mỗi mì trường thọ đâu?"
Mai Hữu Cầm suy nghĩ nửa ngày, nghiêm túc hỏi: "Từ khi sinh ra tới giờ, ta chưa bao giờ tặng quà cho ai. Nên tặng cái gì?"
Chưa bao giờ tặng quà à! Dạ Đàm vui mừng: "Cũng không cần quá quý giá, ngươi tặng ta mười vạn tám vạn lượng vàng chẳng hạn, ta thấy như vậy cũng đủ rồi! Suy cho cùng thì của ít lòng nhiều mà."
"Cần nhiều vàng như vậy á? Nuôi nữ nhân quả nhiên phí tiền." Mai Hữu Cầm than thở một câu, lại nói: "Vậy ngươi tự mình tới Sa La Song Thụ lấy đi."
Dạ Đàm ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, còn nghi ngờ là mình nghe lầm: "Thật sao?!"
Mai Hữu Cầm nói: "Thật."
Dạ Đàm bỗng nắm lấy vai hắn, vỗ một cái thật mạnh: "Mai Hữu Cầm, ta thích ngươi nhất!"
Mai Hữu Cầm không thích người khác dựa gần như vậy, hắn tránh sang một bên, nói: "Ngươi ăn mì trước đi."
Dạ Đàm được vàng cổ vũ, nào còn sợ hãi một bát mì trường thọ cỏn con này? Nàng hất hàm, như gió thoảng mây bay, rất nhanh ăn sạch sẽ bát mì trường thọ. Mai Hữu Cầm lột vỏ trứng gà đưa qua.
Dạ Đàm ợ một cái no nấc, không nói hai lời, ăn luôn cả trứng gà. Nàng nói: "Mì ta đã ăn rồi, ngươi có thể về được rồi chứ?"
Mai Hữu Cầm nói: "Ta không về."
"Vì sao?" Dạ Đàm nhướn mày. Vẻ mặt Mai Hữu Cầm mất hứng —— Dạ Đàm thoạt nhìn không hề có ý định đi theo hắn. Hắn nói: "Ta phải đi theo ngươi, ngươi còn thiếu tiền ta mà!"
"Ngươi......" Dạ Đàm tức giận, chỉ vào hắn rồi lại nấc lên một cái. Nhưng không thể trả lại tiền. Nàng nói: "Ta thực sự là bị ngươi làm cho tức đến đau bụng, ngươi ở đây chờ ta một chút."
Nàng xoa bụng đi ra, vịn tường xuống lầu, thực sự là no đến khó chịu, đành phải dựa vào tường thở dốc. Đế Lam Tuyệt đi tới gần, một mặt hậm hực: "Mới chỉ vài ngày, đã khó bỏ khó phân với ngươi như vậy rồi sao? Thủ đoạn hay nhỉ."
Lời này nói nghe thật chua, Dạ Đàm cũng không để bụng, nói: "Ngươi có biết trên đời này, cách có thể lập tức làm cho người khác đối với ngươi canh cánh trong lòng, ngày nhớ đêm mong là gì không?"
Đế Lam Tuyệt nhíu mày, vốn đang nổi máu ghen, lại nhịn không được hỏi: "Là gì?"
Dạ Đàm chớp chớp mắt: "Thiếu tiền hắn, sau đó không trả!"
......
Đế Lam Tuyệt hừ một tiếng, Dạ Đàm không thèm để ý đến hắn, vịn tường đi thẳng xuống lầu một.
Văn Nhân Hữu Cầm là khách quen của nơi này, Chỗ ngồi ở lầu một của hắn, đương nhiên cũng đối diện vũ đài. Hắn cũng không nhìn về phía vũ đài, nhưng không phải bởi vì không có hứng thú, mà là vì không rảnh. Mấy cô nương vây quanh hắn, đều nhanh chóng chui vào trong lòng hắn, hắn đâu còn tâm trí xem vũ cơ nữa.
Dạ Đàm hắng giọng một cái, hắn mới chịu ghé sát vào mỹ nhân, thì thầm vài câu. Cũng không biết đã nói cái gì, các mỹ nhân tuy rằng lưu luyến, nhưng vẫn lần lượt rời khỏi. Chỉ là lúc đi ngang qua người Dạ Đàm, mày liễu dựng thẳng hết lên, quả thực không quá hữu nghị.
Dạ Đàm thu cảm xúc vào, nói: "Cố gắng thôi."
Mai Hữu Cầm được thu xếp ở lầu hai, cũng là chỗ ngồi đối diện vũ đài. Nhưng hắn không có hứng thú với vũ cơ lắm, chỉ ôm kiếm trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai tay Dạ Đàm vò vò mặt, lại đeo lên nụ cười vui vẻ.
"Mai Hữu Cầm! Ngươi tới rồi!" Dạ Đàm đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt đảo qua, thấy thứ đồ trên bàn, nàng nhất thời không cười nổi nữa.
—— trên bàn bày một bát mì trường thọ, một quả trứng gà đỏ.
Không phải chứ...... Dạ Đàm vẻ mặt đau khổ ngồi xuống trước bàn, Mai Hữu Cầm đẩy bát tới trước mặt nàng, nói: "Nghe nói hôm nay là sinh thần của ngươi, ta làm mì trường thọ và trứng gà. Ngươi ăn đi."
Dạ Đàm ngay cả hít thở cũng ứ đọng: "Tiệc sinh thần không cần lúc nào cũng phải ăn mì trường thọ đâu...... Ngươi chỉ cần tặng ta chút lễ vật là được rồi mà!"
Mai Hữu Cầm không nghe, lạnh lùng nói: "Phong tục dân gian, nhất định phải ăn."
Dạ Đàm ờ một tiếng, cầm lấy đôi đũa, nhìn nửa ngày, rồi mới gắp một đũa đưa vào miệng.
—— Triều Phong chết tiệt, ngươi cứ chờ bản công chúa đến rút gân ngươi, uống máu ngươi, lột da ngươi đi!!
"Ăn ngon không?" Mai Hữu Cầm hỏi.
Đương nhiên là không ngon. Dạ Đàm chầm chậm ăn mì, nói: "Ngoại trừ mì này ra, ngươi còn chuẩn bị lễ vật gì cho ta không?"
"Lễ vật?" Mai Hữu Cầm nhíu mày. Dạ Đàm nói: "Dĩ nhiên rồi, làm gì có đạo lý sinh nhật chỉ tặng mỗi mì trường thọ đâu?"
Mai Hữu Cầm suy nghĩ nửa ngày, nghiêm túc hỏi: "Từ khi sinh ra tới giờ, ta chưa bao giờ tặng quà cho ai. Nên tặng cái gì?"
Chưa bao giờ tặng quà à! Dạ Đàm vui mừng: "Cũng không cần quá quý giá, ngươi tặng ta mười vạn tám vạn lượng vàng chẳng hạn, ta thấy như vậy cũng đủ rồi! Suy cho cùng thì của ít lòng nhiều mà."
"Cần nhiều vàng như vậy á? Nuôi nữ nhân quả nhiên phí tiền." Mai Hữu Cầm than thở một câu, lại nói: "Vậy ngươi tự mình tới Sa La Song Thụ lấy đi."
Dạ Đàm ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, còn nghi ngờ là mình nghe lầm: "Thật sao?!"
Mai Hữu Cầm nói: "Thật."
Dạ Đàm bỗng nắm lấy vai hắn, vỗ một cái thật mạnh: "Mai Hữu Cầm, ta thích ngươi nhất!"
Mai Hữu Cầm không thích người khác dựa gần như vậy, hắn tránh sang một bên, nói: "Ngươi ăn mì trước đi."
Dạ Đàm được vàng cổ vũ, nào còn sợ hãi một bát mì trường thọ cỏn con này? Nàng hất hàm, như gió thoảng mây bay, rất nhanh ăn sạch sẽ bát mì trường thọ. Mai Hữu Cầm lột vỏ trứng gà đưa qua.
Dạ Đàm ợ một cái no nấc, không nói hai lời, ăn luôn cả trứng gà. Nàng nói: "Mì ta đã ăn rồi, ngươi có thể về được rồi chứ?"
Mai Hữu Cầm nói: "Ta không về."
"Vì sao?" Dạ Đàm nhướn mày. Vẻ mặt Mai Hữu Cầm mất hứng —— Dạ Đàm thoạt nhìn không hề có ý định đi theo hắn. Hắn nói: "Ta phải đi theo ngươi, ngươi còn thiếu tiền ta mà!"
"Ngươi......" Dạ Đàm tức giận, chỉ vào hắn rồi lại nấc lên một cái. Nhưng không thể trả lại tiền. Nàng nói: "Ta thực sự là bị ngươi làm cho tức đến đau bụng, ngươi ở đây chờ ta một chút."
Nàng xoa bụng đi ra, vịn tường xuống lầu, thực sự là no đến khó chịu, đành phải dựa vào tường thở dốc. Đế Lam Tuyệt đi tới gần, một mặt hậm hực: "Mới chỉ vài ngày, đã khó bỏ khó phân với ngươi như vậy rồi sao? Thủ đoạn hay nhỉ."
Lời này nói nghe thật chua, Dạ Đàm cũng không để bụng, nói: "Ngươi có biết trên đời này, cách có thể lập tức làm cho người khác đối với ngươi canh cánh trong lòng, ngày nhớ đêm mong là gì không?"
Đế Lam Tuyệt nhíu mày, vốn đang nổi máu ghen, lại nhịn không được hỏi: "Là gì?"
Dạ Đàm chớp chớp mắt: "Thiếu tiền hắn, sau đó không trả!"
......
Đế Lam Tuyệt hừ một tiếng, Dạ Đàm không thèm để ý đến hắn, vịn tường đi thẳng xuống lầu một.
Văn Nhân Hữu Cầm là khách quen của nơi này, Chỗ ngồi ở lầu một của hắn, đương nhiên cũng đối diện vũ đài. Hắn cũng không nhìn về phía vũ đài, nhưng không phải bởi vì không có hứng thú, mà là vì không rảnh. Mấy cô nương vây quanh hắn, đều nhanh chóng chui vào trong lòng hắn, hắn đâu còn tâm trí xem vũ cơ nữa.
Dạ Đàm hắng giọng một cái, hắn mới chịu ghé sát vào mỹ nhân, thì thầm vài câu. Cũng không biết đã nói cái gì, các mỹ nhân tuy rằng lưu luyến, nhưng vẫn lần lượt rời khỏi. Chỉ là lúc đi ngang qua người Dạ Đàm, mày liễu dựng thẳng hết lên, quả thực không quá hữu nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.