Chương 198
Nhất Độ Quân Hoa
26/12/2020
Dạ Đàm vốn đã ngồi xuống, nhưng bị mọi người hù một cái, cũng bất giác đứng lên. Nàng nhìn trái ngó phải, vẻ mặt hoài nghi. Huyền Thương quân giơ tay lên, ý bảo mọi người ngồi xuống, nói: "Tiết học hôm nay sẽ do ta đích thân giảng dạy."
Dạ Đàm nhìn thoáng qua Tử Vu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao Thượng Thư Nang này ai muốn tới dạy thì có thể tới hết vậy? Này cũng quá không nghiêm cẩn rồi."
Tử Vu nhỏ giọng đáp lại: "Làm gì có! Chỉ có thượng thần mới có tư cách đến Thượng Thư Nang này giảng bài thôi. Nhưng các thượng thần thường ngày bận rất nhiều việc, làm gì có thời gian rảnh đến dạy đám tiểu bối chúng ta đâu! Cho nên bình thường đều là Văn Xương đế quân và Khôi Tinh lên lớp. Huynh trưởng muội thì lại càng không cần nói, ngay cả chúng ta muốn gặp huynh ấy, cũng phải chờ mấy ngày trời mới được đấy!"
Dạ Đàm không tin: "Cái gì chứ, ta thấy hắn rõ ràng rất nhàn hạ mà! Từ khi ta đến Thiên giới, bất kể ta trốn ở đâu, đều sẽ bị hắn tóm được!"
Tử Vu nhịn cười, nhịn đến phát run: "Đó là vì huynh ấy quan tâm tỷ, nếu không thì sao có thể."
Trên bục giảng, Huyền Thương quân vểnh tai nghe được một hồi, thấy từng chữ trong lời của nàng đều là mình, quân thượng coi như vừa lòng, chờ hai người trò chuyện gần xong, hắn mới ho nhẹ một tiếng: "Lật sách pháp đến trang hai mươi mốt."
Hắn uống một ngụm nước, bắt đầu giảng bài, cũng cố gắng làm cho giọng nói của chính mình trong trẻo như bạc. Nhưng...... Dạ Đàm vẫn cứ không thích nghe. Chỉ chốc lát sau hai mắt nàng đã khép hờ một nửa, bắt đầu "gà con mổ thóc". Tử Vu sợ tới mức dùng ngón tay chọc vào nàng: "Tỷ đừng ngủ nha!"
Dạ Đàm dựng sách pháp đứng lên, che khuất mình, giả vờ nghe giảng bài: "Những thứ đó ta đã biết rồi!"
Huyền Thương quân đảo mắt qua, chỉ thấy một quyển sách pháp đang dựng thẳng lên.
Ai.
Hắn nói: "Mọi người đi theo ta, học chỉ quyết trước."
Dứt lời, hắn dẫn cả đám thiếu niên ra ngoài. Dạ Đàm chỉ cần vận động một chút, liền sôi nổi lên ngay. Huống hồ ở bên ngoài học đường của Thượng Thư Nang này, nắng ấm gió mát, áng mây ánh vàng, trăm hoa khoe sắc. Nàng học các thiếu niên, bắt đầu bấm chỉ quyết.
Huyền Thương quân sửa đúng tư thế cho các thiếu niên khác, rồi mới chậm rãi đi tới trước mặt nàng.
Ánh mặt trời như phủ thêm cho nàng một lớp voan mỏng màu vàng, nàng nở nụ cười trên mặt, thần thái phấn khởi mà bấm chỉ quyết. Nền tảng của nàng nông cạn, trước kia chưa từng có người nào dạy nàng cho tốt. Nhưng chỉ quyết của nàng lại bấm được tốt nhất.
——bởi vì không ai dạy, cho nên quan trọng là phải chịu khó hơn một chút.
Huyền Thương quân đứng ở phía sau nàng, cho dù chỉ quyết của nàng đã vô cùng hoàn hảo, không có chỗ nào chê trách, hắn vẫn cứ vươn tay ra. Lòng bàn tay của hắn chạm lên mu bàn tay nàng, đầu ngón tay khẽ hất, sửa đúng chỉ quyết đã không thể bắt bẻ của nàng.
Nhưng vì lòng mang ý nghĩ đen tối, hắn chỉ có thể chuồn chuồn lướt nước (qua loa), nhìn qua tựa như thực sự chỉ sửa đúng một cái tư thế. Nhưng mà độ ấm giữa các ngón tay nàng lây dính hắn, hương thơm của nữ nhân ngấm vào trong lòng, lưu lại sự mềm mại dây dưa không thấy bến bờ.
Mà lúc này, Trọc Tâm đảo.
Thanh Quỳ đứng ở bờ hồ, ngây ngẩn nhìn một mảnh khói nước. Triều Phong dẫn binh đi Cùng Tang, đương nhiên là trên danh nghĩa báo thù cho Đỉnh Vân. Trong lòng Thanh Quỳ biết rõ đao kiếm không có mắt, dù có thị nữ trấn an, nhưng sao lại có thể thực sự không lo lắng được chứ?
Dạ Đàm cũng đang ở Thần tộc, hiện giờ Thần tộc giao chiến, không biết muội ấy có chịu ủy khuất gì hay không.
Nàng nhẹ thở dài một hơi, đột nhiên, phía sau có thị nữ bước nhanh đi tới, vội vã nói: "Công chúa, không hay rồi."
Thanh Quỳ nhảy dựng trong lòng, nhận ra được thị nữ đang đến, đúng là Thấm Cơ mà Triều Phong cắt cử cho nàng. Thấm Cơ luôn luôn chu đáo cẩn thận, hiếm khi lúng túng hoảng sợ như vậy. Thanh Quỳ vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thấm Cơ kích động nói: "Tam điện hạ ở Cùng Tang giao chiến với Thần tộc, không ngờ thân thể trọng thương. Xin công chúa lập tức đi theo tôi đến Cùng Tang cứu chữa."
Thanh Quỳ vốn đang lo lắng, hiện giờ nghe vậy, nhất thời tim như bị kim châm —— nói cho cùng, cái chết của Đỉnh Vân cũng bởi vì mình mà ra. Không những hại Dạ Đàm bị thương, hiện giờ ngay cả Triều Phong cũng bị liên lụy. Nàng chỉ hận không thể lập tức bay vội tới bên cạnh Triều Phong.
"Vậy ta liền......" Nàng vốn định lập tức theo Thấm Cơ rời đi, nhưng vừa mở miệng nói ra một câu, không biết tại sao mà liền nhớ tới lời của Dạ Đàm —— ở Ma tộc, ngoại trừ Triều Phong ra, không được tin tưởng bất cứ ai.
Nàng lại liếc mắt nhìn Thấm Cơ một cái, suy nghĩ một chút, rồi lùi về phía sau hai bước, nói: "Chờ ta luyện một chút thuốc trị thương rồi sẽ đi."
Thấm Cơ nói: "Tam điện hạ tâm tâm niệm niệm đều là công chúa, sao công chúa không gặp mặt ngài ấy trước rồi nói sau?"
Sự hoài nghi của Thanh Quỳ càng sâu thêm, nói: "Không có thuốc trị thương, ta đi tới đó cũng có tác dụng gì đâu?" Dứt lời, nàng xoay người lại muốn đi, Thấm Cơ tiến lên vài bước, vừa định chặn đường của nàng, Thanh Quỳ phất tay áo tung khói độc ra —— từ sau khi xảy ra chuyện của Đỉnh Vân, nàng đều có mang độc theo bên người.
Khói độc tản ra, nàng vừa chạy về phía sau vừa gọi: "Cốc Hải Triều!"
Cốc Hải Triều còn chưa tới, một thân ảnh đã từ trên trời giáng xuống, che chở ở trước mặt Thanh Quỳ. Là Đại điện hạ Ô Đại. Hắn vung hai lưỡi búa, vừa che chắn cho Thanh Quỳ, vừa cảnh giác chú ý phía trước, hỏi: "Chuyện gì?"
Cốc Hải Triều cũng đồng thời dẫn người chạy đến, hắn nhìn thoáng qua Ô Đại, theo bản năng tách hắn và Thanh Quỳ ra, vậy mà hiếm khi được một lần thông minh: "Nhất định là có người lẻn vào kinh động đến công chúa, Đại điện hạ hãy điều tra hung đồ trước, thuộc hạ ở lại bảo vệ."
Ô Đại suy nghĩ đơn giản, lập tức tìm kiếm khắp nơi.
Thanh Quỳ nói: "Vừa rồi Thấm Cơ chuyển lời, nói là Tam điện hạ thân thể bị trọng thương, muốn ta cùng nàng đi tới Cùng Tang."
Cốc Hải Triều chau mày, quay đầu lại ra lệnh cho ma binh: "Bảo vệ công chúa, ngoài ra lập tức lục soát Trọc Tâm đảo, bắt lấy Thấm Cơ!"
Nhưng chỉ chốc lát sau, giọng nói của Ô Đại đã truyền đến, hắn nói: "Không cần tìm nữa. Cô ta chết rồi."
Cốc Hải Triều khẽ giật mình, tiến lên vài bước, chỉ thấy trong Trọc Tâm hồ, thi thể của Thấm Cơ trôi nổi trên mặt nước. Ô Đại xoay người lại, ngăn trở tầm mắt của Thanh Quỳ, nói: "Ngươi không nên nhìn."
Thanh Quỳ còn chưa nói lời nào, Cốc Hải Triều đã nói: "Ta dẫn công chúa đi tìm Tam điện hạ."
Cùng Tang. Hai tộc Thần Ma còn đang giao chiến, Ma tôn Viêm Phương và Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y không thể nào ở đây thời gian dài, chính là sau khi đối chất, liền tự mình trở về. Triều Phong và Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ ở chỗ này đốc chiến.
Triều Phong thì vẫn tâm tình bình thản, còn Thanh Hành quân lại có chút bất an —— loại chuyện đốc chiến này, hắn chỉ mới làm lần đầu. Triều Phong dẫn binh rất có tiết tấu. Vừa không có ý định đánh cược tính mạng chiếm lĩnh Cùng Tang, cũng không có dấu hiệu rút binh rời khỏi.
Hắn nhìn Thanh Hành quân, vẫn là nét mặt tươi cười: "Viễn Tụ, nói ra thì, chúng ta mới nên là bằng hữu chân chính. Nếu Thiếu Điển Hữu Cầm còn tồn tại một ngày, Thần tộc nào có chỗ đứng cho ngươi?"
Thanh Hành quân đều không hề phản ứng lại hắn. Hắn cũng không thấy lạ gì, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi có can đảm, thực sự nên liên thủ với ta. Cần gì phải quanh năm suốt tháng trốn ở phía sau người khác, sống thành một cái bóng hình không thấy mặt trời chứ?"
Thiếu Điển Viễn Tụ cuối cùng cười lạnh: "Con người của ngươi, cả đời máu lạnh, trong mắt chỉ nhìn thấy hùng tâm bá nghiệp của ngươi. Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được như thế nào là tình cảm."
"Tình cảm?! Viễn Tụ vẫn cứ ngây thơ như thế, tuổi tác của Thần Ma lâu dài, sao có thể bị thứ tình cảm phàm tục làm cho mệt mỏi. Người tu hành ở nhân gian, còn biết phải xa rời mọi thứ, đoạn tình tuyệt ái, ngươi vì sao lại hồ đồ cố chấp như thế?" Triều Phong tận tình khuyên bảo, còn định tiếp tục thuyết phục, đột nhiên, phía sau có một giọng nói gọi: "Tam điện hạ!"
Nụ cười trên mặt Triều Phong đông cứng lại —— là quá mức nhớ mong, sinh ra ảo giác sao?
Hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, chỉ thấy phía sau đám ma binh đen tuyền, có một màu trắng thuần khiết, như băng tuyết trên nghiên mực, đi về phía này.
Hắn không chút do dự, thoát ra mà đi.
Thanh Hành quân khẽ ngớ người. Chỉ thấy Triều Phong thân như phi ưng, lao thẳng tới sợi lưu quang kia. Áo choàng màu đen trên người hắn phần phật bay lên, giống như cánh chim, đưa một điểm trắng kia vào trong đó.
Thanh Hành quân nhíu mày, tự nhiên cũng thấy rõ nữ tử trắng thuần khiết kia.
—— đây là cái gọi là xa rời mọi thứ, đoạn tình tuyệt ái mà ngươi vừa nói đó hả?
Quả nhiên vô sỉ!
Dạ Đàm nhìn thoáng qua Tử Vu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao Thượng Thư Nang này ai muốn tới dạy thì có thể tới hết vậy? Này cũng quá không nghiêm cẩn rồi."
Tử Vu nhỏ giọng đáp lại: "Làm gì có! Chỉ có thượng thần mới có tư cách đến Thượng Thư Nang này giảng bài thôi. Nhưng các thượng thần thường ngày bận rất nhiều việc, làm gì có thời gian rảnh đến dạy đám tiểu bối chúng ta đâu! Cho nên bình thường đều là Văn Xương đế quân và Khôi Tinh lên lớp. Huynh trưởng muội thì lại càng không cần nói, ngay cả chúng ta muốn gặp huynh ấy, cũng phải chờ mấy ngày trời mới được đấy!"
Dạ Đàm không tin: "Cái gì chứ, ta thấy hắn rõ ràng rất nhàn hạ mà! Từ khi ta đến Thiên giới, bất kể ta trốn ở đâu, đều sẽ bị hắn tóm được!"
Tử Vu nhịn cười, nhịn đến phát run: "Đó là vì huynh ấy quan tâm tỷ, nếu không thì sao có thể."
Trên bục giảng, Huyền Thương quân vểnh tai nghe được một hồi, thấy từng chữ trong lời của nàng đều là mình, quân thượng coi như vừa lòng, chờ hai người trò chuyện gần xong, hắn mới ho nhẹ một tiếng: "Lật sách pháp đến trang hai mươi mốt."
Hắn uống một ngụm nước, bắt đầu giảng bài, cũng cố gắng làm cho giọng nói của chính mình trong trẻo như bạc. Nhưng...... Dạ Đàm vẫn cứ không thích nghe. Chỉ chốc lát sau hai mắt nàng đã khép hờ một nửa, bắt đầu "gà con mổ thóc". Tử Vu sợ tới mức dùng ngón tay chọc vào nàng: "Tỷ đừng ngủ nha!"
Dạ Đàm dựng sách pháp đứng lên, che khuất mình, giả vờ nghe giảng bài: "Những thứ đó ta đã biết rồi!"
Huyền Thương quân đảo mắt qua, chỉ thấy một quyển sách pháp đang dựng thẳng lên.
Ai.
Hắn nói: "Mọi người đi theo ta, học chỉ quyết trước."
Dứt lời, hắn dẫn cả đám thiếu niên ra ngoài. Dạ Đàm chỉ cần vận động một chút, liền sôi nổi lên ngay. Huống hồ ở bên ngoài học đường của Thượng Thư Nang này, nắng ấm gió mát, áng mây ánh vàng, trăm hoa khoe sắc. Nàng học các thiếu niên, bắt đầu bấm chỉ quyết.
Huyền Thương quân sửa đúng tư thế cho các thiếu niên khác, rồi mới chậm rãi đi tới trước mặt nàng.
Ánh mặt trời như phủ thêm cho nàng một lớp voan mỏng màu vàng, nàng nở nụ cười trên mặt, thần thái phấn khởi mà bấm chỉ quyết. Nền tảng của nàng nông cạn, trước kia chưa từng có người nào dạy nàng cho tốt. Nhưng chỉ quyết của nàng lại bấm được tốt nhất.
——bởi vì không ai dạy, cho nên quan trọng là phải chịu khó hơn một chút.
Huyền Thương quân đứng ở phía sau nàng, cho dù chỉ quyết của nàng đã vô cùng hoàn hảo, không có chỗ nào chê trách, hắn vẫn cứ vươn tay ra. Lòng bàn tay của hắn chạm lên mu bàn tay nàng, đầu ngón tay khẽ hất, sửa đúng chỉ quyết đã không thể bắt bẻ của nàng.
Nhưng vì lòng mang ý nghĩ đen tối, hắn chỉ có thể chuồn chuồn lướt nước (qua loa), nhìn qua tựa như thực sự chỉ sửa đúng một cái tư thế. Nhưng mà độ ấm giữa các ngón tay nàng lây dính hắn, hương thơm của nữ nhân ngấm vào trong lòng, lưu lại sự mềm mại dây dưa không thấy bến bờ.
Mà lúc này, Trọc Tâm đảo.
Thanh Quỳ đứng ở bờ hồ, ngây ngẩn nhìn một mảnh khói nước. Triều Phong dẫn binh đi Cùng Tang, đương nhiên là trên danh nghĩa báo thù cho Đỉnh Vân. Trong lòng Thanh Quỳ biết rõ đao kiếm không có mắt, dù có thị nữ trấn an, nhưng sao lại có thể thực sự không lo lắng được chứ?
Dạ Đàm cũng đang ở Thần tộc, hiện giờ Thần tộc giao chiến, không biết muội ấy có chịu ủy khuất gì hay không.
Nàng nhẹ thở dài một hơi, đột nhiên, phía sau có thị nữ bước nhanh đi tới, vội vã nói: "Công chúa, không hay rồi."
Thanh Quỳ nhảy dựng trong lòng, nhận ra được thị nữ đang đến, đúng là Thấm Cơ mà Triều Phong cắt cử cho nàng. Thấm Cơ luôn luôn chu đáo cẩn thận, hiếm khi lúng túng hoảng sợ như vậy. Thanh Quỳ vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thấm Cơ kích động nói: "Tam điện hạ ở Cùng Tang giao chiến với Thần tộc, không ngờ thân thể trọng thương. Xin công chúa lập tức đi theo tôi đến Cùng Tang cứu chữa."
Thanh Quỳ vốn đang lo lắng, hiện giờ nghe vậy, nhất thời tim như bị kim châm —— nói cho cùng, cái chết của Đỉnh Vân cũng bởi vì mình mà ra. Không những hại Dạ Đàm bị thương, hiện giờ ngay cả Triều Phong cũng bị liên lụy. Nàng chỉ hận không thể lập tức bay vội tới bên cạnh Triều Phong.
"Vậy ta liền......" Nàng vốn định lập tức theo Thấm Cơ rời đi, nhưng vừa mở miệng nói ra một câu, không biết tại sao mà liền nhớ tới lời của Dạ Đàm —— ở Ma tộc, ngoại trừ Triều Phong ra, không được tin tưởng bất cứ ai.
Nàng lại liếc mắt nhìn Thấm Cơ một cái, suy nghĩ một chút, rồi lùi về phía sau hai bước, nói: "Chờ ta luyện một chút thuốc trị thương rồi sẽ đi."
Thấm Cơ nói: "Tam điện hạ tâm tâm niệm niệm đều là công chúa, sao công chúa không gặp mặt ngài ấy trước rồi nói sau?"
Sự hoài nghi của Thanh Quỳ càng sâu thêm, nói: "Không có thuốc trị thương, ta đi tới đó cũng có tác dụng gì đâu?" Dứt lời, nàng xoay người lại muốn đi, Thấm Cơ tiến lên vài bước, vừa định chặn đường của nàng, Thanh Quỳ phất tay áo tung khói độc ra —— từ sau khi xảy ra chuyện của Đỉnh Vân, nàng đều có mang độc theo bên người.
Khói độc tản ra, nàng vừa chạy về phía sau vừa gọi: "Cốc Hải Triều!"
Cốc Hải Triều còn chưa tới, một thân ảnh đã từ trên trời giáng xuống, che chở ở trước mặt Thanh Quỳ. Là Đại điện hạ Ô Đại. Hắn vung hai lưỡi búa, vừa che chắn cho Thanh Quỳ, vừa cảnh giác chú ý phía trước, hỏi: "Chuyện gì?"
Cốc Hải Triều cũng đồng thời dẫn người chạy đến, hắn nhìn thoáng qua Ô Đại, theo bản năng tách hắn và Thanh Quỳ ra, vậy mà hiếm khi được một lần thông minh: "Nhất định là có người lẻn vào kinh động đến công chúa, Đại điện hạ hãy điều tra hung đồ trước, thuộc hạ ở lại bảo vệ."
Ô Đại suy nghĩ đơn giản, lập tức tìm kiếm khắp nơi.
Thanh Quỳ nói: "Vừa rồi Thấm Cơ chuyển lời, nói là Tam điện hạ thân thể bị trọng thương, muốn ta cùng nàng đi tới Cùng Tang."
Cốc Hải Triều chau mày, quay đầu lại ra lệnh cho ma binh: "Bảo vệ công chúa, ngoài ra lập tức lục soát Trọc Tâm đảo, bắt lấy Thấm Cơ!"
Nhưng chỉ chốc lát sau, giọng nói của Ô Đại đã truyền đến, hắn nói: "Không cần tìm nữa. Cô ta chết rồi."
Cốc Hải Triều khẽ giật mình, tiến lên vài bước, chỉ thấy trong Trọc Tâm hồ, thi thể của Thấm Cơ trôi nổi trên mặt nước. Ô Đại xoay người lại, ngăn trở tầm mắt của Thanh Quỳ, nói: "Ngươi không nên nhìn."
Thanh Quỳ còn chưa nói lời nào, Cốc Hải Triều đã nói: "Ta dẫn công chúa đi tìm Tam điện hạ."
Cùng Tang. Hai tộc Thần Ma còn đang giao chiến, Ma tôn Viêm Phương và Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y không thể nào ở đây thời gian dài, chính là sau khi đối chất, liền tự mình trở về. Triều Phong và Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ ở chỗ này đốc chiến.
Triều Phong thì vẫn tâm tình bình thản, còn Thanh Hành quân lại có chút bất an —— loại chuyện đốc chiến này, hắn chỉ mới làm lần đầu. Triều Phong dẫn binh rất có tiết tấu. Vừa không có ý định đánh cược tính mạng chiếm lĩnh Cùng Tang, cũng không có dấu hiệu rút binh rời khỏi.
Hắn nhìn Thanh Hành quân, vẫn là nét mặt tươi cười: "Viễn Tụ, nói ra thì, chúng ta mới nên là bằng hữu chân chính. Nếu Thiếu Điển Hữu Cầm còn tồn tại một ngày, Thần tộc nào có chỗ đứng cho ngươi?"
Thanh Hành quân đều không hề phản ứng lại hắn. Hắn cũng không thấy lạ gì, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi có can đảm, thực sự nên liên thủ với ta. Cần gì phải quanh năm suốt tháng trốn ở phía sau người khác, sống thành một cái bóng hình không thấy mặt trời chứ?"
Thiếu Điển Viễn Tụ cuối cùng cười lạnh: "Con người của ngươi, cả đời máu lạnh, trong mắt chỉ nhìn thấy hùng tâm bá nghiệp của ngươi. Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được như thế nào là tình cảm."
"Tình cảm?! Viễn Tụ vẫn cứ ngây thơ như thế, tuổi tác của Thần Ma lâu dài, sao có thể bị thứ tình cảm phàm tục làm cho mệt mỏi. Người tu hành ở nhân gian, còn biết phải xa rời mọi thứ, đoạn tình tuyệt ái, ngươi vì sao lại hồ đồ cố chấp như thế?" Triều Phong tận tình khuyên bảo, còn định tiếp tục thuyết phục, đột nhiên, phía sau có một giọng nói gọi: "Tam điện hạ!"
Nụ cười trên mặt Triều Phong đông cứng lại —— là quá mức nhớ mong, sinh ra ảo giác sao?
Hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, chỉ thấy phía sau đám ma binh đen tuyền, có một màu trắng thuần khiết, như băng tuyết trên nghiên mực, đi về phía này.
Hắn không chút do dự, thoát ra mà đi.
Thanh Hành quân khẽ ngớ người. Chỉ thấy Triều Phong thân như phi ưng, lao thẳng tới sợi lưu quang kia. Áo choàng màu đen trên người hắn phần phật bay lên, giống như cánh chim, đưa một điểm trắng kia vào trong đó.
Thanh Hành quân nhíu mày, tự nhiên cũng thấy rõ nữ tử trắng thuần khiết kia.
—— đây là cái gọi là xa rời mọi thứ, đoạn tình tuyệt ái mà ngươi vừa nói đó hả?
Quả nhiên vô sỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.