Chương 227
Nhất Độ Quân Hoa
09/03/2021
Ma khí đặc mạnh vào cổ họng, ăn mòn tới thanh thân thể. Thanh Quỳ cố nén không hộc máu.
Dạ Đàm...... hy vọng muội ở Thần tộc bình yên vô sự. Muội xem, thời khắc nguy cấp như vậy, ta thân là tỷ tỷ nhưng lại xa tận chân trời, không thể giúp được gì cả. Ta nên làm gì bây giờ đây......
Cái loại đau đớn xé tâm can này tấc tấc lăng trì nàng, mà nàng lại chỉ có thể quỳ được thẳng tắp, ngay cả một tia biểu cảm cũng không thể biểu lộ.
Triều Phong chậm rãi nắm chặt hai tay, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.
Trên tọa, Ma hậu nhìn lướt qua bên cạnh, Triều Phong có bao nhiêu khó chịu, bà liền có bấy nhiêu vui sướng. Bà cười lạnh: "Li Quang Thanh Quỳ, thanh thân thể mà cả Thần tộc yêu thích, uống xuống tinh thuần ma khí, mùi vị thế nào?"
Cả người Thanh Quỳ đều cứng đờ, Ma hậu cười to: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết, mới sáng nay, Thần tộc truyền ra tin tức, vị Thiên phi muội muội đó của ngươi là giả."
"Cái, cái gì?!" Thanh Quỳ kinh hãi, chuyện ngày ngày lo sợ, cuối cùng đã trở thành sự thật. Nàng rốt cuộc nhịn không được, phun ra một búng máu, bắn tung tóe xuống nền gạch cung điện nửa tối nửa sáng.
Ma hậu cười to: "Li Quang Thanh Quỳ, ngươi tưởng rằng thân phận của ngươi còn giấu được sao?!"
Cả cổ họng Thanh Quỳ đều bị ăn mòn, mở miệng khó khăn, hai tay nàng nắm chặt lấy yết hầu của chính mình, cố hết sức hỏi: "Muội muội của ta, muội ấy thế nào rồi?"
Ma hậu cười đến chảy cả nước mắt: "Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận thân phận của chính mình rồi à? Ngươi giả mạo Ma phi lẻn vào Ma tộc, rốt cuộc có ý đồ gì?! Ngươi tinh thông y thuật, tất phải cũng thông thạo hạ độc! Đỉnh Vân của ta là thân trúng kịch độc mà chết......" Nói tới đây, bà càng nghĩ càng cảm thấy đáng nghi, đứt hơi khản tiếng mà quát hỏi: "Có phải ngươi giết Đỉnh Vân của ta hay không?!"
Bên trong máu đen Thanh Quỳ phun ra còn dung hòa cả mảnh nhỏ của nội tạng, nàng run rẩy hỏi: "Dạ Đàm rốt cuộc thế nào rồi?"
Ma hậu quay người lại, nhìn về phía Ma tôn, khóc lóc nói: "Tôn thượng, chàng có nghe thấy không? Tiện tì này đã thừa nhận thân phận của chính mình. Đủ thấy từng câu từng chữ Chúc Cửu Âm nói trước khi chết là thật. Chính miệng hắn nói, rằng Triều Phong giết chết Đỉnh Vân! Người lúc trước tiến cử cặp tỷ muội này, chính là Triều Phong! Tiện tì này lại biết dùng độc, Đỉnh Vân không phải bị bọn họ giết chết, còn có thể là ai nữa chứ? Tử trạng của Đỉnh Vân, thần thiếp đến bây giờ vẫn không dám hồi tưởng. Tôn thượng nhất định phải báo thú cho nó!"
Tiếng khóc của bà bi ai đến cùng cực, Ma tôn lại không nói lời nào.
Bên cạnh, Tuyết Khuynh Tâm không còn có thể giữ im lặng được nữa. Bà chậm rãi rời ghế, quỳ rạp xuống đất: "Tôn thượng, nói ra thì, Đỉnh Vân cũng xem như là con trai của ta. Cái chết của nó, ta cũng đau buồn trong lòng. Nhưng hung thủ giết nó, chính là Thiếu Điển Hữu Cầm. Hắn đã sớm thừa nhận ở trước mặt mọi người. Cho dù nương nương có đau buồn thế nào, cũng không thể bảo tôn thượng dùng một đứa con khác đền mạng được! Cô gái này đến từ Li Quang thị, thân phận nàng có nhầm lẫn, lẽ ra nên hỏi trách Li Quang Dương. Chân tướng ngọn nguồn còn chưa rõ ràng, sao có thể bắt Phong nhi nhận tội được?"
Bà quỳ gối trước mặt Ma tôn, bàn tay trắng nõn nắm lấy góc áo ông, lần nữa ngẩng đầu, đã là nước mắt giàn giụa: "Mẫu tử chúng thần từ nhiều năm nay, kiếm đường sống dưới tay nương nương. Mẫu bị nhốt, tử bị giáng chức. Thế nhưng khác biệt quân thần tôn ti, chúng thần chưa bao giờ quên, cũng không dám có nửa câu oán hận gì. Duy chỉ có chuyện này, vạn lần mong tôn thượng làm chủ cho chúng thần!"
Bà đánh ra con bài tẩy cuối cùng, là Ma tôn Viêm Phương từ trước đến nay, đều thua thiệt thật sâu với bà.
Mà những lời đó, hơn hai ngàn tám trăm năm qua, bà chưa bao giờ đề cập qua một chữ.
Viêm Phương cầm tay bà, thật lâu sâu, rốt cuộc thở dài, nói: "Ái phi nói đúng. Thân phận của cô gái này, đáng ra nên hỏi trách Li Quang thị. Hung thủ giết chết Đỉnh Vân, chính là Thiếu Điển Hữu Cầm. Ma tộc thù sâu oán nặng không đội trời chung với hắn, tuyệt đối không tha."
Ma hậu phẫn nộ chỉ vào Thanh Quỳ, chất vấn: "Vậy Triều Phong tiến cử muội muội Li Quang Dạ Đàm làm trữ phi, nhưng lại để tỷ tỷ Li Quang Thanh Quỳ lẫn vào Ma tộc, là có ý đồ gì?!"
Viêm Phương còn chưa lên tiếng, bên cạnh, Bạch Cốt phu nhân đã chậm rãi nói: "Lời của tôn thượng, vô cùng có lý. Thân phận Ma phi đưa tới có nhầm lẫn, chúng ta đương nhiên phải yêu cầu Li Quang thị giải thích. Về phần nàng ta......" Bà gõ cây gậy trong tay một cái, thanh âm khàn khàn nhưng uy nghiêm: "Sự việc xác thực do Triều Phong mà ra. Phong nhi......"
Nàng quát lên một tiếng, ánh mắt Triều Phong lúc này mới chuyển dời khỏi người Thanh Quỳ. Bạch Cốt phu nhân tiện tay rút bội kiếm của Ma tôn ra, hất tay ném tới trước mặt Triều Phong, gằn từng tiếng, nói: "Giết nàng ta, để cắt đứt lời đồn đãi."
Dạ Đàm...... hy vọng muội ở Thần tộc bình yên vô sự. Muội xem, thời khắc nguy cấp như vậy, ta thân là tỷ tỷ nhưng lại xa tận chân trời, không thể giúp được gì cả. Ta nên làm gì bây giờ đây......
Cái loại đau đớn xé tâm can này tấc tấc lăng trì nàng, mà nàng lại chỉ có thể quỳ được thẳng tắp, ngay cả một tia biểu cảm cũng không thể biểu lộ.
Triều Phong chậm rãi nắm chặt hai tay, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.
Trên tọa, Ma hậu nhìn lướt qua bên cạnh, Triều Phong có bao nhiêu khó chịu, bà liền có bấy nhiêu vui sướng. Bà cười lạnh: "Li Quang Thanh Quỳ, thanh thân thể mà cả Thần tộc yêu thích, uống xuống tinh thuần ma khí, mùi vị thế nào?"
Cả người Thanh Quỳ đều cứng đờ, Ma hậu cười to: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết, mới sáng nay, Thần tộc truyền ra tin tức, vị Thiên phi muội muội đó của ngươi là giả."
"Cái, cái gì?!" Thanh Quỳ kinh hãi, chuyện ngày ngày lo sợ, cuối cùng đã trở thành sự thật. Nàng rốt cuộc nhịn không được, phun ra một búng máu, bắn tung tóe xuống nền gạch cung điện nửa tối nửa sáng.
Ma hậu cười to: "Li Quang Thanh Quỳ, ngươi tưởng rằng thân phận của ngươi còn giấu được sao?!"
Cả cổ họng Thanh Quỳ đều bị ăn mòn, mở miệng khó khăn, hai tay nàng nắm chặt lấy yết hầu của chính mình, cố hết sức hỏi: "Muội muội của ta, muội ấy thế nào rồi?"
Ma hậu cười đến chảy cả nước mắt: "Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận thân phận của chính mình rồi à? Ngươi giả mạo Ma phi lẻn vào Ma tộc, rốt cuộc có ý đồ gì?! Ngươi tinh thông y thuật, tất phải cũng thông thạo hạ độc! Đỉnh Vân của ta là thân trúng kịch độc mà chết......" Nói tới đây, bà càng nghĩ càng cảm thấy đáng nghi, đứt hơi khản tiếng mà quát hỏi: "Có phải ngươi giết Đỉnh Vân của ta hay không?!"
Bên trong máu đen Thanh Quỳ phun ra còn dung hòa cả mảnh nhỏ của nội tạng, nàng run rẩy hỏi: "Dạ Đàm rốt cuộc thế nào rồi?"
Ma hậu quay người lại, nhìn về phía Ma tôn, khóc lóc nói: "Tôn thượng, chàng có nghe thấy không? Tiện tì này đã thừa nhận thân phận của chính mình. Đủ thấy từng câu từng chữ Chúc Cửu Âm nói trước khi chết là thật. Chính miệng hắn nói, rằng Triều Phong giết chết Đỉnh Vân! Người lúc trước tiến cử cặp tỷ muội này, chính là Triều Phong! Tiện tì này lại biết dùng độc, Đỉnh Vân không phải bị bọn họ giết chết, còn có thể là ai nữa chứ? Tử trạng của Đỉnh Vân, thần thiếp đến bây giờ vẫn không dám hồi tưởng. Tôn thượng nhất định phải báo thú cho nó!"
Tiếng khóc của bà bi ai đến cùng cực, Ma tôn lại không nói lời nào.
Bên cạnh, Tuyết Khuynh Tâm không còn có thể giữ im lặng được nữa. Bà chậm rãi rời ghế, quỳ rạp xuống đất: "Tôn thượng, nói ra thì, Đỉnh Vân cũng xem như là con trai của ta. Cái chết của nó, ta cũng đau buồn trong lòng. Nhưng hung thủ giết nó, chính là Thiếu Điển Hữu Cầm. Hắn đã sớm thừa nhận ở trước mặt mọi người. Cho dù nương nương có đau buồn thế nào, cũng không thể bảo tôn thượng dùng một đứa con khác đền mạng được! Cô gái này đến từ Li Quang thị, thân phận nàng có nhầm lẫn, lẽ ra nên hỏi trách Li Quang Dương. Chân tướng ngọn nguồn còn chưa rõ ràng, sao có thể bắt Phong nhi nhận tội được?"
Bà quỳ gối trước mặt Ma tôn, bàn tay trắng nõn nắm lấy góc áo ông, lần nữa ngẩng đầu, đã là nước mắt giàn giụa: "Mẫu tử chúng thần từ nhiều năm nay, kiếm đường sống dưới tay nương nương. Mẫu bị nhốt, tử bị giáng chức. Thế nhưng khác biệt quân thần tôn ti, chúng thần chưa bao giờ quên, cũng không dám có nửa câu oán hận gì. Duy chỉ có chuyện này, vạn lần mong tôn thượng làm chủ cho chúng thần!"
Bà đánh ra con bài tẩy cuối cùng, là Ma tôn Viêm Phương từ trước đến nay, đều thua thiệt thật sâu với bà.
Mà những lời đó, hơn hai ngàn tám trăm năm qua, bà chưa bao giờ đề cập qua một chữ.
Viêm Phương cầm tay bà, thật lâu sâu, rốt cuộc thở dài, nói: "Ái phi nói đúng. Thân phận của cô gái này, đáng ra nên hỏi trách Li Quang thị. Hung thủ giết chết Đỉnh Vân, chính là Thiếu Điển Hữu Cầm. Ma tộc thù sâu oán nặng không đội trời chung với hắn, tuyệt đối không tha."
Ma hậu phẫn nộ chỉ vào Thanh Quỳ, chất vấn: "Vậy Triều Phong tiến cử muội muội Li Quang Dạ Đàm làm trữ phi, nhưng lại để tỷ tỷ Li Quang Thanh Quỳ lẫn vào Ma tộc, là có ý đồ gì?!"
Viêm Phương còn chưa lên tiếng, bên cạnh, Bạch Cốt phu nhân đã chậm rãi nói: "Lời của tôn thượng, vô cùng có lý. Thân phận Ma phi đưa tới có nhầm lẫn, chúng ta đương nhiên phải yêu cầu Li Quang thị giải thích. Về phần nàng ta......" Bà gõ cây gậy trong tay một cái, thanh âm khàn khàn nhưng uy nghiêm: "Sự việc xác thực do Triều Phong mà ra. Phong nhi......"
Nàng quát lên một tiếng, ánh mắt Triều Phong lúc này mới chuyển dời khỏi người Thanh Quỳ. Bạch Cốt phu nhân tiện tay rút bội kiếm của Ma tôn ra, hất tay ném tới trước mặt Triều Phong, gằn từng tiếng, nói: "Giết nàng ta, để cắt đứt lời đồn đãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.