Chương 22
Nhất Độ Quân Hoa
10/06/2020
Thùy Hồng Điện.
Tộc trưởng Đan Hà Thượng Thần của Hà Tộc mang con gái Bích Khung vào ngồi trong điện. Tiên thị dâng trà. Huyền Thương Quân hỏi: "Đan Hà Thượng Thần đã lâu không tới Thiên cung, hôm nay vội vàng tới, là Hà Tộc có chuyện sao?"
Đan Hà Thượng Thần vội vàng đứng dậy, xiêm áo như lưu hỏa: "Hà Tộc không có gì đáng ngại, chẳng qua là..." Nàng liếc mắt nhìn con gái mình Bích Khung một cái: "Chẳng qua là nghe nói Thanh Quy công chúa của Li Quang Thị đã được đón vào Thiên giới, Đan Hà nghĩ, nàng vừa mới đến, nhất định mọi thứ vẫn còn lạ lẫm. Vừa vặn Bích Khung cũng nhớ Thần Hậu. Vì vậy thỉnh cầu Quân Thượng, để cho Bích Khung tới Thiên cung, bầu bạn với Thanh Quy công chúa."
Huyền Thương Quân lông mày hơi nhíu, nói: "Đan Hà Thượng Thần suy nghĩ rất chu đáo. Bích Khung Tiên Tử nhanh nhạy khôn khéo, Phụ Thần luôn luôn dành nhiều lời khen, Mẫu Thần cũng hết sức yêu thích."
Đan Hà Thượng Thần trong mắt hiện ra hào quang mừng rỡ: "Bích Khung có tài đức gì, mà có thể nhận được lời khen từ Quân Thượng như vậy?"
Huyền Thương Quân nói: "Sự thật là như vậy, Đan Hà Thượng Thần không cần khiêm tốn. Hôm nay Bản quân gặp mặt Bích Khung Tiên Tử, cũng cảm thấy hợp ý." Bích Khung Tiên Tử giương mắt nhìn hắn, thấy hắn giống như tin đồn thanh lãng trong sáng, gò má trong nháy mắt ửng hồng như hoa đào.
Nhưng Huyền Thương Quân nói tiếp: "Không bằng để cho nàng theo Bản quân, trở thành Thập tứ đệ tử của Bản quân đi."
"À?" Đan Hà Thượng Thần nụ cười trên mặt ngưng lại, Bích Khung cũng thấy hỗn loạn.
Huyền Thương Quân hỏi: "Đan Hà Thượng Thần cảm thấy không ổn sao? Là Bản quân năng lực còn thấp, không thể khiến cho Thượng Thần phó thác con gái yêu sao?"
Đan Hà Thượng Thần nhìn con gái mình một chút, việc đã đến nước này, nàng tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành phải hạ lệnh: "Khung nhi, hiếm được Quân Thượng coi trọng, còn không mau bái sư."
Bồng lai giáng khuyết.
Thiên đế Thiếu Điển Tiêu Y khép lại cuốn Tinh Thần trong tay, nói: "Hà Tộc đến Thùy Hồng Điện rồi?"
Trong điện, Thái Dương Tinh Quân cười nói: "Đến rồi, Đan Hà Thượng Thần còn mang con gái Bích Khung Tiên Tử cùng nhau đến. Nói là muốn thỉnh cầu Quân Thượng, giữ lại Bích Khung Tiên Tử bầu bạn cùng Thanh Quy công chúa."
"Nàng đâu phải muốn bầu bạn với Thanh Quy công chúa? Thanh Quy ban sáng mới vừa nghênh đón trở về, đến giờ mới chỉ chạng vạng tối, nàng đã tìm đến Thiên cung." Thiên đế hừ lạnh, "Thần Hậu ba đời của Thiếu Điển Thị tất cả đều xuất thân từ Hà Tộc, vì vậy có vài người bắt đầu quên mình rồi."
Thái Dương Tinh Quân bẩm: "Bệ hạ không cần phải lo lắng, nghe nói, Quân Thượng ngay tại chỗ đã đề nghị Bích Khung Tiên Tử bái sư, thu nạp Bích Khung Tiên Tử thành Thập tứ đệ tử. Từ xưa tới nay, một ngày làm thầy, suốt đời là cha. Quân thượng rất bình tĩnh, tự nhiên cắt đứt ý niệm của Hà Tộc, lại bảo vệ được thể diện của hai bên. Xử lý có thể nói là hết sức chu toàn."
"Nó từ trước đến giờ không hồ đồ." Thiếu Điển Tiêu Y cho dù nghiêm nghị, nhưng trong giọng nói vẫn là khó nén vẻ tán thưởng, "Ngươi đi Huyền Hoàng cảnh, mời Càn Khôn Pháp Tổ tới. Thần Tộc không ngại trả giá, tiếp tục luyện linh đan, dùng để giúp nó tăng tu vi. Quy Khư phong ấn phải tu bổ, nhưng..."
Người đi tới trước mấy bước, thanh âm trầm thấp: "Nhưng Thiên giới mất đi nó, như mất một trụ cột."
Thái Dương Tinh Quân cúi đầu: " Vâng."
Thái Dương Tinh Quân mới vừa rời đi, Thần Hậu liền từ sau tấm bình phong đi ra. Lúc trước hai người trò chuyện, nàng hiển nhiên đều nghe vào trong tai. Nàng nói: "Bệ hạ, thần thiếp có một lời, không biết có nên nói hay không."
"Nàng nếu không biết có nên nói hay không, thì không cần phải nói nhiều." Thiếu Điển Tiêu Y đối mặt gương Tố Nguyên, trên gương vẫn là Quy Khư mênh mông. Thần Hậu nhẹ nhàng cắn môi, nhưng vẫn nói: "Bệ hạ biết rõ, bốn giới vô luận Thần, Ma, Nhân, Yêu đều không cách nào ở trong hỗn độn mà sống sót lâu dài. Nó chỉ bằng vào sức mình mà lẻn vào Quy Khư, như người chết chìm, tự vệ đã khó khăn, lại còn phải tu bổ Bàn Long Cổ Ấn. Mà Ma tộc mang trong lòng quỷ thai, há sẽ thật lòng phối hợp cùng nó? Nó làm sao còn có đường sống?"
Thiếu Điển Tiêu Y không nói lời nào, Thần Hậu nói: "Có thể bệ hạ biết rõ, trước mắt có một biện pháp có thể cứu tính mạng nó. Chỉ cần nó mang mảnh búa Bàn Cổ tiến vào Quy Khư, là có thể..."
"Đủ rồi!" Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng nói "Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn còn không quên được chuyện này."
Đôi mắt Thần Hậu đẫm lệ: "Đã đến thời điểm này rồi, bệ hạ còn chưa nguyện bắt nàng, ép nàng giao ra mảnh búa Bàn Cổ."
Thiếu Điển Tiêu Y đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Chuyện mảnh búa Bàn Cổ bị đánh mất, không thể truyền ra. Nếu không nhất định sẽ giao động tín nhiệm của Nhân Tộc và Thần Tộc đối với chúng ta, hơn nữa..."
Thần Hậu nói: "Hơn nữa cũng sẽ giao động đến tín nhiệm của Thiên giới Thần Tộc đối với Thiếu Điển Thị, dẫu sao, là tình nhân cũ của bệ hạ vào đêm trước đại hôn của bệ hạ, chuốc say bệ hạ, đánh cắp chí bảo mà họ tôn sùng là mảnh búa Bàn Cổ."
Thiếu Điển Tiêu Y khóe miệng khẽ nhúc nhích, hai gò má khẽ run, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Im miệng."
Thần Hậu chậm rãi lui về phía sau, nước mắt ở hai bên khóe miệng của nàng. Nàng nói: "Có lúc ta suy nghĩ, nếu như Hữu Cầm là đứa trẻ mà nàng ta cùng bệ hạ sinh ra, hôm nay bệ hạ đứng ở chỗ này, có lẽ sẽ không thờ ơ như vậy."
Nàng xoay người rời đi, Thiếu Điển Tiêu Y chậm rãi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Huyền Hoàng cảnh. Dạ Đàm đang cùng đám người Càn Khôn Pháp Tổ đánh mạt chược, đột nhiên bên ngoài có tiên thị tới bẩm: "Thiên tôn, Thiên Đế mời ngài đi bồng lai giáng khuyết, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Càn Khôn Pháp Tổ đứng dậy, nói: "Xem ra hôm nay chỉ có thể tới đây. Phong cảnh của Huyền Hoàng cảnh không tệ, công chúa cứ tự nhiên."
Dạ Đàm ồ một tiếng, hỏi: "Vậy tiên hạc bên ngoài có thể nướng không?"
Càn Khôn Pháp Tổ hơi do dự một chút, phân phó tiên đồng nhà mình: "Đem tất cả kỳ trân dị thú đều đuổi ra, tất cả linh đan bảo dược toàn bộ mang lên, để công chúa chọn."
"Hả?" Dạ Đàm hoài nghi, "Cái này quá không giống tính cách của Người nha."
Quả nhiên Càn Khôn Pháp Tổ ngay sau đó liền nói: "Sau đó đem tất cả chi tiêu ghi vào sổ sách, định giá mười lần, đưa đến Thùy Hồng Điện."
...
Lão mới vừa đi ra, Tử Vu liền kéo tay Dạ Đàm: "Tỷ ngàn vạn lần đừng nghe lão, huynh trưởng nhất định sẽ đem những thứ ghi chép này tính hết trên đầu tỷ đó, khấu trừ linh châu của tỷ mỗi tháng, ngàn năm vạn năm, cho đến khi trả hết nợ mới ngưng."
Dạ Đàm mới không quan tâm —— chẳng lẽ ta tám đời xui xẻo, còn phải ở Thiên giới này thêm ngàn năm vạn năm sao? Nàng nói: "Chuyện sau này, sau này hãy nói đi."
Dứt lời, liền đi lục lấy đan dược của tiên đồng.
Càn Khôn Pháp Tổ đã đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, nói: "Thanh Hoành Quân cùng Tử Vu công chúa cũng cần phải trở về, hôm nay việc học nếu chậm trễ, chỉ sợ không thể giao phó với Quân Thượng bên kia."
Lão nhắc đến Huyền Thương Quân, Thanh Hoành Quân cùng Tử Vu lập tức kinh sợ: "Thiên tôn nói phải."
Hai người theo lão cùng nhau rời khỏi Huyền Hoàng cảnh.
Tộc trưởng Đan Hà Thượng Thần của Hà Tộc mang con gái Bích Khung vào ngồi trong điện. Tiên thị dâng trà. Huyền Thương Quân hỏi: "Đan Hà Thượng Thần đã lâu không tới Thiên cung, hôm nay vội vàng tới, là Hà Tộc có chuyện sao?"
Đan Hà Thượng Thần vội vàng đứng dậy, xiêm áo như lưu hỏa: "Hà Tộc không có gì đáng ngại, chẳng qua là..." Nàng liếc mắt nhìn con gái mình Bích Khung một cái: "Chẳng qua là nghe nói Thanh Quy công chúa của Li Quang Thị đã được đón vào Thiên giới, Đan Hà nghĩ, nàng vừa mới đến, nhất định mọi thứ vẫn còn lạ lẫm. Vừa vặn Bích Khung cũng nhớ Thần Hậu. Vì vậy thỉnh cầu Quân Thượng, để cho Bích Khung tới Thiên cung, bầu bạn với Thanh Quy công chúa."
Huyền Thương Quân lông mày hơi nhíu, nói: "Đan Hà Thượng Thần suy nghĩ rất chu đáo. Bích Khung Tiên Tử nhanh nhạy khôn khéo, Phụ Thần luôn luôn dành nhiều lời khen, Mẫu Thần cũng hết sức yêu thích."
Đan Hà Thượng Thần trong mắt hiện ra hào quang mừng rỡ: "Bích Khung có tài đức gì, mà có thể nhận được lời khen từ Quân Thượng như vậy?"
Huyền Thương Quân nói: "Sự thật là như vậy, Đan Hà Thượng Thần không cần khiêm tốn. Hôm nay Bản quân gặp mặt Bích Khung Tiên Tử, cũng cảm thấy hợp ý." Bích Khung Tiên Tử giương mắt nhìn hắn, thấy hắn giống như tin đồn thanh lãng trong sáng, gò má trong nháy mắt ửng hồng như hoa đào.
Nhưng Huyền Thương Quân nói tiếp: "Không bằng để cho nàng theo Bản quân, trở thành Thập tứ đệ tử của Bản quân đi."
"À?" Đan Hà Thượng Thần nụ cười trên mặt ngưng lại, Bích Khung cũng thấy hỗn loạn.
Huyền Thương Quân hỏi: "Đan Hà Thượng Thần cảm thấy không ổn sao? Là Bản quân năng lực còn thấp, không thể khiến cho Thượng Thần phó thác con gái yêu sao?"
Đan Hà Thượng Thần nhìn con gái mình một chút, việc đã đến nước này, nàng tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành phải hạ lệnh: "Khung nhi, hiếm được Quân Thượng coi trọng, còn không mau bái sư."
Bồng lai giáng khuyết.
Thiên đế Thiếu Điển Tiêu Y khép lại cuốn Tinh Thần trong tay, nói: "Hà Tộc đến Thùy Hồng Điện rồi?"
Trong điện, Thái Dương Tinh Quân cười nói: "Đến rồi, Đan Hà Thượng Thần còn mang con gái Bích Khung Tiên Tử cùng nhau đến. Nói là muốn thỉnh cầu Quân Thượng, giữ lại Bích Khung Tiên Tử bầu bạn cùng Thanh Quy công chúa."
"Nàng đâu phải muốn bầu bạn với Thanh Quy công chúa? Thanh Quy ban sáng mới vừa nghênh đón trở về, đến giờ mới chỉ chạng vạng tối, nàng đã tìm đến Thiên cung." Thiên đế hừ lạnh, "Thần Hậu ba đời của Thiếu Điển Thị tất cả đều xuất thân từ Hà Tộc, vì vậy có vài người bắt đầu quên mình rồi."
Thái Dương Tinh Quân bẩm: "Bệ hạ không cần phải lo lắng, nghe nói, Quân Thượng ngay tại chỗ đã đề nghị Bích Khung Tiên Tử bái sư, thu nạp Bích Khung Tiên Tử thành Thập tứ đệ tử. Từ xưa tới nay, một ngày làm thầy, suốt đời là cha. Quân thượng rất bình tĩnh, tự nhiên cắt đứt ý niệm của Hà Tộc, lại bảo vệ được thể diện của hai bên. Xử lý có thể nói là hết sức chu toàn."
"Nó từ trước đến giờ không hồ đồ." Thiếu Điển Tiêu Y cho dù nghiêm nghị, nhưng trong giọng nói vẫn là khó nén vẻ tán thưởng, "Ngươi đi Huyền Hoàng cảnh, mời Càn Khôn Pháp Tổ tới. Thần Tộc không ngại trả giá, tiếp tục luyện linh đan, dùng để giúp nó tăng tu vi. Quy Khư phong ấn phải tu bổ, nhưng..."
Người đi tới trước mấy bước, thanh âm trầm thấp: "Nhưng Thiên giới mất đi nó, như mất một trụ cột."
Thái Dương Tinh Quân cúi đầu: " Vâng."
Thái Dương Tinh Quân mới vừa rời đi, Thần Hậu liền từ sau tấm bình phong đi ra. Lúc trước hai người trò chuyện, nàng hiển nhiên đều nghe vào trong tai. Nàng nói: "Bệ hạ, thần thiếp có một lời, không biết có nên nói hay không."
"Nàng nếu không biết có nên nói hay không, thì không cần phải nói nhiều." Thiếu Điển Tiêu Y đối mặt gương Tố Nguyên, trên gương vẫn là Quy Khư mênh mông. Thần Hậu nhẹ nhàng cắn môi, nhưng vẫn nói: "Bệ hạ biết rõ, bốn giới vô luận Thần, Ma, Nhân, Yêu đều không cách nào ở trong hỗn độn mà sống sót lâu dài. Nó chỉ bằng vào sức mình mà lẻn vào Quy Khư, như người chết chìm, tự vệ đã khó khăn, lại còn phải tu bổ Bàn Long Cổ Ấn. Mà Ma tộc mang trong lòng quỷ thai, há sẽ thật lòng phối hợp cùng nó? Nó làm sao còn có đường sống?"
Thiếu Điển Tiêu Y không nói lời nào, Thần Hậu nói: "Có thể bệ hạ biết rõ, trước mắt có một biện pháp có thể cứu tính mạng nó. Chỉ cần nó mang mảnh búa Bàn Cổ tiến vào Quy Khư, là có thể..."
"Đủ rồi!" Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng nói "Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn còn không quên được chuyện này."
Đôi mắt Thần Hậu đẫm lệ: "Đã đến thời điểm này rồi, bệ hạ còn chưa nguyện bắt nàng, ép nàng giao ra mảnh búa Bàn Cổ."
Thiếu Điển Tiêu Y đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Chuyện mảnh búa Bàn Cổ bị đánh mất, không thể truyền ra. Nếu không nhất định sẽ giao động tín nhiệm của Nhân Tộc và Thần Tộc đối với chúng ta, hơn nữa..."
Thần Hậu nói: "Hơn nữa cũng sẽ giao động đến tín nhiệm của Thiên giới Thần Tộc đối với Thiếu Điển Thị, dẫu sao, là tình nhân cũ của bệ hạ vào đêm trước đại hôn của bệ hạ, chuốc say bệ hạ, đánh cắp chí bảo mà họ tôn sùng là mảnh búa Bàn Cổ."
Thiếu Điển Tiêu Y khóe miệng khẽ nhúc nhích, hai gò má khẽ run, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Im miệng."
Thần Hậu chậm rãi lui về phía sau, nước mắt ở hai bên khóe miệng của nàng. Nàng nói: "Có lúc ta suy nghĩ, nếu như Hữu Cầm là đứa trẻ mà nàng ta cùng bệ hạ sinh ra, hôm nay bệ hạ đứng ở chỗ này, có lẽ sẽ không thờ ơ như vậy."
Nàng xoay người rời đi, Thiếu Điển Tiêu Y chậm rãi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Huyền Hoàng cảnh. Dạ Đàm đang cùng đám người Càn Khôn Pháp Tổ đánh mạt chược, đột nhiên bên ngoài có tiên thị tới bẩm: "Thiên tôn, Thiên Đế mời ngài đi bồng lai giáng khuyết, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Càn Khôn Pháp Tổ đứng dậy, nói: "Xem ra hôm nay chỉ có thể tới đây. Phong cảnh của Huyền Hoàng cảnh không tệ, công chúa cứ tự nhiên."
Dạ Đàm ồ một tiếng, hỏi: "Vậy tiên hạc bên ngoài có thể nướng không?"
Càn Khôn Pháp Tổ hơi do dự một chút, phân phó tiên đồng nhà mình: "Đem tất cả kỳ trân dị thú đều đuổi ra, tất cả linh đan bảo dược toàn bộ mang lên, để công chúa chọn."
"Hả?" Dạ Đàm hoài nghi, "Cái này quá không giống tính cách của Người nha."
Quả nhiên Càn Khôn Pháp Tổ ngay sau đó liền nói: "Sau đó đem tất cả chi tiêu ghi vào sổ sách, định giá mười lần, đưa đến Thùy Hồng Điện."
...
Lão mới vừa đi ra, Tử Vu liền kéo tay Dạ Đàm: "Tỷ ngàn vạn lần đừng nghe lão, huynh trưởng nhất định sẽ đem những thứ ghi chép này tính hết trên đầu tỷ đó, khấu trừ linh châu của tỷ mỗi tháng, ngàn năm vạn năm, cho đến khi trả hết nợ mới ngưng."
Dạ Đàm mới không quan tâm —— chẳng lẽ ta tám đời xui xẻo, còn phải ở Thiên giới này thêm ngàn năm vạn năm sao? Nàng nói: "Chuyện sau này, sau này hãy nói đi."
Dứt lời, liền đi lục lấy đan dược của tiên đồng.
Càn Khôn Pháp Tổ đã đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, nói: "Thanh Hoành Quân cùng Tử Vu công chúa cũng cần phải trở về, hôm nay việc học nếu chậm trễ, chỉ sợ không thể giao phó với Quân Thượng bên kia."
Lão nhắc đến Huyền Thương Quân, Thanh Hoành Quân cùng Tử Vu lập tức kinh sợ: "Thiên tôn nói phải."
Hai người theo lão cùng nhau rời khỏi Huyền Hoàng cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.