Chương 242
Nhất Độ Quân Hoa
09/03/2021
Hắn ngây ngẩn một lúc lâu, Hồ Tuy rốt cuộc phát
hiện ra có gì đó không đúng. Tay phải và tay trái nàng đều cầm một cái
bánh bao xanh, hỏi: "Đừng nói là ngươi không có tiền đấy nhé?" Nàng vô
tình hỏi một câu, ngược lại hỏi ra được điều mà tiểu nhị cũng nghi ngờ.
Nếu không phải thấy mấy người này phong thái bất phàm, chỉ sợ mặt y giờ
khắc này đã sớm biến sắc.
Triều Phong sờ soạng cả người, hắn vốn là từ quân ngũ trở về, sau đó lại một đường chém giết ra khỏi Ma tộc, trên người vậy mà thực sự không có một xu nào.
Hắn hoảng hốt nhìn Thanh Quỳ, Thanh Quỳ nhịn cười, tháo đôi Đông Châu bên tai xuống đưa tới tay tiểu nhị: "Chúng tôi đi ra ngoài quá vội vàng, trên người chẳng có tiền bạc gì. Đôi Đông Châu này tạm thời thế chấp cho quán, có thời gian sẽ đến chuộc lại sau."
Tiểu nhị lại nhìn nhìn Triều Phong, trong mắt nhất thời còn có vài phần khinh thường: "Những công tử nhà giàu các vị, cứ thích dẫn cô nương nhà người ta bỏ trốn. Lại ăn đắng không được, trên người tới nửa đồng bạc cũng không có. Cuối cùng vẫn phải chờ cô nương cầm trang sức nuôi sống. Cứ chờ mà xem, không được bao lâu nữa, ngươi sẽ vứt bỏ cô nương nhà người ta đi, rồi một mình về nhà."
Ta, này!! Triều Phong lần đầu tiên trong cuộc đời bị một tiểu nhị giáo huấn, mà lại một câu cũng nói không nên lời.
Hồ Tuy lắc đầu: "Ôi, tộc trưởng của chúng tôi nói rất đúng, quả nhiên nam tử Ma tộc đều là cặn bã."
Man Man hết sức đồng ý: "May mà Đàm Đàm nhà chúng ta không có đến Ma tộc."
Bên kia, tiểu nhị lại cứa một nhát vào tim Triều Phong: "Cái này...... cô nương, đôi Đông Châu này tuy là phẩm cấp không tồi, nhưng Tân Phân quán không phải một chỗ thông thường. Chỉ có cái này thì không trọ được bao lâu đâu. Tôi khuyên các vị, ngày mai liền dọn ra ngoài đi. Cô nên tìm một công việc tử tế, mở to mắt ra mà nhìn, có một số nam nhân, hừ, không đáng tin cậy chút nào."
Mặt Triều Phong đã đen như cái đáy nồi. Thanh Quỳ đáp lại hai tiếng với vẻ mặt tươi cười, lúc này mới quay lại kéo kéo hắn: "Chàng đừng so đo với một người như hắn. Hắn ở cái dạng địa phương này, chắc hẳn đã gặp nhiều nam tử phụ tình. Khó tránh khỏi nghĩ quá nhiều thôi."
Triều Phong còn chưa kịp đáp, Man Man bên cạnh đã nói: "Ngươi không cần lo hắn sẽ trả thù tiểu nhị đâu. Lấy trí tuệ của bản điểu ra mà xem, hắn hiện tại có xông ra tới thì không chừng ngay cả tiểu nhị này cũng đánh không thắng. Nếu không làm sao hắn có thể nhịn được tới bây giờ chứ?"
Thanh Quỳ nhìn nhìn Man Man, rồi lại nhìn sang Triều Phong, che miệng nhưng vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Triều Phong thực sự là không thể ở lại được nữa, còn nói thêm gì nữa, hắn sớm muộn cũng bị con chim này sỉ nhục đến chết mất. Hắn đẩy cửa đi ra, bên ngoài phòng của Tân Phân quán, hồng trần vạn trượng đập thẳng vào mặt.
Vô số oanh oanh yến yến (kỹ nữ) nửa kéo nửa dựa vào ân khách của mình, nói cười ngả ngớn. Ngày trước Tam điện hạ chỉ có thể thấy được gió trăng. Lần đầu tiên trong đời trông thấy buồn vui của chúng sinh. Người không có tiền, một chút chiến lực cũng không còn, phải làm gì mới có thể nuôi sống được nữ nhân của mình đây?
Vấn đề này, vậy mà còn hao tổn tâm trí hơn việc chém giết ra khỏi Ma giới.
Lúc Dạ Đàm đỡ Huyền Thương quân trở về, từ xa đã thấy Triều Phong đứng ở lầu ba giống như một cái cột gỗ. Tay hắn vịn lan can, ngẩn người nhìn lên vũ đài. Vẻ mặt kia cũng không giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân.
Dạ Đàm rất ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Triều Phong như bị mặt trời phơi khô một bên, ủ rũ đáp: "Ta đang suy nghĩ làm thế nào để nuôi gia đình sống qua ngày."
Dạ Đàm chậc một tiếng: "Một người hai người đều cổ cổ quái quái. Nuôi gia đình sống qua ngày không khó, ngươi lại đây giúp ta đỡ chàng ấy vào trước đi."
Triều Phong lúc này mới phát hiện Huyền Thương quân không đứng thẳng lưng được, hắn một mặt hồ nghi: "Lưng ngươi bị sao thế?"
Huyền Thương quân làm sao dám trả lời? Hắn nói: "Tự ta có thể đi." Dứt lời, cắn răng chịu đau trở về phòng. Dạ Đàm đương nhiên cũng chỉ có thể đi theo sau. Triều Phong không theo vào, một mình một người tự hỏi vấn đề nan giải của nhân gian: "Bổn tọa rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nuôi sống ái thê đây?"
Hắn vừa dứt lời, một nữ nhân vẻ mặt tươi cười mà đến gần: "Nghe nói, công tử đang buồn phiền vì chuyện tiền bạc."
Triều Phong liếc mắt nhìn một cái, thấy là tú bà của Tân Phân quán. Hắn hỏi: "Ngươi có cách gì à?"
Tú bà đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần, càng nhìn càng vừa lòng, nói: "Những nam tử có tướng mạo giống như công tử, làm sao có thể buồn phiền vì tiền bạc chứ?" Giọng nói của ả cũng tựa như được bôi son trát phấn, ngọt đến phát ngấy, "Thật không dám giấu diếm, chỗ này của ta có rất nhiều nữ yêu tiêu tiền như nước. Chỉ cần công tử đồng ý, vậy còn không phải là đại phát tài rồi sao?"
Dứt lời, ả đưa tay ra không nhẹ không mạnh mà bóp một cái vào eo Triều Phong.
......
Huyền Thương quân mới vừa trở vào trong phòng, Tân Phân quán đã cử người tới, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
—— bởi vì Triều Phong một cước đá tú bà ngã xuống lầu.
Triều Phong sờ soạng cả người, hắn vốn là từ quân ngũ trở về, sau đó lại một đường chém giết ra khỏi Ma tộc, trên người vậy mà thực sự không có một xu nào.
Hắn hoảng hốt nhìn Thanh Quỳ, Thanh Quỳ nhịn cười, tháo đôi Đông Châu bên tai xuống đưa tới tay tiểu nhị: "Chúng tôi đi ra ngoài quá vội vàng, trên người chẳng có tiền bạc gì. Đôi Đông Châu này tạm thời thế chấp cho quán, có thời gian sẽ đến chuộc lại sau."
Tiểu nhị lại nhìn nhìn Triều Phong, trong mắt nhất thời còn có vài phần khinh thường: "Những công tử nhà giàu các vị, cứ thích dẫn cô nương nhà người ta bỏ trốn. Lại ăn đắng không được, trên người tới nửa đồng bạc cũng không có. Cuối cùng vẫn phải chờ cô nương cầm trang sức nuôi sống. Cứ chờ mà xem, không được bao lâu nữa, ngươi sẽ vứt bỏ cô nương nhà người ta đi, rồi một mình về nhà."
Ta, này!! Triều Phong lần đầu tiên trong cuộc đời bị một tiểu nhị giáo huấn, mà lại một câu cũng nói không nên lời.
Hồ Tuy lắc đầu: "Ôi, tộc trưởng của chúng tôi nói rất đúng, quả nhiên nam tử Ma tộc đều là cặn bã."
Man Man hết sức đồng ý: "May mà Đàm Đàm nhà chúng ta không có đến Ma tộc."
Bên kia, tiểu nhị lại cứa một nhát vào tim Triều Phong: "Cái này...... cô nương, đôi Đông Châu này tuy là phẩm cấp không tồi, nhưng Tân Phân quán không phải một chỗ thông thường. Chỉ có cái này thì không trọ được bao lâu đâu. Tôi khuyên các vị, ngày mai liền dọn ra ngoài đi. Cô nên tìm một công việc tử tế, mở to mắt ra mà nhìn, có một số nam nhân, hừ, không đáng tin cậy chút nào."
Mặt Triều Phong đã đen như cái đáy nồi. Thanh Quỳ đáp lại hai tiếng với vẻ mặt tươi cười, lúc này mới quay lại kéo kéo hắn: "Chàng đừng so đo với một người như hắn. Hắn ở cái dạng địa phương này, chắc hẳn đã gặp nhiều nam tử phụ tình. Khó tránh khỏi nghĩ quá nhiều thôi."
Triều Phong còn chưa kịp đáp, Man Man bên cạnh đã nói: "Ngươi không cần lo hắn sẽ trả thù tiểu nhị đâu. Lấy trí tuệ của bản điểu ra mà xem, hắn hiện tại có xông ra tới thì không chừng ngay cả tiểu nhị này cũng đánh không thắng. Nếu không làm sao hắn có thể nhịn được tới bây giờ chứ?"
Thanh Quỳ nhìn nhìn Man Man, rồi lại nhìn sang Triều Phong, che miệng nhưng vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Triều Phong thực sự là không thể ở lại được nữa, còn nói thêm gì nữa, hắn sớm muộn cũng bị con chim này sỉ nhục đến chết mất. Hắn đẩy cửa đi ra, bên ngoài phòng của Tân Phân quán, hồng trần vạn trượng đập thẳng vào mặt.
Vô số oanh oanh yến yến (kỹ nữ) nửa kéo nửa dựa vào ân khách của mình, nói cười ngả ngớn. Ngày trước Tam điện hạ chỉ có thể thấy được gió trăng. Lần đầu tiên trong đời trông thấy buồn vui của chúng sinh. Người không có tiền, một chút chiến lực cũng không còn, phải làm gì mới có thể nuôi sống được nữ nhân của mình đây?
Vấn đề này, vậy mà còn hao tổn tâm trí hơn việc chém giết ra khỏi Ma giới.
Lúc Dạ Đàm đỡ Huyền Thương quân trở về, từ xa đã thấy Triều Phong đứng ở lầu ba giống như một cái cột gỗ. Tay hắn vịn lan can, ngẩn người nhìn lên vũ đài. Vẻ mặt kia cũng không giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân.
Dạ Đàm rất ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Triều Phong như bị mặt trời phơi khô một bên, ủ rũ đáp: "Ta đang suy nghĩ làm thế nào để nuôi gia đình sống qua ngày."
Dạ Đàm chậc một tiếng: "Một người hai người đều cổ cổ quái quái. Nuôi gia đình sống qua ngày không khó, ngươi lại đây giúp ta đỡ chàng ấy vào trước đi."
Triều Phong lúc này mới phát hiện Huyền Thương quân không đứng thẳng lưng được, hắn một mặt hồ nghi: "Lưng ngươi bị sao thế?"
Huyền Thương quân làm sao dám trả lời? Hắn nói: "Tự ta có thể đi." Dứt lời, cắn răng chịu đau trở về phòng. Dạ Đàm đương nhiên cũng chỉ có thể đi theo sau. Triều Phong không theo vào, một mình một người tự hỏi vấn đề nan giải của nhân gian: "Bổn tọa rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nuôi sống ái thê đây?"
Hắn vừa dứt lời, một nữ nhân vẻ mặt tươi cười mà đến gần: "Nghe nói, công tử đang buồn phiền vì chuyện tiền bạc."
Triều Phong liếc mắt nhìn một cái, thấy là tú bà của Tân Phân quán. Hắn hỏi: "Ngươi có cách gì à?"
Tú bà đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần, càng nhìn càng vừa lòng, nói: "Những nam tử có tướng mạo giống như công tử, làm sao có thể buồn phiền vì tiền bạc chứ?" Giọng nói của ả cũng tựa như được bôi son trát phấn, ngọt đến phát ngấy, "Thật không dám giấu diếm, chỗ này của ta có rất nhiều nữ yêu tiêu tiền như nước. Chỉ cần công tử đồng ý, vậy còn không phải là đại phát tài rồi sao?"
Dứt lời, ả đưa tay ra không nhẹ không mạnh mà bóp một cái vào eo Triều Phong.
......
Huyền Thương quân mới vừa trở vào trong phòng, Tân Phân quán đã cử người tới, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
—— bởi vì Triều Phong một cước đá tú bà ngã xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.