Chương 256
Nhất Độ Quân Hoa
09/03/2021
Chuyện hai giới Thần, Ma ồn ào huyên náo, Đế Lam Tuyệt lại đang bế quan.
Thiếu quân phủ.
Đế Lam Tuyệt để mình trần, đang nuốt vào nhả ra linh khí. Yêu tộc vì tăng tiến pháp lực, cũng cần nhờ vào thanh trọc khí. Hoặc là tu tiên, hoặc là tu ma. So với ma đan, giá cả linh đan đắt hơn hẳn. Cho nên hai tộc Nhân, Yêu phần lớn là nghèo thì tu ma, giàu thì tu tiên.
Đế Lam Tuyệt thân là Thiếu quân, đương nhiên chỉ dùng linh đan để tu hành.
Hắn đang ngưng thần ngồi thiền, chuyên tâm nhả nạp, Yêu hoàng thì đích thân giúp hắn hấp thụ đan dược, tăng tu vi nhanh hơn. Yêu hậu ngồi ngay ngắn ở một bên, không hề lên tiếng quấy rầy. Vằn mãnh hổ trên người Đế Lam Tuyệt lúc ẩn lúc hiện, giữa trán lấm tấm mồ hôi, Yêu hoàng không thể không thu tay lại nói: "Tu hành hôm nay của con đã đạt đến giới hạn, không thể cậy mạnh."
Yêu hậu rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn, cũng vội vàng khuyên nhủ: "Con trai ta tiến bộ tất nhiên là đáng mừng, nhưng cũng phải có chừng mực. Nóng vội sẽ hỏng việc, chỉ lại phản tác dụng mà thôi."
Đế Lam Tuyệt mở choàng mắt, tự mình nhận lấy khăn tay, nói: "Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn chịu đựng được mà."
Yêu hoàng Đế Chùy giận tím mặt, nói: "Hôm nay dừng ở đây. Con vì yêu nữ đó, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?"
Đế Lam Tuyệt nói: "Phụ hoàng, người đã đồng ý với nhi thần, chỉ cần nhi thần học tập thành công, sẽ không can thiệp vào hôn sự của nhi thần nữa."
Đế Chùy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thứ không biết liêm sỉ! Ta và mẫu hậu ngươi dốc hết tâm huyết cho ngươi, ngươi lại vì một nữ nhân mà thần hồn điên đảo!"
Yêu hậu ngược lại thấu hiểu, bà nói: "Lam nhi, con cũng đừng làm phụ hoàng khó xử nữa. Nếu con thực sự có thể thuận lợi thừa kế ngôi vị Yêu hoàng, con muốn cưới người nào, tự nhiên cũng tùy ý con."
Đế Chùy không quá chiều ý hắn, nói: "Tử Vu công chúa của Thần tộc kia rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ? Ngươi không lo lấy lòng nàng ta, cứ một mực thích một phàm nhân! Yêu tộc ta sao có thể......" Ông mới nói được tới đây, đột nhiên, bên ngoài có người gọi: "A Thái?!"
Nghe giọng nói, đúng là Tử Vu công chúa của Thần tộc! Vì sao nàng ta lại gọi con mình là A Thái? Là tên gọi thân mật thần bí giữa hai người sao?
Yêu hoàng và Yêu hậu nhìn nhau, đều sửng sốt —— thật đúng là nhắc tới ai thì người đó liền đến! Yêu hậu mừng thầm, nháy mắt với Yêu hoàng một cái. Yêu hoàng hiểu ý, hai người lặng yên rút đi từ cửa sau. Trước khi rời đi, Yêu hậu còn nhanh tay lẹ mắt, ôm y phục của Đế Lam Tuyệt theo cùng luôn!
......
Tử Vu vẫn còn rất quen thuộc với Thiếu quân phủ, tất cả mọi người đều biết nàng là đứa con dâu mà Yêu hoàng, Yêu hậu vừa ý nhất. Cho nên cũng không ai dám ngăn cản nàng. Nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào, liếc mắt thấy Đế Lam Tuyệt lưng ngực để trần, nhất thời ngây người. Thiên giới giới luật nghiêm khắc, cũng như xem trọng dáng vẻ. Huyền Thương quân lại yêu cầu khắc nghiệt với huynh muội bọn họ. Thanh Hành quân ở trước mặt nàng, cho dù là búi tóc không chỉnh tề cũng phải bị phạt nặng.
Tử Vu đã bao giờ thấy qua cảnh này đâu?
Nàng nhanh chóng lấy hai tay che mắt, sau đó lặng lẽ mở ra một cái khe hở, e thẹn nói: "Ngươi ngươi ngươi, không biết xấu hổ!"
Đế Lam Tuyệt vừa nhìn thấy nàng, liền nhìn không được mà thở dài: "Đại tiểu thư à, là ngươi xông vào mật thất của ta đó."
"Đúng ha!" Tử Vu vừa nghĩ như vậy, nàng liền có chút thản nhiên, nàng tiến lên, chọc chọc ngực Đế Lam Tuyệt, nói: "Ngươi trưởng thành lên không ít nha, cơ ngực đã dày rồi nè."
Nếu cứ tiếp tục tán chuyện như vậy, Thiếu Điển Hữu Cầm sẽ ăn thịt mình mất! Đế Lam Tuyệt tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc có biết chữ xấu hổ viết như thế nào không vậy?!"
Tử Vu cũng nổi giận: "Bộ bây giờ ngươi đã cảm thấy xấu hổ rồi à? Trước đây lúc ở Thiên giới uống sữa......"
Đế Lam Tuyệt thực sự là hết cách với nàng. Hắn xoay người định mặc lại y phục, nhưng tay lại chạm vào khoảng không —— hắn làm sao ngờ được sự nhìn xa trông rộng của Yêu hậu? Trong mật thất một mảnh vải cũng không có. Hắn đành phải lắc mình biến hóa, khôi phục thân thú, hình tượng nhất thời thuần khiết đi bao nhiêu.
Thời điểm hắn hóa thành hổ con, thơm thơm mềm mại, giống như một quả cầu lông màu sắc rực rỡ. Tử Vu lập tức thu lại vẻ giận dữ, đến cả giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. Nàng ngồi xuống bên cạnh Đế Lam Tuyệt, nói: "Ta tới tìm huynh trưởng của ta, nhưng mà không biết huynh ấy đang ở đâu. Ngươi dẫn ta đi tìm huynh ấy đi."
Đế Lam Tuyệt nghe nhắc đến Thiếu Điển Hữu Cầm sắc mặt liền không tốt: "Dựa vào cái gì chứ? Ngươi đừng có lúc nào cũng nghĩ ngươi là gì của ta được không hả, bộ chúng ta thân lắm sao?"
Tử Vu bịt tai không thèm nghe lời hắn nói, ngược lại còn đút một cái bình sữa tới miệng hắn: "Nào nào, ta có mang theo thạch nhũ cho ngươi. Mau uống một chút đi."
Thạch nhũ Thiên giới, hương sữa đậm đà, hết sức ngon miệng.
Đế Lam Tuyệt ngửi được mùi quen thuộc này, trên mặt tuy rằng ghét bỏ, nhưng đầu đã không tự chủ được mà cúi thấp xuống. Hắn vui vẻ uống sữa, Tử Vu đưa tay, vuốt mạnh chỗ lông mềm mượt trên đầu nó một cái.
Đế Lam Tuyệt được nàng vuốt rất thoải mái, nheo nửa mắt hổ lại, hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm tới Nhân gian làm gì? Hắn không phải nên ở Thiên giới làm mưa làm gió à?"
"Ngươi vẫn chưa biết hả?" Tử Vu nói, "Hóa ra Thiên phi của Thiên giới bọn ta không phải là Thanh Quỳ công chúa, mà là muội muội Dạ Đàm của nàng......"
Nàng còn chưa dứt lời, Đế Lam Tuyệt đã nhảy dựng lên, nổi giận gầm một tiếng: "Các ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Một tiếng hổ gầm của hắn làm Tử Vu hoảng sợ, nói: "Không, không có làm gì hết. Huynh trưởng ta đã dẫn nàng trốn khỏi Thiên giới rồi. Cho nên ta mới xuống đây tìm bọn họ." Nói xong, nàng lại tức giận, "Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tin ta hất đổ hết bình sữa của ngươi không!"
Đế Lam Tuyệt không để ý tới lời uy hiếp của nàng, cục cựa nhảy khỏi lòng ngực nàng, lại ngửa đầu thét dài một tiếng, cả thân hổ của hắn hóa lớn, dài hơn cả trượng. Đâu còn dáng vẻ ngây thơ của một chú hổ con có thể ôm ấp nữa chứ?
Hắn vừa bước nhanh rời khỏi mật thất, vừa nói: "Người đâu, lập tức đi điều tra tung tích của Huyền Thương quân!"
Hắn vội vàng sắp xếp trước khi xuất phát, đầu cũng không quay lại. Tử Vu ngây người trong chốc lát, cúi đầu nhìn cái ôm trống không của mình, giữa cánh tay còn sót lại hơi ấm của nó. Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên một vị chua chát xa lạ. Trong một khoảnh khắc nàng không biết nên làm gì, đến khi cúi đầu, mới phát hiện tay của mình bị móng vuốt của Đế Lam Tuyệt bấu ra mấy vết bầm.
Nhất định là hắn làm đau mình, nên mình mới phải khó chịu như vậy! Tử Vu giậm chân liền mắng: "A Thái khốn nạn! Ngươi đợi ta với!"
Nhưng Đế Lam Tuyệt đi nhanh như gió, Tử Vu đành phải tự mình đuổi theo. Nàng chặn hổ con đầu mình sặc sỡ này lại, nói: "Ta cũng muốn đi tìm huynh trưởng và...... Dạ Đàm. Ngươi chở ta đi."
"Cái gì?" Đế Lam Tuyệt tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Lúc Tử Vu tức giận, chỉ số thông minh cũng cao lên không ít, nàng lớn tiếng nói: "Ngươi dám không chở ta, ta sẽ tố cáo với Yêu hoàng và Yêu hậu!"
—— Yêu hoàng, Yêu hậu thương yêu nàng, nàng ngược lại đã nhìn ra được.
Đế Lam Tuyệt làm gì còn cách nào khác? Phụ hoàng và mẫu hậu hiện tại chỉ mong sao hắn có thể cưới được vị công chúa Thiên giới này làm vợ, nếu Tử Vu thực sự đi tố cáo, vậy thì một cáo liền được cho là đúng. Hắn thở dài một hơi thật sâu, quả nhiên bước chậm lại.
Tử Vu mừng rỡ, vội vàng tiến lên vài bước, nhấc chân lên, cưỡi trên lưng hắn. Tử Vu sống nhiều năm như vậy, từng cưỡi rất nhiều thần thú, nhưng vẫn là lần đầu tiên cưỡi hổ, cả người nàng dường như cũng oai phong lên bao nhiêu. Nàng sờ sờ da lông nhẵn bóng mềm mượt của Đế Lam Tuyệt, chỉ về phía trước, hô: "Lên đường!"
Đế Lam Tuyệt: "......"
Ở góc khuất, Yêu hoàng và Yêu hậu thò đầu ra, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
"Đường đường là Thiếu quân Yêu tộc, mà lại đi làm thú cưỡi cho một nữ tử! Thân là vua của muôn thú, không có chút uy tín nào cả!" Yêu hoàng oán hận nói. Dứt lời, ông hóa thành thân hổ, hơi hơi cúi thấp người, chở Yêu hậu dậy, rất nhanh rời khỏi Thiếu quân phủ.
Thiếu quân phủ.
Đế Lam Tuyệt để mình trần, đang nuốt vào nhả ra linh khí. Yêu tộc vì tăng tiến pháp lực, cũng cần nhờ vào thanh trọc khí. Hoặc là tu tiên, hoặc là tu ma. So với ma đan, giá cả linh đan đắt hơn hẳn. Cho nên hai tộc Nhân, Yêu phần lớn là nghèo thì tu ma, giàu thì tu tiên.
Đế Lam Tuyệt thân là Thiếu quân, đương nhiên chỉ dùng linh đan để tu hành.
Hắn đang ngưng thần ngồi thiền, chuyên tâm nhả nạp, Yêu hoàng thì đích thân giúp hắn hấp thụ đan dược, tăng tu vi nhanh hơn. Yêu hậu ngồi ngay ngắn ở một bên, không hề lên tiếng quấy rầy. Vằn mãnh hổ trên người Đế Lam Tuyệt lúc ẩn lúc hiện, giữa trán lấm tấm mồ hôi, Yêu hoàng không thể không thu tay lại nói: "Tu hành hôm nay của con đã đạt đến giới hạn, không thể cậy mạnh."
Yêu hậu rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn, cũng vội vàng khuyên nhủ: "Con trai ta tiến bộ tất nhiên là đáng mừng, nhưng cũng phải có chừng mực. Nóng vội sẽ hỏng việc, chỉ lại phản tác dụng mà thôi."
Đế Lam Tuyệt mở choàng mắt, tự mình nhận lấy khăn tay, nói: "Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn chịu đựng được mà."
Yêu hoàng Đế Chùy giận tím mặt, nói: "Hôm nay dừng ở đây. Con vì yêu nữ đó, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?"
Đế Lam Tuyệt nói: "Phụ hoàng, người đã đồng ý với nhi thần, chỉ cần nhi thần học tập thành công, sẽ không can thiệp vào hôn sự của nhi thần nữa."
Đế Chùy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thứ không biết liêm sỉ! Ta và mẫu hậu ngươi dốc hết tâm huyết cho ngươi, ngươi lại vì một nữ nhân mà thần hồn điên đảo!"
Yêu hậu ngược lại thấu hiểu, bà nói: "Lam nhi, con cũng đừng làm phụ hoàng khó xử nữa. Nếu con thực sự có thể thuận lợi thừa kế ngôi vị Yêu hoàng, con muốn cưới người nào, tự nhiên cũng tùy ý con."
Đế Chùy không quá chiều ý hắn, nói: "Tử Vu công chúa của Thần tộc kia rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ? Ngươi không lo lấy lòng nàng ta, cứ một mực thích một phàm nhân! Yêu tộc ta sao có thể......" Ông mới nói được tới đây, đột nhiên, bên ngoài có người gọi: "A Thái?!"
Nghe giọng nói, đúng là Tử Vu công chúa của Thần tộc! Vì sao nàng ta lại gọi con mình là A Thái? Là tên gọi thân mật thần bí giữa hai người sao?
Yêu hoàng và Yêu hậu nhìn nhau, đều sửng sốt —— thật đúng là nhắc tới ai thì người đó liền đến! Yêu hậu mừng thầm, nháy mắt với Yêu hoàng một cái. Yêu hoàng hiểu ý, hai người lặng yên rút đi từ cửa sau. Trước khi rời đi, Yêu hậu còn nhanh tay lẹ mắt, ôm y phục của Đế Lam Tuyệt theo cùng luôn!
......
Tử Vu vẫn còn rất quen thuộc với Thiếu quân phủ, tất cả mọi người đều biết nàng là đứa con dâu mà Yêu hoàng, Yêu hậu vừa ý nhất. Cho nên cũng không ai dám ngăn cản nàng. Nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào, liếc mắt thấy Đế Lam Tuyệt lưng ngực để trần, nhất thời ngây người. Thiên giới giới luật nghiêm khắc, cũng như xem trọng dáng vẻ. Huyền Thương quân lại yêu cầu khắc nghiệt với huynh muội bọn họ. Thanh Hành quân ở trước mặt nàng, cho dù là búi tóc không chỉnh tề cũng phải bị phạt nặng.
Tử Vu đã bao giờ thấy qua cảnh này đâu?
Nàng nhanh chóng lấy hai tay che mắt, sau đó lặng lẽ mở ra một cái khe hở, e thẹn nói: "Ngươi ngươi ngươi, không biết xấu hổ!"
Đế Lam Tuyệt vừa nhìn thấy nàng, liền nhìn không được mà thở dài: "Đại tiểu thư à, là ngươi xông vào mật thất của ta đó."
"Đúng ha!" Tử Vu vừa nghĩ như vậy, nàng liền có chút thản nhiên, nàng tiến lên, chọc chọc ngực Đế Lam Tuyệt, nói: "Ngươi trưởng thành lên không ít nha, cơ ngực đã dày rồi nè."
Nếu cứ tiếp tục tán chuyện như vậy, Thiếu Điển Hữu Cầm sẽ ăn thịt mình mất! Đế Lam Tuyệt tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc có biết chữ xấu hổ viết như thế nào không vậy?!"
Tử Vu cũng nổi giận: "Bộ bây giờ ngươi đã cảm thấy xấu hổ rồi à? Trước đây lúc ở Thiên giới uống sữa......"
Đế Lam Tuyệt thực sự là hết cách với nàng. Hắn xoay người định mặc lại y phục, nhưng tay lại chạm vào khoảng không —— hắn làm sao ngờ được sự nhìn xa trông rộng của Yêu hậu? Trong mật thất một mảnh vải cũng không có. Hắn đành phải lắc mình biến hóa, khôi phục thân thú, hình tượng nhất thời thuần khiết đi bao nhiêu.
Thời điểm hắn hóa thành hổ con, thơm thơm mềm mại, giống như một quả cầu lông màu sắc rực rỡ. Tử Vu lập tức thu lại vẻ giận dữ, đến cả giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. Nàng ngồi xuống bên cạnh Đế Lam Tuyệt, nói: "Ta tới tìm huynh trưởng của ta, nhưng mà không biết huynh ấy đang ở đâu. Ngươi dẫn ta đi tìm huynh ấy đi."
Đế Lam Tuyệt nghe nhắc đến Thiếu Điển Hữu Cầm sắc mặt liền không tốt: "Dựa vào cái gì chứ? Ngươi đừng có lúc nào cũng nghĩ ngươi là gì của ta được không hả, bộ chúng ta thân lắm sao?"
Tử Vu bịt tai không thèm nghe lời hắn nói, ngược lại còn đút một cái bình sữa tới miệng hắn: "Nào nào, ta có mang theo thạch nhũ cho ngươi. Mau uống một chút đi."
Thạch nhũ Thiên giới, hương sữa đậm đà, hết sức ngon miệng.
Đế Lam Tuyệt ngửi được mùi quen thuộc này, trên mặt tuy rằng ghét bỏ, nhưng đầu đã không tự chủ được mà cúi thấp xuống. Hắn vui vẻ uống sữa, Tử Vu đưa tay, vuốt mạnh chỗ lông mềm mượt trên đầu nó một cái.
Đế Lam Tuyệt được nàng vuốt rất thoải mái, nheo nửa mắt hổ lại, hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm tới Nhân gian làm gì? Hắn không phải nên ở Thiên giới làm mưa làm gió à?"
"Ngươi vẫn chưa biết hả?" Tử Vu nói, "Hóa ra Thiên phi của Thiên giới bọn ta không phải là Thanh Quỳ công chúa, mà là muội muội Dạ Đàm của nàng......"
Nàng còn chưa dứt lời, Đế Lam Tuyệt đã nhảy dựng lên, nổi giận gầm một tiếng: "Các ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Một tiếng hổ gầm của hắn làm Tử Vu hoảng sợ, nói: "Không, không có làm gì hết. Huynh trưởng ta đã dẫn nàng trốn khỏi Thiên giới rồi. Cho nên ta mới xuống đây tìm bọn họ." Nói xong, nàng lại tức giận, "Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tin ta hất đổ hết bình sữa của ngươi không!"
Đế Lam Tuyệt không để ý tới lời uy hiếp của nàng, cục cựa nhảy khỏi lòng ngực nàng, lại ngửa đầu thét dài một tiếng, cả thân hổ của hắn hóa lớn, dài hơn cả trượng. Đâu còn dáng vẻ ngây thơ của một chú hổ con có thể ôm ấp nữa chứ?
Hắn vừa bước nhanh rời khỏi mật thất, vừa nói: "Người đâu, lập tức đi điều tra tung tích của Huyền Thương quân!"
Hắn vội vàng sắp xếp trước khi xuất phát, đầu cũng không quay lại. Tử Vu ngây người trong chốc lát, cúi đầu nhìn cái ôm trống không của mình, giữa cánh tay còn sót lại hơi ấm của nó. Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên một vị chua chát xa lạ. Trong một khoảnh khắc nàng không biết nên làm gì, đến khi cúi đầu, mới phát hiện tay của mình bị móng vuốt của Đế Lam Tuyệt bấu ra mấy vết bầm.
Nhất định là hắn làm đau mình, nên mình mới phải khó chịu như vậy! Tử Vu giậm chân liền mắng: "A Thái khốn nạn! Ngươi đợi ta với!"
Nhưng Đế Lam Tuyệt đi nhanh như gió, Tử Vu đành phải tự mình đuổi theo. Nàng chặn hổ con đầu mình sặc sỡ này lại, nói: "Ta cũng muốn đi tìm huynh trưởng và...... Dạ Đàm. Ngươi chở ta đi."
"Cái gì?" Đế Lam Tuyệt tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Lúc Tử Vu tức giận, chỉ số thông minh cũng cao lên không ít, nàng lớn tiếng nói: "Ngươi dám không chở ta, ta sẽ tố cáo với Yêu hoàng và Yêu hậu!"
—— Yêu hoàng, Yêu hậu thương yêu nàng, nàng ngược lại đã nhìn ra được.
Đế Lam Tuyệt làm gì còn cách nào khác? Phụ hoàng và mẫu hậu hiện tại chỉ mong sao hắn có thể cưới được vị công chúa Thiên giới này làm vợ, nếu Tử Vu thực sự đi tố cáo, vậy thì một cáo liền được cho là đúng. Hắn thở dài một hơi thật sâu, quả nhiên bước chậm lại.
Tử Vu mừng rỡ, vội vàng tiến lên vài bước, nhấc chân lên, cưỡi trên lưng hắn. Tử Vu sống nhiều năm như vậy, từng cưỡi rất nhiều thần thú, nhưng vẫn là lần đầu tiên cưỡi hổ, cả người nàng dường như cũng oai phong lên bao nhiêu. Nàng sờ sờ da lông nhẵn bóng mềm mượt của Đế Lam Tuyệt, chỉ về phía trước, hô: "Lên đường!"
Đế Lam Tuyệt: "......"
Ở góc khuất, Yêu hoàng và Yêu hậu thò đầu ra, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
"Đường đường là Thiếu quân Yêu tộc, mà lại đi làm thú cưỡi cho một nữ tử! Thân là vua của muôn thú, không có chút uy tín nào cả!" Yêu hoàng oán hận nói. Dứt lời, ông hóa thành thân hổ, hơi hơi cúi thấp người, chở Yêu hậu dậy, rất nhanh rời khỏi Thiếu quân phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.