Chương 65
Nhất Độ Quân Hoa
16/08/2020
Thanh Quỳ đến hiện tại, ấn tượng đối với người này rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Với tình cảnh trước mắt của hắn, hiển nhiên luôn bị Ma hậu xa lánh, nhưng hắn từ đầu đến cuối lại không hề đề cập tới.
Chỉ là ân oán của Ma tộc, mình quả thực cũng không tiện can thiệp vào. Nàng từ trong lòng ngực lấy ra một viên trân châu tựa như thuốc viên, nói: "Đây...... là thuốc giải nước sông Mẫu Tử, sau khi Tam điện hạ ăn vào, tất cả khó chịu đều biến mất hết. Nhưng hy vọng điện hạ sau này đừng gây chuyện với Đại điện hạ nữa."
Triều Phong nhận lấy viên thuốc kia, trong mắt tràn ngập ý cười —— giải quyết xong xuôi. Nữ nhân này khó tránh cũng quá dễ bị lừa đi. Nàng lẻ loi một mình theo mình đi xa đến cô tinh, còn dễ như trở bàn tay mà giao ra thuốc giải như vậy. Nếu mình có ý đồ quấy rối gì đó thì......
Hắn mắt chứa một tia cười, ngắm nghía viên đan dược này —— nàng ấy ngây thơ đơn thuần, ruột để ngoài da. Hôm nay nếu giở chút thủ đoạn đơn giản, nói không chừng có thể âu yếm......
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, Cốc Hải Triều bên cạnh bỗng lên tiếng: "Sắp tới đây ngắm sao, Tam điện hạ vẫn nên để công chúa uống thêm vài ly trà nóng, xua lạnh ấm thân đi!"
Hắn nhấn mạnh bốn chữ "xua lạnh ấm thân", mỗi chữ đều là lời cảnh cáo —— cầu xin người đừng trêu chọc nàng nữa!! Đừng lại đi tìm đường chết được không hả?!
Triều Phong cười nhạt nhẽo, bỏ viên đan dược vào trong miệng, nói: "Hải Triều nói rất đúng."
Thanh Quỳ không chú ý tới đôi chủ tớ này, ngược lại đứng dậy, dùng móc câu bằng bạc thu hồi tấm màn mỏng. Bên ngoài dần sáng lên, cụm sao gần xa không đều, ánh sao mờ mờ ảo ảo. Ngân hà mênh mông này, trừ tiếng gió ra, chỉ còn thừa lại sự tĩnh lặng bao la. Giống như năm tháng thoi đưa, ngàn vạn năm qua đi chỉ trong chớp mắt.
"Mẫu phi ngươi bị bệnh gì?" Thanh Quỳ đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tam điện hạ cùng tâm chưa lui, sắc tâm lại nổi chợt sửng sốt, mẫu phi hắn có thể có bệnh gì? Ăn được ngủ được, dưỡng nhan làm đẹp mỗi ngày, nấu rượu pha trà, thần tiên nào thong dong nhàn rỗi được như bà chứ?
Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, tức khắc giọng nói u buồn: "Mẫu phi...... năm đó từ thượng tiên rơi vào Ma giới, sức khoẻ vốn không tốt. Sau đó cùng phụ tôn quen biết, sau khi sinh ta ra, lại bị trưởng lão Ma tộc nghi ngờ, không thể khoan dung. Cuối cùng bị giam cầm ở sau Lạc Vi động, lâu ngày sinh bệnh, đã bệnh nặng tới không dậy nổi."
Thanh Quỳ nghe được những lời này, tự nhiên phác hoạ ra một mỹ nhân có số phận long đong, gửi tình sai người, mẫu tử xa cách, suốt ngày ưu sầu. Người như vậy, suy sụp tinh thần, thân thể tự nhiên sẽ có nhiều bệnh. Nàng nói: "Lần này sau khi trở về, ta sẽ đi Lạc Vi động, chẩn bệnh cho Ma phi. Tam điện hạ không cần vì thế mà phiền lòng."
Hả? Triều Phong sững người —— mình chỉ là thuận miệng nói bậy. Mẫu phi hắn mặt mày rạng rỡ, trung khí (*) tràn đầy, chẩn bệnh gì chứ?
(*) trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
Hắn nói: "Mẫu phi...... Vì là thượng tiên nhập ma, Ma tộc đối với nàng vẫn luôn đề phòng, công chúa không cần phải tiếp cận, để tránh khiến người khác nghi kỵ."
Từ lúc bước lên linh thuyền tới giờ, Triều Phong nói nhiều như vậy, chỉ có một câu này là thật.
Ma phi Tuyết Khuynh Tâm, chính là tuyết thần trước kia phụ trách lượng tuyết rơi ở Thiên giới. Tuy rằng nhập ma, nhưng cả Ma tộc đều không tín nhiệm bà. Nhất là sau khi sinh Triều Phong ra, trưởng lão Ma tộc lo lắng Ma tôn lập Triều Phong làm Thái tử, càng tràn ngập cảnh giác với bà hơn.
Thanh Quỳ nói: "Hai tộc Thần, Ma oán hận chất chứa nhiều năm, Ma phi từ tuyết thần Thiên giới trở thành phi tần của Ma tôn, tình cảnh gian khó, có thể hiểu được. Tam điện hạ...... rất nhiều năm qua, chắc hẳn cũng chịu không ít uỷ khuất." Nói tới đây, nàng đối với Triều Phong lại càng nhiều thêm vài phần đồng cảm, ác cảm lúc trước, rốt cuộc tan hết sạch.
Cốc Hải Triều thực sự là nghe không nổi nữa —— Tuyết Khuynh Tâm lúc ở Thiên giới, là tuyết thần Thiên giới, thiếu chút nữa đã trở thành Thần hậu. Bà rơi vào ma đạo, lại xém chút nữa thành Ma hậu. Loại nữ nhân này sao có thể không có thủ đoạn?
Tam điện hạ Triều Phong, tuy rằng bị giáng xuống làm thám báo, nhưng Ma hậu thủ đoạn độc ác biết bao? Ma tộc đối với hắn đề phòng ra sao? Hắn không thuận thế dựa vào mẫu thân, vẫn có thể bình an trưởng thành, người như thế há có thể để mặc cho người khác xâu xé?
Vị công chúa Li Quang thị này, thực sự là ngây ngô đến đáng sợ.
Hắn sợ Triều Phong lại nảy ra mấy ý nghĩ lệch lạc, lập tức dừng linh thuyền lại, nói: "Đã đến nơi ngắm sao."
Thanh Quỳ đứng dậy, nhìn quanh trái phải, nhưng không hề nghi ngờ, nàng thất vọng rồi. Nơi này thực sự là một chòm cô tinh, ở ngoài linh thuyền rét lạnh vô cùng, gió Bắc cắt da, so với lưỡi dao còn sắc nhọn hơn.
Mặt đất chung quanh gập ghềnh, ngoài những thiên thạch màu đen vụn vặt rải rác ra, không còn vật khác nữa. Nàng không thể nào gặp được Thần tộc ở chỗ này.
Triều Phong đi tới giữa thuyền, cầm một cái dù tua rua màu trắng, nói: "Nếu như công chúa có hứng thú, có thể xuống dưới dạo một chút."
Thanh Quỳ nói: "Cũng được." Nàng lần đầu đi tới dị tinh, dù rằng mắt nhìn qua chỗ nào, cũng đều là hoang vu khôn cùng, nhưng lại đẹp một cách mới lạ. Với đề nghị này của Triều Phong, xem như là vừa ý.
Triều Phong bung dù ra, cùng nàng bước xuống linh thuyền. Quả nhiên ra khỏi linh thuyền, hoàn cảnh bên ngoài liền vô cùng tàn khốc. Triều Phong theo bản năng hơi hơi nghiêng dù về phía mình, tay trái Thanh Quỳ nhất thời để lộ ra khỏi dù.
Thanh Quỳ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê cóng một trận, nàng nhanh chóng co tay lại, nhưng chỉ một lúc nhỏ như vậy, cả đầu ngón tay đã mất đi cảm giác.
"Công chúa bị tổn thương do giá rét à?" Triều Phong lập tức đưa dù cho nàng, không nói hai lời, cầm tay nàng vừa chà vừa xoa. Sắc mặt Thanh Quỳ ửng đỏ, nói: "Tam điện hạ." Nàng có ý định rút tay về, nhưng mà Triều Phong làm sao chịu thả ra?
Hắn nắm tay Thanh Quỳ kề sát bên miệng mình, nhẹ nhàng hà hơi: "Là lỗi của ta, làm công chúa bị thương rồi."
Rõ ràng là giả vờ quan tâm, hắn lại nói đến thành khẩn từng chữ một. Nhưng Thanh Quỳ làm sao tính toán với những sơ xuất vô ý của hắn chứ? Chỉ nói: "Ta không sao, trở về thoa chút thuốc là được rồi. Tam điện hạ không cần để ở trong lòng."
Triều Phong bật cười trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ áy náy. Thừa dịp Thanh Quỳ mở dù, hắn cách xa nàng một chút, giả bộ ra dáng quân tử, nam nữ thụ thụ bất thân. Chỉ là chiếc dù này có bao nhiêu lớn, nếu hắn cách xa, tự nhiên sẽ tách khỏi kết giới. Một bên hắc y đều là băng vụn, ngay cả mép tóc cũng kết sương trắng.
Thanh Quỳ mắt thấy như thế, lại rất không đành lòng, nói: "Tam điện hạ vẫn nên tới gần ta đi, hoàn cảnh bên ngoài ác liệt, lễ tục thế gian, không cần so đo quá nhiều."
Cốc Hải Triều ở trên linh thuyền, thực sự là không dám nhìn thẳng —— với tu vi của Triều Phong, sẽ sợ hãi chút rét lạnh đó sao? Hết lần này tới lần khác Triều Phong giả vờ giả vịt mà làm ra vẻ: "Thanh danh công chúa quan trọng hơn, ta như vậy cũng được, một chút rét lạnh, ta chịu đựng được."
Thanh Quỳ vốn là nhẹ dạ, lúc này chỉ có thể tự mình sát lại gần, để hắn được dù che kín người. Hắn có một bụng ý nghĩ xấu, dù này vốn đã nhỏ, Thanh Quỳ càng lúc càng dựa sát vào, gần như sà vào trong lòng hắn.
Triều Phong cùng nàng vai kề vai, cảm giác được cơ thể nàng, lại mềm mại ấm áp như thế. Một cỗ hương thuốc nhàn nhạt liền như vậy bao phủ lấy hắn. Kỳ thực, cái tên Xích Nhãn trư yêu kia nói không sai, nữ nhân thế này mới mang đến một cảm thụ khác biệt. Hắn gần như là nửa ôm Thanh Quỳ, cùng nàng áo choàng đeo sương dạo chơi cô tinh, còn không quên tặng cho Cốc Hải Triều một ánh nhìn —— thấy gì không, bàn về trêu chọc muội muội, bổn toạ từ lúc chào đời tới nay, sử dụng chưa từng thất bại.
Cốc Hải Triều: "......"
Trong lúc Triều Phong thăng quan tiến chức thuận lợi, tình huống của một người khác lại có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Huyền Thương quân thật vật vả đập vỡ lớp băng đóng trên người Dạ Đàm, Dạ Đàm bên trong đã cứng ngắc toàn thân. Nàng tổn thương nghiêm trọng do giá rét, nhưng trên cô tinh chỉ có thiên thạch đen kịt, cùng hàn băng cứng chắc như thiết. Huyền Thương quân tới nơi này, vốn là nhất thời nảy lòng tham, trên người căn bản không có pháp bảo giữ ấm gì.
—— hắn vốn là không cần dùng, đương nhiên cũng sẽ không mang theo bên mình.
Nếu quay trở về, xem tình hình trước mắt của nàng, chỉ có thể chết ở trên đường.
Phải thay nàng tìm được nguồn nhiệt, để nàng khôi phục nhiệt độ cơ thể trước đã!
Chỉ là ân oán của Ma tộc, mình quả thực cũng không tiện can thiệp vào. Nàng từ trong lòng ngực lấy ra một viên trân châu tựa như thuốc viên, nói: "Đây...... là thuốc giải nước sông Mẫu Tử, sau khi Tam điện hạ ăn vào, tất cả khó chịu đều biến mất hết. Nhưng hy vọng điện hạ sau này đừng gây chuyện với Đại điện hạ nữa."
Triều Phong nhận lấy viên thuốc kia, trong mắt tràn ngập ý cười —— giải quyết xong xuôi. Nữ nhân này khó tránh cũng quá dễ bị lừa đi. Nàng lẻ loi một mình theo mình đi xa đến cô tinh, còn dễ như trở bàn tay mà giao ra thuốc giải như vậy. Nếu mình có ý đồ quấy rối gì đó thì......
Hắn mắt chứa một tia cười, ngắm nghía viên đan dược này —— nàng ấy ngây thơ đơn thuần, ruột để ngoài da. Hôm nay nếu giở chút thủ đoạn đơn giản, nói không chừng có thể âu yếm......
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, Cốc Hải Triều bên cạnh bỗng lên tiếng: "Sắp tới đây ngắm sao, Tam điện hạ vẫn nên để công chúa uống thêm vài ly trà nóng, xua lạnh ấm thân đi!"
Hắn nhấn mạnh bốn chữ "xua lạnh ấm thân", mỗi chữ đều là lời cảnh cáo —— cầu xin người đừng trêu chọc nàng nữa!! Đừng lại đi tìm đường chết được không hả?!
Triều Phong cười nhạt nhẽo, bỏ viên đan dược vào trong miệng, nói: "Hải Triều nói rất đúng."
Thanh Quỳ không chú ý tới đôi chủ tớ này, ngược lại đứng dậy, dùng móc câu bằng bạc thu hồi tấm màn mỏng. Bên ngoài dần sáng lên, cụm sao gần xa không đều, ánh sao mờ mờ ảo ảo. Ngân hà mênh mông này, trừ tiếng gió ra, chỉ còn thừa lại sự tĩnh lặng bao la. Giống như năm tháng thoi đưa, ngàn vạn năm qua đi chỉ trong chớp mắt.
"Mẫu phi ngươi bị bệnh gì?" Thanh Quỳ đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tam điện hạ cùng tâm chưa lui, sắc tâm lại nổi chợt sửng sốt, mẫu phi hắn có thể có bệnh gì? Ăn được ngủ được, dưỡng nhan làm đẹp mỗi ngày, nấu rượu pha trà, thần tiên nào thong dong nhàn rỗi được như bà chứ?
Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, tức khắc giọng nói u buồn: "Mẫu phi...... năm đó từ thượng tiên rơi vào Ma giới, sức khoẻ vốn không tốt. Sau đó cùng phụ tôn quen biết, sau khi sinh ta ra, lại bị trưởng lão Ma tộc nghi ngờ, không thể khoan dung. Cuối cùng bị giam cầm ở sau Lạc Vi động, lâu ngày sinh bệnh, đã bệnh nặng tới không dậy nổi."
Thanh Quỳ nghe được những lời này, tự nhiên phác hoạ ra một mỹ nhân có số phận long đong, gửi tình sai người, mẫu tử xa cách, suốt ngày ưu sầu. Người như vậy, suy sụp tinh thần, thân thể tự nhiên sẽ có nhiều bệnh. Nàng nói: "Lần này sau khi trở về, ta sẽ đi Lạc Vi động, chẩn bệnh cho Ma phi. Tam điện hạ không cần vì thế mà phiền lòng."
Hả? Triều Phong sững người —— mình chỉ là thuận miệng nói bậy. Mẫu phi hắn mặt mày rạng rỡ, trung khí (*) tràn đầy, chẩn bệnh gì chứ?
(*) trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
Hắn nói: "Mẫu phi...... Vì là thượng tiên nhập ma, Ma tộc đối với nàng vẫn luôn đề phòng, công chúa không cần phải tiếp cận, để tránh khiến người khác nghi kỵ."
Từ lúc bước lên linh thuyền tới giờ, Triều Phong nói nhiều như vậy, chỉ có một câu này là thật.
Ma phi Tuyết Khuynh Tâm, chính là tuyết thần trước kia phụ trách lượng tuyết rơi ở Thiên giới. Tuy rằng nhập ma, nhưng cả Ma tộc đều không tín nhiệm bà. Nhất là sau khi sinh Triều Phong ra, trưởng lão Ma tộc lo lắng Ma tôn lập Triều Phong làm Thái tử, càng tràn ngập cảnh giác với bà hơn.
Thanh Quỳ nói: "Hai tộc Thần, Ma oán hận chất chứa nhiều năm, Ma phi từ tuyết thần Thiên giới trở thành phi tần của Ma tôn, tình cảnh gian khó, có thể hiểu được. Tam điện hạ...... rất nhiều năm qua, chắc hẳn cũng chịu không ít uỷ khuất." Nói tới đây, nàng đối với Triều Phong lại càng nhiều thêm vài phần đồng cảm, ác cảm lúc trước, rốt cuộc tan hết sạch.
Cốc Hải Triều thực sự là nghe không nổi nữa —— Tuyết Khuynh Tâm lúc ở Thiên giới, là tuyết thần Thiên giới, thiếu chút nữa đã trở thành Thần hậu. Bà rơi vào ma đạo, lại xém chút nữa thành Ma hậu. Loại nữ nhân này sao có thể không có thủ đoạn?
Tam điện hạ Triều Phong, tuy rằng bị giáng xuống làm thám báo, nhưng Ma hậu thủ đoạn độc ác biết bao? Ma tộc đối với hắn đề phòng ra sao? Hắn không thuận thế dựa vào mẫu thân, vẫn có thể bình an trưởng thành, người như thế há có thể để mặc cho người khác xâu xé?
Vị công chúa Li Quang thị này, thực sự là ngây ngô đến đáng sợ.
Hắn sợ Triều Phong lại nảy ra mấy ý nghĩ lệch lạc, lập tức dừng linh thuyền lại, nói: "Đã đến nơi ngắm sao."
Thanh Quỳ đứng dậy, nhìn quanh trái phải, nhưng không hề nghi ngờ, nàng thất vọng rồi. Nơi này thực sự là một chòm cô tinh, ở ngoài linh thuyền rét lạnh vô cùng, gió Bắc cắt da, so với lưỡi dao còn sắc nhọn hơn.
Mặt đất chung quanh gập ghềnh, ngoài những thiên thạch màu đen vụn vặt rải rác ra, không còn vật khác nữa. Nàng không thể nào gặp được Thần tộc ở chỗ này.
Triều Phong đi tới giữa thuyền, cầm một cái dù tua rua màu trắng, nói: "Nếu như công chúa có hứng thú, có thể xuống dưới dạo một chút."
Thanh Quỳ nói: "Cũng được." Nàng lần đầu đi tới dị tinh, dù rằng mắt nhìn qua chỗ nào, cũng đều là hoang vu khôn cùng, nhưng lại đẹp một cách mới lạ. Với đề nghị này của Triều Phong, xem như là vừa ý.
Triều Phong bung dù ra, cùng nàng bước xuống linh thuyền. Quả nhiên ra khỏi linh thuyền, hoàn cảnh bên ngoài liền vô cùng tàn khốc. Triều Phong theo bản năng hơi hơi nghiêng dù về phía mình, tay trái Thanh Quỳ nhất thời để lộ ra khỏi dù.
Thanh Quỳ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê cóng một trận, nàng nhanh chóng co tay lại, nhưng chỉ một lúc nhỏ như vậy, cả đầu ngón tay đã mất đi cảm giác.
"Công chúa bị tổn thương do giá rét à?" Triều Phong lập tức đưa dù cho nàng, không nói hai lời, cầm tay nàng vừa chà vừa xoa. Sắc mặt Thanh Quỳ ửng đỏ, nói: "Tam điện hạ." Nàng có ý định rút tay về, nhưng mà Triều Phong làm sao chịu thả ra?
Hắn nắm tay Thanh Quỳ kề sát bên miệng mình, nhẹ nhàng hà hơi: "Là lỗi của ta, làm công chúa bị thương rồi."
Rõ ràng là giả vờ quan tâm, hắn lại nói đến thành khẩn từng chữ một. Nhưng Thanh Quỳ làm sao tính toán với những sơ xuất vô ý của hắn chứ? Chỉ nói: "Ta không sao, trở về thoa chút thuốc là được rồi. Tam điện hạ không cần để ở trong lòng."
Triều Phong bật cười trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ áy náy. Thừa dịp Thanh Quỳ mở dù, hắn cách xa nàng một chút, giả bộ ra dáng quân tử, nam nữ thụ thụ bất thân. Chỉ là chiếc dù này có bao nhiêu lớn, nếu hắn cách xa, tự nhiên sẽ tách khỏi kết giới. Một bên hắc y đều là băng vụn, ngay cả mép tóc cũng kết sương trắng.
Thanh Quỳ mắt thấy như thế, lại rất không đành lòng, nói: "Tam điện hạ vẫn nên tới gần ta đi, hoàn cảnh bên ngoài ác liệt, lễ tục thế gian, không cần so đo quá nhiều."
Cốc Hải Triều ở trên linh thuyền, thực sự là không dám nhìn thẳng —— với tu vi của Triều Phong, sẽ sợ hãi chút rét lạnh đó sao? Hết lần này tới lần khác Triều Phong giả vờ giả vịt mà làm ra vẻ: "Thanh danh công chúa quan trọng hơn, ta như vậy cũng được, một chút rét lạnh, ta chịu đựng được."
Thanh Quỳ vốn là nhẹ dạ, lúc này chỉ có thể tự mình sát lại gần, để hắn được dù che kín người. Hắn có một bụng ý nghĩ xấu, dù này vốn đã nhỏ, Thanh Quỳ càng lúc càng dựa sát vào, gần như sà vào trong lòng hắn.
Triều Phong cùng nàng vai kề vai, cảm giác được cơ thể nàng, lại mềm mại ấm áp như thế. Một cỗ hương thuốc nhàn nhạt liền như vậy bao phủ lấy hắn. Kỳ thực, cái tên Xích Nhãn trư yêu kia nói không sai, nữ nhân thế này mới mang đến một cảm thụ khác biệt. Hắn gần như là nửa ôm Thanh Quỳ, cùng nàng áo choàng đeo sương dạo chơi cô tinh, còn không quên tặng cho Cốc Hải Triều một ánh nhìn —— thấy gì không, bàn về trêu chọc muội muội, bổn toạ từ lúc chào đời tới nay, sử dụng chưa từng thất bại.
Cốc Hải Triều: "......"
Trong lúc Triều Phong thăng quan tiến chức thuận lợi, tình huống của một người khác lại có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Huyền Thương quân thật vật vả đập vỡ lớp băng đóng trên người Dạ Đàm, Dạ Đàm bên trong đã cứng ngắc toàn thân. Nàng tổn thương nghiêm trọng do giá rét, nhưng trên cô tinh chỉ có thiên thạch đen kịt, cùng hàn băng cứng chắc như thiết. Huyền Thương quân tới nơi này, vốn là nhất thời nảy lòng tham, trên người căn bản không có pháp bảo giữ ấm gì.
—— hắn vốn là không cần dùng, đương nhiên cũng sẽ không mang theo bên mình.
Nếu quay trở về, xem tình hình trước mắt của nàng, chỉ có thể chết ở trên đường.
Phải thay nàng tìm được nguồn nhiệt, để nàng khôi phục nhiệt độ cơ thể trước đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.