Chương 17
Hạ Thiên Cổ Mộng
02/09/2023
Lúc Tĩnh Lạc về tới đoàn hát, mọi người đều đang mải mê luyện tập, thấy cậu vào thì sôi nổi cất tiếng chào.
Tĩnh Lạc mỉm cười đáp lại, sau đó quay về phòng.
Hôm nay bị chấn động mạnh như vậy khiến đầu óc có vẻ không tỉnh táo cho lắm, cậu định sẽ đi ngủ sớm.
Tĩnh Lạc thay một bộ quần áo thoải mái nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu sau cảm giác toàn thân như phát lạnh, cậu bất giác cảm nhận được một luồng hơi ấm bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt lấy.
Tĩnh Lạc cứ cảm giác ý thức mông lung, mơ mơ hồ hồ có người giúp cậu lau người, thay quần áo, còn có tiếng nói chuyện thấp thoáng bên tai.
Tĩnh Lạc cảm giác bản thân đã ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại vẫn còn ngây ngốc, chưa ý thức kịp bản thân đang ở đâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Thúc Lan bê bát cháo bước vào, Tĩnh Lạc ngơ ngác, dường như xuyên qua y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
"A...Du..."
Giọng cậu hơi khàn khàn pha lẫn nét suy yếu, thành ra âm từ cũng không rõ, nhưng Trịnh Thúc Lan vẫn nghe ra được cậu đang gọi tên một người khác.
Một cảm giác nghèn nghẹn chậm rãi bủa vây, chẳng qua Trịnh Thúc Lan nghĩ đến tình trạng của Tĩnh Lạc nên không dám chấp vấn cậu quá nhiều.
Vả lại, dùng tư cách gì để chấp vấn đây?
"A Lạc, mau ăn cháo đi."
Nghe thấy một tiếng nói khác xa trong tưởng tượng, cậu mới hoàn hồn, hơi chột dạ đón lấy bát cháo.
Tĩnh Lạc chậm rãi ăn cháo, ăn xong mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Thúc Lan.
"Tôi...làm sao vậy?"
"Cậu bị chấn động đến đầu nên đã hôn mê mấy ngày rồi."
Trịnh Thúc Lan nhẹ giọng trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Tĩnh Lạc. Sau đó có vẻ như không nhịn được nữa nên cất giọng hỏi.
"Người hôm đó...là ai vậy?"
"À, là ông chủ của tôi."
Trịnh Thúc Lan nghi hoặc: "Ông chủ?"
"Ừm, khoảng thời gian này có chút nhàm chán, tôi ra ngoài tìm việc, trùng hợp cậu ấy cũng đang tìm vệ sĩ nên tôi làm việc cho cậu ấy luôn."
Tĩnh Lạc cũng chẳng thèm giấu diếm, nói rõ ra luôn cho dễ xử.
"A Lạc, đừng đi nữa có được không?"
Tĩnh Lạc ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Thúc Lan.
"Đừng đi nữa, nguy hiểm lắm, A Lan sẽ cố gắng hát, kiếm thật nhiều tiền, A Lạc đừng làm việc vất vả như vậy nữa."
"Không vất vả đâu mà, thật sự rất ổn."
Trịnh Thúc Lan đột nhiên thay đổi sắc mặt, ũ rũ không vui.
"Có phải A Lan vô dụng lắm không? Tiếp quản đoàn hát bao năm rồi mà vẫn để mọi người lưu lạc, còn khiến A Lạc phải ra ngoài làm việc nguy hiểm kiếm tiền."
"Không có đâu, A Lan giỏi lắm đấy!"
Tĩnh Lạc nhẹ giọng an ủi, tay còn khoa trương miêu tả, dáng vẻ vụng về lại khiến Trịnh Thúc Lan nhìn không dời mắt.
"Thật sao?"
"Thật mà, tôi hứa sẽ không để bản thân gặp chuyện nguy hiểm đâu, tôi muốn nhìn thấy một ngày không xa, A Lan sẽ huy hoàng đứng trên sân khấu, được thế gian ca tụng."
Trịnh Thúc Lan bật cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của cậu.
Sau ngày hôm đó, sinh hoạt của hai người vẫn diễn ra như thường, Tĩnh Lạc sẽ theo chân bảo vệ Trịnh Thúc Lan mỗi khi y biểu diễn, Nghiêm Tuấn Kiệt gọi thì sẽ ra ngoài làm vệ sĩ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chạm mặt Quán Phượng Lâm nhưng cậu sẽ nhanh chóng tìm cớ tránh mặt, lâu dần hắn cũng nhìn ra thái độ khác thường của cậu.
Thế là có một hôm Quán Phượng Lâm đợi sẵn trên đường về, ngỏ lời muốn mời cậu đi ăn.
Tĩnh Lạc cảm thấy không có lí do gì từ chối được nên đành đi theo hắn lên xe.
Hiện giờ trời hơi sẫm tối, đường phố không quá đông nên rất nhanh đã tới một quán ăn nằm ngay góc đường.
"Ở đây bán thịt nướng rất ngon."
Tĩnh Lạc gật gù để Quán Phượng Lâm chọn món, hai người chậm rãi ăn uống tầm hơn một tiếng thì trở về.
Vì quán thịt cách đoàn hát tương đối gần nên cả hai quyết định tản bộ về.
"Ba ngày nữa Thúc Lan sẽ đến nhà tôi biểu diễn, lúc đó cậu cũng tới nhé."
"Được thôi, cảm ơn vì đã mời tôi ăn."
"Đừng khách khí, ngày thường cậu có vẻ bận rộn quá, muốn gặp cậu cũng khó."
"À, có hơi bận, anh có việc gì cứ tìm A Lan, cậu ấy giỏi lắm."
"Cậu thân với Thúc Lan lắm sao?"
Câu hỏi khiến Tĩnh Lạc hơi bất ngờ, có vẻ như cậu lo thừa rồi, Quán Phượng Lâm bắt đầu muốn tìm hiểu Trịnh Thúc Lan kia kìa.
Nghĩ vậy, Tĩnh Lạc thoải mái đáp: "Chúng tôi lớn lên bên nhau mà, tất nhiên hiểu rõ."
"Vậy thì tốt, tôi..."
Quán Phượng Lâm còn chưa nói dứt câu thì từ xa, đám người trong đoàn hát chạy tới, hớt hải gọi cậu.
"A Lạc, mau đi cứu người!!!"
"Xảy ra chuyện gì?!!!"
Tiểu Tuyền là người còn bình tĩnh nhất, nhẹ giọng giải thích.
"Ông bầu bị những người trên tổ đường gọi qua, chín phần là có ác ý, trễ vậy còn chưa về."
Tĩnh Lạc nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Kể từ khi ba cậu mất, những người trên tổ đường chẳng những không giúp mà còn giẫm thêm vài cước, giờ lại gọi đến tổ đường, chắc chắn có âm mưu.
Vấn đề có lẽ liên quan đến danh tiếng gần đây của Trịnh Thúc Lan. Quả thật danh tiếng sẽ đi kèm với tai tiếng mà.
Tĩnh Lạc không nói nhiều, tức tốc chạy đến tổ đường, đám người kia cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quán Phượng Lâm cảm thấy không ổn nên cũng theo xem có thể giúp gì hay không.
......................
Tĩnh Lạc mỉm cười đáp lại, sau đó quay về phòng.
Hôm nay bị chấn động mạnh như vậy khiến đầu óc có vẻ không tỉnh táo cho lắm, cậu định sẽ đi ngủ sớm.
Tĩnh Lạc thay một bộ quần áo thoải mái nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu sau cảm giác toàn thân như phát lạnh, cậu bất giác cảm nhận được một luồng hơi ấm bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt lấy.
Tĩnh Lạc cứ cảm giác ý thức mông lung, mơ mơ hồ hồ có người giúp cậu lau người, thay quần áo, còn có tiếng nói chuyện thấp thoáng bên tai.
Tĩnh Lạc cảm giác bản thân đã ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại vẫn còn ngây ngốc, chưa ý thức kịp bản thân đang ở đâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Thúc Lan bê bát cháo bước vào, Tĩnh Lạc ngơ ngác, dường như xuyên qua y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
"A...Du..."
Giọng cậu hơi khàn khàn pha lẫn nét suy yếu, thành ra âm từ cũng không rõ, nhưng Trịnh Thúc Lan vẫn nghe ra được cậu đang gọi tên một người khác.
Một cảm giác nghèn nghẹn chậm rãi bủa vây, chẳng qua Trịnh Thúc Lan nghĩ đến tình trạng của Tĩnh Lạc nên không dám chấp vấn cậu quá nhiều.
Vả lại, dùng tư cách gì để chấp vấn đây?
"A Lạc, mau ăn cháo đi."
Nghe thấy một tiếng nói khác xa trong tưởng tượng, cậu mới hoàn hồn, hơi chột dạ đón lấy bát cháo.
Tĩnh Lạc chậm rãi ăn cháo, ăn xong mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Thúc Lan.
"Tôi...làm sao vậy?"
"Cậu bị chấn động đến đầu nên đã hôn mê mấy ngày rồi."
Trịnh Thúc Lan nhẹ giọng trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Tĩnh Lạc. Sau đó có vẻ như không nhịn được nữa nên cất giọng hỏi.
"Người hôm đó...là ai vậy?"
"À, là ông chủ của tôi."
Trịnh Thúc Lan nghi hoặc: "Ông chủ?"
"Ừm, khoảng thời gian này có chút nhàm chán, tôi ra ngoài tìm việc, trùng hợp cậu ấy cũng đang tìm vệ sĩ nên tôi làm việc cho cậu ấy luôn."
Tĩnh Lạc cũng chẳng thèm giấu diếm, nói rõ ra luôn cho dễ xử.
"A Lạc, đừng đi nữa có được không?"
Tĩnh Lạc ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Thúc Lan.
"Đừng đi nữa, nguy hiểm lắm, A Lan sẽ cố gắng hát, kiếm thật nhiều tiền, A Lạc đừng làm việc vất vả như vậy nữa."
"Không vất vả đâu mà, thật sự rất ổn."
Trịnh Thúc Lan đột nhiên thay đổi sắc mặt, ũ rũ không vui.
"Có phải A Lan vô dụng lắm không? Tiếp quản đoàn hát bao năm rồi mà vẫn để mọi người lưu lạc, còn khiến A Lạc phải ra ngoài làm việc nguy hiểm kiếm tiền."
"Không có đâu, A Lan giỏi lắm đấy!"
Tĩnh Lạc nhẹ giọng an ủi, tay còn khoa trương miêu tả, dáng vẻ vụng về lại khiến Trịnh Thúc Lan nhìn không dời mắt.
"Thật sao?"
"Thật mà, tôi hứa sẽ không để bản thân gặp chuyện nguy hiểm đâu, tôi muốn nhìn thấy một ngày không xa, A Lan sẽ huy hoàng đứng trên sân khấu, được thế gian ca tụng."
Trịnh Thúc Lan bật cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của cậu.
Sau ngày hôm đó, sinh hoạt của hai người vẫn diễn ra như thường, Tĩnh Lạc sẽ theo chân bảo vệ Trịnh Thúc Lan mỗi khi y biểu diễn, Nghiêm Tuấn Kiệt gọi thì sẽ ra ngoài làm vệ sĩ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chạm mặt Quán Phượng Lâm nhưng cậu sẽ nhanh chóng tìm cớ tránh mặt, lâu dần hắn cũng nhìn ra thái độ khác thường của cậu.
Thế là có một hôm Quán Phượng Lâm đợi sẵn trên đường về, ngỏ lời muốn mời cậu đi ăn.
Tĩnh Lạc cảm thấy không có lí do gì từ chối được nên đành đi theo hắn lên xe.
Hiện giờ trời hơi sẫm tối, đường phố không quá đông nên rất nhanh đã tới một quán ăn nằm ngay góc đường.
"Ở đây bán thịt nướng rất ngon."
Tĩnh Lạc gật gù để Quán Phượng Lâm chọn món, hai người chậm rãi ăn uống tầm hơn một tiếng thì trở về.
Vì quán thịt cách đoàn hát tương đối gần nên cả hai quyết định tản bộ về.
"Ba ngày nữa Thúc Lan sẽ đến nhà tôi biểu diễn, lúc đó cậu cũng tới nhé."
"Được thôi, cảm ơn vì đã mời tôi ăn."
"Đừng khách khí, ngày thường cậu có vẻ bận rộn quá, muốn gặp cậu cũng khó."
"À, có hơi bận, anh có việc gì cứ tìm A Lan, cậu ấy giỏi lắm."
"Cậu thân với Thúc Lan lắm sao?"
Câu hỏi khiến Tĩnh Lạc hơi bất ngờ, có vẻ như cậu lo thừa rồi, Quán Phượng Lâm bắt đầu muốn tìm hiểu Trịnh Thúc Lan kia kìa.
Nghĩ vậy, Tĩnh Lạc thoải mái đáp: "Chúng tôi lớn lên bên nhau mà, tất nhiên hiểu rõ."
"Vậy thì tốt, tôi..."
Quán Phượng Lâm còn chưa nói dứt câu thì từ xa, đám người trong đoàn hát chạy tới, hớt hải gọi cậu.
"A Lạc, mau đi cứu người!!!"
"Xảy ra chuyện gì?!!!"
Tiểu Tuyền là người còn bình tĩnh nhất, nhẹ giọng giải thích.
"Ông bầu bị những người trên tổ đường gọi qua, chín phần là có ác ý, trễ vậy còn chưa về."
Tĩnh Lạc nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Kể từ khi ba cậu mất, những người trên tổ đường chẳng những không giúp mà còn giẫm thêm vài cước, giờ lại gọi đến tổ đường, chắc chắn có âm mưu.
Vấn đề có lẽ liên quan đến danh tiếng gần đây của Trịnh Thúc Lan. Quả thật danh tiếng sẽ đi kèm với tai tiếng mà.
Tĩnh Lạc không nói nhiều, tức tốc chạy đến tổ đường, đám người kia cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quán Phượng Lâm cảm thấy không ổn nên cũng theo xem có thể giúp gì hay không.
......................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.